Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 41 - 42
Chương 41
Nếu nói Tiểu Bạch là chú cá nhỏ, vậy công ty KL của Tiểu Thụ
chính là biển rộng.
Nếu nói Tiểu Bạch là chú ong nhỏ, vậy công ty KL của Tiểu Thụ
chính là vườn hoa.
Đáng tiếc Tiểu Bạch là một hủ nữ, công ty KL của Tiểu Thụ lại
chẳng phải chốn để gian tình đâm chồi nảy lộc.
“Bỏ đi, gậy xoa bóp thì gậy xoa bóp, chạy bằng điện so với
người ổn định hơn...” Tiểu Bạch vừa lầm bầm vừa đọc truyện BL, không biết vì
sao, thứ gì hễ là ăn tranh ăn vụng đều đặc biệt thơm ngon, GV xem lén tiếng vọng
đặc biệt lớn. Giờ không ai quản Tiểu Bạch, đến đọc truyện H cao độ cũng thấy
trong veo như nước.
“Tiểu Bạch!...” Chu Tiểu Bạch đang ngáp một cái thì thấy Lã
Vọng Nguyệt đi tới. “Cậu làm gì thế?”
Tiểu Bạch giơ giơ cuốn truyện trong tay: “Đọc truyện...”
“A...” Lã Vọng Nguyệt than thở. “Thì ra cậu còn đang chán
hơn mình.” Bạn gật đầu. “Lúc ăn trưa mình gọi nhé, chúng ta cùng đi...”
Tiểu Bạch lật lật thêm vài trang rồi gập lại cái phóc, cầm
di động mà chẳng thấy ai tìm, dò dò danh bạ xem có chị em nào để tán gẫu giết
thời gian, vừa hay dải sáng dừng ở năm chữ “Ta là Mặc Duy Chính”. Tiểu Bạch
nhìn mấy chữ ấy, đột nhiên nhớ tới bộ lễ phục GV, bỗng có cảm giác một ngày
không gặp, như cách ba thu, nhưng nghĩ đến lễ phục lại gợi nhớ cỡ B có rồi lại
mất, nhất thời giận dữ ấn phím xóa luôn số. Khoảnh khắc xác nhận “có - không”,
Tiểu Bạch lại nhớ tổng giám đốc từng giúp bạn trả tiền, lòng cảm kích, song tiền
ấy cũng trừ vào lương của bạn, lại muốn xóa, nhớ tổng giám đốc từng cho bạn ngủ
nhờ một đêm trong khi say xỉn, lòng lại không nỡ, rồi nhớ tổng giám đốc từng bỏ
bạn giữa đường, kiên quyết xóa, nhưng...
Đúng lúc Tiểu Bạch đang do dự: “Xóa hay không xóa, đó là vấn
đề”, tay bấm ngay vào phím gọi.
Tiểu Bạch xong rồi!
Vội ngắt máy, tắt nguồn gấp rồi tống vào ngăn kéo, tiếp tục
lôi truyện ra đọc.
Mặc Duy Chính từ phòng họp đi ra, ngang qua phòng trà nước,
bỗng thấy điện thoại rung lên, hắn lấy ra vừa nhìn, liền thấy “1 cuộc gọi nhỡ”,
xem tiếp gặp ngay năm chữ “Ta là Chu Tiểu Bạch”, Mặc Duy Chính khẽ bật cười. Bạn
sửa lúc nào thế nhỉ? Tiếng cười bỗng chốc ngừng ngang, nhân viên xa lạ trong
phòng trà nước thò đầu ra hỏi: “Tổng giám đốc, anh muốn uống trà?”
Mặc Duy Chính thoáng ngây ra, hồi lâu mới đáp: “Mai đưa bình
nước vào phòng tôi, tôi tự lấy được rồi.”
Trở về phòng, Mặc Duy Chính nhìn di động, lẽ nào có việc?
Nhưng sao chỉ kêu có một tiếng? Hắn do dự gọi lại, chỉ nghe giọng nữ uyển chuyển
vang lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”
Có lẽ là bấm nhầm rồi, Mặc Duy Chính cười khổ, nhớ tới ngày
Tiểu Bạch to tiếng với chị hắn một trận xong liền xông ra ngoài, hắn đuổi theo
lại bị Tiểu Bạch chỉ thẳng vào mặt: “Tôi ghét loại giai thẳng nhà anh! Cả nhà
anh đều thẳng!”
