Tùy Tiện Phóng Hỏa - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

Không kìm nổi cảm xúc

Lễ ra mắt phim diễn ra vào bảy rưỡi tối, Giai Hòa tưởng Dịch Văn Trạch sẽ ra ngoài ăn cơm cùng đối tác, nhưng không ngờ đến năm rưỡi vẫn không thấy anh có động tĩnh gì. Tuy cô đang lên mạng nhưng vẫn không ngừng liếc anh, mãi đến lúc bị anh phát hiện ra, cô mới hắng hắng giọng: “Không đi là không kịp ăn cơm đâu”.

Anh nhìn đồng hồ: “Đói à?”.

“Chưa”.

Tưởng mình là heo chắc? Sao suốt ngày hỏi mình có đói không…

Giai Hòa cúi đầu, tiếp tục nhìn máy tính, bỗng nhiên phát hiện trên bản word có rất nhiều chữ đánh sai. Chết rồi, lại phải đọc lại lần nữa, cứ ngồi cạnh anh là hiệu quả công việc giảm hẳn. Cô ảo não chau mày, Dịch Văn Trạch lại nhìn cô, cười nói A Thanh đã đặt cơm rồi, một lát nữa sẽ đưa đến. Giai Hòa ngạc nhiên hỏi anh vì sao không đi ăn với đối tác? Anh ngạc nhiên: “Em có hẹn rồi à?”.

Đương nhiên là không rồi, mình đến Thiên Tân ngoài dự liệu thế này thì có thể hẹn ai chứ?

“Anh không phải đi ăn với bọn họ à?”.

“Không cần”, Dịch Văn Trạch đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo sạch, “Anh ăn cơm với em xong rồi đi”.

Sau đó, anh cứ thản nhiên như thế bước vào phòng vệ sinh.

Mãi đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy rõ mồn một, Giai Hòa mới mơ màng thu ánh nhìn, lại cúi đầu nhìn máy tính, sửa những chữ đánh sai. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch, tiếng xối nước ào ào ào ào dần dần hòa vào nhau. Giai Hòa nhìn bản word trên màn hình đã được sửa một lượt mà chữ sai vẫn đầy rẫy, trong lòng thầm rỉ máu, hiệu suất viết lách thế này đúng là của học sinh tiểu học, cả ngày trời mà không đánh nổi ba trăm chữ…

Không phải tại trong đầu cô toàn những trò chơi người lớn, mà thực sự là khách sạn này quá biết cách tạo cảnh sinh tình. Tường buồng tắm là một lớp kính chạm đất, tuy Dịch Văn Trạch ở bên trong đã kéo rèm tắm nhưng bóng người lướt qua lướt lại đó thật sự rất thử thách sức chịu đựng của con người. Cô lắc lắc đầu, thôi thôi, phải tận dụng triệt để cảnh này, giờ viết cảnh hot luôn.

Trong máy tính còn một cảnh hot bị mắc ba ngày chưa viết xong, giờ không viết thì còn đợi lúc nào nữa?

Cô cắn môi, nhìn buồng tắm, nhanh chóng bắt đầu công việc:

Cảnh phía bên ngoài khách sạn.

Trong phòng, M ngồi trên giường lật tạp chí, trong lòng không yên.

S nhanh chóng cởi áo khoác, lấy sơ mi từ trong tủ ra, bước đến cửa phòng tắm rồi dừng lại, tay đẩy cửa, nhìn M.

S: (mỉm cười) Hay em tắm trước đi?

M: (căng thẳng) Em đang đợi điện thoại, anh tắm trước đi.

S cười không nói gì, bước vào buồng tắm.

Tiếng nước mỗi lúc một mạnh, sau tấm rèm tắm, bóng S lúc ẩn lúc hiện.

Có mấy tiếng cốc cốc, ai đó đang gõ cửa.

Giai Hòa suýt thì lăn từ trên giường xuống, vội đặt máy tính lên giường, lao nhanh ra cửa, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Ai thế?”.

“Biên kịch, tôi đây”, A Thanh vừa cười vừa nói.

Cô mở cửa: “Mau vào đi”.

A Thanh tay cầm chiếc túi giấy cỡ to, vừa phấn khởi tràn trề bước vào được một bước đã đỏ mặt lùi lại hai bước: “Tôi mua đại mấy thứ, không biết cô có thích không”, nói xong liền đưa chiếc túi cho Giai Hòa, “Ăn luôn đi nhé, còn nóng đấy”.

