Nhớ Mãi Không Quên _ Chương 65 - 66

Chương 65:Trở lại

 

Trong phòng trang điểm, sáu người đàn ông đang đứng ăn mặc bảnh bao, đều là khí vũ hiên ngang [1], khí thế cao quý tự nhiên.

Lãnh Thanh Thu mặc chiếc áo cưới màu trắng vừa mới bắt đầu còn cười giỡn, về sau không biết có cái gì xúc động đến dây thần kinh, lê hoa đái vũ [2], khóc đến trang điểm đều bị trôi, thợ trang điểm cầm lấy công cụ vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Thạch Lỗi.

Bà Lãnh vẻ mặt từ ái nhìn con gái, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô.

Chú rể cộng thêm năm phù rể đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, cảm giác mình giống bọn thổ phỉ ác ôn thời xưa cưỡng bức chiếm đoạt con gái nhà lành.

Thạch Lỗi ôm cô vào lòng nhỏ giọng dỗ dành, cầm lấy khăn nóng khẽ lau khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến ửng đỏ của cô, thỉnh thoảng hôn trán mặt mũi của cô.

“Đầu đá, cô ấy không tới, em kết hôn cô ấy cũng không tới…” Lãnh Thanh Thu khóc không thành tiếng.

Người biết chuyện đều nhìn về Cố Mặc Hàm, trên mặt Cố Mặc Hàm không biết đang biểu hiện cái gì, đáy mắt dần dần dậy lên một tia thê lương.

Thừa nhận đi, Cố Mặc Hàm, mày cũng là hi vọng cô ấy tới, mày cũng là hy vọng có thể thấy cô một lần.

“Thanh Thu, ngoan nào, đừng khóc, chờ khi kết hôn xong chúng ta có thể đi thăm cô ấy.”

Điện thoại của Thạch Lỗi vang lên, anh nhận điện nói vài câu, đưa cho Lãnh Thanh Thu.

“Thanh Thu.”

Nghe được giọng Tần Vũ Dương, nước mắt Lãnh Thanh Thu càng giống nước lũ vỡ đê, “Vũ Dương, sao cậu có thể không đến…”

Giọng Tần Vũ Dương nhẹ nhàng trấn an, “Thanh Thu, đừng khóc, tình huống của tớ cậu cũng không phải không biết, cậu khiến tớ làm sao có thể đi được? Mau đừng khóc, chúc mừng cậu, chúc cậu cùng Thạch Lỗi trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”

Tần Vũ Dương ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ thật vất vả mới dỗ xong Lãnh Thanh Thu, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tần Vũ Dương kết thúc cuộc điện thoại, đối mặt về hướng Bắc Kinh, yên lặng gởi lời chúc phúc của mình.

Cháu nội duy nhất của Thạch gia kết hôn, phô trương khí thế không gì sánh nổi, tiệc cưới đặt mấy trăm bàn, hơn phân nửa là quan hệ với bên Thạch Lỗi, quan trường chính khách, thủ trưởng quân đội, còn có bạn bè trên giới làm ăn, phù rể phù dâu cùng hai người đi mời rượu từng bàn.

Sau một vòng, chú rể không có việc gì, ngược lại Cố Mặc Hàm đã say mèm.

Anh lôi kéo Mạc Sính Dã không tha, trong miệng lẩm bẩm, “Đầu đá, từ nhỏ cậu làm chuyện gì cũng đi theo sau tớ, lần này rốt cục đã vượt trước tớ rồi, tớ vui mừng thay cậu!”

Mạc Sính Dã vẻ mặt bất đắc dĩ vịn lấy anh đang lảo đảo, “Thấy rõ chứ, tớ không phải là Đầu đá!”

Cố Mặc Hàm hình như không nghe được, còn đang tự nhìn tự nói, vài người nhìn nhau một hồi, đều bất đắc dĩ lắc đầu.

Doãn Đông Tuân ngồi ở trong góc hỏi, “Tình hình bên Nhật Bản như thế nào rồi?”

Hà Văn Hiên châm một điếu thuốc, “Còn đang tiến hành, chuyện như vậy dục tốc bất đạt.”

Doãn Đông Tuân gật đầu.

***

 Cuộc họp buổi sáng Phong Hoa.

Từ tuần trăng mật trở về miệng Thạch Lỗi cười đến không khép lại được, năm người còn lại cũng không để ý nụ cười ngây ngô của anh, xem văn kiện xem văn kiện, ăn điểm tâm ăn điểm tâm.