Thì ra cảm giác bị người ta ghét là thế này đây, hắn bỏ di động
lên bàn, uống cạn chén nước đã lạnh ngắt từ lâu, nghĩ phòng làm việc đặc biệt vắng
vẻ.
Lúc ăn trưa, Tiểu Thụ hỏi Tiểu Bạch đã thích nghi này nọ
chưa, Tiểu Bạch không đành lòng đả kích Tiểu Thụ là không có ai mắng bạn không
xem nổi GV, miễn cưỡng cười nói bạn đang sung sướng chưa từng thấy, càng nói
càng chua xót, nghĩ bản thân quả thực đáng bị xem thường.
Bị xem thường bao giờ cũng là bản thân tự hạ mình mới bị người
khinh, Tiểu Bạch rốt cuộc đã hiểu vì sao trước đây Mặc Duy Chính mắng bạn suốt
ngày, truy đến cùng chính vì Tiểu Bạch bạn tự tìm khổ, bị mắng xem GV còn thấy
đặc biệt hứng khởi, xem ra bản thân thực sự là một M (Masochist) thích bị ngược
đãi.
“Nhưng...” Tiểu Thụ càng cho bạn tự tung tự tác, bạn càng thấy
bất an, thiên hạ làm gì có cơm nào là miễn phí. Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy đi
làm xem GV là chuyện bất ổn như thế nào, nhất là sếp của bạn còn mỉm cười để bạn
xem, loại cảm giác này so với lúc Mặc Duy Chính mắng mỏ còn khiến Tiểu Bạch thấy
ớn lạnh hơn. “Tôi muốn làm gì đó... chứ cứ cả ngày cắm đầu vào vi tính hại người
lắm.”
“Ừm...” Tiểu Thụ tán thành. “Cũng đúng, có điều đừng quá sức,
con gái thoải mái chút thì tốt hơn. Tiểu Nguyệt bình thường cũng đâu có làm gì
mấy.”
Lã Vọng Nguyệt gật đầu: “Hay chiều nay đi dạo phố đi!”
Tiểu Bạch xấu hổ gật đầu, giương mắt nhìn Tiểu Thú đối diện
đang mỉm cười, phảng phất thấy Tiểu Thú mọc ra chòm râu bạc trắng như cước, mỉm
cười xoa xoa đầu bạn: “Lại đây nào, Tiểu Bạch, cho cháu ăn kẹo...”
Ông nội...
Tiểu Bạch rùng mình cắm đầu cắm cổ ăn, không dám liếc hắn
thêm lần nào nữa.
Ở công ty KL gặp Tiểu Bạch, Hoàng “Sóng thần” đương nhiên biết
rõ ngọn nguồn lạch sông, con đường trước mặt không còn cản trở, lập tức kích động
gọi cho hai vị phụ huynh nhà họ Mặc, một là ân cần thăm hỏi, hai là nhắc nhở về
sự tồn tại của bản thân.
Ai ngờ đâu hai cụ vừa nghe Tiểu Bạch vỗ mông bỏ đi rồi, qua
loa lấy lệ đáp lễ Hoàng “Sóng thần” mấy câu rồi ngắt máy luôn. Một cú điện thoại
như đòi mạng liền phi thẳng tới chỗ ông con quý tử “tám có tám không”: “Con nói
xem, Tiểu Bạch đi đâu rồi?”
Mặc Duy Chính có miệng mà khó đáp, đành nói: “Chính cô ấy muốn
đi...”
“Tự đi?” Ông Mặc hỏi. “Nhất định là con không chịu cải tạo,
chọc giận cô Chu.”
Mặc Duy Chính tự ngẫm hắn chỉ còn nước nhào vào lòng gã đàn
ông khác thì Tiểu Bạch mới thỏa mãn, nhớ tới những lời bạn nói, trừ phi hắn
thích đàn ông thì bạn mới thích hắn, vậy thì xem ra bị ghét cũng không phải
chuyện ngày một ngày hai hay bất ngờ gì cho cam.
“Con nói xem lý do thế nào!” Bà Mặc ngồi bên xen vào ngang
xương, đâu thể để cô con dâu dễ dạy khó lắm mới có được lại thoắt cái chạy mất
được!
“Con không rõ lắm...” Mặc Duy Chính ngập ngừng đáp, im lặng
hồi lâu mới tiếp: “Thực ra Tiểu Bạch với chị con có chút bất hòa...”
