Sài Gòn Lovestories - CHƯƠNG 04 :TRỢ LÝ
Giờ làm việc của Công ty tư vấn và thiết kế “Ngô & Associates” bắt đầu từ 8h30 nhưng luôn có một người rất quan trọng lại đến văn phòng từ 8h, nếu nghĩ người đó là Ngô Minh thì bạn đã sai. Tuy anh là chủ công ty và thích đến sớm nhưng đến trước cả nửa tiếng lại là một sự lãng phí thời gian lớn bởi anh còn có rất nhiều việc khác cần phải làm. Người được đề cập đến ở đây là trợ lý của anh, Lê Quỳnh An. Cô là một người có sức ảnh hưởng rất lớn đối với những người xung quanh và cũng không chỉ trong công việc. Một người phụ nữ được hầu hết đàn ông cô ta quen biết ưa thích là một phụ nữ giỏi. Một phụ nữ được ưa thích bởi hầu hết đàn ông và không bị những người đàn bà khác ghen ghét là một phụ nữ xuất sắc. An là một phụ nữ xuất sắc như thế.
Cách đây ba năm, An bước chân vào “Ngô & Associates” với chỗ làm việc chỉ là một cái bàn lớn kê trước cửa phòng giám đốc, những cái nhìn dính như keo 502 của cánh nam đồng nghiệp và những cái liếc bén ngọt như dao Thái Lan của hội phụ nữ công ty. Hồi ấy, không ít kẻ đã gọi cô sau lưng là “Chân dài của sếp”.
Nửa năm sau, thông qua tính hiệu quả trong công việc, cô đã chứng minh là bên trên đôi chân dài và trên cả vòng 1 đáng mơ ước của mình, cô còn có cả một bộ não cũng tạm ổn . Cụm từ “cũng tạm ổn” được sử dụng ở đây vì như chúng ta biết với nhau thôi, nam giới không thích thừa nhận có phụ nữ thông minh ngang họ còn nữ giới thì đặc biệt không ưa những phụ nữ đã xinh đẹp lại còn thông minh. Sau khi củng cố lòng tin rằng An không có quan hệ gì với sếp ngoài công việc thì các chàng kiến trúc sư trong công ty và một số đối tác – cả hai loại còn và không còn độc thân – đồng loạt rút cưa máy, cưa tay, rìu rựa hay bất kể món nào họ cho là ưu thế của mình ra cưa cẩm. Đáng tiếc, lần nào cô cũng chỉ so vai lắc đầu “hổng dám đâu” với lý do rất mơ hồ mà đa số các chàng trai đều tin cô chỉ bịa nó ra để tránh làm họ tổn thương: “Em còn vướng chuyện gia đình nên chưa dám nghĩ tới chuyện yêu đương, mong anh thông cảm.”
Một năm sau ngày đầu tiên đi làm, An đã có hẳn một phòng (tuy nhỏ) bên cạnh phòng giám đốc. Cô dùng sự dịu dàng, tinh tế của mình một cách khéo léo trong cả công việc lẫn quan hệ với đồng nghiệp, đối tác mà nhất là với giám đốc. Ngay khi người ta bắt đầu lơ là cảnh giác cũng là lúc cô âm thầm tung ra những ràng buộc êm ái xung quanh Ngô Minh. Cô tin, tình yêu chỉ là thói quen của cảm xúc nên chỉ cần anh quen với cuộc sống mà cô hiện diện như một phần tất yếu thì tới lúc nào đó, anh sẽ yêu cô hoặc tưởng là mình yêu cô.
Âm thầm, tỉ mẩn, cô dệt quanh anh một tấm lưới tuy thưa mà khó thoát có tên là “quan tâm chăm sóc” rồi kiên trì đợi thời cơ chín mùi để rút một sợi dây và a lê hấp, anh coi như xong. Mọi sở thích, thói quen của Minh quen thuộc với cô như chính những đường chỉ tay. Anh cắt tóc mỗi hai tuần, mỗi tuần đọc một cuốn sách mới, đến phòng tập gym ở câu lạc bộ Lan Anh hai lần một tuần, cạo râu hàng ngày, dùng nước hoa DKNY. Anh thích những tách trà nóng được cô pha bởi hai túi trà Lipton nhãn vàng, một muỗng cà phê đường và hai lát chanh mỏng vào lúc chín giờ sáng.
