Thiên Đế Kiếm - Chương 12

Đội trưởng Từ Tuyên thấy hơi mệt.

Cuộc họp đêm qua kéo dài tới tận giờ Sửu, về đến lều của mình, Từ Tuyên chỉ được ngủ một lát.Rõ ràng ông vừa mới nhắm mắt mà, sao bây giờ đã phải dậy rồi ?

Sắp tới giờ Mão, nhưng bây giờ đang là mùa đông, trời vẫn tối thui nên Từ Tuyên phải thắp đèn lên để viết giấy.Ánh sáng từ cây nến hằn lên khuôn mặt đã ngoài bốn mươi tuổi, mái tóc lưa thưa những sợi bạc, khuôn mặt đó chốc chốc nheo lại rồi dãn ra.Những dòng chữ trên mặt giấy hơi nghiêng và mảnh.

Từ Tuyên gấp tờ giấy lại và bỏ vào trong một phong thư.Ông vuốt nó lại cho phẳng phiu rồi nhét xuống hộc bàn.

Ông bước ra cửa lều, vươn vai một cái rồi bắt đầu đi về phía trước, con đường hẹp và tối trong một doanh trại của Uất Hận Thành ở Đặng Lung Sơn, cách Tổ Long Thành năm mươi dặm về phía Đông Bắc.

Cuộc họp đêm qua đã làm ông nghĩ ngợi rất nhiều.

*

* *

Từ Tuyên đang đứng trước một cái bàn tròn, có năm người ngồi xung quanh và một người ngồi ở giữa.

-Cậu đã sẵn sàng chưa Từ Tuyên ?-Người ngồi ở giữa cất tiếng hỏi.

-Vâng, tất cả theo sự chỉ đạo của Ngài.

-Tốt, vậy cậu hãy ngồi xuống đi.

-Dạ vâng.

Từ Tuyên ngồi xuống cái ghế, lúc này bụng dạ ông như đang có lửa đốt.

-Vậy cậu không hối tiếc khi nhận nhiệm vụ này chứ ?

Từ Tuyên hơi tần ngần, ông vẫn chưa biết nhiệm vụ lần này là gì mà cả Ngũ Thánh Điện và Thiên Tử phải tới đây.

-Mong ngài nói rõ hơn.

Thiên Tử nhìn Ngũ Thánh Điện, họ đều gật đầu.Ông ta bắt đầu nói:

-Vậy, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ cấp Vô Tồn.

“Vô Tồn à ? Thế này thì căng rồi.”Từ Tuyên nghĩ.

-Đội “Bạch” của cậu sẽ làm chuyện này, bởi vì trong các đội thì đội của cậu là mạnh nhất, ưu tú nhất.

-Nhưng mục tiêu là gì, thưa ngài ?

-Giết Hi Vỹ, tướng quân của tộc Vũ, hiện đang đóng quân ở Tổ Long Thành, giờ Mùi ngày mai sẽ xuất phát.

-Vậy hắn đang ở đâu, thưa ngài ?

Thiên Tử lại nhìn Ngũ Thánh Điện.Lần này, một người trong Ngũ Thánh Điện lên tiếng:

-Chúng tôi cũng không thể biết hắn đang đóng ở khu nào, chỉ biết hắn đang ở Tổ Long Thành.

Từ Tuyên đứng phắt dậy, ông cúi đầu;

-Với tất cả lòng kính trọng và sự phục tùng, tôi xin từ chối !

Thiên Tử lắc đầu, ông biết rõ Từ Tuyên sẽ phản ứng như thế này.

-Từ Tuyên, cậu hãy ngồi xuống.

-Nhưng…

-Cậu hãy ngồi xuống !

Đây là mệnh lệnh, Từ Tuyên phải miễn cưỡng ngồi.

-Tôi biết, không có tung tích và nơi ở rõ ràng, các cậu không thể hành động, nhưng cậu phải hiểu chúng ta đang trong thế bí.

Từ Tuyên không nói gì, ông hiểu rõ điều đó.Thiên Tử lại nói tiếp:

-Việc ký Hiệp Ước với Kiếm Tiên Thành đã làm khó cho chúng ta, ít nhất là trong lúc này.Họ đã tổn thất một lượng quân lớn trong trận ở Kính Hồ Cư do sự phản bội của Hi Vỹ.Bây giờ bọn họ đang hối thúc chúng ta điều binh đánh Tổ Long Thành.

-Nhưng…

-Cậu hãy để tôi nói hết.Kiếm Tiên Thành làm thế với ba mục đích, thứ nhất, nếu chúng ta thắng, thì coi như họ đã trả thù được Hi Vỹ.Thứ hai, nếu chúng ta thua, Uất Hận Thành sẽ bị tổn thất nặng và càng làm cho họ có lợi trong việc loại trừ Uất Hận Thành ra khỏi Đại Lục từ nhiều thế kỷ nay.Thứ ba, nếu chúng ta thoái thác không đi, thì họ sẽ có cớ nói rằng chúng ta vi phạm Hiệp Ước, lúc đó, cả ba tộc sẽ liên minh lại với nhau để tấn công Uất Hận Thành.Tôi nói cậu hiểu chứ ?

Dĩ nhiên là Từ Tuyên hiểu rất rõ, nhưng ông không nói gì.

-Vì vậy, chúng ta chỉ có một lựa chọn, đó là phải thắng, và giết chết Hi Vỹ, vậy thôi.

-Nhưng chúng ta không có thông tin gì về Hi Vỹ hay sao, chẳng lẽ không tìm được hắn đang ở chỗ nào sao ?

-Đó là điều bất thường mà ta đang lo ngại, các Tiên Thú và Vũ Mang đã dò rất kỹ nhưng vẫn không hề thấy hắn đâu, mặc dù họ đã được xem đi xem lại hình vẽ chân dung Hi Vỹ rồi.

-Có thể là một cái bẫy, bọn Kiếm Tiên Thành muốn trừ khử chúng ta.-Từ Tuyên nói.

-Đúng, có thể là một cái bẫy.Nhưng kể cả không tìm ra Hi Vỹ, chúng ta cũng không thể nói với Kiếm Tiên rằng là không tìm thấy hắn, lúc ấy sẽ chỉ làm tăng thêm sự nguỵ biện của họ về sự yếu kém của chúng ta mà thôi.

-KHÔNG! -Từ Tuyên đứng thẳng dậy-TÔI KHÔNG THỂ ĐỂ ĐỒNG ĐỘI CỦA MÌNH CHẾT MỘT CÁCH VÔ ÍCH NHƯ VẬY ĐƯỢC !

-CẬU KHÔNG BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ ĐÂU, TỪ TUYÊN !-Một người trong Ngũ Thánh Điện đã mất bình tĩnh.

-NGÀI MUỐN NHỮNG NGƯỜI CỦA TÔI CHẾT SAO, NGÀI NGUYÊNTRÍ ?

Ngài Ngyên Trí gầm lên:

-VẬY CẬU MUỐN UẤT HẬN THÀNH BỊ HUỶ DIỆT SAO, ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ NGUYỆN VỌNG CỦA CẬU !

Nguyên Trí và Từ Tuyên nhìn nhau, hai người bọn họ như thể sắp quyết chiến tới nơi.Bàn tay của Từ Tuyên nắm chặt và run run, trong khi Nguyên Trí nhìn đang nhìn với ánh mắt thách thức.

-Hai người thôi đi ! - Một người trong Ngũ Thánh Điện nói - Đây không phải là nơi để cãi nhau, hãy để Thiên Tử quyết định.

Thiên Tử ngồi lặng im,nhìn thẳng vào Từ Tuyên và nghĩ ngợi.Rồi bất chợt ông nói:

-Các vị ra ngoài một lúc, ta muốn nói chuyện với Từ Tuyên.

Các vị trong Ngũ Thánh Điện nhìn nhau, chẳng ai bảo ai, họ kéo nhau ra khỏi chiếc lều.

Lúc này trong lều chỉ còn lại Từ Tuyên và Thiên Tử.

