Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé! - Chương 14 - Phần 2

Mười ba tuổi, vì muốn tiết kiệm tiền nên mới đi lính, chỉ nghĩ cũng biết trong bộ đội anh ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực! Về điểm này tôi cảm thấy Hạ Trường Ninh rất đáng thương.

Giọng nói của Hạ Trường Ninh đột nhiên trở nên thật dịu dàng: “Phúc Sinh, chính là ánh mắt này”.

Ánh mắt thế nào? Tôi không hiểu.

“Hiểu chứ?”.

“Cái gì?”.

“Anh có động lực để theo đuổi em. Phúc Sinh, ở bên cạnh em anh mới có được bình yên”.

Nghe anh ta kể chuyện, hàng loạt đạo lý rồi kết luận, tôi vẫn không hiểu, lờ mờ cảm nhận được điều gì đó nhưng rồi lại bay xa tít tắp.

Anh ta cười khà khà và nói: “Thế nào? Một năm được chứ? Nếu em thực sự không thích anh thì anh không bám lấy em nữa, coi như hai ta không có duyên phận”.

Suýt nữa thì tôi gật đầu, lời đến miệng rồi lại biến thành: “Ba tháng”.

“Ok”. Anh ta trả lời vô cùng vui sướng, ngay lập tức tôi đã thấy hối hận. Giống như lúc đi chợ mua quần áo, bà chủ nói cái áo này một nghìn tệ, tôi ngay lập tức trả năm trăm tệ, thực ra chỉ cần một trăm tệ là mua được rồi, mà điều quan trọng nhất là, tôi vẫn chưa có ý định mua cái áo đó.

Nhưng lời đã nói ra thì không rút lại được. Hạ Trường Ninh giống như một tên gian thương đang tiến hành giao dịch: “Đi thôi, đi ký “hiệp nghị””.

Tôi không hiểu ý anh ta.

Hạ Trường Ninh thong thả nói: “Anh cảm thấy ký hợp đồng với em sau đó đi công chứng sẽ hay hơn, dù sao đàn bà và tiểu nhân đều là giống khó dạy”.

Mặt tôi đỏ bừng. Hai chân run run, tôi sợ rồi.

“Nội dung hợp đồng rất đơn giản. Anh giúp em điều tra mọi chuyện về Đinh Việt, em làm bạn gái anh ba tháng. Sau ba tháng nếu em không yêu anh và muốn chia tay, thì Hạ Trường Ninh anh quyết không bám theo em nữa. Giấy trắng mực đen mỗi người giữ một bản, thế nào? Đương nhiên là em cũng có thể thêm điều kiện khác. Ví dụ như Hạ Trường Ninh không được động vào đầu ngón tay em, đại loại thế, chỉ cần có lợi cho em thì em cứ đề nghị”.

“Cái đó không cần chứ?”.

“Phúc Sinh, anh là người làm ăn, làm ăn phải nói giọng làm ăn chứ”.

Tôi bị anh ta làm cho hồ đồ nên không hiểu sao chuyện này lại đi tới bước này.

Tôi và Hạ Trường Ninh thực sự ký hợp đồng đó, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng, tôi đồng ý làm bạn gái ba tháng của anh ta, trong thời gian đó anh ta không được bắt tôi làm những việc tôi không muốn làm. Sau ba tháng nếu không thể tiếp tục hẹn hò thì một trong hai bên không được bám lấy đối phương, ảnh hưởng tới cuộc sống của đối phương.

Xem ra rất có lợi cho tôi. Điều kiện kèm theo là Hạ Trường Ninh sẽ điều tra chuyện của Đinh Việt.

Tôi xem đi xem lại, tới mức Hạ Trường Ninh phải bật cười: “Có cần tìm luật sư tới xem giúp em không?”.

Mặt tôi đỏ bừng, không phải không dám tin anh ta sao. Hơn nữa, trước tới giờ tôi chưa bao giờ ký kiểu hợp đồng thế này, hợp đồng với nhà trường đều do bố mẹ tôi ký thay.

“Hôm nay vất vả cả chiều rồi, em đồng ý đi ăn cơm tối với anh chứ?”. Hạ Trường Ninh lịch sự hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn hợp đồng, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.

“Cứ theo hợp đồng mà làm, nếu em không muốn ăn cơm tối cùng anh thì anh sẽ đưa em về nhà luôn”.

