Lười phải yêu anh - Chương 28 - 29 - 30
PART 28
Lái xe thẳng một đường về nhà, mọi người tắm rửa
xong, Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên bắt đầu tìm những thứ có thể làm thành tã.
“Khăn lông?” Tô Thiên Thiên đề nghị.
“Cái đó hay đâm vào người ngứa lắm..” Ninh Xuyên
nói xong, cầm cốc nước đổ lên góc khăn, nước chậm chạp mãi không ngấm xuống,
“Cô xem, thấm nước cũng không tốt.”
“Anh tưởng anh đang mua băng vệ sinh chắc, còn
thấm nước không tốt?!” Tô Thiên Thiên bĩu môi trả lời.
“Chẳng lẽ trẻ con nó tè một chút, lại không bằng
cô…” Anh lập tức phản bác, dừng lại một chút, “Nhiều bằng cái đó của cô sao.”
“Ở đây còn có vải gì nữa chứ?” Tô Thiên Thiên
nhún vai, “Hay là lên web hỏi?”
“Vậy cũng được.” Ninh Xuyên gật đầu.
Tô Thiên Thiên suy tư một chút, “Bên ngoài hỏi
anh Gúc, bên trong hỏi Baidu, phòng the hỏi Thiên Nhai… Chuyện này của chúng
ta, cũng tính là chuyện phòng the sao?”
“…” Ninh Xuyên đen mặt, “Là chuyện ở bên trong
phòng, tính là chuyện bên trong!”
Tìm hiểu một vài thông tin liên quan đến tã, thấy
không ít mẹo của các bà mẹ, nói là phải dùng đồ mùa thu cũ có chất cotton, mềm
mại lại thấm nước. Bây giờ là mùa hè, Tô Thiên Thiên đến ở tạm, không có đồ mùa
thu, Ninh Xuyên chỉ đành lật tung tủ quần áo, lôi cái áo mùa thu vẫn dùng để mặc
khi lạnh nhất của mình ra , anh không sợ lạnh cho lắm, mấy ngày lạnh nhất cũng
chỉ cần mặc áo mùa thu bên trong áo lông, cho nên tìm tới tìm lui cũng chỉ được
hai cái áo.
Tô Thiên Thiên cầm kéo, giơ ống tay áo lên, cắt
một đường từ giữa xuống, “Hê, chẳng khác băng vệ sinh là mấy!”
Ninh Xuyên sửng sốt một chút, “Cái này không
khít vào được, phải vòng quanh thắt lưng cơ mà! Không đủ dài.”
“A!” Tô Thiên Thiên phản ứng lại, vứt nửa đoạn ống
tay áo qua bên cạnh, “Vậy bỏ đi, cắt cái khác, dù sao vải vẫn còn nhiều!”
Lần này cô kéo một ống tay áo khác lên, nghiêm
túc cắt từ bả vai xuống, “Lần này chắc đủ dài rồi chứ!”
Ninh Xuyên chưa phát biểu ý kiến, cầm đoạn tay
áo lên ướm lên người Bối Bối một cái, chiều dài thì đủ rồi, nhưng mà túm bên
trái thì bên phải lại không đủ, túm bên phải thì bên trái lại không đủ, túm ở
giữa thì cả hai bên đều hụt, “Hình như hơi hẹp.”
“Vậy thì xẻ ra thành một lớp!” Tô Thiên Thiên cầm
tay áo, từ bên cạnh, roẹt roẹt roẹt cắt, trải ra thành một miếng vải, dài rộng
đều thích hợp, Ninh Xuyên trải miếng vải lên trên bàn, cầm một cốc nước, cẩn thận
đổ một chút lên góc, nước tong tóc chảy trên mặt bàn, “Mỏng quá, không dùng được.”
“Vậy phải làm hai lớp sao?” Tô Thiên Thiên nhìn
chiếc áo đã cụt tay, không biết phải hạ đao từ đâu, cuối cùng quyết định cắt từ
giữa cổ áo xuống, chia chiếc áo thành hai nửa, “Như vậy vừa dài vừa rộng lại được
hai lớp rồi chứ gì!”
Ninh Xuyên cầm miếng vải lên, lại phát hiện một
nửa được may ghép lại, một nửa lại bị cắt rời ra, quấn quanh mông Bối Bối, miếng
vải luôn có một mặt bị rủ xuống, không nằm chung một chỗ, anh lại bắt đầu thuyết
giáo, “Cô phải cắt từ hông lên, như vậy mới được một vòng, trái phải sẽ không bị
tách ra.”
“Gì mà phiền toái quá vậy!” Tô Thiên Thiên phát
điên, cầm một chiếc áo khác lên, đem cả cái kéo nhét cho Ninh Xuyên, “Tự anh cắt
đi cho xong!”
“Cắt thì cắt…” Ninh Xuyên nhận lấy đồ, “Xem cái
bộ dạng lười biếng của cô kìa!”
Tô Thiên Thiên tựa vào thành sa lon bĩu môi,
nhìn Ninh Xuyên cẩn thận lấy tay áng chiều rộng trước, sau đó lại đo qua đo lại
trên cái áo, cuối cùng chia cái áo ra, cắt ngang phần thân ra làm ba mảnh, hai
mảnh tay áo xẻ ra lại được may cùng một chỗ, biến thành hai lớp.
Cô không nhịn được chép miệng, “Không ngờ anh
đúng là ông chủ nhà cần cù đảm đang gia đình nào cũng tất yếu phải có khi đi du
lịch đấy!”
“Đa tạ khen ngợi.” Ninh Xuyên tức giận nói, “Vậy
cô chính là vua lười tuyệt đối không thể dự trữ lại?”
“Xí…” Tô Thiên Thiên hừ hừ nói, đột nhiên nhớ tới
một màn ở siêu thị, “Đúng rồi, vừa nãy chắc anh cũng nhận ra ba mẹ tôi chứ?”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, “Bọn họ không phải cũng
nhận ra tôi sao?”
“Vậy sao mấy người không chào hỏi gì cả vây.” Tô
Thiên Thiên vò đầu, “Tôi lại tưởng mấy người không nhận ra nhau ấy.”
“Cô thấy lấy quan hệ trước đây và bây giờ của
hai chúng ta, tôi và ba mẹ cô gặp mặt, còn có thể chào hỏi được sao?” Ninh
Xuyên ngẩng đầu lên, nói chẳng vui vẻ gì.
