Ai Là Của Ai - Chương 25 - 26

Chương 25: Cái gọi là bí mật.

Edit: NaNa; Beta: Sakuraky

Không thể thế được.

Triêu Huy đánh chết cũng không tin cái gọi là bí mật mà Chu Vệ nói, cô suy nghĩ lại cảm thấy là hình như Chu Vệ muốn trêu chọc cô thì phải. Nhưng mà… Anh nói có vẻ giống như thật, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy khó tin đến vậy?

Chuyện này lại không thể nói với ai lại càng khiến cho cô khó chịu thêm.

Còn Chu Vệ thì vô cùng đắc ý.

Triêu Huy mấy ngày nay đều là bộ dáng băn khoăn suy ngẫm, muốn nói lại thôi, một câu nói tùy tiện của anh lại có thể khiến cho cô canh cánh trong lòng, không làm rõ ràng thì không yên. Loại cảm giác được chú ý này, thật sự rất thú vị, cho nên anh không tính giải thoát cho cô sớm, ai bảo gần đây ngay cả thời gian ăn cơm cùng cô cũng không có.

Chính sách năn nỉ đối với Chu Vệ cũng không có hiệu quả, Triêu Huy đành phải tự tìm hiểu chuyện này.

“Tiểu Khê, cậu cảm thấy nụ hôn đầu tiên của cậu sẽ diễn ra như thế nào?” Tiểu Huy chống cằm chờ mong, nhìn bạn học Tiểu Khê tay đang ôm một quyển tiểu thuyết ngôn tình.

Tiểu Khê dứt ra khỏi thế giới công thụ của hai vị mỹ nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Nụ hôn đầu tiên của tớ à? Nó sẽ được diễn ra ở một nơi thật lãng mạn, N các anh chàng tiểu thụ vây quanh, tớ sẽ một bên thưởng thức âm nhạc êm ái, một bên uống rượu, một bên vuốt ve mỹ nam,…”

“Cậu có thể đồng thời làm được nhiều việc đến vậy sao.” Triêu Huy kinh ngạc.

“Tớ còn chưa nói xong,” Tiểu Khê liếc mắt một cái, tiếp tục mơ mộng, “Quan trọng là đôi môi no đủ gợi cảm của mỹ nam, hôn một cái, chẹp chẹp thật sự là quá tuyệt vời”.

Triêu Huy cũng tưởng tượng: “Tiểu Khê… Nụ hôn đầu tiên của cậu, dành cho bao nhiêu người?”

Tiểu Khê: “…”

Tụt hết cả cảm xúc, thật sự là mất hứng mà.

Tiểu Khê hung hãn trừng mắt nhìn ai đó không hề có một chút tế bào lãng mạn suốt ngày điên cuồng ôm ấp cái máy tính, hỏi: “Vì sao cậu lại hỏi chuyện này?”

“Nếu có người nói người đó có thể đoán được nụ hôn đầu tiên của mình là với ai, cậu có tin không?”

Tiểu Khê thiếu chút nữa thì ngã xuống giường, chuyện này ngay cả trẻ con cũng không lừa nổi, Tiểu Huy sao lại có thể nghiêm túc nói ra như vậy, thật sự là… Rất kì lạ. Có người nói? Người kia không phải là…

“Chu Vệ nói phải không?” Tiểu Khê hỏi.

Triêu Huy lập tức lắc đầu, nếu đã là bí mật, cho dù là bạn bè tốt nhất cũng không thể nói ra.

Tiểu Khê tung hoành trong tiểu thuyết dĩ nhiên kinh nghiệm đầy mình, Triêu Huy cũng không thể che giấu cô, Tiểu Khê hỏi quanh co: “Người kia nói như thế nào?”

“Người đó nói, người đó có thể đoán trước đối tượng của nụ hôn đầu tiên với người ta là ai, hơn nữa nụ hôn đầu tiên của đối phương cũng là người ta, cậu nói, có phải là gạt người hay không?” Triêu Huy  nhớ tới vẻ mặt của Chu Vệ không khỏi run lên, rất là yêu nghiệt.

Tiểu Khê lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: “Tiểu Huy Huy, cậu đã  KISS với Dương Cảnh chưa?”

“… Chưa.” Triêu Huy đỏ mặt trừng mắt nhìn Tiểu Khê, không rõ vì sao cô lại hỏi về chuyện của mình.

“Ah ~~~~” Tiểu Khê ái muội nói, ánh mắt quét qua người Tiểu Huy, “Tớ nghĩ, cậu nên tin lời người bạn đó đi.”

“Cậu làm sao mà biết?” Triêu Huy hỏi.

“Tớ tất nhiên là biết, người không biết mới là kẻ ngu ngốc.” Tiểu Khê quăng ra một câu, rồi lại tiếp tục sự nghiệp đọc tiểu thuyết của mình.

Ai, Tiểu Huy thật sự  ngốc nghếch, ám chỉ rõ ràng như vậy mà không hiểu, chẳng lẽ chỉ số tình yêu của cô nàng thật sự là số âm? Lại không nghĩ tới là, nụ hôn đầu tiên của Chu Vệ đại nhân gìn giữ lâu như thế, quả thực so với vạn năm chịu phản công còn khó được a ~~~ Tiểu Huy đúng là tích quá nhiều phúc, thực hâm mộ quá à ~~~~~

Triêu Huy nhìn Tiểu Khê không để ý tới mình, có vẻ ấm ức, cô chỉ là không rõ, giải thích một chút cũng không được sao. Ngay cả Tiểu Khê cũng nói là thật, vậy đại khái đó là sự thật, nhưng mà, anh làm sao đoán trước được? Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng đối phương là ai, như thế nào, tính tình ra sao…

Cô suy nghĩ mãi, lâu như vậy cô vẫn chưa nghĩ ra, nhất định anh sẽ chê cười cô.

“Anh không có chê cười em.” Chu Vệ ra sức thanh minh, nhưng Triêu Huy vẫn không chịu tin.

“Nếu đã như vậy, anh nói cho em biết đáp án đi, làm sao anh có thể đoán trước được?” Triêu Huy nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh.

“Không phải là anh không muốn nói,” Chu Vệ cười đẩy tay cô ra, “Mà là nói ra sẽ lập tức mất đi linh nghiệm.”

Mất đi linh nghiệm? Triêu Huy bắt đầu mơ hồ.

“Anh đang kể chuyện cổ tích hay sao?” Cô hỏi.

“Phải nói là niềm tin, càng nghĩ thành công, xác suất  thành công sẽ càng lớn.” Chu Vệ lại xoa đầu cô, làm cho tóc của cô lõa xõa ra, “Chuyện này giống như lời ước trong ngày sinh nhật vậy, để sâu trong tâm trí, sau đó khích lệ bản thân cố gắng thực hiện. Nếu nói ra để tiểu thiên sứ bướng bỉnh nghe thấy thì sẽ không thực hiện được, không phải sao?”

Triêu Huy: …

Tha thứ cho cô không có một chút tế bào lãng mạn nào, một chút cô cũng không hiểu.

“Sau này em sẽ biết, không cần phải sốt ruột.” Chu Vệ nói, “Mỗi người đều không chỉ có một bí mật, em không thể mỗi bí mật đều theo đuổi đến cùng như vậy, anh cũng không muốn cho em biết sớm đâu.”

“Vì sao?” Cô cảnh giác nhìn anh.

“Bởi vì như vậy cuộc sống sẽ mất đi nhiều thú vị.” Chu Vệ cho cô một nụ cười yêu nghiệt.

“Anh…” Triêu Huy hết chỗ nói rồi.

Người này, quả nhiên là đang trêu chọc cô mà.

Bình thường ACM huấn luyện đều trước một năm, từ tháng  9-12 tham gia vòng đấu khu vực, sau đó tháng 3-4 năm sau thì tham gia trận chung kết, cho nên Triêu Huy không hiểu tại sao bản thân mình lại được mời vào trong đội.

Tò mò giết chết con mèo, cô không muốn số phận mình bi thảm như chú mèo kia nên nhất định không hỏi. Nhưng mà, không hỏi không có nghĩa là người khác sẽ không đào hố chờ cô nhảy vào…

Hôm nay thầy hướng dẫn không tới, Triêu Huy không có việc gì nên tới phòng máy luyện đề thi. Nhìn thấy cô, QM thoáng bất ngờ mất một giây, sau đó lấy ra một tờ đề để trước mặt cô.

Triêu Huy cũng không ngờ tới, bởi vì đội trưởng bình thường sẽ không chủ động hướng dẫn, mà là chờ cô bắt đầu làm bài rồi hung hăng nhìn cô chằm chằm một cách quỷ dị, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng cười lạnh âm trầm, khiến cho cô cảm giác như có một con dao đằng sau lưng, như đứng trên đống lửa, như ngồi dưới đống than… Nhưng hôm nay, anh lại đột nhiên trở nên thân thiện dễ gần khiến cho cô có chút cảnh giác.

Trực giác của Triêu Huy luôn luôn chuẩn, lần này cũng đoán trúng… Quả nhiên càng là mỹ nữ tâm địa càng độc ác (bởi vì Tĩnh Tĩnh thường như thế, chị họ cũng vậy), đội trưởng càng hòa nhã thì đề bài càng có nhiều nghi vấn —— cô làm gần 3 giờ, lại vòng trở lại bước thứ 3, thử đi thử lại NNNNN lần rồi…

“Triêu Huy.” QM ngồi đối diện ngẩng đầu, đột nhiên nói, “Em có biết đề bài mà em đang làm là cái gì không?”

“Cạm bẫy của đội trưởng…” Triêu Huy bất mãn nói, khiến cho A Hải cười lăn cười bò.

Ha ha ha, nói quá chuẩn, đúng là cạm bẫy, lại có người dám ngang nhiên nói như vậy trước mặt QM…

“Em nói vậy cũng được.” QM không để ý tới A Hải đang cười như điên, lại nhìn chằm chằm Triêu Huy như cũ: “Chính xác mà nói, đó chính là vũ khí bí mật của bọn anh.”

Vũ khí bí mật… Bí mật?!

“Em muốn biết vũ khí bí mật không?” QM dụ dỗ bỏ ra mồi câu.

Lại là bí mật… Sao nơi nơi đều có bí mật vậy? Triêu Huy theo trực giác lắc đầu, nói: “Nếu là bí mật, thì tiếp tục bí mật đi, em chỉ cần làm đề là được rồi.”

QM cùng A Hải ngây ngốc, không biết nói gì.

Này… Kịch bản sao lại thành ra như vậy? Theo kế hoạch, Triêu Huy sẽ phải bị vũ khí bí mật bắt làm tù binh, sau đó bắt đầu thay đổi triệt để, từ nay về sau bỏ hết tâm sức để đi tìm cái gọi là bí mật, con mèo luôn nhảy vào cái bẫy tò mò, không phải sao? Đây là chiêu lừa gạt phổ biến của các sư huynh với đàn em mới vào, sao cô có thể may mắn thoát khỏi?

Con người chẳng phải luôn tò mò với bí mật của người khác sao???  

 

Chương 26 :Đại Sự Bất Thành, Tiểu Sự Bất Đoạn.(*)

Edit: Sakuraky

Beta: Phong Vũ

(*) Đại sự chưa thành, việc nhỏ không nên đứt đoạn.

Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, về cơ bản Triêu Huy đã vượt qua được đợt sát hạch của đội, cùng hai bạn nam sinh đồng cấp lập thành một team, tham gia cuộc thi đấu năm nay. Hai nam sinh, một người cùng khóa với Chu Vệ, tên là Giang Tân, một người khác lớp, tên là Mã Trác Thành. Hai người này Triêu Huy đều không quen, tình cảm chiến hữu hi vọng có thể dựa vào những ngày sau mà bồi dưỡng.

Giang Tân cùng Mã Trác Thành trước kia cùng với một sư huynh khác chung đội huấn luyện, có rất nhiều kinh nghiệm thi đấu thực tiễn, cân nhắc việc sư huynh sang năm không thể thi đấu được nữa, mới cố ý tìm một người để bổ sung, sau đó Trương Quân đề cử Triêu Huy… Nói thật là, ban đầu ai cũng đều lo lắng, không riêng gì không tin tưởng kĩ thuật của cô, còn bởi vì cô không ngừng liên quan đến những chuyện xấu, khiến cho việc luyện tập sẽ bị ảnh hưởng, có vẻ như cô mỗi ngày còn phải lo đối phó với những vấn đề rắc rối kia, còn có tâm trạng nào để đến luyện đề? Nhưng sau khi năng lực bộc lộ ra, mọi người đều không còn gì để nói.

Team của bọn họ tạm thời là đội dự bị năm nay, cũng là đội hạt giống của trường năm sau, cần một cái tên đại diện gây tiếng vang để tới khi vừa truyền ra ngoài đã có thề hù dọa một đám đối thủ. Vì thế, toàn đội còn cố ý tổ chức một buổi họp mặt long trọng gọi là đại hội tham thảo, một phen rầm rầm rồ rộ như vậy.

Có người đề nghị gọi là “Bỗng nhiên nổi tiếng”, “Dọa chết người không đền mạng”, “Cực kì cao thủ”…

Triêu Huy: “…” Cho dù là chuyên nghành máy tính cũng không cần phải thiếu chiều sâu như vậy chứ?

Còn có người đề nghị cái gì “Vĩnh viễn thứ nhất”, “Ta không đứng thứ hai”, “Đánh ngươi chạy lui 900 dặm”…

Triêu Huy lại trầm mặc…

QM nghĩ nghĩ, cũng nói một câu: “Nghịch hành giả”. ( Đi ngược dòng người)

Ừm… Cảm giác cũng không tệ.

Những người khác cũng đều nêu ra ý kiến của bản thân, Giang Tân nhìn nhìn Triêu Huy chưa nói câu nào, hỏi: “Này, em có ý tưởng gì không, em cũng là một trong những thành viên quan trọng nhất của đội mà.”

Mọi người đang thảo luận chợt dừng lại, quay đầu nhìn Triêu Huy.

Triêu Huy nhất thời cảm thấy khó xử,  ánh mắt mọi người quá mức nóng bỏng, khiến cho cô hoài nghi bản thân mình có phải đã biến thành RMB hay không. (RMB: nhân dân tệ =)) )

Cô vừa định mở miệng, điện thoại bỗng vang lên, trước ánh mắt như thiêu như đốt của mọi người liền nghe điện thoại.

Là điện thoại của Chu Vệ, anh nói: “Anh đi Thanh Hải tham gia một cuộc hội thảo nghiên cứu, thời gian ba ngày, mọi việc trong nhà đành phiền em vậy.”

(Sa: Sao như ông xã dặn dò bà xã trước khi đi công tác thế nhỉ)

“Khi nào thì anh xuất phát?”

“Chuyến bay đêm nay. Chăm sóc con anh cho tốt nhé, nó buổi tối hay sợ hãi lắm, em tới đó ở cùng nó đi.”

Chó cũng sợ bóng tối ư? Triêu Huy vô lực nói: “Ý của anh là bảo em ở lại qua đêm?” Cô chẳng những là bảo mẫu cho cún, nữ đầu bếp, còn kiêm thêm nhân viên quản lý? Anh hẳn là nên làm người khai thác tài nguyên nhân lực mới đúng, ra sức đào bới nhân tài tiềm năng sau đó đem vắt kiệt sức lao động, bản lĩnh thật là lãng phí quá.

Qua đêm? Mọi người đang quang minh chính đại nghe lén lóe ra tia bát quái, chắc là đang nói chuyện điện thoại với Chu Vệ, không ngờ đã tiến triển tới mức này rồi cơ à, độc nhất vô nhị a độc nhất vô nhị.

“Thông minh. Đáp đúng có thưởng, nghĩ xem muốn thứ gì nào, anh nhân tiện mang về cho?” Chu Vệ hào phóng nói. Chỉ cần không phải thứ gì quá khó tìm hay khó đem về, anh đều có thể mua cho cô.

“Một cái tên.” Triêu Huy trả lời.

“Tên gì?” Đối với việc cô thường xuyên nói những chuyện không liên quan tới phạm vi câu chuyện anh đã sớm thành thói quen nên không chút chần chờ Chu Vệ liền hỏi.

“Đội của chúng em cần một cái tên nghe thật lợi hại, anh đặt cho một cái đi.” Triêu Huy lười nghĩ, càng bởi vì cô cảm thấy dù sao bản thân mình cũng không có sở trường về mấy chuyện này, vừa vặn Chu Vệ gọi tới, thôi thì đành lợi dụng anh chút vậy.

Triêu Huy gác điện thoại, bởi vì mấy tên trong đội quá mức ngốc nghếch mà đề xuất một cái tên.

Archer.

Xạ thủ hoặc là mũi tên sắc bén xuyên phá bầu trời

… . . .

Cuối cùng, “Archers” trở thành tên gọi của đội Triêu Huy.

Đã là ý chí kiên định của xạ thủ cao quý, lại là mũi tên xuyên phá bầu trời đêm mù mịt, ý nghĩa biết bao… Chu Vệ anh ấy cả ngày chỉ biết nghĩ tên hay sao mà lợi hại đến vậy, ngay lập tức đã nghĩ được cái tên rồi.

(Sa: Tên của Thọ Thọ anh còn bẻ cong thành thẳng nữa là cái tên của đội, muỗi!!!)

Mà Chu Vệ lúc này, luận văn tốt nghiệp đã chỉnh sửa tới lần thứ hai, chỉ chờ bảo vệ rồi tốt nghiệp. Anh tự mình liên hệ với thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh, trước tiên ở chỗ thầy hướng dẫn tìm hiểu những mục cần lưu ý, ở văn phòng luật sư về cơ bản anh lên kế hoạch những mục tiêu cơ bản cần phụ trách.

Tuy cũng có mấy lần xảy ra khó khăn nhỏ nhưng đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chuyện đáng để nhắc đến hình như chỉ có một sự kiện.

Chuyện sự thể là như thế này, bạn học Đông Yến của chúng ta là một kẻ mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm thì như lửa đốt, ở trong trò chơi tung hoành thiên hạ kiêu ngạo xưng hùng xưng bá khiến cho tất cả đám nam nhi đều ảm đạm thất sắc với cương cường nữ tử (cô gái mạnh mẽ), nhưng máy móc cũng có lúc thành rỉ sắt, huống chi là người? Bạn Đông Yến là thế vậy mà lại làm ra một chuyện khiến cho cô đời này cũng không ngẩng đầu lên được, chuyện mất mặt đến mức muốn quăng đến tận Thái Bình Dương.

Đông Yến cùng vài người bạn thời trung học tụ tập, trong đó có hai người bạn học là một đôi. Người khác có một đôi với nhau hay không vốn chẳng liên quan gì với Đông Yến, nhưng không hay là vị nam sinh kia từng là bạn trai của bạn thân Đông Yến; mà cô chẳng may lại nhớ tới bạn tốt từng khóc lóc kể lể với mình, hơn nữa đôi tình nhân kia còn không coi ai ra gì anh anh em em bày ra hình tượng buồn nôn trước mặt. Huyết áp trong cơ thể cô một mạch tăng vọt, ý chí chiến đấu bùng phát đạt giá trị lớn nhất trong lịch sử.

Bực tức Đông Yến ra vẻ vô tâm thốt ra một câu “Này, hai người các ngươi bắt đầu cặp kè từ lúc nào vậy?” Bắt đầu gây chiến.

Nữ sinh kia vì bảo vệ tình yêu thái độ giống như sói mẹ một mực che chở sói con, cô ta cảm xúc trào dâng phát biểu một bài diễn thuyết về tình yêu chân thực không gì sánh được, ý đồ muốn để cho mọi người phải ngưỡng mộ tình yêu vĩ đại của cô ta.

Đông Yến liếc mắt một cái nhìn nam sinh yếu đuối tránh ở sau lưng cô gái kia, tàn nhẫn nói: “Tiểu Tam cũng rất thích đem chuyện tình yêu nói ra ngoài miệng.”

… …

Mọi người ngây ngẩn cả người, vị nữ sinh kia mặt vặn vẹo, vị nam sinh kia tái cả mặt.

Tranh cãi liền biến thành đại chiến nước miếng.

“Tôi đoạt đấy thì sao? Ai khiến cô rảnh hơi xen vào chuyện của người khác? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn tốt của cô với cô đều giống nhau, cả đời cũng tìm không thấy một người đàn ông tốt, ghen tị nên tiếng chó sủa cũng vang hơn.”

Đàn ông tốt? Ghen tị? Đông Yến mặt không chút thay đổi nhìn nhìn, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Chất lượng mặt hàng tầm thường, chỉ có người không có mắt mới coi cậu ta là bảo bối, bạn tốt trước kia bởi vì còn trẻ không biết mà lầm đường lạc lối, may mắn hiện tại thoát ra rồi.

Nếu người ta đã khiêu khích, không ứng chiến có vẻ mình rất không tôn trọng kẻ địch thì phải.

Sau đó, Đông Yến làm một động thái khiến cho cô thời điểm về sau hồi tưởng lại đều cầu nguyện chính mình chưa làm ra hành động ấy, cô lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một một dãy số từ khi có được vẫn chưa một lần gọi tới.

“Là Chu Vệ sư huynh phải không ạ, em là Đông Yến, anh có thể tới đây một chuyến được không?”

Kết quả không cần nhiều lời.

Khi dáng vẻ cao ngất của Chu Vệ  xuất hiện trước cửa, ánh mắt của mọi người đều trừng lớn; chờ tới khi anh ngồi xuống bên cạnh Đông Yến, miệng mọi người đã há ra đủ để nhét vừa một quả trứng gà, các cô gái vừa hâm mộ lại vừa ghen tị rục rịch. Trời ạ, Thái Cực phẩm a! (cực phẩm vũ trụ)

Biểu hiện của Chu Vệ đại thần lại khiến cho nội tâm của các cô gái nước miếng oa oa oa chảy ròng ròng. Anh thế mà lại vì cái vị trí ngồi của Đông Yến thường xuyên có người đi lại mà quan tâm đổi chỗ cho cô, chàng trai này, quả thực là ác ma chất lượng cao chuyên môn dụ hoặc nữ sinh sa đọa. A ~~~ ác ma a, vì sao trên thế giới chỉ có một mình anh?

“Oa, chàng trai của cậu thực khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.” Một bạn học vụng trộm nói với Đông Yến.

Đông Yến không dấu nổi vẻ đắc ý hướng cô nữ sinh bị khí thế áp đảo cười lạnh, nói: “Chu sư huynh là bạn trai của bạn cùng phòng với tớ, tuy rằng không phải là của tớ, nhưng là mỗi ngày nhìn người vĩ đại như vậy, những người khác đều trở nên khó coi. Em thật đáng thương , về sau nếu tìm không được bạn trai làm sao bây giờ? Sư huynh?”

Nam sinh “Khác” ở đây đều buồn bực, nhất là một vị nam sinh nào đó.

Chu Vệ cười, nói: “Không sao đâu, đến lúc đó anh có thể giới thiệu người vĩ đại hơn cho em.” Dựa vào câu nói “Bạn trai của bạn cùng phòng” của cô, hẳn anh nên cố gắng giúp đỡ cô, lấy lòng bạn bè xung quanh, hình như là một trong những biện pháp hay trong việc theo đuổi con gái.

Chúng nữ hâm mộ, chúng nam xấu hổ, Đông Yến lại có chút thụ sủng nhược kinh, Chu Vệ là người dễ dàng thương lượng như vậy sao?

Chuyện Đông Yến giữ gìn mặt mũi của mình không lâu sau đó không cẩn thận bị bại lộ, khiến cho cô bị mọi người khinh bỉ một phen —— mỹ nam kế luôn luôn là thủ đoạn bản thân cô rất khinh thường, cô lại dùng cách như vậy để đối phó… Thanh danh một đời, chung quy lại bị hủy hoại bởi ý nghĩ bốc đồng lần này.

Triêu Huy thì lại có thêm một kinh nghiệm, hóa ra Chu Vệ còn có thể lợi dụng như vậy, cô lại được mở mang.

Còn Chu Vệ thì trong kế hoạch《  Tổng tiến công chiếm đóng Triêu Huy  》ghi nhớ tên Đông Yến —— bên phe cánh trong doanh trại quân địch đã thành công khống chế được một tên, giành được thắng lợi mang tính chiến lược.

Tấn công chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay