Hãy chờ em đánh răng xong nhé! - Chương 11-12

chap 11: Thương tiếc

Cái năm ngày thứ ba đảo mắt qua đi, chu kì cuối cùng cũng bị Hứa Đồng bình yên tiễn bước. Nghẹn chừng năm ngày không thể chạy không thể chơi thoải mái, Hứa Đồng buồn khổ cơ hồ sắp giơ chân, khó khăn khôi phục một thân thoải mái, cô hứng trí hẹn Dương Dương đi bờ biển bơi lội.

Còn không đợi cô đem ý tưởng này đến màn thực tiễn hành động, Chương Thực Đồng thanh âm lại như ma quái vọt vào tai cô.

Đứng ở một phương diện nào đó mà nói, Hứa Đồng thật sự bội phục mẹ con hai người Chương Thực Đồng, rất có nhận tính, quá mức kiên cường, mặc dù liên tiếp bị mắng, cũng vẫn như cũ bất khuất, hôm nay đem bọn họ ném trở về, ngày mai lại giống như con gián bất diệt bất tử đi đến trước mặt, không thuận theo, không buông tha người khác, kinh thiên động địa, cố tình gây sự.

Lúc này đây, Chương gia tiểu thư lại đối với Hứa Đồng nói: “Hứa Đồng, cô thực sự là muốn ở trên đường cái ngủ sao? Tôi cho cô thời gian dài như vậy, cô cũng không đến tìm tôi giải thích, tìm tôi làm cam đoan, tôi nói cho cô, cho dù tôi thiện lương mềm lòng, cũng không phải là bị cô bắt nạt xong còn muốn làm thánh mẫu không oán! Nếu bây giờ đây, cô còn cố tình không trả nợ tôi, cố tình không làm cam đoan, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô, tôi nhất định sẽ dỡ xuống phòng ở của mấy người!”

Nghe qua lời nói này, Hứa Đồng lạnh lùng cười nhạo: “Chương Thực Đồng, cô không phải là phát sốt đi? Buổi sáng rời giường, cái gáy không bị đập vào đá chứ? Thật là kì quái, cô có ăn thức ăn của loài người, mà không nói tiếng của loài người như vậy, cái gì loạn thất tao bát tao, giải thích? Nói cái gì trả nợ? Tôi đánh cô là trừ yêu diệt ma thay trời hành đạo! Viết giấy bảo đảm? Làm cái gì cam đoan? Cam đoan ba cô cho tôi tiền tôi sẽ không lấy sao? Cô muốn tôi với cô cam đoan cái chuyện này, là tôi không phải có điểm bị coi thường a? Chương tiểu thư, tôi đã cùng cô nói qua, không có việc gì đừng phiền nhiễu tôi, tôi ngày nào đó không kiên nhẫn sẽ hướng nhà mấy người cho mấy người mấy cái tát!”

Chương Thực Đồng thở hổn hển. “Hứa Đồng! Cô quá đáng! Tôi ăn nói tử tế, đối xử tử tế với cô, cô liền như vậy không có giáo dưỡng! Tôi không thèm cùng cô dây dưa, như vậy đi, tôi cho cô hai mươi vạn, cô viết cho tôi giấy cam đoan, cam đoan không lấy tiền của ba tôi. Cô cam đoan cho tôi, tôi cũng cam đoan cho cô, phòng ở của cô sẽ không bị giải tỏa!”

Hứa Đồng thực sự  nhịn không được, cười ha ha “Chương Thực Đồng, trong đầu cô có cái gì a? Cư nhiên bỏ ra hai mươi vạn! Cô tưởng cái gì? hai mươi vạn đã nghĩ bán đứt cho tôi viết giấy cam đoan? Cô là tinh thần không tốt đi! Chậc chậc, số tiền này cũng thật lớn, lớn đến độ dọa người! Đủ khó coi! Như vậy đi, không bằng tôi cho cô năm mươi vạn, cô nhất định phải hủy phòng ở của tôi, trăm ngàn đừng do dự!”

Chương Thực Đồng kêu to: “Hứa Đồng, tôi xem cô thực có bệnh!”

Hứa Đồng lập tức hỏi cô: “Chương Thực Đồng chẳng lẽ cô có thuốc?”

Chương Thực Đồng âm thanh ồn ào: “Cô mới có thuốc!”

Hứa Đồng nhàn nhạt đối cô ta nói: “Ân! Đúng! Tôi có thuốc, cô có bệnh!”

Không cho Chương Thực Đồng cơ hội tiếp tục nổi điên, Hứa Đồng theo sát sau nói: “Chương Thực Đồng, tôi đã cảnh cáo cô, đừng tới trêu chọc tôi. Cô đã không biết tốt xấu như vậy vài ba bận, cũng đừng trách tôi cùng cô chơi độc!” Cô thanh âm ôn nhu vô cùng, lại ở trong đó hàm chứa nồng đậm âm trầm ngoan tuyệt.

Cô cắt đứt điện thoại. Tâm tình vừa hứng trí dậy lên một chút đã bị tắt ngấm. Cô quyết định không cùng Dương Dương đi biển. Việc cô hiện tại muốn làm là một sự kiện khác.

Hứa Đồng lấy hai chiếc thẻ trước đây của Cố Thần, cầm chặt chúng, cô cười rộ lên.

Được rồi, nếu mọi người thấy nhàm chán như vậy, không bằng lúc này đây, đơn giản liền chơi lớn một chút!

●︶︶●

Chu kì đi qua, ngày hôm sau, Hứa Đồng bắt đầu trù tính một việc.

Tất cả làm thỏa đáng về sau, vào lúc ban đêm, cô đến khách sạn ven biển thuê một phòng.

Cô mang theo một bình hồng rượu, trước một mình uống một nửa, mặt khác một nửa đặt ở trên thảm. Đến khi mùi rượu xông lên đầu, cô gọi điện thoại cho Cố Thần.

Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho hắn.

Cô đối với hắn mà nói, thủy chung ngoan ngoãn phục tùng nhu thuận nghe lời, khi hắn tìm cô thì tùy ý kêu đến, khi hắn không tìm cô cũng chỉ im lặng một chỗ không đi quấy rầy. Xét thấy cô luôn luôn biết trước biết sau, biểu hiện tốt, lúc này đây, khi cô tìm hắn, cô chắc chắn thật sự, hắn nhất định sẽ đáp lại.

Ngắn ngủi vài tiếng tút, tút vang qua, điện thoại rất nhanh chuyển được.

Hứa Đồng trong lòng hơi hơi vui vẻ. Hắn tiếp điện thoại của cô càng nhanh, càng chứng tỏ cô ở trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng.

Cô hướng microphone ai ai nức nở: “Cố thiếu!” Cô điềm đạm đáng yêu gọi hắn, “Anh có thể đến ... khách sạn ven biển được không?” từng tiếng từng tiếng nghe bất lực lại bàng hoàng, bị nước mắt nhuộm dần thanh âm giống như dẫn theo sức nặng, một chữ một chữ hạ xuống, nện ở trong lòng người nghe, phát ra vô số thương tiếc.

“Dao Dao, em chậm rãi nói, đã xảy ra chuyện gì?” – Hắn lập tức quan tâm hỏi.

“Cố thiếu!” Nói hai chữ, vẫn ẩn nhẫn tiếng khóc liền không thể tiếp tục, giống như nước lũ bất ngờ đột ngột tiến đến, càng không thể thu. Cô thê thê nghẹn ngào, “Mẹ em không qua được, đi rồi, bà bỏ lại em một người!”

Rõ ràng đây chính là nói dối, rõ ràng chỉ vì làm hắn đồng tình, mà khi cô nhớ đến mẹ rời đi, giờ khắc này Hứa Đồng đáy lòng đau thương tràn ngập đi lên. Bi thương kia đã sâu lại trầm trọng, ép cô cơ hồ không thể hô hấp. Cồn làm cho người ta trở nên thành thực cùng yếu ớt, cô vốn chính là diễn trò, kết quả không nghĩ lại thực đi vào vai diễn như thế.

Hắn lập tức nói: “Cho anh biết số phòng!”.

Cô nói cho hắn nghe, hắn ghi nhớ xong vội vã cắt đứt điện thoại.

Cô tùy ý ném điện thoại một bên, nhắm mắt lại, nằm ngửa ở trên giường lớn. Nước mắt vẫn như cũ chảy xuôi, theo khóe mắt, ngã nhào đến mang tai, chảy xuống một đường , lại bị một giót khác lăn qua, làm cho làn da không ngừng run rẩy.

Cô đem cánh tay đặt ở ngực, nơi đó rất đau.

Năm đó mẹ qua đời, cô cũng không thực sự khóc, bởi vì cô hiểu được, theo mẹ rời đi một khắc, cô đã trở thành cô nhi, nếu cô suy sụp, không một ai có thể dìu cô đứng lên. Cho nên cô vẫn nói với chính mình phải kiên cường, phải chống lại những bất công của cuộc sống, không nghĩ làm cho chú Đường cùng Đường Tráng phải bận tâm.

●︶︶●

Cố Thần rất nhanh đuổi đến khách sạn. Mở cửa phòng ra, hắn nhìn thấy một bộ mặt ưu thương đau khổ cơ hồ không thể tự kìm chế.

Tim hắn không khỏi đau đớn

Cau mi tâm, hắn âm thầm tưởng: Một co gái mảnh mai như vậy, khóc như vậy hoa lê đái vũ(1), đáy mắt tản mãn đau thương, chỉ cần là một người đàn ông nhìn thấy, chỉ sợ đều phải nhịn không được mà ôm lấy.

 Nghĩ như vậy, sau mi tâm dần dần giãn ra.

Hắn nhìn cô chăm chú. Cô nhất định đã uống không ít rượu, bởi vậy mà trên mặt đã có hai đóa hoa hồng vựng, lúc nức nở bay tới thản nhiên mùi rượu.

Cô không giống ngày xưa rụt rè ngượng ngùng, nhìn thấy hắn liền lao vào trong lòng, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, rầu rĩ khóc. Mỗi một lần khóc thút thịt đều cực lực ẩn nhẫn, giống như sợ tiến khóc quá lớn sẽ phiền đến hắn.

 Tiếng khóc của cô liền như vậy chảy xuôi ở ngực hắn. Trái tim hắn một chút như tan ra.

Hắn đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng ở trên lưng cô, một mặt trấn an, một mặt ôn nhu nói: “Đừng khóc, có anh ở đây cùng em, đừng khóc, đừng khóc ...”

●︶︶●

Hứa Đồng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn Cố Thần. Giờ khắc này, hắn giống như đối với cô có vô tận bao dung cùng trừu mến. Hắn cúi đầu gần gần hỏi cô: “Uống rượu?”

Cô hấp hấp mũi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hai luồng nước mắt lập tức theo trong mắt nhào đi ra.

Cô đặt tay lên ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Nơi này đau, bọn họ nói uống rượu sẽ không đau nữa!”

Hắn nâng tay lau nước mắt trên gương mặt cô, “Đứa ngốc, một người uống rượu, chỉ biết càng uống càng đau!” Ngón tay hắn thương tiếc xẹt qua làn da cô, ôn nhu hỏi, “Còn rượu không? Đến đây, anh cùng em uống, hai người cùng nhau uống rượu sẽ không đau!”

Cô gật đầu, nắm tay hắn đi vào bên giường, tựa ở mép giường, cùng nhau ngồi trên thảm. Còn lại nửa bình hồng rượu ở bên cạnh cô, cô rót đầy hai ly, một ly đưa cho hắn, một ly giữ lại cho mình. Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hắn nhìn cô, hơi hơi nhíu mi.

 “Uống như vậy, cho dù tim của em không đau, thì vị cũng sẽ đau!”

Cô mở to đôi mắt, mờ mịt nhìn hắn. Mùi rượu mới cũ cùng nhau xông lên đầu, trong ánh mắt cô dường như có một tầng sương mù dày.

Tay hắn hướng cằm cô, đối với cô thì thào nói nhỏ: “Rượu uống như thế này mới có thể quên đau lòng!” Hắn uống một ngụm rượu lớn, đem chén rượu đặt một bên, hai tay nâng mặt cô, cúi đầu, môi nhu nhu đặt trên môi cô.

-----------------------------

(1) Bạch Cư Di dùng câu này để tả nước mắt của Dương Quý Phi, ý nói người phụ nữ đẹp khóc giống như hạt mữa xuân đọng trên cành hoa lê.

 Chap 12: Tiến thoái

Cô nhắm mắt lại, khẽ mở đôi môi, rượu lành lạnh cùng lưỡi hắn tiến vào trong miệng cô. Đầu lưỡi của cô cùng hắn giao cuốn, liền nhộn nhạo gắn bó giao hồng rượu, dây dưa cùng một chỗ. Ai cũng không bỏ nhanh như vậy, rượu kia lại theo trong miệng cô đàm đạm lăn đến miệng hắn, lại từ miệng hắn trở lại cô, theo ôn lạnh lạnh hàm cuộn nóng lên, theo vị rượu vị nùng để lại dư hương vị ngọt. Hắn đem cô ôm trước ngực, hai tay theo vạt áo đi vào, hơi hơi dùng sức qua lại nhu nhu tóc, một đường uốn lượn đi đến ngực cô, cách một tầng mỏng nội y, dồn dập vuốt ve ở bên trong nơi mềm mại nhất.

Cô bị hắn vỗ về chơi đùa ưm một tiếng rên rỉ đi ra. Rượu theo khóe môi cô chảy tràn. Hắn đem rượu trong miệng mình nuốt vào, môi truy đuổi một đường rượu kia đi xuống, qua chiếc cằm trắng noãn, qua chiếc cổ tinh tế mê người, qua xinh đẹp tuyệt trần xương quai xanh. Tay hắn sớm đem vạt áo cô cởi bỏ, nội y trắng noãn cũng bị hắn thoát ra một bên, ngực cô mềm mại như hai con thỏ nhỏ, kiều kiều khiếp khiếp run rẩy trong không khí, đợi hắn bao dung cùng âu yếm.

Bờ môi của hắn rốt cục tiến đến trước ngực. Trên người cô mang theo hương vị như của những đứa trẻ sơ sinh, hắn có chút mê muội lưu luyến ở hai con thỏ nhỏ trắng noãn.Hàm trụ, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, nghe được cô run lên khe khẽ, cúi đầu kêu.

Thanh âm của cô làm hắn trở nên khó kiềm chế. Hắn đem cô áp đảo ở trên thảm. Cô khẩn cầu khẽ gọi: “Không cần ở đây, xin anh”. Hắn như bất đắc dĩ thở dài, rời đi trên người cô, một tay kéo, đem thân thể cô mềm mại đặt trên giường lớn. Cô nằm xuống, hướng thẹn thùng nơi khác đi qua, thư thể muốn cách xa hắn một chút. Khi cô dừng lại, hai má đã tiếng sát đến bên tường. Cô đưa tay gắt gao che trước ngực, hai con thỏ nhỏ nhân lúc cô thở dốc mà cùng nhau như ẩn như hiện. Hắn không dừng lại, đi lên, bao trùm lấy cô.

Thở dốc càng phát ra dồn dập, rên rỉ càng phát ra giống như khóc. Quần áo hai người bị hắn tốc tốc thoát ra. Hắn tách hai chân cô ra cùng cô kết hợp một chỗ, nháy mắt, một tia đau đứng lên. Hắn yêu thương hôn cô, ẩn nhẫn cho cô thời gian thích ứng, đến khi không hề kháng cự mới cùng cô luật động. Nước mắt cô lại dũng mãnh tiến ra. Hắn giống như phát ra một tia thương tiếc, ôn nhu hôn cô, ôn nhu an ủi, ôn nhu va chạm. Cánh tay cô bò lên cổ hắn, nhắm mắt lại tìm kiếm môi hắn, chủ động câu dẫn cùng chính mình triền miên hôn môi nồng nhiệt. Hắn cùng cô toàn thân kích cuồng cùng một chỗ, ở bên tai nhau thì thầm rên rỉ. Hắn động càng lúc càng nhanh làm cô muốn co rút. Mồ hôi đan vào nhau, trước mắt giống như tuôn ra một mảnh phiêu diêu...

●︶︶●

Dương Dương hẹn Hứa Đồng đi bơi lội. Tuy rằng rất thích nhưng dường như thân thể lại phát ra tín hiệu phản kháng.

Đêm qua cùng Cố Thần yêu tinh đánh nhau một đêm quá mức nhập vai, buổi sáng đứng lên vừa động liền cảm thấy cả người đau như cơ thể bị thương. Hơn nữa hai chân càng thêm đau đớn. Đừng nói đi bơi, ngay cả đi bình thường đều thực không thoải mái.

Cô từ chối Dương Dương. “Chị hôm nay thân mình khó chịu, không đi, chúc ngươi đi ăn thoải mái, vui chơi sung sướng.

●︶︶●

Trời vừa sáng, Hứa Đồng liền tỉnh lại, Cố Thần vẫn như cũ ngủ say. Loại sự tình này chính là như vậy, đàn ông luôn hồi phục chậm hơn bình thường, đó là bởi vì bọn họ phải bỏ thể lực nhiều. Phụ nữ cho dù trên giường kêu đau đến cỡ nào về sau thể lực tinh thần cũng rất mau hồi phục. Vì vậy đàn ông cần nhiều thời gian ngủ say dưỡng thần. Giống như Cố Thần, cô đã tỉnh rồi, trong khi hắn vẫn trong mộng

Hứa Đồng lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo, cúi đầu nhìn xem Cố Thần, xác định hắn vẫn còn ngủ say, thả lỏng, khóe miệng nhếch lên một tia cười quỷ dị, rón ra rón rén đi đến trước TV, nhanh nhanh chóng chóng làm vài động tác.

Quay đầu liếc mắt một cái, Cố Thần vẫn như cũ ngủ say, hoàn toàn không biết bên gối đã hoàn toàn trống không. Để tránh hắn một phen tỉnh lại, Hứa Đồng không suy nghĩ nhiều, dùng mũi chân mau chóng rời đi.