Lý Thanh Viễn thực sự chịu không nổi, vẻ mặt khinh bỉ hỏi cậu ta, “Anh trai, miệng anh có thể khép lại nghỉ ngơi một lát được không?”

Thạch Lỗi mắt trợn lên liếc cậu ta một cái, “Tớ đang vui, cậu quản được sao? Loại người như cậu làm sao biết niềm hạnh phúc khi có vợ được chứ?”

Lý Thanh Viễn nhìn về phía Hà Văn Hiên, dùng ánh mắt ý bảo anh, làm sao bây giờ?

Hà Văn Hiên chìa tay ra cầm một khối bánh đậu xanh đưa cho cậu, Lý Thanh Viễn nhận lấy nhét vào trong miệng, hung hăng nhai lấy.

Hà Văn Hiên nhìn cậu thở dài, “Không phải là cho em ăn.”

Lý Thanh Viễn mơ hồ không rõ hỏi, “Cái đó không để ăn thì để làm cái gì?”

“Xem này!” Nói xong cầm lấy một khối trực tiếp nhét vào trong cái miệng đang mở ra kia của Thạch Lỗi.

Vài người cười ha ha, Thạch Lỗi nhai ngấu nghiếm lấy, trên mặt vẫn cười hì hì.

Nháo một hồi, Cố Mặc Hàm nói, “Không còn chuyện gì khác thì đến đây đi.”

Lý Thanh Viễn nhấp một hớp cà phê nuốt xuống bánh đậu xanh, “Có việc, tớ còn có việc.”

Cố Mặc Hàm khép lại văn kiện, bình thường mỗi lần Lý Thanh Viễn “có việc” đều không có liên quan gì đến công việc.

“Chuyện gì?”

“Dự án hợp tác với Đằng Đạt đã đến phần cuối, còn một lễ cắt băng, phái ai đi?”

Cố Mặc Hàm một lần nữa mở văn kiện ra, cúi đầu xem, không biết đang suy nghĩ gì.

Lý Thanh Viễn không ngừng cố gắng, “Nếu đã không muốn đi, vậy thì tớ đi vậy.”

Năm người nhất tề nhìn về phía Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm đứng lên đi ra ngoài, kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài thì quay đầu lại, “Tớ đi.”

Năm người một vẻ đã sớm đoán được, tiểu dạng nhi [3] cho cậu ta giả vờ mà.

***

Thời tiết đã dần dần ấm lên, vào lúc chuyển mùa Tần Vũ Dương đang đợi sự thành công trong nghề nghiệp mang lại, thì bị cảm cúm.

Buổi sáng hôm đó khi rời giường đã cảm thấy cuống họng hơi ngứa, cô vội vàng ra cửa lại không để ý. Dự án hợp tác cùng Phong Hoa đã vào đến phần cuối cùng, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cả ngày loay hoay đến đầu óc rối mù. Tan việc, cô không có lái xe dự định bắt xe về mới vừa đi chưa đến được giao lộ, thì đã nghe tiếng còi xe nối tiếp nhau ở đằng sau, cô vừa quay đầu lại liền thấy Trình Húc từ trong cửa xe ló đầu ra.

Tần Vũ Dương có chút giật mình, “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi vừa mới từ tòa án về, mau lên xe, nơi này không cho đậu xe.”

Tần Vũ Dương lên xe, Trình Húc mới phát hiện sự không thoải mái của cô.

“Khó chịu?”

Tần Vũ Dương tựa lưng vào ghế ngồi, “Có thể bị cảm, không có chuyện gì đâu, trở về ngủ một giấc là khỏe thôi.”

Trình Húc đưa tay khẽ sờ lên trán cô, “Thật may, không có phát sốt. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?”

Tần Vũ Dương lắc đầu, “Không có khẩu vị.”

Trình Húc suy nghĩ một chút, “Tôi biết một tiệm bán cháo rất ngon, dẫn em đi nếm thử xem, ăn xong liền đưa em về.”

Tần Vũ Dương gật đầu.

Tiệm bán cháo quả thật ngon, từ xa đi tới cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm, mặt tiền cửa tiệm không lớn, nhưng rất sạch sẽ. Tần Vũ Dương cầm lấy cái muỗng ngoáy ngoáy hai cái thì để xuống, xem cái trình tự đó rồi nhìn anh, cô áy náy cười.

“Xin lỗi, thật sự tôi ăn không vô.”

Trình Húc cũng buông cái muỗng xuống, “Không muốn ăn thì thôi. Tôi đưa em về.”

