Nếu ở phía cuối con đường không phải là anh.........

 

Nếu ở phía cuối con
đường không phải là anh.........

 

Hai chúng tôi yêu nhau đã từ lâu lắm, thậm chí chúng tôi còn
không biết người này đã coi người kia là cuộc sống từ khi nào nữa, chỉ biết
rằng có lẽ là lâu lắm rồi... Tôi là một đứa con gái bình thường, anh đẹp trai,
tôi thừa nhận, tôi không học được các môn tự nhiên còn anh thì học rất giỏi,
tôi lại hơn anh một tuổi, đó là sự kệch cỡm, tôi không muốn có. Ừ thì tôi có
tính kiêu hãnh như thế đấy, đi với anh lúc nào cũng có người bàn tán này nọ,
tôi mệt mỏi và xấu hổ, nhiều lúc cả thấy rất tự ti vì vẻ ngoài của mình, hôm ấy
tôi gặp một số người bạn của anh, họ đều là những cô gái xinh đẹp, khi nghe anh
giới thiệu tôi là bạn gái, cả đám phá lên cười... Vì sao ư, họ thấy tôi quá quê
mùa và chẳng có cái gì đặc biệt. Một cô nàng xinh đẹp tiến gần lại phía tôi,
khẽ chau đôi mi cong được mascara rất khéo: Ngoại trừ đôi mắt, em không thấy cô
ta có gì hơn em!!! Cô ấy kết luận 1 câu, tôi cúi đầu nín lặng, cả đám cũng tắt
ngấm những lời nhận xét. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm công khai một cách khủng
khiếp.

 “- Em tưởng anh phải
kiếm được nhỏ nào hơn em cơ!!! Hoá ra..”- Cô gái hơi dừng lại nói tiếp. “Bụi
bặm!”

 “-Này thôi đi, em nói
gì thế?”- Anh chau mày mở lời rồi nhìn về phía tôi với một nét mặt ái ngại.

Tôi hơi ngước đôi mắt lên nhìn, một cái nhìn thật lạ. Bình
thường tôi thừa nhận là mình ít nói nhất là ở những nơi có nhiều người lạ,
nhưng hôm tôi cảm thấy không chịu nổi nữa, lâu lắm tôi cũng không nổi loạn với
bất kì ai. Tôi chỉnh lại cặp kính, chỉ bước lên một bước duy nhất.

 “- Mắt bạn có vấn đề
hay là bạn không biết nhìn người vậy?”

 “-Nhỏ kia, mày nói
lại xem!”

 “- Tại sao tôi lại
phải nhắc lại trong khi bạn đã nghe rõ rồi nhỉ?

 “-Đừng tưởng mày
thích nói gì thì nói, không ai cản được tao khi tao đã muốn xử 1 người nào
đó... Kể cả anh Phong!!”

Lời nói ấy như đe doạ tôi, tiếng ồn hơi rộ lên rồi lại tắt
ngấm, không khí ngột ngạt đến khủng khiếp, tôi hơi nín thở, và dường như mọi
người cũng đang nín thở theo tôi. Có lẽ họ lo cho một con bé như tôi chăng?

Khẽ cong đôi môi tôi phát âm thật nhẹ: “- Tôi không thích
bạo lực, lại càng không muốn đánh nhau, bố mẹ cho tôi khuôn mặt này không phải
để tôi phá huỷ nó.”

Tôi hơi ngừng lại.

”- Có lẽ mọi người không hoan nghênh tôi ở đây, tôi biết như
vậy mà. Tôi đã nói sẽ không đi nhưng do Phong muốn vậy thôi. Rất xin lỗi vì đã
làm phiền, có lẽ tôi nên về trước thì hơn... Nhưng tôi muốn nói thêm tôi không
“bụi bặm” như các bạn nghĩ, và tôi có đủ tài năng để làm người khác ngưỡng
mộ... kể cả Phong! – Tôi cười lạnh.

       Chào!!!!”

Tôi quay người bước đi rất nhanh nhưng Phong đã kéo tay tôi
lại.

 “- Cậu không phải đi
đâu hết, ở lại với tớ!”

 “- Tớ không muốn, tớ
muốn về...” – Tôi cảm thấy tồi tệ kinh khủng.

 “- Ngoan một chút
đi!”

 “-Tớ ghét cái từ đó,
buông tay tớ ra!!!”- Tôi nhấn mạnh, dường như cơn giận này còn chưa ngừng
lại...

 “- Phong tại sao anh
phải níu kéo một con nhỏ khó ưa như thế nhỉ? Anh đang dùng nó để chọc tức em
đấy hả?”

 “- Viên, em thôi đi!”
- Phong nói, đưa đôi mắt của mình nhìn sang phía tôi.

 “- Anh khá lắm em đã
làm gì nó chưa? Nếu anh muốn làm em đỡ điên lên thì phải chọn một con nào đó
tài giỏi hơn em chứ, đằng này... nhỏ ấy...” Viên cười thách thức.

 “- Nhỏ kia, mày nói
mày đủ tài năng. mày dám chơi với tao không?”

Tôi hơi quay đầu lại, tôi ghét hạng người như thế.

 “- Chơi cái gì?”- Tôi
hỏi lại.

“- Ngoài học tập ra mày biết làm những gì nào?”- Viên đáp
cái nhìn khó chịu về phía tôi.

“- Nói ra xem, hầu như cái gì tôi cũng có thể!!!”- Tôi đáp
lại một cách đầy tự tin.

 “- Au, Bi-a, cờ
tướng, chém quái và thể hiện hát trình diễn 1 đoạn nhạc bất kì... mày làm được
chứ?”