Thiên Tử kéo một chiếc ghế lại, ngồi đối diện với Từ Tuyên.Bây giờ Từ Tuyên có thể nhìn rất rõ mặt của Thiên Tử, một khuôn mặt gầy gò với một lốt dao chém chạy suốt mang tai bên phải, chòm râu trắng dài tới ngực, đôi mắt sâu hoắm nhưng không lạnh lẽo.

Thiên Tử nói với Từ Tuyên bằng một giọng trầm và nhỏ:

-Ta hiểu con.

Từ Tuyên lặng im.

-Con đã từng là học trò của ta, vì vậy ta hiểu con rất rõ.

Thiên Tử rót một chén trà rồi đưa cho Từ Tuyên:

-Uống đi nào.

-Cám ơn, sư phụ…

-Cầm lấy.

Từ Tuyên đành cầm lấy chén trà và đưa lên uống.Vị trà mới ngon làm sao, cốc trà ấm nóng làm ông thấy mình đã bớt đi sự cáu giận ban nãy.

Thiên Tử nói:

-Con là học trò ưu tú nhất ta đã từng dạy, con không giống với những đứa khác trong đội của ta.

Đến lúc này Thiên Tử trầm ngâm nhớ lại:

-Hồi đó, ta đã dạy sáu đứa, trong đó có con.Còn nhớ mấy thằng bạn của con không ?

Từ Tuyên nhớ rõ khuôn mặt, tính cách năm người bạn của mình.Một thời hết sức vui vẻ.

-Khi chưa nhận con, những đứa trẻ ấy chỉ biết tới chuyện làm thế nào để càng ngày càng mạnh hơn, bọn chúng ganh đua nhau để sau này có được danh hiệu Quỷ Kiếm.Ta phải thừa nhận rằng năm thằng nhóc đó là những nhân tài mà ngàn năm Uất Hận Thành mới sản sinh ra một lần.Nhưng ta vẫn không bằng lòng về chúng, ta thấy chúng thiếu một cái gì đó cho tới khi con đến.

Thiên Tử uống một ngụm trà rồi nói tiếp, Từ Tuyên vẫn lặng im.

-Con luôn vui vẻ, đó là điểm đặc biệt của con, ngày nào con cũng nở nụ cười.Con là đứa chuyên bày trò trêu chọc mọi người, tới giờ ta vẫn nhớ cái vụ con giấu quần áo của ta khi ta đi tắm, có đúng là con không ?

Tới lúc này, Từ Tuyên đã nở một nụ cười, mặc dù vẫn còn gượng gạo, nhưng đây là lần đầu tiên ông cảm thấy thoải mái kể từ khi bước vào cái lều này:

-À, dạ, vâng.

-Lần đó ta không thể tìm ra đứa nào đã làm trò đó.Nhưng ta chắc chắn là đã từng bắt tận tay con thả gián vào trong bát canh của ta, lúc đó ta phạt con thế nào nhỉ ?

Lần này thì Từ Tuyên toét miệng cười:

-Sư phụ đã phạt con phải chạy mười vòng quanh Huyết Trường.

-Đúng rồi.-Thiên Tử cười-Con còn sợ chuyện đó nữa không ?

-Vâng, cái chân của con đã mất cảm giác gần hai tuần sau lần chạy đó.

Thiên Tử lại nói tiếp:

-Ừ, còn nhớ Văn Diễn không ?

Văn Diễn là bạn thân nhất của Từ Tuyên.

-Dạ, làm sao quên được ạ ?

-Ta nhớ nó đố kỵ với con vì con giỏi hơn nó.Văn Diễn thường cố gắng trong mọi mặt để tỏ ra là không thua kém con, cho tới khi con cứu nó ra khỏi cánh rừng đằng sau Uất Hận Thành.

Từ Tuyên cười, nhưng không hiểu sao mặt ông lại sa sầm xuống:

-Sao sư phụ lại nhắc tới chuyện cũ ?

Thiên Tử thở dài, ông nói:

-Ta xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện của Văn Diễn và đám bạn của con.