Trên đường trở về Tần Vũ Dương tựa lưng vào ghế ngồi ngủ thiếp đi. Xe chạy được một nửa, thì Trình Húc dừng xe đi ra ngoài, một lát sau liền trở lại.

Tới dưới lầu, Trình Húc nhẹ nhàng lay tỉnh cô, đưa cho cô một túi thuốc, “Vào nhà liền uống thuốc rồi ngủ một giấc, uống nhiều nước nóng.”

Tần Vũ Dương đón lấy nhìn thử, “Cảm ơn, vậy tôi đi lên trước.”

Trình Húc đi xuống giúp cô mở cửa xe. “Mau lên đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Mấy ngày kế tiếp, Tần Vũ Dương bị cảm lúc tốt lúc xấu, cô chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn, thậm chí cũng không lo lắng Cố Mặc Hàm có thể tham dự buổi cắt băng hay không.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi cắt băng ngày đó, Tần Vũ Dương cùng Đổng sự Tôn đứng ở trước quảng trường của khách sạn chờ đợi đại biểu của Phong Hoa. Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy toàn thân phát run.

Truyền thông phóng viên, nhân viên làm việc đông nghịt đều tập trung ở trên quảng trường, Tần Vũ Dương bị thanh âm ong ong bên tai làm cho tâm phiền ý loạn.

Một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy vào, truyền thông như ong vỡ tổ tuôn ra đó, đèn flash không ngừng lóe lên. Xe mới vừa dừng hẳn, trợ lý trên ghế lái phụ đã đi xuống tay cầm cửa sau xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn bước xuống, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Đổng sụ Tôn cùng Tần Vũ Dương đi tới.

Sự khó chịu trong cơ thể của Tần Vũ Dương đã hoàn toàn chiếm giữ hết sức lực của cô, cô cũng không còn sức lực thừa nào phân chia cho cuộc gặp mặt ưu tư mờ mịt với Cố Mặc Hàm.

Đổng sự Tôn cười vươn tay ra, “Cố tổng, hoan nghênh trở lại thành phố C!”

Cố Mặc Hàm vẫn là hình tượng quý ông khiêm tốn, “Đổng sự Tôn khách khí rồi.”

Sau đó nhìn về Tần Vũ Dương bên cạnh, cơ thể của cô gầy yếu bao lấy trong một bộ màu đen, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, làm cho anh rất muốn kéo cô vào trong lòng ôm cho thỏa thích.

Cố Mặc Hàm từ từ vươn tay, “Đã lâu không gặp.”

Tần Vũ Dương chìa tay ra, có chút uể oải nói, “Cố tổng, đã lâu không gặp.”

Tay vẫn lạnh như trước, nhưng không lạnh bằng thanh âm của cô. Anh không thấy cô có bất kỳ sự khác thường nào, thậm chí còn mang theo một loại không kiên nhẫn, anh bỗng nhiên hoảng lên.

Các truyền thông lớn các phóng viên nhân cơ hội chen chúc vào, đem Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương đẩy ra.

“Xin hỏi Cố tổng đối với kết quả của dự án hợp tác có ý kiến gì không?” 

“Thời gian trước đây có người chụp được bức ảnh Cố tổng cùng ngôi sao điện ảnh đang nổi Vu Tâm Tâm hẹn hò vào ban đêm, xin hỏi chuyện này là thật sao? Cố tổng cùng Vu Tâm Tâm có quan hệ gì?”

“…”

Cố Mặc Hàm không hé ra một từ, dưới sự hướng dẫn của bảo an và trợ lý đi về hướng quảng trường.

“Xin lỗi, hiện tại Cố tổng không tiện trả lời các câu hỏi, các vị phóng viên bạn bè nếu có vấn đề gì có thể lập tức đến buổi họp báo tin tức nêu lên câu hỏi.”

Trên quảng trường, đại diện hai bên cùng quan chức chính phủ vào chỗ ngồi, người chủ trì tuyên bố nghi thức chính thức bắt đầu, liền tiến hành biểu diễn múa sư.

Tiếng trống mới vừa nổi lên, Tần Vũ Dương đột nhiên cảm giác được một cổ nhiệt từ bụng chảy ra, cô ức chế không được muốn phát điên, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Cô lặng lẽ đứng dậy đi vào toilet nhìn thử, quả nhiên trúng chiêu, bụng dưới đau nhức, duy nhất may mắn của cô chính là, hôm nay mặc bộ váy màu đen.

