Tôi là Coriander - Phần cuối - 32: Những ngón tay xinh xẻo nhất đời

Tôi mở cửa phòng Hester và được đón chào bởi một cảnh tượng thật đáng yêu. Hester rạng rỡ với đôi má hồng hào đang ngồi trên một chiếc ghế thấp. Đứa bé đang áp bàn tay nhỏ xíu vào ngực mẹ, vui vẻ bú, tạo nên những tiếng chùn chụt như một chú chim non. 
Cô uể oải rời mắt nhìn đứa bé và nói: 
- Ôi, Coriander thân yêu, chị biết em sẽ trở về mà. Chị đã nói với cha em như thế không biết bao nhiêu lần.

- Hester, nhìn chị kìa! Làm mẹ thật hợp với chị. - Tôi nói. 
Hester mỉm cười. 
- Bây giờ chị tròn như một ổ bánh mì vậy, không còn da bọc xương nữa. 
Thằng bé đã ngừng bú và Hester trao cho nó cho tôi, thận trọng như đang nâng một cành hoa. 
- Tên cháu là gì? - Tôi hỏi. 
- Joseph Appleby. Anh chị đặt tên cho cháu theo tên của cha chị. 
Một đứa trẻ sơ sinh thật là một điều kỳ diệu. Nó như một điều mới mẻ đang chờ đợi được khám phá. Bàn tay nhỏ xíu của Joseph thật hoàn hảo, gương mặt bé mơ màng như đang buồn ngủ. Mùi sữa thơm tỏa ra khi thằng bé nép vào người tôi, và khi tìm được nắm tay mình, nó mải mê mút ngón tay cho đến lúc ngủ thiếp đi trên tay tôi. 
- Sao, nhìn quần áo của em kìa! Em vẫn mặc nguyên bộ đồ em đã mặc vào cái đêm khủng khiếp khi lão Tarbett Purman bị giết. 
- Em biết. Em mới chỉ đi một thời gian ngắn, nhưng bao nhiêu chuyện đã xảy ra. 
- Coriander, em mơ sao? Em đã đi tới hơn một năm rưỡi kia đấy! 
- Một năm! Không thể thế được! Vậy thì hôm nay là ngày bao nhiêu? 
- Chị có thể cho em biết ngày đích xác, vì chị đã đếm từng ngày kể từ khi em đi. Hôm nay là ngày mồng hai tháng tư, năm 1660.

- Hãy cho em biết, làm sao mà anh chị về nhà an toàn được? - Tôi hỏi. 
- Các cận thần của đức vua đã hủy bỏ mọi lời buộc tội anh Gabriel. Cha em đã lo liệu việc ấy. 
- Đợi đã! - Tôi kêu lên. - Chị đợi đã! Đừng nói nhanh như vậy. Đức vua ư? 
- Đúng vậy, vua Charles đệ nhị. Cha em chưa kể cho em là suốt thời gian qua ông đã ở bên nhà vua khi người bị lưu đày ừ? Ông đã dùng chiếc thuyền duy nhất còn lại của mình để phục vụ cho đức vua. Em phải nghe Sam kể lại về những chuyến phiêu lưu của họ mới được! 
- Hester, chị nói em không hiểu gì cả. Bây giờ Oliver Cromwell lại chịu bàn bạc việc nước với đức vua hay sao? Em không nghĩ là có chuyện đó! 
- Không, Chúa phù hộ em! Lão Noll già đã chết rồi. 
- Chết ư? - Tôi nhắc lại. 
- Chính vì vậy nên bọn chị mới quay về nhà. Giờ hãy kể cho chị nghe những chuyện gì đã xảy ra với em. 
- Không. Việc ấy để sau đã. Em muốn biết làm sao mà chị lại gặp được cha em. 
- Là thế này. Khi hai anh chị lên bờ ở La Rochelle, bọn chị không biết phải làm gì. Bọn chị cần tiền và việc làm ngay, nhưng lại không biết phải tin ai. Có rất nhiều người Anh tị nạn ở thành phố đó và đủ loại tin đồn đáng sợ lan truyền khắp nơi, mà trong tình cảnh ấy thì chẳng đem đến điều gì hay hớm cả. Đúng lúc sắp hết tiền thì bọn chị đụng phải ai chứ? - Cô ngừng lại, ngắm đứa bé và chạm nhẹ vào bàn tay nó. - Chẳng phải đây là những ngón tay xinh xẻo nhất đời mà em từng thấy sao, bé nhỏ và đáng yêu đến thế?

- Vâng, vâng. Chị Hester, đó là những ngón tay xinh đẹp nhất mà một đứa bé có thể có được. Nhưng vì lòng kính Chúa, xin chị hãy kể nốt cho em nghe, anh chị đã đụng phải ai? 
- Chính Sam, người học việc của cha em! 
- Anh ta đang làm gì ở đó? - Tôi hỏi. 
- Thật là may mắn, thuyền của cha em vừa mới cập cảng và anh ấy đến để đón nó. Anh ấy cho bọn chị biết rằng cha em hết sức nóng lòng muốn biết tin tức của em. 
Hester lại ngừng chuyện và nói: 
- Có đúng là trông cháu giống hệt anh Gabriel không? 
- Chị Hester, xin chị! - Tôi van vỉ. - Chị hãy kể nốt câu chuyện đi, đừng ngừng lại giữa chừng như thế, chị làm em chóng cả mặt. 
- Chị xin lỗi. - Hester nói. - Chị không biết có phải cứ có con là như thế không, nhưng chị hầu như không thể nghĩ về cái gì khác được. 
- Xin chị hãy cố, vì em! - Tôi nói. 
- Chị kể cho cha em tất cả mọi chuyện về mẹ chị và lão Arise Fell. Chị không bỏ qua điều gì. Chị kể cho ông nghe em đã bị nhốt trong cái cái rương như thế nào, và trái với mọi quy luật tự nhiên, em đã thoát ra khỏi đó ra sao, mặc dù em đã bị nhốt suốt ba năm trời. Rồi anh Gabriel kể với ông về cái đêm Tarbett Purman bị giết và sao anh ấy lại bị buộc tội sát hại lão. Thế rồi khi cha em nhổ neo, ông ấy đã đưa anh chị theo. Khi có thể trở về Anh một cách an toàn rồi, ông khăng khăng bắt anh chị phải sống ở đây, ở phố Thames. Chị đã đưa những gì em đã chép lại giúp chị cho ông xem. Ông để Gabriel làm việc cho mình và chị hỏi ông xem ông có chịu thuê cả chị không. Em có biết ông nói gì không?

Tôi lắc đầu. 
- Ông nói không có cô con gái nào của ông phải làm thuê cả. Ông không chịu để chuyện đó xảy ra. Em có thể tin được không? Sau tất cả những gì chị đã kể với ông, ông lại gọi chị là con gái! Ông nói ông không bao giờ nghĩ khác về chị cả. 
Và cô òa khóc. 
- Ôi chị Hester, hãy lau nước mắt đi! Chị làm cháu bé khóc theo bây giờ! 
- Em có nghĩ ông làm thế là sai không? 
- Em không chờ đợi điều gì hơn ở ông. Chị là chị của em, chị Hester thân yêu, bất kể điều gì xảy ra. 
- Sao người ta lại có thể làm hại một đứa bé sơ sinh được nhỉ? - Hester hỏi.

- Em không biết. - Tôi nói, ngắm mớ tóc sẫm màu của bé Joseph. 
- Mẹ chị đã làm thế. 
- Chị Hester, chị không phải là bà ấy. 
- Chị biết, nhưng khi nghĩ lại chuyện ấy chị vẫn thấy đau lòng. Có chết chị cũng không hiểu được. Em có mỏi không. Coriander? Em có thể đặt cháu vào nôi nếu muốn. 
- Không, em thích bế cháu. 
Cô bật cười: 
- Chị cũng thế. Chị thích để nó ngủ ngay bên cạnh mình. Chị Danes bảo như thế thì tốt hơn là để nó trong nôi, ở đó nó có thể bị lạnh quá hoặc nóng quá. Bà Bedwell thì lại không nghĩ thế. Bà ấy bảo chị nên thuê vú nuôi và không nên ôm cháu quá nhiều, như thế là làm hư nó. 
Tôi cười phá lên: 
- Thật rõ vớ vẩn! 
Hester có vẻ vui lòng khi nghe tôi nói vậy. 
- Cháu phải ở bên chị thì chị mới thấy có lý. 
- Hester, chị hãy làm cái mà chị nghĩ là tốt nhất. Đừng để ý đến Patience Bedwell. 
Có tiếng ủng bước lên cầu thang. 
- Coriander! - Gabriel kêu lên, bước vào phòng. Anh có vẻ tự hào hơn bao giờ hết, và đã ra dáng là một người đàn ông trưởng thành. - Thật mừng được gặp cô. Tôi gần như không tin nổi khi chị Danes bảo cô đã quay lại. 
Tôi đứng dậy và anh đỡ lấy bé Joseph từ tay tôi.

- Tôi có một cậu con trai thật khỏe mạnh và xinh xắn phải không? - Anh nói, ngồi xuống bên cạnh vợ. 
- Tôi đang hỏi chị Hester xem hai anh chị đã quay về được bao lâu rồi. - Tôi nói. 
- Mới bốn tháng thôi, chúng tôi về từ tháng giêng. Chúng tôi nghe nói rằng đất nước này không còn muốn đi theo nền cộng hòa nữa, và ai ai cũng muốn nhà vua trở về. Cha cô đã rất đau buồn khi trở về mà không thấy cô ở đây. 
- Chị cứ nói đi nói lại với ông là em sẽ không sao đâu. - Hester nói. - Chị nói trước kia em đã trở về, và lần này em cũng sẽ trở về. 
- Kể cũng thật rầy rà. - Gabriel nói. - Hàng xóm láng giềng hỏi han nhiều đến nỗi chúng tôi trả lời không xuể. 
- Em phải nhìn thấy phố Cầu mới được. - Hester nói, chuyển sang đề tài khác. - Đúng vậy không, anh Gabriel? Nó đã được sơn lại, treo cờ, và hầu như cửa hàng nào cũng trưng lên tấm biển Được Hoàng Đế Bổ Nhiệm. Nơi ấy giờ đẹp tuyệt, Coriander ạ. 
Gabriel quàng tay ôm lấy Hester. 
- Đúng vậy. - Anh nói, và ngắm gia đình nhỏ bé của mình với vẻ hãnh diện. 
Tôi để họ lại với nhau và bước xuống cầu thang. Cha đang đợi tôi ở sảnh bên dưới. 
- Cha vẫn không thể tin được là con đã trở về. - Ông nói.