Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ - Chương 04
BUỒN ƠI LÀ SẦU
Chú Nhiên yêu cô Linh.
Họ là một cặp.
Tôi hỏi chú Nhiên “Tại sao chú yêu cô Linh?” thì chú không trả lời được, và sự bối rối của chú làm tôi rất ngạc nhiên.
Sau này, khi đã biết đến mối tình đầu thứ tám thì tôi mới hiểu
rằng cắt nghĩa tại sao ta không yêu một người nào đó dễ dàng hơn rất
nhiều so với việc giải thích tại sao ta yêu họ.
Người ta nói đàn ông sẵn sàng cưới một cô gái chỉ vì một chiếc
cằm xinh nhưng phụ nữ không bao giờ lấy đàn ông chỉ vì một cặp đùi đẹp.
Điều đó không đúng. Cả đàn ông lẫn phụ nữ không ai lấy người kia chỉ vì
một bộ phận nếu anh ta (hay cô ta) thực sự tin rằng lấy một người có
nghĩa là cuộc đời mình bị cột chặt vào người đó bằng sợi xích vững chắc
của số phận.
Chiếc cằm xinh hay đôi mắt đẹp khiến người đối diện chú ý nhưng
nó chỉ đóng vai trò soi đường như ánh đèn pin trong tay người dẫn chỗ
trong rạp hát. Khi tấm màn nhung đã kéo lên, đèn folo rọi xuống và những
nhân vật đã xuất hiện trên sân khấu, lúc đó cuộc phiêu lưu tâm hồn mới
thực sự bắt đầu và tùy theo vở diễn hấp dẫn hay nhạt nhẽo mà chúng ta sẽ
quyết định ngồi lại đến phút chót hay bỏ về nửa chừng.
Tình yêu cũng vậy, ấn tượng bề ngoài rất đáng kể nhưng đáng kể
hơn nữa là vẻ bề ngoài đó có đang cất giấu điều gì đáng kể ở đằng sau nó
hay không.
Ôi, tôi đang vung vít gì thế này?
Tôi đang nói chuyện chú Nhiên.
Chú Nhiên yêu cô Linh.
Họ là một cặp.
Một cặp hoàn toàn khác với tôi và con Tí sún hay thằng Hải cò và con Tủn.
Cái khác dễ thấy nhất là họ sắp cưới nhau.
Họ sắp là vợ chồng. Vợ chồng thật.
Bọn tôi thì còn khuya.
Tôi không biết cảnh sát trưởng khi lớn lên có cưới tiếp viên
hàng không làm vợ hay không, nhưng thầy hiệu trưởng chắc chắn không dại
gì rinh nàng Bạch Tuyết về nhà.
Sở dĩ con Tí sún nằm ngoài kế hoạch hôn nhân của tôi (nếu tôi
thực sự có kế hoạch lấy vợ vào lúc tám tuổi) chỉ bởi một lý do đơn giản:
con Tí sún là đứa con gái nấu ăn kém nhất trong những đứa con gái mà
tôi từng biết và sẽ biết.
Như đã nói, tôi ăn uống chẳng cầu kỳ gì. Tôi chẳng buồn quan tâm
đến thành phần dinh dưỡng của món ăn. Rất lâu về sau này, khi tuổi tác
ngày càng chất chồng và cơ thể tôi bắt đầu chống lại tôi, tôi mới bắt
đầu để ý có bao nhiêu phần trăm proteine, cholesterol, glucide, lipide
trong cái thứ mà mình sắp tống vào dạ dày chứ hồi tôi tám tuổi chất béo
đối với tôi cũng có giá trị ngang chất xơ, còn đạm và đường hiển nhiên
là một.
Hồi đó, tôi chỉ thích có ba món: mì gói, mì gói và dĩ nhiên mì
gói. Là cái thứ mà nếu bắt gặp tôi ôm trong người thế nào mẹ tôi cũng
giằng khỏi tay tôi, kể cả bằng biện pháp bạo lực hoàn toàn trái với bản
tính hiền lành của bà.
