Nắng lên từ một chữ F

-          Phong, cậu đã bao giờ phải xuống bếp nấu ăn chưa?.

-          Ngày trước thì có nhưng bây giờ bị mẹ cấm rồi!.

-          Vì sao?- tôi lấy làm ngạc nhiên.

-          Do một lần vừa nấu vừa nghe nhạc, không để ý nên gạt tay làm vỡ 5 chiếc đĩa, 4

cái bát và… hỏng cả chiếc chảo mẹ mới mua nữa!...- Phong đỏ mặt.

-          Thì ra cậu cũng là một người hậu đậu quá!!! Hihi…

-          Đó chỉ là hành động để chứng minh một điều rằng: bếp núc không phải là thế giới

dành cho con trai, nhất là tớ...

            Đó là câu chuyện đầu tiên của tôi và Phong trong giờ Công Nghệ, sau… cả năm trời học cùng nhau và cũng là câu chuyện đã được nói… hơn 6 năm về trước.

***

            Tôi “có gì gì đó với  Phong” như lời Hà- BFF của tôi nói- từ cuối năm lớp 6. Khác hẳn với những hotboy trong trường, Phong không nổi tiếng bởi vẻ bề ngoài mà bởi những tài lẻ của mình. Trước sự ngưỡng mộ của bạn bè, cậu ấy đã mang về cho trường 3 huy chương vàng trong cuộc thi bơi lội, rinh 2 giải Nhất quốc gia môn Tiếng Anh và Toán, cũng như đang là một đội trưởng rất tài ba của đội bóng rổ. Chẳng thế mà fan hâm mộ của cậu ấy luôn rất hùng hậu trong suốt những năm học cấp II.

            Ngày chia tay để bước vào 1 ngưỡng cửa mới, tôi thật sự rất buồn. Một phần vì phải xa Phong và cũng một phần vì chúng tôi vẫn chưa nói chuyện được nhiều với nhau…

-          Cấp III, cậu định thi vào trường nào?- dù đã được nghe mấy đứa bạn kể nhưng 

tôi vẫn hỏi Phong.

-          Có lẽ là tớ học dưới Hà Nội. Bố tớ chuyển công tác nên cả gia đình phải xuống 

theo.

-          Vậy là sau này cậu không có cơ hội được nói chuyện với tớ nữa rồi!- tôi nở 1 nụ 

cười méo xệch.

-          Với tớ, sẽ thật là tuyệt nếu điều đó xảy ra!- Phong lè lưỡi và gõ đầu tôi một cái.

Chúng tôi đuổi nhau vòng quanh lớp. Những tiếng cười giòn tan hòa trong nắng, 

tưởng như chẳng biết đến bao giờ chúng tôi mới được gặp lại nhau…

***

            Tôi đỗ vào trường chuyên của thành phố- một ngôi trường mơ ước của biết bao bạn học sinh khác. Nhưng tôi… vẫn bật khóc ngon lành khi cầm được giấy báo điểm trên tay. Vì một lí do thật đơn giản: TÔI NHỚ PHONG!!!... Không biết lúc này cậu ấy đang sống ra sao giữa trung tâm thành phố ồn ào và nhộn nhịp kia nhỉ?. Guồng quay của cuộc sống sẽ đưa ngọn gió ấy dừng chân nơi đâu?. Và liệu Phong có còn nhớ đến tôi- một con bé không thân thiết nhưng cũng không quá xa lạ này không???. Bao nhiêu câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu tôi lúc này, như một mớ bòng bong chưa tìm được chồ gỡ. Và mớ bòng bong ấy đang chờ một cơn gió đến… để cuốn nó đi…thật xa…

***

            Rầm…

-          Đi đứng kiểu gì thế không biết?. Tâm hồn đang treo ngược cành cây hả?- tôi hét lên.

-          Tớ xin lỗi…tớ…không cố ý đâu…nhưng…ơ…

Hai ánh mắt chạm nhau. Ấm áp và quen thuộc. Dòng cảm xúc kì lạ ngày xưa lại ùa về trong tôi. Nhanh chóng và bất ngờ như một cơn gió…

-          Phong, sao cậu lại ở đây?.- tôi lên tiếng trước.

-          Thì đây là trường tớ đang học mà!- Phong cười, nụ cười đầy ẩn ý.

-          Cậu không xuống Hà Nội nữa sao?.

-          Bà nội tớ già rồi nên không thể ở một mình. Vì thế tớ xin bố mẹ cho tớ ở lại đây 

với bà.

Sau đó tớ đã thi đỗ vào đây, học lớp C5.

