Phù thủy xứ Oz - Chương 16 - 17

Chương 16

Dorothy khóc
cho sự cay đắng kết thúc hi vọng được trở về Kansas, nhưng nghĩ rồi cô lại lấy
làm mừng vì đã không leo lên khinh khí cầu. Và cô cũng tiếc vì không còn Oz ở
bên, các bạn của cô cũng thế.
Chàng Thợ rừng Thiếc tới chỗ cô bảo, “Thực sự tôi sẽ là kẻ vô ơn nếu không tiếc
thương người đã cho tôi một quả tim tuyệt với. Tôi muốn khóc một chút về chuyện
ông ấy đi mất, nếu cô làm ơn lau nước mắt để tôi khỏi gỉ.”
“Rất sẵn lòng”, cô bé đáp, và lập tức mang khăn ra. Thế là chàng Thợ rừng khóc
chừng vài phút, cô vẩn thận xem nước mắt và lấy khăn lau đi. Khi đã xong, chàng
ta tha thiết cảm ơn cô, tự tra dầu khắp lượt từ can nạm đá quý để phòng rủi ro.
Anh Bù nhìn giờ đây là quốc vương trị vì Thành Ngọc Xanh – dù không phải là phù
thủy nhưng mọi người vẫn hãnh diện về anh. “Bởi vì”, họ nói, “chẳng thành phố
nào trên thế gian này được trị vì bởi một người nhồi rơm.” Và trong chừng mực
đó, họ hoàn toàn đúng.
Buổi sáng sau khi khinh khí cầu bay mất cùng với Oz, bốn bạn đồng hành gặp nhau
trong Phòng Ngai bàn bạc tình hình. Bù nhìn ngồi trong Ngai lớn và những người
kia kính cẩn đứng trước mặt.
“Chúng ta cũng chưa đến nỗi kém may mắn”, vị quốc
vương mới nói, “vì lâu đài và Thành Ngọc Xanh giờ thuộc về ta, và chúng ta có
thể làm điều mình muốn. Khi tôi nhớ ra rằng cách đây không lâu tôi còn bị treo
trên cái sào ngoài đồng, và giờ đây tôi thống trị Thành phố xinh đẹp này, tôi
hoàn toàn thảo mãn về số phận của mình.”
“Tôi cũng thế”, Thợ rừng Thiếc nói, “rất là mãn
nguyện với quả tim mới, và thực sự thì, đó là cái duy nhất tôi mong ước trên
đời này.”
“Về phần tôi, tôi hài lòng biết rằng mình can đảm
như bất kỳ con thú nào, nếu không nói là hơn”, Sư tử nói, vẻ khiêm nhường.
“Nếu mà Dorothy cũng bằng lòng sống ở Thành Ngọc
Xanh”, Bù nhìn tiếp tục, “thì chúng ta sẽ cùng vui vẻ bên nhau.”
“Nhưng tôi không muốn sống ở nơi đây”, Dorothy kêu
lên, “Tôi muốn về Kansas, với Chú Henry và Thím Em.”
“Thôi được, vậy thì ta làm gì bây giờ?” chàng Thợ
rừng hỏi.
Bù nhìn quyết định suy nghĩ, và anh ta nghĩ riết
đến nổi những kim đinh bắt đầu chọc ra khỏi đầu.
Cuối cùng anh nói, “Vì sao chúng ta không gọi bầy
Khỉ có cánh tới, và bảo chúng mang cô qua sa mạc?”
“Tôi chưa nghĩ ra điều đó!” Dorothy vui sướng.
“Chính thế. Tôi sẽ đi lấy Mũ vàng ngay.”
Khi mang mũ vào Phòng Ngai, cô đọc thần chú, chẳng
mấy chốc bầy khỉ có cánh bay vào qua cửa sổ để ngỏ và đứng bên cô.
“Đây là lần thứ hai cô gọi chúng tôi”, Vua khỉ nói,
cúi đầu trước cô gái nhỏ. “Cô muốn điều gì, thưa cô?”
“Tôi muốn cùng các anh bay về Kansas”, Dorothy nói.
Nhưng Vua khỉ lắc đầu.
“Điều đó không thể được”, khỉ nói. “Chúng tôi chỉ
thuộc về mảnh đất này, chúng tôi không thể rời khỏi nó. Chưa bao giờ Khi có
cánh tại Kansas, và tôi nghĩ cũng không bao giờ, vì chúng tôi không thuộc về
nơi đó. Chúng tôi vui sướng được phục vụ cô trong khả năng của mình, nhưng
không thể nào vượt qua sa mạc. Xin tạm biệt.”
Và cúi mình lần nữa, Vua khỉ dang cánh ra bay qua
cửa sổ, theo sau là cả bầy đàn.
Dorothy sắp khóc òa vì thất vọng.
“Tôi đã không đâu lãng phí phép thuật của Mũ vàng”,
cô nói, “vì bầy khỉ có cánh không giúp được tôi.”
“Chuyện rõ đáng buồn!” chàng Thợ rừng hiền hậu nói.
Anh Bù nhìn lại nghĩ ngợi, và cái đầu anh ta phồng
lên khiếp đến nổi Dorothy sợ nó nổ tung.
“Chúng ta hãy cho gọi anh lính có bộ râu xanh”, anh
ta nói, “và hỏi xem sao”.
Thế là người lính được triệu tới, rụt rè bước vào
Phòng Ngai, vì khi Oz còn đó anh ta không bao giờ đi xa hơn cánh cửa.
“Cô gái nhỏ này”, Bù nhìn nói với anh lính, “muốn
vượt qua sa mạc. Cô ấy phải làm thế nào?”
“Tôi không biết”, người lính đáp, “vì chưa từng co
ai vượt qua sa mạc, ngoại trừ Oz.”
“Thế không ai giúp được tôi sao?” Dorothy tha thiết
hỏi.
“Có thể là Glinda”, anh ta gợi ý.
“Glinda là ai?” Bù nhìn hỏi.
“Là Phù thủy miền Nam. Bà là người mạnh nhất trong
các phủ thủy và cai trị vì người Quadling. Hơn nữa, lâu đài của bà nằm bên rìa
sa mạc, nên có thể biết đường vượt qua nó.”
“Glinda là một Phù thủy Tốt bụng, phải không?” cô
bé hỏi.
“Những người Quadling cho rằng bà tốt”, anh lính
nói, “và bà tử tế với mọi người. Tôi nghe nói Glinda là một phụ nữ xinh đẹp, bà
biết cách làm cho mình trẻ mãi dù đã sống bao năm.”
“Có cách gì để tôi tới được lâu đài của bà?”
Dorothy hỏi.
“Con đường đi thẳng về phương Nam”, anh ta đáp,
“nhưng thấy bảo đầy nguy hiểm cho lữ khách. Có những con thú hoang dại trong
rừng, và một giống người kỳ dị không thích người lạ đi qua vương quốc của họ.
Vì lẽ đó không người Quadling nào từng đến được Thành Ngọc Xanh.”
Thế rồi người lính rời bước và anh Bù nhìn nói, “Có
vẻ là, dù nguy hiểm đến mấy thì điều tốt nhất cho Dorothy là tới miền nam và
hỏi xin Glinda giúp đỡ. Nếu ở lại đây thì không bao giờ cô về Kansas được.”
“Anh cần suy nghĩ thêm về việc này”, chàng Thợ rừng
Thiếc nhận xét.
“Có chứ”, Bù nhìn đáp.
“Tôi sẽ đi với Dorothy”, Sư tử tuyên bố. “Vì tôi
chán thành phố của anh và thấy nhớ cánh rừng và đồng nội. Tôi thực là một loài
hoang dã, anh biết đó. Hơn nữa, Dorothy sẽ cần có ai bảo vệ.”
