Hôn ước quý tộc - Chương 35 - 36 - 37
Chương 35: Vợ À, Anh Hôn Em Được Chứ?
Trước khi mặt trời lặn, đoàn người cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, thật không ngờ mọi người đã dựng lều, nhóm của Hải Nghi là nhóm tới cuối cùng.
Sau khi điểm danh đủ tất cả, mọi người theo thứ tự trở về lều của mình.
Hải Nghi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, nhìn Mặt Trời gia gia lưu luyến nhân gian từ từ khuất sau phía chân trời.
Cô đứng nơi đó dang hai tay đón gió chiều, ánh hoàng hôn màu đỏ soi bóng cô kéo dài vô tận. Cô hít sau một hơi đầy buồng phổi rồi lấy sức hét lên thật to “TÔI… SẼ… CHINH PHỤC… THẾ GIỚI… NÀY”.
Nghe tiếng hét của cô, tất cả mọi người đều hứng thú, bừng bừng khí thế đứng trên vách núi cùng hét thật to.
- CHÚNG… TÔI… SẼ… CHINH PHỤC… THẾ GIỚI…NÀY…YYYYYYY…
Tiếng hét vang vọng khắp nơi, đầy khí thế, đầy mạnh mẽ thật lâu thật lâu vẫn còn vọng lại…
- Thế nào, rất có cảm giác chinh phục thế giới chứ?
Hải Nghi quay đầu nhìn người bên cạnh hỏi.
- Ừm… rất sảng khoái.
Hải Nam gật đầu đồng ý, gương mặt đẹp trai bao phủ một tầng sức sống mới, giống như vừa mới giải tỏa được cái gì, cũng giống như vừa mới hấp thu được cái gì, rực rỡ hẳn lên, cả người tràn đầy sinh khí, tất cả mệt mỏi đều tan biến. Giờ khắc này hắn là người chinh phục cả thế giới.
Hơi quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hải Nghi hắn mỉm cười rất có ý tứ, nhỏ giọng nói.
- Em chính là cả thế giới của anh…
- Hả? Anh vừa nói gì cơ? - Hải Nghi không nghe rõ hỏi lại.
- Không, không có gì.
- Thật sao?
- Thật mà, em nghe nhầm rồi.
Hải Nam kiên trì phủ nhận. Một bộ dáng ung dung lôi kéo Hải Nghi đi về phía mọi người đang nướng thịt, mùi thịt nướng thơm phức thành công lôi kéo “nhị vị bao đại nhân”, đồng thời cắt đứt một màn hỏi - đáp.
Trời bắt đầu tối dần, tấm màn nhung màu đen trên bầu trời, giăng đầy sao sáng. Bên dưới mặt đất một mảnh nhộn nhịp, mọi người quây quần bên đóm lửa hồng, cùng nhau ca hát, nhảy múa vui vẻ.
Tiếng cười đùa lan tràn trong không gian, giờ khắc này họ trở thành chính mình không phải gánh vác sự nghiệp to lớn của cả gia tộc, giờ khắc này họ cùng hòa mình với thiên nhiên, sống thật với bản thân không phải mang trên người cái mác “người thừa kế”.
Có lẽ đó cũng chính là lí do của chuyến đi ngày hôm nay.
Một đêm thật đẹp và đáng nhớ.
Hải Nghi ngồi trên tảng đá lớn phía xa, thật cao hứng nhìn Hải Lâm và anh chàng Minh Quân nhảy múa giữa vòng tròn, thi nhau xem ai hát hay hơn.
- Này, đừng tưởng cậu là ca sĩ thì hát hay nhá, tớ cũng biết hát…
Nói rồi cậu cất lên một câu hát không đầu không đuôi chọc cười mọi người.
- Tớ biết, tớ biết, được rồi thiếu gia nhà cậu có thể hay không đừng tra tấn giấc ngủ bình yên của động vật trong rừng này chứ, nói không chừng cọp trong rừng cũng vì tiếng hát của cậu mà xúc động nhào ra cho cậu một cái ôm thắm thiết đấy…. ha ha ha.
Minh Quân không chừa cho Hải Lâm một tí xíu mặt mũi nào, cười ha ha nói.
- Hải Lâm em đói rồi, ăn đi.
Rốt cuộc anh trai Hải Duy không nhìn được vào mồm Hải Lâm một miếng thịt chính anh vừa nướng xong.
Bọn nhỏ Hải Lâm vốn định há miệng ra cự lại thì từ đâu ra miếng thịt nướng đáng ghét chặn họng cậu. Thịt nướng còn nóng, khiến anh chàng bị bỏng rên nhẹ. Hải Duy thấy mình sơ ý, vội vàng giúp cậu thổi thổi khóe môi bị nóng.
Tình cảm anh em thân thiết lần nữa đốn đổ không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Tất cả hai mắt lấp lánh trái tim nhìn bọn họ không chớp.
- Như vậy cũng diễn được!?
Hải Nghi bất ngờ bật ra lời bình, vừa như câu hỏi, vừa như khắng định.
- Nếu nói từ trước đến nay ai chiếm được tình cảm của fan nữ nhiều nhất thì khỏi phải bàn, đó chính là hai anh em bọn họ. Một người điềm tĩnh, ấm áp; một người vui vẻ, hoạt bát. Thật ra là một cặp đôi hoàn hảo.
Hải Nghi quay đầu nhìn điểm tựa sau lưng, đầu cố ý dựa sát vào một chút, thật tình hỏi.
- Không phải anh là Leader sao?
- Leader thì sao chứ, anh chỉ có một mình, nhưng bọn họ tuy hai mà một, làm sao anh đấu lại. Nhưng bay giờ anh chỉ cần có một fan là được rồi.
Hải Nam vẻ mặt ai oán, tâm không cam, lòng không nguyện nói ra sự thật bấy lấu nay. Nhưng câu nói cuối cùng hắn cố ý mập mờ nhìn cô nói.
- Ai vậy? – Hải Nghi trong lòng có sẵn đáp án, nói ra câu này có phải cô biết rõ còn cố hỏi không.
Hải Nam không trả lời chỉ mỉm cười nhẹ rồi hai tay ôm lấy mặt cô, cuối xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ lên môi cô rồi dừng lại chậm rãi nói ra ba chữ.
- Anh yêu em.
Hải Nghi sửng sốt thật lâu, cô không ngờ hắn lại nói với cô câu này, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng hai mắt trợn to, biểu hiện sự bối rối của cô.
Hải Nam không quản cô có đồng ý hay không, bá đạo ôm lấy đầu cô, môi nhẹ nhàng hôn cô, đầu lưỡi thuận lợi tách hai cánh môi đang mím chặt của cô, thành thục xâm nhập hút lấy mật ngọt trong miệng cô.
Hải Nghi thật lâu vẫn chưa biết mình bị người ta chiếm tiện nghi, hai mắt vẫn duy trì trạng thái mở to, khiếp sợ nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt vô cùng đẹp trai của Hải Nam đang phóng to trước mặt.
Hải Nam bất mãn tách ra, nhìn chằm chằm người này, ai oán nói.
- Cái cô ngốc này, em có biết khi hôn môi mà mở to mắt như vậy là bất lịch sự lắm không hả?
“Hôn môi”.
“Lịch sự”.
Chuyện gì xảy ra thế này? Trong phút chốc Hải Nghi kịp thời điểm danh ba hồn bảy vía, may mắn không thất lạc cái nào, một bụng tức giận nhìn Hải Nam chất vấn.
- Anh có biết không hỏi ý kiến của người khác mà tự tiện hôn cũng là bất lịch sự lắm không hả?
- À… ra vậy! - Hải Nam ra vẻ hiểu chuyện thành thành thật thật nghe cô nói. Hai mắt ngây thơ nhìn môi cô chớp chớp, ngoan ngoãn hỏi.
- Vợ à, anh hôn em được chứ?
Nói xong cũng chẳng đợi cô có trả lời hay không, lần nữa ngậm lấy môi cô. Hải Nghi thực sự không biết nói gì nữa rồi, cái này cũng được xem là hỏi ý kiến phải không?
Nếu thời gian quay lại cô sẽ nói “Khi nào cô đồng ý mới được hôn” nhưng mà không kịp nữa rồi. Trong lúc Hải Nghi còn đang mở to mắt kiểm điểm bản thân thì Hải Nam đã rút kinh nghiệm vừa rồi, dùng tay che mắt cô lại.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, phía xa xa còn có đóm lửa hồng nho nhỏ rôm rốp kêu, mọi người ca hát say sưa, xung quanh còn loáng thoáng nghe được tiếng ca hát lộn xộn của Hải Lâm và Minh Quân.
