Nếu Anh là gió , nếu em là mây - Kỳ 2

Nếu em là mây thì đã có anh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anh lại một mình…


Phong lao đi trong màn mưa hối hả, anh thậm chí còn không dám quay lại nhìn Thùy Vân lấy một lần. Anh sợ anh sẽ động lòng trước sự mong manh của cô gái đó. Quân nói đúng, ngay từ đầu anh không nên gặp để rồi yêu Vân, chính anh đã làm tổn thương người con gái mà anh yêu nhất. Lần đầu tiên gặp Vân, anh đang ngồi uống cà phê một mình, anh đến đó để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống. Đưa mắt ra phía cửa kính và nhìn, anh đã thấy Vân: một cô gái tóc dài, mũ trắng, váy trắng, đôi giày búp bê nhỏ xinh cũng màu trắng, Vân hiền dịu như một thiên thần, anh lập tức bị cô thu hút. Cái dáng điệu của Vân khi luống cuống sang đường khiến anh muốn bảo vệ cô gái đó ngay từ giây phút gặp đầu tiên. Anh thanh toán tiền và lao ra khỏi quán, những hành động sau đó của anh khiến cô ngơ ngác và anh yêu sự trong sáng của cô. Anh nhờ một người bạn của mình học báo chí tìm hiểu về cô và nhanh hơn dự định, anh lại được gặp cô một cách tình cờ. Dường như cô luôn xuất hiện vào những lúc anh cảm thấy mệt mỏi và cần người để tâm sự. Anh tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng với cô, nhưng cô gái nhỏ tinh tế đó vẫn cảm nhận được thứ tình cảm sâu thẳm trong con tim anh.

Phong quay lại nhà hàng mà bạn bè vừa tổ chức sinh nhật cho Vân, Quân vẫn ngồi đó với một chai rượu.

- Đi với tôi! Thùy Vân đang cần cần cậu.

- Đồ khốn! Anh đã làm gì cô ấy? – Quân đưa nắm đấm về phía Phong, anh chặn lại:

- Nếu muốn đánh tôi thì để lúc khác, trời đang mưa, anh không muốn cô ấy dầm mưa đến chết chứ?

Câu nói của Phong như làm Quân bừng tỉnh, cậu thảng thốt:

- Cô ấy đang ở đâu?

- Lên xe đi!

Phong đưa Quân gần đến nhà Vân, anh dừng xe và đưa Quân chiếc ô của mình. Từ xa, anh cũng có thể nhìn thấy Vân đang khóc, tại sao lại phải rơi nước mắt vì anh, anh không xứng. Có lẽ vết thương ở chân Vân dính mưa nên tê buốt, anh xót xa. Cô gái bướng bỉnh của anh không chịu để Quân cõng, phải khó khăn lắm Quân mới dìu Vân đi được. Nhìn cô như vậy anh không khỏi đau lòng nhưng anh cũng chẳng thể làm khác.

Alone Cafe.

- Đây là nơi mà lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy Vân. – Phong nói.

- Tôi không muốn nghe, có chuyện gì anh nói nhanh đi. – Quân lạnh lùng.

- Vân… cô ấy vẫn ổn chứ? – Phong hỏi.

- Đêm đó, Vân dầm mưa, bị sốt rất cao, vết thương ở chân nhiễm trùng. Cô ấy giờ không còn là Vân hay nói, hay cười như trước rồi. Tất cả là vì anh.

- Hãy thay tôi chăm sóc cho Vân.

- Không cần anh nói câu đó, từ trước đến nay tôi vẫn luôn làm như thế, nhưng sự thật thì sự chăm sóc của tôi không thể bù đắp vết thương trong lòng Vân. Tại sao anh không dám sống đúng với tình cảm của mình?

- Tôi… ba tháng nữa, tôi sẽ…

Vân xộc vào trong quán, cô ngắt lời Phong:

- Hai người không cần đẩy tôi cho nhau như thế, bản thân tôi, tôi tự chăm sóc được. – Cô quay sang Quân – Cậu để quên điện thoại ở nhà tớ lúc vội vàng phóng đi và tin nhắn vẫn được mở.

- Vân… tớ xin lỗi, hai người nói chuyện đi, gặp lại cậu ở nhà. – Quân cầm điện thoại, bước nhanh ra khỏi quán.

Thấy Vân, anh luống cuống:

- Em… vẫn ổn chứ?

- Không ạ! – Cô đáp.

- …

- Đừng thương hại em.

- Tôi…

- Anh có ân hận vì đã gặp em không?