Tóm lại, muốn ăn mì gói tôi phải trốn qua nhà con Tí sún, nhờ nó
nấu giùm. Gọi nấu mì là gọi cho oai, chứ thực ra chỉ là nấu một ấm nước
sôi. Con Tí sún chỉ bỏ mì vô tô, sau đó bỏ thêm các bịch gia vị có sẵn
rồi chế nước sôi vào.
Có lẽ trên đời không có món ăn nào dễ nấu như mì gói. Dễ đến mức
so với nó, tráng một quả trứng bỗng hóa thành phức tạp ngang với việc
phóng phi thuyền lên mặt trăng. Vậy mà con Tí sún chưa bao giờ nấu được
một tô mì ra hồn trong suốt cuộc đời mình, nếu như cuộc đời nó chỉ tính
đến tuổi lên
Tô mì hôm thì khô không khốc, hôm thì nước nhiều đến mức tôi có
cảm giác nếu con Tí sún không muốn dìm chết một kẻ thù vô hình nào đó
vừa sẩy chân rớt vào trong tô thì hẳn là nó muốn trả thù tôi về những
lời quát tháo lúc tôi làm chồng nó cách đó mấy ngày.
Cũng có lúc con Tí sún gặp hên chế nước sôi vừa phải, nhưng
những lúc hiếm hoi như vậy bao giờ nó cũng quên bỏ gia vị vô tô mì.
Vì tất cả những lẽ đó, tôi chỉ cho phép con Tí sún nấu mì giùm
tôi tổng cộng ba lần. Tới lần thứ tư thì tôi gắt (dù lúc này chúng tôi
không chơi trò vợ chồng nhưng con Tí sún vẫn ngoan ngoãn nghe lời tôi):
- Mày xê ra! Đưa ấm nước sôi đây, tự tao làm!
oOo
Khi tôi được chín tuổi thì mẹ tôi sinh em bé.
Khi tôi mười bảy tuổi thì em gái tôi lên tám, bằng tuổi con Tí sún lúc tôi gắt nó “xê ra”.
Tám tuổi, em gái tôi đã biết nấu cơm, kho cá, quét nhà, rửa chén và biết làm thuần thục hàng đống thứ tội nợ khác.
Mẹ tôi bảo:
- Con gái là phải biết làm mọi thứ. Mai mốt con lớn lên, con đi
lấy chồng, nhìn con khéo léo hay vụng về, người ta sẽ biết mẹ dạy con
như thế nào.
Mẹ tôi nói giống như người phương Tây sáng tác ngạn ngữ. Người
Pháp nói “Bạn hãy cho tôi biết bạn đọc sách gì, tôi sẽ nói bạn là người
như thế nào!”. Câu nói của mẹ tôi cũng đại ý như thế “Bạn hãy cho tôi
biết con gái bạn làm việc nhà như thế nào, tôi sẽ nói bạn là ai!”.
Đó là cách suy nghĩ của mẹ tôi, cũng là cách suy nghĩ của mọi bà
mẹ Việt Nam truyền thống. Căn cứ theo cách đánh giá này thì rõ ràng mẹ
con Tí sún không hề dạy nó bữa nào.
Mà sự thật là như vậy. Mẹ con Tí sún không hề dạy con.
Mẹ nó mất ngay khi nó vừa chào đời. Người ta bảo mẹ nó bị băng huyết.
Con Tí sún là đứa mồ côi mẹ và nó chỉ có một con đường duy nhất là học cách nấu ăn dở tệ từ ba nó.
Tất nhiên vào lúc tám tuổi, tôi chưa có em gái và mẹ tôi chưa có
dịp thốt ra những lời vàng ngọc như vậy. Nhưng ngay lúc đó, tôi đã
cương quyết sẽ không lấy con Tí sún làm vợ, cho dù hai đứa chắc chắn sẽ
cùng lớn lên cạnh nhau từ tuổi ấu thơ đến lúc mỗi đứa phải lập gia đình.
Chơi trò vợ chồng và sinh ra thằng Hải cò và con Tủn để mắng cho sướng
miệng thì được. Còn trở thành vợ chồng thật thì không bao giờ.
Tiêu chuẩn người bạn đời của tôi lúc đó chẳng lấy gì làm cao.
Chỉ có một tiêu chuẩn be bé thôi: Phải biết nấu mì gói cho tôi ăn. Thế
mà tiêu chuẩn bé như con kiến đó, con Tí sún cũng chẳng đáp ứng được.
Khi đọc tới chỗ này, chắc bạn sẽ mỉm cười: Ối giời, chuyện trẻ con!
Nhưng không phải đâu. Khi lớn lên, tôi vẫn thấy chuyện nấu nướng
khá là quan trọng trong đời sống vợ chồng. Tất nhiên chuyện nội trợ
chẳng đóng vai trò gì đáng kể trong quá trình yêu nhau giữa một chàng
trai và một cô gái. Từ trước đến nay, có hàng ngàn cuốn tiểu thuyết Đông
Tây kim cổ viết về đề tài tình yêu, nhưng chẳng có cuốn nào đề cập đến
một mối tình trong đó chàng yêu nàng vì tài làm bếp hoặc chàng bỏ rơi
nàng vì món súp nàng nấu quá mặn cả. Romeo bất chấp sự hiềm khích giữa
hai dòng họ để đeo đuổi Juliet chắc chắn không phải vì món chả cá của cô
ta. Điều đó chẳng có gì sai, vì các nhà văn viết chuyện ái tình chứ đâu
có viết chuyện hôn nhân. Do đó tôi vẫn tin rằng mối tình Romeo và
Juliet sở dĩ trở nên tuyệt đẹp bởi cả hai đã chết trước khi họ kịp lấy
nhau và nàng Juliet chưa có dịp nấu mì gói cho Romeo.
Bạn ngẫm mà xem: Có phải trên thực tế, cho đến khi rước được
người đẹp về nhà các chàng trai gần như không có lấy mảy may cơ hội để
đánh giá tài bếp núc của người bạn đời tương lai?
Chỗ này cần nói rõ để tránh gây hiểu lầm: Đó là do các chàng
trai không quan tâm chứ không phải các cô gái cố tình giấu giếm. Đang
tắm mình trong bầu không khí lãng mạn của những ngày tháng yêu đương thì
cái ăn rõ ràng chỉ là chuyện thứ yếu, thậm chí còn bị xếp vào phạm trù
phàm tục. Yêu dứt khoát phải thơ mộng hơn ăn, như trái tim nhất định
phải cao quí hơn dạ dày. Trương Chi thời xưa chắc từng nghĩ thế và
Trương Chi thời nay cũng không nghĩ khác.
Rồi bạn hãy ngẫm tiếp: Có phải khi yêu nhau chàng vẫn thích dẫn
nàng đi ăn ở ngoài? Nhiều tiền thì vào nhà hàng sang trọng hoặc khu ăn
uống ở các plaza, ít tiền thì vào các quán ăn bình dân, ít tiền hơn cả
ít tiền thì ra ngoài lề đường ngồi lai rai nghêu sò ốc hến. Còn hôm nào
rỗng túi thì chàng quyết nằm bẹp ở nhà, với lý do hết sức cao cả “Hôm
nay anh bận việc cơ quan”. Chẳng chàng trai nào nghĩ đến chuyện rủ người
đẹp về nhà bắt nàng nấu cho mình ăn. Các chàng đều nghĩ, rất tự trọng:
Ăn là cái quái gì mà quan trọng thế! Người đàng hoàng yêu nhau bằng thị
giác, thính giác, khứu giác và xúc giác, chỉ có bọn phàm phu lỗ mãng mới
yêu nhau bằng vị giác!
Các chàng nghĩ đúng quá, và chẳng chàng trai nào buồn khảo sát
tài nấu nướng của kẻ sắp phụ trách khâu ẩm thực cho suốt quãng đời còn
lại của mình.
Mãi đến khi tấm lưới hôn nhân đã giăng ra, người đàn ông khốn
khổ đó mới phát hiện lãnh vực mà chàng chẳng mấy chú ý khi yêu nhau lại
là lãnh vực mà chàng phải chạm trán hàng ngày khi lấy nhau.
Khoa nấu nướng vốn xa lạ với đời sống tình yêu lại trở nên mật
thiết với đời sống vợ chồng. Tài nội trợ của nàng chưa bao giờ được đếm
xỉa đến trong những tiêu chuẩn kết bạn của chàng bỗng nhiên nổi lên như
một yếu tố hàng đầu trong việc góp phần vào việc củng cố hay làm tan nát
gia đình.
Vào một ngày có lẽ là không xa lắm, chàng đau khổ nhận ra chàng
phải đối diện với cái bàn ăn trong nhà mỗi ngày tới những ba lần. Nàng
có biết nấu mì gói hay không, cái chuyện vặt đó bây giờ bỗng trở thành
thiết thân, thường trực và đáng đem ra chì chiết nhau hơn bao giờ hết.
Con Tí sún nấu mì gói cho tôi ba lần tôi đã không chịu nổi (nó
nấu một món để người ta ghê tởm mì gói thì đúng hơn), thế còn bạn, bạn
có cam tâm chịu đựng hoàn cảnh tương tự - không chỉ ba lần hay ba chục
lần mà cho đến mãn đời?
Nếu bạn thành thực trả lời rằng “không” thì ắt bạn sẽ đồng ý với
tôi rằng hạnh phúc đôi khi tan vỡ không hẳn do sự thiếu chung thủy hay
do xung đột về tính cách, nó hoàn toàn có thể bắt nguồn từ bàn ăn, thậm
chí từ một chén nước mắm!
Đó là những gì tôi nghiền ngẫm và đúc kết vào lúc tôi bốn mươi
tuổi hay hơn một chút, tức là lúc tôi đã đủ trưởng thành để dành cho
những nhu cầu tầm thường của thể xác một mối quan tâm ngang với những
nhu cầu cao quý của tâm hồn và sẵn sàng coi trọng cả hai.
Một thời gian sau nữa, tức là vào lúc tôi viết cuốn sách này,
tôi trưởng thành thêm một bậc khi phát hiện ra những gì tôi nói huyên
thuyên nãy giờ về mối quan hệ keo sơn giữa nấu nướng và hạnh phúc, giữa
phòng ăn và phòng ngủ thực ra chẳng có gì nghiêm trọng hết.
Bởi một lý do hết sức đơn giản: nấu nướng là lãnh vực hoàn toàn
có thể học hỏi và tự hoàn thiện mỗi ngày - dĩ nhiên với điều kiện người
vợ quyết tâm hoàn thiện để giữ không cho chồng mình sa vào cái bếp của
một người đàn bà khác.
Thú thực là tôi hết sức xúc động về phát hiện muộn màng đó, có
lẽ không kém gì nỗi xúc động của Newton lúc ông phát hiện khi quả táo
rơi thì nó rơi trúng đầu mình chứ không rơi trúng đầu của người ngồi
cách đó một cây số hay rơi ngược trở lên ngọn cây.
Những khám phá vĩ đại trong cuộc sống xưa nay đều giản dị như
vậy. Nhưng khám phá của tôi vĩ đại nhất ở chỗ nó giúp cho các bà các cô
lâu nay vẫn mặc cảm và lo lắng về tài làm bếp của mình từ giờ trở đi đã
có thể ăn ngon ngủ yên.
oOo
Tóm lại, nếu dùng ánh sáng thông thái của hiện tại để soi rọi
lại quá khứ thì việc tôi quyết định không lấy con Tí sún làm vợ có thể
gọi là một quyết định sai lầm. Bởi vì cho đến bây giờ, sau rất nhiều năm
vợ chồng con Tí sún sống với nhau mà vẫn chưa tan vỡ, thậm chí còn đẻ
sòn sòn mỗi năm một đứa, tôi buộc phải kết luận rằng nó đã cải thiện
được khả năng làm bếp của mình và rất có thể nó đã trở thành người nấu
mì gói ngon nhất thế giới cũng nên.
Sai lầm của tôi còn ở chỗ này: nếu đã khắc phục được sự vụng về
xảy ra trong khu vực bếp núc, con Tí sún xứng đáng được coi là mẫu người
vợ lý tưởng cho bất cứ chàng trai khó tính nào.
Con Tí sún tất nhiên rất siêng năng, rất chịu khó, rất yêu
chồng. Nhưng siêng năng, chịu khó và yêu chồng thì trên đời này có hàng
mớ. Phẩm chất cao quý nhất, cao quý tột bậc của nó - cũng là phẩm chất
khiến nó có giá trị hơn một người vợ là nó biết nói khi cần nói, biết im
khi cần im, một đức tính hiếm hoi nơi phụ nữ thông thường.
Sở dĩ tôi nói như vậy vì khi sống đến từng này tuổi rồi tôi đã
chứng kiến không ít những người vợ luôn luôn nói khi cần im và luôn luôn
im khi cần nói, đại khái giống như một chiếc tivi bị hỏng volume.
Đôi khi bạn bảo “im” thì vợ bạn không những không im mà còn quát
to hơn, đến mức có cảm giác mọi chiếc tàu ngoài Thái Bình Dương đều
nghe thấy. Lúc đó, người phải im chính là bạn.
Không biết các bạn thế nào chứ tôi thì tôi từng có trong nhà một
chiếc tivi cũ kỹ (do bố vợ hụt tặng tôi lúc tôi đồng ý không tiếp tục
theo đuổi con gái ông), đó là chiếc tivi cà tàng đến mức tôi phải vung
nắm đấm nện thình thình thì nó mới chịu nói, và khi muốn tắt thì tôi
phải nện cật lực thêm một hồi nữa, cho đến lúc hai bàn tay đỏ nhừ như
vừa bước ra khỏi sàn đấu quyền Anh.
Con Tí sún không có chút gì giống như vậy. Nếu không coi lối ví
von sau đây là bất nhã thì con Tí sún là một chiếc tivi mà khách tiêu
dùng nào cũng ao ước. Nó chỉ thua chiếc tivi thật ở chỗ nó không biết ca
hát, không biết dự báo thời tiết lẫn bình luận thể thao, cũng không
biết tổ chức các trò chơi có thưởng, nhưng nó hơn xa chiếc tivi ở khía
cạnh trung thực: màu sắc trung thực, tâm hồn trung thực, lời ăn tiếng
nói cũng trung thực, nhất là volume không bao giờ bị hỏng, hoặc nếu
không thể không hỏng theo thời gian thì đó là bộ phận chỉ hỏng cuối cùng
sau những bộ phận khác.
Ngay hồi tám tuổi, chỉ giả vờ chơi trò vợ chồng thôi, phẩm chất đó nơi con Tí sún đã sớm bộc lộ rồi.
Tiếc là tôi không để ý. Lúc đó tôi chỉ quan tâm đến những gì thuộc về vật chất tầm thường.
Mì gói đã hại tôi.
oOo
Tôi lại nói chuyện chú Nhiên và cô Linh.
Chú Nhiên không giải thích được tại sao chú yêu cô Linh và sắp
sửa lấy cô Linh làm vợ. Nhưng điều đó không ngăn cản chú gửi tin nhắn
cho cô Linh mỗi ngày.
Chú gửi tin nhắn bằng chiếc điện thoại di động be bé, và một
trong những lý do khiến tôi ngày nào cũng mong chú đến chơi là để được
nghịch chiếc điện thoại của chú.
Nói cho công bằng, không chỉ tôi mong gặp chú mà chú cũng mong gặp tôi. Chỉ vì tôi hay hỏi chú về cô Linh.
Tôi hỏi mười câu, chú chỉ trả lời suôn sẻ được năm câu. Năm câu
còn lại, chú không trả lời được, chú chỉ cười khà khà. Nhưng trông chú
có vẻ thích thế.
Một lần, tôi đọc thấy chú nhắn cho cô Linh:
“Chiều nay chúng ta đi dạo một chút chăng? Buồn ơi là sầu!”
Tôi thấy tin nhắn đó hay hay (tại sao hay hay thì tôi cũng không rõ), liền vội vàng chạy qua nhà con Tí sún:
- Mày có điện thoại di động không?
Con Tí sún bảo “không”. Tôi chạy qua nhà con Tủn:
- Mày có điện thoại di động không?
- Mình không có nhưng mẹ mình có.
Tôi mừng rơn:
- Lát nữa mày mượn mẹ mày chiếc điện thoại đi. Ăn trưa xong, tao sẽ nhắn tin cho mày.
Con Tủn khoái lắm. Xưa nay chưa có ai nhắn tin cho nó bao giờ.
Hôm đó, trước khi làm cái chuyện chán ngắt là ngủ trưa, tôi kịp
mượn điện thoại của chú Nhiên gửi mẩu tin đó vào điện thoại của con Tủn
(đúng ra là của mẹ con Tủn).
Chiều, tôi học bài qua quít rồi lén ba mẹ vù ra cổng, đứng ngó qua nhà nó.
Tôi đứng vẩn vơ một hồi, thấy con Tủn trong nhà đi ra. Nó cũng ngó qua nhà tôi.
Hì hì, sau đó không nói thì ai cũng biết là tôi và con Tủn đã
hớn hở đi dạo một chút với nhau. Chẳng đi đâu xa. Chỉ là loanh quanh sau
hè nhà hàng xóm rồi ra đứng cạnh ao rau muống bên hông nhà thằng Hải cò
nhìn châu chấu nhảy tới nhảy lui, chốc chốc lại lấy tay vỗ vào đùi bem
bép vì bị muỗi chích. Nhưng như vậy cũng đã thích thú lắm. Y như người
lớn. Một chuyện hẹn hò.
Mấy hôm sau, tôi lại nhắn cho con Tủn một tin nhắn mới. Cũng cóp từ mẩu tin chú Nhiên gửi cô Linh:
“Chiều nay chúng ta lai rai một chút chăng? Buồn ơi là sầu!”
Và chiều đó hai đứa tôi đã lai rai một chút ở quán bà Hai Đọt.
Tôi ăn cắp tiền của mẹ tôi để đãi con Tủn ăn chè đậu đỏ bánh lọt. Tôi
mất tiền vì con Tủn nhưng tôi không tiếc. Đời thế mới vui.
Nhưng đời chỉ vui được có hai lần. Tới lần thứ ba thì tôi gặp nạn.
Mẩu tin mới nhất của chú Nhiên đã hại tôi. Tôi háo hức nhắn cho con Tủn:
“Chiều nay chúng ta lên giường một chút chăng? Buồn ơi là sầu!”
Dĩ nhiên một chú bé tám tuổi thì không thể hiểu nội dung thực sự của mẩu tin quái ác đó.
Chiều, tôi lại ra đứng trước cổng ngó mông qua nhà con Tủn thấp thỏm chờ đợi theo thói quen.
Một lát, trong nhà nó có người đi ra. Lần này không phải con Tủn, mà là mẹ nó. Bà đi xăm xăm sang nhà tôi.
Kết quả: chiều đó chỉ có mình tôi lên giường.
Tôi leo lên giường nằm sấp xuống cho ba tôi đét roi vào mông.
Chỉ vì cái tội mà thực ra tôi không hề mắc phải: Mới nứt mắt đã bày đặt lăng nhăng.
Buồn ơi là sầu!