Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 07 - 08

Chương 7: Chơi đùa



Hàng cây cổ thụ cao vun vút, những tán lá xanh um tùm được tưới nắng trở nên xanh thẫm. Dưới tán cây rộng, người đàn ông vẻ đẹp vô cùng yêu mị đang thư thái hưởng thụ ánh nắng mặt trời, khiến cho bức tranh thiên nhiên trở nên vô cùng sinh động. 

Bức tường màu trắng được tô điểm bởi những khóm hoa hồng đầy màu sắc, màu đỏ thẫm của hoa, màu xanh non của lá, thi thoảng lại có những con bướm đậu trên cánh hoa tạo nên cảnh sắc lung linh tuyệt trần.

Ngày thường, nếu không bơi lội thì Long Trạch dành phần lớn thời gian vào buổi chiều tắm nắng. Về phía Tiết Đồng, ngoài việc chuẩn bị chu đáo 3 bữa ăn cho hắn, cô còn làm thêm món ăn nhẹ vào buổi chiều. 

Như mọi ngày, sau khi chuẩn bị xong đồ ăn cho Long Trạch, Tiết Đồng đặt đĩa hoa quả trên bàn sát bể bơi rồi đi tới chiếc ghế gần đấy ngả lưng nằm xuống. 

Tiết Đồng nheo mắt lại nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bông tựa tuyết. 

Hiếm có dịp được thoải mái ngắm nhìn trời xanh mây trắng, Tiết Đồng cảm thấy tâm tình bỗng trở nên phấn chấn, tạm quên đi hiện tại mình đang ở đâu, cuộc sống bất hạnh ra sao, cố gắng xua tan những phiền muộn trong lòng, Tiết Đồng thả lỏng toàn thân, thư thái hưởng thụ cảnh đẹp tự nhiên.

Thời gian Long Trạch ở bể bơi hắn không có yêu cầu gì đặc biệt đối với Tiết Đồng, nhưng cô luôn theo sát, nửa bước cũng không rời, để nếu hắn cần gì cô có thể đáp ứng ngay.

Long Trạch quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, tầm mắt hắn dừng lại về phía Tiết Đồng, cô đang nhắm mắt hai tay đặt trên bụng, im lặng như một bức tranh. 

Chiếc mũi nhỏ xinh, đôi lông mày thanh tú, cô khống giống với những người phụ nữ hắn từng gặp, ngắm nhìn Tiết Đồng hắn cảm thấy cô ấm áp như ánh mặt trời, mềm mại như mây trắng.

Nghĩ lại, Tiết Đồng thường bận rộn với công việc lau dọn, nấu nướng cô ít có thời gian nhàn nhã nghỉ ngơi, Long Trạch không có ý định đánh thức Tiết Đồng, nói sao, hắn cũng không muốn phá đi bức tranh mĩ lệ trước mắt.

Tiết Đồng khẽ mở mắt, tầm mắt hướng về phía cây dừa được trồng ở phía đối diện. Cô chưa từng được uống nước dừa vừa hái trên cây xuống, Tiết Đồng nghiêng đầu hỏi Long Trạch: “ Quả dừa kia có thể uống sao?."

“ Có thể.” Long Trạch dựa lưng vào ghế.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn đứng lên, đi đến gần cây dừa, ngước mắt quan sát độ cao của cây rồi dùng cái đuôi uốn lượn leo trên thân cây đến vị trí quả dừa, cái đuôi của hắn quấn quanh qủa dừa rồi dùng sức giật mạnh một cái, đem quả dừa đưa tới cho Tiết Đồng.

Tiết Đồng nhận lấy quả dừa từ đuôi hắn: “ Anh muốn tôi bổ nó ra sao?”.

“ Đợi một chút, hái thêm trái nữa.”

Chờ hắn hái thêm một quả nữa, Tiết Đồng ôm hai quả dừa vào phòng bếp, lấy dao nhọn khoét trên đỉnh quả dừa, bình thường khi uống nước dừa đều trực tiếp mua chứ chưa bao giờ phải tự bổ như này nên giờ Tiết Đồng luống cuống không biết làm thế nào để bổ dừa thành công.

Con dao không đủ lực để đục thủng quả dừa, cô cũng sợ dùng sức nhiều quá sẽ đứt tay, tìm kiếm một lượt trong bếp, Tiết Đồng tìm được con dao bấm tiện dụng, đục một lỗ trên quả dừa rồi cắm ống hút, ôm hai quả dừa tới hoa viên, đưa cho Long Trạch một quả.

Dừa vừa hái trên cây quả có khác, nước quả vừa thanh mát lại ngọt đậm, Tiết Đồng nằm trên ghế, vừa uống nước dừa vừa ngắm nhìn bầu trời.

Tiếng lá cây đung đưa trong gió, hương hoa tỏa khắp khu vườn, mặt nước dưới ánh mắt trời óng lên một màu vàng. 

Cái đuôi trắng của Long Trạch hoàn toàn giãn ra, kéo dài đến 10 mét, hắn uống hết nước trong quả dừa, ném ống hút đi, đặt quả dừa trên đuôi của mình, vì không có điểm tựa qủa dừa nhanh chóng trượt khỏi đuôi hắn. 

Đuôi của Long Trạch khẽ di chuyển, tìm đến vị trị quả dừa rồi nhẹ nhàng quấn nó lại. Lại chơi trò cũ, hắn quấn chặt quả dừa màu đỏ trong đuôi rồi ném về phía mình vươn tay bắt gọn.

Tiết Đồng không thể không khâm phục độ mềm dẻo từ chiếc đuôi của hắn, khen ngợi: “ Đuôi của anh rất linh hoạt”.

Khóe miệng Long Trạch khẽ nhếch lên, lại đem qủa dừa ném lên không trung, đuôi hắn cùng lúc giơ lên nhẹ nhàng như gió nhanh chóng đem quả dừa cuốn trở lại. 

Long Trạch tiếp tục tung quả dừa lên cao xoay vòng vòng bằng đuôi của mình rất giống như mấy trò xoay bóng bằng ngón tay trong các chương trình tạp kĩ. Tốc độ xoay dừa mỗi lúc một nhanh, dưới tốc độ chóng mặt ấy màu sắc quả dừa đỏ sẫm lại.

Tiết Đinh ngạc nhiên xem hắn làm trò với quả dừa, tâm trạng cũng trở nên hứng khởi, cô ném ống hút xuống đất nhìn về phía Long Trạch, khuôn mặt rạng rỡ: “ Tôi cũng ném.” Nói xong, liền ném quả dừa về phía hắn.

Long Trạch thấy quả dừa của Tiết Đồng đang bay về phía mình, hắn nhanh chóng lấy đuôi quấn lấy quả dừa, vừa vặn quả dừa của hắn đang gần chạm xuống đất cũng bị hắn cuốn lại từ lúc nào không biết. 

Động tác của Long Trạch quá nhanh, Tiết Đồng căn bản không có cơ hội chứng kiến, chỉ thấy hắn đưa chiếc đuôi ra lập tức hai quả dừa nằm gọn trong đuôi hắn.

Khuôn mặt Long Trạch vẫn điềm nhiên tĩnh lặng như nước, hắn thong dong chơi đùa với hai quả dừa cùng chiếc đuôi trắng của mình, đẩy ra rồi quấn lại, chính là khiến chúng không thoát khỏi đuôi của hắn.

Tiết Đồng kinh ngạc: “ Anh rất lợi hại, tốc độ vừa rồi của anh nhanh đến mức tôi không nhìn thấy rõ.”

“ Cái này rất đơn giản, chỉ là vui đùa mà thôi.” Đáy mắt Long Trạch lóe lên ý cười, tung quả dừa lên không trung rồi lấy đuôi cuốn lại đưa trả quả dừa cho Tiết Đồng. Cô nhận quả dừa từ đuôi Long Trạch biết hắn muốn chơi đùa, thừa dịp hắn không để ý ném quả dừa về phía bể bơi.

Tiết Đồng tiếp tục ném quả còn lại trên tay, hai quả ở không trung lệch hướng nhau, Long Trạch nhanh chóng nhảy lên, nhanh như chớp dễ dàng tóm chắc hai quả dừa Tiết Đồng ném, Long Trạch thong thả ngồi xuống, tiếp tục chơi trò tung dừa bằng chiếc đuôi của mình.

Hắn cười nhẹ rồi lấy đuôi đưa hai quả dừa lại cho Tiết Đồng, hắn vẫn muốn tiếp tục chơi, Tiêt Đồng cầm lấy quả dừa ném lên cao, thấy Long Trạch đang hướng về phía quả dừa bay chuẩn bị quấn lấy thì cô ném tiếp quả thứ hai sang hướng khác.

Độ nhanh nhẹn của hắn không phải đùa, vừa bắt được quả dừa thứ nhất, hắn đã nhanh chóng xoay người về phía quả dừa thứ hai trước khi chạm đất hắn dùng đuôi cuốn lấy trong nháy mắt. Quả nhiên, hai quả dừa đang nằm gọn trong đuôi của Long Trạch, chiếc đuôi của hắn nhanh tựa như con báo đốm dũng mãnh nhanh chóng tóm gọn con mồi.

Tiêt Đồng không tin nổi vào mắt mình, làm sao hắn có thể nhanh đến mức kinh ngạc: “ Anh làm thế nào có thể nhanh đến như vậy?.”

Với tốc độ này, Long Trạch thừa khả năng đăng kí thi đấu Olympic, đáng tiếc hắn ở cái dạng này sao có thể tham gia. Long Trạch tỏ vẻ đắc ý: “ Là do mọi người quá chậm, chạy khác gì con rùa.”

Chỉ cần không đồng ‘giống’ thôi cũng thấy rõ sự khác biệt nói gì đến tốc độ, Tiết Đồng cười xòa: “ Đó là anh quá nhanh, không ai đuổi kịp anh.” 

Lời khen của Tiết Đồng khiến Long Trạch càng thêm phần khoái chí, khuôn mặt tràn ngập vẻ phấn khích, khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên.

“ Anh còn muốn chơi sao.” Tiết Đồng hỏi.

Tâm trạng Long Trạch vô cùng tốt, hắn cầm quả dừa đặt lên bàn, nói: “ Chưa đủ, tôi hái thêm 2 quả nữa.”

Gió thổi nhẹ qua tán lá những cây đại thụ phát ra tiếng xào xạc, hương hoa lan tỏa dịu nhẹ khắp khoang mũi Tiết Đồng, cảm giác vô cùng dễ chịu. 

Đùa nghịch với hắn nửa ngày, mọi phiền não của cô tạm thời được trút bỏ, Tiêt Đồng giống hệt đứa trẻ ngây ngô hòa nhập với trò chơi của Long Trạch. 

Cũng bởi những ngày đến đảo Tiết Đồng luôn sống trong nỗi lo sợ căng thẳng đến tột độ, bất kể giờ đây người cô sống cùng là xà nhân hay quái vật, thậm chí là ác ma hay thiên sứ đều không quan trọng. 

Thời khắc này, Tiết Đồng thực thư thái, coi như cô đang tự lừa dối bản thân cũng được, hèn nhát đối mặt với thực tế cũng không sao, cô chỉ muốn chính mình một lần được đắm chìm trong cảm giác ' vô ưu vô lo ' này, rũ bỏ hết những phiền muộn.

Cho đến khi thở hồng hộc, tóc ướt đẫm mồ hôi, toàn thân kiệt sức Tiết Đồng mới dừng lại, hai tay chống vào thắt lưng cúi đầu thở dốc: “ Không chơi nữa, Trạch, tôi mệt lắm rồi.”

Hơi thở của Tiết Đồng nặng nề, sắc mặt ửng đỏ, hai mũi phập phồng hít thở, lông mi ươn ướt như cơn mưa nhỏ sau ngày hè, những mạch máu nhỏ li tỉ nổi đỏ trên bề mặt da. Thấy rõ, Tiết Đồng đã sức cùng lực kiệt sau cuộc chơi.

Ngược lại, nhiệt huyết của Long Trạch vẫn đang sôi sục, hai mắt đầy tinh lực: “ Chơi một lúc đã mệt, quả nhiên, sức chịu đựng con người quá kém.” 

Tiết Đồng xua tay: “ Tôi đương nhiên không thể so với tốc độ của anh, tôi không theo kịp, chạy tới chạy lui rất tốn sức.”

Long Trạch chuyển tầm mắt sang nhìn Tiết Đồng một hồi, giọng nói nhẹ như gió: “ Tiết Đồng, khi cô cười nhìn rất đẹp.” 

Hắn vẫn là giọng điệu bình thản này, Tiết Đồng cười cười: “ Tôi trước kia không cười sao? Hay hôm nay anh mới phát hiện ra?.”

“ Hôm nay cô cười đẹp hơn so với mọi khi.” Hắn cầm nước trái cây trên bàn uống một ngụm, nói thêm: “ Nếu cô mệt, buổi tối ăn đơn giản một chút, ăn cái gì cũng được.”

Tiết Đồng trong lòng vui sướng: “ Không, hôm nay tôi muốn ăn ngon một chút, đáng tiếc đều là thịt đông lạnh, không có gì mới mẻ. Nếu như có tôm hùm và thịt gà thì tốt.”

Vui chơi với Long Trạch cả ngày, ăn xong cơm chiều Tiết Đồng liền lên giường đi ngủ, so với giấc ngủ vài ngày trước, thì hôm nay đặc biệt cô ngủ rất sâu. Còn với Long Trạch bình thường cũng là ngủ sớm dậy sớm.

Mặt trời vừa nhô lên đỏ rực một góc trời, những giọt sương trong veo vẫn còn đọng lại trên cánh hoa.

Vào buổi sáng, Long Trạch thường ở vườn hoa xem tạp chí hoặc trong phòng khách nằm xem tivi, tiết mục ưa thích của Long Trạch đều về khoa học và thiên nhiên. 

Đi đến cửa phòng, không biết hắn còn ngủ hay đang làm việc cửa không khóa nhưng Tiết Đồng cũng không dám quấy rầy.

Xuống dưới lầu, một người đàn ông đang bước vào biệt thự, trên người mặc bộ vest lịch lãm đầy khí thế, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, hắn nhìn lướt qua Tiết Đồng, cất giọng âm trầm: “ Anh ấy đâu?.”

Tiết Đồng không biết thân phận của người này là ai, đoán cũng không phải là hạng tầm thương, cúi thấp đầu trả lời: “ Ở trên lầu, hình như đang ngủ.”

“ Lên gọi xuống.”

Tiết Đồng ngẩng đầu, nhỏ giọng: “ Nếu là đang ngủ, tôi không tiện quấy rầy, một lúc nữa anh ấy sẽ xuống.”

“ Tôi có việc.”

Hắn cười như không cười, nói tiếp: “ Cô không đi chẳng lẽ muốn tôi đi.?”.

Chương 8.1: Rung động



Tiết Đồng bất đắc dĩ xoay người lên lầu, đi tới ngã rẽ của cầu thang thì vừa vặn gặp được Long Trạch đang đi xuống, trong bụng mừng thầm thoát khỏi cảnh đánh thức hắn. 

Cô ngẩng đầu lên nhìn Long Trạch: “ Trạch, anh có khách, nói là đến tìm anh có việc.”

Long Trạch nhẹ nhàng ‘ Uhm ‘ một tiếng, lông mày bất giác nhíu lại giống như đã sớm đoán ra ai đến, thong thả đi xuống lầu. 

Hắn nhìn lướt qua người dưới nhà rồi đi tới sofa, ngồi dựa lưng vào ghế, không quan tâm đến người đứng bên cạnh. Lâu sau, Long Trạch miễn cưỡng lên tiếng: “ Tới sớm vậy.?”

Trang Lăng đứng một bên, cúi đầu đưa tay lên vuốt cằm, giọng điệu ôn hòa: “ Trạch, nên xuất phát.”

“ Còn chưa ăn cơm trưa.” Cái đuôi Long Trạch chuyển động lông mày nhíu lại, giọng nói có chút bất mãn: “ Buổi chiều đi là thích hợp.”

Trang Lăng biết tính tình Long Trạch luôn lãnh đạm như thế, bình thường đều phải chờ rất lâu hắn mới chịu ra khỏi cửa, cho nên hôm nay cố tình tới sớm hy vọng kéo được hắn ra khỏi nhà đúng giờ.

Trang Lăng cười gượng tiếp lời: “ Lão đại hôm nay muốn cùng anh hàn huyên, cho nên hôm nay tới sớm hơn mọi ngày. Cơm trưa trên thuyền đã chuẩn bị xong, món ăn Quảng Đông và Nhật Bản, món cá muối cũng rất ngon, anh xem có nên hay không xuất phát sớm?.”

“ Không đi, tôi không thích thức ăn trên thuyền. Tôi muốn ăn cơm trưa uống canh gà, không cần đồ ăn Nhật Bản gì cả.” Long Trạch cầm lấy điều khiển mở tivi, màn hình hiện lên hình ảnh đám cá sấu nhung nhúc bơi lội trong hồ: “ Ra ngoài trước đi, tôi muốn ngủ, buổi trưa hãy đến. Dù sao cũng là chuyện của ngày mai, đẩy nhanh tốc độ thuyền lên là được.”

“ Cái này … “ Khuôn mặt Trang Lăng trở nên khó xử, cả người cứng đờ không dám nói tiếp nhưng cũng không có ý định rời đi.

Long Trạch cũng không để ý đến Trang Lăng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Đồng: “ Canh gà hâm xong chưa?.”

Tiết Đồng đứng ở cầu thang, nghe được Long Trạch hỏi, trả lời: “ Đang hầm, nhưng phải ninh thêm chút nữa mới ngon.”

“ Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

“ Được” Tiết Đồng vội vàng trở lại bếp, mặc dù đang rửa rau nhưng trong đầu lại suy nghĩ về thân phận của Trang Lăng.

Hắn muốn dẫn Long Trạch đi đâu?  Sẽ không dẫn hắn đi đến sở thú làm vật triển lãm chứ?

Nhìn qua cũng biết, bộ âu phục Trang Lăng thuộc hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền có địa vị, Tiết Đồng vừa nghĩ vừa thấy giọng nói của hắn quen tai. 

Không sai, hắn chính là một trong những kẻ đưa cô tới biệt thự, cả người Tiết Đồng vã mồ hôi lạnh.

Tiết Đồng nghĩ đến Long Trạch, tốc độ của hắn vô cùng linh hoạt, loại năng lực này người bình không thể có được. Những người đến gặp Long Trạch đều không phải dạng dễ đối phó nhưng thái độ đối với Long Trạch đều khiêm tốn, cẩn trọng từ lời nói đến hành động. 

Từ ngày Tiết Đồng ở lại biệt thự hầu hạ Long Trạch, cả ngày hắn đều không có biểu hiện bận rộn làm việc, nhưng lại sống trong căn biệt thụ xa hoa đến ngộp thở.

Xem ra việc Long Trạch đang làm không phải loại người thường có thể làm được, quan sát thái độ cung kính của chúng đối với Long Trạch cũng thấy rõ. 

Tiết Đồng thầm cầu nguyện Long Trạch sẽ không gặp nguy hiểm trong chuyến đi này, nếu hắn có chuyện thì tương lai của cô sẽ như thế nào, chúng sẽ lại đưa cô đi tới đâu?.

Nghĩ vậy Tiết Đồng chợt cười khổ, cuộc sống hiện tại của cô nào có khác cảnh bèo dạt mây trôi, bị bắt đến nơi nào đâu tới phiên bản thân làm chủ.

Đồ ăn chuẩn bị xong, Tiết Đồng bưng thức ăn đặt lên bàn, người đàn ông kia vẫn đứng trong phòng, diện mạo tuy không phải quá xuất chúng nhưng hắn lại cho thấy sự đĩnh đạc, giống như cây tùng trầm ổn, không ngông cuồng nhưng cũng không thể khinh thường.

Long Trạch hoàn toàn coi hắn như vô hình, giống như lần đầu Tiết Đồng xuất hiện trong biệt thự của hắn. Hắn thờ ơ trước sự xuất hiện của Trang Lăng, bên trong phòng khách ồn ã bởi tiếng tivi ngược lại trong vườn hoa thì yên tĩnh đến lạ thường. Tiết Đồng nhẹ nhàng đặt bát đĩa xuống bàn, e sợ tiếng va chạm sẽ gây ra sự chú ý.

Đồ ăn được bày biện đầy đủ trên bàn, người đàn ông kia vẫn bất động tại chỗ, Long Trạch ngồi xuống bàn Tiết Đồng do dự không biết có nên gọi Trang Lăng vào ăn cơm hay không, dù sao người khác ở bên cạnh nhìn cũng không hay. 

Tiết Đồng đưa cho Long Trạch bát canh, thấp giọng hỏi: “ Có cần lấy thêm bát?.”

Ngón tay thon dài của Long Trạch cầm chiếc thìa hướng về tô canh đang tỏa hương thơm ngát, hắn tập trung vào bát canh, không buồn ngẩng đầu lên: “ Không cần, nhiều người ăn sẽ không đủ đồ ăn, là chính hắn không đi ra.”

Tiết Đồng không phải chủ nhân ở đây nên không thể ngồi xuống bàn ăn mà mặc kệ hắn đang đứng đấy. Lỡ sau này rơi vào tay Trang Lăng chẳng phải sẽ càng thê thảm. Tiết Đồng nhẹ giọng nói với Long Trạch: “ Có người lạ, tôi đến chỗ khác ăn.”

Long Trạch có chút bất mãn, cảm thấy ăn cơm bị quấy rầy, tay cầm bát canh, quay đầu về phía người đang đứng: “ Trang Lăng, ra ngoài ăn cơm đi, đứng ở đây tôi không có hứng ăn cơm.”

Trang Lăng mỉm cười: “ Tôi ở chỗ này chờ anh, ra ngoài tôi cũng không yên tâm.”

Long Trạch cau mày: “ Đi ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đi.”

Nhận được lời hứa từ Long Trạch, Trang Lăng vuốt cằm: “ Tôi ra ngoài trước, một tiếng sau trở lại.”

Bước chân cẩn trọng hướng ra phía cửa chính tiếng đóng cửa cũng rất đủ độ không phát ra tiếng.

Long Trạch ăn cơm không nhanh cũng không chậm, hắn từ từ thưởng thức món canh gà yêu thích, ăn hết bát canh mới chịu buông đũa, hướng tới sofa nghỉ ngơi.

Chương 8.2: Rung động



Một tiếng sau Trang Lăng trở lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo, Long Trạch miễn cưỡng đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lười biếng đứng dậy lên lầu.

Tiết Đồng rót một tách trà đưa cho Trang Lăng, động tác của cô đầy trúc trắc rất mất tự nhiên; cô thừa nhận, cô cảm thấy sợ hãi khi đối diện với con người này. 

Trang Lăng ngồi đối diện ngón tay mân mê ly trà, hắn nhìn Tiết Đồng ngầm đánh giá cô. Đối diện với đôi mắt sắc bén của Trang Lăng, Tiết  Đồng không dám nhìn hắn, cô lảng mắt rời sang phía bình hoa trong phòng khách.

Nửa tiếng sau, trên lầu có người đi xuống, Tiết Đồng không tin nổi vào mắt mình khi thấy thân ảnh người đàn ông trước mắt.

Áo sơ mi trắng, caravat xọc xanh, bộ âu phục màu xanh đen được may vừa, tôn lên dáng người hoàn mĩ như tạc tượng. Ngũ quan rõ ràng đầy vẻ mị lực, đôi mắt màu vàng lợt lạnh lẽo như núi băng.

Vấn đề là sau cái đuôi của hắn đâu?

Đôi chân thon dài, chiều cao của hắn phải trên 1m8, bộ âu phục màu xanh đen thẳng tắp, hai cánh tay buông thõng tự nhiên nhưng cho thấy sự nghiêm trang, diện mạo hiêng ngang lộ ra phẩm chất quý tộc.

Ánh mắt Tiết Đồng không rời khỏi người trước mắt dù chỉ một giây, khó có thể tin vào hình hài ấy, hắn chính là Long Trạch?

Nếu lần đầu cô nhìn thấy đuôi của Long Trạch chỉ muốn ngất đi, thì bây giờ, nhìn người đàn ông trước mắt bộ não Tiết Đồng hoàn toàn sụp đổ tựa như ổ cứng máy tính bị nổ tung.

Ánh mắt Long Trạch lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi cong lên, khuôn mặt vẫn tản mạn thờ ơ như thường ngày. 

Trang Lăng sớm đứng một bên làm cử chỉ mời Long Trạch đi trước. Khi hai người đi về hướng cửa chính, phản ứng của Tiết Đồng mới khôi phục trở lại.

Bộ não hoạt động trở lại, Tiết Đồng muốn hỏi Long Trạch bao lâu thì hắn sẽ trở lại, cô chạy tới chỗ Long Trạch định nói với hắn nhưng lại chần chừ không dám.

Hắn sớm biết Tiết Đồng có điều muốn nói, Long Trạch ngừng bước, đôi mắt sáng như trăng chiếu thẳng vào Tiết Đồng, đáy mắt ẩn chứa vẻ chờ đợi.

Tiết Đồng khẽ nâng đầu: “ Trạch.”

‘ Uhm ‘ Vẫn là giọng điệu thản nhiên như vậy.

“ Anh ra ngoài bao lâu mới trở về.” Tiết Đồng cẩn thận hỏi hắn. Cô muốn hắn sớm trở về bởi lo sợ bản thân một lần nữa sẽ bị đem đi bán thì thảm.

Long Trạch nâng cằm, đôi mắt lóe lên ý cười: “ Đại khái là ba bốn ngày.”

‘ Uhm ‘ Tiết Đồng cũng không biết nói gì, nâng mắt nhìn hắn, nhẹ giọng: “ Vậy anh đi cẩn thận.”

Sự quan tâm của Tiết Đồng dành cho Long Trạch khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, nhẹ nhàng cười: “ Cô trông nhà cho tốt.”

Dặn dò Tiết Đồng xong xuôi, Long Trạch xoay người tiến ra cửa chính của biệt thự, cô đứng trong vườn hoa nhìn theo bóng hắn khuất dần.

Bóng dáng của Long Trạch và Trang Lăng đã biến mắt, suy nghĩ về cái đuôi của Long Trạch, Tiết Đồng vẫn là không hiểu nổi, hắn làm sao có thể từ thân rắn biến thành người, chẳng nhẽ đây là đảo thần tiên?

Cô không biết rõ Long Trạch có thân phận nào, hắn đúng là cổ quái, có thể từ cái đuôi dài vĩ đại biến thành đôi chân thon dài. Tiết Đồng ngồi xuống sofa, tiếp dòng suy nghĩ về Long Trạch, ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu lớp kính thủy tinh trong suốt tạo thành vệt sáng dài ẩn hiện trên sàn đá.

Toàn bộ khu biệt thự rơi vào tĩnh lặng.

Tiết Đồng ngồi trong phòng khách đảo mắt nhìn xung quanh, bộ sofa màu vàng nhạt in hình những bông hoa nhỏ li ti. Tủ bát sáng bóng bởi màu véc –ni đánh kĩ, phía dưới là hoa văn tao nhã, sườn tủ là những chiếc đèn lồng nhỏ hình dạng của hoa mẫu đơn, chạm khắc tỉ mỉ. 

Nhìn về phía cửa sổ, Tiết Đồng mới nhận thấy trong biệt thự chỉ có mỗi cô. 

Cánh hoa hồng nhạt theo gió nhẹ nhàng rơi trên mặt đất uyển chuyển không chút tiếng động, chỉ lặng im đu đưa trong gió.

Ánh sáng trong phòng ngày càng tối, hóa ra trời cũng đã xế chiều, Tiết Đồng mở đèn phòng khách, chiếc đèm trùm màu vàng phát ra ánh sáng đầy rự rỡ.

Bữa tối Tiết Đồng làm vài món ăn đơn giản, trong bếp tiếng nước chảy trong bồn rửa bát mang theo sự trống vắng. Sau khi khóa trái các cửa trong nhà, Tiết Đồng tắt đèn phòng khách, rời về phòng ngủ tiện tay khóa trái cửa. 

Tiết Đồng nằm trên tấm đệm mềm mại, ngắm nhìn trần nhà màu vàng cùng bức phù điêu thanh nhã, nhìn một lúc, kim đồng hồ chỉ đã hơn tám giờ.

Suy nghĩ một hồi Tiết Đồng đứng lên xuống lầu mở đèn sáng, cô kéo kín rèm cửa đề phòng phía bên ngoài sẽ nhìn vào được. Tiếp đó, Tiết Đồng đi vào phòng của Long Trạch.