Anh im lặng không trả lời, cô cười chua chát:

- Giá chúng ta đừng gặp nhau thì mọi chuyện đã khác, em sẽ không bị dày vò vì nỗi nhớ về anh, anh cũng không phải khó xử trước những hành động ngu xuẩn của em.

- Vân!!!

- Nhưng rõ ràng là anh tiếp cận em trước mà, anh làm em nhớ và thích anh rồi đột ngột rời xa em. Em thấy mình cứ như một trò đùa vậy.

- Tôi chưa từng nghĩ sẽ đùa cợt với em.

- Nhưng anh cũng không bao giờ nghĩ sẽ chính thức với em.

- …

- Có lẽ em đang khiến anh khó xử? Em sẽ ổn thôi, đừng thương hại. Hình như anh cũng không còn gì muốn nói với em nữa, vậy em đi trước đây. – Gương mặt Vân không để lộ chút cảm xúc nào, cô nói một mạch rồi lao nhanh ra khỏi quán.

Hà Nội giờ tan tầm, Phong đột nhiên nghĩ đến Vân của ngày đầu tiên gặp mặt, cô gái nhỏ loay hoay chừng mười phút vẫn không thể sang đường. Chợt có tiếng phanh xe chói tai, ly cà phê trên tay anh rơi xuống vỡ tan tành, anh thất thần lao ra khỏi quán, miệng không ngừng gọi tên cô. Anh lao vào giữa đám đông đang xúm lại, nước mắt giàn giụa, cô gái nhỏ nằm thoi thóp, một dòng máu tươi chảy trên khuôn mặt tái nhợt. Anh ôm cô vào lòng, khóc như điên dại, đường phố tắc nghẽn. Anh bế cô trên tay, chạy như bay, miệng hét lớn tên cô: “Nếu em là mây thì đã có anh là gió, chúng ta sẽ đi chung đường, đừng bỏ anh lại một mình, THÙY VÂN!!!”. Xe cứu thương vừa đến cũng là lúc anh gần như kiệt sức, anh vẫn giữ chặt Vân trên tay cho đến khi đèn phòng cấp cứu sáng lên, tất cả phải ra ngoài và chờ đợi.

Nhìn thấy bố mẹ Vân và cả Quân thẫn thờ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Phong thấy mình có lỗi hơn bao giờ hết. Cô phải sống, anh còn chưa kịp nói với cô tình cảm của mình, phải đến lúc cô sắp bỏ lại anh, anh mới nhận ra mình thật ngu xuẩn khi có ý nghĩ sẽ rời xa cô. Anh tưởng rằng như thế là hi sinh cao cả, là mang hạnh phúc đến cho cô, nhưng anh đã nhầm, cả anh và cô đều không thể sống nếu thiếu nhau. Nếu cô mãi mãi không tỉnh lại anh sẽ phải sống trong ân hận và dằn vặt suốt đời. Có tiếng cô y tá hốt hoảng vọng ra: “Bệnh nhân mất quá nhiều máu, ngân hàng máu của bệnh viện không đủ nhóm máu A, đề nghị người nhà bệnh nhân lập tức đi xét nghiệm để truyền máu”. Trong những năm học Đại học, có lần anh đã đi hiến máu, anh nhớ chính xác mình thuộc nhóm máu A, ông trời đã cho anh cơ hội cứu sống Vân. Không do dự, anh lập tức làm theo hướng dẫn của bác sĩ. Quân cũng đi xét nghiệm nhưng cậu không cùng nhóm máu với cô, bố mẹ Vân vì lí do sức khỏe nên bác sĩ không đồng ý cho họ truyền máu. Phong truyền cho Vân khá nhiều máu, anh hơi choáng váng, dù ý tá đề nghị anh nằm lại để theo dõi nhưng vẫn cố gượng dậy ra ngoài chờ.

- Phép màu đã cứu sống cô bé! – Vị bác sĩ bước ra sau khi đèn cấp cứu tắt. Tất cả như vỡ òa, vị bác sĩ tiếp tục – Cô ấy cần nghỉ ngơi, sau khoảng hai tư tiếng nữa sẽ tỉnh lại. Trong lúc mê sảng cô bé vẫn gọi cái tên Phong và dù chúng tôi cố gắng gỡ ra thì cô ấy vẫn nắm chặt một chiếc móc điện thoại trong suốt ca cấp cứu. Có lẽ ý chí và nghị lực mạnh mẽ đã giúp cô ấy sống lại.

Cô y tá cũng trấn an mọi người:

- Cô bé như một thiên thần vậy, đẹp ngay cả khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, gia đình đừng quá lo lắng, được truyền máu kịp thời, cô bé sẽ sớm tỉnh lại.