“Về nhà đi, mệt rồi”. Tình thế xoay chuyển, tôi muốn về nhà suy nghĩ cho rõ ràng.

Anh ta không nói hai lời mà lái xe đưa tôi về nhà luôn.

Về tới nhà, anh ta dừng xe rồi dịu dàng nói: “Lấy hợp đồng ra đây”.

Anh ta lại muốn làm gì thế?

Hạ Trường Ninh thở dài, lấy bản hợp đồng ướt đẫm mồ hôi trong tay tôi rồi xé làm hai mảnh.

“Nhìn dáng vẻ lo lắng của em kìa. Anh giúp em điều tra về Đinh Việt, không miễn cưỡng em. Chuyện ba tháng kia, em đừng coi là thật”.

Anh ta lại có chủ ý gì thế này?

“Phúc Sinh, em là cô gái thuần khiết nhất mà anh từng gặp. Chắc là do anh lăn lộn ngoài xã hội lâu rồi, quen biết với phụ nữ xã hội nhiều rồi nên mới cảm thấy em tốt. Có điều, phụ nữ còn nhiều, sao phải để em và anh đều cảm thấy không thoải mái chứ? Chuyện này anh giúp em, coi như quen biết vậy”.

Trước những lời thành khẩn của anh ta tôi cảm thấy mình tiểu nhân quá. Anh ta giống như nghĩa sĩ trước giờ ra pháp trường hành hình, tôi là ngọn cỏ đầu tường phản nghịch khiến người ta ghét nhất, xấu hổ cúi đầu trước khí khái ngút trời của anh ta.

Sững lại một hồi tôi mới lên tiếng: “Tôi thực sự xin lỗi vì không thể làm bạn gái của anh, anh… sẽ tìm được một cô gái tốt hơn tôi. Việc đó nếu phiền quá thì thôi, cứ coi như tôi không quen biết Đinh Việt”.

“Khà khà, có gì đáng phải xin lỗi đâu, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng”.

Anh ta thay đổi một cái là có thể nói tiếng người? Có phải do hôm nay tôi bị Ngũ Nguyệt Vy đả kích nặng nề nên anh ta muốn chuộc tội thay cho cô ta?

Quả nhiên Hạ Trường Ninh nói: “Chuyện này do Vy Tử gây ra, lại còn bắt anh để ý giúp cô ấy bao nhiêu lâu, ngay cả anh cũng bị cô ấy bưng bít. Anh cũng muốn biết mọi chuyện như thế nào. Về đi, nghỉ sớm một chút”.

Nói chung là việc tốt, đây là lần hòa bình nhất mà chúng tôi ở cạnh nhau từ lúc tôi quen biết với Hạ Trường Ninh tới giờ. Giống như những cảnh trên phim ảnh, khi tôi mở cửa xe ra sẽ có một đàn bồ câu trắng nghênh đón.

Mới đi được vài bước anh ta đã gọi giật lại: “Phúc Sinh, đợi đã”.

Tôi quay đầu lại, anh ta ngại ngùng rút một bông hoa hồng từ trong túi áo complet ra. Bông hồng để trong túi áo lâu quá nên nụ hoa hơi bị bẹp. Anh ta giơ ra ngoài cửa xe với vẻ không quan tâm và nói: ”Nghe chủ quán hoa nói thế này có nghĩa là một lòng một dạ, là phương án khá tiết kiệm. Dù sao cũng mua rồi, em nhận đi”.

Nụ cười chân thành, đôi mắt trong veo của anh ta, cả đóa hồng đã héo nữa, tất cả đều khiến tôi vô cùng xúc động. So với những bông hồng môn rực rỡ kia thì đóa hồng này héo rất đúng lúc.

Tôi nhận lấy đóa hồng rồi khẽ khàng: “Cảm ơn”. Khi nói câu này trong lòng tôi có thứ cảm xúc rất lạ lùng cứ nhẹ nhàng chạm vào lồng ngực, cuối cùng cũng chỉ thốt lên được hai chữ “cảm ơn”.

Anh ta cười khà khà nói: “Vất vả một ngày, anh cũng đói rồi, phải đi ăn tối đã. Em về nghỉ ngơi đi. Anh thay Vy Tử xin lỗi em, lại làm phiền tới em nữa. Thế nhé! Có kết quả anh sẽ gọi điện cho em”.