Giai Hòa im lặng cầm lấy chiếc túi, có cảm giác bi thương rằng dẫu có trăm cái mồm cũng không thể giải thích nổi cảnh tượng này.

Đứng trên lập trường của bản thân, cô không thể nói với trợ lí của Dịch Văn Trạch là không có chuyện gì xảy ra cả, cô đừng nghĩ lung tung? Cô ngượng ngùng nói cảm ơn, vừa định cam chịu đóng cửa lại thì phía sau đã có người nói: “Bảo xe bảy giờ đến đợi dưới tầng”. A Thanh á lên một tiếng, rồi vội vàng bổ sung: “Còn sớm còn sớm”, nói xong liền chạy vụt đi.

Anh bước ra… cũng đúng lúc thật.

Giai Hòa thẫn thờ quay người lại, Dịch Văn Trạch đã cầm chiếc túi trên tay cô. Tóc của người đứng trước mặt cô còn nhỏ nước, cúc áo sơ mi chưa kịp cài hết, còn mở một nửa, hệt như quay quảng cáo nhà tắm… Nhưng anh, tay cầm chiếc túi giấy, miệng nhếch lên một nụ cười rất khẽ, hỏi cô: “Có muốn tắm không?”.

Một bên là nhà tắm vẫn còn ngập trong hơi nước, một bên là tấm kính chạm đất, không gian được khuếch đại lên, lại thêm nụ cười của anh nữa.

Giai Hòa chỉ thấy máu trong khắp cơ thể đang sôi lên sùng sục như sắp tự luộc chín mình đến nơi.

Ấp úng mãi, cô mới nói được một câu: “Ăn cơm trước đã, đến không kịp thì phiền phức lắm”.

Trước mắt Giai Hòa lập tức hiện ra cảnh hot trong kịch bản mà cô vừa viết, cảm giác rất thật, từng chi tiết nhảy nhót trong đầu, chỉ trong nháy mắt đã làm mặt cô đỏ lựng, đến cả đầu ngón tay cũng nóng ran lên. Giai Hòa vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Anh uống nước không?”. Nói xong cô lập tức chạy đến bên quầy bar, ngồi xổm xuống mở chiếc tủ lạnh mini, đợi anh trả lời.

Nói câu gì đi chứ, nói câu gì đi chứ, thế này khó xử quá.

Ngón tay cô vô thức lướt qua toàn bộ những lon và chai nước trong tủ, rất lạnh, nhưng vẫn không thể làm giảm bớt không khí gượng gạo vừa rồi. Khóe mắt cô nhìn thấy anh bước tới, sau đó cúi người, một tay đặt trên quầy bar, một tay lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh ra. Tư thế này lại vừa hay ôm cô trong lòng, nước trên tóc anh cọ vào tai cô, khiến người cô lập tức cứng đờ.

Cũng may, cuối cùng anh chỉ lấy hai chai nước.

“Chọn giúp anh cái áo khoác”, anh nói, “Tối mặc”.

Giai Hòa nghe câu này thì có chút ngẩn người: “Em không biết chọn đồ nam đâu, không có mắt thẩm mĩ”.

Dịch Văn Trạch đứng thẳng dậy, cầm hai chiếc cốc: “Không sao, quần áo của anh màu sắc rất đơn giản, trước công chúng anh cũng toàn mặc sơ mi và vest, dễ chọn lắm”.

Giai Hòa ừm một tiếng, thấy anh bắt đầu rót nước, ra hiệu cho mình chọn quần áo, cô đành bất đắc dĩ bước đến bên tủ quần áo. Thực ra phong cách ăn mặc của Dịch Văn Trạch đúng là số một, bao nhiêu năm nay cô ngắm anh trên bìa tạp chí nên cũng thuộc nằm lòng rồi, nhưng giờ anh muốn chính tay cô chọn… thì cô lại thấy có chút thiếu tự tin.

Nhưng sau khi mở tủ quần áo ra thấy toàn màu đen, trắng, ghi, cô lập tức bình tĩnh trở lại.

Kiểu phối màu này, có chọn thế nào cũng không sai được.

“Em nhớ hôm họp báo bộ phim Vĩnh an anh mặc cái này hả?”, cô nhấc một chiếc lên hỏi.

Ấn tượng thực sự quá sâu đậm, đây là bộ quần áo anh mặc trong lần đầu tiên mình gặp anh, sau này nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

Chiếc sofa ở ngay bên cửa sổ, lúc này trời đã sâm sẩm tối, đứng từ đây nhìn ra, trông rất giống một tấm màn sân khấu gọn gàng sạch sẽ, có điểm vài ánh đèn xa gần, chai nước khoáng rất nhỏ được anh cầm trong tay, sau đó anh mở ra, khẽ ờ một tiếng.

Tiếng nước chảy bỗng trở nên rõ ràng, cô quay người, xem từng chiếc sơ mi.

Thực ra đồ không nhiều, nhưng Giai Hòa xem rất lâu: “Mặc sơ mi casual nhé, em thích anh mặc màu trắng”.

“Được”.

“Thực ra anh diện đồ casual là đẹp nhất, nhưng đi công việc thế này thì thôi”, cô cầm hai chiếc sơ mi khác ra, “Cái nào đẹp?”. Chẳng qua là khác biệt chút xíu về kiểu dáng, nhưng cô cũng không quyết được.

Dịch Văn Trạch uống một ngụm nước: “Em thích cái nào?”.

Giai Hòa băn khoăn một lúc, giơ tay phải lên: “Cái này”.

“Thế thì mặc cái đó”.

Bước đầu được đồng ý, Giai Hòa càng lúc càng tự nhiên, bắt đầu cùng anh bàn bạc về từng chiếc một, cuối cùng cô mới phát hiện ra dù mình có nói gì, anh cũng đều gật đầu bảo được, làm cuối cùng cô thấy ngượng ngùng: “Có phải anh cố ý chiều ý em không?”.

Anh cười cười: “Những việc này, em quyết là được”.

Giọng nói rất bình thản, ánh mắt rất ấm áp, nói: Em quyết là được.

Cuối cùng Giai Hòa bước về phía anh, nhưng lại thấy như chưa an tâm: “Cần thêm phụ kiện gì nữa không?”. Lúc này Dịch Văn Trạch mới lấy từng hộp cơm ra: “Không cần quá chú trọng như thế đâu, cũng chỉ là buổi lễ ra mắt thôi mà”. Giai Hòa vẫn muốn hỏi tiếp thì anh đã lấy đũa ra đưa cô: “Sau này còn nhiều cơ hội nữa mà, ăn cơm đi đã”.

Giai Hòa vâng một tiếng, đưa tay cầm đũa, lại bị Dịch Văn Trạch nắm lấy tay, kéo cô ngồi lên đùi mình: “Hôm đó em cũng mặc chính chiếc sơ mi này, khoác áo lông vũ màu hồng, rất đẹp”.

Một câu nói rất bình thường, mà sao anh nói lại trở nên cảm động đến vậy?

Giai Hòa lướt mắt nhìn lung tung khắp nơi, cố gắng không nhìn vào mấy chiếc cúc áo chưa cài của anh. Khổ nỗi, từng hình ảnh trong cảnh hot cô viết khi nãy lại bắt đầu hiện lên, rõ ràng như đang diễn ngay trước mắt, từ sau không được viết mấy thứ như vậy nữa, nhất là không được dùng anh làm hình mẫu… Chút lí trí còn sót lại cuối cùng ra sức kêu cô bình tĩnh, cô đẩy anh ra: “Chân anh vừa khỏi, ngồi thế này lại bị thương đấy”.

Sau đó, cô đưa nước cho anh uống.

Bình tĩnh, bình tĩnh, mọi người đều cần phải bình tĩnh.

Dịch Văn Trạch ngồi xe của đoàn, còn Giai Hòa thì nhất quyết lái xe của anh, một mình đến rạp chiếu phim. Vì đây là buổi chiếu ra mắt, nên chỗ để xe đều đã chật kín, cô lái xe lòng vòng rất lâu mới tìm được chỗ gửi xe trong khu dân cư gần đó, rồi khổ sở đi bộ tận mười phút mới đến rạp.

Đâu đâu cũng thấy người, ai cũng đang bàn tán hăng say.

Giai Hòa nhìn những người này, đột nhiên cũng có chút xao động, phản ứng tốt thế này, nhiều fan điện ảnh thế này, cô có muốn không tự hào cũng khó. Cô lúc lắc chùm chìa khóa, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhìn xung quanh rồi cuối cùng chọn góc phía đông trên tầng hai, nơi có tầm nhìn bao quát.

Giai Hòa vừa đứng yên vị thì ở phía cửa có người gọi to tên của Dịch Văn Trạch, cô vội thò đầu ra nhưng đột nhiên bị ai đó vỗ vào vai.

“Giai Hòa?”, người phía sau có vẻ hơi ngập ngừng.

Giai Hòa quay đầu nhìn, gương mặt rất thanh tú, rất quen, cô bắt đầu lục tìm trong trí nhớ một lượt, sau đó mới sực nhớ: “Châu Tuấn?”. Diễn viên phụ của bộ phim trước, thật không ngờ lại gặp nhau ở đây.

Châu Tuấn bỏ chiếc kính râm xuống: “Đúng là cô rồi, tôi còn đang tưởng mình nhận nhầm người, sao trùng hợp thế này?”.

“Đúng đó, trùng hợp quá”. Giai Hòa thuận miệng đáp lại, lúc này dưới tầng một đang vô cùng nhốn nháo, cô vội vàng quay lại nhìn. Dịch Văn Trạch đã bước vào đại sảnh, mỉm cười bước đến cửa thang máy, cô gái đi bên cạnh anh mặc một chiếc đầm dạ hội, cười rất ngọt ngào. Giai Hòa đang cố nhớ lại tên nữ chính thì Châu Tuấn hạ giọng nói: “Đến đây để nhận phim mới à?”.

Giai Hòa lắc đầu cười: “Không, đi cùng bạn thôi”.

“Bạn trai?”, anh ta hỏi rất thẳng thắn.

Giai Hòa lặng người một lát, tôi với cậu thân thiết lắm hả? Sao cái gì cũng hỏi vậy?

Nhưng vì lịch sự, cô vẫn ừm một tiếng, thấy Châu Tuấn định hỏi tiếp, cô vội nói: “Bắt đầu rồi, tôi vào trong đã”. Châu Tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô: “Cô cũng vào xem Thành phố tối tăm sao?”. Giai Hòa gật đầu, anh ta rút vé ra: “Tôi cũng thế, vé được người khác tặng, tôi cũng muốn đến xem thế nào, biết đâu lại gặp bạn cũ”.

Giai Hòa ờ một tiếng, anh ta lại hỏi: “Xem vé của cô xem, liệu có ngồi cùng nhau không”.

Cái cậu này… tự nhiên như là thân thiết lắm ấy.

Giai Hòa lấy vé ra, đưa cho Châu Tuấn, anh ta vừa nhìn vé đã cảm thán: “Vé đẹp nha, số ghế này chắc là của bên chế tác?”.

Anh ta cầm vé cảm thán một hồi, Giai Hòa ngượng ngùng đứng nghe, nếu đã có được tấm vé này thì không thể nói là mình chẳng quen ai bên chế tác, cô đành tìm A Thanh xin thêm một vé nữa. Cô chỉ định hỏi vậy cho qua chuyện với Châu Tuấn thôi, ai dè A Thanh vừa nghe Giai Hòa hỏi đã lập tức coi đây như đại sự bậc nhất, lấy bằng được một vé có số ghế ở ngay cạnh ghế của Giai Hòa.

Lúc hai người ngồi vào chỗ, Châu Tuấn vẫn không ngừng nhỏ giọng đùa mấy câu đầy hàm ý.

Giai Hòa hơi mất tự nhiên, đột nhiên nhớ ra tin đồn về anh ta. Thực ra cô không nhớ nổi tên của diễn viên chính nhưng lại nhớ tên một diễn viên phụ thế này là vì bạn gái anh ta là một trong những biên kịch của bộ phim trước. Khi ấy cô có nghe mọi người xì xào bàn tán, ở phim trường câu anh ta hay nói nhất là: Bạn gái tôi là biên kịch, muốn thêm thoại cho ai thì thêm, muốn ai chết thì người ấy phải chết…

Nghĩ đến đây, cô thấy ngượng ngùng.

Không lẽ…

Chắc không phải đâu…

Một loạt các bài giới thiệu, phát biểu cảm tưởng, giao lưu diễn ra đúng như lệ thường, mãi đến khi Dịch Văn Trạch bước lên sân khấu, không khí mới náo nhiệt hẳn lên. MC rất hoạt ngôn, nhưng dù hỏi tới vấn đề nào, anh cũng chỉ đáp lại bằng vài từ đơn giản, hời hợt cho qua. Trước kia mỗi lần xem bản tin phỏng vấn anh, Giai Hòa đều thấy thần tượng của mình rất có phong cách, nhưng giờ nghe cô lại thấy buồn cười…

Đến cuối cùng khi đã tắt đèn, vẫn còn có tiếng người la hét tên anh.

Bên cạnh cô, Châu Tuấn vẫn đang tán gẫu những chuyện đẩu đâu, Giai Hòa thực sự không chịu nổi nữa liền “xuỵt” một tiếng: “Bắt đầu rồi, xem phim thôi”.

