1000 Nụ Hôn Nồng Cháy - Chương 01 Phần 2

Trời mưa nên taxi cũng rất đắt khách. Cô che ô đứng chờ dưới mưa khoảng mười lăm phút mà không có một chiếc taxi nào trống, đành phải chờ xe bus. Nào ngờ xe bus cũng đến chậm, lại tắc đường nên khi về tòa soạn tạp chí đã bị muộn bốn mươi lăm phút.

Nhưng phòng làm việc không có ai. Không biết là đến muộn tập thể hay tất cả đều ra ngoài làm việc. Cô vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp thở thì điện thoại đã đổ chuông. Thuần Khiết nhấc máy, là Catherine tìm Tô San.

Cô vừa nói: “Tô San không ở tòa soạn…”.

Catherine lập tức ngắt lời cô: “Mười rưỡi cô đến quán cafe của khách sạn Thời Quang tìm tôi!”. Nói xong không đợi cô trả lời mà cúp máy luôn, một phong cách đậm chất Catherine.

Thuần Khiết cúp máy, không khỏi bĩu môi. Nhưng nhìn đồng hồ thì lại nhanh chóng xách túi lên, vội vàng đi ra khỏi tòa soạn. Mười rưỡi, từ tòa soạn đến khách sạn Thời Quang, hơn nữa lại là một ngày mưa gió khó bắt taxi, không có thời gian để cô chậm trễ.

Đợi đến khi cô bước ra khỏi thang máy của khách sạn Thời Quang thì đã là mười giờ ba lăm phút.

Catherine ghét nhất là người khác đến muộn. Thuần Khiết có thể tưởng tượng được vẻ mặt của chị ta, không kìm được than vãn: Thứ sáu ngày mười ba đáng ghét.

Nhưng khi ánh mắt của cô xuyên qua đám đông, tìm thấy Catherine thì chị ta đang tươi cười vui vẻ.

Thuần Khiết vào tòa soạn tạp chí đã hơn một năm nhưng chưa bao giờ thấy chị ta cười tươi như vậy. Chị ta sinh ra trong một gia đình giàu có, tốt nghiệp học viện thời trang nổi tiếng ở nước ngoài, đã từng làm việc tại tòa soạn tạp chí thời trang hàng đầu của Anh. Là một người rất nghiêm túc, thích mặc đồ của Chanel, mang đậm phong cách lạnh lùng của một chủ biên tạp chí thời trang quốc tế.

Lúc này, ngồi cùng chị ta là hai người đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy cổ cao, bờ vai gầy, mái tóc vàng xoăn rất dày, nhìn nghiêng hình như là Eva - người mẫu nổi tiếng hot nhất hiện nay.

Hai người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô. Một người mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen dài búi lọn nhẹ bằng một chiếc bút chì, trông rất phong cách. Thuần Khiết biết người này chính là nhà thiết kế danh tiếng Dịch Nhĩ Dương.

Người kia mặc áo len mỏng màu xanh lục, ngồi cạnh cô gái tóc vàng, tay phải gác lên chiếc sofa bằng da thật, những ngón tay dài và mảnh chốc chốc lại gõ xuống ghế, có vẻ nhàm chán, dáng vẻ uể oải.

Thuần Khiết có chút chần chừ.

Catherine đã nhìn thấy cô, vẫy tay gọi cô. Ba người kia đều quay sang nhìn cô. Lúc này cô đã nhìn rất rõ, cô gái tóc vàng đúng là Eva, người mẫu nổi tiếng thế giới, ở ngoài trông cô ta gầy hơn trong ảnh nhiều.

Catherine trông có vẻ không hề tức giận vì cô đến muộn, thậm chí còn rất rộng lượng ngồi dịch vào trong, tỏ ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

Thuần Khiết vội vàng bước lại, ngồi xuống cạnh chị ta. Catherine giới thiệu cô là biên tập tạp chí.

Dịch Nhĩ Dương nhìn cô, mỉm cười trêu đùa: “Một nghề rất có triển vọng”.

Thuần Khiết mỉm cười với anh ta.

Cô đã tiếp xúc với anh ta vài lần, biết anh ta khá hiền hòa.

Phục vụ đi tới, cúi người đưa menu cho cô, nhẹ nhàng hỏi cô uống gì.

Cô mở menu, lướt nhìn một chút rồi gọi một cốc cafe.

Phục vụ mỉm cười mời cô chờ một chút.

Lúc này, bỗng nhiên người đàn ông ngồi đối diện nói: “Phải xưng hô thế nào đây?”.

Giọng nói trầm ấm, gợi cảm, phát âm rất chuẩn.

Thuần Khiết ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, trong lòng không khỏi giật mình: Quả thực người này khôi ngô một cách “quá đáng”, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, đôi môi gợi cảm, đôi mắt hai màu cuốn hút, đúng là một anh chàng con lai đẹp trai hiếm có.

Anh ta bỏ tay khỏi ghế sofa, bỏ chân xuống, ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn cô. Lúc này Thuần Khiết mới để ý thấy anh ta đi một đôi dép lê, dép Mashimaro màu hồng phấn. Trong quán cafe cao cấp mà tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, anh ta tùy tiện một cách thái quá.

Điều mà Thuần Khiết cảm thấy ngượng ngùng nhất là giới thiệu bản thân với người khác. Từ nhỏ đến lớn, cái tên của cô luôn là đề tài để các bạn trêu đùa. Thế nên cô mỉm cười và nói: “Tôi họ Chân, anh có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Jenny”.

“Tôi tên là Phong Bính Thần(*), tên tiếng Anh là Chage”. Anh ta khẽ cúi người, giơ tay về phía cô: “Rất vui được làm quen với cô”.

(*) Chữ Thần (Chén) trong tên Phong Bính Thần âm Hán Việt có hai cách đọc: Thần và Thìn. Trong cuốn Nữ hoàng tin đồn là Phong Bính Thìn, còn trong 1.000 nụ hôn nồng cháy là Phong Bính Thần vì theo như cách giải thích của chính nhân vật ở trang 32 là Phong trong xuân phong (gió xuân), Bính trong bính trú (sáng ngời) chứ không phải chữ Bính (ngôi thứ ba trong mười can), bởi vậy chữ Chén (Thần, Thìn) chúng tôi chọn chữ Thần (ngày) tên Phong Bính Thần với nghĩa là “Ngày gió xuân tươi sáng”.

Thuần Khiết cảm thấy có chút ngạc nhiên, tự thấy không phải là nhân vật quan trọng, nhưng vẫn đứng dậy bắt tay anh ta.

Nào ngờ anh ta không bỏ tay xuống mà còn hỏi thêm một câu: “Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”.

Thuần Khiết sững người.

Cô khẽ nhíu mày, vờ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Chắc là không”.

Anh ta vẫn không hề có ý buông tay, mỉm cười hỏi: “Tôi thấy cô rất quen…”.

“Thật sao? Nhưng quả thực tôi không có chút ấn tượng nào. Xin lỗi”.

Anh ta nắm chặt tay cô, thấy ba người ngồi cạnh đang dồn mắt nhìn về phía mình, Thuần Khiết không khỏi nóng mặt, khẽ nhúc nhích ngón tay đang bị nắm chặt, tỏ ý muốn anh ta buông tay.

“Thế thì thật đáng tiếc”. Anh ta mỉm cười buông tay cô.

Thuần Khiết ngồi xuống, khẽ thở phào.

Bắt tay không hề đáng sợ, điều đáng sợ là đối phương quá đẹp trai.

Cô nghĩ chắc chắn là mặt mình đang đỏ bừng.

Lúc ấy, bỗng nhiên Eva nói: “Chage, em hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi”.

Nói rồi cô ta liền đứng dậy.

Catherine vội vàng đứng dậy chào, bảo cô ta nghỉ sớm.

Dịch Nhĩ Dương cũng đứng dậy tạm biệt Chage.

Nhưng Chage đặc biệt chào riêng cô: “Tạm biệt Jenny”.

Thuần Khiết có chút hốt hoảng, vội vàng mỉm cười gật đầu.

Sau khi họ đi, Catherine và Dịch Nhĩ Dương bắt đầu bàn chuyện.

Thuần Khiết vội vàng lấy laptop, ghi lại những gì họ thảo luận.

Thì ra chiếc váy cưới mà Dịch Nhĩ Dương thiết kế cho Phong Bình sắp hoàn tất, Catherine nhân cơ hội này cho ra đề tài váy cưới.

Hiện nay Phong Bình là người nổi tiếng nhất thành phố Thánh Anh. Vị hôn phu của cô - Đường Ca Nam là con trai thứ hai của Đường Trạm, người giàu nhất châu Á. Bản thân cô cũng là người nổi tiếng trong làng thời trang, đã từng được Andrew – “bố già” của ngành thời trang phỏng vấn. Cô là người phụ nữ duy nhất không phải là ngôi sao, cũng không phải là người mẫu nổi tiếng nhưng lại được xuất hiện trên trang bìa của tạp chí thời trang quốc tế. Giới truyền thông trong nước gọi cô là người phụ nữ bí ẩn. Cô và Dịch Nhĩ Dương khá thân thiết, phần lớn các bộ trang phục cô mặc do anh ta thiết kế, váy cưới cũng do anh ta thiết kế may đo. Điều quan trọng hơn là cô không hề bận tâm chuyện váy cưới được tiết lộ trước ngày cưới. Ngay cả một người từ trước tới nay vốn tiết kiệm lời khen như Catherine cũng không kìm được khen cô là người giản dị, dễ gần.

Ba người ăn trưa ở khách sạn Thời Quang. Giá cả đắt đỏ nhưng “tiền nào của nấy”.

Ăn xong, cô ngồi xe của Catherine về tòa soạn. Catherine hỏi cô: “Cô quen Chage?”.

Thuần Khiết mỉm cười chế nhạo: “Sao có thể thế được, người như anh ta gặp một lần thì sẽ không thể quên được”.

Catherine nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên rồi mỉm cười: “Điều này thì đúng thật”.

Vì anh ta đi chung với Eva nên Thuần Khiết hỏi: “Anh ta là người mẫu à?”.

Catherine bật cười: “Cô thấy anh ta giống người mẫu?”.

Thuần Khiết cảm nhận được vẻ chế nhạo qua giọng điệu của chị ta, liền cười và nói: “Tôi chỉ thấy một người như anh ta mà không làm người mẫu thì quả là đáng tiếc”.

Catherine nhếch mép, không nói gì, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thuần Khiết hiểu rất rõ tính cách lạnh lùng kiêu kì của chủ biên nên cũng không nói gì.

Về văn phòng, cô sắp xếp lại những nội dung đã ghi chép rồi in ra, nộp cho Catherine.

Sau đó Catherine, giám đốc và nhiếp ảnh cùng thảo luận.

Cô về phòng làm việc chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm của công ti đá quý vào tối nay.

Vì lần trước đã bỏ lỡ cơ hội gặp Tiêu Ức Sơn nên lần này Lisa nhất quyết đòi đi. Cô ấy còn trang điểm rất đẹp, mặc bộ trang phục mùa xuân mới nhất mà công ti mượn để chụp ảnh quảng cáo, xức nước hoa Chanel, trông rất phong cách, nho nhã lôi cuốn.

Nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là lần này Tiêu Ức Sơn không đến. Có điều cô ấy đã nhận lại được một niềm an ủi rất lớn, Eva - người mẫu nổi tiếng thế giới, người được tạp chí thời trang săn đón nhiều nhất cũng có mặt.

“Bọn họ đã mời được Eva? Làm thế nào nhỉ?”. Lisa ngạc nhiên thốt lên.

“Mình cũng không rõ, nhưng mình nghĩ có lẽ là không thể thiếu sức mạnh của đồng tiền”. Thuần Khiết mỉm cười và nói.

“Đừng có tỏ ra hài hước như thế”. Lisa đánh cô: “Lát nữa chúng mình đi tìm cô ấy chụp chung tấm ảnh chứ?”.

“Cậu đi một mình đi”.

“Xin nàng! Cô ấy là Eva đấy”.

“Vì thế mình mới nhường cơ hội cho cậu”.

“Đừng như thế…”.

“Mình phải vào nhà vệ sinh”.

“Này…”.

“Quay lại ngay”.