“Hoành Uyển?” Ông Mặc nói. “Nó làm sao?”
Nói đến đây, Mặc Duy Chính cũng đành nói trắng sở thích của
Tiểu Bạch và quan niệm của chị mình đối lập nhau như vực thẳm với trời cao, cứ
ngỡ sau khi nói ra sở thích của Tiểu Bạch, cha mẹ không còn ưa Tiểu Bạch nữa,
chuyện này cũng tốt, đằng nào bản thân cũng đã hết hy vọng, nào ngờ vừa nghe
xong, phản ứng của Bà Mặc thật ngoài dự đoán: “Thật á? Con bé thích xem nam -
nam?”
“Vâng...” Mặc Duy Chính ỉu xìu đáp.
“Trời ạ!” Bà Mặc thở một hơi. “Thật quá tốt! Con dâu như vậy
nhất định sẽ không ngoại tình!”
Ông Mặc cũng thêm một câu: “Không sai... Công ty gần đây
cũng muốn mở rộng sang thị trường đồng tính, đúng là cần tham khảo một chút.”
Mặc Duy Chính há hốc miệng kinh ngạc, chỉ nghe hai vị bề
trên ra chỉ thị: “Mặc kệ là chị con cũng thế, Tiểu Bạch không thích con cũng thế,
tóm lại con nhất định phải chiếm được Tiểu Bạch về tay. Thảo nào Tiểu Bạch nói
con nhiều khuyết điểm, ba thấy con chả có chút nhiệt tình nào! Mất mặt quá!”
Chương 42
Mặc giai thẳng lòng phiền muộn nghĩ rằng cuộc đời Tiểu Bạch
hẳn đã đến thiên đường, đáng tiếc thiên đường chẳng nuôi heo, Tiểu Bạch đang cầm
hộ khẩu thiên đường mà sống tháng ngày địa ngục.
Địa ngục của họa sĩ là không có mắt, địa ngục của nhà soạn
nhạc là không có tai, địa ngục của hủ nữ là thấy nam - nam mà không còn thấy
tình cảm mãnh liệt dâng trào.
Tiểu Bạch không chịu nổi tịch mịch ở công ty KL nỗ lực làm
việc, chăm chỉ công tác, đằng nào có về nhà cũng chỉ chơi dài, liền một tuần
làm thêm đủ sáu ngày, phấn đấu trở thành nhân viên gương mẫu, “chiến sĩ thi
đua”.
“Tiểu Bạch... Cậu đâu cần lo anh mình sa thải cậu chứ!” Lã Vọng
Nguyệt nói. “Không cần phải làm việc như phát cuồng thế đâu.”
Tiểu Bạch thò đầu khỏi chồng văn kiện: “Nhưng không làm việc
thì làm gì?”
“Nói cũng phải...” Lã Vọng Nguyệt lẩm bẩm. “Cậu chẳng qua mắc
chứng mất hứng tạm thời, chờ vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Haizz...” Tiểu Bạch dài giọng than, tiếp tục cần mẫn “cày
cuốc”. Cũng không biết có phải do bà “ghét cong” ngự tỷ kia nguyền rủa, Tiểu Bạch
đột nhiên không còn hứng thú với nam - nam, dẫu không phải đảo một trăm tám
mươi độ thành ghét, nhưng đã không còn cảm xúc mạnh mẽ như xưa.
Một tối, Tiểu Bạch vô tình nhớ lại chuyện tổng giám đốc ngày
ấy bắt gặp bạn cùng Tiểu Thụ, bóng lưng cô đơn của tổng giám đốc khiến Tiểu Bạch
bỗng run lên như tắm trong gió lạnh. Tiểu Bạch xoay người liền bị đụng cửa, trước
mặt sao bay tới tấp, đầu ong ong. Bạn thảm rồi!
Tỉnh lại rồi, không sưng không tấy, di chứng duy nhất là xem
GV mà ngủ gà ngủ gật.
Lã Vọng Nguyệt nói, đó là do dây thần kinh nào đó trong đầu
Tiểu Bạch bị dời chỗ, đòi Tiểu Bạch đập thêm lần nữa. Tiểu Bạch đụng tiếp đầu đến
xanh tím, từ heo lười bỗng thành ong mật cần lao.
Cố Nhã nghe tin này ở nhà cười đến nửa ngày, Tiểu Hòa càng
hào hứng hỏi Tiểu Bạch va phải chỗ nào, muốn đem trạch nữ Cố Nhã đụng đầu một
cái để trở thành bình thường.
Thông tin Tiểu Bạch “mất trí” cứ thế truyền tới tai Mặc Duy
Chính.
Mặc Hoành Uyển mỉa mai cười nói: “Haizz... Xem ra cũng không
phải thích gay thật nhỉ? Ắt là ở công ty ta lấy lý do này ngụy trang cho cái sự
lười, đi ăn máng khác là liều sống liều chết làm việc.”
Mặc Duy Chính nghe xong lòng bất mãn, nhưng nói cũng không
nói nên lời.
Một tối, trước lễ Tình nhân trong truyền thuyết một tuần, Bloody
Mary đã bắt đầu sắp xếp ghế tình nhân, Cố Nhã chỉ biết ở nhà lăn qua lăn lại,
đành dựa vào quân cứu viện Tiểu Bạch cần cù.
“Ôi!...” Tiểu Hòa nhìn Tiểu Bạch không khỏi thốt lên đầy diễn
cảm, há hốc miệng hồi lâu không cách nào khép lại được. Tiểu Bạch thừa hiểu ý hắn,
đại khái là: “Heo cách ba ngày, đào mắt ra nhìn”[55].
[55] Câu này nhại câu:
“Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn”, ý nói thay đổi ghê gớm.
“Sẽ ổn, sau này sẽ ổn.” Tiểu Bạch nhìn bộ dạng giật mình của
Tiểu Hòa, chỉ e hắn thực sự muốn đào mắt ra nhìn mình, vội vàng giải thích: “Chỉ
là tạm thời thôi.”
“Có muốn tìm một đạo sĩ không?” Tiểu Hòa đánh giá Chu Tiểu Bạch
nói. “Tôi nghi là trúng tà rồi?”
Tiểu Bạch sửng sốt, bỗng nhớ lại lần kia bị tổng giám đốc
vác tống ra ngoài, phòng bạn cũng đã nói thế, đột nhiên nghĩ hình bóng tổng
giám đốc hệt như nam diễn viên trong GV đang dần khuất xa phía chân trời: “Không
sao đâu... Không chừng ngày mai ngày kia là ổn rồi.”
Kỳ thực Tiểu Hòa mong muốn Tiểu Bạch duy trì tình trạng bây
giờ càng lâu càng tốt, phải biết quân cứu viện cần lao còn có sức khỏe như Tiểu
Bạch đích thực hiếm thấy, huống hồ lại không đòi tiền.
Tiểu Bạch giúp bày biện, bố trí lại đâu đấy thì đã gần nửa
đêm, quán bar cũng trở nên náo nhiệt, rất nhiều cặp tình nhân trẻ lục tục kéo tới.
Tiểu Bạch nhìn một đôi nam -
nữ xứng hợp không hiểu sao càng xem càng thuận mắt, vừa vặn
lại đi vào một đôi nam - nam trông dung tục dữ tợn. Tiểu Hòa hất đầu nói với Tiểu
Bạch: “Kìa, sở thích của cô!”
Tiểu Bạch vốn chỉ thấy hứng thú với trai đẹp, càng không nói
giờ trước mắt xuất hiện là một đôi hại cả tầm nhìn, lòng đã thấy ghét, vừa xoay
đầu liền gặp Mặc Duy Chính đang tiến vào.
Ánh mắt Mặc Duy Chính cũng lộ vẻ sửng sốt, nhưng chỉ gật đầu
chào.
Tiểu Bạch bỗng có chút xấu hổ, cảm giác hệt như sau lưng chồng
gặp người yêu cũ, gượng cười gật đầu đáp lại: “Chào tổng giám đốc...”
Mặc Duy Chính nhìn Tiểu Bạch trong tay còn cầm khăn lau,
nhìn bạn trong mắt quả thực không còn sức sống vốn có, không biết là vui mừng
hay cô đơn, nhạt nhẽo buông một câu: “Ở công ty khác làm cho tốt nhé!...”
Tiểu Bạch ngây ngốc gật đầu, đột nhiên nhớ tới lúc bạn còn
bé khi cho chó nhà mình nuôi thường xoa đầu nó, nói: “Lông Xù à, tới nhà khác
phải nghe lời đấy...”