Tôi vội vã gọi anh ta lại: “Hạ Trường Ninh, tôi… tôi mời anh ăn tối, coi như là cảm ơn”.

Anh ta nghĩ một lát rồi thoải mái mở cửa xe: “Được. Lên xe”.

Tôi ngồi vào chỗ, can tâm tình nguyện mời anh ta đi ăn cơm.

Tôi nghĩ mình là người đã lành vết thương, đã quên nỗi đau. Tôi đã quên lời Hạ Trường Ninh nói ngày hôm qua: “Mai anh sẽ tặng hoa cho em, sau đó mời em đi ăn tối, em cứ coi như không thấy nhé! Đường tới chân trời, đường ai nấy đi”.

Lúc ăn cơm Hạ Trường Ninh có hỏi tôi đã học bắn từ khi nào, thế là chủ đề chuyển từ cách bắn súng cho tới lần anh ta phải xấu mặt ở trường bắn.

“Nói thật, lúc đó anh ngạc nhiên lắm. Phúc Sinh này, em lợi hại quá đấy, cho anh vào tròng lúc nào không hay”. Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.

Ai mà chả thích được khen chứ. Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng đắc ý, nhớ lại lần đó đã trôi xa lắm rồi.

“Hê hê, là anh tự đề ra chuyện thi bắn, chỉ là may mắn tôi bắn trúng mà thôi. Tôi đâu có đưa anh vào tròng chứ?”.

“Ừ, ừ, ừ, là do bản thân anh… haizz”. Hạ Trường Ninh than ngắn thở dài.

Bữa cơm kết thúc vui vẻ trong sự sung sướng của tôi và sự khiêm tốn của Hạ Trường Ninh.

Bước ra ngoài nhà hàng tôi vẫn cười hi hi. Hạ Trường Ninh hoạt bát hơn Đinh Việt, nói cũng nhiều hơn, hay nói những câu chuyện cười chọc tôi. Bây giờ tôi cảm thấy ánh mắt mình nhìn anh ta cũng khác trước, chí ít tôi cảm thấy anh ta không phải là kiểu người thô lỗ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như trước đây tôi vẫn nghĩ.

Hạ Trường Ninh cũng cười: “Hôm nào đó chúng ta tới trường bắn tỉ thí đi. À đúng rồi, A Thụ và A Mẫn không phải vẫn muốn đấu lại sao?”.

Tôi nhớ ra rồi, đúng là có việc này.

“Hi hi, lần này hai chúng ta sẽ thắng bọn họ, họ thua sẽ phải mời cơm”. Hạ Trường Ninh mặt mày hớn hở.

Tôi cũng cười tươi như hoa. Tôi vốn thích bắn, nghe anh ta nói thế tôi gật đầu liên tục.

Đến lúc sắp lên xe đột nhiên có người đi tới, dáng vẻ vô cùng vội vã: “Anh Hạ, cuối cùng cũng tìm được anh rồi”.

Tôi nghĩ Hạ Trường Ninh có việc gì đó nên lặng lẽ đứng bên cạnh xe chờ đợi.

Người đó quệt mồ hôi và nói: “Anh Hạ, xin lỗi anh, tôi là người của cửa hàng hoa. Tiền hoa hồng môn ban nãy tính sai rồi, thiếu mất hơn năm trăm tệ”.

Ha ha, trời xanh dậy sấm! Phàm thiên giáng đại nhậm giả tất tiên khổ kỳ tâm chí(*). Ninh Phúc Sinh tôi không dám làm con gián có ý chí sắt thép, thực sự xin lỗi kẻ suốt ngày giày vò tôi.

(*) Trích trong sách Mạnh Tử, thiên Cáo Tử thứ mười lăm, có nghĩa là: Phàm những người nhận nhiệm vụ của trời ban thì bản thân phải chịu vất vả, tôi rèn tâm chí trước tiên (ND).

Sắc mặt Hạ Trường Ninh vô cùng khó coi, anh ta giống như chú rồng phun lửa đang trừng mắt nhìn người của quán hoa tới đòi tiền.

Tôi rút bông hoa hồng khiến tôi cảm động ra, đập vào mặt anh ta như đập vào mông ngựa: “Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt. Hạ Trường Ninh, anh được lắm!”.