Đợi cô chỉnh lý xong trở lại, biểu diễn múa sư đã kết thúc, tất cả mọi người đang vỗ tay, cô cũng giả vờ vỗ tay. Len lén ngắm Cố Mặc Hàm đang ngồi lệch phía trước cô một cái, khóe miệng anh đang cười nhìn về phía trước.

Kế tiếp chính là đại diện hai bên cùng quan chức chính phủ đi lên tiến hành cắt băng, chụp ảnh lưu niệm, phát biểu. Chỉ ở đầu gió hơn 10′, Tần Vũ Dương cảm giác toàn thân mình rét run, đau đầu, đau bụng, thỉnh thoảng xuất hiện ù tai, bước chân đạp phải giày cao gót cũng cảm giác đau âm ỉ.

Cố Mặc Hàm đứng ở trên bục nhìn Tần Vũ Dương mang theo vẻ ửng hồng không bình thường trên mặt, thu hồi bài phát diễn văn dài dòng, ngẫu hứng phát biểu vài câu liền kết thúc.

Sau khi nghi thức chấm dứt, mọi người đi vào phòng nghỉ của khách sạn, chờ buổi tiệc trưa. Cố Mặc Hàm đang cùng Trần thư ký nói cười, Đổng sự Tôn đang dặn dò Tần Vũ Dương công việc của buổi tiệc trưa, cô chịu đựng khó chịu miễn cưỡng nghe xong chuẩn bị ra ngoài để xem xét tình huống. Mới vừa đứng lên đi được bước đầu tiên, trước mắt liền xuất hiện màn trắng xóa, sau đó ngất đi, ngã vào trong một vòng tay ấm áp.

Dư quang nơi khóe mắt Cố Mặc Hàm thấy cơ thể Tần Vũ Dương từ từ ngã xuống, lập tức vọt tới. Anh đưa tay đặt lên trán cô, có chút nóng, nhíu mày khẽ gọi.

“Vũ Dương, Vũ Dương…”

Cuối cùng trong sự đờ đẫn của mọi người trong phòng Cố Mặc Hàm ôm lấy Tần Vũ Dương sải bước đi ra ngoài.

___________

[1] Khí vũ hiên ngang: là người có chí khí lớn, hiên ngang vùng vẫy trong Trời Đất.

[2] Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê vương vất những giọt mưa, nguyên mô tả Dương Quý Phi đang khóc, được sử dụng sau này mô tả người con gái xinh đẹp diễm lệ. Xuất xứ tứ bài thơ Đường “Trường hận ca” nổi tiếng của Bạch Cư Dị.

[3] Tiểu dạng nhi:Ý chính là tỏ vẻ khinh miệt, xem thường, không đáng nhắc tới đối với một người nào đó! Sau ngày càng lưu hành, biến thành kiểu xưng hô thân thiết.

Chương 66:Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ [1]

 

Trợ lý lập tức đuổi theo, “Cố tổng.”

Cố Mặc Hàm cắt ngang anh ta, “Bảo tài xế lái đến cửa khách sạn, mau!”

Trợ lý lập tức bắt đầu gọi điện thoại.

Cố Mặc Hàm ôm Tần Vũ Dương đi tới cửa ngồi vào trong xe, lấy áo khoác đắp lên trên người Tần Vũ Dương, cẩn thận ôm vào trong ngực, sau đó phân phó lái xe.

“Đến bệnh viện.”

Tần Vũ Dương nhíu chặt mày, dường như rất thống khổ.

Cố Mặc Hàm sờ trán cô, có chút phỏng tay, còn có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh nhẹ giọng hỏi, “Vũ Dương, em không thoải mái ở đâu, nói cho anh biết có được không?”

Ngồi ở phía trước tài xế cùng trợ lý liếc nhau một cái, khi nào thì Cố tổng đối với phụ nữ lại ôn nhu như thế?

Tần Vũ Dương cảm giác được một bàn tay hơi lạnh rất thoải mái chạm vào mặt cô, không tự chủ mà dán lên, đầu óc nặng trĩu, bụng đau đớn làm cô cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều xoay thành một đoàn, trong miệng nhỏ giọng rên rỉ.

“Vũ Dương, không thoải mái ở đâu?”

Tần Vũ Dương giống như nghe được, con mắt mở ra một kẽ hở nhìn Cố Mặc Hàm, sau đó thì nhắm lại.

Cố Mặc Hàm vỗ từng cái từng cái phía sau lưng cô, Tần Vũ Dương dần dần mất đi ý thức.

Đến bệnh viện, có thể là thời gian ăn cơm trưa, có hơi vắng lạnh, nhân viên y tế có chút lười nhác.

Cố Mặc Hàm bắt lấy một y tá đang đi ngang qua, còn chưa nói lời nào, y tá liền chỉ chỉ cửa phòng cấp cứu, sau đó đi khỏi.

Trong phòng cấp cứu không có một bóng người, Cố Mặc Hàm ôm cô ngồi một bên trên ghế sofa, Tần Vũ Dương nắm chặt vạt áo trước ngực anh, trong miệng đứt quãng rên rỉ.

“Đau, Mặc Hàm, đau quá…”

Cố Mặc Hàm nắm thật chặt cánh tay, trong thanh âm mang theo một tia đau lòng, “Đau ở đâu?”

“Mặc Hàm, đau…”

Lúc này Cố Mặc Hàm mới phát hiện Tần Vũ Dương rên rỉ hoàn toàn là vô ý thức, trên mặt đỏ gay, mày nhíu lại thật chặt, anh đau lòng rối tinh rối mù.

Cố Mặc Hàm lấy điện thoại ra giận dữ gọi một cú điện thoại, chưa tới vài phút, bệnh viện đã mang theo vài vị bác sĩ đi tới phòng cấp cứu. Xem sắc mặt Cố Mặc Hàm, trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Cố Thiếu…”

Cố Mặc Hàm đặt Tần Vũ Dương lên trên giường bệnh, ngữ khí không khó chịu, “Bác sĩ đâu, bảo hắn tới đây.”

Ba bác sĩ lập tức vây quanh giường bệnh bắt đầu kiểm tra.

“Bệnh nhân mệt nhọc quá độ, hơn nữa bị trúng gió cho nên có chút phát sốt, hơn nữa đến kỳ sinh lý, đường máu giảm xuống, vì vậy mới té xỉu, truyền hai bình nước biển thì sẽ không sao, ngài không cần lo lắng.”

Cố Mặc Hàm nắm tay Tần Vũ Dương, trên mặt mang vẻ thương yêu, trong miệng lại lạnh lùng nói với bác sĩ, “Còn không mau đi!”

Bác sĩ không biết là bởi vì đã lâu chưa tiêm cho bệnh nhân hay là bởi vì khẩn trương, vừa mới bắt đầu thì tìm không được mạch máu, về sau thật vất vả đâm vào, thì Tần Vũ Dương bởi vì đau đớn kích thích mà phản xạ có điều kiện giơ tay lên, kim tiêm thoáng cái đã sai lệch bị kéo ra, máu chảy đầy một mu bàn tay, nhìn qua có chút kinh khủng, rất nhanh trên tay là một mảnh tím xanh.

Cố Mặc Hàm cẩn thận vuốt ve, cau mày nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, “Anh đang làm gì vậy ? Có biết tiêm hay không vậy?”

Tuy chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt, trên đầu thầy thuốc kia vẫn toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng nhỏ giọng nói, cái này cũng không thể trách tôi được, ngoài miệng còn phải cẩn thận bồi theo, “Xin lỗi, xin lỗi…”

Lúc bác sĩ lần thứ hai cầm lấy miếng bông khử trùng, chạm phải miệng vết thương, Tần Vũ Dương lập tức rút tay về.

Cố Mặc Hàm lôi kéo tay cô, dỗ dành như đứa trẻ sợ kim tiêm vậy, “Vũ Dương, em ngoan nào, lập tức sẽ hết đau thôi.”

Tần Vũ Dương vậy mà lại ngoan ngoãn tùy ý anh kéo tay qua, khi kim tiêm tiến mạch máu cũng không có tránh né.

Tần Vũ Dương nằm yên, Cố Mặc Hàm ngồi ở bên giường một tay nắm cánh tay đang truyền nước biển của Tần Vũ Dương, một tay nắm ống kim tiêm sưởi ấm nước thuốc lạnh buốt đó.

Trợ lý cầm lấy một cái túi nước ấm cùng khăn lông đi tới, Cố Mặc Hàm tiếp nhận, đem khăn lông quấn quanh lên trên túi nước ấm, thử một chút nhiệt độ, sau đó đặt ở trên bụng Tần Vũ Dương, đắp mền thật kín.

Trợ lý nhỏ giọng dò hỏi, “Cố tổng, buổi tiệc trưa bên kia…”

Cố Mặc Hàm một lòng chiếu cố Tần Vũ Dương, “Anh qua bên kia đại diện tôi nói một tiếng với bí thư Trần cùng Đổng sự Tôn, tôi có chút chuyện không đến được, anh cùng bọn họ uống vài ly là được rồi.”

Thư ký đáp lại rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tiếng điện thoại vang lên, Cố Mặc Hàm từ trong túi áo Tần Vũ Dương lấy di động ra, nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy, từ từ nhăn mày lại.

Anh đi ra phòng bệnh, “Alô.”

Bên kia có chút sửng sốt, “Cố tổng?”

“Luật sư Trình, xin chào.”

“Vũ Dương đâu?”

“Hiện tại cô ấy không tiện nghe điện thoại.”

“Vì sao?” 

“Cô ấy đang ngủ.” 

Một loạt lời nói của Cố Mặc Hàm làm cho người ta phải suy nghĩ viễn vong.

Trình Húc ngược lại rất tỉnh táo, “Cô ấy làm sao vậy?”

“Không hổ là luật sư.” Cố Mặc Hàm khen anh vài câu, “Cô ấy ngất xỉu, hiện tại đang ở bệnh viện.”

Trình Húc lên tiếng hỏi bệnh viện sau đó liền tắt điện thoại.

Cố Mặc Hàm trở lại phòng bệnh, quả nhiên không lâu sau, Trình Húc liền đẩy cửa đi vào. Anh ta trước tiên nhìn thoáng qua Tần Vũ Dương, sau đó không hề có dấu hiệu nắm thành quả đấm vung về hướng Cố Mặc Hàm.

“Cố Mặc Hàm, bây giờ anh có tư cách gì đứng ở chỗ này chăm sóc cô ấy? Vứt bỏ cô ấy chính là anh, phá hủy cô ấy cũng là anh, anh nhìn cô ấy đi, mới mấy tháng thôi mà cô ấy đã biến thành cái hình dạng gì rồi!”

Cố Mặc Hàm tránh được một nửa đột nhiên dừng lại miễn cưỡng trúng phải một quyền, khóe miệng rất nhanh sưng lên, anh lau máu ở nơi khóe miệng, không nói được lời nào.

Trình Húc trong mắt bốc lửa, “Vì sao anh không đánh trả?”

Cố Mặc Hàm quay đầu nhìn về cái người đang ở trên giường bệnh, “Là tôi có lỗi với cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không đánh tôi, một quyền này của anh coi như là thay cô ấy đánh đi, trong tâm của tôi cũng dễ chịu đôi chút.”

Trình Húc cười lạnh, “Anh thì dễ chịu rồi, anh có nghĩ tới người ta hay không! Nếu anh đã không thể cho cô ấy hạnh phúc thì cũng đừng đến trêu chọc cô ấy, chỉ có cô ngốc này vẫn còn đứng tại chỗ chờ anh!” 

Có thể là tiếng cãi vả đánh thức Tần Vũ Dương, cô lại bắt đầu đứt quãng rên rỉ, “Mặc Hàm, em đau…”

Trong mắt Trình Húc đột nhiên mất đi màu sắc, nắm chặt tay rồi từ từ buông ra, xoay người đi ra ngoài.

Cố Mặc Hàm đi đến bên giường ngồi xuống, nắm tay cô đưa lên môi hôn, tay kia vuốt ve tóc cô, cuối cùng rơi lên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trước đây còn vừa đủ một bàn tay mà hiện tại lại càng gầy, Cố Mặc Hàm vuốt ve mà cảm thấy đau lòng.

“Vũ Dương, em hãy chờ thêm một chút, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể ở bên nhau, lần này anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.”

Cố Mặc Hàm đi ra phòng bệnh liền thấy Trình Húc ngồi trên ghế dựa bên ngoài, cứ hút một ngụm lại một ngụm thuốc. Anh ta thấy Cố Mặc Hàm thì mở miệng hỏi, “Ngồi xuống nói chuyện một lát đi?”

Cố Mặc Hàm gật đầu ngồi xuống, từ trong ngực lấy thuốc lá ra châm lên một điếu, kẹp giữa ngón tay chờ Trình Húc mở miệng.

“Muốn đi?”

Cố Mặc Hàm gật đầu.

Trình Húc có chút trào phúng mở miệng, “Lần này anh dự định ném cô ấy đi bao lâu? Một năm, ba năm, năm năm, hay là vĩnh viễn không trở lại?”

Cố Mặc Hàm hung hăng hút một hơi.

“Có một lần tôi ở trên đường nhìn thấy Tần Vũ Dương, lúc đó cô ấy đối diện với một bộ y phục trong tủ kính bày hàng lặng lẽ rơi lệ, tôi biết anh cũng có một bộ y phục giống như đúc. Cô ấy đứng ở nơi đó, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ có rơi lệ, tôi cũng không đành lòng đi tới gọi cô ấy. Khóc được một lát thì cô ấy lại lau khô nước mắt rời đi, giống như không có gì phát sinh, cẩn thận duy trì tự tôn của mình, kiên cường chờ đợi tại chỗ.”

Cố Mặc Hàm bắt đầu đốt điếu thuốc thứ hai, hốc mắt có chút hồng.

“Cố Mặc Hàm, rốt cuộc anh có bao nhiêu sự tàn nhẫn, mới có thể một lần lại một lần tổn thương một người phụ nữ như vậy?” Trình Húc quay đầu nhìn anh.

Cố Mặc Hàm chăm chú nhìn vào mắt Trình Húc, nói từng chữ từng câu, “Tôi yêu Tần Vũ Dương, rất yêu, cô ấy bị ủy khuất tôi sẽ giúp cô đòi lại, tôi chỉ có thể nói với anh những lời này thôi.”

Cố Mặc Hàm mới vừa đi tới cửa bệnh viện liền đụng phải Loan Hạo.

Hai người đàn ông đều cao lớn anh tuấn, một người khóe miệng bầm tím, một người trên cánh tay quấn lớp băng vải thật dày, trên mặt cũng có chút vết thương, hai người lại tìm không thấy chút chật vật nào.

“Loan tiên sinh.”

“Cố tổng.”

Hai người mỉm cười gật đầu thăm hỏi, lúc đi lướt qua nhau, Loan Hạo đột nhiên lên tiếng, “Cố Mặc Hàm, rắn độc đã hành động, bảo vệ tốt người anh cần bảo vệ.”

Cố Mặc Hàm ngược lại có chút giật mình, anh là ngày hôm qua mới nhận được tin tức, như thế nào Loan Hạo cũng biết chuyện này.

“Còn nữa, bảo Mạc Sính Dã đối xử tốt với Liễu Vận Ca.” Trong giọng nói mang theo một chút ý tứ không rõ ràng.

Cố Mặc Hàm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía anh ta, Loan Hạo lại xoay người ly khai, bóng lưng có chút cô đơn.

Trong miệng anh ta lặp đi lặp lại cái tên đó, “Liễu Vận Ca, Liễu Vận Ca…”

***

Khi Tần Vũ Dương tỉnh lại đã là chập tối, trong phòng có chút tối. Cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước giường, cô vô ý thức gọi, “Cố Mặc Hàm?”

Thân ảnh kia chợt cứng đờ, từ từ xoay người lại, nhìn Tần Vũ Dương.

Sau khi Tần Vũ Dương thấy rõ người trước mặt thì có chút lúng túng cười, “Trình Húc.”

Kỳ thật khi gọi cái tên đó ra thì cô đã hối hận.

Trình Húc nhìn cô, có chút cứng ngắc hỏi, “Tại sao em lại cho rằng tôi là Cố Mặc Hàm?”

Tần Vũ Dương có chút quẫn bách, “Xin lỗi.”

Trình Húc không từ bỏ, “Vì sao?”

Tần Vũ Dương ấp a ấp úng trả lời, “Vừa rồi tôi hình như mơ thấy anh ấy, cho nên tôi cho rằng…”

“Cô mơ thấy cái gì?” 

“Mơ thấy, anh ấy nói rất nhiều điều với tôi.”

Một khắc kia, Trình Húc rốt cục cũng tin tưởng thời gian thật sự là có tâm ý tương thông, tin tưởng cái gọi là tình yêu chỉ là một món quà trong nháy mắt, có thì sẽ có được, mà không có thì sẽ không có được, từ từ bồi dưỡng cho tới bây giờ đều không phải là tình yêu.

***

Cơn ác mộng của Triệu Tịch Vũ bắt đầu là từ khi nhận được cú điện thoại kia.

Cô vội vội vàng vàng chạy tới quán cà phê, rất nhanh liền trông thấy người đàn ông trung niên kia, mặc quần áo thoải mái, tìm không thấy dấu vết gì của thủ lĩnh hắc đạo.

Cô nhìn xung quanh một lần sau đó đi tới, “Sao ông lại tới đây?”

Morioka Astoria ngồi ở đó, cũng không nói điều gì chỉ ném cho cô một cái phong bì, Triệu Tịch Vũ nhận lấy, bên trong chứa vài tấm hình, cô mới vừa nhìn một tấm lộ ra ở mặt trên liền thay đổi sắc mặt, “Ông chụp được khi nào ?”

Morioka Astoria cười cười, “Chính là đêm hôm đó, anh còn có video, em muốn xem không?”

Ông ta cười khiến cho Triệu Tịch Vũ chán ghét, cô đem ảnh chụp ném sang chất vấn ông ta, “Ông có ý gì đây?”

Ông lấy ra bức ảnh vừa thưởng thức vừa nói, “Vốn anh nghĩ muốn lưu lại làm kỷ niệm, không có chuyện gì thì lấy ra ngắm một chút, nhưng mà bây giờ…” 

“Hiện tại thì sao?”

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tịch Vũ, mặc dù mang theo nụ cười, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run, “Tịch Vũ à, lần trước em bảo anh bắt cóc mấy cô gái không phải là người bình thường đâu nhỉ?”

Triệu Tịch Vũ thở phào nhẹ nhỏm, “Bọn họ chỉ là con cái trong gia đình bình thường thôi, không uy hiếp đến ông đâu!”

“Bọn họ đúng là không uy hiếp được anh, nhưng người nam nhân của bọn họ cũng không phải là con cái trong gia đình bình thường, cái này em cũng không nói cho anh biết, anh sắp bị ép đến đường cùng rồi.”

Triệu Tịch Vũ không hiểu, “Có ý gì?”

“Nếu em không muốn những hình này cùng video bị người khác thấy, thì nghĩ biện pháp ngăn cản Cố Mặc Hàm khuếch trương thế lực ở Nhật Bản đi, đừng nhắm vào anh nữa. Nghe nói, bây giờ em đã là bạn gái của anh ta, anh nghĩ em có thể làm được.”

“Có quan hệ gì đến Cố Mặc Hàm ?”

“Em vẫn không biết? Hiện tại Cố Mặc Hàm cùng năm vị huynh đệ của anh ta chính là những người nổi tiếng trong giới, có mưu lược có nhãn quang có vốn có bối cảnh, rất nhiều ông trùm lòng dạ độc ác đều thua trên tay bọn họ, nếu bọn họ không phải nhắm vào anh, anh sẽ thật thưởng thức bọn họ.”

 

Triệu Tịch Vũ rốt cục hiểu, “Ý của ông là…”

“Đúng, em hiểu rõ rồi chứ, nếu như anh xảy ra chuyện, em cũng chạy không thoát.” Một câu nói nhẹ nhàng lại có mười phần ý tứ uy hiếp.

Triệu Tịch Vũ mất hồn mất vía dọc trên đường đi, bấm số Cố Mặc Hàm.

“Nói.”

“Mặc Hàm, anh đừng cùng Morioka Astoria đấu nữa, người kia lòng dạ độc ác, anh đấu không lại ông ta đâu.” Trong giọng nói Triệu Tịch Vũ mang theo sự cầu khẩn.

“Động tác của ông ta cũng nhanh thật, cô còn có chuyện khác không?” 

“Mặc Hàm, anh đã muốn thoát khỏi em như vậy sao? Thời gian dài như vậy, anh đối với em một chút tình cảm cũng không có sao?”

“Triệu Tịch Vũ, giữa cô và tôi cho tới bây giờ không quan hệ đến tình yêu hết, cái tình cảm thương xót ít ỏi kia chỉ khi cô đi tìm Morioka Astoria bắt cóc Tần Vũ Dương thì đã không còn nữa rồi, hiện tại tôi chỉ muốn lập tức giải quyết toàn bộ sự uy hiếp, trở lại bên cạnh Tần Vũ Dương, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

“Mặc Hàm, anh buông tay đi!” 

“Cô vẫn nên quan tâm bản thân cô đi.”

Cố Mặc Hàm nói xong liền tắt điện thoại.

Triệu Tịch Vũ bỗng nhiên cảm thấy, có phải ngay từ đầu cô đã sai rồi chăng?

____________

[1] Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: Xuất pháp từ tác phẩm “Tỉnh thế hằng ngôn” của Phùng Mộng Long. Gồm 2 câu: Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong.

Giải nghĩa: Phòng dột còn phải trải qua suốt đêm mưa, thuyền đã đến trễ còn phải đi ngược gió. Hàm ý: họa vô đơn chí, tai họa đến dồn dập.

Chuyển thơ: Nhà dột còn gặp mưa giông, thuyền ai chấp chới gió không cho về.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay