Thiên Đế Kiếm - Chương 53

-Thiếu gia đã đi khỏi dòng họ Ngũ Hành Huyết của chúng tôi được hơn hai năm rồi .

-Tôi không có thành kiến, nhưng thực sự tôi không thấy tin tưởng lắm về chuyện thiếu gia các anh lên làm Vô Chân Vương . Cậu ấy thuộc về người tự do, không thích những lễ nghi ràng buộc, đặc biệt là một gia tộc như chúng ta mang rất nhiều các phong tục cổ lễ xưa kia . Làm Vô Chân Vương không phải là chuyện dễ, người làm Vô Chân Vương sẽ bị bó buộc trong rất nhiều khuôn phép, mà đối với một người như thiếu gia của các anh thì…

-Tôi biết điều đó . Thiếu gia không thích ràng buộc bởi quy tắc . Thế nên đó là lý do mà thiếu gia ra đi .

-Biết thế, vì sao Ngũ Hành Huyết các anh vẫn chọn thiếu gia lên làm Vô Chân Vương ?

-Bởi vì thiếu gia là người duy nhất có đủ tư chất và khả năng làm Vô Chân Vương . Cậu ấy có thừa tài năng, nhưng khổ nỗi cậu ấy quá phóng khoáng .

Tiên Hoa Tự không nói gì .

-Thực ra…cô đi cùng tôi là muốn giúp tôi, có đúng không ?

Tiên Hoa Tự không hiểu lắm .

-Ý anh là sao ? – Tiên Hoa Tự hỏi .

-Cô không quan tâm lắm tới chuyện của thiếu gia chúng tôi, cô chỉ muốn đi theo giúp tôi, có đúng không ?

Tiên Hoa Tự hơi đỏ mặt :

-Có thể nói là như thế !

-Chúng ta đã chơi với nhau từ bé, mặc cho sự hiềm khích vốn có giữa Ngũ Hành Huyết và Ngũ Hành Tiễn . Vậy nên tôi hiểu cô nhận lời mong muốn giúp đỡ của Hộ Vương Lão Bà, cô giúp tôi với tư cách là một người bạn, đó là một chuyện, còn đưa thiếu gia của chúng tôi về, thì đó là một chuyện khác, đúng không ?

-Anh nghĩ tôi lợi dụng anh sao ?

Thiên Vũ cười , anh nói :

-Cô tự nhiên rời khỏi đỉnh Thiên Linh Sơn để đi theo một người thuộc dòng họ Ngũ Hành Huyết như tôi, chẳng lẽ những người trong Ngũ Hành Tiễn không biết ? Ít ra cô cũng phải gặp những vị bô lão thuộc Ngũ Hành Tiễn để báo cáo hành động của mình chứ, đúng không ?

-Vậy…anh đoán ra rồi sao ?

-Tôi không nghĩ là những người thuộc dòng họ Ngũ Hành Tiễn lại để cho cô đi một cách dễ dàng như thế , vậy, cô muốn biết điều gì từ thiếu gia chúng tôi ?

Thiên Vũ và Tiên Hoa Tự đi qua một con hẻm nhỏ, không bóng người .

-Tôi không muốn nghĩ thế - Thiên Vũ nói tiếp – Nhưng cô đi theo tôi, có thể là muốn biết được hành tung của thiếu gia chúng tôi, hoặc là…

-Là sao ?

Thiên Vũ dừng lại :

-Hoặc là đợi cơ hội để giết cậu ấy, tôi nói không sai chứ ?

Tiên Hoa Tự đứng lại, dường như mọi bí mật đã bị lộ tẩy .

-Anh thông minh đấy chứ .

-Không, Hộ Vương Lão Bà mới là người thông minh . Chuyện của dòng họ chúng tôi, chúng tôi có thể tự giải quyết, nhưng bà ấy nhờ tới cô, thực ra là để dò xét xem thái độ của Ngũ Hành Tiễn là như thế nào thôi .

Tiên Hoa Tự niệm thuật, một cây cung màu trắng bạc rất lớn từ trong hư không xuất hiện ở trên tay cô, Hoa Tự dí mũi tên vào đầu Thiên Vũ :

-Vậy anh có tin là tôi sẽ giết anh ngay bây giờ không ?

Thiên Vũ quay lại, nhoẻn miệng cười :

-Chắc chắn là không rồi .