Tôi tức điên quay bước ra về, đột nhiên eo bị giật một cái, anh ta túm cả eo lẫn tay tôi kéo lại. Hai chân tôi đạp loạn xạ, vừa đạp vừa gào lên chửi: “Buông tôi ra, lưu manh! Cứu tôi với”.

Anh ta mở cửa xe rồi ném tôi vào rồi đè cả người lên người tôi. Chân tay tôi bị anh ta ghì chặt nên không làm ăn gì được. Đầu anh ta cúi sát xuống ngực tôi, tôi không cựa quậy nổi, buộc phải nhìn đôi đồng tử màu đen của anh ta, gương mặt hằm hằm đầy vẻ tức giận, thẹn quá hóa giận!

Giây tiếp theo đôi môi anh ta ấn chặt lên môi tôi, những tiếng thét của tôi cũng bị đẩy ngược vào trong.

Chỉ một khoảnh khắc anh ta liền buông tôi ra, rồi ác man nói: “Em còn kêu nữa, anh sẽ tiếp tục”.

Tôi ngậm chặt miệng không dám kêu thêm tiếng nào nữa, nhưng cũng không ngăn nổi sự tức giận đang dồn lên trong lòng. Tôi và anh ta giống như hai con trâu đang đấu nhau, đều đang thở hổn hển sau trận đấu mệt mỏi.

Hạ Trường Ninh quát tôi: “Sao em không dùng đầu suy nghĩ đi, sao người của quán hoa có thể tìm thấy chúng ta một cách chính xác như thế hả? Rõ ràng do Vy Tử cố tình bảo người ta tới tìm. Ninh Phúc Sinh, em không hề tin tưởng anh một chút nào sao!”.

Anh ta nói một thôi một hồi khiến tôi dần bình tâm trở lại. Những lời anh ta nói không hẳn không có lý, nhưng dù có phải do Vy Tử sắp đặt hay không thì chẳng phải cũng là do một tay anh ta bày ra hay sao?

“Anh nghĩ rằng anh cắt đứt nỗi nhớ của tôi với Đinh Việt là tôi sẽ yêu anh sao! Đừng có mơ!”.

Gương mặt Hạ Trường Ninh có chút xấu hổ thoáng qua nhưng anh ta vẫn cứng miệng nói: “Anh đã nói với em từ trước rồi, đường tới chân trời, đường ai nấy đi. Anh thích theo đuổi em thế này đấy thì sao nào?”.

Được được, thủ đoạn đê tiện thế này mà anh ta cũng nói vẻ đầy lý lẽ thế. Tôi mà tin anh ta lần nữa thì tôi là lợn!

“Ê, A Ninh, tiền anh đưa cho em không đủ”.

Ngũ Nguyệt Vy gõ gõ cửa xe, bộ dạng uể oải, giọng điệu cười cợt trên nỗi đau của người khác, chứng minh rõ ràng hai người họ thông đồng với nhau.

Hạ Trường Ninh vùng dậy lao ra ngoài nhanh như một con báo, tôi cũng nhảy ra ngoài như một chú thỏ. Bây giờ không đi thì còn đợi lúc nào nữa chứ! Đáng tiếc, Hạ Trường Ninh đã kéo tôi lại.

“Buông ra”. Tôi phát cáu.

“Đứng yên”.

Chết tiệt! Tôi đâu phải là lính của anh ta chứ! Tôi cúi đầu tách ngón tay anh ta. Con bà nó! Ngón tay anh ta làm bằng cái gì không biết! Tôi nghi phải dùng dao gọt mới xong.

“Vy Tử, tình nghĩa bao năm của chúng ta như thế sao em lại giở trò này”. Hạ Trường Ninh nghiến răng kèn kẹt. Sự tức giận của anh ta dồn hết xuống cổ tay tôi! Chết tiệt!

Ngũ Nguyệt Vy nhún vai: “Trách em làm hỏng việc tốt của anh à? Em đồng ý diễn vai bị giật dây này chẳng phải vì tình nghĩa bao năm của chúng ta sao, em đâu có đồng ý khi xong chuyện sẽ không cho Ninh Phúc Sinh biết. Cảnh sát mà, có nghĩa vụ bảo vệ công dân không bị lừa gạt. Hơn nữa, em chưa mua hoa bao giờ nên có biết mấy nghìn bông hồng môn bao nhiêu tiền đâu? Anh đưa tiền cho em rõ ràng không đủ mà”.

Ha ha! Còn gì để nói nữa không? Tôi hất tay Hạ Trường Ninh ra và mắng: “Thẹn quá hóa giận phải không? Tính toán thông minh quá phải không? Anh còn không biết xấu hổ mà kéo tay tôi sao? Anh kéo tay tôi làm gì? Nói anh là lưu manh còn nhẹ đấy!”.

“Đúng, tôi là lưu manh, tôi là lưu manh thì sao chứ? Đừng giảng đạo lý với lưu manh”.

Tôi tức quá, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không thốt lên được, đành ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác. Tôi hất không ra thì anh cũng sẽ phải buông thôi. Thi nhau xem, người mất mặt hôm nay không phải là tôi!

“A Ninh, một con nha đầu thế này sao anh cứ cố theo đuổi làm gì? Em quen anh bao năm rồi, buổi huấn luyện đặc biệt năm đó nếu em không giúp anh đỡ đạn thì anh đã chết lâu rồi. Những chuyện này anh quên sạch sẽ rồi hả? Mười ba tuổi anh vào bộ đội, bố em đối xử không tốt với anh sao? Anh hai, anh ba em đối xử không tốt với anh sao?”.

Hạ Trường Ninh nhìn cô ta, sự tức giận trên người bỗng chốc tiêu tan, anh ta bất lực nói: “Vy Tử, em đừng như thế. Một bông hoa xinh đẹp như em sao cứ phải cắm vào bãi phân trâu như anh làm gì. Nhìn lại điều kiện của em đi, tốt thế còn gì. Anh hai, anh ba em làm kinh tế, sợ em không có tiền tiêu đã cho em hai mươi phần trăm cổ phần công ty. Em chỉ cần đăng tin tìm bạn đời trên báo chí thì đảm bảo người tham gia hợp lại có thể tổ chức PK Super boy(*) đó! Anh văn hóa tiểu học, có muốn tham gia ngay đến bậc cửa cũng không qua được!”.

(*) Super Boy: Một cuộc thi giọng hát hay dành cho nam giới của đài truyền hình Hồ Nam, tổ chức hai năm một lần (ND).

Đôi mắt xinh đẹp của Ngũ Nguyệt Vy đã phảng phất hình bóng những giọt lệ, dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, nhưng trong khoảnh khắc bị Hạ Trường Ninh chọc cho bật cười, mới cười được vài tiếng giọng cô ta lại đầy vẻ trách móc: “A Ninh, từ năm mười bốn tuổi em chỉ muốn lấy anh. Năm nay em hai mươi sáu, em đã đợi anh mười hai năm rồi”.

Đuổi kịp các bộ phim tuyệt tình, bi tình của Quỳnh Dao rồi, cứ làm như tôi là người thứ ba vậy! Bãi đỗ xe yên tĩnh, người của quán hoa cũng đứng xem kịch như tôi. Người ta vì năm trăm tệ nên không thể đi, còn tôi bị Hạ Trường Ninh kéo lại nên không đi được.

Người tôi xiêu vẹo, Hạ Trường Ninh kéo tôi tới trước mặt anh ta giống như muốn cho Ngũ Nguyệt Vy nhìn thấy: “Người vợ mà Hạ Trường Ninh muốn tìm như thế này này. Vy Tử, em hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi. Cứ thế đi! Em chơi anh một vố thì anh nhận, anh mất mặt thì anh chịu”.

“Tôi không đồng ý lấy anh!”. Không thể hồ đồ trên lập trường của vấn đề này được.

“Ngậm miệng vào! Anh không cầu hôn em”. Hạ Trường Ninh trừng mắt lườm tôi.

Cuộc đấu khẩu thế này đã làm tổn thương lòng tự tôn của những người đứng xem. Ngũ Nguyệt Vy cười, nụ cười của người bị tổn thương những vẫn phải cố gắng bảo vệ sự tự tôn của mình. Cô ta hếch cằm lên một lát rồi dồn ánh mắt về phía tôi: “Đinh Việt chết rồi, chết ở Lương Hà. Ninh Phúc Sinh, tôi lấy thân phận cảnh sát chính thức thông báo với cô việc này. Người của tập đoàn buôn lậu tìm tới Đinh Việt, chắc anh ấy gặp bọn nó ở Lệ Giang. Vì không muốn làm hại tới cô nên anh ấy mới chia tay với cô. Khi A Ninh tới thì đã chậm một bước. Vì sự cống hiến của anh ấy với vụ án nên phía cảnh sát tôn trọng ý kiến cá nhân của Đinh Việt, không công khai việc này. Di ngôn trước lúc Đinh Việt lâm chung là hy vọng cô không biết tin về cái chết của anh ấy. A Ninh theo đuổi cô, còn tôi làm theo ý của Đinh Việt cắt đứt tình cảm của cô với anh ấy. Sự việc là như thế. Ninh Phúc Sinh, Đinh Việt đối với cô tình sâu nghĩa nặng như thế cô không cảm thấy ở bên A Ninh nhanh chóng thế này là phản bội anh ấy sao?”.

Cô ta đang nói gì thế? Tôi chỉ nghe được đoạn trước.

Đinh Việt đột ngột chia tay hóa ra là vì chuyện này sao? Anh ấy đã không còn sống nữa sao?

Tôi hoang mang nhìn Hạ Trường Ninh. Sắc mặt anh ta đã thay đổi, đưa tay kéo tôi vào lòng, hai tay nâng mặt tôi lên và nói: “Phúc Sinh, em đừng như thế”.

Tôi làm sao? Trong đôi mắt đen của anh ta tôi nhìn thấy một điều, đó là sự thật.

“Phúc Sinh, anh sẽ nói cho em biết, em đừng kích động, anh sẽ nói hết cho em”.

Tôi không hề kích động chút nào. Tôi cứ nhìn Hạ Trường Ninh như thế, cảm thấy cuộc đời đang đùa với tôi, bắt tôi trong một quãng thời gian ngắn phải hiểu hết lừa dối, tàn khốc, phản bội và đớn đau.

Đinh Việt dịu dàng, Đinh Việt đẹp trai, tuấn tú.

Những khúc mắc trong lòng bao lâu nay đã bện xoắn lại thành nút thắt bây giờ không phải được gỡ ra mà là bị kéo cắt xoẹt một nhát. Mớ dây được tháo ra rồi nhưng lại đứt thành từng đoạn từng đoạn nhỏ.

Ninh Phúc Sinh tôi may mắn thế nào mà lại nhận được tình cảm của Đinh Việt chứ.

Nhưng, nhận được rồi thì sao đây?

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. Anh ấy còn trẻ, còn đẹp trai, còn dịu dàng như thế.

“Vy Tử, lúc nhỏ em đã giết con chó ghẻ của anh cũng thế này. Dù sao Đinh Việt cũng đã từng yêu em, sao em lại làm thế này chứ?”.

Ngũ Nguyệt Vy cũng căm giận nói: “Anh chăm sóc bảo vệ con chó ghẻ của anh như thế mà không thèm đối xử dịu dàng với em một chút. Em giết nó đấy thì sao nào?”.

Hạ Trường Ninh và Ngũ Nguyệt Vy trừng mắt nhìn nhau. Trời tối quá, tôi không nhìn rõ ánh mắt của họ như thế nào, tôi chỉ biết cúi đầu cấu tay Hạ Trường Ninh, anh ta đột nhiên rùng mình rồi nắm tay tôi chặt hơn.

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc đang dồn lên mà quay sang cười nói với Hạ Trường Ninh: “Đinh Việt đánh giá cao bản thân anh ấy quá, tôi chưa yêu anh ấy đến mức chết đi sống lại đâu. Anh Hạ, anh buông tay ra đi, hy vọng anh và cảnh sát Ngũ cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”.

Tôi nhắm mắt, đôi mắt khô coong. Nếu như không có chuyện này xảy ra thì tôi nghĩ tình cảm của tôi dành cho Đinh Việt cũng chưa tới mức chết đi sống lại, nhưng Đinh Việt ra đi lại khiến tình cảm sâu nặng của anh ấy chạm vào trái tim tôi.

Hạ Trường Ninh vẫn không buông tay tôi ra mà ngược lại nói vô cùng gấp gáp: “Phúc Sinh, em đừng đau buồn. Đinh Việt yêu em, chẳng qua anh ta chỉ… em phải sống tốt hơn nữa! Anh ta không phải người đàn ông lý tưởng của em đâu! Quên anh ta đi!”.