Bây giờ An hai mươi sáu tuổi. Ít người biết về kế hoạch lớn mà cô đã vạch ra bốn năm trước, dĩ nhiên, kế hoạch đó có liên quan đến sếp của cô nhưng mục tiêu cuối cùng không phải là trở thành vợ Minh. Lại càng ít ai biết đến hoàn cảnh gia đình cô.
An sinh ra và lớn lên ở Vũng Tàu, một thành phố nhỏ xinh xắn mà nhiều người lầm tưởng sự phồn vinh của nó là nhờ lợi nhuận từ du lịch nhưng trên thực tế, sự phát triển của nó lại dựa vào ngành công nghiệp dầu khí. Một công ty dầu khí liên doanh với Liên xô đã là xương sống của thành phố từ cuối thập niên 1980, nuôi sống và làm giàu hơn tám ngàn nhân viên và gia đình của họ cũng như hàng ngàn nhân viên trong các công ty chuyên cung cấp dịch vụ dầu khí. Thậm chí nó đã vực dậy cả ngành hàng không của địa phương vì 99% các chuyến bay từ sân bay Vũng Tàu là ra các giàn khoan. Đó là lý do mà bất chấp khách du lịch trong và ngoài nước thích đến những vùng biển mới hơn như Nha Trang, Phan Thiết thì Vũng Tàu vẫn là một trong top 3 tỉnh nộp ngân sách nhiều nhất cả nước. Để thể hiện sự dồi dào của ngân sách địa phương, Vũng Tàu có hơn hai chục km vỉa hè sát biển được lát đá hoa cương và mỗi năm tổ chức Festival Biển một lần có cả bắn pháo hoa, bắn súng thần công và nhiều hoạt động chưa biết hiệu quả đến đâu nhưng nghe đồn kinh phí cho nó còn lớn hơn kinh phí Festival du lịch hai năm một lần ở Huế.
Mỗi lần nghĩ đến Vũng Tàu, cô lại hơi nhếch mép một chút vì tự hào. Từ lúc lên Sài Gòn học đại học, cô chưa từng mang mặc cảm con gái tỉnh lẻ vì nếu tính theo tỷ lệ bình quân thì mức sống ở đây thấp hơn và cơ sở hạ tầng kém hơn ở Vũng Tàu. Hơn nữa, theo như cô thấy thì ngoài trung tâm quận 1, quận 3 hay những khu đô thị cao cấp ở quận 7, quận 2 thì những khu vực khác của Sài Gòn chẳng có gì đẹp bởi nhà cửa thì xập xệ, người dân chen chúc ở những căn nhà bé tí trong những con hẻm ngoằn ngoèo và hễ ra đường là phát nghẹn vì khói bụi mù mịt, đấy là chưa kể đến những giờ kẹt xe kinh hoàng. Có lẽ ngay từ đầu, Sài Gòn trong mắt cô đã có méo mó bởi khu dân cư quanh trường đại học đúng là rất kém dù Gò Vấp cũng được tính là một quận nội thành. Bất chấp hình ảnh của nó có xấu đến đâu thì Sài Gòn cũng vẫn là nơi cô quyết tâm bám trụ sau khi tốt nghiệp bởi nó là nơi cô có thể thực hiện những ước mơ, kế hoạch của mình và quan trọng nhất trong số đó là an ủi tuổi già của cha mẹ cô.
Gia đình cô không giàu nhưng anh em cô đã có một thời tuổi thơ rất thoải mái bên cha mẹ. Hai anh em đã từng rất thân thiết với nhau. Tuy Bình là người trầm tĩnh, không ưa giao tiếp nhưng lại là người anh trai tài hoa của cô, người anh đã luôn yêu thương, chiều chuộng cô hết mực. Cô thường nghĩ đến anh vào những lúc ở một mình trong văn phòng như thế này và mỗi lần như thế cô lại phải cố gắng giữ cho đôi mắt ráo hoảnh. Bây giờ thì dễ hơn nhiều chứ mấy năm trước, để ngăn mình khỏi những giọt nước mắt, cô vẫn phải cắn môi đến bật máu.
