Anh xã già nhà em - Chương 13-14

Ngẫu nhiên muốn cùng anh hai ngày, bị anh một câu:

“Đừng náo loạn, ngủ.”

Cõi lòng lạnh thấu.

Kết hôn không đến một năm, em thế nhưng nghĩ tới một từ đặc biệt đáng sợ: “Ly hôn”.

Trước Giáng sinh đúng một ngày, em nhận được bằng tốt nghiệp cùng một giấy chứng nhận tư cách đầu bếp loại sơ cấp, hàng thật giá thật. Lần này em không làm ba mẹ lo lắng tìm cách, mà đường đường chính chính dựa vào thực lực của chính mình lấy đến một giấy chứng nhận nho nhỏ. Mà bàn tay vốn mềm mại của em cũng xuất hiện thêm mấy vết chai mỏng manh.

Đêm bình an anh xã thế nhưng dính bông tuyết đầy người chạy trở về, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ chói đầy tục khí.

“Cũng không phải ngày tình nhân, anh đưa hoa làm cái gì?” Em bĩu môi, kỳ thật trong lòng cũng có một chút cảm động.

“Này không phải chúc mừng sao!” Thần sắc anh xã có chút xấu hổ. Đã lâu em không có thực sự nhìn khuôn mặt anh xã, anh gầy hơn, còn có đôi mắt thâm quầng, ngay cả râu ria cũng trở bên đặc biệt lôi thôi.

“Hôm nay là đêm bình an, anh hẳn phải tặng em quả táo!” Nói xong, em lấy trên bàn trà quả táo đẹp nhất đưa cho anh.

“Hy vọng anh sau này đều có thể bình an!” Le lưỡi, rồi nhảy dựng đi hướng phòng bếp. Anh xã ngơ ngác đứng trong chốc lát cũng theo lại đây, ôm em từ phía sau. Mùi thuốc lá trên người anh rất nặng, nhưng không có hương vị người đàn bà khác. Mùi thuốc lá ấy, cũng không phải không thể chịu được.

Anh cọ xát trong chốc lát rồi hình như cũng phát hiện ra mùi thuốc lá trên người, hậu trị hậu giác đi lên lầu tắm rửa thay quần áo, em vô cùng đơn giản làm mấy món đồ ăn. Bố mẹ chồng em cũng khá hài lòng với khả năng bếp núc của em, mà anh xã, còn chưa nếm qua thức ăn em làm. Anh không có cơ hội ăn.

Lúc anh xã xuống dưới, mọi người đều đã ngồi bên bàn cơm, chỉ có em cùng đầu bếp đem từng món ăn hương sắc câu toàn đặt lên bàn. Đôi mắt một mí tí hi của anh xã trừng đặc biệt to, giống như nhìn thấy kỳ quan vĩ đại đến nơi. Gần nhất thái độ của mẹ chồng đã chậm rãi thay đổi, bởi mấy tháng nay số lần em cùng bọn Tiểu Nhan ra ngoài dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay, chiều  học ở lớp nấu ăn, sáng cùng tối luyện tập ngay ở nhà. Bố mẹ chồng nhưng thật ra ăn không ít đồ ăn em thử làm, hai người vẫn duy trì thái độ.

“Về sau không có việc gì thì đừng đi ra ngoài. Tục ngữ nói đúng, lão bà đứa nhỏ nhiệt kháng đầu (1), trời lạnh thế này, sao so với ấm áp trong nhà được?” Mẹ chồng một câu hai nghĩa, anh xã chỉ có thể gật đầu.

Ban tối khi đi ngủ anh xã ôm em gắt gao, cứ như sợ bị vứt bỏ. Em mâu thuẫn cùng anh ***, anh cũng có thể cảm giác thấy, cho nên, hai người cứ như vậy thân mật khăng khít ngủ, cái gì cũng không làm.

Sáng sớm tỉnh lại, anh vẫn giống như lần trước ngồi bên giường xem văn kiện. Nhìn thấy em tỉnh lại, anh như dùng ma thuật biến ra hai vé xem phim. Ngày đông như vậy, có thể mua được hai vé xem phim quả thật không dễ dàng. Em liền cảm động, liền ngây ngô bất chấp trời đổ tuyết, tay trong tay đi xem phim. Xung quanh rạp chiếu phim ngay cả một bãi đỗ xe cũng không có, anh đem xe đỗ ở nơi cách đó một cung đường. Lúc bắt đầu, em muốn kéo tay anh, anh còn không vui.

“Trên đường cái, còn ra thể thống gì?” Anh xã già này! Quá bảo thủ! Vì thế, em một mạch dán cả người vào anh, anh không nói gì cứ kéo em về phía trước. càng đến gần rạp chiếu phim người càng đông thêm, anh cứ việc có chút không tự nhiên, vẫn là kéo tay em. Không phải em nói cái gì, một bà xã tốt như em, anh nếu mà đánh mất, có mà đốt đèn lồng cũng tìm không trở lại.

Anh xã coi xem phim chính là chân chính xem phim, ở rạp chiếu phim tối mù em phỏng chừng chỉ có một mình anh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc xem một bộ phim tình tiết buồn tẻ như vậy. Em thậm chí nghe được ghế gần cạnh truyền đến tiếng ngáy cùng với đằng sau truyền đến tiếng “bủm”. Thấy anh xã vẫn là hết sắc chuyên chú nhìn lừa đảo, em liền vụng trộm quay đầu lại, muốn nhìn người nào lớn mật thế. Kết quả còn chưa nhìn thấy cái gì, bàn tay to của anh xã đã đặt trên đầu, đầu em lại quay trở lại.

“Hừ!” Không xem sẽ không xem! Em ăn bỏng còn không được sao!

Cuối cùng, em ăn ăn lệch vào lòng anh xã ngủ mất…. Trong miệng còn ngậm bỏng ngô, nhưng làm em ghê tởm hỏng rồi. Anh xã phụng mệnh mua nước về còn lãnh ngiêm mặt nói:

“Anh còn lần đầu tiên nhìn thấy  có người đem chính mình ghê tởm đến.”

“Hiếm thấy càng lạ.” Bổn cô nương cũng không phải lần đầu tiên đem chính mình thành ghê tởm.

Xem phim xong, dưới lời đề nghị mãnh liệt của em, anh xã đồng ý lãng mạn một phen, cùng em đến quán cà phê nhỏ nhen một lần. Anh xã người này, chỉ thích uống nước lọc cùng uống trà, còn đồ uống khác thì không. Kết hôn sau vì em, thường thường uống trà lài, anh khi rảnh rỗi cũng uống một li. Đối với cái đuôi của tư bản chủ nghĩa – cà phê, anh hướng tới là khinh thường, nên em gọi hai tách cappuchino, chính mình uống hết. Hai khối bánh ngọt nhỏ tặng kèm cũng bị em xử lí. Chờ em ăn uống no đủ, anh xã đột nhiên nâng cằm em, tỉ mỉ quan quan sát sát một phen mới nói:

“Khuôn mặt nhỏ nhắn béo hơn.”

Ai nói em béo! Đánh đấy nha! Nhưng mà, em đánh không lại anh xã, chỉ có thể nói:

“Anh đây là nhìn sai lầm! Ánh sáng ở quán cà phê này tuyệt đối có vấn đề!”

Tuy rằng nói đúng lí hợp tình như vậy, lúc ăn cơm chiều em chỉ ăn tám phần no rồi buông đũa.

Kết quả đôi mắt một mí của anh xã đảo qua, bùm bùm gắp vào bát em đồ ăn, lạnh lùng nói:

“Ăn!”

Cuối cùng, em ăn so với ngày thường còn no hơn. Đến khi tắm rửa quả nhiên nhìn thấy bụng nhỏ của em hơi trồi ra đến mất mặt xấu hổ. Đang đau lòng soi gương, anh xã đi vào. Em quên khóa cửa, đôi mình liền nhìn nhau tới một phút đồng hồ đi, em cảm giác như vậy. Có lẽ, chỉ có vài giây thôi, thời điểm kia còn có tâm tư tính giờ sao?

Em phản ứng lại cũng không che tiểu meo meo dưới tóc, cũng không che phía dưới, mà gắt gao che bụng nhỏ, nói cái gì cũng không thể làm cho anh thấy bất cứ tỳ vết nào trên người em!

Anh xã quét em hai lần, thực khinh thường cởi bỏ quần hư hư. Tiểu đệ đệ nhà anh còn run run chào hỏi bụng nhỏ của em.

Nhưng mà chờ anh hư hư xong cũng không đi ra ngoài ngược lại bắt đầu cởi quần áo.

“Anh làm gì thế?” Em lui về sau từng bước.

“Tắm rửa.”

Anh nói vô cùng đúng lí hợp tình, cũng không nhìn j gà con gà con hưng phấh nhà anh đã sớm đem anh bán đứng không còn một mảnh.

Lần đầu tiên chúng mình làm ngoài giường. cũng là lần đầu tiên em ý thức được năng lực của anh xã mạnh vô cùng, em tựa như kaola bám chặt lên người anh, mặc cho anh di chuyển. Anh thậm chí còn có thể ôm em đi vài bước, một chút cũng không thấy đang cố sức…. Trời ạ, nếu sau này anh muốn bạo lực gia đình, chẳng phải em ngay cả năng lực phản kháng cũng không có?

.

.

.

~~~oOo~~~

(1) Lão bà đứa nhỏ nhiệt kháng đầu: Vợ con ấm áp như lò sưởi đặt đầu giường.

 

Trời ạ, nếu sau này anh muốn bạo lực gia đình, chẳng phải em ngay cả năng lực phản kháng cũng không có?

“Anh là đồ hỗn đản.” Bị anh tẩy sạch lau khô đặt lên giường, em hừ hừ.

Anh cũng không phản bác, lẳng lẳng ngồi ở đầu giường hút thuốc.

Nhìn anh mặt nhăn mày nhó tuyệt không giống bộ dáng bình thường hút thuốc, ngược lại còn chất chứa tâm sự.

“Anh là không phải có chuyện gì phiền lòng?” Mẹ mẹ nói qua, vợ chồng hẳn là cùng nhau kề vai sát cánh, nhìn anh phiền lòng, em là không phải có thể giúp anh gánh vác?

“Không có việc gì…” Anh dụi tắt thuốc rồi vào toilet súc miệng.

“Hôn nhẹ…” Chờ anh nằm lên giường em lại thấu đi qua, em muốn làm cho anh vui vẻ một chút, không nghĩ nhìn thấy anh chau mày.

“Đứa nhỏ này…” Anh bất đắc dĩ cười cười, mân mê miệng mút đôi môi em chủ động dâng lên. Hôn, triền miên là dài lâu. Em từ hôn môi không biết hô hấp đến bây giờ có thể thuần thục đáp lại anh, đây đều là anh tự tay *** ra.

Thân mật như vậy, em chỉ nguyện ý cùng anh chia sẻ. Nhưng anh,  cũng không chỉ chia sẻ với một mình em. Tay anh lớn, nhưng nắm vào cũng chỉ có nắm tay lớn mà thôi, vì sao có thể yên tâm thoải mái buông nhiều người như vậy? Anh sẽ không cảm thấy áy náy sao?

Hôn hôn nước mắt không tự chủ được chảy xuống.

“Thực xin lỗi…” Anh dùng ngón tay thô ráp cẩn thận lau đi nước mắt của em. Đây là lần đầu tiên anh đối mặt vấn đề này.

“Em không cần thực xin lỗi.” Em lại chủ động hôn anh, có chút tuyệt vọng. Thực xin lỗi, tính là cái gì?

Từ tháng mười hai thẳng đến lễ mừng năm mới, em cùng anh xã phía trước đều ổn định, coi như cái gì cũng chưa xảy ra. Anh không giống như trước đây đi sớm về muộn, cả ngày không biết tung tích. Trên cơ bản trừ bỏ điểm tâm, anh đều giám sát em, thật sự sợ em ăn uống điều độ giảm béo. Kết quả, đến lễ mừng năm mới cân nặng của em lần đầu chạm mốc mới trong lịch sử, 55 kg. Em đứng trên cân điện tử, hai tay chống nạnh nhìn thẳng anh xã nói:

“Anh là đồ đại hỗn đản!” [thăng cấp từ hỗn đản lên đại hỗn đản ^^!]

Anh xã cũng không để ý tới, đi tới đi lui trên thương trường, anh đặc sĩ diện. Nghe thấy em nói như vậy, mặt anh xã quay đi, giống như không có nghe thấy, giả bộ không quen biết với em (_ _*)

Hừ ~ dám đấu với em! Dưới chân vừa thi lực, liền nhảy lên lưng anh, anh theo phản xạ tiếp được em. Không hổ là cựu bộ đội đặc chủng, thân thể phối hợp phản ứng đều thực không tồi. Chính là, anh bị cánh tay em ép đến mặt có chút hồng, thiếu chút nữa không thở được. Nhưng mà cho dù phải cong lưng ho khan, anh cũng không ném em xuống, gắt gao cõng em.

Chờ anh thật vất vả hít thở đều đều lại đây, một người bảo vệ đi tới nói một câu thật làm người ta hỏng mất:

“Thực xin lỗi tiểu thư, cô đã làm vỡ cân.”

Em vừa nghe này, biến thành gà trống giương mào, hít sâu một hơi định cùng người ta lí luận, nha  nhìn xem vóc người em có thể làm hỏng cân sao? Tuy rằng nói cô nãi nãi em tăng mấy cân thịt là không sai, nhưng đứng trong đám người vẫn là đại cô nương duyên dáng yêu kiều, eo nhỏ chân dài một người!

Kết quả em còn chưa mở miệng, anh xã liền vô cùng nghiêm túc hỏi người ta:

“Bồi thường như thế nào?”

Anh vừa nói vừa vươn tay chụp đầu em cho em thuận khí, ý bảo em không nên gấp gáp.

“Hai người theo tôi đi phòng bảo vệ một chuyến. Mặt khác tôi giải thích một chút nguyên nhân vừa rồi cân bị hỏng. Vừa rồi vị tiểu thư này đứng trên cân nhảy lên người ngài, lúc dùng lực làm trọng lực tăng lên vài lần, cho nên cân bị hỏng.”

Cơn tức của em, hoàn toàn bẹp dí. Đi theo bảo vệ đi phòng bảo vệ nộp tiền phạt, em cúi đầu đi sau anh xã, không còn mặt nhìn người.

“Đứa nhỏ này!” Anh xã vuốt vuốt mái tóc không dài không ngắn của em, đem cánh tay ôm lấy vai em, an an ủi ủi. Em gió chiều nào theo chiều nấy, thân thể mềm nhũn, dính sát vào ngực anh, để sức nặng cơ thể dồn lên anh, cơ hồ gần như bắt trên người anh. Sắc mặt anh đổi đổi, cuối cùng cũng không nói gì, mặc em ép buộc.

“Đi cho em làm tóc đi!” Lương tâm của anh xã phát hiện, em đã lâu không đi làm tóc. Hiện tại em buộc một cái đuôi ngựa không quá thu hút, muốn bao nhiêu lôi thôi có bấy nhiêu lôi thôi. Thế mà anh lại thích, nói như vậy nhìn đáng yêu. Suốt cả mùa đông, chỉ riêng tiền làm tóc em đều tiết kiệm cho anh vài ngàn. Anh đi đâu tìm được một bà xã tốt như em bây giờ?

Kiểm tra một lần hàng hóa cần mua trong xe đẩy, không sai biệt lắm cũng mua đủ, anh cùng em đi ra quầy thu ngân xếp hàng chờ tính tiền. Lễ mừng năm mới đã tới rất gần, siêu thị người mua tấp nập. Xếp hàng nửa giờ, chỉ nhúc nhích về phía trước một chút. Đang không kiên nhân cắn cắn ngón tay anh, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc cùng không biết xấu hổ lớn tiếng kêu:

“A ~ Bảo Bối nhi! Kim Bảo Bối nhi!”

Nhờ thanh âm cao vút lanh lảnh ban tặng, tất cả mọi người ở gần quầy thu ngân đều quay đầu lại xem. Em trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được. Kết quả thanh âm kia không ngừng cố gắng, cứ làm cho nó kêu như vậy, toàn bộ siêu thị sẽ biết em có một cái tên nhục nhã nhặn [nhục nhã+nhã nhặn !!!]đến dường nào!  [ T___T ]

“Nhan Tiểu Thiến, sao mày không chết đi?” Em rống xong liền chui vào lòng anh xã, không dám ngẩng đầu nhìn lên. Kết quả là, có thể tưởng tượng, anh xã thành tâm điểm chú ý của cả sảnh người. Em vụng trộm ngẩng đầu nhìn thấy anh xã đang dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm túc, vô cùng thâm trầm nhìn về phía Tiểu Nhan, mà Tiểu Nhan kia bị ánh mắt  giết người  không cần dao của anh xã dọa sợ đến chui thẳng vào lòng ông xã nó. Nha, hại tao làm đà điểu, mày cũng không khá hơn bao nhiêu. Tổn nhân bất lợi kỷ[hại người thì mình cũng không có lợi gì], đồ thiếu thông minh kia!

Cố tình, nhà em đứng giữa hàng, cho dù thời gian tính tiền không khác nhau nhiều, bọn Tiểu Nhan ra sớm hơn anh và em khoảng ba phút. Chờ  đến khi hai người mang bao lớn bao nhỏ ra ngoài, bọn họ đã cất đồ xong, ông xã Tiểu Nhan phụng mệnh tới đón chúng mình.

“Ôi, thế này mới bao lâu thời gian không thấy a, mày sao lại trở nên lôi thôi như vậy? Tiểu bĩu bĩu [ ta đoán là tóc rối]  này là cái gì? Kiểu tóc thịnh hành năm nay sao? Còn thêm quần áo, có phối hợp thế này sao? Sao mày giống phụ nữ có thai vậy… Còn có…” Tiểu Nhan không chút khách khí đem em phê phán từ đầu đến chân. Nói như tát nước vào mặt em xong nó mới chú ý đến ánh mắt không tốt của anh xã nhà em, đồ thiếu i ốt lại trốn phía sau ông xã nó.

Em nguyện ý mặc như vậy sao? Cùng tất dài áo lông rộng, quần bò rộng thùng thình nhét vào đôi boot lông vừa dày vừa nặng này. Càng ngốc là, em còn để cái đuôi ngựa không dài không ngắn… Trừ bỏ một thân đều là hàng hiệu, em thật là không đúng tý nào, đem quần áo đều đạp hư. Nhưng mà, anh xã nói, mùa đông phải mặc dày một chút, vì thế em mặc cái áo lông dài nhẵng chưa bao giờ đụng vào; anh xã nói chân không thể mặc quá chật, hơn nữa  không thể mặc quần mỏng, dễ dàng phong thấp, em ăn no còn mặc quần chồng chất quần, vì thế đường cũng không đi được; anh xã nói bàn chân là nơi có rất nhiều huyệt vị của cơ thể, tốt nhất không cần đi giày cao gót, vì thế em đi một đôi boot lông tuyết dày nhất rộng thùng thình nhất ; anh xã nói con gái để tóc dài mới đáng yêu, vì thế em có tiểu bĩu bĩu ngay cả mình đều chán ghét…

Bị Tiểu Nhan bình luận, một chút tự tin em thật vất vả mới lấy được với  anh xã  toàn bộ bị hủy diệt…. Kết quả là —

“Em không đi cắt tóc!” Mặc bộ quần áo này, còn không bị bọn A Kiện cười chết à?

~~~oOo~~~