Từ khi có em (Util you) - Judith MacNaught - Chương 2
Chương 2
Dựa người
một cách nặng nhọc vào chiếc gậy, người quản gia già đứng trong
phòng khách tồi tàn và lắng nghe trong sự im lặng đầy kính trọng khi
người khách nổi tiếng thông báo tin là người chủ của ông ta vừa đột
ngột qua đời. Mãi tới khi Ngài Westmoreland hoàn thành câu chuyện của
mình, người hầu mới cho phép bản thân thể hiện chút phản ứng với việc đó,
và mặc dù thế, Hodgkin vẫn chỉ cố trấn an, “Thật đau đớn làm sao, thưa
ngài, cho Ngài Burleton tội nghiệp, và cũng cho cả ngài nữa. Nhưng rồi
thì - những tai nạn vẫn cứ xảy ra, đúng không, và người ta không thể
đổ lỗi cho ai đó. Bất hạnh là không hạnh phúc, và đó là lý do tại sao
chúng ta lại gọi chúng như vậy.”
“Ta sẽ khó mà gọi việc đâm vào ai đó và giết anh ta là một ‘sự bất
hạnh,’” Stephen vặn lại, với một sự cay đắng dành cho bản thân chàng,
chứ không phải người hầu. Mặc dù cái tai nạn vào buổi sáng sớm hôm
ấy lỗi phần nhiều là do ngài Nam tước trẻ say xỉn đã nhảy vọt ra
giữa đường trước xe ngựa của Stephen, sự thật là Stephen đã giữ dây
cương và chàng còn sống và bình an vô sự trong khi ngài Burleton trẻ tuổi
đã chết. Hơn nữa, dường như chẳng ai thương tiếc việc Burleton qua đời và
trong thời điểm này, nó dường như là sự bất công cuối cùng với
Stephen.
“Chắc hẳn là chủ của ông phải có họ hàng ở đâu đấy – ai đó mà ta có
thể đích thân giải thích về cái tai nạn này chứ?”
Hodgkin chỉ lắc đầu, vẫn rối bời bởi một sự thực kinh khủng rằng ông
đột nhiên lại thất nghiệp và có khả năng sẽ giữ nguyên tình trạng đó
tới hết phần đời còn lại của mình. Ông giành được vị trí này chỉ
bởi vì không ai khác sẵn lòng làm việc như một quản gia, người dọn
phòng, người hầu, và đầu bếp – và với số tiền công ít ỏi đến vô lý
mà Burleton có khả năng trả.
Xấu hổ vì đã để đầu óc sao nhãng một lúc với việc tự thương xót bản thân,
cũng như thiếu sót trong việc tỏ ra lịch thiệp đúng mực, Hodgkin hắng
giọng và vội vàng thêm vào, “Ngài Burlenton không còn ai là bà con gần,
như tôi - tôi đã nói. Và vì tôi mới vào làm công cho ngài nam tước được 3
tuần, những người quen biết với ngài ấy không thực sự –” Ông ta đột
nhiên ngừng lại với một vẻ hoảng hốt trên mặt. “Trong cơn choáng váng của
mình, tôi đã quên khuấy mất vị hôn thê của ông ấy! Lễ cưới đáng ra sẽ
được tổ chức vào tuần này.”
Một cơn sóng tội lỗi mới mẻ nhấn chìm Stephen, nhưng chàng gật đầu, và
giọng chàng trở nên nhanh nhẹn và quả quyết. “Cô ấy là ai và ta có
thể tìm cô ấy ở đâu?”
“Tất cả những gì tôi biết là cô ấy là một người thừa kế người Mỹ
mà ngài Nam tước đã gặp khi ông ấy ra nước ngoài, và rằng cô ấy sẽ
tới đây ngày mai trên một con tàu tới từ thuộc địa. Cha cô ấy đã quá
ốm nên không đi cùng được, vì thế tôi đoán chừng cô ấy hoặc đang đi với
một người họ hàng, hoặc có lẽ với một bạn đồng hành là nữ giới. Tối
qua, ngài Burleton đã đang kỷ niệm sự kết thúc của cuộc sống độc
thân. Đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Ông phải biết tên cô ta! Burleton đã gọi cô ta là gì?”
Vừa căng thẳng do sự thiếu kiên nhẫn và cộc lốc của Ngài Wesmoreland vừa
xấu hổ bởi trí nhớ tồi tệ của bản thân, Hodgkin nói với một chút bào
chữa, “Như tôi đã nói, tôi mới làm việc cho ngài Nam tước, và chưa được
ông ấy hoàn toàn tín nhiệm. Khi có mặt tôi, ông ấy… ông ấy gọi cô ấy là
“vị hôn thê của tôi”, hoặc là ‘người thừa kế của tôi’!