“Đúng vậy”, chàng Thợ rừng đồng tình. “Rìu của tôi
có thể có ích với cô, thế nên tôi cũng sẽ cùng tới miền Nam.”
“Khi nào chúng ta khởi hành?” anh Bù nhìn hỏi.
“Anh cũng đi ư?” họ ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi. Không có Dorothy tôi đã không bao
giờ có trí tuệ. Cô ấy đã nhấc tôi ra khỏi cái sào ngoài đồng và đưa tôi tới
Thành Ngọc Xanh, và tôi sẽ không bao giờ rời xa chừng nào cô vĩnh viễn trở lại
Kansas.”
“Cảm ơn anh”, Dorothy nói, giọng biết ơn. “Anh rất
tốt với tôi. Nhưng tôi mong được khởi hành càng mau càng tốt.”
“Sáng mai chúng ta lên đường”, Bù nhìn đáp. “Giờ
thì tất cả hãy sẵn sàng, vì đó không phải là cuộc hành trình ngắn ngủi.”
Sáng hôm sau Dorothy hôn từ biệt cô gái xanh xinh
đẹp, và tất cả họ bắt tay anh lính có chòm râu xanh, người tiễn họ tới tận cổng
Thành phố. Khi viên Gác Cổng lại thấy họ, ông ta hết sức băn khoăn, không hiểu
có phải họ lại rời thành phố xinh đẹp để đi tìm rắc rối mới. Nhưng ông tháo
kính cho họ ngay, bỏ vào cái hộp xanh cùng với nhiều lời chúc tụng họ lên đường
may mắn.
“Giờ anh là người trị vì chúng tôi”, anh ta bảo Bù
nhìn, “vậy hãy quay lại càng mau càng tốt.”
“Chắc hẳn rồi, nếu tôi có thể”, anh Bù nhìn đáp,
“nhưng tôi phải giúp Dorothy về nhà đã.”
Khi Dorothy chào từ biệt viên Gác Cổng tốt bụng, cô
nói, “Tôi đã được đối xử rất tốt ở Thành phố đáng yêu của ông, mọi người đều tử
tế với tôi. Tôi không làm sao nói hết lòng biết ơn.”
“Xin cô đừng bận lòng”, ông ta đáp. “Chúng tôi
những muốn cô ở lại, nhưng nếu cô mong mỏi về Kansas thì tôi hi vọng cô tìm
được đường về.” Thế rồi ông ta mở cánh cổng của bức tường ngoài và họ bước ra,
bắt đầu cuộc hành trình.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ khi những người bạn của
chúng ta hướng về miền Nam. Họ đều vô cùng hưng phấn, cười nói chuyện trò. Một
lần nữa Dorothy lại tràn đầy hi vọng trở về quê hương, và Bù nhìn và Thợ rừng
Thiếc thì mừng vì giúp được cô. Còn về Sư tử, chú tan sảng khoái hít hít bầu
không khí trong lành, phất đuôi bên nọ bên kia vì niềm vui trong trẻo lại được
ở nơi thông dã, trong lúc Toto chạy quanh họ, bắt sâu đuổi bướm, mồm sủa liên
hồi.
“Cuộc sống nơi đô thành hoàn toàn không hợp với
tôi”, Sư tử nói trong lúc bước đi sôi nổi. “Tôi đã giảm cân nhiều từ khi ở đây,
và giờ tôi háo hức đợi dịp cho bọn thú khác xem tôi đã thành dũng mãnh ra sao.”
Giờ họ quay lại nhìn Thành Ngọc Xanh lần cuối. Tất
cả những gì họ thấy là vô số những ngọn tháp và tháp chuông đằng sau những bức
tường lớn màu xanh, và cao hơn hết thảy là tháp và mái vòm lâu đài Oz.
“Rốt cục thì Oz cũng không phải là một phù thủy
xấu,” chàng Thợ rừng Thiếc nói, trong khi cảm nhận trái tim thậm thịch trong
lòng ngực.
“Ông ấy đã biết cách cho tôi có được bộ óc, một bộ
óc rất cừ”, anh Bù nhìn nói.
“Nếu Oz cũng làm một điều dũng cảm như đã cho tôi”,
Sư tử thêm vào, “thì ông ta sẽ thành một con người can đảm.”
Dorothy không nói gì. Oz không giữ được lời hứa với
cô, nhưng ông đã làm hết sức, vậy nên cô tha thứ cho ông. Đúng như lời ông nói
thì ông chính là một người tốt, dù là một Phù thủy tồi.
Ngày hành trình đầu tiên xuyên qua cánh đồng xanh
với hoa cỏ rực rỡ trải quanh Thành Ngọc Xanh từ mọi phía. Đêm đó họ ngủ trên
cỏ, trên đầu không có gì ngoài những vì sao, và họ nghỉ ngơi thật ngon giấc.
Buổi sáng họ tiếp tục đi, tới bên một khu rừng rậm.
Không có đường vòng qua, rừng trải sang phải sang trái xa hút tầm mắt họ, và
thêm nữa, họ không dám đổi hướng vì sợ đi lạc đường. Thế là họ kiếm một chỗ có
vẻ dễ dàng hơn để vào rừng.
Anh Bù nhìn, là người dẫn đường, cuối cùng tìm ra
một cái cây to với những cành sải rộng tới mức làm thành lối đi cho cả bọn phía
dưới. Thế là anh ta bước tới cái cây, nhưng vừa bước vào những cành đầu tiên,
chúng liền uốn lại quấn lấy anh, vài giây tiếp theo thì nhấc bổng anh lên khỏi
mặt đất rồi liệng ra, cắm đầu xuống giữa các bạn đồng hành.
Chuyện đó không làm đau Bù nhìn, nhưng khiến anh
sửng sốt, và anh thấy chóng mặt khi được Dorothy đỡ dậy.
“Đây lại là một khoảng trống khác giữa những cái
cây”, Sư tử gọi.
“Để tôi thử đã, Bù nhìn nói, “chúng nó liệng tôi
thì tôi cũng chả đau.” Miệng nói vậy, anh ta tiến lại một cái cây khác, nhưng
cành của nó lập tức túm lấy anh và ném trở lại.
“Chuyện này là thật”, Dorothy kêu lên, “chúng ta
làm gì bây giờ?”
“Có lẽ bọn cây này muốn tuyên chiến với chúng ta và
ngăn cản hành trình”, Sư tử nhận định.
“Để mình tôi thử xem”, Thợ rừng nói, rồi vác rìu
lên vài, chàng ta bước tới cái cây đầu tiện đã ném anh Bù nhìn rõ thô bạo. Khi
cành cây to vòng xuống túm lấy anh thì chàng ta bổ dữ dội tới mức chém nó thành
hai mảnh. Ngay lập tức cái cây rung tất cả cành lá của nó lên như thể đau đớn,
và chàng Thợ rừng yên ổn bước qua.
“Tới đây nào”, chàng ta gọi những người khác,
“nhanh lên nào!”
Tất cả họ chảy tới đi qua cái cây mà không hề suy
suyển, ngoại trừ Toto, bị cái cành nhỏ túm được và lắc tới mức nó phải tru lên.
Nhưng Thợ rừng đã mau chóng chặt cành và giải thoát con chó.
Những cây khác trong rừng không ngăn trở họ, thế là
họ cho rằng chỉ hàng cây đầu tiên là có thể uốn cành và có lẽ đó là bọn cảnh sát
của rừng, được ban cho năng lực kỳ lạ để ngăn chặn kẻ lạ.
Bốn bạn đồng hành bước đi thoải mái qua đám cây tới
khi đến được bìa rừng xa nhất. Thế là, trong sự ngạc nhiên, họ thấy trước mặt
bức tường cao dường như được làm bằng sứ trắng. Nó nhẵn nhụi như mặt đĩa và cao
quá đầu họ.
“Giờ ta làm gì nhỉ?” Dorothy hỏi.
“Tôi sẽ làm một cái thang”, Thợ rừng Thiếc nói, “vì
chắc chắn chúng ta phải vượt qua tường này.”

Chương
17

Trong
lúc chàng Thợ rừng làm thang bằng gỗ lấy từ trong rừng, Dorothy nằm xuống và ngủ.
Cô đã mệt vì đường xa. Sư tử cũng cuộn mình đánh một giấc và Toto nằm cạnh chủ.
Bù nhìn xem chàng Thợ rừng làm và bảo, “Tôi không
hiểu vì sao cái tường đó đứng ở đây và nó làm bằng gì.”
“Hãy nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm về cái tường”, Thợ
rừng đáp, “qua được nó rồi chúng ta sẽ biết bên kia là gì.”
Sau một hồi, cái thang đã xong. Trông nó thô sơ
nhưng Thợ rừng Thiếc bảo đảm rằng nó chắc khỏe, giúp ích được cho họ. Anh Bù
nhìn đánh thức Dorothy, Sư tử và Toto dậy, bảo họ rằng thang đã xong. Anh ta
leo lên thang đầu tiên, nhưng lóng ngóng tới nỗi Dorothy phải theo sát đằng sau
để giữ cho anh khỏi rơi xuống. Lúc nhô đầu lên đỉnh tường, Bù nhìn kêu lên,
“Ôi, trời đất!”
“Lên nữa đi!” Dorothy bảo.
Thế là Bù nhìn leo tiếp và ngồi trên đỉnh tường,
rồi Dorothy nhô đầu lên và kêu, “Ôi, trời đất”, cũng hệt Bù nhìn.
Rồi đến Toto leo lên thang, và lập tức sủa váng lên
khiến Dorothy phải bảo nó im.
Sư tử lên thang tiếp theo, và Thợ rừng Thiếc sau
cung, nhưng cả hai đều kêu lên, “Ôi, trời ơi!” ngay lúc nhìn sang bên kia
tường. Khi tất cả cùng ngồi thành một hàng trên đỉnh tường, họ nhìn xuống và
thấy một cảnh tượng lạ kỳ.
Trước mặt họ trải dài ra một vương quốc có cái nền
nhẵn và sáng trắng như đáy một cái đĩa phẳng lớn. Rải rác khắp nơi là nhiều
ngôi nhà, làm toàn bằng sứ và sơn màu tươi sáng. Những ngồi nhà này rất nhỏ,
cái lớn nhất chỉ tới ngang hông Dorothy. Cũng có những cánh đồng nhỏ xinh xắn
với những hàng rào sứ bao quanh, cùng với nhiều bò, cừu, ngựa, gà cũng bằng sứ
đang túm tụm đâu đó.
Nhưng lạ lùng hơn cả là con người sống trong xứ sở
lạ lùng đó. Có những cô vắt sửa và cô chắn cừu, trong vạt áo sáng màu và đốm
vàng trên khắp áo quần, những cô nương với áo choàng dài tuyệt đẹp màu vàng,
bạc và tía, còn những chàng chăn cừu thì quần ngắn đầu gối với những sọc hồng,
vàng và xanh lam chạy suốt cùng những cái khóa vàng trên giày, các hoàng tử thì
đội vương miệng đầy ngọc trên đầu, mặc áo choàng lông chồn, áo chẽn bằng sa
tanh, những chàng hề vui vẻ mặc áo xếp diềm, với những chấm tròn đỏ trên má và
cái mũ cao chóp nhọn. Và, lạ lùng hơn hết thảy, những người này làm bằng sứ, cả
quần áo họ nữa, và bé nhỏ tới nổi người cao nhất cũng chẳng quá gối Dorothy.
Thoạt tiên chẳng ai động tĩnh gì khi thấy các bạn,
ngoại từ một con chó sứ nhỏ có cái đầu quá cỡ, cứ chạy lại bức tường và sủa vào
họ bằng cái giọng bé xíu, rồi lại chạy đi.
“Chúng ta làm thế nào xuống được đây?” Dorothy hỏi.
Họ thấy cái thang nặng quá không kéo lên được, thế
là anh Bù nhìn nhảy xuống, những người khác nhảy lên người anh, để nền sứ không
làm đau chân họ. Đương nhiên họ gắng không chạm tới đầu anh để đinh khỏi đâm
vào chân. Khi tất cả nhảy xuống liền đỡ anh dậy, lúc này đã dẹt hết cả người,
và vỗ vỗ đám rơm cho về hình dáng cũ.
“Chúng ta phải vượt qua cái xứ sở lạ lùng này để
tới được bên kia”, Dorothy nói, “dại gì mà đi một đường nào khác đường thẳng về
phương Nam.”
Họ bắt đầu đi qua vương quốc của người sứ, và nơi
đầu tiên họ tới là chỗ một cô gái sứ đang vắt sửa con bò sứ. Khi họ tới gần,
con bò đột nhiên đá một cái, rồi đá lên cái ghế đẩu, lên cái xô nước và lên cả
cô vắt sữa, làm tất cả đổ xuống nền sứ trong một tiếng kêu lớn.
Dorothy kinh hoàng thấy con bò đã tự làm gãy một
chân trái, còn cái xô vỡ thành mầy mảnh, trong khi cô vắt sửa đáng thương vị
một khía ở khuỷu tay.
“Thế đó”, cô vắt sửa giận dữ hét. “Hãy xem các
người đã làm gì! Con bò của ta đã gãy chân, và ta phải đưa nó tới hiệu để gắn
lại. Các ngươi tới đây có ý gì để làm nó sợ?”
“Tôi rất tiếc”, Dorothy đáp, “xin cô thứ lỗi.”
Nhưng cô vắt sửa xinh xắn quá bực tức nên không
thèm đáp. Cô sưng sỉa nhặt cái chân lên và dẫn bò đi, con vật đáng thương khập
khiễng trên ba chân. Lúc bỏ đi cô ném lại qua vài những cái lườm trách móc với
những kẻ lạ mặt vụng về, khuỷu tay bị sứt của cô ép sát vào hông.
Dorothy buồn bã về rủi ro này.
“Ở đây, chúng ta phải rất cẩn thận”, chàng Thợ rừng
hiền lành nói, “nếu không ta sẽ làm đau những con người bé nhỏ này và họ sẽ
không bao giờ lành được.”
Đi thêm chút nữa, Dorothy gặp một công nương trẻ
tuổi ăn vận vô cùng xinh đẹp, nàng ta đột nhiên khựng lại khi thấy những người
lạ và bắt đầu bỏ chạy.
Dorothy muốn được xem công nương nữa, thế là cô
chạy theo nàng, nhưng nàng người sứ kêu lên, “Đừng đuổi tôi, đừng đuổi tôi!”
Nàng ta có cái giọng bé nhỏ sợ sệt khiến phải
Dorothy dừng bước và hỏi, “Vì sao vậy?”
“Bởi vì”, công nương trả lời, lúc này cũng đã dừng
lại ở một khoảng cách an toàn, “nếu chạy tôi có thể ngã xuống và vỡ tan.”
“Thế cô không gắn lại được ư?” cô bé hỏi.
“Ồ, có, nhưng người ta không thể nào xinh đẹp được
nữa sau khi đã bị gắn, cô biết đấy”, công nương trả lời.
“Tôi cũng thấy vậy”, Dorothy trả lời.
“Ở đây có Bác Pha Trò, một trong số các anh hề của
chúng tôi”, quý cô bằng sứ nói, “anh ta luôn cố đứng bằng đầu. Anh ta bị vỡ
nhiều bận tới mức phải gắn lại cả trăm lần, và trông chẳng còn ra gì nữa. Giờ
anh ta đang tới cô có thể xem.”
Quả thực một anh hề nhỏ bé vui vẻ đang tiến về phía
họ, và Dorothy có thể thấy tha vì bộ quần áo xanh đỏ vàng đẹp đẽ thì trên người
anh ta toàn là những vết nứt chạy tứ tung, nói toạc ra rằng anh đã bị gắn ở
nhiều chỗ.
Anh Hề bỏ tay vào túi, và sau khi phùng má gật đầu
suồng sã với họ, anh hát:
Quý bà của tôi
Sao nàng lại ngó
Hề già đáng thương?
Nàng thật đứng đắn
Và rắn như thể
Xơi phải gỗ đó!
“Trật tự, thưa ngài!” công nương nói, “ngài không
thấy đây là những người lạ, và phải được đối xử tôn trọng?”
“Được thôi, đây là sự tôn trọng, theo thiển ý của
tôi”, anh Hề tuyên bố, và ngay lập tức đứng chổng chân lên trời.
“Đừng để ý đến Bác Pha Trò”, công nương nói với
Dorothy, “anh ta đã bị nứt khá nhiều ở đầu, và điều đó làm anh trở nên ngốc
nghếch.”
“Ồ, tôi không phiền chút nào”, Dorothy nói, “Nhưng
cô thật xinh đẹp”, cô bé tiếp tục, “và tôi chắc sẽ quý cô lắm. Cô có muốn tôi
đưa cô về Kansas và đứng trên giá lò sưởi của Thím Em? Tôi có thể để cô vào giỏ
này mang đi.”
“Điều đó sẽ không làm tôi hạnh phúc”, công nương sứ
nói. “Cô thấy đấy, chúng tôi sống mãn nguyện ở nơi đây, có thể đi lại chuyện
trò theo sở thích. Nhưng nếu bị mang đi bất kỳ đâu, các khớp của chúng tôi lập
tức cứng lại, và chúng tôi chỉ được đứng thẳng đuỗn với bề ngoài xinh xẻo.
Đương nhiên đó là điều người ta mong đợi khi chúng tôi đứng trên giá lò sưởi,
trên tủ, trên bàn phòng khách, nhưng cuộc sống của chúng tôi thú vị hơn nơi
đây, trên đất nước chính mình.”
“Tôi sẽ không đời nào làm cô không hạnh phúc”,
Dorothy kêu lên, “vậy thì xin tạm biệt.”
“Tạm biệt”, công nương trả lời.
Họ cẩn trọng bước đi qua vương quốc người sứ. Những
con thú nhỏ và hết thảy mọi người dạt khỏi đường họ đi, sợ rằng những người lạ
sẽ làm mình vỡ tan, và sau một giờ các bạn đồng hành đã tới rìa bên kia của xứ
sở, trước một bức tường nữa bằng sứ.
Tuy vậy, nó không cao bằng cái đầu tiên, và bằng
cách đứng lên lưng Sư tử, họ gắng trường lên đỉnh tường. Rồi Sư tử thu chân lại
và nhảy qua tường, nhưng khi nhảy, đuôi chú ta quật vào một nhà thờ, đập tan nó
ra từng mảnh.
“Như thế thật quá tệ”, Dorothy nói, “nhưng thực sự
tôi nghĩ may mà chúng ta không gây tổn hại cho những con người bé nhỏ đó nhiều
hơn là làm gãy cái chân bò và phá một nhà thờ. Tất cả họ đều quá giòn!”
“Quả thực thế!” Bù nhìn nói, “và tôi cảm tạ trời
đất đã cho tôi bằng rơm, không dễ gì mà hư hại được. Trên đời này có những thứ
còn tệ hơn cả một gã Bù nhìn.”