Giai Hòa vừa nói xong thì chỗ trống bên cạnh cô có người ngồi vào, là Dịch Văn Trạch.

Anh khẽ nắm tay Giai Hòa, đúng lúc định nói thì Châu Tuấn lập tức thò đầu sang, kinh ngạc hỏi: “Anh Dịch?”.

Giai Hòa vô thức rút tay ra nhưng tay cô bỗng bị nắm chặt hơn, một giây sau, Dịch Văn Trạch lại nới lỏng tay, nhưng chỉ một động tác đó thôi đã làm cô không dám rút tay ra nữa, cô lấy hết dũng khí nhắc bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Dịch Văn Trạch nhìn Châu Tuấn một cái, gật đầu nói: “Chào cậu”.

Châu Tuấn vội tìm điện thoại, sau đó thò cả nửa người sang, cười rất nhiệt tình: “Anh Dịch, em rất hâm mộ anh, từ nhỏ đã xem phim anh đóng đấy”.

Dịch Văn Trạch gật đầu, tỏ ý cậu cứ nói tiếp đi, nhưng vẻ mặt bình thản của anh lại khiến người ta thấy áp lực, Giai Hòa nhìn mà toát mồ hôi lạnh thay Châu Tuấn.

Phim đã bắt đầu chiếu, hệ thống âm thanh nổi át tất cả tạp âm, mọi người lập tức im lặng.

Vì có ánh sáng chiếu tới nên lúc này Châu Tuấn mới nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, anh ta có chút sững sờ nhưng sau đó liền cười: “Em và Giai Hòa là bạn tốt, nghe nói anh Dịch mở công ti chế tác, không biết sau này có cơ hội hợp tác không?”.

Giai Hòa âm thầm nghiến răng, cô dịch sát người Dịch Văn Trạch một cái, đáng chết thật, anh ta sắp đổ rạp vào người mình đến nơi rồi.

Dịch Văn Trạch vẫn lịch sự gật đầu: “Hi vọng có cơ hội hợp tác”.

Trả lời rất quan cách.

Anh hoàn toàn coi như không nhìn thấy Châu Tuấn lấy điện thoại ra định xin số, anh ta còn đang lưỡng lự thì cô đã khẽ ho, rồi lại dịch vào người Dịch Văn Trạch cái nữa. Động tác lần này quá mạnh, Châu Tuấn cuối cùng cũng biết mình bị ghét nhưng vẫn cắn răng nói: “Không biết anh có tiện để lại số điện thoại không, sau này có cơ hội quay lại Thiên Tân, em mời anh đi ăn”.

Giai Hòa nhìn anh ta đầy căm phẫn.

Vì cậu là đàn ông chứ nếu là con gái thì tôi đã đánh cho bẹp đầu luôn rồi.

Hự…

Mà đàn ông thì hình như cũng có chút vấn đề, bây giờ người ta thoáng lắm… Cô liếc mắt nhìn chiếc cằm nhọn mới qua phẫu thuật của anh ta, lại lén nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Dịch Văn Trạch, rồi cả gương mặt không tuổi trong lòng cô nữa. Đúng là trẻ mãi không già thật mà, ai bắt anh nổi tiếng sớm như vậy cơ chứ, mới ba mươi mấy tuổi đầu mà ai gặp anh cũng nói từ nhỏ đã xem phim anh đóng rồi, nghe cứ như thể anh đã năm mươi mấy tuổi vậy…

Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi không quen cho số điện thoại riêng”.

Nói xong, anh nhìn vào ánh mắt long lanh với vô vàn lời muốn nói của Giai Hòa, cô lập tức chột dạ quay đầu đi, cố giữ bình tĩnh xem phim.

Châu Tuấn cuối cùng cũng hiểu thế nào là “biết điều”, ngoan ngoãn ngồi nhìn lên màn hình.

Một lúc sau, Giai Hòa mới khẽ khàng thầm thì với Dịch Văn Trạch: “Ngưỡng mộ anh quá cơ, sao em học mãi mà không biết cách từ chối người khác vậy?”.

Anh cầm một chai nước ở bên cạnh lên, mở nắp, đưa cho cô: “Từ từ sẽ biết”. Giai Hòa nhận chai nước uống một ngụm, đang định lấy nắp đậy lại thì Dịch Văn Trạch đã đặt một túi bỏng ngô lên đùi cô… Giai Hòa sững sờ nhìn túi bỏng ngô, mua cái này lúc nào thế? Hay là rạp tặng riêng cho diễn viên?