“Ừm…” Tô Thiên Thiên đáp một tiếng, “Vậy quan hệ
của chúng ta đến cùng là thứ gì đây…”
Vấn đề này đột nhiên nhảy ra trước mặt Ninh
Xuyên, khiến anh cũng cảm thấy bối rối, đến cùng là anh và Tô Thiên Thiên như
bây giờ, ngồi trong cùng một phòng, cùng nhau làm tã cho cháu ngoại anh, đây,
đây là quan hệ gì?
Tô Thiên Thiên duỗi duỗi cánh tay, ngáp một cái,
ôm Bối Bối lên trên giường, “Tôi mệt quá, ngủ trước đây, anh làm trước một cái
cho Bối Bối dùng đi.” Lúc này đã sắp mười giờ tối, cũng chính là thời gian đi
ngủ của cô mọi ngày.
Mặc dù lúc này không phải giờ đi ngủ của Ninh
Xuyên, nhưng tính toán đến việc Bối Bối còn là trẻ con, cần được đi ngủ sớm một
chút, anh cũng bỏ kéo xuống, vội vàng cầm lên hai miếng vải có thể dùng được,
đưa đến bên cạnh chiếc giường mà Tô Thiên Thiên và Bối Bối đang ngủ, mình thì
nhẹ chân nhẹ tay thu dọn một chút, cũng vào phòng đi ngủ.
Ngủ trên nệm trải dưới đất, xung quanh một mảnh
tối đen, trên giường Bối Bối vẫn còn đang đắm chìm vào sự vui vẻ khi được đi
siêu thị ngày hôm nay, hai bàn tay nhỏ bé vẫn khua qua khua lại, tự đùa tự vui.
Tô Thiên Thiên hình như rất mệt mỏi, chỉ chốc
lát đa thiếp đi.
Bối Bối không ngủ, Ninh Xuyên cũng không dám đi,
chỉ có thể gối tay dưới đầu, nhìn trần nhà ngẩn người,
Có lẽ là do hôm nay ngoài ý muốn nhìn thấy ông
bà Tô, khiến cho suy nghĩ của anh lập tức bay trở về quãng thời gian thật lâu
trước kia.
Còn nhớ rõ khi mới quen chưa được bao lâu, Tô
Thiên Thiên đã dọn tới ở chung với anh, lúc ấy Ninh Xuyên bị dọa cho sợ đến
không nhẹ, “Hình như chúng ta mới bắt đầu thôi mà, thế này, thế này cũng quá
nhanh.”
Tô Thiên Thiên trái lại rất phóng khoáng mà nói,
“Không sao không sao, chỉ cần tình cảm sâu sắc, một ngày chồng vợ trăm năm
nghĩa tình!”
“Phụt!” Ninh Xuyên lúc ấy lập tức phụt ra, nhưng
nghĩ lại, tình cảm là thứ rất kỳ quái, anh và Tô Thiên Thiên chẳng qua mới chỉ ở
bên nhau có bốn tháng, bốn tháng trong cuộc đời dài đằng đẵng này chẳng qua chỉ
là một thoáng qua, chỉ như một cái chớp mắt, lại khiến người ta khắc sâu trong
trí nhớ.
Có lẽ con người ta khi còn sống, lần đầu tiên
luôn khó quên như vậy.
Anh còn nhớ rất rõ những chuyện muốn quên mà
không thể quên được kia, Tô Thiên Thiên lười phải rời giường, lười phải dọn dẹp,
lười phải làm việc, thích những hoa quả có nhiều nước, ví dụ như dưa hấu, nho,
cam, thích mặc đồ thoải mái, thích mặc váy dài, thích nhất là bộ manga trong nước
của mangaka Khâu Thiên, một quyển manga kiểu nửa lừa bịp, cô xem rất nhiều lần,
lần nào cũng cười đến lăn lộn trên giường.
Ngay cả bản thân cũng bị ảnh hưởng, nhớ cả lời
thoại kinh điển trong đó, “Tôi mới mua tất mới, dùng đợc có ba ngày! Đền tiền
đi!”
Cô rất thẳng thắn, có gì thì nói đó, không kiểu
cách, nhưng có chút nhõng nhẽo của con gái, cho dù lôi thôi lếch thếch, cũng sẽ
ngốc nghếch ôm lấy mặt mình quay về phía Ninh Xuyên hỏi hết lần này đến lần
khác, “Em có xinh không? Đáng yêu không? Dễ thương không?”
Cô không biết nấu cơm, nhưng lúc nào Ninh Xuyên
nấu cơm cũng sẽ lăng xăng xách ghế vào ngồi trong bếp, nhìn anh nấu cơm, “Em
giúp anh lựa đồ ăn nhé, em giúp anh dọn mâm nhé, em giúp anh lấy đũa, em giúp
anh rót nước.”
Bản thân mình quá nửa là không cần cô càng giúp
càng phiền, nhưng cô vẫn dính lấy không đi, luôn đứng bên cạnh thao thao bất
tuyệt nói chuyện với anh, “A! Phải cho nước tương vào sao? Nói đến nước tương,
hôm trước em nghe nói ăn nhiều nước tương da sẽ đen đi đấy, có phải thật thế
không?”
Những ký ức bừa bộn không có chút thứ tự nào
này, từng thứ lại rõ ràng như vậy.
Ninh Xuyên đột nhiên phát hiện ra, quan hệ của
mình và Tô Thiên Thiên bây giờ, có thể coi là bạn bè sao? Không nhớ là ai đã
nói câu này, sau khi chia tay còn có thể làm bạn bè, không phải là hết yêu rồi,
thì chính là vẫn còn yêu.
Anh bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, nghĩ
lại rồi lại nghĩ đến cuộc đánh cược của mình và Tô Thiên Thiên lúc trước, cùng
với sự tranh chấp trước đây, cho dù là bây giờ quan hệ của bọn họ cũng không
hòa hợp được mấy, bọn họ phải coi là kẻ thù mới đúng, nhưng kẻ thù vẫn có thể
ngủ cùng một phòng, cùng làm tã cho một đứa trẻ sao?