Trăng cuối cùng đã lên, ánh sáng bàn bạc có soi rõ một âm mưu đang hình thành?
Trong góc tối, vẫn là đôi mắt đáng sợ đó chăm chú nhìn bọn họ…
Chương 36: Hai Người Đang Làm Gì?
Những vệt sáng màu hồng chậm rãi bao trùm lên mọi vật, phản chiếu những giọt sương lung linh còn lưu luyến trên cành lá.
Mặt Trời gia gia còn vương vấn giấc ngủ dài, ngài lười biếng hé gương mặt tròn trĩnh “hello” chào ngày mới.
Sau một đêm, cảnh vật càng thêm tươi mới, màu xanh của thiên nhiên núi rừng càng phi thường diễm lệ.
Bên cạnh sườn núi, ngược hướng mặt trời mọc có hai bóng người đứng đó một trước một sau đều ngẩng đầu nhìn về phía hừng đông.
- Cô gái, trên đời này không có gì là bí mật cả, những việc cô làm đừng tưởng người không biết, quỷ không hay.
Một lúc sau giọng nói của người con trai lạnh lẽo vang lên.
Cô gái đứng phía sau hơi sửng sốt một chút, rồi chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ.
- Anh thật thông minh, như thế nào biết là tôi? Tôi không nghĩ ngay từ đầu anh đã nghi ngờ tôi.
- Sáng hôm đó Minh Quân vô tình nhìn thấy cô đứng bên cạnh xe của tôi, cô nói đi có phải trùng hợp hay không? Hay là cô biết trước Hải Nghi sẽ dùng xe của tôi? Nhưng dù thế nào đi nữa, người duy nhất dở trò trong xe tôi là cô, không sai chứ?
- Như thế nào? Tôi cũng không nghĩ ra anh sẽ thật lòng quan tâm cô ấy như vậy. Có lẽ do tôi tính sai.
- Cô nghĩ nếu Nguyễn Hà lão gia biết được chuyện này sẽ tha cho cô? Nhưng trước hết tôi cũng sẽ không tha cho cô.
- Như thế nào muốn xử lí tôi, tôi nghĩ cũng không phải là lúc này đi?
- Cô rất thông minh.
Sáng hôm nay Hải Nghi thức dậy sớm, nhìn xung quanh mọi người hẳn cũng đã thức hết rồi. Hải Nghi đi xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy Hải Nam, hắn đi đâu cơ chứ, đã bảo rằng sẽ giúp mình thay băng cơ mà?
- Good morning.
Không nghĩ tới sẽ gặp Hoàng Tử Minh ở đây. Nhìn thấy hắn cứ như nhìn thấy mặt trời ấm áp vậy, khiến cho người ta không tự chủ vui vẻ.
Hải Nghi mỉm cười nhìn hắn nói.
- Chào buổi sáng. Mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều cảm thấy quen mắt. Có phải anh là người sống ở căn biệt thự màu trắng gần nhà tôi?
- Ha ha… sao cô nghĩ vậy? – Hoàng Tử Minh mỉm cười hỏi cô, trong lòng cũng có chút bất ngờ.
- Bởi vì cảm giác anh nhìn tôi rất giống “Người đứng sao ánh mặt trời”.
- Người đứng sau ánh mặt trời?
- Đúng vậy tôi đã nhìn thấy anh từ vườn hoa hồng của gia gia, lúc đó anh đã đứng xoay lưng đối diện mặt trời từ sân thượng căn biệt thự đó, tôi cảm thấy lúc đó anh cũng đang nhìn chúng tôi, cho nên thấy rất lạ. Không nghĩ tới chúng ta là hàng xóm.
- Cô đoán đúng rồi, tôi và chị hai vừa chuyển đến ở từ tuần trước. Chỉ là hôm đó cảm thấy ba người rất thú vị thôi.
Hoàng Tử Minh nhún vai cười nói, Hải Nghi trong lòng thầm nghĩ, người này nếu sau này thất nghiệp có thể đi bán nụ cười nha, không nghĩ tới nụ cười của hắn lại đẹp như vậy so với tên kia ấm áp hơn nhiều. Nhưng cô chính là thích nụ cười giảo hoạt của tên đó.
Hải Nghi giật mình, tại sao cô lại đem hắn đi so sánh với Hoàng Tử Minh chứ.