Thiên Vũ gạt mũi tên ra, rồi bước tới, anh đặt tay lên cổ Hoa Tự rồi dồn Hoa Tự vào góc tường, mặt anh ghé sát vào mặt Hoa Tự, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu của Hoa Tự :

-Tôi và cô đã là bạn bè từ rất lâu rồi . Và đôi khi tôi đã quan tâm tới cô vượt quá cái giới hạn là bạn bè . Cô cũng vậy thôi, mặc dù cô được lệnh là phải giết thiếu gia và cả tôi luôn nếu có cơ hội . Nhưng cô chẳng bao giờ làm được điều đó cả, bởi vì cô không muốn làm .

-Anh nghĩ tôi động lòng như vậy sao ?

-Cô nghĩ tôi là gì trong trái tim của cô chứ ?

Hoa Tự không trả lời , cô nhìn ra chỗ khác .

-Đáng ra, chuyện tới nước này, tôi phải giết cô . Nhưng tôi đã hứa là sẽ yêu cô, yêu tới lúc chết, vậy nên tôi không thể giết cô lúc này được.

-Đó là lời hứa khi chúng ta còn trẻ con …

-Nhưng bởi vì tôi thực sự yêu cô nên tôi mới giữ lời hứa ấy .

Hoa Tự không nói gì, mặt cô vẫn lạnh băng .

Thiên Vũ vòng tay ôm lấy Hoa Tự :

-Cô có thể đi theo tôi . Và nhiệm vụ của cô là giết thiếu gia, cô cứ việc làm, còn tôi có nhiệm vụ là bảo vệ thiếu gia , không cho cô có cơ hội hạ sát cậu ấy . Thống nhất như vậy chứ ?

-Nhưng đừng trách lúc ấy tôi vô tình hạ sát luôn cả anh .

-Không, chắc là không rồi .

-Thế anh sẽ xử lý tôi như thế nào nếu tôi giết được thiếu gia của anh ?

Thiên Vũ vuốt nhẹ tay lên mái tóc Hoa Tự :

-Tôi hứa yêu cô trọn đời . Nhưng tôi không hứa là tôi sẽ yêu cô mà làm tổn hại tới dòng họ . Cô đã nói gia tộc Ngũ Hành có rất nhiều quy tắc ràng buộc, tôi cũng bị ràng buộc như vậy thôi .

-Tức là anh vẫn có thể giết tôi ?

-Nếu cô giết thiếu gia, tôi không còn cách nào khác .

-Vậy lúc tôi chết rồi, anh còn yêu tôi nữa không ?

-Giết cô là một chuyện, còn yêu cô lại là một chuyện khác .

Hoa Tự chẳng biết nói gì nữa, cô ôm lấy Thiên Vũ :

-Anh…là một kẻ tàn nhẫn đấy .

Thiên Ma ngồi im lìm, Hắc Băng đã ra ngoài mua chút gì đó , nên giờ đây Thiên Ma có thể suy nghĩ một chút .

Thiên Ma và Hắc Băng đã tới Tích Vũ Thành vào ngày hôm qua, sau cả tháng rong chơi, cuối cùng thì cũng đặt chân tới được đây . Một phòng trọ đàng hoàng, có cây cối, chim muông bay lượn theo ý của Hắc Băng .

Thiên Ma cứ nhìn đăm đắm về cái vật ở trước mặt, hắn đang suy nghĩ .

Có tiếng chim ưng, Thiên Ma quay ra cửa sổ . Con chim ưng đậu lên trên cánh tay của hắn, Thiên Ma rút thư dưới chân con chim ra . Thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ :

Xích Vân sắp tới Tích Vũ Thành . Có thể là vào sáng mai .

Thiên Ma gập thư lại, hắn vứt toẹt sang một bên .

Thiên Ma nhìn ra cửa sổ, một con chim hoạ mi đang hót, nó hay không thể tả được .

Ừ, hay thật – Thiên Ma nhìn con chim ấy .

Rất hay – Thiên Ma nhìn con chim kỹ hơn, tiếng con hoạ mi bắt đầu lạc dần như đang có cái gì bóp nghẹt cổ họng nó .

Hay quá hoá ra dở ! – Thiên Ma bực mình . Mắt hắn loé lên tia máu .

