Mắt bão - Chương 35 + 36

Chương 35

Cánh cửa kính bóng loáng không vết hoen mờ. Nam nhân viên cửa hàng thời trang thể thao đang lụi hụi dán lên mặt ngoài kính các logo báo hiệu cửa hàng nhận thanh toán bằng tiền thẻ. Hữu từ bên trong bước ra, tâm trạng khá phấn chấn. Loạt hàng mới nhập về cho mùa thu đông bán chạy bất ngờ. Anh đã phán đoán đúng khi quyết định tăng gấp đôi dòng hàng dành cho giới tập yoga, cả cho dân thượng lưu và trung lưu. Chắc chắn, thời gian tới, nó sẽ còn bán tốt hơn, vì trào lưu tập yoga đang lan rộng sang giới trẻ. Hẳn Trung rất hài lòng với thông tin này, khi tối nay họ gặp nhau. Nghĩ đến buổi hẹn, máu trong huyết quản dường như chảy nhanh hơn. Tim đập mạnh hơn. Cảm giác hoang mang tội lỗi giờ đây đã biến thành sự ngóng đợi và khát khao kỳ dị.

Đẩy nhẹ bên cánh cửa, Hữu bước ra ngoài.. Anh chàng nhân viên giật mình, ngước lên, nét mặt ngơ ngác: "Anh Hữu đó hả?". "Chuyện gì vậy?" - Hữu nhướng mày, sực hiểu bộ quần áo anh vừa mới thay khiến nhân viên bàng hoàng. Chín giờ sáng nay, anh có buổi gặp gỡ với một số đại diện cử tri các lớp của khoa Quản trị. Bộ trang phục quần jeans cũ sờn gấu với cái áo thun kiểu Polo sẫm màu chắc chắn sẽ tạo cảm giác hòa đồng, dành được thiện cảm hơn là chiếc chemise láng mượt thêu hoa và cái quần tây thẳng nếp trị giá nửa triệu đồng. "Nhìn anh lạ ghê! - Cậu nhân viên thật thà nhận xét! - Em nghĩ ai đó vô cửa hàng rắp tâm chôm đồ không chừng…". "Nghĩ gì kỳ quặc vậy! - Hữu cau mặt, giả lên giọng nạt nộ - Mai mốt, rút kinh nghiệm. Bề ngoài không nói đúng về con người đâu". Anh chàng nhân viên gãi đầu gãi tay, cười cầu tài, bối rối. Hữu khoát tay bước đi lên phía bãi xe bên kia công viên, nơi anh gửi chiếc xe Wave cũ mượn của ông Sáu Minh chủ nhà nơi anh trọ.

Bao nhiêu phấn chấn mới đây bỗng chốc tan biến. Cảm giác nặng nề đeo bám. Chỉ là một lời nhận xét vu vơ, chẳng có hàm ý gì. Thế mà hệt như trong phút giây, anh bị ném trả về lại vị trí của chàng sinh viên tỉnh lẻ, bị coi nhẹ ngay cả trong mắt một nhân viên quèn. Đột nhiên, Hữu thấy sợ hãi không sao hiểu nổi. Nếu có chuyện xui rủi nào đó xảy ra, nếu anh không kiếm được nhiều tiền, nếu Trung hết thèm muốn, không còn chống lưng cho anh nữa, liệu anh có bị rớt xuống không?

Cách đây nửa năm, anh thỏa thuê với cửa hàng thời trang, với tài khoản rót vào đều đặn. Bây giờ, anh hiểu không đủ. Hữu đưa tay lau nhẹ lớp mồ hôi mỏng dấp dính trên trán. "Có lẽ mình đã phạm sai lầm khi sớm hài lòng với cái cửa hàng thời trang thể thao. Cái chức vụ quản lý chẳng là gì hết. Bất cứ lúc nào, nó cũng có thể bị kẻ khác giật đi. Mình phải kiếm được tiền bạc, địa vị, tên tuổi. Mình cần giữ chặt chúng trong tay, buộc chúng đảm bảo cho cuộc sống ở thành phố. Mỗi ngày đều bước lên, chiếm giữ được nhiều hơn. Đó mới là đảm bảo thực sự…" - Hữu nói chuyện với chính mình trong lặng lẽ. Chưa bao giờ anh thấy buồn như thế. Xung quanh, chẳng ai có thể hiểu thấu. Sẵn lòng chia sẻ lại càng không. Mấy lúc như thế này, tình trạng cô độc trở nên khó chịu và nặng nề phát ốm.