Tôi bị kích động liền nói lớn: “Anh nói không là không à? Anh dựa vào cái gì mà lấy danh nghĩa Đinh Việt lừa tôi? Hai người làm việc có bao giờ suy nghĩ tới cảm giác của người khác không? Hai người đều nghĩ trên lập trường của bản thân mình mà thôi! Anh, Hạ Trường Ninh, anh là kẻ đểu cáng nhất mà tôi từng gặp! Còn cô nữa, Ngũ Nguyệt Vy, cô và Hạ Trường Ninh đẹp đôi lắm, mong cô mau chóng ép anh ta lấy cô đi có được không?”.

Tôi nói một hơi xong liền co cẳng đạp anh ta. Hạ Trường Ninh buông tay theo phản xạ khiến tôi đạp hẫng chân và ngã sõng xoài ra đất.

Anh ta đưa tay kéo tôi lên nhưng chân tay tôi khua khoắng liên hồi, giống như đang giãy đạp dưới nước, không muốn anh ta chạm vào tôi. Kết quả chẳng thể ngăn được anh ta, Hạ Trường Ninh bế xốc tôi lên rồi thở dài: “Anh đưa em về nhà”.

“Cút”.

“Không”.

Tôi sững người lại, cánh tay anh ta ôm chặt lấy tôi rồi nghiêm túc nói: “Phúc Sinh, Đinh Việt nói em hãy quên anh ta đi. Em khóc to lên đi, em khóc đi thì anh mới yên lòng”.

Tôi… tôi chỉ muốn về nhà, muốn tránh xa anh ta, muốn được ở một mình mà thôi. Tôi đã cất Đinh Việt vào một góc sâu trong đáy lòng, tôi muốn tới một nơi yên tĩnh để thì thầm nói chuyện với anh ấy.

“Em nín nhịn sẽ thành bệnh đấy, cứ khóc to lên đi”.

“Bây giờ tôi không muốn khóc, anh mau bỏ tay ra”. Tôi nhấn mạnh từng chữ.

Hạ Trường Ninh lo lắng nhìn tôi, bàn tay vẫn không buông lỏng.

Chết tiệt! Bây giờ tôi không khóc được! Không những không khóc được mà còn bị anh ta chọc cho tức quá mà bật cười nữa!

Lúc này Ngũ Nguyệt Vy cầm đóa hồng ban nãy bước tới, cô ta vừa đi vừa bứt từng cánh hoa và nói: “A Ninh, anh phải một lòng một dạ đấy”.

Cơn tức giận của tôi dồn lên cuống họng rồi bật ra một câu: “Liên quan đếch gì đến cô”.

Ngũ Nguyệt Vy nhìn Hạ Trường Ninh “hừ” một tiếng rồi nói: “Bảo vệ con chó ghẻ của anh cho tốt, đừng để rơi vào tay em, giết đấy”.

Hạ Trường Ninh bị cô ta chọc cho tức quá liền giơ tay lên.

Ngũ Nguyệt Vy hếch cằm nói: “Anh đánh đi, anh đánh xong rồi đi tìm lão gia nhà em mà cầu xin tha mạng”.

Hạ Trường Ninh tức đến nỗi trống ngực đập liên hồi. Anh ta kéo tôi lên xe, lúc này người của cửa hàng hoa mới lí nhí mở miệng: “Anh Hạ, chuyện... năm trăm hai mươi tám tệ, còn tính thiếu một trăm mười bốn bông”.

“Tự làm tự chịu, xấu mặt, cho chết”. Tôi không đẩy được anh ta ra nên chỉ còn cách chế nhạo anh ta.

Hạ Trường Ninh không nói gì cả, anh ta rút ví rồi trả tiền cho người của cửa hàng hoa, sau đó kéo tôi lên xe.

Xe chạy khá xa rồi tôi mới ngoái đầu lại nhìn, Ngũ Nguyệt Vy đang ngồi xổm trên mặt đất. Tôi thở dài, cô ta bây giờ có khác gì con chó ghẻ đâu. Cô ta cũng là người có vấn đề, người bình thường ai lại để ý tới Hạ Trường Ninh cơ chứ?

“Anh còn muốn gì nữa?”. Tôi không còn hơi sức đâu mà tranh đấu với anh ta, mà có đấu cũng không lại.