Con chim hoạ mi bị xé xác làm mấy mảnh trên không trung như có móc câu kéo toạc người nó ra . Máu chảy xuống dưới lá cây . Thiên Ma cười, bọn chim muông làm cho y khó chịu kinh khủng .

Thiên Ma quay lại nhìn thứ mà hắn đã nhìn lúc nãy , không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy nó, hắn lại xúc động , lại bồi hồi, một cảm giác rất khó tả .

Bỗng Thiên Ma cười, hắn nói một mình :

-Xích Vân à, ngươi có muốn nhận lại nó không ?

Nó là của ngươi đấy .

Trước mặt Thiên Ma là một thanh kiếm, cán kiếm chạm nổi hình những đám mây . Lưỡi kiếm rộng và rất sáng, có những hoa văn màu đen và hoạ tiết rất cầu kỳ và khó hiểu .

-Ngươi có biết bao nhiêu oan hồn đang ở trong lưỡi kiếm này không hả Xích Vân ? – Thiên Ma nói .

Trên mặt lưỡi kiếm có khắc chìm một dòng chữ :

Oan Nghiệt Kiếm .

...

Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại . Lã Vân bước xuống xe .

Một cảm giác làm Lã Vân thấy khó chịu, đó là ngồi trong xe ngựa cùng với cô gái , vậy mà y chẳng mở mồm nói được câu nào . Trong khi tâm can y cứ rộn cả lên, mà miệng của y lại chẳng theo ý nghĩ của đầu óc gì cả . Đây là chuyện hiếm có đối với Lã Vân . Gặp phải sự vụ gì, khó tới đâu, Lã Vân vẫn điềm nhiên, thậm chí còn thở dài ra vẻ như chuyện đó không xứng tầm đối với y . Nhưng tới hôm nay, Lã Vân mới hiểu là để nói trước mặt một cô gái khó như thế nào, hơn nữa, ánh mắt sắc như dao cứa của cô gái này khiến Lã Vân không thực sự thấy cô ta là một người có thể thân thiện .

Và như để cho bớt căng thẳng, Lã Vân thốt ra một câu có vẻ hơi ngu ngốc :

-Trời hôm nay đẹp nhỉ ?

Cô gái đáp lại rất thịnh tình :

-Tôi không thấy thế . Có vẻ như hơi nóng…

Lã Vân ngượng chín cả mặt . Đúng là trời đang nóng thật, áo của y đã ướt hết cả sống lưng, thế mà y lại kêu rằng thời tiết dễ chịu mới hay !

Trước mặt Lã Vân và cô gái là một quán ăn khá nổi tiếng ở Tổ Long Thành . Tấm biển hiệu khi rất rõ ràng : Tửu Lạc Quán . Quán ăn này là một trong ba quán ăn rất lớn : Tửu Lạc Quán ở thành Bắc, Thiên Vân Quán ở thành Nam và Độc Ẩm Quán ở thành Tây , gọi chung lại là Tam Trấn Thực Quán . Tất cả ba quán ăn trên là do một mình Thực Thần làm chủ và quản lý . Tuy mang tiếng là quán ăn, nhưng hoạt động rất có nguyên tắc và gần giống như kiểu của một bang hội . Những đầu bếp nào muốn được làm việc ở một trong ba quán ăn này đều phải trải qua những bài thử thách của Thực Thần . Nếu vượt qua được những bài thử thách này, thì người đó chính thức là thành viên của Tam Trấn Thực Quán . Theo như những gì Lã Vân nghe kể, thì đầu tiên người ta không được làm đầu bếp ngay, mà phải làm một chân tiểu nhị chạy bàn, sau đó nếu làm việc tốt, sẽ được cất nhắc vào vị trí phụ bếp, nếu làm tốt nữa, và phải trải qua một bài kiểm tra hết sức khắc nghiệt của Thực Thần, người đó mới được chính thức trở thành đầu bếp thực thụ , trực tiếp nấu ăn . Dẫu đây chỉ là một việc nhỏ mang tính chất nội bộ, nhưng các bang chủ bang phái đều lấy sự nghiêm túc và kỷ luật trong Tam Trấn Thực Quán để học tập .

Tửu Lạc Quán rất rộng . Và nếu như không có các vị thực khách và các tiểu nhị đang chạy lăng xăng khắp nơi, bỏ bớt đi bàn ghế , người ta sẽ rất dễ lầm tưởng đây là dinh thự của một nhân vật cỡ lớn nào đó trong Tổ Long Thành .

Người đông không kể xiết, mặc dù đang là buổi chiều, cứ như ở nơi đây là quán ăn duy nhất ở thành Bắc vậy . Nói vậy thì hơi quá, cái Tửu Lạc Quán này rộng thật, nhưng sao mà chứa nổi thực khách trong một buổi trưa chứ ? Có rất nhiều những quán ăn nhỏ khác, nhưng ở Tửu Lạc Quán này, đồ ăn chất lượng hơn hẳn bởi những đầu bếp ở đây đều do Thực Thần đích thân lựa chọn . Tuy giá có hơi đắt thật, nhưng thực khách cảm thấy bỏ tiền ra để được một bữa ăn ngon ở đây thật không uổng phí .

Khi Lã Vân và cô gái bước vào, thì đã có một tiểu nhị chạy tới, nói năng rất lễ phép, ngay cả lời nói cũng được chăm chút, huống hồ là thức ăn :

-Xin lỗi hai quý khách, ở đây đã hết bàn mất rồi ! Mong quý khách thông cảm !

Cô gái chỉ vào Lã Vân :

-Đây là Lã công tử .

Tiểu nhị giở một cuốn sổ, anh ta nói ngay :

-Khách của Tam đại nhân sao ? Vậy thì mời hai vị lên lầu trên !

Tiểu nhị dẫn hai người lên tầng, ở đây là những phòng ăn đã được đặt trước . Đa phần những người đặt đều là những người khá giả vì tiền đặt phòng ăn trong Tửu Lạc Quán khá đắt .

Tới cửa phòng, tiểu nhị nói :

-Mời hai vị ! Tam đại nhân đang chờ ở bên trong . – Nói rồi anh ta đi xuống .

Cô gái gõ tay lên cửa, nói :

-Tam bang chủ, Lã công tử đã tới !

-Mời cậu ấy vào !

Cô gái quay lại nói với Lã Vân :

-Lã công tử ! Mời vào !

Lã Vân hơi cuống một chút, y đang nổi lên ý nghĩ rất dở hơi trong đầu là muốn về quán trọ ngay lúc này . Tuy vậy , Lã Vân đã bình tĩnh lại , y mở cửa bước vào .

Tam Thuận đang ngồi , xung quanh hắn là hai Vũ Mang đứng canh chừng, thấy Lã Vân, hắn ta đứng ngay dậy và bắt tay niềm nở với Lã Vân :

-Lã công tử, rất hân hạnh khi công tử đã đến .

-Đã để Tam bang chủ phải đợi lâu . – Lã Vân cười, hơi gượng .

-Không sao ! Để gặp mặt những nhân tài, có đợi lâu một chút cũng chẳng sao !

Cô gái giờ đứng đằng sau Tam Thuận và vẫn như lúc trước, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén quan sát từng cử động của Lã Vân .

-Ta đã chuẩn bị một ít đồ ăn rồi ! Công tử hãy ngồi xuống dùng bữa ! Xin mời !

-Mời bang chủ !

Lã Vân và Tam Thuận cùng ngồi xuống, vừa lúc ấy cửa phòng mở toang, các tiểu nhị đưa thức ăn vào .

-Mời công tử !

-Mời bang chủ !

Nói chung thì thức ăn ở đây cũng ngon, nhưng Lã Vân thấy nó cứ trống rỗng kiểu gì, không như thức ăn mà Hàn phu nhân thường hay nấu . Thực lòng mà nói, Lã Vân thấy Hàn phu nhân nấu ăn ngon hơn nhiều .

Tam Thuận nói :

-Nhân tiện đây, ta xin giới thiệu một chút …

Đoạn, Tam Thuận chỉ vào cô gái đứng đằng sau hắn :

-Đây là tiểu muội của ta, tên là Huyết Hồng .

Lã Vân ngớ người, miệng y há hốc tưởng chừng như thức ăn rớt ra bên ngoài :

-Huyết Hồng ? Chẳng lẽ cô nương đây là…

-Đúng . Muội ấy là phó bang chủ của Ỷ Thiên .

Lã Vân từng nghe nói Huyết Hồng là phó bang chủ của Ỷ Thiên, nhưng y không thể ngờ được phó bang chủ là con gái, hơn nữa lại là một cô gái rất trẻ . Lã Vân hơi luống cuống :

-Chuyện này là…quả thực là đã đắc tội với Huyết cô nương…vãn bối có mắt mà như mù !

-Không sao đâu ! - Huyết Hồng nói nhẹ nhàng , tuy vậy lời nói hơi lạnh – Lã công tử không việc chi phải tự hạ thấp mình như vậy . Ở đây không nên đem chuyện chức vụ ra làm chi .

Lã Vân cụp tai xuống, làm phó bang chủ đâu phải chuyện dễ . Nhất lại là một thế lực mới như Ỷ Thiên, y dám chắc Huyết Hồng phải có tài nghệ thuộc vào hàng cao thủ và thở phào rằng may mắn vì đã không có gì đắc tội với Huyết Hồng .

Nhận thấy vẻ mặt đỏ tưng bừng của Lã Vân , Tam Thuận cười , nói đùa :

-Công tử thứ lỗi cho ta hơi tò mò, chẳng hay công tử năm nay bao nhiêu tuổi ?

-Vãn bối…đã hai mươi nhăm…

-Tiểu muội Huyết Hồng của ta năm nay vừa tròn hai mươi tư tuổi . Nếu công tử bằng lòng thì…

Lã Vân chặn nốt câu nói của Tam Thuận :

-Tam bang chủ thật là người thích đùa !

Tam Thuận cười phá lên :

-Công tử là người dễ khiến mọi bí mật lộ tẩy lắm đấy !

Lã Vân không dám nhìn Huyết Hồng nữa, mặc dù cô gái ấy đang làm cho y xao xuyến, nhưng có cái gì đó khiến y không thể nhìn nổi .

Ăn uống được một lúc, Tam Thuận đặt đũa xuống , nói :

-Lã công tử này ! Ta rất muốn được nghe ý kiến của công tử , mong công tử hãy nghe ta nói một chút . Mặc dù là đang ăn, nhưng quả thực ta có nỗi bức xúc riêng .

-Vãn bối xin lắng nghe !

-Thế này, Lã công tử ạ . Bổn bang đã thành lập được hơn một năm, giờ đã có thanh có thế trên giang hồ . Nói không phải là khoe khoang, nhưng quả thực là Ỷ Thiên đã trở thành bang phái mạnh nhất tại Tích Vũ Thành . Tuy vậy, mới thành lập một năm thôi, nên khó khăn còn nhiều . Công tử biết đấy ! Không phải vô cớ mà tiểu muội Huyết Hồng của ta lại có mặt ở đây , làm phó bang chủ thì phải ở lại để coi giữ bang, bởi vì ta đang thiếu, công tử ạ, đang thiếu một người có thể đảm đương cái trọng trách mà công tử đang nắm giữ trong Hàn Thuỷ .

-Ý bang chủ nói là chức vụ quân sư sao ?

-Đúng thế . Ỷ Thiên của ta có thể tự hào rằng về lực, binh lực của Ỷ Thiên không hề so kém với các bang phái khác . Nhưng công tử ạ, cái thiếu của chúng ta, công tử biết là gì không ?

-Ỷ Thiên đang thiếu một người có thể giúp đỡ bang chủ . – Lã Vân nói .

-Chính xác ! Ỷ Thiên chúng ta thiếu hẳn một quân sư, một người có thể giúp ta đưa ra những quyết định mang tính chiến lược .

-Bang chủ có thể tìm người, những người tài trong thiên hạ đâu có thiếu ?

Tam Thuận lắc đầu :

-Ồ, nếu vậy thì ta đâu có vất vả cho đến bây giờ . Những tài năng như Lã công tử đây, trong thiên hạ thật là khó tìm .

-Tam bang chủ quá lời rồi ! – Lã Vân nheo mắt một chút, trong đầu y đang nổi lên vô vàn những ý nghĩ, hình như Tam Thuận đang đề cập tới vấn đề đó, chẳng qua là hắn ta đang cố tình che đậy đi thôi .

-Vậy cho phép ta hỏi Lã công tử thế này, công tử nghĩ thế nào về thế đại bàn hoạt động của Ỷ Thiên ?

Lã Vân ngẫm nghĩ một lát, y nói :

-Theo như tôi được biết, thì Tam bang chủ quản lý miền đông, còn phó bang chủ Huyết Hồng - chỗ này Lã Vân hơi ngượng một tý – thì quản lý ở Tích Vũ Thành , có đúng như vậy không ?

-Chính xác ! Vì đầu tiên thành lập bang Ỷ Thiên tại miền Đông , sau vì muốn mở rộng bang nên về Tích Vũ Thành chiêu mộ thêm người . Ngặt nỗi, miền Nam và khu vực trung tâm đã là của Bát Đỉnh Điện và Anh Hùng Hội mất rồi, nên mới có chuyện hai địa bàn như vậy !

-Vậy thứ lỗi cho vãn bối được nói thật lòng, địa bàn hoạt động của Ỷ Thiên như vậy là không hề có lợi chút nào cả .

-Công tử hãy nói rõ hơn !

-Đầu tiên, cách thức phân chia địa bàn hoạt động đã cho thấy Ỷ Thiên yếu về mặt chi viện . Giả dụ, vãn bối chỉ giả dụ thôi, nhỡ đâu miền đông bị tấn công, thì liệu phó bang chủ Huyết Hồng có đưa quân cứu viện tới kịp cho bang chủ không ?

-Chắc chắn là không rồi .

-Thứ hai, theo vãn bối được biết Ỷ Thiên rất mạnh về vận chuyển những mặt hàng như vải, tơ, các sản vật thuộc rừng núi từ Tích Vũ Thành, phải không ?

-Đúng là như vậy .

-Các mặt hàng vải vóc của người Vũ Tộc xưa nay nổi tiếng về độ bền, đẹp, nhưng đây chính là điểm yếu chết người của nó . Để vận chuyển về Tổ Long, thì lại phải đi qua các trạm thuế của Anh Hùng Hội và Bát Đỉnh Điện, hơn nữa, bang chủ biết đấy, không chỉ vải vóc mà các sản vật thuộc về rừng núi đến từ Tích Vũ Thành đều là những thứ bị đánh thuế rất nặng khi vào Tổ Long . Riêng cái khoản đánh thuế của trạm thuế Tổ Long, nay cộng thêm thuế từ Anh Hùng Hội và Bát Đỉnh Điện gộp lại, coi như là Ỷ Thiên đã bị đánh thuế gấp đôi rồi .

-Công tử nói đúng, nhưng để giải quyết vấn đề thì phải làm sao ?

-Liên minh . Hiện nay, Ỷ Thiên đang ở thế độc lập, vậy nên Ỷ Thiên sẽ rất có giá .

-Có giá như thế nào ?

-Thế này, vãn bối xin nói thẳng , ở trong cuộc họp ngày hôm nay, Tam bang chủ đã thấy cách phân chia liên minh rồi chứ ?

-Đúng vậy .

-Nếu như giờ, Ỷ Thiên liên minh được với Anh Hùng Hội và Bát Đỉnh Điện thì quá ổn . Nhưng hiện giờ, cách đó là không thể . Vậy nên, lúc này bang chủ chỉ có thể chọn một trong hai . Liên minh nào có được thêm Ỷ Thiên, thì thế lực mạnh yếu sẽ phân rõ ngay, Ỷ Thiên có giá là ở đó !

Tam Thuận cười, dường như hắn đã tìm ra được chỗ bắt bí Lã Vân :

-Vậy theo Lã công tử , chọn liên minh nào thì tốt nhất cho Ỷ Thiên đây ?

“ Muốn xem mình nói thật không đây mà ! “ – Lã Vân nghĩ thầm . Tuy thế, y vẫn điềm nhiên như không :

-Liên minh của Hàn Thuỷ, có nhiều điểm lợi , như Ỷ Thiên sẽ được chia phần phương Bắc, ra biển thì không sợ thuế má và hải tặc , mà nếu bị tấn công thì chi viện thuận lợi, rất tốt !

-Vậy ta nên gia nhập liên minh Hàn Thuỷ của công tử ? – Tam Thuận nháy mắt, hắn cố tình hỏi thế này là để xem tính chân thật và tầm nhìn chiến lược của Lã Vân tới đâu . Thế cho nên Tam Thuận cực kỳ bất ngờ khi nghe lời nói tiếp theo của Lã Vân .

-Nhưng thành thật mà nói, liên minh của Độc Tâm mạnh hơn Hàn Thuỷ nhiều .

Tam Thuân nheo mắt, hắn hỏi kỹ :