Đột nhiên cô hốt hoảng lắc đầu, chân cũng không tự chủ lui về phía sau hai bước. Đáng tiếc a, chính là như vậy, ông trời luôn chiếu cố anh hùng, để cho anh hùng có cơ hội cứu mĩ nhân.
Quả thật chính là như thế, Hải Nghi không phát giác được rằng nơi cô đứng là trên núi, tất nhiên sẽ không bằng phẳng, cô chân thấp chân cao lui về phía sau liên tiếp hai bước, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…
Nếu không có cánh tay của Hoàng Tử Minh chắc chắn mông cô sẽ thân thân mật có một nụ hôn thắm thiết với anh chàng đá tảng.
- Em không sao chứ?
Vừa định thần lại bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của chủ nhân cánh tay cô bám lấy, Hải Nghi lúc này mới nhìn đến bản thân.
Ách… tư thế này quả thật có chút thân mật đi. Cô hai tay hốt hoảng níu chặt một cánh tay của hắn, còn hắn cũng thuận thế dùng tay kia ôm lấy eo cô.
Hải Nghi bối rối đẩy hắn ra kéo dãn khoảng cách giữa hai người nhưng không ngờ mông cô cư nhiên còn lưu luyến nụ hôn kia lần nữa thành công mông chạm đất.
- A… ui. Đau quá!
Không ngờ lại chạm đến vết thương lần trước, Hải Nghi đau đến ứa nước mắt, hai tay không biết nên ôm lấy mông hay là xoa đầu gối. Tự nhiên giờ phút này cô cảm thấy hai tay đều vô dụng.
- Này, không sao chứ?
“Không sao”? Không sao cái đầu anh, thử té xuống xem cảm giác của anh thế nào. Hừ! Trong lòng Hải Nghi kịch liệt mắng.
Hoàng Tử Minh bĩnh tĩnh nâng cô dậy, cẩn thận để cô ngồi lên tảng đá lớn bên cạnh. Nhíu mày nhìn vết thương của cô lại nhuốm máu, hắn quỳ một gối xuống nhẹ nhàng tháo đi lớp băng trắng đã bẩn.
Chuyên nghiệp lấy thuốc khử trùng từ trong túi quần, dùng bông cẩn thận lau chùi vết thương, dịu dàng nói.
- Lát nữa xuống núi cẩn thận một chút. Con gái không nên để lại sẹo.
“Anh à, anh làm gì thế?
“Ngồi xuống, anh giúp em băng lại”
“Em không đau”.
“Đồ ngốc, con gái không nên để lại sẹo”.
Lòng Hải Nghi khẽ động, dường như thật lâu trước đây có người từng đối với cô nói câu này. Cô thất thần nhìn Hoàng Tử Minh giống như xuyên qua hắn thấy được hình ảnh kia.
- Xong rồi.
Một lúc sau Hoàng Tử Minh lên tiếng đồng thời cũng thức tỉnh suy nghĩ trong đầu cô. Hải Nghi nhìn chân mình được dán băng sạch sẽ, có thẩm mĩ thật khác xa một trời một vực với cái bánh chưng kia, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Cô lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Tử Minh đang dịu dàng mỉm cười hỏi.
- Anh đã chuẩn bị thứ này trước cho tôi sao?
- Ách… Ha ha vì ngày hôm qua em không đem theo băng gạc cho nên tôi cố ý mang đến đây. Thế nào? Cảm động sao? Đồ ngốc.
Hoàng Tử Minh bất đắc dĩ mỉm cười, bàn tay to lớn giơ lên xoa đầu cô nói.
Hải Nghi lần nữa bất động, cảm giác này, thật giống như người đó. Người đó cũng sẽ nói cô là “đồ ngốc”, người đó cũng sẽ cười dịu dàng như vậy đối với cô, người đó cũng sẽ để ý cô có để lại sẹo hay không.
Hải Nghi thất thần nhìn Hoàng Tử Minh, ánh mắt mang theo mê mang cùng thân thiết, nhìn cô giờ phút này như cô gái nhỏ đáng thương làm cho người khác không tự chủ muốn dịu dàng săn sóc.
- Hai người đang làm gì?
Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của hai người. Hải Nghi hoàn hồn có chút chột dạ nhìn Hải Nam toàn thân lạnh lẽo đáng sợ, hai mắt phát hỏa chăm chăm nhìn bọn họ.
Chương 37: Anh Sẽ Chỉ Dịu Dàng Với Em
Người ta thường nói người ngốc thật hạnh phúc, không cần quản ai nói gì, chỉ cần làm những gì mình thích, cũng không cần thiết thông minh để đoán tâm tình người khác.
Hải Nghi giờ phút này thật muốn cho mình bị ngốc đi, cũng sẽ không rõ ràng nguyên nhân xuất hiện bộ mặt đen thui này của Hải Nam.
Mới tối hôm qua hắn đối với mình nói ba chữ kia, cư nhiên sáng hôm nay cô lại thất thần nhìn người con trai khác. Hắn không tức giận thì chính cô mới là người tức giận a. Cái này có phải biểu hiện của tình trạng “ghen” mà giới khoa học đã chứng minh.
Nói thật thì trong lòng có chút vui vẻ, nhưng mà đừng có nhìn cô như vậy có được không. Dưới ánh mắt như dòng diện cao cáp của đương kim khổ chủ - Trần Vũ Hải Nam, chiếu thẳng vào người khiến cho tâm hồn nhỏ bé, mỏng manh, yếu ớt của bạn nhỏ Nguyễn Hà Hải Nghi có chút rất bất đắc dĩ chột dạ.
- Ách… cái này… Hải Nam, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi hihi.
- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?
- Hiểu lầm… hiểu lầm là… là Tử Minh anh ấy chỉ giúp em thay băng thôi. Nè, anh xem rất ổn phải không.
Hải Nghi rất thức thời đưa chân được dán băng rất cẩn thận cho hắn xem.
Hải Nam nhìn miếng băng màu trắng được dán keo tỉ mỉ trên đầu gối của cô, gương mặt nhất thời đen lại vài phần. Hắn không nhìn cô, âm trầm mở miệng, nói.
- Ý em nói, anh giúp em thay băng là không ổn?
- Ách… không phải vậy. Lúc ngủ dậy, em có thật đi tìm anh nhưng không thấy, trùng hợp lại gặp Hoàng Tử Minh, chỉ là anh ấy thuận tiện giúp em thôi… ha ha.
- Thật? Em có đi tìm anh sao?
Vừa nghe cô nói có đi tìm hắn tâm trạng Hải Nam thả lỏng vài phần, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.
- Thật mà, chẳng phải hôm qua anh nói rằng sẽ giúp em thay băng sao, cho nên sáng ra em mới đi tìm anh nhưng không thấy nha.
Hải Nghi thành thật khai báo không dám đắc tội hắn. Thiên địa đảo lộn hết a, cư nhiên đường đường là một thủ lĩnh Black Rose tiếng tăm lừng lẫy bây giờ lại ngồi ở đây xem sắc mặt của người khác, lại cẩn thận giải thích.
Cô thề đời này kiếp này sẽ không có người thứ hai được cô đối đãi như vậy. Hừ, Hải Nam anh hay lắm, lúc đầu cư nhiên còn làm bộ ngốc nghếch, xem đi chính cô mới ngốc a.
Nghe lời cô nói, gương mặt Hải Nam chậm rãi buông lỏng hắn thõa mãn hướng cô nở nụ cười mê người, đặc biệt chói mắt. Hải Nghi nhìn tâm trạng hắn đột ngột thay đổi 180 độ, có chút không theo kịp, nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt kia ngốc ngốc nói.
- Thật rất lóa mắt a.
- Hả? Cái gì lóa mắt? - Hải Nam buồn cười hỏi lại, nhìn cô ngơ ngẩn hắn rất thỏa mãn, trong lòng thầm nghĩ từ nay phải bảo trì gương mặt này thật tốt mới được.
- Hả? Ơ… không có gì ha ha ha…
Bị bắt quả tang bộ dáng xuýt chảy nước miếng, Hải Nghi xấu hổ cúi đầu, quyết định không nhìn hắn nữa, để tránh mất mặt.
- Ha ha… vợ à, đột nhiên anh rất muốn hôn em.
Nhìn thấy hai quả cà chua xuất hiện trên gương mặt đáng yêu của cô, hắn rất là muốn hái xuống ăn a, khóe miệng như cũ nở nụ cười mê đảo chúng sinh, quyến rũ nói.
- Ừ. Cái gì cơ?
Đáng tiếc bạn nhỏ Hải Nghi không đủ năng lực thoát khỏi nụ cười mê hoặc kia, trực tiếp đồng ý, cho đến khi phát hiện có gì đó không đúng thì môi đã bị người ta bắt làm tù binh.
Thật sơ suất.
Thật sự quá khinh địch.
- Vợ à, em nên nhắm mắt lại.
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, cảm nhận xúc cảm lạnh lẽo từ môi hắn truyền đến, tim Hải Nghi kịch liệt run lên, ma xui quỷ khiến, mắt cô ngoan ngoãn nhắm lại, để mặc cho hắn ôm cô vào trong ngực từ từ hôn…
- Hải Nam sau này anh có thể không cười như vậy không?
Nằm trên lưng Hải Nam, hai tay vòng trước cổ hắn, người nào đó bất đắc dĩ hỏi.
- Tại sao?
- Đặc biệt chói mắt a. Rất dễ khiến người ta phạm tội.
Hải Nghi rất thiệt tình cảm thán.
Nghe cô nói như vậy, bước chân Hải Nam dừng lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nghiêm túc nói.
- Yên tâm. Anh chỉ cười như vậy với em. Nếu vợ yêu muốn phạm tội thì thân là chồng đây sẽ tình nguyện làm nạn nhân ha ha ha.
Hải Nam rất không có ý tứ trêu đùa, hắn cảm thấy mỗi ngày trêu cô một chút tâm trạng sẽ đặc biệt cảm thấy thoải mái.
- Ai… ai nói em muốn phạm tội chứ?
- Thật sao? Hay chúng ta làm lại lần nữa nhé.
Hải Nam tốt bụng yêu cầu.
- Không… không cần. Được rồi anh đi chậm quá đó, nhanh lên mọi người xuống núi hết rồi.
Hải Nghi đánh trống lảng lái sang chuyện khác, bọn họ sáng nay phát sinh nhiều chuyện, lại là người trễ nhất đi xuống. Cứ nhìn biểu hiện mập mờ của mọi người thì biết chắc chắn suy nghĩ của họ sẽ dang thẳng đôi cánh mà bay cao, bay xa tới chân trời nào đó.
Hải Nam tâm tình cực kì vui vẻ nên không thèm vạch trần cô. Bước chân vững trãi từng bước cẩn thận đi về phía trước, hắn cũng không quên trên lưng có “vật” không thể buông tay.
Suốt cuộc đời này cũng không muốn buông tay.
- Anh chỉ sẽ dịu dàng với em.
Hải Nghi sửng sốt, cô nghe rõ ràng từng chữ hắn vừa nói, trái tim lại kích động không tự chủ nhảy điệu tăng-gô.
Cô vui vẻ, nhỏ giọng nói.
- Ừ.
Tay phía trước cũng ôm hắn chặt hơn. Người con trai này cô nhất định sẽ “bảo vệ” tốt. Cho dù là ai đi nữa cũng không thể thương tổn hắn. Nằm trên lưng hắn, cô cảm thấy rất an tâm, tâm rốt cuộc buông lỏng, tựa đầu vào vai hắn mà ngủ thiếp đi.
Hải Nam cảm nhận hơi thở đều đặn sau lưng, chân vẫn từng bước từng bước vững trãi đi xuống núi.
Hai con người, có lẽ do một cái hôn ước từ đời trước của hai đại gia tộc, cũng có thể là do duyên phận kéo bọn họ đến bên nhau. Nhưng cho dù là gì đi nữa thì họ cũng đã gặp nhau do một chữ “duyên” và tình nguyện ở lại bên nhau cả đời.
Có lẽ bọn họ cũng không biết người này thề tuyệt đối sẽ không buông tay người kia, và ngược lại người kia cũng nhất định bảo vệ tốt người này. Hai người bọn họ chắc cũng sẽ không phát giác được tính cách trước đây của họ từ lúc nào đối với nhau lại đặc biệt thay đổi, phá lệ dịu dàng.
Hai bóng người dưới ánh mặt trời chồng lên nhau, đặc biệt hòa hợp, giống như bức tranh đẹp đẽ nhất, hài hòa nhất, không ai nỡ phá vỡ.
Hai con người vẫn chậm rãi một đường đi xuống núi, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh.
Tương lai có ai đoán trước được, con đường phía trước có thể dễ đi? Điều gì sẽ đối mặt với họ?
Có thể là thử thách của thần tình yêu Cupid vĩ đại? Cũng có thể là ân oán gia tộc luôn luôn tồn tại song phương trong những gia đình quý tộc.
Có lẽ nên phó mặc mọi chuyện cho định mệnh…