Tô Thiên Thiên bây giờ có rất nhiều thứ khiến
cho anh vừa quen thuộc, rồi lại vừa cảm thấy xa lạ, ví dụ như cô có thể nhanh
chóng hoàn thành công việc, rồi sau khi làm xong lại ngủ khì khì ngay được; ví
dụ như cô biết những thứ như Trà đạo, rồi mới làm được một lúc đã kêu gào mệt
muốn chết; ví dụ như cô bắt đầu trang điểm, còn có cái gì mà kỷ niệm ba năm, rồi
trong lúc cùng đường lại đến ở nhà bạn trai cũ; hơn nữa hôm qua cô còn nấu cơm
cho Bối Bối, lại dùng phương thức lung ta lung tung nấu cái gì cũng giống nhau
như thế, thực khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Không, là khó có thể suy xét…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, anh đã thiếp đi lúc nào không
hay, Tiểu Bối Bối nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Tô Thiên Thiên đang ngủ bên
này một chút, lại nhìn Ninh Xuyên đang ngủ dưới giường một chút, bĩu môi, sao mọi
người chẳng ai chơi với bé cả vậy, ngủ hết cả rồi?
…
Sáng hôm sau, Ninh Xuyên mơ hồ thức dậy, muốn
vươn tay sờ chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh, lại phát hiện tay quờ hụt, lúc này
mới phát giác ra tối qua mình đã ngủ quên ở đây.
Ninh Xuyên là một người tương đối bảo thủ, lúc
này cảm thấy có hơi căng thẳng, vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ Tô Thiên
Thiên cũng đã tỉnh, dụi dụi mặt, “Anh cũng dậy rồi à?”
Vừa nghe câu này của cô, Ninh Xuyên giống như bị
bắt gian tại trận vậy, mặt thoáng cái đã đỏ bừng lên, cúi đầu xếp chăn, “Ừ ừ…”
Tô Thiên Thiên cũng chẳng để ý đến tình huống
trước mắt, vẫn ngồi đó chờ cho tỉnh ngủ, Ninh Xuyên thấy cô không nói câu nào
như vậy, càng thêm căng thẳng, giải thích, “Hôm qua tôi, thấy Bối Bối vẫn chưa
ngủ, đành chờ, kết quả không cẩn thận ngủ thiếp đi…”
Cô chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn Ninh Xuyên
đang đỏ mặt, “Mặt anh đỏ như vậy làm gì? Anh làm chuyện gì đuối lý hả?”
“Cô mới làm chuyện đuối lý ấy!” Ninh Xuyên vội
vã nói.
“Vậy anh căng thẳng cái gì?” Tô Thiên Thiên nhìn
dáng vẻ kia của anh, không kìm được khoanh tay trước ngực, “Hôm qua anh làm gì
tôi đúng không?”
“Tôi chẳng làm gì cả!” Ninh Xuyên rướn cổ giải
thích, “Tôi chỉ ngủ thôi!”
“Vậy anh ngủ thì cứ ngủ, đỏ mặt làm quái gì chứ?”
Tô Thiên Thiên nhướn mày.
Ninh Xuyên bắt đầu hối hận với lời giải thích của
mình, sớm biết vậy đã không nói gì, có lẽ cô ấy còn chẳng để ý tới, “Tôi nóng
thôi..”
“Mở điều hòa mà còn nóng?” Tô Thiên Thiên bĩu
môi, cúi đầu nhìn nhìn, thấy áo ngủ mình vẫn còn nguyên vẹn, lại nghĩ mình đúng
là lo hão, dù sao người giống như Ninh Xuyên, chắc chẳng làm ra được chuyện gì,
“Bữa sáng ăn gì?”
“Để tôi xem đã, hôm qua không phải đã mua yến mạch
với sữa tươi sao?” Ninh Xuyên thấy cô không nói gì nữa, lập tức thở phào nhẹ
nhõm, đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Xuyên chuẩn bị xong bữa sáng, Thiên Thiên
cũng đã rửa mặt xong, vò vò đầu, ngồi xuống bàn ăn sáng, “Hôm qua mơ cả đêm…”
Cô thuận miệng lầm bầm một câu.
“Trước khi ăn cơm đừng nói chuyện.” Ninh Xuyên
thốt lên.
“Câu này nghe như mẹ tôi nói ấy.” Tô Thiên Thiên
múc múc yến mạch đã được ngâm trong sữa tươi.
“Là mẹ tôi nói cho tôi biết..” Ninh Xuyên trả lời.
Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
“Xem ra đây là lời các bà mẹ hay nói.”
“Đúng vậy.” Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Nói khi
ăn cơm sẽ mất linh đấy, nhưng nếu là mộng đẹp, thì để dành lúc đói bụng hẵng
nói.”
Tô Thiên Thiên im lặng, hôm qua cô mơ thấy là
mình và Ninh Xuyên vẫn còn ở trường học, hình như đang ăn cơm trưa, các món ăn
trong nhà ăn ngon vô cùng. Trong mơ có sườn, gà viên, thịt bò, còn có cả cá kho
tàu, hôm đó hình như cô có rất nhiều tiền, tóm lại tất cả các món đều gọi một
phần, ăn mà khiến cô thấy thỏa mãn vô cùng, vừa ăn còn vừa gắp thức ăn cho Ninh
Xuyên ngồi đối diện, “Anh cũng ăn đi, ăn ngon lắm đấy.”
Nhưng mà vấn đề đã tới rồi đây, giấc mơ kiểu này
rốt cuộc là tốt hay xấu?
Mặc dù có rất nhiều đồ ăn, nhưng cố tình lại là
ăn cùng với Ninh Xuyên.
Vậy nên cô kiên định nói, “Hôm qua tôi mơ thấy
được ăn rất nhiều món ngon, các loại thịt, ăn xả láng luôn!” Nói xong chợt múc
một muỗng sữa tươi yến mạch nuốt xuống bụng, sau đó lập tức nói nốt nửa câu
sau, “Nhưng mà là ăn cùng với anh.”
“Khụ khụ khụ…” Ninh Xuyên lập tức bị cô làm cho
sặc, giương mắt trợn cô trừng trừng, rõ khó hiểu!
PART 29
Hôm nay Ninh Xuyên vừa tới công ty, chưa bước
vào bộ tài vụ đã có người gọi anh một tiếng, “Ninh Xuyên!”
Anh xoay người lại nhìn, là Ôn Nhược Hà, bèn gật
đầu chào hỏi một tiếng, “Anh cũng tới rồi à.”
“Đúng vậy.” Anh ta đứng trước mặt Ninh Xuyên,
ánh mắt lóe lên, giống như có lời gì muốn nói, rồi lại không biết nên mở miệng
thế nào, có vẻ hơi hồi hộp và khẩn trương, “Cái đó…”
Vốn anh ta vào công ty chậm hơn Ninh Xuyên,
nhưng tuổi lại lớn hơn Ninh Xuyên một chút, nghe nói là nhân tài tinh anh khai
thác được từ một công ty quảng cáo khác, con người anh ta cư xử với mọi người rất
hòa nhã, lại nổi tiếng là người hiền lành, nhân duyên ở công ty không tệ, bộ dụng
cụ pha trà ở phòng làm việc của Ninh Xuyên cũng là được anh ta tặng nhân dịp mừng
năm mới.
