Mắt bão - Chương 31 + 32

Chương 31

Hải đưa mắt nhìn sang mặt đồng hồ gắn trên một khối ngọc xanh biếc đặt trên bàn ông Quyền. Mới hơn sáu giờ. Thế mà anh ngỡ đã rất muộn. Hồi chiều, sau giờ học trên giảng đường, Hải phóng xe tới ngay văn phòng. Chỉ tiếp đó vài phút, ông Quyền chủ resort thình lình đẩy cửa bước vô. Sau chuyến thăm gia đình ở Mỹ, ông mới về lại Việt Nam. Dạo này, cô bồ trẻ tuổi hay ghé qua văn phòng, thừa khi vắng vẻ đều bày trò khoác vai hay chạm ngực lả lơi với Hải. Anh khó chịu lánh xa. Tham lam, ngốc nghếch và trắng trợn, hẳn cô nàng nhũng nhiễu ông Quyền đến mệt. Chạy theo đủ mọi ý thích của cô bồ non, tâm trạng ông chủ cũng đảo điên, ảnh hưởng ghê gớm công việc. Thoáng nhìn sắc mặt khi ông Quyền bước vào, Hải cảm thấy có chuyện bất ổn. Theo kinh nghiệm, anh im lặng chú mục vào đống sổ sách, không hỏi han. Cùng Hải kiểm tra sổ sách nhập hàng của resort, nhưng ông chủ đôi khi vẫn ném vào anh tia nhìn lạnh lẽo, sắc lẻm. Bất chợt, gạt xấp giấy tờ sang một bên, ông Quyền lảng giọng:

- Tôi mới gặp ông Sáu bên hãng cung cấp hải sản và nông phẩm cho resort.

- Dạ, chắc hai người nói chuyện vụ resort mình có đơn đặt hàng mới, đúng không chú? - Hải mỉm cười - Hồi tuần trước, cháu mới đặt hàng ông ấy cung cấp rau sạch và trái cây. Nói là chỗ thân quen với nhau, nhưng cháu cũng đã khảo sát giá kỹ lưỡng các nhà cung cấp khác rồi mới quyết định chọn hãng ông Sáu chú à…

- Có thiệt là vậy không? - Đôi mắt hẹp nheo lại, một bên lông mày nhướn lên tựa con sâu róm đen ngòm, đang co lại để chuẩn bị tấn công.

- Cháu đã gọi điện thoại khảo giá mấy công ty có gởi brochure qua mình…- Đang báo cáo thông tin đầy đủ theo thói quen, Hải khựng lại. Sự ngờ vực thẳng thừng của ông Quyền khác nào ngọn roi quất vào mặt anh. Khó khăn lắm, anh mới nói tiếp - Giá bên công ty ông Sáu chưa phải là tốt nhất, nhưng chất lượng hàng bảo đảm, nhất là các loại rau củ quả.

- Tôi thường nhắc cậu hãy chọn nhiều nhà cung cấp khác nhau. Tránh sự phụ thuộc dễ bị họ chi phối. Cậu nhớ điều đó chứ?

- Dạ có. Nhưng chú cũng dặn cháu, luôn cân nhắc để có lựa chọn tốt nhất.

- Khi nào cậu đi Sing và Malay? - Câu hỏi tung ra đột ngột. Đôi mắt một mí tinh ranh xoáy thẳng vào mặt Hải, sẵn sàng lật tẩy bất kỳ lời dối láo nào.

Bây giờ, Hải mới hiểu ra ngụ ý trong những câu hỏi của ông Quyền. Cách đây chưa lâu, người bên công ty ông Sáu gọi điện cho anh, mời tham gia chuyến du lịch Singapore và Malaysia trong thời gian một tuần. Nghe anh hỏi lý do, cô ta nhắc đi nhắc lại rằng thông lệ hàng năm, ông Sáu đều đài thọ một số cá nhân thân thiết có liên hệ công việc trực tiếp. Khi đó, Hải cũng tin như vậy. Chưa bao giờ anh ra nước ngoài. Ngay cả đặt chân lên máy bay ra sao, anh cũng chưa từng biết. Thế nhưng, sau khoảnh khắc phấn chấn, anh quay lại với thực tại. Nếu đi, phải nghỉ học quá nhiều. Công việc văn phòng cũng không ai coi sóc khi ông Quyền đang về Mỹ. Mặc dù tiếc nuối, anh vẫn từ chối diệp may hiếm có… Thế nhưng giờ đây, ông Quyền nhắc tới nó, như một bằng chứng phạm tội. Anh chợt hiểu, ông chủ nghi ngờ anh lựa chọn mua hàng cho resort bên hãng ông Sáu là để được tặng chuyến du lịch nước ngoài miễn phí. Cơn giận bốc lên đầu Hải. Sự nghi ngờ xúc phạm anh khủng khiếp. Giọng anh lạc hẳn đi:

- Chú ạ, ông Sáu có nói với chú là cháu từ chối không đi?

- Không, tôi đâu có biết! - Ông Quyền nhún vai, thản nhiên - Nhưng nếu không đi, thì hình như cũng được nhận phong bao đỏ, hả?

- Cháu không bao giờ ngửa tay nhận những thứ đó! - Hải đứng nhỏm dậy, gầm lên trong cuống họng. Tự biết mình vốn cục tính, anh gắn sức kiềm chế. Vậy mà cơn giận vẫn bốc lên ngùn ngụt khiến mọi thứ trước mắt anh tối sầm lại.

- Nếu không có thì thôi. Cậu làm việc tiếp đi nào! - Ông Quyền nhếch môi ra lệnh, gạt qua mọi bực bội rõ ràng theo cách một ông chủ - Bữa nay cậu tới văn phòng hơi trễ. Vậy cậu ở lại tổng hợp xong đống giấy tờ cho tôi rồi mới về, nghe!

Hải gật đầu, nặng nề ngồi xuống ghế. Những con số trên màn hình vi tính mờ đi, nhảy múa hỗn loạn. Dồn sang một góc nỗi hờn uất, anh cắm cúi làm việc. Bên ngoài ô kính cửa sổ, trời mưa từ lúc nào mà anh không hay. Tối om. Cái máy lạnh vẫn chạy ù ù. Gấp lại tập hồ sơ đã hoàn tất, Hải uể oải đứng dậy. Đói và lạnh. Anh xuống nhà. Các nhân viên sales và thủ quỹ đã về hết. Bất chợt, Hải nhìn lên cái đồng hồ treo tường. Hơn tám giờ. Hải lắc mạnh đầu, không tin vào mắt mình. Đồng hồ trên bàn ông Quyền mới chỉ qua sáu giờ thôi mà. Anh chợt hiểu, khi anh không chú ý, ông chủ đã chỉnh lại đồng hồ, lừa anh làm việc thêm thời gian. Trò vặt vãnh, chẳng đáng gì, vậy mà sao anh chán ngán đến mức không thể tức giận được nữa. Có lẽ lâu nay mình sai lầm khi tin vào sự tử tế của kẻ khác. Thế giới này chẳng phải người tốt chen giữa người xấu, mà chỉ là người xấu ít sống giữa những kẻ xấu nhiều mà thôi. Lẩm bẩm chua chát một mình, Hải uể oải bước ra vỉa hè.

Mưa vẫn xối xả. Nước dâng như dòng sông tối tăm. Xe cộ rẽ nước lao đi vùn vụt, các vệt đèn xe rách bóng tối dày đặc. Tiếng nước ộc xuống từ các ống máng tô đậm thêm cảm giác trống rỗng bên trong lòng người. Xe máy của Hải gửi bên kia đường, trong khu công viên. Gió thổi mạnh khiến từng cột mưa chuyển động rùng rùng, thấm qua làn áo chemise mỏng mảnh. Có lẽ chẳng cần vội vã về nhà trọ làm gì giờ này. Men theo các mái hiên ướt đẫm, Hải bước chậm rãi. Bên trong từng ngôi nhà, mọi người quây quần bên bàn ăn. Màn hình TV hắt xuống những luồng sáng ấm áp. Trong quán cà phê nhỏ, bên bức tường kính, một đôi tình nhân ngồi ôm nhau. Cây nến nhỏ trên bàn hắt quầng đỏ sẫm. Đột nhiên, Hải nhận ra anh vô cùng cô độc trong thành phố rộng lớn này. Bất kể lúc nào anh cũng có thể bị hất văng đi. Ngay cả khi anh dốc lòng dốc sức làm việc, thì chính người mà anh phụng sự cũng có thể làm anh tổn thương. Công việc, học hành trong thành phố vội vã đã cuốn anh đi băng băng, không lơi phút giây để người ta suy ngẫm tình trạng của mình. Nhưng, khi mà bề mặt cuộc sống bỗng nứt hoác ra bờ vực tối om như thế này đây, anh mới biết mình thèm khát hơi ấm kẻ khác biết bao…

Đuổi theo ý nghĩ u ám trôi bồng bềnh, Hải đi dưới mái hiên, không ngừng bước. Anh đến khu vực trung tâm lúc nào không hay. Gió thốc mạnh như lốc xoáy. Anh đang đứng dưới chân tòa cao ốc, nơi anh từng đến phỏng vấn xin việc. Nhã Thư cũng làm việc trong này. Nỗi nhớ nhói lên, khiến tim anh thắt lại. Hải ngước cổ nhìn lên những tầng nhà bọc kính. Chỉ còn lác đác mấy ô đèn sáng. Nhã Thư ở đâu trong mấy ô vuông ấy? Hay là cô đã về, đang ấm cúng bên Vĩnh trong một quán cà phê nào đó? Hải so vai, đứng co ro. Không thể chống cự mong ước nghe giọng cô, anh rút điện thoại. Nhã Thư trả lời tức khắc. Cô vẫn đang làm việc ở văn phòng. Cắt ngang những hỏi thăm của cô, Hải thành thật: "Tôi đang ở ngay dưới cao ốc. Thư xuống đây, đi với tôi một lúc được không?" . "Có việc gì ư?" - Thư bỗng lo lắng. Hải bặm môi: "Tôi cô đơn không thể chịu nổi, Thư ạ!". Một quãng im lặng, rồi cô gái cất giọng nhẹ nhàng: "Tôi hiểu. Vậy Hải đợi một chút nhé. Tôi xuống ngay!".

Ngôi biệt thự kiểu thuộc địa sửa sang thành một nhà hàng bán đủ các món ăn dân dã. Thực khách đông đúc ngồi kín các bàn gỗ lên nước đen óng. Bất kể đôi giày đọng nước, bất kể cảm giác lạnh cóng vẫn bám trên da, Hải vẫn thấy dễ chịu khủng khiếp. Nhã Thư lại ngồi trước mặt anh, gương mặt hơi gầy nhưng nhẹ nhõm. Vầng trán trắng muốt tươi sáng như chưa bao giờ biết mệt mỏi. Vừa ăn, họ vừa trò chuyện.Hóm hỉnh và tinh tế đặc biệt, Thư gợi lên cảm giác tin cậy giữa hai người bạn. Hải bộc bạch với cô dễ dàng các mối bận tâm trong công việc, về sự lúng túng khi vừa là nhân viên, vừa đảm nhận vai trò điều hành. Thư lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đưa ra một nhận xét đúng lúc hoặc một lời khuyên khôn ngoan. Vẫn chưa thôi uất nghẹn, anh kể cho cô nghe về sự ngờ vực của ông Quyền. Đôi mắt Thư sẫm lại:

- Bây giờ Hải định sẽ hành xử thế nào?

- Ngày mai tôi nộp đơn nghỉ việc. Làm sao còn có thể làm việc chung với người chủ đã nghi ngờ mình?

- Không. Coi như không việc gì xảy ra, Hải cứ đi làm bình thường.

- Ông Quyền trả lương, nhưng không phải vì thế có quyền xúc phạm tôi!

- Thôi nào. Hải đừng quá trầm trọng vấn đề. Đi làm một thời gian, tôi thấy phần đông mấy người trẻ như tụi mình không có kỹ năng thương lượng. Điều chỉnh bản thân trong môi trường làm việc cũng không khá lắm. Hoặc mình xu nịnh, quỵ lụy người chủ thái quá. Hoặc dễ bị chọc giận, kiêu hãnh một cách không cần thiết.

- Ý Thư khuyên tôi phải nhẫn nhịn, để giữ một chỗ làm tốt?

- Nhẫn thì có gì xấu? Hải đang tức giận. Nhưng, sao Hải không đặt lại vấn đề. Có phải khi làm việc cho ông Quyền, Hải thu thập rất nhiều kinh nghiệm hữu ích?

- Nhưng tôi phải làm cật lực cho ông ta đấy thôi. Tôi luôn nghĩ cách để tiết kiệm chi tiêu cho resort, cố gắng liên kết với các tour, mở rộng nguồn khách! - Hải thở mạnh, phẫn nộ - Ông ta trả lương cho tôi thấp như thế nào, Thư biết không? Nếu so với những gì tôi làm cho ông ta, thì quá bèo bọt!

- Ồ, sao Hải không nói thẳng những điều đó với ông Quyền thay vì ấm ức một mình. Đừng quá hy vọng chủ ghi nhận những gì anh làm. Phải mạnh dạn nói ra và chứng minh chứ! - Nhã Thư mỉm cười, nháy mắt láu lỉnh - Nhưng, Hải này, thành thật nhé, khi ta đang làm bán thời gian, chưa có bằng cấp, thì đừng vội đòi hỏi tiền bạc. Hãy coi như tụi mình bỏ sức để học kinh nghiệm đáng giá trước khi vào đời thực sự. Tụi mình có lam thuê cho người ngoại quốc hoài không? Chắc chắn là không. Sẽ có ngày, tụi mình trở thành chủ. Nhưng trước khi đến lúc đó, thì gắng kiên nhẫn, để học.

Hải gật đầu, thấy lòng nhẹ nhõm lạ. Nhã Thư thông minh siết bao. Mọi khúc mắt cô chạm tay vào, đều tan biến. Anh gọi thêm hai ly chè tráng miệng. Mới xúc vài muỗng, Thư bỗng đưa tay bịt miệng. Lớp da trên gò má cô thoáng chốc trắng bệch. Đẩy vội ghế, cô đứng dậy, chạy nhanh về phía WC. Mươi phút sau, cô quay trở ra, ngồi vào chỗ cũ, tái nhợt như vừa mất sạch máu. Trước vẻ băn khoăn dò hỏi của Hải, cô nhìn lảng hướng khác, lắc nhẹ: "Không có gì đâu. Tôi chỉ hơi mệt!".

Thực khách của dãy bàn gần chỗ Hải và Thư đứng dậy, kéo đi. Lộ ra cái bàn có hai người đàn ông đối diện nhau. Dưới gầm bàn, bàn tay người lớn tuổi đặt trên đùi chàng trai trẻ hơn, như một con rắn mù lòa đang lần đi. Người thanh niên trẻ chuyển ngồi thẳng lưng, vội gạt nhẹ bàn tay ấy, lắc đầu. Nhưng bàn tay vẫn ngoan cố, mò đi tiếp tục. Cảnh tượng kỳ quặc ngay trong tầm mắt Hải. Mắt anh mở lớn, tò mò, kinh ngạc và cả sợ hãi. Vẻ mặt anh bất thường đến nỗi Thư cũng phải ngoảnh nhìn về phía sau.

Sự chú mục của anh và cô gái khiến người lớn tuổi khó chịu. Anh ta hơi nhỏm lên. Người thanh niên trẻ ngoái lại. Hải chết sững. Không ai xa lạ, người trẻ hơn là Hữu. Cặp mắt họ xoáy thẳng vào nhau. Kẻ bàng hoàng vì ngạc nhiên. Kẻ xấu hổ vì bị bắt gặp. Rồi sau đó là sự ghê tởm đối diện với sự giận dữ. Sau vài giây câm lặng, Hữu đứng dậy, bước về bàn của Hải và Thư. Vẻ mặt anh ta là của người quyết tâm làm chủ tình hình. Nở nụ cười trơn tuột, Hữu chống một tay lên mặt bàn, tay khoác nhẹ vai Hải, vẻ thân tình:

- Tớ đang thắc mắc không rõ vì sao người yêu của Vĩnh lại đi chơi với một chàng trai khác. Hải à, có phải tranh thủ khi Vĩnh đang lo chiến dịch tranh cử chức chủ tịch Hội, cậu có âm mưu gì phải không?

Hải im lặng. Cằm anh bạnh ra, kiềm chế nỗi tức giận. Nhìn sang Nhã Thư, nụ cười Hữu nở rộng hơn. Anh ta hơi nheo mắt:

- Chào hoa khôi hụt. Hồi nãy tôi tình cờ đi ngang WC khi bạn nôn mửa. Tò mò chút, có phải bạn đang có thai? Với Vĩnh hay với anh bạn ngớ ngẩn này?

Hải đứng bật dậy. Nhưng bàn tay Nhã Thư đã ngăn anh. Cô đặt tiền lên bàn, bước nhanh ra cửa. Ném vội vào Hữu ánh nhìn căm giận, Hải vội vã chạy theo cô. Khi ra ngoài vỉa hè mát lạnh hơi mưa, anh mới nguôi giận chút ít. Làn da trên gò má cô gái đi cạnh anh vẫn tái nhợt. Anh hỏi khẽ: "Hồi nãy thằng Hữu bịa tạc, phải không Thư?". Cô lắc đầu: "Không. Anh ta nói đúng đó. Tôi đang có thai…"

 

Chương 32

- Tuần sau, anh nộp đơn rút khỏi danh sách. Thư ạ, anh sẽ không tranh chức chủ tịch hội Sinh viên nữa.

- Ý định tức thời hay anh nghĩ về nó lâu rồi? - Nhã Thư ngừng tay gọt táo, ngước lên nhìn người yêu, hỏi dịu dàng.

- Anh nghĩ em không đặt câu hỏi đượm mùi ngờ vực và nhạo báng như thế! - Vĩnh buông tay cho tờ tạp chí rơi lên mặt bàn, hướng vào Thư tia mắt khó chịu.

- Sao anh nghi ngờ em? Em chỉ đặt câu hỏi đơn giản, và muốn nghe một lời đáp đơn giản. Thông tin đơn thuần. Nhưng Vĩnh ạ, anh không hề quan tâm đến nó. Anh còn bận cài đặt các phỏng đoán vô căn cứ về thái độ của em! - Mặt Nhã Thư trở nên trắng bệch - Anh bị làm sao vậy? Dạo này, anh luôn cáu gắt và hành động kỳ quặc...

- Thôi được, anh không đôi co với em nữa! - Vĩnh nhún vai, giọng khô lạnh - Anh nói với em rằng anh rút tên khỏi danh sách tranh cử. Ý nghĩ phải tranh đua với một kẻ tồi tệ khiến anh phát buồn nôn. Bất kể ai tranh đua với tên Hữu ấy cũng được. Nhưng không phải anh!

- Anh nghĩ khi cao ngạo nhường đường cho đối thủ, giá trị anh càng tôn cao ư? Sao anh không nhìn vào mặt tích cự: Anh là người thích hợp nhất ở vị trí chủ tịch hội.

- Anh không phải là Hải. Anh không cần vỗ về và kiểu động viên vớ vẩn!

Nhã Thư không nói gì nữa. Mấy quả táo đã gọt xong, ngâm trong bát thủy tinh trong suốt đựng nước muối. Những khối tròn trắng tinh rơi lơ lửng, đôi khi chạm vào nhau rồi lại rời xa, hệt như những hành tinh trôi dạt. Không thể rời mắt khỏi nó, Vĩnh thấy rõ cảm giác khó chịu và cay đắng đang lớn lên bên trong chính mình. Càng ngày, anh càng nhận ra có rất nhiều thứ vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Những xác tín lâu nay vững chãi trong anh, về lòng can đảm và trí thông minh, về khát vọng và sự nỗ lực hết sức, về sức mạnh của điều lương thiện, đang dần dần lung lay. Phải chăng, mình là kẻ ngây thơ? - Vĩnh tự hỏi. Cuộc sống vận hành theo một quy trình khác. Mình chỉ là kẻ ban đầu gặp may vì sinh ra trong môi trường tốt, gia đình khá giả, được chăm sóc và học hành đầy đủ, con đường đi luôn bằng phẳng, nên đầy những ảo giác về cuộc sống tốt lành? Vậy đấy, chỉ cần trên đường đi về sau có những rắc rối không nằm trong hiểu biết và trải nghiệm - hiện diện trong hình ảnh của Hữu - anh sẽ phải liên tiếp chấp nhận vị trí kẻ thua cuộc. Cái tốt thì đơn giản, chỉ có chừng ấy biểu hiện. Trong khi đó, ngược lại, điều xấu có quá nhiều khuôn mặt và biến ảo không ngừng. Đã có lúc, mệt mỏi khi tranh chấp với Hữu, anh đã nghĩ đến việc thỏa hiệp. Mặc kệ nó. Lánh xa nó. Miễn nó không đụng chạm đến ta là được. Nhưng, ngay cả mong muốn hèn nhát ấy cũng phá sản. Hữu bám theo anh tựa một bóng ma, mấy phen làm anh hành xử điên rồ. Đôi khi, Vĩnh nghĩ anh đang bị Hữu điều khiển, theo cách quỷ quyệt nào đó mà bản thân anh không sao lường nổi. 

Những lúc suy sụp, anh mong bám víu vào điều gì nhỉ? Vững tin vào lòng kiêu hãnh và sức mạnh của chính mình. Tìm hơi ấm trong mối quan hệ xung quanh. Anh quen biết nhiều, dễ dàng gây được thiện cảm với đám đông. Nhưng người thân thiết thì quá ít. Bên cạnh anh giờ đây còn ai? Người ruột thịt anh thương nhất là em gái thì mỗi ngày một trở nên xa lạ. Thậm chí Thái Vinh còn không thèm che giấu sự oán giận khó hiểu. Bạn bè tốt chỉ có mình Hải. Cậu ấy tốt thật đấy, luôn sẵn lòng ở bên anh khi cần thiết. Nhưng bản chất Hải quá đơn giản. Đơn giản đến hiền lành và ngờ nghệch. Chỉ còn Nhã Thư. Anh đã luôn tìm thấy nơi cô những gì cần thiết nhất. Sự chia sẻ ý nghĩ và cảm xúc, lòng cảm thông và trìu mến không giới hạn. Mỗi khi anh mệt mỏi vì công việc, nơi anh muốn về không phải ngôi nhà lạnh lẽo của mình, mà chính là căn hộ chung cư nơi cô đang sống. Chỉ cần được ôm chặt lấy Thư trong chiếc giường nhỏ, vùi mặt trên khuôn ngực ấm áp, nghe giọng nói cô vang lên trầm tĩnh, thấu hiểu, là mọi vấn đề trong anh ngỡ như biến tan. Thế mà niềm an ủi ấy cũng đang mất dần đi. Mấy ngày gần đây, kể từ khi nghe Hữu làm bộ tình cờ đề cập gần xa về mối quan hệ giữa Nhã Thư với Hải, tâm trạng anh chuyển biến theo chiều hướng xấu hẳn. Thừa biết Hữu muốn làm tổn thương mình bằng mọi giá, kể cả việc dựng chuyện đặt điều, nhưng nỗi hồ nghi như sợ tơ nhện bám theo, len lỏi trong các quan sát và phán xét, biến thành nỗi ám ảnh lúc nào không rõ. Như vừa mới rồi, anh đã cáu kỉnh bắt bẻ Nhã Thư. Là người điềm tĩnh, thế mà cô cũng không khỏi thất vọng và sợ hãi. Mình mệt mỏi căng thẳng, và mình lại làm cô ấy tổn thương. Đàn ông như mình tồi tệ thật! Vĩnh nghĩ day dứt.

Đống vỏ táo trên bàn rũ xuống, tỏa hương thơm dìu dịu. Mùi thức ăn từ bếp bay ra khiến Vĩnh sực nhớ cả ngày nay, ngoài bữa sáng qua loa, anh chưa ăn gì thêm. Suốt chiều, các lớp trưởng trong khoa tổ chức cuộc họp trong thư viện. Có nhiều việc phải thảo luận, từ kế hoạch hoạt động của khoa trong năm học mới cho đến chi tiết cuộc bầu chọn chủ tịch hội Sinh viên. Cuối cùng thì ban chấp hành hội cấp trường cũng đã đồng ý thử nghiệm hình thức tuyên truyền, vận động và tranh cử của các ứng viên. Có ba người cuối cùng trong danh sách. Anh, Hữu và một cậu sinh viên khóa dưới. Anh chàng sinh viên năm ba không đặt quyết tâm cao mà chỉ muốn thử sức lần này, thu lượm kinh nghiệm cho năm tới. Hai đối thủ chính vẫn là hai sinh viên năm cuối, Vĩnh và Hữu. Ngay giữa những người có mặt trong cuộc họp, sự ủng hộ rõ ràng đã chia làm hai. Vĩnh được nhìn nhận ở khả năng tổ chức hoạt động và tập hợp sinh viên. Nhưng, anh là gương mặt quen thuộc nên đã mất đi yếu tố bất ngờ. Trong khi đó, hoàn toàn ngược lại, Hữu là ứng viên người ta có thể đặt nhiều kỳ vọng. Nhắc lại kỳ thi Hoa khôi đình đám trên báo chí, lại gây được một khoản quỹ ra trò hồi năm học trước, thiện cảm mà các lớp trưởng và cán sự khác giành cho Hữu nồng nhiệt lên hẳn. Mặc dù luôn tự tin và hứng thú với những cuộc tranh đua công bằng, Vĩnh vẫn không khỏi lo lắng và chạnh lòng. Buổi họp gần hai tiếng đồng hồ làm anh đói bụng lẫn đau đầu. Anh quyết định sẽ không làm việc ở công ty buổi tối. Gọi điện cho Nhã Thư, cô cũng cho biết được ở nhà. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, anh phóng xe qua chung cư.

...Anh bước sang gian bếp. Nhã Thư đang chăm chú với nồi canh và chảo mì xào đang tỏa khói nghi ngút. Biết anh đến, cô quyết định nấu bữa tối. Một việc rất hiếm hoi bởi cả hai đều quá bận rộn. Lẳng lặng ngắm nhìn người yêu, tâm trí ngổn ngang của Vĩnh cũng dịu xuống. Thật lạ. Ngay cả khi làm những công việc bình dị, trông cô cũng xinh đẹp. Cái áo chemise sờn cũ của anh cô không bỏ đi, giữ lại làm áo mặc ở nhà. Anh cao lớn, nên áo cô mặc trông như chiếc váy suông dài ngang đùi, để lộ đôi chân thẳng gợi cảm. Tay áo xắn cao, bàn tay cầm đũa với những ngón tay mềm mại. Đôi mắt chăm chú nhưng rõ ràng đầu óc cô đang theo đuổi ý nghĩ xa vời nào đó. Bước đến sau lưng Nhã Thư, anh vòng tay ôm quanh eo lưng cô, áp môi hôn lên gáy, nói khẽ:

- Bỏ qua sự cáu giận vô lý của anh, Thư nhé!

- Em có bao giờ giận anh lâu đâu! - Cô cười rầm rì.

Vĩnh yêu biết bao cái giọng cười vang lên từ lồng ngực ấy. Anh áp nhẹ hai bàn tay lên ngực và sườn cô, nghe âm thanh của tiếng cười thấm qua tay mình. Nhã Thư hơi so vai, làn da rợn nhẹ vì rùng mình:

- Anh... ngưng lại đi nào! Buông em ra ngay! Anh không muốn món mì xào bị cháy chứ?

- Không, anh không muốn mì. Anh muốn cái khác! - Anh cũng cười rầm rì.

- Buông em ra! - Thư nghiềng đầu, gò má đỏ ửng.

Vĩnh bế bổng người yêu, bước ra ghế sofa. Đôi đũa trên tay cô lả tả rơi xuống từng chiếc. Hai chân cô đá nhẹ, cho đôi dép mềm bay theo hình vòng cung và cũng theo xuống sàn. Mái tóc búi hờ sau gáy cũng sổ tung, chảy xuống vai anh như một dòng thác hoang dại. Tấm lưng mềm mại mà săn chắc. Khuôn ngực hoàn hảo phập phồng sau lần áo mỏng. Tay Thư ghì chặt anh, không hẳn là cảm giác đam mê mà có gì đó như sợ hãi, lo âu khôn tả. Tất cả những điều ấy khơi gợi trong anh cảm giác mãnh liệt khủng khiếp. Hành động yêu đương không đơn thuần là chiếm lĩnh một thực thể khác, mà thông qua nó, anh ao ước tìm lại sự cân bằng và cảm giác an toàn. Trong sự kết nối nồng nhiệt và sâu thẳm, anh hy vọng Thư trả anh về lại chính anh...

Ở những giây phút cuối, một hạt mồ hôi trên trán anh rơi xuống mí mắt Thư. Đưa ngón tay lau khô, Vĩnh chợt nhìn sâu vào đôi mắt rộng. Màu nâu đang sẫm lại, gần như đen. Cô đang kiềm nén cơn khóc. Đôi khi gần gũi, người yêu anh rơi vào trạng thái xúc động kỳ lạ. Vĩnh thuộc tính cô khá kỹ. Anh nhẻ nhẹ rời khỏi Thư, dựa lưng vào thành ghế. Cô vẫn nằm im, mí mắt nhắm nghiền để lộ quầng xanh tái, một cánh tay buông thõng. Bất chợt, cô choàng dậy, vuốt gấu áo, bước nhanh về phía bếp, cúi người tắt khóa ga. Chảo mì xào cháy xém, khói bốc lan ra đến tận nơi phòng khách. Dựa lưng vào tường, cô nhìn anh, mỉm cười nhợt nhạt:

- Món mì hỏng rồi, anh ạ!

- Không sao đâu. Anh ăn mì cháy cũng được! Anh là thủ phạm mà! - Vĩnh nháy mắt tinh nghịch.

- Trước kia, em rất sợ những món xào nấu cháy xém mùi dầu mỡ. Nhưng dạo này thì okay. Có lẽ khi có thai, cảm giác lẫn sở thích của một cô gái sẽ thay đổi!

Vĩnh ngồi im, nhìn Thư. Phải mất hơn nửa phút, ý nghĩa điều cô vừa nói mới hiện lên xác thực trong anh.

- Em có thai ư?

- Vâng! - Cũng lâu như anh, Thư mới gật đầu. Cô ngước nhìn anh. Lần đầu tiên Vĩnh thấy nơi cô đôi mắt rụt rè của một đứa trẻ phạm lỗi - Anh kinh ngạc. Và sợ. Đúng không?

- Ừ! - Vĩnh không biết nói gì hơn.

- Em sai rồi. Em làm anh khó xử. Lẽ ra em nên tự lo lắng một mình! - Nhã Thư rời bức tường, quay vào bếp.

Vĩnh nhỏm phắt dậy. Chỉ vài bước chân, anh đã đứng trước mặt Nhã Thư:

- Anh không cho phép em nói với anh bằng cái giọng đó. Em đoán anh sẽ trốn chạy trách nhiệm? Em nghĩ anh là kẻ không ra gì ư? - Vĩnh quát. Anh giận điên lên.

- Chúng ta sẽ làm gì với cái sinh linh bé nhỏ này, hả anh? - Thư nhìn thẳng vào mắt anh. Dường như không ai có thể điềm tĩnh hơn cô lúc này - Anh sẽ cưới em, mang em về nhà chung sống? Anh sẽ trở thành ông bố ở tuổi 22? Anh sẽ đánh đổi không ít dự định tương lai chỉ vì em. Có phải ý anh là như thế không?

Vĩnh im lặng. Khoảng sàn dưới chân anh dường như đang vỡ ra, để lộ mọt khoảng vực tối om. Không nước mắt yếu mềm, không nhiều lời quanh co, Nhã Thư đi thẳng vào điều mấu chốt: Anh có can đảm không? Câu hỏi ghê gớm làm anh choáng váng, không thể tìm ra lời đáp. Anh cũng không có được quyết định tích tắc.

- Anh về nhà đi, Vĩnh ạ. Em biết anh đang muốn được một mình để suy nghĩ. Em cũng vậy, phải suy nghĩ.

- Ừ, anh về! Em cố gắng ăn chút gì đó. Tối nay, anh sẽ gọi lại...

Vĩnh hiểu anh đang hành động thật kinh khủng. Anh nghe thấy lời lẽ từ anh buông ra. Nhưng ngay cả khi nói những lời ấy, anh ngỡ như mình đang diễn đạt ý nghĩ của một kẻ tàn nhẫn xa lạ. Anh chỉ là một diễn viên tầm thường đang đóng một vai trong vở kịch tình cảm hạng bét. Tuy nhiên, anh không thoát được. Rất nhiều năm sau này, anh sẽ phải ân hận với bài học cay đắng: Số phận và cả nhân cách anh được quyết định vào những lúc như thế này đây. Nhưng, khi ấy, anh lặng lẽ mở cửa, bước ra hành lang.

Cánh cửa khép lại sau lưng Vĩnh. Sức lực đột nhiên rời bỏ Nhã Thư. Vẻ can đảm. Giọng nói bình thản. Ánh nhìn điềm tĩnh. Tất cả vỡ vụn. Cô khuỵu xuống sàn, úp mặt trên những ô gạch vuông vẫn còn mờ dấu giày của người yêu.

Không buồn đợi thang máy, Vĩnh bắt đầu chạy như điên xuống cầu thang bộ. Một bàn tay khổng lồ tối tăm đè xuống đầu anh, cổ anh, vai anh. Vĩnh cố vùng thoát bằng cách chạy không ngừng nghỉ. Tim đập thình thịch, hơi thở dốc, những âm thanh từ bên trong dồn nén cũng sắp vỡ bung ra, nghiền nát con người Vĩnh. Khi xuống đến tầng trệt, trước vài con mắt tò mò, anh mới chậm bước.