-          Vậy sao?. Tớ đang học lớp C3, cách cậu chỉ vài giây đi máy bay thôi. Hihi..

-          Thôi, tớ vào lớp đây, trống rồi.- Phong quay người đi, bất ngờ như cách cậu ấy 

đã xuất hiện trước mặt tôi vậy.

Vì học khác lớp nên những ngày sau đó, tôi và Phong ít gặp nhau hơn, số lần nói  chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và điều đó làm cho tôi thấy lo sợ. Tôi sợ một ngày nào đó, tối sẽ mãi mãi mất Phong, hoặc… đến lúc nào đấy, tôi sẽ không còn đủ sức để giữ lại một cơn gió, cho riêng mình.

***

            Tôi bắt đầu tìm đủ mọi cách để “chiếm giữ” Phong. Hà nói tôi thật ích kỉ. Nhưng mặc kệ, “nó thì hiểu gì chứ”, tôi nghĩ vậy và tiếp tục làm theo ý mình, ít nhất là để thỏa cái cảm xúc lúc này của bản thân đã.

            Tôi tham gia vào đội bóng rổ của trường do Phong làm đội trưởng; lao vào học Toán để được học đội tuyển cùng cậu ấy. Mỗi ngày tan học, thay vì về cùng Hà như mọi khi, tôi chịu khó đi xa thêm một đoạn để được đi theo sau Phong và ngắm nhìn cậu ấy từ xa. Điều đó làm cho tôi thấy vui và yên tâm hơn rất nhiều.

            Ngày 20-11, trường tôi tổ chức văn nghệ. Sau bao nhiêu ngày vất vả tập luyện, tôi, Phong và Giang- cô bạn bí thư xinh đẹp, tài năng của lớp Toán- được chọn để hát tam ca trong chương trình này. Vì đây là buổi văn nghệ có rất nhiều người đến tham dự nên chúng tôi phải tập thường xuyên, bất kể lúc nào khi có thời gian rảnh rỗi. Tuy cùng luyện hát trong một phòng nhưng cách Phong quan tâm đến Giang làm cho tôi có chút ghen tị. Và tôi… bỗng dưng quay sang ghét Giang, dù cho cô bạn luôn muốn xích lại gần tôi.

             Ngày biểu diễn cuối cùng cũng đã đến. Chỉ còn 10 phút nữa, tôi sẽ được hát cùng Phong, trước biết bao con mắt ngưỡng mộ của tụi bạn. Nhưng… có một kẻ thứ 3 xen vào giữa chúng tôi làm gì cơ chứ?. Cảm giác muốn độc chiếm Phong trong lòng tôi lại bừng thức… Tôi đã lén lấy kéo và cắt một đoạn dài trên váy của Giang khiến cô bạn không thế ra biểu diễn được. Cuối cùng, tôi được hát song ca cùng Phong, chỉ song ca thôi nhé, trong niềm vui sướng cực độ. Buổi văn nghệ thành công rực rỡ, chỉ mình Giang ngồi sau cánh gà, đang khẽ nở một nụ cười. Thật buồn…

***

-          Cái gì, mày đã làm thế sao hả Chi?.- Hà hét lên khi nghe tôi tường thuật lại vụ việc

mới xảy ra trong buổi biểu diễn văn nghệ.- Mày có còn là Chi mà tao quen biết nữa không hả?.

-          Tao chẳng làm gì sai cả. Ai bảo nó làm kẻ thứ 3 làm chi?.- tôi cố gân cổ lên cãi.

-          Mày ích kỉ quá Chi ạ!. Mày chỉ biết nghĩ cho mình mày vậy thôi sao?. Nếu giữa 

Phong và Giang thật sự có một cái gì đó như mày nghĩ thì dù mày có làm gì đi nữa, 

mày cũng không thể độc chiếm được Phong đâu, mày hiểu chưa?.

-          Nhưng tao đã quen Phong trước Giang. Hiểu Phong nhiều hơn Giang.

-        Có một điều mà cho đến giờ mày vẫn chưa biết. Đó là:  gió sẽ không bao giờ 

dừng chân ở những người lúc nào cũng chỉ hẹp hòi muốn độc chiếm nó như mày. 

KHÔNG BAO GIỜ! MÃI LÀ VẬY!.- Hà hét lên rồi bỏ đi, để mặc tôi lại giữa một niềm 

vui không bao giờ đáng được ăn mừng.

Tôi khóc. Là những giọt nước mắt hối hận. Hà giận tôi thật rồi!. Và nếu Phong biết, 

có lẽ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho tôi, đúng hơn cả là “không bao giờ dừng chân” ở bên cạnh một đứa như tôi. Càng nghĩ, tôi càng khóc to hơn. Phải chăng tôi đã và đang thật sự đánh mất mình…???. Biết đâu giữa Phong và Giang chẳng có gì thì sao???.

***

            Trung thu, tôi quyết định không đi chơi cùng lớp mà nằm ở nhà nghe nhạc. Thời gian trôi qua, mỗi giây, mỗi phút đều thật nặng nề và ảm đạm.. Không hiểu sự vô tình có được tính toán trước hay không mà những bài hát tôi nghe lúc này cũng thật buồn… “… Và, từ hôm đó em đã thầm yêu anh nhưng ngại ngùng không dám nói, chỉ dám giấu trong tim vậy thôi…”. Từng lời bài hát vang lên như những cảm xúc bấy lâu nay chất chứa trong lòng tôi: buồn tẻ, nhạt nhẽo, lo sợ, ngại ngùng và có chút gì đó trống rỗng nữa. Chợt, điện thoại có tin nhắn:

-          Tao đang chơi phố cùng Huy nè!. Vui lắm. Mày cứ như thế thì sẽ chết già trong 

cô đơn thôi!:(.- Hà nhắn.

-          Mày cứ việc bỏ rơi bạn bè mà đi hưởng hạnh phúc đi, “con bạn tốt” ạ!.- tôi vội 

reply.

-          Vì là bạn tốt nên chút nữa tao sẽ qua. Còn bây giờ phải “hưởng hạnh phúc” 

đã.Tôi không muốn nhắn tin lại bởi tôi biết, Hà sẽ “không bao giờ tiếp chuyện với bất 

kì đứa nào biết nhưng vẫn cố tình bòn rút thời gian của nó khi nó và Huy đi chơi với  

nhau”- theo đúng như lời Hà nói.

       Khoảng 1 tiếng sau thì Hà tới…

-          Xin chào!. Tao mang đồ ăn đến cho mày đây!.- Hà lên tiếng.

-          Thì ra vẫn còn nhớ đến tao cơ đấy!.

-          Mày định năm nào cũng đón trung thu không bánh nướng, bánh dẻo, không múa 

rồng,sư tử và thậm chí là không thèm bước chân ra ngoài đường như thế này mãi 

sao???.

-          Tao…

-          Chỉ vì trung thu hai năm trước mày thấy Phong đèo Giang đi chơi phố?. Vì 

Phong mà suốt 6 năm qua mày khóc nhiều hơn cười?. Vậy tại sao mày không…quên 

Phong đi khi biết cậu ấy đã có người khác?.- Hà vừa nói, vừa quay người tôi lại nhìn 

thẳng vào nó.

-          Nếu quên được thì tao đã quên lâu rồi, đâu đợi mày phải nhắc. Dù gì thì Phong

cũng… chưa biết tình cảm của tao…

-          Vậy mày hãy nói rõ tình cảm ấy với Phong đi. Dù sao cũng là năm cuối cấp rồi. 

Đừng che giấu tình yêu của mình nữa. Hãy nói đi khi trái tim mày còn rung động…

Hà nói xong, kéo gối lăn ra ngủ. Đêm nay nó ngủ lại cùng tôi vì bố mẹ nó về quê từ 

chiều,mai mới lên. Tôi trằn trọc mãi  mà vẫn chưa ngủ được. Chẳng lẽ tôi phải nói 

thật tình cảm của mình với Phong sao?. Nhỡ cậu ấy từ chối thì thế nào?. Nhưng nếu 

không nói thì tình cảm 6 năm qua… Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi…

***

            3 ngày sau… và cũng là 1 ngày cuối tuần đặc biệt…

            Tôi ngồi ôm chiếc radio canh me từ 6h30’ sáng để chờ xem chương trình “Quick and Snow show” phát sóng lúc… 8h. Không biết hôm nay Phong có nghe radio không nhỉ?. Dù biết đã báo trước cho Phong trong lá thư tôi nhờ Hà chuyển hộ nhưng tôi vẫn cứ nhấp nhổm không yên, lo lắng và hồi hộp…

            08h22’

            “Lá thư tiếp theo là của bạn Hoàng Chi, lớp 12 C3. Chi muốn gửi tặng bài hát “ Từ hôm đó” tới bạn Phong lớp C5, ở số điện thoại 0922**** với lời nhắn:” Phong ơi, bài hát này chính là tình cảm của tớ dành cho cậu trong suốt 6 năm qua. Dù biết cậu đã có một bóng hình khác, nhưng sắp ra trường rồi, tớ vẫn muốn biết câu trả lời từ cậu. Hãy nhanh trả lời tớ nhé!.”.- Mời các bạn cùng lắng nghe bài hát “ Từ hôm đó”.”.

            Vừa nghe hát, tôi vừa ôm lấy chiếc điện thoại, xiết chặt nó trong tay như sợ ai cướp mất. Những giọt nước mắt cứ lấp ló, chỉ chực trào ra… Chợt điện thoại rung lên khi bài hát vừa kết thúc. LÀ TIN NHẮN CỦA PHONG…

-          Chi, cảm ơn tình cảm cậu đã dành cho tớ suốt 6 năm qua. Nhưng thay vì làm BF,

tớ có thể thêm một chữ F nữa vào phía sau được không?.

            Lần này thì không còn lấp ló nữa. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ không được mua kẹo. 6 năm cho một tình yêu đơn phương không phải là ngắn, vậy mà chỉ một chữ F lại làm nó tan như bong bóng mưa thế sao???.

            Tôi tránh mặt Phong cả tuần trời, không bóng rổ và cũng không học đội tuyển gì hết. Tan học, tôi cũng phóng thật nhanh về nhà, không còn đi theo Phong như mọi ngày nữa. Mắt tôi thì sáng nào cũng đỏ hoe, học hành thì sa sút…Hà thấy vậy liền lôi tôi ra một góc:

-          Mày hành hạ bản thân đủ chưa?.- nó hét lên.

-          Kệ tao!. Giờ thì chẳng còn gì nữa nhé!. Nói ra để mà làm gì cơ chứ?.

-          Thà mày đau khổ vì bị từ chối còn hơn là đau khổ vì không dám nói ra tình cảm 

của mày với người mày thương yêu.

-          Nhưng mày thấy đấy, kết quả có vui vẻ gì đâu?.- tôi nói to.

-          Chẳng phải mày và Phong vẫn có thể làm BFF hay sao?. Có khi còn vui hơn là 

làm BF như mày mong đợi đấy!...

-          Liệu tao có thể làm được thế không Hà?. Chỉ coi cậu ấy như một BFF thôi, phải

không???... Khó lắm đấy Hà ơi.- tôi bật khóc.

Hà ôm chầm  lấy tôi:

-          Tao tin là mày làm được, Chi ạ!. Hãy thử một lần nhé!. Cố lên!...

***

            Cả 1 tuần sau, tôi sốt cao, phải vào bệnh viện. Mùi thuốc tê phả vào miệng ngai ngái. Cửa phòng lúc nào cũng đóng kín như muốn cách biệt tôi với cuộc sống ồn ào, tấp nập bên ngoài. Tôi đòi ra viện sau khi thấy mình đã đỡ hơn một chút. Về đến nhà, tôi tình cờ biết được một chuyện: trong suốt tuần qua, ngày nào Phong cũng vào thăm tôi và mang tặng cho tôi một bó hoa đặt ở đầu giường. Phong đã đến vào lúc tôi đang ngủ vì cậu ấy không dám gặp tôi. Cậu ấy cho rằng vì mình mà tôi đã phải vào viện… Chợt, tôi thấy thương Phong quá!. Cậu ấy đâu muốn làm tôi ra nông nỗi cơ chứ!!!...

            Sau mấy ngày ở nhà tẩm bổ, tôi được ra phố đi mua sắm với Hà. Cái xô bồ của chợ búa lại nhanh chóng kéo tôi trở về với hiện tại. Và tôi… nhìn thấy Phong…đang nắm tay Giang đi phía trước. Nhưng thật kì lạ bởi thay vì khóc, tôi lại mỉm cười. Những lời nói của Hà và cả những bó hoa của Phong lại chợt ùa về trong tâm thức. Tất cả đã biến chữ F tưởng như vô cùng tồi tệ mà Phong muốn thêm vào thành một tia nắng thật ấm áp, một tia nắng chạy song song cùng gió, đến và xua tan đi những đám mây đen u ám trong lòng tôi suốt 6 năm qua…

            Và như được trở lại với chính mình của ngày nào: mạnh mẽ và tinh nghịch,…, tôi chạy lại, đứng trước mặt Phong, khẽ nở một nụ cười: “Xin chào, BFF của tôi!”;…

 

            “Yêu một người là chấp nhận bước đi khi người ấy không cần mình nữa ... Yêu một người là chấp nhận buông tay người ấy ra khi người ấy muốn nắm chặt lấy một bàn tay khác ... Yêu một người là chấp nhận lừa dối người ấy rằng tình yêu của mình chấm dứt để cho người ấy không phải bận tâm suy nghĩ ..  Và yêu một người là chấp nhận thay thế những giọt nước mắt bằng tất cả nụ cười!”.

                                                                                    P.W.F 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3