Sau khi đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc của anh, cô quay về phòng mình, kéo rèm cửa cho ánh sáng tràn ngập căn phòng. Cô khoan khoái xoay nhẹ cái ghế tựa, hơi ngả đầu ra phía sau, tận hưởng đôi phút đầu ngày được ở một mình. Có tiếng gõ cửa và anh bước vào phòng cô. Như mọi thứ hai khác trông anh sáng chói trong chiếc áo sơ mi xanh dương, gương mặt sảng khoái sau kỳ nghỉ, nhìn cô bằng ánh mắt thân tình hết mức:
-Hôm nay trông em đẹp lắm, cuối tuần vui vẻ chứ? –anh mỉm cười.
-Cảm ơn anh. Em cũng vui như anh vậy.
-Sao em biết anh vui?
-Vì em thấy anh đang cười kìa. Chúc anh tuần làm việc tốt.
-Em cũng vậy.
Đây cứ như là nghi thức đầu tuần của họ. Anh không nói quá chút nào khi khen cô đẹp bởi cô thực sự lôi cuốn trong chiếc váy cổ thuyền màu be ấy. Minh là người đàn ông bay nhảy nhưng cũng rất nguyên tắc trong công việc, làm hết sức – chơi hết mình và đặc biệt không dây dưa với nhân viên cấp dưới.
Trong suốt ba năm qua, có nhiều lần anh muốn sa thải An với tư cách trợ lý rồi thu nhận cô với tư cách bạn gái, cũng không ít lần anh muốn vượt qua giới hạn giữa sếp và trợ lý để nếm hương vị thanh xuân của cô gái rực rỡ này nhưng anh biết mình không thể vì cái lợi trước mắt mà hy sinh lợi ích lâu dài được. Cô rất xinh đẹp, rất thông minh, rất khéo léo, đảm đương vai trò trợ lý một cách hoàn hảo nhưng như thế chưa đủ để trở thành người phụ nữ của đời anh. Minh biết sau khi dẫm lên ranh giới công việc, anh sẽ mất đi một trợ lý hiếm có khó tìm để sau đó, ba bảy hai mốt ngày, anh lại chán cô như chán những bóng hồng khác từng qua đời anh. Anh quay lưng bước về phòng làm việc và lần đầu tiên không thấy tiếc vì đã nhận cô làm trợ lý dù biết là bất kể ai làm vợ anh sau này cũng sẽ thua An nhiều mặt.
Cô là cánh tay phải của anh, người giúp anh trong các công việc hàng ngày, phối hợp thực hiện các quyết định của anh; lo hậu cần cho ban giám đốc và đối tác trong các chuyến đi công tác v.v... Có nhiều người lầm lẫn hoặc cho rằng thư ký và trợ lý là giống nhau nhưng sự thực thì một thư ký không thể làm được những yêu cầu cho vị trí trợ lý. Người trợ lý không đơn thuần chỉ trực tiếp giúp việc cho giám đốc, xem xét, đánh giá tình hình mà còn đóng góp ý kiến để giám đốc tham khảo trước khi quyết định.
Giám đốc ra ngoài rồi, cô trợ lý của anh để lộ nét mặt hơi tư lự sau chiếc bàn giấy: “Khác với sáu lần trước, lần này, anh ta không chế giễu một lời nào về cô gái “mười phút” đã gặp tối thứ sáu”. Không mất nhiều thời gian để chần chừ, An rút di động, bấm số và nói như rót mật:
-Hóa ra cưng nói đúng đấy, cưng à.
Sau đó, cô quay lại công việc, cái công việc đòi hỏi phải có khả năng làm việc độc lập, lên kế hoạch, xử lý tình huống tốt, chịu được áp lực cao, hiểu biết nhiều lĩnh vực khác nhau. An không có nhiều thời gian rỗi, ngay cả khi sếp nghỉ thì cô vẫn phải làm huống gì cô biết ở phòng bên kia, anh đang bắt đầu lật giở xem xét những tài liệu cô đã chuẩn bị trên bàn và nửa tiếng nữa, anh sẽ muốn uống trà.
*
**