Quan hệ giữa hai người bọn họ tuy không thể coi
là quá tốt, những vẫn gọi là được, dù sao một ở bộ Sáng tạo, một ở bộ Tài vụ,
cũng chẳng có mâu thuẫn hay bất hòa gì.
“Có chuyện gì vậy?” Ninh Xuyên nhận ra anh ta có
chuyện muốn hỏi, liền hỏi thăm một tiếng, “Hay là qua phòng làm việc của tôi
đi?”
“Không không…” Anh ta vội vàng khoát tay, lại thở
dài một tiếng, “Có lẽ là nguyên nhân ở chính tôi thôi.”
Lời của anh ta nói không được rõ ràng, Ninh
Xuyên có chút khó hiểu, nhưng lại thấy anh ta ghé đầu thoáng nhìn vào trong
phòng làm việc, giống như đang tìm ai đó vậy, “Anh tìm Tô Thiên Thiên sao?”
Ôn Nhược Hà bị người ta chọc trúng tim đen, lúc
này có hơi lúng túng, “Ha, ha…. Đúng vậy, hình như cô ấy không đi làm?”
“Ừm, tuần này đã xin nghỉ phép.” Ninh Xuyên ho
khan một tiếng, “Anh tìm cô ấy có việc sao?”
“Không có chuyện gì to tát,” Ôn Nhược Hà tươi cười,
“Chẳng qua là gọi điện cho cô ấy cũng không thấy bắt máy… Không biết có phải đã
xảy ra chuyện gì không.”
Ninh Xuyên hơi nhíu mày, trên phương diện công
việc mà nói, Ôn Nhược Hà và Tô Thiên Thiên hẳn là không có sự qua lại gì mới phải,
vậy mà không những có cả số di động của nhau, mà hình như còn có chuyện gì đó
anh không biết, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ cá nhân gì đó? “À, tôi cũng không biết,
sao vậy, hai người… có quan hệ cá nhân?” Mặc dù anh cũng biết câu hỏi này có
chút bao đồng, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên.
Ôn Nhược Hà cười cười, “Thật ra thì dạo trước
người nhà tôi có sắp xếp một cuộc xem mặt, kết quả đối tượng lại chính là Tô
Thiên Thiên, không chỉ thế, gặp được hai lần, cô ấy lại không có tin tức gì,
tôi nghĩ là tôi…” Anh ta ngượng ngùng nói.
Anh ta nói cũng không được rõ ràng cho lắm,
nhưng Ninh Xuyên đã đoán ra tám chín phần, xem ra “Kỷ niệm ba năm” trong miệng
Tô Thiên Thiên chính là đi xem mặt, mà “Đối tượng ở chung” trong truyền thuyết
kia chính là Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt, nhưng sao cô ấy lại tạm thời đến
chỗ của mình, điều này nghĩ mãi mà vẫn không ra.
So với lời nói của Tô Thiên Thiên về một “Đối tượng
ba năm” mà anh chưa từng gặp cũng tưởng tượng không ra, một “Đối tượng hẹn hò”
chân thật như Ôn Nhược Hà đang đứng trước mặt còn khiến cho anh thấy không thoải
mái hơn.
Ôn Nhược Hà dường như đã nhận ra mình đã nói ra
điều gì đó không nên nói, vội vàng bổ sung, “Có điều chuyện vẫn chưa đâu vào
đâu, anh đừng nói với người khác đấy.”
Ninh Xuyên gật đầu một cái, “Tôi biết rồi, anh
yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Ôn Nhược Hà lại cười một tiếng,
gãi gãi đầu, “Vậy đi trước nhé, anh làm việc đi.” Nói xong xoay người, trong miệng
còn lẩm bẩm, “Sao lại không nhận điện thoại của mình nhỉ… Chẳng lẽ mình lại bị
đá?”
Ninh Xuyên đứng đó, nhìn anh ta dần dần đi xa, đột
nhiên ngây ngốc nhếch khóe miệng lên, cười theo kiểu cười của Ôn Nhược Hà, cuối
cùng lại giận tái mặt, “Cô ta thích người lúc nào cũng cười như vậy?
…
Bối Bối ngủ thẳng đến chín giờ sáng mới mơ màng
mở mắt ra, hôm qua cậu nhóc có chút hưng phấn, chơi một mình mãi một lúc lâu
sau mới ngủ, cho nên hôm nay ngủ hơi nhiều hơn một chút.
Bé ngồi dậy nhìn quanh, Đậu Đậu không có trong
phòng, Quả Táo cũng không có, bé bĩu môi, tự mình bò đến mép giường, xoay người
lại, thả chân xuống trước, ngọ nguậy cái mông nhỏ, từ từ tuột xuống phía dưới,
cuối cùng thấy mũi chân đã chạm đất mới đứng thẳng người, tự mình chạy ra ngoài
cửa.
Tô Thiên Thiên đang xem TV trong phòng khách, đột
nhiên Bối Bối chạy ra, khiến cho cô sợ hết hồn, vội vàng vứt điều khiển xuống,
“Bối Bối, sao con tự mình xuống được?”
Bối Bối dường như cũng cảm thấy chuyện mình tự
xuống giường được là một chuyện vô cùng vĩ đại, đắc ý ngẩng đầu lên, vươn tay
ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Bụng… bụng đói!”
“Trưa nay sẽ làm món ngon cho con ăn!” Tô Thiên
Thiên bế cậu bé lên, thật ra thì bình thường cô luôn cảm thấy trẻ con là một thứ
thật phiền toái, còn nghĩ không biết sau này mình mà sinh con thì biết làm sao
đây? Nhưng sau khi quen Bối Bối, cô mới phát hiện ra, thực ra trẻ con rất đáng
yêu, mặc dù không ít chuyện phiền toái, nhưng chỉ mới nhìn đến dáng vẻ đáng yêu
của chúng thôi đã thấy không phiền nhiễu gì nữa rồi. Cô vươn tay véo véo khuôn
mặt xinh xắn của Bối Bối một cái, “Con đáng yêu hơn cậu con nhiều!”
Bối Bối giơ hai bàn tay nhỏ nhắn ra, chọc chọc
khuôn mặt mình, lúc lắc đầu nói, “Bối Bối là, là em bé đáng yêu…”
“Ha ha..” Thiên Thiên nở nụ cười, “Ai dạy con thế?”