Im lặng một lúc rồi Thiên Tử tiếp tục:

-Năm ấy ta đi cùng Văn Diễn, bị Kiếm Tiên Thành vây từ phía, Văn Diễn đã phải mở đường máu để cứu ta.Một mình nó chiến đấu với cả Kiếm Tiên.

Từ Tuyên thấy tim mình như bị xé nhỏ, ông vẫn nhớ cái ngày ấy, người ta báo tin rằng Văn Diễn đã bị chết.Xác của Văn Diễn bị bọn lính Kiếm Tiên kéo về, đem làm mồi cho cá, chuyện đó vẫn làm Từ Tuyên đau lòng tới bây giờ.

-Nhưng như vậy thì sao, vì sao sư phụ lại nói chuyện cũ ?

-Con biết rằng ở Uất Hận Thành, khi một người trong một đội bị thương, nếu không thể chiến đấu nữa sẽ bị bỏ lại.Nhưng khi ta bị thương, Văn Diễn không những đã cứu ta, nó đã chấp nhận bỏ xác lại để đổi lấy việc ta được sống.Tất cả là vì con đấy.

-Sao lại vì con ?

-Văn Diễn nói rằng con đã cứu nó, vì vậy nó phải đền ơn con.Nó thề sẽ bảo vệ Uất Hận Thành tới cùng để sau này con sẽ đổi lại tên.

-Đổi lại ..gì ?

-Văn Diễn nói rằng trước đây con từng nói với nó sẽ đổi tên Uất Hận Thành sang Tĩnh Thành, cái tên nguyên thuỷ.

Từ Tuyên nhớ, nhưng hồi đó ông mới có mười bốn tuổi, chỉ là một câu nói chơi thôi, vậy mà Văn Diễn cho là thật sao ?

-Văn Diễn biết rằng mình sẽ chết nếu cứu ta, nhưng nó vẫn làm như vậy.Vì sao chứ ? Sau lần được con cứu ra khỏi cánh rừng đó, Văn Diễn đã thay đổi rất nhiều.Và cả những đứa bạn còn lại của con nữa, chúng cũng thay đổi, chúng đã tìm ra được thứ mà chúng thấy còn quan trọng hơn cả sự nghiệp Kiếm Khách.Có lẽ vì thế mà sáu người học trò của ta giờ chỉ còn con và Hãn Đồ.Bốn người kia đã chết, ta phải nói thật những ngày sau khi nhận được tin chúng chết, ta thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy ta đã có ý định tự vẫn bằng cách luyện tập “Cánh Cửa Cấm”.

-Sư phụ…

-Tất nhiên ta đã bình tâm lại, thấy nhiều việc còn phải làm nên thôi, nhưng ta đã học tới tầng thứ bảy của “Cánh Cửa Cấm” và bây giờ hậu quả là thế này đây.

Thiên Tử cởi tấm áo chùng ra, Từ Tuyên giật mình, khắp người Thiên Tử đầy những hình xăm hoa văn màu đen, hết sức cầu kỳ.Từ Tuyên thấy tay phải của Thiên Tử, những hình xăm đã dần chuyển sang màu đỏ.

-Sư phụ…người… sao người có thể thành ra thế này ?

Thiên Tử mặc áo vào.

-Cánh Cửa Cấm, môn Kiếm Pháp của Hắc Đế, Hắc Đế là một Kiếm Khách.Ông ta đã để lại Cánh Cửa Cấm ở Uất Hận Thành này.Hắc Đế là vị đế vương mạnh nhất trong Ngũ Đế, ông ta đã đi tới sự bất diệt, sự đáng sợ và huỷ diệt của kiếm.Chưa một ai đã từng đi xa như ta khi luyện Cánh Cửa Cấm cả.Nhưng cái giá phải trả cho môn Kiếm Pháp này những hình xăm, những hình xăm ấy sẽ hàng ngày hàng giờ rút cạn sinh khí cơ thể.Khi nó chuyển sang màu đỏ, tức là thời gian sống sắp hết.

-Sư phụ…-Từ Tuyên thảng thốt.

-Ừ, còn sống được ít lâu nữa thôi.

Thiên Tử thoáng thấy khoé mắt của Từ Tuyên ươn ướt, ông cười:

-Thôi nào, thằng đệ tử mít ướt của ta !