Vì cảnh phim liên tục chuyển, nên ánh sáng cũng không ngừng thay đổi, Giai Hòa lại uống một ngụm nước: “Anh đừng tốt như thế có được không, cảm giác không thật gì cả, lúc nào em cũng cảm thấy mình như đang ở trong phim ấy…”. Khóe mắt Dịch Văn Trạch ánh lên nét cười, anh khẽ nói: “Anh có nhiều nhược điểm lắm, rồi sẽ bộc lộ hết thôi”. Sau đó anh cầm chai nước trong tay Giai Hòa rồi lại nắm tay cô, quay đầu tiếp tục xem phim.

Anh thì có nhược điểm gì chứ, rõ ràng là “Mr. Hoàn Hảo” mà…

Giai Hòa nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, cô cầm một hạt bỏng ngô lên, đang định đưa lên miệng thì lại thấy không ổn, dè dặt đưa đến trước mặt anh.

Anh cười, ăn hạt bỏng ngô cô đưa.

Đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi nóng ấm của anh khiến tim Giai Hòa đập mạnh, cô vội vàng lấy một hạt bỏng ngô bỏ vào miệng để giữ bình tĩnh.

Bộ phim thật là hay, vậy mà xem suốt hai tiếng đồng hồ, Giai Hòa vẫn ngẩn ngơ chẳng biết mình đang xem cái gì. Nguyên nhân rất đơn giản, trong vòng hai tiếng đó, Dịch Văn Trạch cầm tay cô, động tác thay đổi ba lần, bắt đầu từ nắm nhẹ, đến đan mười ngón tay vào nhau, cuối cùng là kéo tay cô đặt lên đùi mình, Giai Hòa tuy chưa bao giờ dám ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng cô thề là cảm giác hôm nay tuyệt đối không thua kém gì cảm giác khi chơi tàu lượn siêu tốc.

Cô liếc nhìn Dịch Văn Trạch rất nhiều lần, thấy anh xem phim chăm chú, nên không dám rút tay ra.

Mãi đến lúc phim sắp hết, Dịch Văn Trạch mới hỏi nhỏ: “Có muốn về cùng anh không?”.

Giai Hòa đang định gật đầu thì nhớ ra chiếc xe bị mình đỗ ở bãi đỗ xa xôi nào đó, đành ủ rũ khẽ nói: “Em phải đi lấy xe, xe đỗ ở chỗ khó tìm lắm, chỉ em mới tìm được thôi”.

“Được, vậy anh về khách sạn trước, em đến nơi thì tìm anh”.

Nói xong anh mới buông tay, đứng dậy trước. Để không che khuất tầm nhìn của những người ngồi hàng sau, anh rất lịch sự khom lưng xuống, nhưng dáng người anh quá nổi bật, lại nhanh chóng ra ngoài như thế, nên đã gây ra một trận xôn xao không hề nhỏ.

Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Giai Hòa mới ôm túi bỏng ngô đứng lên, Châu Tuấn lập tức cười hỏi cô có cần cầm giúp không, ngữ điệu ấy nghe giống như muốn giúp cô bê bình gas vậy. Giai Hòa thấy lạ lùng nhìn anh ta, nói mỗi câu tạm biệt rồi định đi luôn.

“Cô với Dịch Văn Trạch là…?”, Châu Tuấn đội mũ lưỡi trai lên, tỏ vẻ bí mật hỏi cô.

Giai Hòa cười với anh ta, không đáp.

Hỏi thừa, chẳng phải… còn nắm tay đấy sao, không lẽ anh ấy còn phải nhờ vào tôi mới có phim đóng chắc?

Mãi đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Giai Hòa đấu tranh tư tưởng mãi vẫn không nỡ vứt túi bỏng ngô đi, cuối cùng ôm luôn nó đi tìm xe. Hai mươi phút sau, Giai Hòa lượn đến ba vòng trong bãi gửi xe mà vẫn không tìm thấy xe đâu, cuối cùng cô bi ai phát hiện mình bị lạc, đành gọi cho Dịch Văn Trạch: “Biển số xe của anh là bao nhiêu?”. Dịch Văn Trạch nói một dãy số: “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Giai Hòa không giấu nổi vẻ ủ rũ trong giọng nói: “Em không tìm thấy xe, nên hỏi biển số để gọi bảo vệ tìm hộ”.

Bên kia im lặng, Giai Hòa vội vàng cúp máy.