 “- Tôi không ngại.”-
Tôi ngẩng cao đầu, cười nhạt. Từ chối đôi tay đang xiết chặt của Phong. Viên
quá kiêu ngạo- Dòng suy nghĩ thoáng lướt qua.

 “- Linh, em đâu có
biết chơi, đừng phá nữa!”

 “- Anh không hiểu
em.”- Tôi quay lại, đôi mắt có một chút thất vọng. Bên tôi bao nhiêu lâu rồi mà
anh ấy cũng không biết là tôi có biết chơi hay không nữa, hoá ra chỉ có tôi
bước vào thế giới của anh, còn thế giới của tôi anh chỉ là một người ngoài
không hơn không kém. Tôi chợt nhận ra điều ấy, có phải là quá muộn?

Thế là tôi nhận lời thách thức ấy. “Au, Chém quái và cờ
tướng” tôi đều thắng với điểm số chênh lệch vô cùng lớn, sự ngạc nhiên dâng lên
trong đôi mắt của mọi người, trong đó có cả anh.

Viên toát mồ hôi, còn tôi thì bình thản đến kì lạ.

 “- Sao? Bạn muốn thi
hát, vẽ, hay balê thậm chí cả partin , mình đều có thể chiều được.”

Viên nhìn sang tôi với đôi mắt không chút thiện cảm nào
trong đó.

 “- Hôm nay tao thấy
trong người không khoẻ, tao không đấu nữa!!”

Tôi bật cười, khẽ nhếch đôi môi, con người ấy thật đáng
khinh, thắng thì nhận, còn thua thì không.... Con người ấy, là người anh ấy đã
từng yêu sao? Vậy mà chưa bao giờ anh nói với tôi về điều đó!

 Đám đông chợt rộ lên,
ồn ào hơn trước.

 “- Hêy, Linh bạn cho
mình làm quen đi!”- Một anh chàng có khuôn mặt tuấn nhã phong cách rất teen
bước ra, lập tức có mấy người con trai nữa bước ra.

 “- Uh, cho mình số
điện thoại đi Linh!!!”- Đám đông xúm lại đồng thanh.

 “-Mấy người làm cái
trò gì thế?”- Phong bước ra đứng trước mặt tôi.

 “- Họ có làm gì đâu,
xin số điện thoại thôi mà!”- Tôi đáp lại Phong, ánh mắt dần thay đổi.

Phong lặng người đi, tôi lướt qua anh, bước về phía trước
đưa ra một tấm card cho người con trai có khuôn mặt tuấn nhã ấy, bước nhanh ra
khỏi quán coffee 24h  không quay lại một
lần nào cả...

Ngoài trời lạnh quá, tôi thấy trái tim của mình chợt nhói
lên dữ dội, tiếng nói sau lưng vang lên rất nhanh.

 “- Linh!!!”

 Đó là tiếng nói trầm,
ấm, tôi muốn nghe mãi mãi, nhưng tôi không quay lại, thản nhiên bước tiếp.

 “-Linh!!!”

 “- Không nghe tớ gọi
à? Sao không chờ tớ?”

 “- Không muốn thôi!”
- Tôi đáp lại, mắt vẫn nhìn vào con đường trước mặt.

 “- Cậu giận sao???”

 “- Không!!!”

 “-Thế tại sao cậu cho
những người kia số điện thoại một cách dễ dàng vậy? Trong khi tớ phải mất hơn
một tháng mới xin được?”

Tôi không trả lời, chỉ hỏi lại Phong : “-Thế cậu muốn xin
được nhanh chóng như họ hay là mất hơn một tháng như lúc đó?”

 “-Tất nhiên là muốn
nhanh chóng như họ rồi.”- Phong cười đáp lại.

 “- Nhưng đối với tớ,
những người như họ không quan trọng!!! Vì vậy tớ mới cho dễ dàng!!!” - Tôi cười
lạnh, nhấn mạnh. Phong lặng im rất lâu.

Tôi dừng bước hẳn, xoay người lại: “- Mình chia tay đi!!!”

Nói ra câu nói ấy, trái tim tôi bỗng trào dâng một cảm giác
đau đớn.

 Chưa bao gìờ tôi nhìn
Phong lâu như lúc này, trái tim thật nghẹt thở, từ cách xưng hô với Viên và với
tôi đã khác nhau lắm rồi, mặc dù Viên hơn tôi 2 tuổi và hơn anh 3 tuổi. Phong
đứng lặng, tôi khẽ thì thầm : “- Vì chúng ta không là của nhau!!!”

 “- Và vì tớ biết,
cậu... và Viên ...”

Tôi bước đi thật nhanh như đang trốn chạy một thứ gì đó,
Phong không giải thích hay gọi tôi lại nữa........

  Tôi biết... tôi
biết... tất cả đều là sự thật... Không phải là giấc mơ... chắc chắn...

Nếu Phong yêu tôi, có lẽ anh đã không để tôi như vậy, một
mình đơn độc giữa hàng mấy chục những con người xa lạ, nếu anh yêu tôi như tôi
yêu anh, có chết tôi cũng không bao giờ nói lời chia tay...

Nhưng... tôi biết, thế giới của anh không thể có tôi ở đó.
Dù cho trái tim tôi đau lắm nhưng chia tay đối với anh và với tôi đều là sự giải
thoát!!!

  Đêm về, con đường
hôm nay sao vắng quá... từng cơn gió lạnh mang theo chút giá rét đầu đông...

Nhưng tôi tin cả anh và tôi sẽ đều tìm được tình yêu của
mình giữa hàng ngàn con người đâu đó ngoài kia!!!! Hoặc cũng có thể anh quay
lại với Viên.

         Nhưng còn
tôi, chắc chắn phía cuối con đường của tôi... không phải là anh!!!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3