Giả Tiên Nô - Chương 01 phần 1

Chương 1.1

Ngày Tết đang rót
xuống thành Kim Lăng, nơi nơi như trước giăng đèn kết hoa, trên đường mọi thứ
nhộn nhịp, người bán người mua tấp nập, tiếng chào hàng cùng tiếng trả giá nổi
lên bốn phía, càng thấy được sự phồn vinh của nơi này.

Chính là Ứng Thiên
Phủ ở Thành Đông, lại im lặng dị thường.

So với năm trước,
Doãn phủ của năm nay, không khí của ngày Tết phai nhạt đi rất nhiều, không còn
thấy sự xa hoa cùng phô trương, càng ít thấy người tới nhà chúc Tết, đơn giản
là vì đại thiếu gia của Doãn phủ đỗ Giải Nguyên, trong lúc mọi người đến chúc
mừng thì vô cớ bị trúng độc, đến nay vẫn không tìm thấy hung thủ hạ độc, càng
không biết đối phương rắp tâm ở đâu.

Mặc dù lão gia Doãn
gia đã bôn ba khắp nơi, cuối cùng cứu một mạng của hắn trở về, nhưng mà độc
tính cũng đã thâm nhập vào trong máu rồi, thân thể yếu ớt bẩm sinh của đại
thiếu gia nhà họ Doãn càng thêm họa vô đơn chí, động một chút là bị nhiễm phong
hàn, từ đầu mùa đông tới nay, tiếng ho khan ở Hạ Hà trai vẫn chưa dứt.

Chuyện này, cũng đã
định kì thi Đình vào tháng ba này ở kinh thành, đại thiếu gia nhà họ Doãn chắc
không thể tham dự được.

Chỉ là Doãn phủ luôn
im lặng, mà bởi vì có hai cha con đến thăm nên có chút bị khuấy động.

“Đứa bé này thật sự
là quá nhỏ, thôi ngươi mang về đi.” Người nói chuyện là bà vú kiêm tổng quản Hồ
đại nương của Doãn phủ. Bà đánh giá đứa bé trai gầy yếu đứng bên cạnh người nam
nhân.

Đứa bé trai này có
nét mặt thanh tú, khuôn mặt nhỏ cỡ chừng bàn tay lớn, nhưng chủ yếu đập vào mắt
người đối diện là đôi mắt to tròn như hai hạt ngọc, chớp cũng không chớp nhìn
thẳng Hồ đại nương, so với tuổi của mấy đứa trẻ khác thì có vẻ trầm tĩnh hơn.

“Xin đại tỉ giúp cho,
nhà của ta có chuyện cấp bách, cho nên mới bán nó vào quý phủ đây.” Thoạt nhìn
nam nhân này ngũ quan cũng có vẻ tuấn tú, thần sắc lãnh đạm, nhưng mà giờ phút
này thì đôi tròng mắt đen bị che kín bởi tơ máu, vẻ mặt tiều tuỵ, y phục trên
người cũ nát chắp vá: “Hơn nữa, đứa nhỏ chỉ bán mười năm, chỉ mười năm mà
thôi.”

Hồ đại nương khẽ thở
dài: “Như thế thì không phải là ta nuôi đứa trẻ cho ngươi sao?” Đứa nhỏ này
nhìn qua thì chỉ khoảng sáu, bảy tuổi thôi, mười năm sau trở thành một thiếu
niên chính trực.

[Chúc các bạn đọc
truyện vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

“Cái này...”

“Đại nương, cháu tuy
nhỏ tuổi, nhưng cũng có khả năng, kể cả là nấu nướng hay đốn củi cháu đều có
thể làm được.” Đứa bé trai này nhìn thì có vẻ gầy yếu, nhưng thanh âm thì sang
sảng.

Tuy rằng Hồ đại nương
thương xót đứa nhỏ này cư nhiên muốn thay người nhà chia sẻ âu lo, nhưng mà quả
thực nó nhỏ tuổi quá, nhỏ đến nỗi căn bản là chẳng làm được cái gì, nếu mua nó,
chỉ sợ một chút tác dụng cũng không có, nhưng phải đuổi hai cha con này đi, bà
lại không đành lòng.

Qua ngày Tết, tuyết
không rơi, sương không giáng, nhưng mà vẫn lạnh thấu xương, hai cha con nhà này
lại mặc y phục cũ nát rách bươm, nhìn thấy được cuộc sống quả thật rất cơ cực.

Trong lòng bà đang
đắn đo, đột nhiên nghe thấy một tiếng ho, lập tức đứng lên đi ra cửa, liền gặp
đại thiếu gia Doãn Tử Liên cùng thiếp thị của hắn đi tới.

“Đại thiếu, phong hàn
trên người chưa lành, như thế nào mà không ngồi trong phòng đợi?” Hồ đại nương
đến gần, ngửi được mùi rượu trên người hắn, không khỏi nhíu đôi mi: “Làm sao mà
trên người đại thiếu lại có mùi rượu?”

“Chỉ uống một chút
thôi, không có việc gì đâu.” Âm thanh lười biếng của hắn vang lên, một đôi mắt
thâm thuý nhìn vào phòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nam nhân kia
định đem đứa nhỏ bán vào phủ mười năm.” Hồ đại nương giải thích ngắn gọn.

“Vậy sao?” Hắn cúi
đầu tìm kiếm, vừa vặn chống lại đôi mắt trầm tĩnh của đứa nhỏ, hai người nhìn
nhau một hồi lâu, đứa nhỏ kia cũng chưa dời mắt, làm cho hắn cảm thấy thú vị,
không khỏi nói: “Cứ mua nó thì có sao?”

Doãn Tử Liên năm nay
mười tám tuổi, nhìn có vẻ thư sinh, chưa kể là màu da trắng như ngọc, bộ dáng
cùng ngũ quan cũng cân đối, khiến cho hắn tuấn mỹ vô song giống như một vị thần
tiên, trên người không có khí thế dọa người càng không có cái giá của một đại
gia, chỉ là đôi mắt cực kì đạm mạc, chỉ cười cười, mang theo vài phần ý xấu có
vẻ tà khí.

Bình thường dám cùng
hắn đối mắt, nếu là cô nương, sẽ e lệ mà dời tầm mắt, nhưng đứa nhỏ này không
kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, nếu không thì đã dời mắt đi rồi, thậm chí còn
muốn che mờ hào quang của hắn, cái này rất thú vị.

Hồ đại nương nghe
vậy, không khỏi cười nói: “Đại thiếu đã nói như vậy, thì cứ như vậy đi.”

“Lập xong giấy khế
ước bán mình, rồi đưa hắn đến Hạ Hà trai.”

“Ta biết rồi.” Hồ đại
nương mặt mày hớn hở, vui vẻ vì mình có thể giúp được hai cha con này, vội vàng
sai người viết giấy khế ước bán mình, lập tức đem đứa trẻ này đến Hạ Hà trai.

“Ngươi tên là gì?”
Doãn Tử Liên lười biếng dựa vào ghế bọc nhung gấm, cụp đôi lông mi dài xem xét
đứa trẻ trước mặt.

“... Tụ nhi” Đứa trẻ
ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Chữ Tụ nào?” Hắn
không khỏi buồn cười. Tên của mình mà cần phải suy nghĩ sao? Đứa nhỏ này thật
là thú vị.

“Tụ của tay
áo.” (BB: Tụ có nghĩa là tay áo)

“Ồ ” Hắn khẽ nhếch
hàng lông mày rậm, con ngươi đen quan sát đứa nhỏ: “Có biết ngươi ở trong này
phải làm cái gì không?”

“Làm cái gì cũng đều
được, ta có thể bổ củi nấu nước, rửa rau hầm cháo, giặt áo đun nước, vẩy nước
quét nhà...”

“Ngươi không cần làm
mấy việc này.” Hắn đánh gãy lời của nó.

Tụ nhi nhìn thẳng
hắn, vẻ mặt nghi vấn: “Vậy... Ta phải làm gì?”

Doãn Tử Liên cong đôi
môi đẹp lên: “Qua cái giá kia, tùy tiện tìm một quyển sách đọc cho ta nghe.”

Tụ nhi giương mắt,
xem xét giá sách có ba góc cạnh chạy thẳng tới nóc nhà. Ở trên đó tràn ngập các
bộ sách, làm cho người ta hoa mắt choáng váng, nhưng mà nguyên nhân làm cho nó
đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích chính là “... Ta không biết chữ.”

“Vậy sao?” Thanh âm
phảng phất ý cười, giống như không ngoài dự đoán của hắn.

Thiếp thị Liêm Trinh
đứng ở cửa thấy thế, âm thầm thở dài.

Hắn theo bên cạnh
thiếu gia đã được năm năm, mơ hồ có thể biết một chút tính cách của hắn. Ở
trong mắt hắn, tính tình của chủ tử rất lãnh đạm, cho dù có gặp chuyện lớn gì,
cũng không thấy nhíu mày, mấy năm trước uống phải rượu độc, chủ tử cũng chỉ
thản nhiên phân phó hắn vội đi tìm đại phu mà thôi.

Mà vị chủ tử lãnh đạm
này chỉ có một thú vui duy nhất, chính là trêu đùa mọi người.

Không phải hắn khoa
trương, chủ tử của hắn trêu cợt mọi người thật sự rất có bài bản, không phải là
ở lời nói đùa giỡn người khác đến mức quay vòng vòng, mà chỉ cần liếc mắt một
cái là có thể nhìn thấu nhược điểm của đối phương, thấy sắc mặt hốt hoa hốt
hoảng lúc xanh lúc trắng của người khác, hắn liền cảm thấy vui vẻ, cũng khó
trách lại bị người ta hạ độc xả giận nha.

“Ta, ta...” Sắc mặt
Tụ nhi hoảng hốt nhìn vị chủ tử tuấn mỹ đến quá mức này, chỉ sợ bản thân mình
không hợp ý của hắn, hắn sẽ lập tức đem mình đuổi ra khỏi Doãn phủ: “Đại thiếu,
Tụ nhi rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, chỉ cần đại thiếu cho Tụ nhi
cơ hội, Tụ nhi nhất định có thể lập tức học được.”

“Thông minh?” Hắn
cười híp mắt. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy người khác ở trước mặt hắn
khoe bản thân mình rất thông minh, nghe qua thật đúng là mới mẻ.

Nên nói như thế nào
đây? Trong lòng... có chút ngứa.

Có lẽ cũng giống với
khi Đan Hòa muội được Tam đệ ngu ngốc kia của hắn nhặt về, như là một loại trò
chơi có thể làm cho hắn sau này không thấy chán.

Hắn đang nhàn rỗi tới
phát chán.

Bây giờ, kì thi Đình
tháng ba không cần đi, đại khái sau này cũng đi không thành, sản nghiệp trong
nhà cũng chưa chắc tới tay hắn, còn chưa biết sau này phải làm chút gì để chơi,
thì đã xuất hiện đứa nhỏ này, vừa vặn có thể chơi đùa với nó một thời gian.

“Tốt lắm, bắt đầu từ
hôm nay ta dạy ngươi học chữ, tất cả chữ dạy của hôm nay, ngày mai liền kiểm
tra, nếu quên bài học, ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Doãn phủ.”

Tụ nhi nghe vậy, âm
thầm đổ mồ hôi lạnh, có chút khí nhược mà rụt vai lại, ngầm bực bản thân mình
sao mà nhanh mồm mạnh miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thì cũng không còn
đường lui, không bằng cùng hắn cược một phen!

“... Tụ nhi biết
rồi.”

“... Tướng vong dĩ
sinh, vô sở... chung... cùng...” Trong thư phòng của Hạ Hà trai, thỉnh thoảng
truyền đến âm thanh ngâm tụng của Tụ nhi.

Ngồi ở bên cạnh, ngay
từ đầu thần sắc của Doãn Tử Liên đã bày ra vẻ mặt trêu ghẹo, đợi đến khi Tụ nhi
viết xong một chữ cuối cùng, thì lại trở nên vạn phần phức tạp.

Tư thế cầm bút của Tụ
nhi là do hắn chỉ dẫn, nét chữ vặn vẹo, nhìn ra được quả thật là chưa từng viết
chữ, nhưng mà trải qua một đêm, nó cư nhiên có thể đem Trang Tử Đại Tông Sư
Thiên viết hoàn chỉnh không sai một chữ, làm hắn rất ngạc nhiên.

“Đại thiếu, ta viết
xong rồi.” Gác bút xong, Tụ nhi không ngừng xoay tay phải, duỗi mấy đầu ngón
tay, đợi một hồi lâu cũng không thấy được phản ứng gì, nó nghi hoặc ngước mắt
tìm kiếm, chợt thấy chủ tử dựa quá gần, gần đến nỗi miệng như sắp hôn vào mặt
mình: “Đại thiếu?”

“Tụ nhi ” Doãn Tử
Liên nở một nụ cười không phân biệt là đang giận hay đang vui.

“... Đại thiếu?” Tụ
nhi nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy người trước mặt này thật sự dựa vào quá gần,
làm cho trái tim của nó đập loạn bịch bịch trong lồng ngực.

“... Thì ra là ta đã
mua được một khối châu báu quý giá.” Hắn cười đến cực kỳ sung sướng.

Một người không biết
chữ, một đứa trẻ nhỏ chưa bao giờ cầm qua bút viết, thế nhưng chỉ tốn một giờ
để nhớ mặt chữ, qua một ngày liền có thể viết hoàn chỉnh được bài văn, đây quả
thực là một thiên tài, nếu để cho nó cả đời làm hạ nhân, chẳng phải rất đáng
tiếc?

Nói không chừng, bản
thân mình sau này nếu không làm được việc gì, thì cứ giao cho nó đi làm, như
thế nhất định rất thú vị.

Nhưng mà, phải thử
hắn trước mới được.

“E hèm?”

“Liêm Trinh.” Doãn Tử
Liên vẫy vẫy tay.

“Đại thiếu?”

“Mang đàn lại đây.”

Liêm Trinh lập tức
đến chỗ để đàn chọn một cây đàn mang đến.

“Tụ nhi, làm cho ta
mở rộng tầm mắt nữa đi.” Tiếp nhận đàn, Doãn Tử Liên bày lên bàn: “Cẩn thận
nghe cho kỹ, nghe xong thì đàn giống như đúc mới được.”

“Cái gì?”

Kinh ngạc hết sức, Tụ
nhi liền nghe thấy tiếng đàn trong trẻo vang lên, phảng phất giống như có một
dòng suối uốn lượn trước mặt, làm cho người ta cảm thấy như đang hít thở không
khí tươi mát trong một khu rừng.

Ngây ngốc nhìn những
ngón tay thon dài của chủ tủ chậm rãi gảy đàn, một tiếng trầm bổng réo rắt, nhẹ
nhàng mà có chất, phảng phất giống dòng suối đang chuyển nhập vào con sông lớn,
du dương dịu dàng, rung động lòng người, hoảng hốt khẽ mở miệng, đang muốn thở
dốc một hơi, đột nhiên cây đàn Nhiễu Lương vút cao một âm rung mãnh liệt, âm
luật trong nháy mắt vang lên náo loạn, như gặp mưa rền gió dữ, như hàng vạn con
ngựa chạy nước rút, rồi sau đó tiếng đàn lại chuyển, lại trở nên dễ nghe trầm
tĩnh.

Hai mắt Tụ nhi choáng
váng, cảm giác bản thân mình đầu tiên là bị đưa vào trong rừng, lại theo dòng
suối bị vọt vào trong con sông lớn, trong khoảng thời gian ngắn không định thần
lại được, thẳng đến khi có một tiếng nói trầm ấm vang lên thật gần.

“Nghe rõ rồi chứ?”

Tụ nhi ngẩn ra, trước
mắt bắt đầu rõ ràng, rốt cuộc nhìn thấy chủ tử cười đến thật tà mị.

Nghe rõ cái gì... Sẽ
không phải là muốn mình đàn chứ? Làm sao mà có thể nha, trong lòng Tụ nhi âm
thầm gào thét, vẻ mặt như đang khóc tang.

“Ngươi có thể về phó
phòng (phòng hạ nhân) rồi.”

“Dạ”

Kéo lê thân hình mỏi
mệt còn có mười ngón tay tê rần, Tụ nhi chầm chậm bước xuống lầu, ai oán lẩm
bẩm, ” Thật là một thiếu gia kỳ quái, như thế nào mà lại kêu ta làm mấy việc
này?”

Trước khi bị bán vào
Doãn phủ, phụ thân có nói, làm hạ nhân phải ngoan ngoãn nghe lời, bớt phóng
túng tính tình, không thể giống như ở nhà mà mạnh mẽ hiếu động như vậy, những
việc mà hạ nhân làm là những công việc tạp dịch, nhưng mà tính tình mình đã bớt
phóng túng rồi, vậy mà những công việc này sao không giống như lời phụ thân
nói? Tập viết đánh đàn... Đây là tạp dịch kiểu gì?

Thiếu gia không thích
buộc tóc, cho nên không cần buộc tóc giúp hắn, trừ bỏ mang nước cho hắn rửa
mặt, hầu hạ hắn thay y phục, bản thân mình cũng không làm việc gì nặng nhọc cả,
còn có thể ăn những đồ ăn ngon do chủ tử ăn thừa, hạnh phúc đến chết, hoàn toàn
không dính dáng gì tới những vất vả phụ thân nói.

“Tiểu đệ đệ”

Vừa mới ra khỏi cổng
vòng, chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ, Tụ nhi nhướng mắt nhìn lên, thoáng nhìn
thấy nha hoàn tỷ tỷ trong phủ, lập tức theo quy củ cúi người xuống.

“Chào Nhạn nhi tỷ tỷ”

“Thật là một đệ đệ
thông minh ” Phút kinh ngạc qua đi, nha hoàn nọ cười đến ngọt ngào động lòng
người: “Tỷ tỷ hỏi ngươi, đại thiếu đã ngủ chưa?”

“Ờ... Bây giờ chắc
hắn đã ngủ rồi.” Tụ nhi vô tâm trả lời.

“Tốt lắm, đèn này cho
ngươi, trên đường về phó phòng mới không bị vấp té.”

“Cám ơn tỷ tỷ.” Tụ
nhi cười híp mắt, tiếp nhận đèn lồng liền trở về phòng dành cho hạ nhân.