●︶︶●

Phần lớn phụ nữ sau đêm đầu tiên, ngày hôm sau buổi sáng, đều đã lựa chọn thẹn thùng ướt át ở bên khuỷu tay tình nhân tỉnh lại. Muốn cùng hắn nói chào buổi sáng, chờ hắn hôn môi, sau hoặc là người thể lực còn dư thừa liền trực tiếp một trận kịch liệt, đợi hắn ăn no, thỏa mãn xong, lại ở trong lòng hắn ảo tưởng tương lai ngày sau chính là thiên trường địa cửu, mà hắn lại vào lúc này mạt mạt miệng nói, hắn ban ngày còn có việc, lập tức phải đi, chờ điện thoại của hắn.

Về sau hắn càng ngày trở nên càng bận, bận đến ngày càng lâu không để ý tới mình, mới dần dần trở nên thương tâm muốn chết. Trong một phút tuyệt vọng phát hiện, nguyên lai lúc đầu hắn mơ ước chỉ là thân thể của mình, nguyên lai ngày đó mình cùng hắn chỉ là tình dục. Linh hồn bọn họ cho tới bây giờ đều không chân chính giao qua. Người đàn ông kia, bất quá chỉ làm tham luyến một khối còn chưa nhúng chàm, đêm hôm đó triền miên thực ra không tác động vào linh hồn của hắn, bọn họ trong lúc đó có tạo nên mối quan hệ tình cảm ràng buộc nào đâu?

Ban đêm bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, vì thế mà mặc hắn ta cần ta cứ lấy, sáng sớm bị hạ đường, chỉ vì hắn đã lấy được những gì hắn muốn lấy. Từ nay về sau, hắn đối với mình chỉ thấy ngày càng thêm đần độn vô vị.

Đây là bi ai của đại đa số phụ nữ chưa kết hôn mà thất thân.

Bất quá Hứa Đồng cùng không nằm trong đại đa số đó. Cô không có ngốc như vậy, thất thân có hay không về sau vẫn thế. Cô hiểu được muốn đối phó với một người đàn ông sắc bén, phải lấy lui vì tiến.

Cố Thần nhất định chưa từng bị phụ nữ chủ động bỏ lại, hắn nhất định sẽ cảm thấy cô vì mong muốn ở trong ngực hắn mà không nhanh như vậy rời đi, mà cô càng muốn làm cho hắn đoán sai. Làm cho hắn tỉnh dậy, giật mình phát hiện, cô gái đêm qua cùng hắn triền miên kia đã sớm rời đi, lưu cho hắn không phải là một bộ dạng kiều diễm sáng sớm, mà là mất đi cơ thể ấm áp của cô, một mình lạnh lẽo rời giường.

Nói vậy, hắn vuốt nhẹ nơi giường kia tối hôm qua cô đã từng ngủ, đáy lòng cảm giác nhất định thực phức tạp. Ngoài ý muốn, không cam lòng, tức giận, muốn cho cô gái không biết thân phận kia đẹp mặt – người nên rời đi trước rõ ràng là hắn.

Hứa Đồng vừa cười vừa nghĩ, cô không đi dây dưa lưu luyến hắn, ngược lại không nói một tiếng rời đi hắn, cô như vậy là lấy lui vì tiến, lấy thủ vì công, không tin hắn có thể thả cô đi.

●︶︶●

Theo khách sạn đi ra, Hứa Đồng lập tức tắt di động. Về nhà, cô oai oai tựa vào trên giường, lười biếng đùa nghích máy tính đặt trên đùi. Ánh mắt lóe nhìn màn hình, lỗ tai cẩn thận nghe thanh âm rất nhỏ, khóe miệng sung sướng cong lên.

Đang lúc tự đắc, Dương Dương lại giống như đầu tàu không hề dấu hiệu vọt vào, đem trên vai ba lô du lịch hướng trên giường ném, lớn tiếng nói: “Hứa Đồng, ngươi làm sao không bật điện thoại, gọi điện thoại tìm ngươi, còn điện cả đến số máy bàn, thực giảm thọ! Gọi ngươi bơi lội người không đi, thật vất vả nghỉ ngơi a! Ngươi cũng không chịu theo ta, thanh xuân tốt như vậy liền cứ ở nhà nhìn máy tính sao? Ngươi không biết là không làm thất vọng chúng sinh cũng làm ta thất vọng sao? Đúng rồi, ngươi đang xem cái gì? Thấy thế nào mà vẻ mặt xuân sắc, chậc chậc, biểu tình dâm đãng, mau cho ta xem rốt cục người đang xem cái gì ...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3