Tiểu Hòa thấy không khí khó xử, vội hỏi Mặc Duy Chính: “Này,
hôm nay cậu rảnh sao? Vẫn như cũ?”
“Ừm...” Mặc Duy Chính lên tiếng, quay đầu hỏi Tiểu Bạch: “Đã
quen chưa?”
“Tốt tốt...” Tiểu Bạch bắt đầu liệt kê những điều vui sướng ở
công ty KL. “Đường truyền tốc độ cao, cho phép tôi down GV xem, trưa có thể ăn
McDonald...”
Mặc Duy Chính nhấp một ngụm rượu, ngữ điệu chua cay như ly
Bloody Mary trong tay: “Kỳ thực yêu cầu của cô cũng không cao...”
Nghe hắn nói vậy, Tiểu Bạch bĩu môi: “Không phải chứ, cả
chút yêu cầu nhỏ nhoi ấy tổng giám đốc cũng đâu có cho!” Chỉ là giờ có người
cho Tiểu Bạch lại không sao tiêu hóa nổi?
Mặc Duy Chính trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Nếu giờ
tôi cho phép thì sao?”
Tiểu Bạch từng ở trên giường, lăn lộn mấy vòng, nhớ tới Ngô
Tam Quế vì Trần Viên Viên bị đoạt mà nổi giận hàng Thanh, ngẫm nghĩ nếu trả Trần
Viên Viên lại cho Ngô Tam Quế, có lẽ hắn không làm phản nữa? Không có đâu!
Biết đâu Trần Viên Viên của Ngô Tam Quế hắn đã thành Trần
Viên Viên của người khác mất rồi?
Đây là về phương diện tinh thần, Tiểu Bạch cũng như vậy,
lòng tự trọng đã bị tổn thương, ngựa hay không ăn cỏ nhai lại, có thấy heo ăn
cám hâm lại bao giờ?
Vì vậy Tiểu Bạch ở quán bar cương quyết đáp lời tổng giám đốc:
“Tổng giám đốc, giờ tôi không thích nam - nam nữa, cho tôi cũng chẳng cần”, sau
đó vỗ mông lủi mất.
Ngày trước Mặc Duy Chính tưởng có thể dùng sức hấp dẫn của bản
thân mê hoặc Tiểu Bạch, đáng tiếc Tiểu Bạch chỉ quan tâm tới BL.
Hôm nay Mặc Duy Chính trông cậy vào sức hấp dẫn của BL mê hoặc
Tiểu Bạch trở lại, đáng tiếc Tiểu Bạch đã đụng hỏng đầu.
Tiểu Hòa nhìn Mặc Duy Chính bị Tiểu Bạch để lại một câu rồi
quăng ở quán bar, nói: “Sớm biết thế này xưa kia hà tất làm vậy.”
“Cậu khỏi cần nói mát”, Mặc Duy Chính xem thường nói.
“Mình nghe Cố Nhã nói Tiểu Bạch bị bà chị BH[56] của cậu chọc
mà chạy?” Tiểu Hòa cười nói.
[56] BH: Viết tắt của
Boy-Hate, ý ở đây chỉ ghét nam - nam.
“Chắc là vậy!” Mặc Duy Chính cũng không biết nói ra sao.
“Con gái sợ nhất bị ăn khổ của mẹ chồng với bà cô”, Tiểu Hòa
có vẻ rất có kinh nghiệm nói. “Cậu xem, Cố Nhã đâu có nói chuyện với mẹ mình
nhiều, mà đã ở xa nhau thì chẳng có vấn đề gì, cậu cũng đâu có sống chung với
chị, cũng nên nói rõ với Tiểu Bạch chứ!”
“Nói cũng đúng, tính ra chị mình cũng chẳng ảnh hưởng gì...”
“Vậy vấn đề là cậu rồi!” Tiểu Hòa nói. “Cẩn thận để lâu, vốn
là của mình cũng mọc cánh mà bay mất đấy!”
“Cô ấy làm gì có cánh!” Mặc Duy Chính bực bội nói.
Tiểu Hòa cười không đáp, trong quán bar đương phát bài hát của
Trương Thiều Hàm, giọng nữ xa xôi: “Em biết, em vẫn có một đôi cánh vô hình,
đưa em bay...”
“Khụ!” Mặc Duy Chính sặc lên, buông ly xoay người định đi,
Tiểu Hòa gọi với theo. “Valentine mình để lại cho cậu một bàn tình nhân nhé!”