Hữu cuối mặt, lê bước qua đến nửa tim đường. Một chiếc mô- tô thể thao bất thần lao sượt qua, âm thanh như xé gió. Theo phản xạ, Hữu hét lên, nghiêng người. Chiếc xe bị phanh vội, bánh trước quay chéo. Người điều khiển xe ngã vật ra đường. Tai họa cận kề xóa mờ cảm giác u ám. Nó làm Hữu tỉnh ra. Chẳng thấy vui mừng vì vừa thoát khỏi một tình huống nguy hiểm, ý nghĩ trong Hữu chợt bám chặt vào mục tiêu sắp tới: Nhất định, anh phải thành công trong cuộc tranh cử. Đó là tiền đề, là bàn đạp đầu tiên để anh vọt lên cao sau ngày ra khỏi trường đại học.

Bên trên mái nhà thành phố, bầu trời buổi sáng chói chang. Mặt đường nhựa bị bánh xe nghiến vào vẫn còn tỏa mùi oi nồng, hăng hắc, chen chúc trong bầu không khí căng chật bụi khói và âm thanh động cơ.

Bãi gửi xe lấn vào công viên giờ này vắng vẻ. Hữu loay hoay mở chìa khóa chân chống chiếc xe Wave. "Hù!". Một ai đó vỗ mạnh cả hai bàn tay lên vai anh. Hữu giật bắn, quay phắt lại. Thái Vinh đứng sát sau lưng anh, nụ cười rạng ngời. Hơn một tuần nay, cô biến mất tăm, không chạy qua cửa hàng xem quần áo mới nhập như thường khi. Say sưa trong mối quan hệ kỳ lạ với Trung, bận rộn với chiến dịch tranh cử, anh quên bẵng cô bé.

Giờ đây, Thái Vinh đột ngột hiện ra, trong một vẻ ngoài hết sức khác lạ. Mái tóc ngắn loăn xoăn ngỗ nghịch rũ xuống tai giờ đây đã được ép thẳng và nối dài bằng những lọn tóc ánh lên sắc đỏ tím, hất gọn ra sau, dài ngang lưng. Vầng trán trắng muốt. Cặp lông mày nhạt được phủ phấn nâu, cong nhẹ. Đôi mắt vốn đã to giờ đây lại càng mở lớn hơn với hàng mi giả dày rợp, đôi contact lens xanh biếc màu rêu non. Đôi chân vốn dài mảnh khảnh trở nên cao lênh khênh trên đôi giày bọc da bóng lộn màu tím hồng. Bộ trang phục phi công áo khoét vai liền quần shorts màu vàng chanh hoàn chỉnh nốt khuôn tranh comic hoàn hảo. Tất cả vẻ ngoài của Thái Vinh hấp dẫn mắt nhìn ghê gớm. Đồng thời, nó gợi lên cảm giác nhạo báng và thách thức láo xược với thế giới thực bởi những món đồ giả tạo nhưng đắt tiền, đầy phô trương. Mất mấy giây lặng đi, Hữu mới thốt nên lời:

- Trông em lạ quá, Vinh ạ!

- Em tới shop kiếm anh. Nhưng thấy anh băng qua đường. Gọi em là Hiraku đi. Em rất ghét cái tên Thái Vinh cổ lỗ! - Cô nhóc vỗ mạnh hai bàn tay, nghiêng mái tóc rậm, nheo mắt nhìn Hữu chăm chú - Èh, mà anh cũng đâu có giống anh Hữu thường ngày. Anh bị điên nên đổi gu ăn mặc kiểu xấu xí như thế này, đúng không?

- Nhảm nhí!

- Chắc là anh lại sắp đi gạt một ai đó, hoặc là nhiều ai đó! - Thái Vinh nhận xét thản nhiên.

Hữu lặng đi vì giận. Anh căm ghét lẫn sợ hãi kẻ nào dám lột truồng ý nghĩ ẩn giấu, dù cố ý hay vô tình. Tuy nhiên, phản ứng lại ngay lúc này sẽ chẳng có gì hay ho. Tốt nhất là giữ bình tĩnh, xem lời nhận xét của Thái Vinh là một trò đùa. 