-Nhưng…

-Con hiểu ta đã nói gì từ nãy rồi đấy.Vì Uất Hận Thành mà các bạn của con đã chấp nhận hy sinh để bảo vệ nó.Có những thứ, để đạt được, ta phải trả một cái giá quá đắt.Nhưng các bạn của con đã tin tưởng thứ mà con đã truyền cho họ, những thứ mà con đã dạy cho họ, con đã thay đổi họ, và thậm chí con đã thay đổi cả ta nữa.Nói vậy, ta không bắt ép đi chuyến này, cái đó là con tự quyết định, và ta dám đảm bảo là mình sẽ chết ngay nếu như nhận được tin báo tử của con.Hãy suy nghĩ cho kỹ.

Từ Tuyên đang nhớ tới Văn Diễn, ông nhớ từng cái nốt ruồi trên khuôn mặt, cái tính bừa bãi cẩu thả của người bạn thân.

Không, Từ Tuyên không thể…

*

* *

Từ Tuyên bước đi, ông co người lại vì lạnh.Trời năm nay rét quá.Mọi năm bình thường thôi, sao năm nay lại lạnh thế nhỉ ?

“Có những thứ để đạt được sẽ phải trả một giá đắt”.

Từ Tuyên mỉm cười, ông bước đi nhanh hơn để tới gặp những thành viên trong đội Bạch của mình.

-Có thật là cậu chế ra cái nỏ này không ?-Thiên Tiễn hỏi.

-Thật mà.-Dương Du nháy mắt-Và một số thứ khác nữa.

-Toàn nói xạo, thôi, giới thiệu cái nỏ đi.

Dương Du đưa cái nỏ lên và bắt đầu thuyết minh:

-Đây nhá, này, dưới bụng nỏ là một hộp tên. -Đoạn, Dương Du tháo cái hộp ở phía dưới.Cái hộp chia làm ba ngăn, mỗi ngăn đựng một mũi tên.-Có tất cả mười lăm ngăn trong một hộp như thế này, khi nào cậu bắn xong một mũi tên, thì kéo cái cần ở dây lên, đấy, thấy chưa, tên sẽ tự động được đưa lên.Ở chỗ này có ba khe, tên có thể đưa lên ba khe bắn này cùng một lúc,chỉ việc kéo cần ở bên trái này, rất tốt khi nào cậu không muốn dùng Liên Xạ. Tôi phải mất khá lâu mới nghĩ ra được cái nỏ này đấy !

-Chà, hay thật.Nhưng mang tối đa là bao nhiêu hộp như thế này ?

-Tôi đã chuẩn bị rồi, những hộp này làm bằng Thiết Mộc nên rất nhẹ, có thể mang đi gần mấy chục hộp như thế này.Vì tôi là Vũ Mang dùng nỏ nên không cần nhiều tên như Vũ Mang dùng cung các cậu.

-Ờ, trông cũng được đấy.

Dương Du và Thiên Tiễn đang ngồi ở một góc lều, còn bên cạnh họ là ba cô gái, họ đang tán dóc, ba người tên là Tuyết Hạ, Bách Yến và Bích Nhi.

-Này, hôm trước, cậu có nhớ là đội trưởng có nói gì đó đến chuyện sẽ đề cử Hàn Thuyên lên làm đội trưởng không ?-Tuyết Hạ hỏi.

-Có.-Bích Nhi ve vẩy cái đuôi cáo khá dày và to của mình- Ừ, thì sao, Hàn Thuyên xứng đáng quá còn gì nữa ? Cậu phản đối à ?

-Không, mình không có ý đó, Hàn Thuyên rất xứng đáng.Vấn đề là ở chỗ đội trưởng sắp phải chuyển sang nơi khác, nghe nói là Đường chủ của Ai Oán Đường thì phải.

-Đội trưởng đi thì mình biết trêu chọc ai nữa đây ?-Bách Yến nói.

-Thiếu gì, Dương Du kia kìa !-Bích Nhi huých Tuyết Hạ, rồi cả hai cười bò ra.