“Nghĩ lại đi! Ông phải được nghe anh ta nhắc đến tên cô ấy một vài
lần chứ!” “Không... tôi... đợi đã, vâng! Tôi nhớ lại vài thứ... tôi
nhớ là tên cô ấy làm tôi nhớ tới tôi đã thật thích thú biết bao khi
tới thăm Lancashire khi còn là một cậu bé. Lancaster !” Hodgkin kêu lên
sung sướng. “Họ của cô ấy là Lancaster, và tên thánh của cô ấy là
Sharon. Không, không phải. Charise! Charise Lancaster !"
Hodgkin được đền đáp cho nỗ lực của ông ta bằng một cái gật đầu
đồng ý nhẹ nhưng kèm theo là một câu hỏi dồn dập “Thế còn tên chiếc
tàu của cô ấy?” Hodgkin đã quá được khích lệ và quá tự hào đến
nỗi ông ta thực sự đập mạnh chiếc gậy xuống sàn với sự sung sướng
khi câu trả lời bật ra khỏi đầu. “Tàu Morning Star!” ông ta
reo lên, sau đó đỏ bừng mặt xấu hổ với âm thanh náo nhiệt của mình và
sự cư xử không đúng đắn.
“Còn gì nữa không? Tất cả những chi tiết sẽ có thể có ích khi ta đối
mặt với cô ấy.”
“Tôi có nhớ một vài chi tiết nhỏ nhặt khác, nhưng tôi không muốn mình
tham gia vào những chuyện ngôi lê đôi mách.”
“Cứ nói đi,” Stephen nói với sự cộc lốc không chủ ý.
“Quý cô đó trẻ và ‘quả là một cô nàng bé nhỏ xinh đẹp’ Nam tước đã
nói thế. Tôi cũng đoán là cô ấy hẳn phải yêu ông ta điên cuồng và muốn
kết hôn với ông ấy, trong khi cái tước hiệu Nam tước mới là mối quan tâm
căn bản của cha cô ta.”
Hi vọng cuối cùng của Stephen là cuộc hôn nhân này chỉ đơn giản là
một cuộc hôn nhân vì lợi ích cũng đã chết với cái tin rằng cô gái đã
“yêu điên cuồng” vị hôn phu của cô.
“Thế còn về Burleton?” chàng hỏi khi kéo đôi găng tay. “Tại sao anh ta
muốn cuộc hôn nhân này?”
“Tôi chỉ có thể suy đoán, nhưng ông ấy dường như cũng chia sẻ những
cảm xúc của quý cô trẻ tuổi đó.”
“Tuyệt vời,” Stephen nhăn nhó lầm bầm rồi quay ra cửa.
Chỉ tới sau khi ngài Westmoreland đã bỏ đi, Hodgkin mới cho phép bản thân
tuyệt vọng với tình cảnh khó khăn của mình. Ông thất nghiệp và gần
như là lại không một đồng xu dính túi. Một khoảnh khắc trước đó, ông
gần như cân nhắc để hỏi, thậm chí là cầu xin, ngài Westmoreland giới
thiệu ông cho ai đó, nhưng đó sẽ là một sự tự phụ không thể tha thứ
được và vô ích không kém. Cũng như Hodgkin đã nhận ra trong hai năm ông miệt
mài tìm việc trước khi được nhận vào một vị trí với ngài Burleton, rằng
không ai muốn một người quản gia, người dọn phòng, hay người hầu, là
người có đôi tay đã bị lốm đốm vì tuổi tác và cơ thể quá già và
quá còng khiến ông khó lòng đứng thẳng hay cố ép bản thân bước đi nhanh
nhẹn.
Đôi vai gầy của ông rũ xuống vì thất vọng, khớp xương của ông đã bắt
đầu đau nhức kinh khủng, Hodgkin quay lại và lê chân về phòng mình ở
phía sau căn hộ tồi tàn. Ông đi được nửa đường thì tiếng gõ cửa dứt khoát,
thiếu kiên nhẫn của ngài bá tước buộc ông phải từ từ quay ra phía
cửa trước.
“Vâng, thưa ngài?” ông ta nói.