Hạ Trường Ninh dừng xe lại bên đường rồi dịu dàng nói với tôi: “Phúc Sinh, em khóc đi, khóc được sẽ tốt hơn”.

Tôi chớp chớp mắt nhưng không có nước mắt.

Đôi mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, muốn tôi khóc.

Tôi muốn về nhà, nhất định phải khóc òa lên mới được sao? Tôi lại chớp chớp mắt, muốn ép cho hai giọt lệ chảy xuống để cho anh ta coi nhưng vẫn không có nước mắt. Tôi chỉ muốn cầu xin anh ta, tôi không khóc được, tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát, có được hay không? Giá như hai mắt trợn lên rồi ngất đi thì hay quá. Nghĩ vậy tôi liền nhắm mắt lại rồi dựa vào thành ghế.

Hạ Trường Ninh lo lắng lắc lắc đầu tôi: “Phúc Sinh, anh đưa em tới bệnh viện nhé!”.

Tôi mở trừng mắt, thực sự khóc được rồi. Tôi vừa khóc vừa đánh anh ta: “Hạ Trường Ninh, anh ép người quá đáng! Anh quá đáng quá rồi! Anh muốn đưa tôi tới bệnh viện tâm thần chắc!”.

Anh ta lại vui mừng tới mức không để ý tới việc tôi đánh anh ta nữa, Hạ Trường Ninh ôm tôi vào lòng và nói: “Được rồi được rồi, không sao rồi, khóc được là không sao rồi”.

“Tôi muốn về nhà! Về nhà!”.

“Ừ, anh đưa em về nhà”.

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, cút đi”.

“Đưa em về nhà rồi anh đi”.

“Tôi cần Đinh Việt, Đinh Việt…”.

Hình như lúc này tôi mới biết đau, mới cảm nhận được sự đau đớn. Người đàn ông dịu dàng với tôi, tình đầu của tôi đã mãi mãi biến mất rồi. Anh ấy mang theo bí mật, mang theo nỗi đau và đẩy tôi ra xa tít tắp, thậm chí anh ấy còn không muốn cho tôi biết bất cứ điều gì.

Nỗi đau khổ nhất đó là ngay cả nghĩ bạn cũng không thể nghĩ, chỉ cần nghĩ là trái tim sẽ tan vỡ.

Tôi khóc nấc lên, cả người run lên vụt khỏi sự kiềm chế của tôi.

Hạ Trường Ninh nhẫn nại nhìn tôi khóc xong, yên lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Sớm muộn gì em cũng sẽ biết. Phúc Sinh, mạnh mẽ lên”.

Tôi không nói thêm gì nữa, Hạ Trường Ninh đưa tôi về nhà, anh ta cũng xuống xe theo tôi: “Anh đưa em về”.

“Tôi về đến nhà rồi”.

“Anh đưa em tới cổng”.

“Không cần”.

“Anh chỉ đưa em về lần này, sau này sẽ thực sự không gây phiền hà cho em nữa”.

Đây là câu cửa miệng của anh ta sao?

Tôi không muốn tin.

Hạ Trường Ninh khẽ thở dài rồi dừng chân, nói: “Được rồi, anh nhìn em đi vào”.

Tôi về nhà, bố mẹ tôi lo lắng đứng cả dậy.

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, kéo tay tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi nói giọng trầm buồn: “Đừng buồn quá, Phúc Sinh. Đã mấy tháng trôi qua rồi, mọi chuyện rồi sẽ qua”.

Bố mẹ tôi biết cả rồi? Là Hạ Trường Ninh đã nói?

Tôi cúi đầu, thực sự vẫn rất buồn. Họ là người ngoài cuộc đâu có thể hiểu được cảm giác của tôi.

“Mẹ nghĩ chuyện này sớm muộn con cũng phải biết nên đã nhờ cậy Hạ Trường Ninh. Các con đều là thanh niên nên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn”.

Cái gì? Cả vở kịch của Hạ Trường Ninh là do chủ ý của bố mẹ tôi sao?

Mẹ tôi vẫn đang than phiền: “Hạ Trường Ninh nói sợ con biết sẽ không tốt, nhưng mẹ nghĩ cậu ấy thật lòng với con đấy”.

Tôi không biết nói gì nữa.