Thuần Khiết bỏ mặc Lisa, bước ra khỏi phòng khách, đi vào nhà vệ sinh.

Đợi đến khi đi ra, bỗng nhiên cô phát hiện thấy một người đứng dựa lưng trước bức tường đối diện.

Vẫn là chiếc áo len màu xanh, chiếc quần màu đen giống lúc sáng, đôi dép lê đã được thay bằng giày da. Một bộ quần áo đơn giản nhưng trông thật nổi bật và hài hòa khi được anh ta khoác lên mình. Bờ môi gợi cảm khẽ nhếch lên, giọng điệu rất tự nhiên: “Hello, Jenny”, cứ như đang chào người quen vậy.

Thuần Khiết cảm thấy bất ngờ nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh: “Thật trùng hợp, anh đi cùng Eva à?”.

Anh ta mỉm cười và nói: “Thực ra vì cô Jenny mà tôi mới tới đây”.

Thuần Khiết sững người, sau đó mỉm cười: “Anh thật biết đùa”.

“Nếu không vì sao tôi lại đứng ở đây?”.

“Có lẽ đúng lúc anh muốn đi vệ sinh…”.

“Nhà vệ sinh nữ sao? Ha ha…”. Anh ta bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng: “Đợi sau khi buổi giới thiệu sản phẩm tẻ nhạt này kết thúc, tôi có thể mời cô cùng đi uống chút gì đó không?”.

Thuần Khiết nghi ngờ mình nghe nhầm, sững sờ một lúc rồi lại mỉm cười: “Anh đùa à?”.

Anh ta cũng vờ làm ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày và nói: “Không phải chứ, một cô gái xinh đẹp như cô chắc đã phải rất quen thuộc với những lời mời của nam giới mới đúng?”.

Thuần Khiết được tâng bốc tới mức lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.

Hãy nhìn xem, một anh chàng đẹp trai chỉ mới gặp mặt đã có cảm tình tới mức muốn cùng cô đi uống nước. Trong khi đó, cô gái đi cùng anh ta là Eva, nữ thần sexy được các đấng mày râu công nhận. Ha ha… thật quá bất ngờ.

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười và nói: “Anh Chage, cho dù anh nói thật hay nói đùa, tôi e rằng phải khiến anh thất vọng rồi”. Ngừng một lát, cô không kìm được chuyển chủ đề nói chuyện: “Có điều, tôi tin rằng một người đàn ông như anh chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn đi uống nước cùng”.

“Cảm ơn lời an ủi của cô sau khi đã từ chối tôi”. Anh ta nhìn cô mỉm cười.

“Tôi phải đi vào rồi, tạm biệt”.

Cô vừa vào đại sảnh đã bị Lisa túm tay, ôm chặt giống như con bạch tuộc vậy. Cô ấy phấn khích tới mức hai mắt lóe sáng: “Anh chàng đẹp trai đó là ai vậy?”.

“Cái gì?”.

“Đừng giả vờ nữa! Anh chàng đẹp trai vừa nói chuyện với cậu đó, nói mau!”.

Thuần Khiết gạt tay cô ấy: “Cậu bỏ tay ra đã, đừng có làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tòa soạn chúng ta”.

“Mau khai thật đi”.

“Anh ta đi cùng Eva…”. Thuần Khiết nói qua một chút về chuyện ở khách sạn Thời Quang, sau đó nói: “Chỉ là chào hỏi xã giao thôi, mình không biết gì về anh ta”.

Nghe xong Lisa tỏ ra vô cùng thất vọng, bĩu môi và nói: “Mình đã nói mà, một anh chàng đẹp trai như thế không thể xuất hiện trong cuộc sống của mình, chỉ xuất hiện trong giấc mơ thôi”.

Thuần Khiết bật cười.

Hoạt động tối hôm ấy Eva chỉ xuất hiện trong mười lăm phút ngắn ngủi nhưng vô cùng tỏa sáng. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều điên đảo vì cô ta. Tin rằng giá trị của thương hiệu đá quý này cũng được nâng lên đáng kể.

Thuần Khiết cũng rất biết ơn vì nhờ có cô ta mà mình có cái để viết.