-Này, đừng có lôi tôi vào đấy chứ !-Dương Du phản đối.

-Ai nói chuyện với cậu ?-Bách Yến nói mát mẻ.Dương Du đành quay mặt đi, không nói gì.

-Ồ , thế mà có người muốn nói chuyện đấy.-Tuyết Hạ đế vào.

-Đừng trêu mình nữa.Này, nghe mình nói này.-Bách Yến vuốt lại mái tóc màu bạch kim của mình cho đỡ vướng-Hôm nay, nghe nói là chúng ta sắp phải làm nhiệm vụ khó đấy.

-Khó cỡ nào, chắc không phải là Vô Tồn đấy chứ ?

-Không, làm gì đến nỗi là Vô Tồn, trừ phi là nhiệm vụ giết tướng địch.Nhưng bây giờ, tướng quân Hi Vỹ của Vũ Tộc không biết ở đâu cả thì làm sao mà cấp trên ra lệnh cho chúng ta được chứ.

-Ừ, đúng rồi đấy, không có nơi cụ thể thì làm thế nào được.Ít ra thì cũng phải khoanh vùng chứ.

-Nhưng giả sử-Bích Nhi hỏi-Nếu có nhiệm vụ phải giết Hi Vỹ, hai cậu có giết hắn không ?

Bách Yến và Tuyết Hạ nhìn nhau, nói như vậy tức là Hi Vỹ là tộc Vũ, mình cũng là tộc Vũ thì có nên chém giết nhau hay không ?

-Có.-Tuyết Hạ trả lời-Bởi vì cũng chỉ cùng là một tộc mà thôi, chẳng có gì phải luyến tiếc.Nếu gặp nhau bình thường thì không sao cả, nhưng cấp trên hạ lệnh thì phải làm.

-Nhưng như vậy…

-Mình hỏi cậu nhé-Bách Yến nói-Hai tháng trước, ở Lâm Tín Trấn, cậu phải thực thi nhiệm vụ là tiêu diệt trung đội của Thú tộc, vậy cậu có cảm giác gì khi giết bọn họ không ?

-Ừ, thì…trước lúc chiến đấu, mình hơi do dự một chút…

-Nhưng, cuối cùng vào trận thì cậu vẫn tiêu diệt bọn họ như thường và chẳng có chút áy náy.Đơn giản là vì cậu là người của Uất Hận Thành, chúng ta là những con người bị ruồng bỏ, trong mắt của những người dân Đại Lục, chúng ta chỉ là những kẻ đáng bị tiêu diệt, vậy thôi.

Bích Nhi ôm lấy cái đuôi ra trước ngực, rồi nằm xuống, gối đầu lên đùi của Tuyết Hạ.

-Đành vậy.Mà sao trời lạnh quá, bây giờ mình chỉ muốn nhủ một giấc.

Một tiếng trống văng vẳng ngoài kia, Bách Yến vươn vai:

-Giờ Mão rồi, sao đội trưởng vẫn chưa đến nhỉ ?

Có tiếng động nho nhỏ, cái tai cáo của Bích Nhi khẽ động đậy trên mái tóc đỏ nâu.Nhân lúc Bách Yến không để ý, cô ta thò cái tay tới.

Bách Yến phát vào tay của Bích Nhi khiến Bích Nhi rụt tay lại, kêu lên:

-Đau ! Sao lại đánh mình chứ ?

Bách Yến nhặt một đồng tiền lên rồi đưa ra trước mặt Bích Nhi:

-Đến tiền của mình mà cậu cũng không tha sao?

Bích Nhi ra vẻ ngây thơ:

-Đâu có, mình thấy rơi định nhặt lên cho cậu mà !

-Cái con hồ ly này ! Tiên Thú tốt tới đâu cũng không bao giờ chừa cái tật láu cá và ranh mà cả.

-Đừng phê phán mình như vậy chứ !

-Vậy hả ?-Bách Yến thọc tay vào sườn của Bích Nhi.

-Buồn, đừng có cù mình nữa !-Bích Nhi vừa cười vừa cố gắng gỡ tay Bách Yến ra.

Căn lều hơi tối, chỉ có hai chiếc nến được đốt lên, nhưng vẫn nhìn rõ được một đám người ngồi ở giữa.Tiếng hàm răng nhai một thứ gì đó chốc chốc lại vang lên.

-Bớt ăn uống đi một chút được không hả An Dương, đây là quả táo thứ năm cậu gặm kể từ lúc tới đây rồi đấy !

-Lại phàn nàn rồi, Lý Nhuệ, ăn uống là một thú vui tao nhã, cậu phải hiểu điều đó chứ !

Lý Nhuệ nhìn Hàn Thuyên, chịu cái thằng này rồi.

-Dẹp chuyện ăn uống đi, này, Thuyên - Hạc Tú hỏi - Cậu có biết nhiệm vụ lần này là gì không ? Sao đội trưởng phải triệu tập mọi người vào cái lúc mà đáng ra người ta còn ở trong chăn chứ ?

Hàn Thuyên gãi đầu:

-Tôi không rõ, đội trưởng chỉ nói là gọi các cậu tập trung vào giờ Mão thôi, nói xong đi luôn, tôi không kịp hỏi.Mà hình như là tới gặp Thiên Tử thì phải.

-Có khi là làm nhiệm vụ Vô Tồn đấy !-Một người lên tiếng, rất nổi bật với mái tóc trắng như tuyết và thân hình cao lớn.

-Đừng có gở mồm như vậy chứ, Diệp Thu, chuyến này mà phải làm Vô Tồn thật thì về cậu chết với tôi.-Một người lên tiếng, khuôn mặt với gò má hơi hóp vào, mắt trũng và đôi lông mày rậm, khá đẹp trai tên là Tử Khách.

-Chỉ là một ý kiến thôi mà.-Diệp Thu nhún vai.

Một người có dáng gầy gò, vỗ vỗ tay vào cái bụng hơi phệ của An Dương:

-Các cậu có đồng ý với tôi là tên này sẽ bị rớt lại phía sau không ?

Cả đám cười rần, An Dương cũng cười.Anh chàng này với tay còm Lăng Khê là hai người bạn thân của nhau nên Lăng Khê có đùa quá trớn thì cũng chẳng có gì xảy ra cả.

-Thuyên, cậu bảo béo là tốt hay gầy là tốt ?-An Dương hỏi.

-Cái đó hả, còn tuỳ thuộc xem các cậu có bản lĩnh thế nào, đúng không hả HạcTú ?-Hàn Thuyên nháy mắt.

-Tức là thế nào ?-Lăng Khê nghi ngờ.

Hạc Tú chẹp miệng, rồi hất đầu về phía đám con gái:

-Thì đấy, hai cậu có giỏi thì cứ việc, lúc đó xem béo tốt hơn hay gầy tốt hơn.

Bích Nhi để ý là Hạc Tú đang nói tới đám con gái nên quay ra với Hạc Tú:

-Này, Hạc Tú, cậu tế nhị hơn một chút có được không ?

-Ơ, tôi có nói gì sai đâu, Lăng Khê và An Dương rất thích các cậu, có đúng không bọn bay ?

Cả đám con trai cười rộ, Bách Yến sửng cồ lên :

-Cả đời này, ai thì tôi không biết, chứ An Dương và Lăng Khê thì không bao giờ, đúng không chị em ?

-Đúng rồi, béo và gầy đều xấu cả.-Tuyết Hạ đế thêm.

-Ừ-Hạc Tú bĩu môi-Nhưng mà những người vừa vừa.Chẳng hạn…

Hạc Tú lăn ra chỗ Dương Du, nắn nắn xoa bóp vai anh ta, điệu bộ của Hạc Tú trông rất buồn cười:

-Như cậu này chẳng hạn, Bách Yến nhà ta thích những người vừa phải thôi, nhỉ ?

Lúc này thì cả bọn trong lều cười rũ rượi, duy có Dương Du và Bách Yến là ngượng chín cả mặt.

-Thế hai vị còn lại thì sao hả Tú ?-Hàn Thuyên hỏi.

-Thuyên-Tuyết Hạ phản đối-Cả cậu cũng hùa vào với Hạc Tú sao ?

Hạc Tú chồm dậy, ra ôm lấy Bích Nhi:

-Tôi xí phần con hồ ly này rồi, các cậu chớ đụng vào !

Lý Nhuệ và Tử Khách vỗ tay:

-Được, được, được đấy Tú !

Bích Nhi đỏ mặt, đẩy Hạc Tú ra:

-Gớm chết đi được ! Thả tôi ra !

-Trời đang lạnh lắm -Hạc Tú tinh quái-Mình thích thế này, ấm vô cùng !

Bách Yến và Tuyết Hạ cười ngặt nghẽo.

-Bỏ ra !

Bích Nhi thúc vào bụng Hạc Tú, tuy nhiên anh chàng này thấy chẳng đau gì cả.

-Đi !-Hạc Tú đứng đậy, rồi kéo tay Bích Nhi-Ra đây mình bảo !

Bích Nhi cũng đứng dậy rồi đi theo Hạc Tú.Lý Nhuệ nói với theo:

-Này, có gì về nhớ trao đổi kinh nghiệm với anh em nhé!

-Rồi, tôi sẽ kể lại tỉ mỉ, chi tiết !

Cả đám con trai lại cười rộ lên, duy có Diệp Thu thấy hơi lạ nên nói nhỏ với Hàn Thuyên:

-Này, đừng có bảo với tôi là Hạc Tú với Bích Nhi…

-Thế cậu không biết à ?

-Biết gì ?

-Thật là…Hai đứa chúng nó khoái nhau lâu rồi.

Diệp Thu hơi ngẩn người ra, nhưng mắt anh ta bắt đầu hấp háy :

-Thế…đã có gì chưa ?

-Có gì là có gì ?

-Thì…đấy !-Diệp Thu nháy mắt.

-À, à, ừ nhỉ, tôi chưa bao giờ hỏi Hạc Tú cả, tí vào ta thử hỏi hắn xem.

-Cái thằng Hạc Tú này thế mà gớm thật, xí được con hồ ly ranh ma, láu cá và nghịch ngợm nhất đám con gái.Mà trước đây Hạc Tú với Bích Nhi là hay cãi nhau lắm cơ mà, sao giờ lại…

-Hơ, cái đó thì ai mà biết được, chuyện tình duyên khó nói lắm.

Hàn Thuyên mỉm cười.

Mọi người trong đội Bạch này, trước khi gặp nhau cũng đều giống như mọi người khác ở Uất Hận Thành, lầm lì, không nói năng nhiều, và chỉ quan tâm tới bản thân mình.Ngay như anh, Hạc Tú, An Dương và Lăng Khê, trước đây từng ở trong đội Biệt Sát một thời gian dài, nhưng những gì mà họ biết về nhau chỉ là tên tuổi và mặt mũi như thế nào mà thôi.

Cho tới khi Hàn Thuyên có lệnh tập trung vào đội Bạch, ấn tượng đầu tiên của anh và mọi thành viên trong đội về đội trưởng Từ Tuyên là một người nói rất nhiều.Đội trưởng không hỏi nhiều lắm về chuyện trước đây mọi người từng làm ở đâu, mà ông hỏi về tên tuổi, sở thích của mỗi người.Lúc đó, các thành viên chỉ nói về tên và nơi trước đây từng làm, còn những vấn đề khác thì rất gượng gạo, thậm chí như Lý Nhuệ gay gắt : “Tôi không có sở thích hay gì cả”.Nhưng đội trưởng chỉ cười : “Từ từ rồi cậu sẽ nói thôi”. Đội trưởng giới thiệu về mình, tên là Từ Tuyên, sở thích rất nhiều, Hàn Thuyên không nhớ lắm, nhưng đại loại như là khoái ăn uống, ngủ li bì tới sáng, thích chạy bộ…Nhiều lắm ! Và sau hai tuần làm quen với đội trưởng, mọi thành viên trong đội, kể cả Hàn Thuyên, đều có một nhận xét chung: “Đội trưởng Từ Tuyên là kẻ điên khùng nhất tôi từng gặp !”.