“Ta chợt nảy ra ý nghĩ khi ta đang bỏ đi,” Ngài Westmoreland nói với
giọng cộc lốc, thiết thực, “rằng cái chết của Burleton sẽ lấy đi
của ông tất cả các khoản chi trả anh ta nợ ông. Thư ký của ta, ông
Wheaton, sẽ lo lắng việc đền bù cho ông.” Khi chàng quay người bỏ đi, chàng
thêm vào: “Đội ngũ phục vụ của ta luôn cần người thạo việc. Nếu ông
không mong muốn nghỉ hưu ngay bây giờ, ông cũng có thể cân nhắc đến
việc liên hệ với ông Wheaton về việc này. Ông ấy sẽ giải quyết các
chi tiết.” Rồi chàng bỏ đi.
Hodgkin đóng cửa và quay lại, nhìn chằm chằm trong sự choáng váng
không thể tin được vào căn phòng bẩn thỉu trong khi sự cường tráng và
tuổi trẻ bắt đầu dâng lên và tuôn trào một cách ấm áp trong mạch máu
của mình. Ông không chỉ có một vị trí để hướng tới mà là một vị trí
người hầu của một trong những nhà quý tộc nổi tiếng và có thế lực
nhất châu Âu.
Vị trí đó đã không được đề nghị do lòng thương hại, điều đó Hodgkin
hầu như chắc chắn, vì bá tước Langford không hề được nói tới như kiểu
người nuông chiều kẻ hầu người hạ, hay bất kỳ ai khác. Trên thực tế,
người ta đồn rằng ngài bá tước là một người khá là xa cách, đòi hỏi
cao, với những tiêu chuẩn cao nhất đối với những người phục vụ trong
nhà và người hầu.
Mặc dù thế, Hodgkin không thể hoàn toàn xóa bỏ cái ý nghĩ đáng hổ thẹn
rằng ngài bá tước đã đề nghị ông công việc đó biết đâu chỉ vì lòng
thương hại, cho đến khi ông chợt nhớ ra vài điều mà ngài bá tước đã
nói, những điều khiến Hodgkin trào dâng sự hài lòng và kiêu hãnh. Ngài
Westmoreland đã ngụ ý đặc biệt là ông ta coi trọng Hodgkin như một
người thạo việc. Ông ấy đã dùng chính từ đó!
Thạo việc!
Từ từ, Hodgkin quay về cái gương ngoài sảnh và với bàn tay đặt lên
trên cái cán của chiếc gậy màu đen, ông nhìn chằm chằm vào hình ảnh
phản chiếu của mình. Thạo việc...
Ông đứng thẳng lưng lên, mặc dù sự cố gắng này hơi đau, sau đó ông ưỡn
thẳng đôi vai hẹp của mình. Ông vươn bàn tay còn lại xuống dưới và cẩn
thận vuốt cho mượt mà phía trước chiếc áo khoác đen đã bạc màu. Tại
sao, ông trông không có vẻ là già lắm, Hodgkin quyết định - không già
hơn 73 tuổi! Ngài Westmoreland chắc chắn đã không nghĩ là ông già yếu
hay vô dụng. Không, thực mà! Ngài Stephen David Elliott Westmoreland, Bá
tước của Langford, đã nghĩ Albert Hodgkin đáng được bổ sung cho đội
ngũ người phục vụ của mình! Ngài Westmoreland – người sở hữu
nhiều tài sản trên khắp châu Âu, cùng với tước hiệu cao quý được thừa
kế từ mẹ mình và hai tổ tiên - người đã chỉ định ông là người thừa
kế của họ - đã nghĩ Albert Hodgkin có thể là sự bổ sung có
giá trị cho một trong những người phục vụ tuyệt vời của mình!
Hodgkin nghiêng đầu về một phía, cố gắng tưởng tượng ông ta sẽ trông
như thế nào trong bộ đồng phục thanh lịch màu xanh lá cây và vàng
của nhà Langford, nhưng thị lực của ông bất chợt như nhòa đi và mọng nước.
Ông nâng bàn tay lên, những ngón tay dài khẳng khiu sờ vào khóe mắt, cảm
thấy có một sự ẩm ướt lạ lùng.
Ông lau nước mắt, cùng với sự bốc đồng đột ngột và điên khùng vung
vẩy cái gậy trong không khí và nhẩy một điệu jig ngắn. Lòng tự trọng,
Hodgkin đang cảm thấy một cách thật mạnh mẽ, còn hơn cả thích hợp với
một người đang chuẩn bị gia nhập đội ngũ người hầu của Quý ngài
Stephen Westmoreland.