Bạn đã cố gắng hết sức chưa!
Nếu cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng
nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng
chẳng nhận ra...
Người ta thí nghiệm ném con ếch vào nồi nước
sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy vọt ra, bị bỏng một chút nhưng sống sót.
Nhưng nếu bỏ nó vào nồi nước lạnh rồi đun nóng dần, con ếch thấy mát,
rồi ấm áp dễ chịu nên nằm yên rồi chết trong nồi.
Con người cũng có nét giống như vậy, đó chính là thói quen.
Nếu
cuộc sống của chúng ta là một nồi nước mát, thì nó cũng không ngừng
nóng lên một cách tự nhiên, từ từ, đến nỗi nếu không để ý thì ta cũng
chẳng nhận ra. Bởi chẳng nhận ra nên ta cũng chẳng thèm phản ứng hay
hành động gì cả, ta chẳng làm gì...
Mỗi ngày đều lặp lại những
gì của ngày hôm qua, rồi một ngày trôi qua và ngày hôm sau ta lại thực
hiện quy trình cũ... Dù là ở nhà hay ở chỗ làm, ta có thể ngồi quán
nước, lướt web, chơi game, đọc báo, xem Tivi, hay những việc không tên
khác.
Cuộc sống “bình lặng” trôi đi. Rồi từ từ, dần dần, ta có
những thói quen, những thói quen đến một độ nào đó cũng giúp ta “nằm
yên” trong khi thiên hạ vẫn không ngừng tiến lên thần tốc, trong khi
cuộc sống vẫn không ngừng “nóng” lên từng giây.
Ta hầu như chẳng
còn muốn động não nữa. Trong công việc cũng như cuộc sống thường ngày,
ta chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả! Và rất có thể ta cũng sẽ có một
“kết cục dịu êm” như con ếch kia!
Thời gian trôi qua nhanh quá
khiến ta không nhận ra, hay vì những thói quen kia khiến ta mất đi cảm
giác rằng thời gian đang vút qua? Để đến một lúc nào đó, nhìn lại đoạn
đời đã qua, bỗng giật mình. Cùng với thời gian đã mất là tuổi trẻ, bao
cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhiều thứ vụt khỏi tầm tay, trong đó có những thứ
quý giá mãi mãi không bao giờ còn tìm lại được. Cuộc sống liên tục vận
động, không ngừng thách thức, cuộc sống tươi đẹp sẽ trở nên đầy những
nguy cơ đang đến từ từ đối với tất cả những “chú ếch”.
Và ở đâu
đây còn vô số những “nguy cơ” khác đang từ từ lớn lên mà ta không hay
biết hay không thèm biết. Có những điều xảy ra vào một ngày không đẹp
trời nào đó mà ta vẫn gọi là "bất thình lình", thực ra lại đang được
nuôi dưỡng qua từng ngày.
Sớm mai tỉnh giấc chợt tự hỏi mình: Lẽ nào ta cũng chỉ như một con ếch?
Chính
thói quen, dần làm cho ta nhàm chán, bớt linh hoạt, bớt nhạy bén. Vì
thế, khi sự cố xảy đến, ta thường chậm chạp trong xử lý các tình huống.
Hoặc bỏ lỡ cô hội, hay bị lợi dụng để lún sâu vào sự xấu…