“Mama…” Bối Bối đột nhiên nói, trẻ con có trò
chơi thì sẽ dễ dàng quên đi một vài chuyện, nhưng vừa nhắc là nhớ lại ngay, bé
im lặng một lúc, lại mở miệng, “Cả papa nữa….”
Thiên Thiên nhìn Bối Bối, trong lòng có chút ê ẩm,
vươn tay vuốt vuốt cái đầu xinh xinh của cậu bé, “Bối Bối có thích papa với
mama không?”
“Thích.” Bé nghiêm túc gật đầu, “Thích cả Đậu Đậu,
thích cả Quả Táo nữa!”
“Papa mama cũng thích Bối Bối, Đậu Đậu và Quả
Táo cũng thích Bối Bối!” Tô Thiên Thiên ôm chặt lấy cậu bé, “Bối Bối rất nghe lời,
rất đáng yêu nhỉ!”
Bối Bối vươn tay bưng lấy mặt cô, cái miệng nhỏ
nhắn vểnh lên, chụt một cái hôn lên mặt cô, sau đó nhoẻn miệng nở nụ cười, “Tất
cả mọi người đều phải chơi với Bối Bối!”
Thiên Thiên cười cười, ôm cậu nhóc vào phòng vệ
sinh, “Đi nào, chúng ta đi đánh răng!”
….
Ninh Xuyên ngồi làm việc được một lúc, đột nhiên
nhận được điện thoại của sếp tổng, nói rằn công ty hợp tác với một đơn vị ở
thành phố N, bên cục Thuế có vấn đề, muốn anh sáng sớm mai đi công tác đến
thành phố N hai ngày, chiều nay có thể quay về thu xếp đồ đạc.
Buối sáng anh bàn giao công việc của hai ngày tới
xong, còn chưa đến 11 giờ, anh ngẫm nghĩ một chút những thức ăn đã mua ngày hôm
qua, cùng cái cách trộn hết vào nhau rồi nấu của Tô Thiên Thiên, cả người rùng
mình một cái, vội vàng lái xe về nhà, hy vọng có thể kịp làm cơm cho Bối Bối
ăn.
Mai anh phải đến thành phố N hai ngày, chiều phải
làm xong tã cho Bối Bối, sau đó sẽ đi mua một ít đồ ăn, thuận tiện dặn dò Tô
Thiên Thiên một chút, nếu không thực sự không an tâm được.
Anh chạy xe thẳng về nhà, vội vã lên lầu, mở cửa
ra, Tô Thiên Thiên và Bối Bối đều không ở trong phòng khách, anh đang muốn cất
tiếng gọi, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm, tiếp theo là tiếng lách ca
lách cách trong phòng bếp, anh có chút khó hiểu, chẳng lẽ một nồi hổ lốn, mùi vị
cũng không tệ lắm? Anh đổi dép, đi vào trong.
Tô Thiên Thiên đang ở trong phòng bếp quay lưng
về phía anh đảo thức ăn, Bối Bối ngồi trên chiếc ghế gần cửa phòng bếp, cũng
quay lưng về phía cửa, trong nồi có gì anh nhìn không rõ, nhưng trên bàn bếp đã
có một đĩa thịt bò thái mỏng, phía trên lấm tấm những miếng tỏi đã được giã nhỏ,
bên cạnh trên chiếc thớt gỗ là cần tây thái chỉ, cà rốt thái chỉ, cùng với ớt
vàng thái chỉ, cô cầm đĩa lên, vớt mực non đã chín trong nồi ra ngoài, rửa sạch
nồi, đổ thêm dầu, bật lửa lên, cầm thớt gỗ, trút hết những nguyên liệu đã được
thái xong xuống, “Xèo” một tiếng, Bối Bối vui vẻ vỗ tay, “Thơm quá thơm quá…”
Tô Thiên Thiên đắc ý nghiêng đầu cười một tiếng,
đột nhiên nhìn thấy Ninh Xuyên đang đứng trợn mắt há mồm ở cửa, loảng xoảng một
tiếng, rơi cả cái nồi xuống đất, Bối Bối cũng cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy
cậu đã về, cười hì hì nói, “Đậu Đậu, vào ăn cơm!”
“Sao anh lại về?” Tô Thiên Thiên vừa khom người
nhặt cái nồi lên rửa lại, vội vàng đảo đảo thức ăn trong nồi, thêm chút dầu
nành, cho thêm ít muối và đường, động tác vốn thuần thục cũng trở nên có chút cứng
nhắc.
Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như nàng tiên ốc
len lén làm việc mà sợ bị người ta phát hiện vậy…
“Mai phải đi công tác, chiều không phải đi làm
nên về.” Ninh Xuyên chậm rì rì nói, vẫn không nhịn được vươn tay chỉ nồi thức
ăn cô đang xào, “Cô biết nấu ăn?”
Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng, “Cái đó.. có thể
nấu chín được.. thế thôi.”
Thức ăn được đưa lên bàn, thịt bò kho thái mỏng,
mực xào cần tây, canh trứng với rau chân vịt, còn có một đĩa rau trộn ngó sen,
Tô Thiên Thiên lúng túng chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Đều là việc nhà, không ngờ
tôi nấu vớ nấu vẩn mà nhìn, nhìn cũng không tệ lắm?”
Ninh Xuyên nhìn ba món mặn một món canh trên
bàn, ngước mắt nhìn Tô Thiên Thiên có hơi bất an đang đứng ở đó, “Biết Trà đạo,
biết nấu ăn? Cô giỏi giang như vậy từ bao giờ thế?”
“Có lẽ tôi có thiên phú…” Cô ngẩng đầu nhìn trời.
Ninh Xuyên gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng,
vị tỏi giã nước cùng mùi thịt bò quyện vào với nhau vừa phải, anh đặt đũa xuống,
“Tô Thiên Thiên, cô còn có chuyện gì mà tôi chưa biết nữa đây?”
“Anh biết thì làm sao?” Tô Thiên Thiên nhún vai,
đường hoàng ngồi xuống, tự múc cho mình một bát canh.
Ninh Xuyên nhăn mặt, trong lòng có chút cảm giác
không nói lên thành lời, anh đã từng hiểu rõ tất cả những chuyện về Tô Thiên
Thiên như lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt, người trước mặt lại khiến cho anh
thấy xa lạ như vậy, cuộc sống của cô, chuyện của cô, anh không biết gì cả, ngay
cả việc cô đi xem mặt với Ôn Nhược Hà, anh cũng không biết.
“Đúng vậy.” Ninh Xuyên không nhịn được nói, “Tôi
biết thì làm sao, dù sao bốn năm trước cô đã tính tìm tôi làm bảo mẫu cho cô,
cho dù cô biết dọn phòng, biết nấu ăn, cũng nói là không biết, vậy là sẽ được
lười biếng, không phải sao?”
Tô Thiên Thiên ném đũa xuống, “Anh nói vậy là có
ý gì, hóa ra là tôi biết hay không, làm hay không, còn phải bẩm báo với anh
sao?”
“Dĩ nhiên là không cần.” Ninh Xuyên đáp, “Dù sao
từ đầu tới cuối cô vẫn coi tôi là thằng ngốc để lừa gạt, cần bẩm báo làm gì chứ?”
“Đúng vậy, anh chính là thằng ngốc!” Tô Thiên
Thiên đứng phắt dậy, “Bời vì sau khi chia tay, tôi mới đi học tất cả những thứ
vốn không biết này, nhưng đến khi tôi học xong rồi, thằng ngốc anh đã đi thi ở
vùng khác, muốn tìm cũng không tìm được!” Nóng lên, cô đã phun ra tất cả.
Ninh Xuyên sững sờ tại chỗ, “Cô nói cái gì?”
Tô Thiên Thiên thở hổn hển, lắp bắp nói, “Mắc, mắc
mớ gì đến anh!” Nói xong cầm bát cơm lên, dùng đũa gắp một miếng thức ăn, há to
mồm nhai.
Bối Bối nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu mình, giống
y như người lớn, vươn tay vỗ vỗ anh, “Đậu Đậu, nghe không hiểu sao? Không sao,
con cũng không hiểu!”
Tô Thiên Thiên đã ba miệng thành hai giải quyết
xong hết cả cơm lẫn canh, đứng dậy cầm giấy lau miệng, tức giận quay ra Ninh
Xuyên nói, “Anh, đi rửa bát!”
PART 30
Bỏ bát đũa lại, Tô Thiên Thiên chạy luôn về
phòng của mình, Bối Bối không cảm nhận được không khí gượng gạo vào lúc này, ăn
cơm xong, chạy đi tìm Tô Thiên Thiên chơi, thấy cậu vẫn đang ngồi trong phòng
khách ngây người liền nhiệt tình chào đón, “Đậu Đậu, mình cùng nhau chơi đi…”
Ninh Xuyên cười cười, “Con đi đi, cậu còn phải dọn
bàn.”
“Vậy một lát nữa Đậu Đậu phải vào đấy…” Bối Bối
cười nói, đẩy cửa phòng Tô Thiên Thiên ra chạy vào trong.
Ninh Xuyên xếp bát đũa, bưng vào phòng bếp, bỏ
vào bồn rửa, mở nước, dòng nước mát lạnh xối lên tay anh, anh nhớ trước kia,
khi anh làm cơm xong, Tô Thiên Thiên thỉnh thoảng cũng đề nghị giúp anh rửa
bát, anh luôn đẩy tay cô ra, “Mỡ lắm, bẩn hết tay bây giờ, để anh làm.”
Khi đó, anh cưng chiều cô, cho nên cô vẫn lười
biếng, đến khi anh đi rồi, cô mới phát hiện có một số việc mình cần phải làm,
sau đó cố gắng để thay đổi, nhưng cũng đã lỡ mất rồi.
Nghĩ đến những chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy
chóp mũi có hơi cay cay, có một số việc, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Khi đó, bọn họ ngọt ngào biết bao, lúc đi làm
anh hay len lén gọi điện cho cô, “Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.” Đầu
bên kia điện thoại, Tô Thiên Thiên cười lên khanh khách.
Lúc ra cửa đi làm, cô tiễn anh đến tận cửa, anh
nói, “Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về nhé.” Cô liền ngốc nghếch gật đầu.
Lúc được lĩnh lương, anh đếm tiền, “Chờ anh kiếm
được nhiều tiền, sẽ cưới em.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh có thể nhanh lên được
không, em sốt ruột lắm rồi!”
Sắp đến ngày kỷ niệm, Ninh Xuyên định mua tặng
cô một chiếc váy, Tô Thiên Thiên thấy mua đại một chiếc nào đó là ổn, dù sao
hai người cũng không dư dả gì. Nhưng đúng lúc đó, anh gặp được cha mẹ của Tô
Thiên Thiên, biết được xuất thân của cô, anh càng cảm thấy không thể để cho Tô
Thiên Thiên đi theo mình mà chịu khổ sở, chẳng khác nào nói Ninh Xuyên anh chẳng
có bản lĩnh gì, cho nên anh liên tục làm ca đêm mấy ngày trời, mỗi ngày đều về
rất khuya, thấy cô đang tựa vào ghế sa lon thiếp đi, chờ anh về. Sau khi mua được
váy, Tô Thiên Thiên giận dỗi trách cứ, “Cái váy này đủ mua được bao nhiêu cân
thịt chứ!”
Anh không nhịn được nở nụ cười, “Cái này mà cũng
tính theo cân để bán được à?”
“Dĩ nhiên.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh thật
quá xa xỉ!”
“Anh phải nuôi em chứ.” Ninh Xuyên nói, “Anh
không muốn sau khi kết hôn em lại sống không thoải mái bằng trước khi kết hôn.”
Tô Thiên Thiên cảm động, “Anh yên tâm, bây giờ
em sống tốt hơn hồi ở nhà nhiều, em dễ nuôi lắm!”
Nhưng khi những hồi ức ngọt ngào này ùa về, ấm
áp vờn quanh trái tim anh, bên tai của anh lại vang lên một giọng nói khác, cao
cao tại thượng, mang theo sự khinh bỉ và xem thường, “Mày? Thân phận của mày là
gì, một thằng con trai là của một tên tội phạm tham ô, ba mày tự sát trong nhà
lao, mẹ mày cũng nhảy lầu tự vẫn, mày tưởng là học đại học rồi thì người ta
không biết mày xuất thân thế nào chắc? Mày không nói thì người khác không biết
chắc?”
Tất cả những gì đã qua với Tô Thiên Thiên, tươi
đẹp, thống khổ, đều nhớ rõ, bốn năm chưa từng quên, anh đột nhiên phát hiện ra,
thì ra là mình và Tô Thiên Thiên đều không thể dứt khỏi quá khứ, cho dù sau khi
chia tay dường như đã quên lãng, giống như không thèm để ý đến, giống như đã
quá xa vời, nhưng một khi gặp lại, không ai có thể ức chế được bản thân, ức chế
những ký ức kia quay lại.
Bọn họ không thể làm bạn bè được, bởi vì từng
làm tổn thương lẫn nhau, cũng không thể làm kẻ thù được, bởi vì họ từng yêu
nhau, đến tột cùng quan hệ kiểu gì mới có thể khiến họ gắn bó đây?
Ninh Xuyên thật sự không nghĩ ra, nếu như cứ tiếp
tục dây dưa như vậy, có lẽ sẽ có nhiều bí mật bị phát hiện ra, có lẽ sẽ khiến
cho cả hai càng thêm rối bời với quá khứ đã qua, quan hệ càng thêm phức tạp, tổn
thương lại càng sâu.
Anh thở dài một hơi, đầu mùa hè có chút nóng
ran, vậy mà anh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được rùng mình một
cái.
Cả một buổi chiều, Ninh Xuyên chưa đến phòng Tô
Thiên Thiên để tìm cô nói chuyện, cô cũng không ra ngoài để nói chuyện với anh,
hai người cứ giằng co như vậy. Ninh Xuyên chỉnh lại tã cho Bối Bối, lại dọn dẹp
xong tất cả những thứ khác, bây giờ không còn chuyện gì khác để làm nữa, đành
ngồi một mình trong phòng khách xem báo, gần tới giờ cơm tối, Bối Bối mới ló
cái đầu xinh xinh ra từ trong phòng, “Đậu Đậu, đi làm cơm.”
Ninh Xuyên nghĩ câu này nhất định là Tô Thiên
Thiên xúi thằng bé chuyển lời, xem ra lần này, cô không chỉ lười phải nói chuyện
với anh, mà còn không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng có mấy lời, cô không muốn, anh cũng phải
nói, vậy nên Ninh Xuyên gõ cửa, gọi một tiếng, “Tô Thiên Thiên…”
Bên trong không có hồi âm, anh lại gõ cửa, “Bối
Bối?”
Vẫn không có tiếng động nào, anh không nhịn được
áp tai lên cánh cửa, thấy bên trong yên tĩnh, giống như có chút tiếng động nho
nhỏ, lại giống như không có.
Đưa tay xoay nắm cửa, còn hắng giọng nói một
câu, “Tôi vào đây.” Đẩy cửa đi vào, Tô Thiên Thiên ôm Bối Bối ngồi trên giường
chơi game, không đáp lại lời của anh, cũng chẳng thèm liếc anh một cái, giống
như coi anh không hề tồn tại.
Ninh Xuyên không nén được có chút tức giận,
nhưng anh không thể nổi giận với Tô Thiên Thiên được, đành chỉ cây dâu mà mắng
cây hòe, lớn tiếng với Bối Bối, “Cậu gọi con, sao không trả lời?”
Bối Bối ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Dì nói cậu
là đồ xấu xa!”
Người xui khiến Tô Thiên Thiên vẫn bình tĩnh tiếp
tục chơi game, Ninh Xuyên có chút bất đắc dĩ hỏi Bối Bối, “Sao cậu lại là đồ xấu
xa?”
“Bởi vì…” Bối Bối nghiêng cái đầu nhỏ, “Bởi vì…”
Cậu nhóc vừa nói vừa ngửa đầu nhìn Tô Thiên Thiên đang ôm mình, dường như đang
đợi cô gợi ý, rất rõ ràng, Bối Bối hoàn toàn đã trở thành máy chuyển lời hình
người, còn là kiểu dáng shota nữa!
“Có lời gì chúng ta không thể nói thẳng sao?”
Ninh Xuyên nhìn Tô Thiên Thiên hỏi.
Cô bĩu môi, “Tôi đâu có nói là nói với anh.”
“Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô.” Ninh
Xuyên nghiêm túc nói.
Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, ánh mắt cô sâu thắm,
cánh môi nhếch lên, mang theo vẻ kiên quyết và nghiêm túc, “Anh định nói gì?”
Ninh Xuyên nhìn cô, Tô Thiên Thiên đang đứng trước
mặt anh lúc này, thậm chí là trong tầm tay, nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người
có một bức tường, trong suốt giống như thủy tinh, khiến cho người ta sinh ra ảo
giác, cảm thấy giống như gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào
vượt qua, quãng thời gian tuổi trẻ đã qua, như chiếc máy quay đĩa cổ xưa chuyển
động rì rì, tuôn ra một khúc hát xa xôi, được một nửa bỗng dưng im bặt, không
còn phát ra âm thanh nào nữa, trước sau vẫn dừng lại ở một khắc đó, không thể
tiếp tục được nữa.
Đĩa nhạc đã phủ kín bụi bặm tháng năm, những hồi
ức này cũng chỉ có thể là dư âm.
“Chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tại sao vẫn
không thể dứt ra được?”
Tô Thiên Thiên bỗng ngây ngẩn cả người, sau đó
mơ hồ, mình vẫn trốn trong phòng, không ra đối mặt với anh, có phải cho thấy cô
vẫn còn nhớ mãi tình cũ chưa quên? Nên mới cảm thấy xấu hổ, lúng túng, thậm chí
là đang tự mình đa tình? Cho rằng anh ta biết mình sau khi chia tay quả thật đã
từng cố gắng, từng thay đổi thì sẽ có cái nhìn khác với cô, sau đó chủ động tới
tìm mình…
Tìm mình làm gì đây? Cô nghĩ có thể là xin lỗi,
có thể là hối hận, có thể là…
Nhưng mà lại không nghĩ tới bất kỳ khả năng nào,
cũng sẽ nói lên một điều, hình như, hình như Tô Thiên Thiên cô vẫn quấn lấy anh
ta mãi không buông!
“Ai nói tôi không dứt ra được?!” Cô nhướn mày, mở
to hai mắt, cũng may là trong nhà ánh sáng mờ mờ, chỉ có chính cô biết, đáy mắt
mình có hơi ướt át, lạnh thấu đến tận tim.
Ninh Xuyên cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt anh, giọng
nói trầm thấp khàn khàn, “Ừm, vậy thì không còn gì tốt hơn, cho nên… chuyện trước
kia, chúng ta đừng nên nhắc lại nữa, tất cả hãy quên hết đi, nếu như cô cảm thấy
có thể chung đụng, thật ra chúng ta vẫn có thể làm bạn bè…”
Tô Thiên Thiên cắn môi, “Anh đi công tác bao giờ
về?”
Câu hỏi của cô quá đột ngột, Ninh Xuyên sựng lại
một chút, mới nói, “Chiều ngày kia.”
“Chiều ngày kia…” Tô Thiên Thiên kiên định nói,
“Chờ anh về, tôi sẽ về nhà.”
“…” Ninh Xuyên kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng vẫn
nói, “Vậy phiền cô chăm sóc Bối Bối.”
Sáng hôm sau Ninh Xuyên đã đi từ sớm, chừng tám
giờ, Tô Thiên Thiên thực ra đã tỉnh dậy, lại nằm trên giường không muốn đứng dậy,
hoặc có lẽ nên nói là không muốn đối mặt với Ninh Xuyên.
Vùi đầu vào trong chăn, đột nhiên nhìn thấy cặp
mắt nhỏ sáng loáng kia của Bối Bối, cậu bé nhìn Thiên Thiên, nhỏ giọng nói, “Đậu
Đậu đi rồi?”
“Sao con đã dậy rồi?” Tô Thiên Thiên kỳ quái
nói, đưa tay chọc lên mặt cậu nhóc một cái, “Dậy sớm thế.”
Bối Bối duỗi duỗi cánh tay, “Lại không có người…”
Tô Thiên Thiên nhìn quanh căn phòng trống rỗng,
quả thực có điểm lạnh lẽo, khiến hco cô không kìm được nhớ đến hồi trước, khi
Ninh Xuyên rời khỏi căn phòng bọn họ cùng thuê, để lại cô một mình, ở đó học
quét dọn, học nấu cơm, học rửa chén, bị bỏng dầu, bát thì vỡ, bị đứt tay, một
mình ăn hết tất cả những đồ đã làm, cái gì cũng một mình.
“Vậy thì hai chúng ta tự chơi!” Tô Thiên Thiên
đưa tay ôm lấy bé, “Bối Bối, chờ cậu con về, dì phải đi rồi!”
“Tại sao?” Bối Bối kỳ quái hỏi, “Dì với Đậu Đậu
không phải là bạn tốt sao?”
“Bạn tốt…” Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một
chút, “Bạn tốt cũng sẽ gây gổ, cũng sẽ tách ra.”
Bối Bối cúi đầu, bĩu môi, “Giống như papa mama
sao, cũng sẽ hung dữ…”
“Đúng thế.” Thiên Thiên gật đầu một cái.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm
rầm, khiến cho Tô Thiên Thiên và Bối Bối giật nảy mình, chẳng lẽ Ninh Xuyên quên
gì sao? Nhưng anh ta phải mang theo chìa khóa chứ!
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập mà vang
dội như cũ, Thiên Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, xỏ một cái quần
dài vào, ôm lấy Bối Bối, bước ra cửa, “Ai vậy?”
Bên ngoài yên lặng một hồi mới truyền tới một giọng
nữ, “Là tôi!”
Thiên Thiên sửng sốt, Bối Bối đột nhiên kêu to
lên, “Mama!”
Ninh San đột nhiên trở về, giống như sự đột
nhiên lần trước, khác ở chỗ là lần trước khiến cho Ninh Xuyên rất kinh ngạc,
còn lần sau thì khiến cho Tô Thiên Thiên rất khiếp sợ.
“Cái đó…” Tô Thiên Thiên nhìn mình đang mặc một
chiếc T-shirt rộng rãi, cũng may phía dưới còn có một cái quần dài, nhưng mà kiểu
ăn mặc thế này nhìn thế nào cũng thấy là đồ mặc ở nhà, “Em…”
So với sự lúng túng của cô, Ninh San lại thấy
tình huống như vậy rất bình thường, “Vẫn là em à…”
“Cái đó, không phải như chị nghĩ đâu ạ…” Tô
Thiên Thiên túm áo nói, “Em chỉ ở tạm mấy ngày thôi, sẽ đi ngay lập tức…”
Ninh San nhún vai, “Chị cũng đâu có đuổi em đi.”
“Không phải không phải!” Thiên Thiên càng thêm
cuống cuồng, “Không phải em có ý đó, ý em là, em thật sự thật sự không có gì với
Ninh Xuyên cả, chỉ là bây giờ bọn em cùng làm ở một công ty, nhà em xảy ra chút
chuyện, cho nên em mới tới đây ở tạm mấy ngày thôi.”
“Ừm…” Ninh San kéo dài giọng, “Thật ra em không
cần giải thích với chị đâu, Tiểu Xuyên đã cho em ở rồi thì cứ ở thôi.”
“Nhưng em vẫn phải nói rõ ràng!” Cô nghiêm túc
nói, “Bởi vì chị Ninh San, chị biết chuyện trước kia của em với Ninh Xuyên, em
sợ chị hiểu lầm…”
Ấn tượng của Ninh San với Tô Thiên Thiên cũng
không xấu, cho nên nhìn bộ dạng này của cô không nhịn được mà bật cười, “Chị hiểu
lầm cái gì mới được cơ chứ?”
“Hiểu lầm em với anh ta…” Thiên Thiên há mồm giải
thích, đột nhiên nhận ra chị ấy cười càng khoái trá hơn, bấy giờ mới phát hiện
ra mình đang bị giỡn, lập tức bĩu môi, “Dù sao em với anh ta cũng không có gì!”
“Cho dù có gì cũng đâu có lạ.” Ninh San ôm lấy Bối
Bối, “Dù sao hai đứa ban đầu cũng đâu phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, có
lẽ bây giờ không có trở ngại nữa.” Cô vừa nói vừa hỏi Bối Bối, “Bối Bối, dạo
này mập ra đấy.”
“Chờ đã…” Tô Thiên Thiên ngây ngẩn cả người, “Chị
vừa mới nói gì?”
Ninh San ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, cô vội vàng
hỏi, “Chị nói ban đầu bọn em không phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, bây giờ
không có trở ngại là có ý gì? Trở ngại là gì?”
“Chính là…” Ninh San nhất thời cứng họng, dường
như không biết nên nói sao, có lẽ là do quá giật mình, “Chẳng lẽ em không biết?”
“Em không biết cái gì?” Tô Thiên Thiên không thể
đợi được lớn tiếng hỏi.
Ninh San bị dáng vẻ gấp gáp của cô dọa cho một
cái, kinh ngạc nói, “Thì có người đánh Ninh Xuyên, bảo nó tránh xa em một chút,
hình như còn nói rất nhiều lời khó nghe, em biết đấy, Tiểu Xuyên nó là đứa có
lòng tự trọng rất cao, sao mà chịu được…”
Tô Thiên Thiên cứng người lại.