- Em có chuyện gì mà kiếm anh sáng sớm vậy?

- Anh đưa cho em chút tiền mau lên! Em mới đi Thái về. Shopping nhiều quá, giờ túi em cạn queo…

- Tiền nào? - Hữu cau mày.

- Tiền góp vốn của em vào shop đó thôi - Mắt cô nhóc nhướn lên- Hằng tháng được chia tiền lời. Anh hứa với em vậy mà.

Lâu nay, cô chẳng bao giờ đả động nên Hữu cũng không nhắc đến khoảng tiền này. Anh ta luôn tự nhủ tiền từ những gã đàn ông giàu có như ông Dee chu cấp cho Thái Vinh đã quá đủ. Lâu lâu, anh cũng lấy đưa cho cô nhóc một chiếc túi xách hàng mới nhập hoặc đôi giày thể thao kiểu dáng ngộ nghĩnh. Cô nhóc luôn tỏ vẻ thích thú vô tâm. Thế mà giờ đây con bé lại đến đòi tiền. Thật sự, thời điểm này, Hữu khá túng thiếu. Má anh ở quê lại nằm viện vì đau gan. Ạnh mới chuyển về cho má mười triệu đồng. Rồi anh phải đặt cọc một trăm triệu còn lại để giữ chỗ mua một căn hộ chung cư cao cấp 90 mét vuông đang nằm trên dự án. Hứa hẹn luôn là cách thoái thác tốt nhất. Hữu dịu giọng:

- Anh hiện không mang theo nhiều tiền mặt. Thẻ ATM cũng quên mang theo. Bây giờ anh lại có chuyện gắp phải lên trường. Mai mốt anh đưa em nghe!

- Không! - Mắt vẫn cười trong veo, nhưng Thái Vinh ngoác miệng la lên đột nhiên - Em cần tiền. Ngay bây giờ!

- Mr. Dee không đưa tiền cho em xài nữa sao?

- Em chán ngấy ông ta rồi. Một lão keo kiệt và ngu xuẩn. Nhưng anh để ý vụ đó làm gì chứ. Anh chỉ việc trả lại tiền cho em!

- Im đi! Đừng có làm trò hề ở đây, nghe chưa! - Hữu cũng rít lên, đảo mắt nhìn quanh. Anh rất ghét bị kẻ lạ chứng kiến cảnh tượng lố bịch.

- Tiền của em! Anh xài hết rồi phải không? - Cô nhóc hét to hơn - Đưa cho em mau lên. Em muốn lên tiệm nhuộm tóc màu khác…

Trong chớp mắt, bàn tay Hữu đã chụp lấy mớ tóc buông xõa, quấn sát vào chân tóc. Với tất cả sức mạnh bùng phát, anh ta dúi đầu cô bé xuống, đập mạnh vào tay lái của chiếc xe Wave. Anh ta rít qua kẽ răng: "Biến đi với cái tên Hiraku ngớ ngẩn! Đồ mất nết. Tao sẽ trả cho mày tiền, khi nào tao muốn. Tao muốn. Chứ không phải mày muốn. Nhớ nhé!". Gạt phăng sang bên Thái Vinh đang rũ ra thất thần, anh ta nhảy lên yên và nổ máy, phóng thẳng ra chỗ người soát thẻ. Cô nhóc đứng yên nhìn theo kẻ bạo hành, uể oải chạm tay lên vết đau trên trán, mắt vẫn mở to trừng trừng .

Chạy xe đến đoạn đường lớn, Hữu mới nhận ra cảm giác vương vít nơi bàn tay. Một lọn tóc nối dài của Thái Vinh đã đứt, cuốn quanh tay anh. Hữu rẫy mạnh. Nhưng lọn tóc vẫn bám riết, dai dẳng. Hệt như một sợi dây ma quái, lọn tóc ánh đỏ mỗi lúc siết chặt hơn vào cổ tay, khiến Hữu loạng choạng, suýt một lần đâm sầm vào chiếc xe tải ngược chiều. Chiếc xe vội vã thắng két. Vài ô tô nhỏ nối sau cũng giảm tốc độ đột ngột. "Thằng điên! Muốn chết hả?" - Mấy gã tài xế thò đầu ra khỏi xe, gào lên, vung tay làm cử chỉ tục tĩu. Hữu ném về phía họ cái nhìn căm ghét, rồi thản nhiên lên ga, phóng đi nhanh hơn.

Cuộc họp trong thư viện với 12 đại diện cử tri các lớp của khoa Quản trị diễn ra nhanh và hiệu quả. Vỹ và Ngân, hai sinh viên năng nổ lớp dưới đồng ý tham gia thành lập ê- kíp với Hữu suốt tháng tranh cử. Không chỉ hỗ trợ hoạt động, họ cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích về sở nguyện và nhu cầu thực tế của số đông sinh viên. Khi trao đổi với các đại diện, Hữu nói khá ít. Anh chỉ gợi mở để được lắng nghe các ý kiến và ghi chép là chính. Thỉnh thoảng, khi cần phải nói, anh chọn lối phát biểu cô đọng, vắn tắt, sử dụng hầu hết số liệu mà Vỹ và Ngân cung cấp để chứng minh cho các luận điểm đưa ra. Thỉnh thoảng, anh chêm vào vài câu khôi hài nhẹ nhàng khiến mọi người cười rộ. Chỉ cần nhìn vào mắt những người xung quanh, Hữu biết, anh đang gây được ấn tượng không thể tốt hơn. Anh kết lại cuộc gặp mặt bằng một lời hứa chắc nịch: "Tôi sẽ tìm được nhà tài trợ tặng mũ bảo hiểm xe máy cho các bạn sinh viên khó khăn trong khoa mình!".

Hữu ngồi lại thư viện, chăm chú đọc báo và xem giáo trình. Chốc nữa, khoảng thời gian sau 10 giờ, sẽ có rất đông sinh viên khoa Quản trị ghé vào đây. Mắt họ không thể bỏ qua anh và anh có thể bắt chuyện với mọi người thật vui vẻ, dễ dàng. Hữu lật qua trang báo khác. Bất giác, anh nhận ra có một cái bóng đang đổ xuống khoảng bàn phía trước mình. Hữu ngẩng lên. Một gương mặt trắng xanh đang nhìn anh. Một lọn tóc đen cuốn quanh cái cổ gầy guộc. Trên đó, nổi rõ một gân máu đang đập phập phồng. "Nhã Thư!" - Hữu bàng hoàng thốt lên.

 

Chương 36

- Tôi cần anh giúp tôi một việc - Nhã Thư nói, ánh nhìn thẳng và lạnh - Tôi tin anh không từ chối.

- Điều gì khiến Thư đoan chắc như vậy? - Hữu hỏi khẽ.

- Vì đây là sự hợp tác có lợi. Cho anh. Và cả cho tôi.

Hữu tựa hẳn vào lưng ghế cứng. Cho đến lúc này, anh ta vẫn chưa hết bàng hoàng. Ngay khi nhận ra trước mắt mình chính là Thư, người yêu của Vĩnh, lướt qua đầu anh ta một linh cảm kỳ dị. Rất hiếm khi nó xuất hiện. Đó chính là thứ linh cảm rợn ngợp, tựa mũi dao nhọn lướt qua thịt da, vừa nguy hiểm, nhưng đồng thời hứa hẹn cơ hội, hoặc điều gì đó vô cùng đáng giá. Kể từ cái ngày sau cuộc thi Hoa khôi đầy biến cố ấy, thời gian kịp làm quá nhiều thứ. Hệt như anh đã bơi qua một con sông rộng, giờ đây nhìn lại bờ bên kia xa vời, không khỏi kinh ngạc với chính mình. Bao nhiêu thay đổi. Ngay cả những gương mặt chung quanh cũng khoác thêm nhiều ý nghĩa khác lạ. Kinh nghiệm dồn dập dạy cho Hữu cách nhìn người khôn ngoan, chính xác hơn, bớt đi những ảo giác. Thế nhưng, đối diện Nhã Thư thì mọi sự vẫn như cũ. Sợ hãi mà thèm khát. Ngưỡng mộ mà có cả căm ghét. Chưa một cô gái nào gây nên cho Hữu ấn tượng kỳ dị như vậy.

- Việc gì Thư nói ra đi! - Hữu đề nghị, với sự thận trọng.

- Tôi muốn anh giúp tôi, thực hiện một vai diễn! - Thư nói ngay tức khắc. Chắc chắn, đây là câu nói được cô chuẩn bị kỹ lưỡng - Anh đóng vai bạn trai của tôi!

- Sao? Thư nói gì kia? - Thừa thãi kinh nghiệm trong các trò thương lượng, Hữu vẫn không khỏi giật mình trước lời đề nghị thẳng thắn đến kỳ quặc. Hệt như anh vừa nghe lầm, hoặc sắp bị lôi vào một trò đùa ngớ ngẩn. Tức khắc, độ cảnh giác trong anh ta tăng gấp đôi.

- Một vai diễn thôi, anh hiểu không? Thời gian này, tôi cần một người ở bên cạnh mình để xuất hiện trước mắt thiên hạ. Tôi chọn anh!

Hữu tháo một hat nút trên cổ áo thun cho để dễ thở hơn. Không khí trong thư viện không nóng lắm, nhưng mồ hôi cứ liên tục tứa ra, dấp dính sau lưng và dưới cánh tay. Sau giờ học, các sinh viên khoa Quản trị kéo vào thư viện khá đông. Họ đi ngang qua cái bàn nơi Hữu đang ngồi, nhìn anh, rồi dừng lại lâu hơn khi nhận ra Nhã Thư, cô Hoa khôi sinh viên bị tước vương miện. Hầu hết không giấu vẻ ngạc nhiên, thích thú. Đồng thời, cũng chừng đó nụ cười nhạo báng cùng tiếng xầm xì nhắc lại cái "phốt" bức ảnh khỏa thân gây nên scandal kinh khủng ngày nào. "Rốt cuộc thì mình cũng đạt được mục đích lôi kéo sự chú ý của cử tri, nhưng theo cái cách khỉ nợ như thế này đây!" - Hữu rủa thầm, cáu kỉnh. Tuy nhiên, anh vẫn không quên gật đầu chào thân thiện mỗi khi có sinh viên mỉm cười với mình.

- Thư chia tay với Vĩnh hồi nào? - Hữu cần phải lần ra đầu mối vấn đề.

- Cách đây không lâu. Chia tay lần thứ nhì. Và cũng lần cuối. Dứt khoát là vậy!

- Không thể hòa giải được sao? - Hữu thật sự quan tâm.

Nhã Thư lắc đầu, vẫn nhìn thẳng vào mặt Hữu. Bất chợt, anh hiểu ra cô ta đang vô cùng bất an. Vẻ cứng cỏi chỉ là lớp vỏ bề mặt, hòng ngăn chặn sự tấn công từ đối phương. Hữu khoanh tay trước ngực, nở nụ cười khoan khoái. Cục diện vở diễn đang dần hiện rõ. Ngay khi chộp được đầu mối vấn đề, Hữu phải là người điều khiển vở rối chứ không phải là con rối.

- Cuối cùng thì tình yêu của hai bạn cũng đi tới kết thúc đơn giản. Tôi ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ chút nào. Đương nhiên phải như vậy thôi! - Hữu lên giọng, không buồn che giấu sự thích thú.

- Anh nói "đương nhiên", nghĩa là sao? - Nhã Thư nhướn mày.

- Họa có điên thì tôi mới tin những người tốt đẹp có thể chung sống lâu bền. Điều đó chỉ có trong cổ tích kể cho con nít mà thôi. Hoặc, một trong hai người đó là kẻ mưu toan và giả dối. Tôi dư biết Vĩnh là một tên cầu toàn. Cậu ta luôn tự xem mình là người hoàn hảo, đúng không hả? Nước trong thì không có cá. Người quá cầu toàn sẽ là tai họa cho những ai sống cùng.

Gương mặt cô gái bỗng dưng trắng bệch, bất động trong giây lát. Một vẻ lo sợ, buồn bã lướt qua rất nhanh. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thản:

- Chia tay rồi, tôi không muốn nói nhiều về Vĩnh. Nhất là bình luận với một người như anh, Hữu ạ. Nhưng có lẽ nên thừa nhận với anh rằng, tôi không thể sống cùng Vĩnh lâu hơn một ngày nào nữa!

- Okay, không bàn chuyện đã cũ. Nhưng việc Thư sắp có em bé thì sao? Chuyện đó là thật và cần phải lo lắng đôi chút, hả? - Nhìn vào mắt người đối diện, Hữu biết đây chính là điểm then chốt. Anh ta khoái trá chọc thẳng vào nỗi đau của Thư, háo hức chờ đợi con rối trong tay mình sắp sửa gục xuống, khuất phục.

Nhưng Nhã Thư vẫn ngồi im trên băng ghế, cánh tay mảnh khảnh đặt trên mặt bàn gỗ thư viện, gương mặt điềm tĩnh, không để lộ vẻ run rẩy, một chút nao núng cũng vắng bóng. Chỉ có điều, cô không còn nhìn người đối diện một cách cứng rắn nữa. Bóng tối đọng dưới đáy mắt cô. Cảm giác phẫn nộ lướt qua đầu Hữu. Bọn nhà giàu khốn kiếp, cái thằng Vĩnh ấy. Yêu người ta chán chê, nó vứt người ta đi như một mảnh giẻ rách. Gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, Hữu nối kết các sự kiện, rồi phân tích: Chia tay tên Vĩnh hợm hĩnh kia, Thư quá đau khổ. Nhưng bản tính cứng cỏi và kiêu hãnh, cô ta không muốn rút vào bóng tối cam chịu im lìm. Khát khao trả thù cha của cái bào thai trong bụng, nên cô đến tìm anh, nhờ hợp tác diễn một vở kịch...

Đang buổi trưa. Các sinh viên đã kéo nhau đi ăn. Một vài sinh viên gặm qua bánh mì rồi chọn góc khuất, ngủ một giấc ngắn trước khi vào giờ học buổi chiều. Không khí yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng bầy mọt đang nghiến những quyển sách xếp chật ken trên các hộc kệ. Một lúc lâu, Thư mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Hữu, giọng khẽ khàng:

- Trong tuần này, tôi sẽ đến bệnh viện, giải quyết cái thai trong bụng.

- Tại sao Thư chọn tôi cho vai diễn này, mà không phải là người khác. Như Hải chẳng hạn?

- Vì tôi biết, anh là đối thủ của Vĩnh. Anh ấy căm ghét anh. Tôi muốn anh ấy tức giận. À không, tôi muốn anh ấy căm ghét tôi, ném tôi ra khỏi trí nhớ càng nhanh càng tốt!

- Thư này - Hữu vươn cổ về phía trước, hạ giọng - Có cần nói láo với tôi không? Tôi tin Thư chia tay với Vĩnh. Nhưng cái lý do "muốn anh ấy ghét tôi..." nghe mới lố bịch làm sao! Thư còn yêu tên khốn ích kỷ đó, nhưng nó không đoái hoài đến Thư nữa, phải không? Thành thật đi nào!

Mảnh vỏ cứng rắn cuối cùng của Nhã Thư đã rơi xuống. Đôi vai cô so lên. Cái cổ cao với mạch máu xanh đập phập phồng. Ngước nhìn Hữu, cô yếu ớt gật đầu:

- Phải. Anh đoán đúng đó. Nhưng thôi, làm ơn bỏ qua chuyện này đi. Đừng đào xới nó nữa. Chỉ cần biết tôi nhờ anh đóng vai bạn trai của tôi, thế thôi!

Hữu nhìn lơ đãng qua vai Thư. Sau lưng cô, ô cửa sổ lớn trông tựa một bức phông màn sân khấu được chiếu sáng quá độ. Khoảng trời buổi trưa. Những nhánh lá xanh. Các sợi dây điện chăng ngang dọc. Cả những con chim đôi khi bay vụt qua như một mũi tên... Hết thảy đều chói lóa, phô trương, nhưng cũng trống rỗng lạ thường. Hệt như tâm trạng của cả hai lúc này. Cuộc sống luôn biết cách bày ra đủ chuyện bất ngờ, hơn cả cơn mơ hoang đường. Hữu thầm nghĩ. Bất chợt, anh ta quay lại ngay khía cạnh thực tế:

- Tôi giả làm bạn trai của Thư để trả thù Vĩnh thì hiểu rồi. Nhưng trong chuyện này, tôi được lợi gì chứ?

- Tôi sẽ giúp anh thắng cử trong cuộc chạy đua vào chức chủ tịch Hội. Thậm chí, nếu anh muốn vào Hội cấp trường, tôi cũng có thể hỗ trợ. Tôi sẽ là thành viên tích cực nhất trong ê- kíp của anh.

Hữu ngẩn ra giây lát. Nhã Thư quá thông minh khi gõ đúng điểm yếu trong anh. Nhưng, Hữu không đầu hàng ngay. Anh nhếch môi cười, lấy giọng hài hước:

- Tôi "được lợi" vậy thôi sao? Thư nghĩ thế là đủ để tôi nhận vai trò người tới sau Vĩnh, một tên ngốc "nhặt cánh hoa rơi" ư. Có đáng giá không?

Cô gái nheo mắt nhìn anh, bình thản tung ra miếng đòn cuối cùng:

- Chỉ cần anh có tôi bên cạnh, chỉ cần mọi người xung quanh nghĩ rằng anh có bạn gái, mọi điều tiếng "người đồng tính" vây quanh anh tức khắc bay biến!

Hệt như có một cú đấm rất mạnh, bất thình lình tung thẳng vào mắt Hữu. Mọi thứ quanh anh tối đen. Chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng, Nhã Thư đã giành lại quyền điều khiển vở diễn. Quan hệ với Trung, một người đồng tính, đó là vấn đề của anh. Nó là bí mật của riêng anh. Nó đã được thu xếp bằng sự thỏa hiệp. Thế nhưng khi nó được kẻ khác nói ra thành lời, mọi việc bỗng trở nên khùng khiếp. Anh thừa biết, mọi người đồn đoán. Anh nghĩ, chỉ cần kín đáo hơn, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Nhưng, thực chất, nó là vấn đề lộ diện. Ngay cả một cô gái như Nhã Thư cũng có thể tóm lấy nó, lợi dụng nó để khống chế anh. Cảm giác điên giận, sợ hãi lẫn ê chề bủa vây, dồn ép, sắp nghiền nát Hữu. Móng tay Hữu cắm ngập vào lòng tay, bắt buộc anh phải tỉnh táo. Tỉnh táo để chống cự và đương đầu.

- Tôi không quan tâm đến dư luận. Chuyện quan hệ với ai, đó là việc riêng. Thiên hạ có miệng thì bàn tán. Tôi sống cho tôi, chứ không phải cho bất kỳ ai khác! - Hữu lập luận chậm rãi, nhấn từng câu. Bao giờ cũng thế, khi chống trả, anh ta tìm thấy lại sự minh mẫn cho đầu óc.

- Chúng ta đều nắm vững lý thuyết marketing và PR. Mục giải quyết xung đột với dư luận để bảo vệ hình ảnh một thương hiệu hay một sản phẩm vô cùng quan trọng, phải không nào? - Nhã Thư mỉm cười - Anh cứ suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho tôi. Vậy nhé, bây giờ thì tôi phải qua công ty rồi!

Nhã Thư bước ra khỏi phòng đọc của thư viện. Hữu ngồi im, những sợi dây thần kinh trong đầu anh căng lên, như sắp đứt tung. Đột ngột, anh ta nhỏm phắt dậy, lao thẳng ra hành lang. Bóng Thư vừa khuất qua đoạn rẽ gần cầu thang. Hữu đuổi theo, tóm lấy tay cô:

- Thư, nói thật đi, Thư không căm thù kẻ tung những bức hình khỏa thân sao?

Thư ngước lên, gương mặt ngay sát mặt anh, cô nói qua kẽ răng:

- Đó là chuyện quá khứ. Oán hận bây giờ đâu cần thiết nữa, đúng không? Ở khía cạnh nào đó, nó giúp tôi hiểu con người anh rất nhiều. Chính vì biết anh lợi hại ra sao, tôi đến tìm anh, và đứng vào ê- kíp của anh. Giải thích như vậy được chưa?

Hữu gật. Cô ta đang nói sự thật. Nhìn ánh mắt lạnh buốt vô cảm của cô ta kìa. Hữu run nhẹ vì cảm giác quen thuộc, quen thuộc như khi anh ta soi gương vậy. Phải, không có hóa thân hay hiện hình của quỷ dữ. Chỉ có những khoảnh khắc người ta rời bỏ con người lương thiện nhạt nhẽo, để chạy theo những mục đích u uất tăm tối mà thôi. Một tiếng nói ma mị vang lên trong Hữu, xui khiến anh ta nhấc lên một cánh tay, rồi thêm một cánh tay nữa, ôm lấy vai Nhã Thư, kéo cô ào gần sát. Gương mặt Thư chạm nhẹ vào anh. Hữu giật bắn, ngửa đầu ra. Gò má cô ta lạnh lẽo, tựa một cái xác không còn sinh khí.