Vân cần được yên tĩnh để nghỉ ngơi, phải đến khi cô được chuyển về phòng hồi sức cấp cứu mọi người mới được vào thăm. Mặc kệ mọi người khuyên can Phong vẫn túc trực bên giường bệnh của Vân: bị kích động mạnh, thiếu ngủ lại truyền quá nhiều máu, Phong cũng phải nhập viện ngay sau đó. Anh ngất lịm đi khi đang cố hát cho Vân nghe một bài. Hai người nằm chung một phòng bệnh, bố mẹ Phong công tác trong Sài Gòn nên chỉ có cô giúp việc đến chăm nom. Gương mặt Vân ngày một hồng hào, cô khẽ động đậy những ngón tay và nhẹ nhàng mở mắt. Ba mẹ Vân bật khóc vì sung sướng, cô mỉm cười cho họ yên tâm, cô đưa mắt nhìn xung quang, ánh mắt hơi khựng lại khi thấy Phong đơn độc bên chiếc giường gần đó.

- Cậu thanh niên đó đã truyền máu cho con.

- Phong túc trực bên Vân từ lúc cậu bị tai nạn đến giờ, chắc kiệt sức nên bị ngất. – Quân giải thích.

Vân nói muốn nghỉ ngơi nên bảo mọi người ra ngoài, mẹ Vân sau khi bón cho con gái bát cháo cũng chiều theo ý con. Vân ngắm nhìn Phong, anh gầy và xanh đi nhiều, cô muốn chăm sóc anh nhưng bây giờ đến bản thân mình cô còn không thể tự chăm sóc huống chi là chăm sóc cho người khác. Cô khẽ khàng gọi tên anh: “Phong! Mau khỏe lại anh nhé”. Vậy mà như nghe được, anh khó nhọc mở mắt. Việc đầu tiên khi anh tỉnh dậy là nhìn sang chiếc giường của Vân, cô đã tỉnh lại, anh như không tin vào mắt mình. Cô nhỏ nhẹ nói đùa, hai hàng nước mắt long lanh:

- Anh định bắt em truyền lại máu cho anh hay sao mà lại không biết giữ gìn sức khỏe như thế?

- Em đã tỉnh lại! – Anh xúc động. Anh bám vào thành giường, cố gắng bước đến gần cô.

- Anh phải nghỉ ngơi.

- Nhìn thấy em tỉnh lại thế này anh không còn thấy mệt nữa rồi.

- Anh… anh xin lỗi… anh…

Cô đưa tay lên môi anh:

- Anh không có lỗi, em chẳng đã nói rồi, đừng thương hại em, đừng cảm thấy áy náy vì em còn gì!

- Vân! Anh không có ý đó. Anh đã sai khi cố tình đẩy em ra xa anh trong khi anh cũng không muốn điều đó. Xin em đừng bao giờ rời xa anh, đừng làm anh phải hoảng sợ như thế này một lần nữa. Anh sai rồi.

Anh nắm lấy bàn tay mỏng manh của Vân:

- Anh đã chờ em tỉnh lại để cho em biết một bí mật.

- …

- Anh yêu em!

Phong nhoài người, đặt một nụ hôn lên trán Vân, đôi má cô ửng hồng, bằng chút sức lực của mình, cô vòng tay ôm nhẹ lấy anh, qua ô cửa sổ của bệnh viện, nắng đang lên nhẹ nhàng…

Một tháng sau Vân xuất viện, cô sống lại là nhờ phép màu theo vị bác sĩ nói nhưng có lẽ phép màu đó chính là nhờ sự quan tâm chăm sóc tận tình của Phong. Dù bác sĩ nói cô đã hoàn toàn bình phục nhưng Phong vẫn không yên tâm, anh thường xuyên ghé thăm và gọi điện nhắc nhở cô ăn uống đều đặn. Cô quay lại trường học với những trang viết và những chuyến đi thực tế. Để thực hiện đề tài ở trường, cô dành mấy ngày nghỉ lễ để đi Mai Châu viết bài cùng nhóm bạn. Phong gọi cho Vân mà điện thoại không liên lạc được, anh đoán trên đó không có sóng, cảm thấy không yên tâm, anh xin phép bố không đến công ty hai ngày và anh lên đường tới Mai Châu. Mẹ Vân nói cho anh địa chỉ nơi Vân đến, anh hứa sẽ chăm sóc cô cẩn thận, thương con gái, bà còn gửi anh mang ít đồ ăn lên cho Vân, toàn là những món cô thích. Anh phóng xe đến nơi thì trời đã tối, anh theo địa chỉ mẹ Vân cho và tìm đến. Mọi người đang đốt lửa trại, anh đã nhìn thấy Vân từ xa, cô đang ghi ghi chép chép gì đó trong khi mọi người đang cùng nhau hát quanh đống lửa. Anh tiến đến nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô:

- Tại sao anh lại yêu một cô phóng viên lãng mạn vì công việc mà quên cả bạn trai như em chứ?

Vân như không tin vào tai mình, cô quay sang ngước nhìn Phong – vẫn bằng đôi mắt trong veo như lần đầu tiên anh gặp. Mất vài giây ngỡ ngàng, cô cũng thốt lên được một câu:

- Giờ anh suy nghĩ lại vẫn còn kịp đấy! – Cô nghiêng đầu trêu chọc anh rất đáng yêu.

- Nhưng mẹ vợ lại tin tưởng và giao em cho anh mất rồi, bà nhờ anh mang đồ ăn tẩm bổ cho em này.

- Mẹ vợ???

- Không được à? – Anh giả bộ tiến sát vào Vân khiến cô đỏ ửng mặt, lúng túng đẩy anh ra. Anh phá lên cười, cô tỏ vẻ giận dỗi đánh nhẹ vào vai anh.

- Mà sao anh lại đến đây?

- Anh nhớ em.

- Anh biết nói những lời có cánh từ bao gờ thế?

- Từ khi yêu em. – Anh nháy mắt với cô. – Mà em mải công việc đến độ quên luôn anh đấy, không nhắn cho anh lấy một cái tin.

- Ở đây không có sóng mà anh.

Cô tựa đầu vào vai anh:

- Anh này… – cô ngập ngừng – … Quân đã nói cho em biết việc anh phải đi học kinh doanh.

- Vì anh đang cố thuyết phục bố sẽ không đi nên chưa nói với em. Anh…

- Đừng anh! Nếu anh vì em mà đi ngược lại điều bố mẹ mong muốn thì bố mẹ anh sẽ giận em lắm đó.

- Nhưng…

- Em cũng đâu còn là trẻ con, em tự chăm sóc bản thân mình được… và quan trọng là em sẽ chờ anh quay về. – Cô thì thầm.

Anh quàng tay lên vai cô, siết chặt cô vào lòng:

- Cảm ơn em đã hiểu anh.

- Dù sao em cũng không muốn là gánh nặng cản bước anh, vì thế anh phải học tốt và thành công trở về đấy. Sang đấy đừng có thấy mấy cô nàng mắt xanh mà quên em.

- Anh chỉ lo những chàng trai khác sẽ nhân cơ hội anh đi xa để theo đuổi em thôi. – Anh véo nhẹ mũi cô, cô nhăn mặt, giúc đầu vào ngực anh.

Ít ngày nữa thôi, anh và cô sẽ ở hai phương trời, anh sẽ lao đầu vào học kinh doanh để sớm trở về còn cô sẽ tiếp tục với những chuyến đi thực tế không có anh. Họ sẽ khắc khoải trong nỗi nhớ về nhau…

Chuyến bay Hà Nội – Việt Nam đến Bern – Thụy Sĩ.

Phong kéo chiếc vali nặng trịch vào sân bay, anh thấy bước chân nặng nề hơn bao giờ hết, anh nhất định không cho Vân ra sân bay tiễn, anh sợ nếu nhìn thấy cô anh sẽ không thể đang tâm bước lên máy bay được. Anh đã nhìn thấy cô lén lau nước mắt khi chuẩn bị hành lí cho anh, cô cố cười tỏ ra vui vẻ để anh yên tâm nhưng trong sâu thẳm anh biết lòng cô đang nặng trĩu. Quyết định để người mình yêu đi xa không phải dễ dàng, anh hiểu, anh cũng đã lo sợ khoảng cách sẽ vô tình chia rẽ hai người, nhưng anh phải làm tròn trách nhiệm với gia đình mình để cô không cảm thấy áy náy. Anh miên man suy nghĩ, tạm biệt gia đình mình rồi bước vào phòng cách li.

Cô ngồi bó gối trên chiếc ghế xoay, giờ này chắc chắn Phong đang ở sân bay. Cô thầm khao khát anh sẽ lại bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô như mọi lần nhưng hôm nay, cô biết điều đó là không thể. Vân cố lao đầu vào công việc để quên đi hôm nay là ngày anh bay nhưng sự thật cứ hiện hữu trước mắt, cô không thể tập trung vào việc gì hết. Anh không cho cô đi tiễn, cô biết lí do. Cuối cùng cô cũng thấu hiểu hết cái cảm giác khi biết người mình yêu sắp đi đến một phương trời rất xa mà cô lại phải ngồi đây, chẳng thể đến bên anh hay làm gì cho anh. Cô bật một bản nhạc.

Mai, mình sẽ thấy nhau trong chờ mong.

Cảm giác ấy em chưa từng qua, từng ngày ta có trong nhau.

Anh, ngày đó quá xa để gặp nhau.

Không biết những câu chuyện mộng mơ… còn theo anh tới xứ xa.

Anh ra đi, tới bến đất mới, có bao điều đang chờ.

Anh nghe không, em sẽ rất nhớ… nhớ nụ cười lung linh mỗi sáng…

Cô khóc, nước mắt cứ thế rơi ướt khuôn mặt, tờ bản thảo trên tay cô rơi xuống…

Máy bay bắt đầu cất cánh…

Cô bất giác bấm số anh: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” – Giọng nói khô khốc, không phải là anh, cô òa khóc nức nở, anh đã xa cô.

Tiếng máy bay nghiến trên đường băng rồi bay lên cao, đưa anh xa cô hơn, hàng tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay anh không chợp mắt phút nào, anh nghĩ về cô, về tất cả những kỉ niệm giữa hai người. Máy bay bay qua những đám mây, anh chợt nhớ đến cô: “Em là Vân, tên em có nghĩa là mây mà mây cũng không thể ngừng bay”. Anh khẽ cười, cảm giác như cô vẫn đang rất gần mình.

Phong vừa học vừa làm thực tập sinh cho một công ty của Việt Nam đặt trụ sở tại Thụy Sĩ mà bố anh đã liên hệ. Bằng năng lực thực sự của mình, anh được giám đốc rất trọng dụng. Hằng ngày, anh học vào buổi sáng và đến công ty vào buổi chiều, bài vở chất chồng, công việc kinh doanh đầy áp lực nhiều lúc khiến anh muốn buông xuôi tất cả nhưng nghĩ đến cô và lời hứa sẽ thành công trở về, anh lại tiếp tục cố gắng. Ang đang mang tài liệu lên phòng giám đốc thì bất chợt nhìn thấy một cô gái: váy trắng, mũ trắng. Anh gần như quên hết mọi thứ, anh nắm lấy cổ tay cô và hét lớn: “VÂN!!!”. Cô gái quay lại, đôi mắt trong veo… nhưng không phải Vân. Anh buông tay, xin lỗi cô gái vì hành động của mình nhưng anh không thể rời mắt khỏi cô – rất giống Vân. Anh bối rối quay đi, rút điện thoại gọi Vân nhưng cô không nhấc máy, chắc giờ cô đang ngủ, thoáng chút thất vọng, anh cất điện thoại, bước lên phòng giám đốc một cách uể oải. Một lần nữa anh ngỡ ngàng khi nhìn cô gái đó. Anh cúi đầu chào và ngồi xuống ghế.

- Đây là con gái chú. – Giám đốc quay sang nói với anh rồi quay sang phía cô con gái – còn đây là anh Phong, người ba đã từng kể với con.

- Chào anh! – Cô gái nói, lịch sự đưa tay ra về phía anh – em là Thùy Vy, đã nghe ba kể nhiều về anh, hôm nay rất vui được gặp anh.

Phong thực sự bối rối trước nụ cười đó, anh đưa tay bắt lấy tay cô, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, hơi ngỡ ngàng:

- Thùy Vy? Cái tên… rất hay, anh là Phong, rất vui được gặp em.

- Phong là con bác Lâm – bạn làm ăn với bố ở Việt Nam, cậu ấy mới sang đây được mấy ngày, có thời gian thì con đưa cậu ấy thăm thú mấy nơi ở Thụy Sĩ cho biết.

- Dạ không cần đâu thưa giám đốc. – Phong từ chối.

- Cháu không phải ngại, ở đây con bé cũng không có nhiều bạn, có cháu làm bạn chắc con bé sẽ vui lắm.

Đêm, sau khi hoàn thành hết công việc, Vân với chiếc điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ từ Phong, cô gọi lại nhưng cũng không thấy Phong bắt máy, lệch sáu múi giờ khiến cô và anh chẳng khi nào có thể nói chuyện với nhau trọn vẹn. Cả hai vừa học vừa làm suốt cả ngày trời, chỉ có buổi tối mới có thể nói chuyện. Hà Nội đã là hai giờ sáng, giờ này ở Bern mới tám giờ tối, khá mệt mỏi sau một ngày kiến tập, cô vẫn cố thức để chờ Phong online. Lệch múi giờ nên hoặc là anh sẽ phải thức dậy từ tờ mờ sớm hoặc là cô phải thức đến sáng để có thể nói chuyện với nhau. Lệch múi giờ khiến những cuộc gọi bị nhỡ, khiến những tin nhắn gửi đi phải hàng giờ đồng hồ sau mới có hồi đáp. Lệch múi giờ khiến cô bắt đầu hoài nghi, lo sợ về tình cảm của anh. Giờ này cô đang ngồi trước máy tính chờ đợi và gặm nhấm nỗi nhớ anh thì anh đang làm gì, có nghĩ về cô không?!

- Thùy Vy, anh để quên điện thoại, anh quay lại công ty đã.

- Thôi để mai cũng được mà anh, giờ em sẽ đưa anh đến mấy nơi nổi tiếng là đẹp về đêm của Thụy Sĩ nhé. – Cô cười tươi như hoa, níu lấy tay anh. Anh miễn cưỡng gật đầu.

Thụy Sĩ về đêm thật hoa lệ, bình thường giờ này anh sẽ ngồi lì trong phòng chứ chẳng đi đâu cả. Bern về đêm thật đẹp, anh tỏ ra khá thích thú trước lời giới thiệu của Vy. Cô kéo anh vào một trung tâm mua sắm sầm uất, phép lịch sự thông thường anh nói sẽ tặng cô một bộ quần áo làm quà gặp mặt, cô thử rất nhiều bộ rồi lấy một bộ váy màu hồng. Sau khi mua sắm, hai người vào một quán ăn đêm. Nói chuyện với Vy anh thấy cô là người rất hiểu biết, cô bằng tuổi Vân nhưng cũng chọn kinh tế như anh. Anh và cô trao đổi số điện thoại, địa chỉ facebook và yahoo, cô bảo muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, cô thấy anh rất thú vị. Đợi anh phục vụ đến, cô đưa điện thoại về phìa anh ta và nói rất nhanh:

- Can you take a photograph for me?

- Yes, of course then.

Anh chàng bồi bàn cầm lấy chiếc điện thoại, Thúy Vy ngồi sát lại anh, nghiêng đầu và mỉm cười trong khi anh hết sức bối rối.

- Chụp một bức ảnh kỉ niệm thôi mà anh. – Cô hồn nhiên khoác tay anh, anh chỉ kịp nhìn thẳng vào chiếc điện thoại.

- Thank you. – Vy nói, nhận lại chiếc điện thoại rồi lịch sự cúi chào và đi vào.

Anh vội vàng ăn những thứ vừa gọi và kêu cô ăn nhanh, một cảm giác không thể gọi tên, anh sợ mình sẽ đi lạc nếu nhìn vào đôi mắt đó. Anh đứng lên khoác áo và xin phép cô về trước – đột ngột – anh đã quên cuộc hẹn lên Yahoo với Vân, anh bắt taxi và trở về phòng.

Đã bốn giờ sáng, Phong không gọi lại cũng không lên Yahoo, cô vẫn thức, cố chờ. Cô lang thang vào Facebook của anh, định bụng sẽ xem những tấm ảnh anh chụp hôm Thụy Sĩ có tuyết rơi. Vừa vào, cô như chết lặng bởi tấm hình vừa nhìn thấy – anh và một cô gái đang tươi cười khoác tay anh rất thân thiết. Tấm ảnh được một người khác đăng trên Facebook của anh kèm theo ghi chú “with Phong Nguyen – in Bern Fastfood” – cách đây mười phút. Giờ thì cô hiểu vì sao anh không nghe điện thoại, sao anh không online. Cô thất vọng bật khóc.

Phong vội vàng mở laptop, anh vô cũng lo lắng và tỏ ra ân hận khi nick Yahoo của Vân vẫn sáng đèn, anh vội vàng:

- Vân, anh xin lỗi, tại anh có chút việc ngoài dự kiến. Sao em không để lại lời nhắn và đi ngủ, thức chờ anh làm gì? Em lại không biết tự chăm sóc cho bản thân rồi, anh sẽ giận đấy!

Vân lập tức trả lời anh bằng một đường link, anh nhấp chuột, nó hiện ra tấm ảnh trên facebook của anh, anh bàng hoàng, Vân đã xem và hiểu lầm. Vân offline, anh chắc chắn giờ cô đang khóc và giận anh lắm. Anh cũng căm giận chính bản thân mình vì đã cố tìm kiếm hình ảnh cô ở một vùng đất xa lạ trong đôi mắt người con gái khác. Anh dùng điện thoại bàn gọi cho cô nhưng không liên lạc được, anh vào facebook của cô nhưng thật trớ trêu cô đã chặn anh, anh gần như mất liên lạc với Vân.

Alone Cafe.

Cô ngồi đó đưa mắt nhìn lơ đãng ra xa, nơi đây gắn với bao kỉ niệm của cô và anh. Alone cafe – đúng như tên gọi của nó, cô đang thực sự cảm thấy cô đơn. Cô gọi Quân đến.

- Xin lỗi vì cứ làm phiền cậu thế này!

- Cậu có coi tớ là bạn không đấy mà lại nói thế? – Quân ngồi xuống đối diện cô, nhíu mày. – Cậu có chuyện gì thế?

- Phong… có người khác rồi.

- Không thể nào! Anh ta không phải là loại người đó.

- Cậu cũng không thích Phong còn gì, sao lại nghĩ tốt về Phong như thế?

- Tớ không thích Phong vì anh ta… có được tình cảm của cậu, còn bây giờ tớ đang nhận xét một cách khách quan. – Quân giải thích.

- Tớ đã nhìn thấy ảnh của bọn họ.

- Chỉ một tấm ảnh? Vậy Phong nói gì?

- Tớ… không nghe anh ấy nói, tớ đã cắt liên lạc với Phong.

- Hai người đã rất khó khăn để đến được với nhau, hãy nghe anh ta giải thích để không phải hối hận, Vân ạ.

- Quân…

- Từ trước đến nay tớ đã thích cậu nhưng bắt đầu từ hôm nay về sau, tớ sẽ đi tìm hạnh phúc cho mình. Tớ giao cậu cho Phong, anh ta là người tốt và tớ muốn cậu được hạnh phúc – Quân nói và chậm rãi rời khỏi quán.

Đêm đó Vân mở điện thoại, hai tư cuộc gọi từ Phong và hàng chục tin nhắn. Vào email, yahoo,… tất cả đều có hàng tá tin nhắn từ Phong, thậm chí hộp thư dưới nhà cũng có một bức thư tay đến từ Thụy Sĩ. Điện thoại reo, cô bắt máy:

- Vân à! Anh xin lỗi nhưng hãy nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. – Giọng anh trở nên hối hả.

- Anh không cần nói nữa.

- …

- Em tin anh.

- Anh rất nhớ em, Thùy Vân!

Anh vẫn gặp Thùy Vy, với tư cách là một người bạn. Anh kể cô nghe về Thùy Vân, về sự nhầm lẫn lúc gặp cô lần đầu. Anh kể rất nhiều về sự thay đổi của mình từ khi gặp Vân, về khao khát mau chóng được về Việt Nam gặp cô ấy. Vy khẽ cười, ngay từ đầu cô đã biết mình không có cơ hội vậy nên cô hồn nhiên tỏ ra thân thiết với anh như với một người anh trai và chắc chắn mãi mãi sau này anh cũng chỉ coi cô như một cô em gái. Cô thoáng buồn, khẽ nói với anh: “Chị Vân quả là người hạnh phúc!”

Anh tốt nghiệp loại ưu, nhận được nhiều lời mời làm việc ở những công ty bên Thụy Sĩ. Anh có khá nhiều sự lựa chọn cho tương lai của mình nhưng trong sâu thẳm anh luôn canh cánh việc trở về Việt Nam. Anh có quyết định cho riêng mình và hôm nay, trong căn phòng vốn đã từng rất thân quen của mình, anh trông thật lịch thiệp và thu hút với chiếc sơ mi trắng. Anh mỉm cười, cầm một chiếc hộp nhỏ rồi lái chiếc xe hơi hòa vào dòng người tấp nập.

Mấy mùa đông lạnh lẽo trôi qua, có những lúc Vân thấy mình thật cô đơn và mệt mỏi, có lúc cô ước ao có một bờ vai cạnh mình để dựa vào nhưng rồi nghĩ về Phong, về quãng thời gian cô đã cố gắng chờ đợi, cô lại thấy mình thật mạnh mẽ. Giờ cô đã thực hiện được ước mơ của mình là trở thành phóng viên, làm việc tại một tòa soạn, được đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều điều. Tối nay, cô và rất nhiều phóng viên của các tòa soạn khác được mời đến bữa tiệc của một công ti để phỏng vấn những gương mặt doanh nhân trẻ thành đạt. Cô cẩn thận chuẩn bị bút sổ và máy ghi âm vào chiếc túi xách. Vì đây là một bữa tiệc sang trọng nên cô chọn chiếc sơ mi trắng cách điệu ở phần cổ và chân váy maxi màu xanh cô ban có họa tết nhỏ dài gần mắt cá chân. Cô để cho những lọn tóc bồng bềnh xõa nhẹ xuống vai, thoa chút son hồng và ngân nga theo một giai điệu bài hát:

Hẹn gặp nơi xa xôi, một ngày có nắng mới… những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua.

Hẹn gặp nơi mai sau, chuyện mình sẽ rất mới…đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau.

Tạm biệt anh yêu thương, một mình xa quê hương…có lúc trong cô đơn tìm về với ai.

Rồi thời gian trôi nhanh, ngàn chồi non thêm xanh…sẽ thấy bước chân nhẹ nhàng bên đời em…

Bữa tiệc có nhiều người nổi tiếng trong giới thương nhân tới dự, mọi người ai cũng trang điểm rất đẹp và ăn mặc sang trọng. Cô chọn một ly sinh tố và ngồi vào vị trí của mình. Bữa tiệc nhẹ diễn ra, trên sân khấu, mấy vị doanh nhân trẻ lần lượt ngồi vào vị trí danh dự để chia sẻ về công việc và cuộc sống của họ.

- Và bây giờ là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, anh đã trở về sau ba năm học và làm việc tại Thụy Sĩ.

Vân hơi giật mình trước câu nói của anh chàng MC, cô ngước lên, cảm giác vỡ òa khi chàng trai mặc sơ mi trắng xuất hiện. Cô đột nhiên bật khóc, mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía cô. Anh vẫn thản nhiên nhìn vào đôi mắt cô, anh cố kìm lòng, kiên nhẫn trả lời hết những câu hỏi mà các phóng viên khác đặt ra.

- Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, được nhiều công ty tại Thụy Sĩ săn đón, tại sao anh lại quyết định trở về Việt Nam?

- Mọi người có tin không nếu tôi nói tôi trở về vì một người con gái?

Cả hội trường xôn xao sau câu nói của anh. Một phóng viên lên tiếng:

- Anh có thể chia sẻ thêm không? Liệu cô gái nào có thể níu bước chân một người đẹp trai và thành đạt như anh?

Lúc này hai mắt Vân vẫn đỏ hoe, ba năm không gặp, giờ anh đang ở rất gần cô nhưng cô không thể chạy lại ôm chầm lấy anh, cô nhìn anh đợi chờ một câu trả lời.

- Cô gái ấy tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô gái ấy đã cho tôi hiểu thế nào nào yêu thương, cô gái ấy vì tôi mà không nghĩ đến bản thân mình, cô gái ấy đã chờ đợi tôi suốt ba năm… Và cô ấy đang ngồi đây!

Mọi người đều đưa mắt tìm kiếm cô gái may mắn đó, anh tiếp tục:

- Phóng viên Thùy Vân! Em có nghe rõ những điều anh vừa nói không?

Cả hội trường im lặng, cô xúc động nhìn anh. Anh cầm một chiếc hộp nhỏ bước xuống khỏi sân khấu, tiến lại gần chỗ cô ngồi. Cô đứng dậy, anh dịu dàng cầm bàn tay bé nhỏ của cô lên:

- Cảm ơn em đã luôn chờ đợi và tin tưởng anh. Anh – yêu – em. Mình kết hôn nhé Thùy Vân! – Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp úp trắng ngần của cô. Anh nhìn cô, đợi chờ một câu trả lời.

- Lời anh nói đã bị ghi lại hết trong đây rồi – Cô nói, tay rút chiếc máy ghi âm nhỏ xíu trong túi xách – và em cũng ghi nhớ từng từ trong trái tim mình, vậy là anh không thể trốn khỏi em nữa nhé! – Cô vòng tay ôm lấy anh, trong sự xúc động nghẹn ngào, cô thì thầm:

- Cảm ơn anh! Em đã chờ anh ba năm để được nghe câu nói này từ anh, anh yêu!

Cả hội trường ngập trong tiếng vỗ tay và hò reo, anh đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô sau bao nhiêu tháng ngày mong nhớ, thời gian như lắng đọng, bản “Say you will” lãng mạn, ngọt ngào lan tỏa khắp không gian…

Say you will, say you will be mine

I just keep missing you tonight

I feel so unsure, I feel so alone

I just don’t dare to open my eyes.

Into deep, going in too deep

I can’t get you out of my mind

Baby no matter just how hard I try

I don’t want to be alone tonight.

Won’t you be my guilding light

Lead the way to be by your side

Won’t you be my star toninght

I need more than a neon light.

Say you will…

HẾT

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3