Vương phi thần trộm - Chương 24 - Phần 1

Chương 24: May mắn trùng phùng lúc chưa
gả

Thời gian chậm chạp trôi
qua, cuối cùng cũng đã đến ngày ta xuất giá. Mưa vẫn cứ giăng giăng ngoài trời.
Mùa mưa tại Trường An luôn đến sớm như vậy. Vì cửa sổ phòng bị đóng kín mít thế
nên không có bất cứ cơn gió nào lọt vào, không khí nóng bức, oi ả phả từ dưới
nền nhà lên, không bao lâu đã khiến bộ y phục lụa trên người ta ẩm ướt vô cùng
khó chịu.

Ta đã thả tung mái tóc
được Tiểu Thúy chải chuốt đâu vào đấy trước đó. Trên bàn một bộ y phục của tân
nương đỏ thắm được xếp gọn, trông chói mắt lạ thường. Bộ y phục đó chẳng khác
nào một ngọn lửa, khiến cho ta có cảm giác nóng nực, bất an. Ngày mai ta phải
thành thân cùng Vương công tử rồi, nhưng trong lòng chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Ta nóng đến mức nằm lăn
lộn trên giường mãi không thể nào ngủ nổi, sau cùng ta đành ngồi dậy đập muỗi
giết thời gian. Giữa đêm khuya, ta vẫn có thể cảm nhận được có người ở bên
ngoài đang theo dõi mình. Từ khi đạo sĩ phán rằng ta bị ác quỷ nhập thân, mọi
người đều không dám lại gần khu vực phòng ở của ta nữa. Giờ căn phòng này bí
bức như một nhà giam.

Trong chiếc bình gốm đắt
tiền đặt trên chiếc bàn không xa, có cắm một bông hoa chẳng biết tên là gì,
đang tỏa ra thứ mùi hương phát ngấy. Bên ngoài có thứ gì đó lắc qua lắc lại.
Trong lòng ta cảm thấy vô cùng phiền não, bàn tay đập muỗi càng thêm mạnh bạo,
không bao lâu đã dính đầy vết máu, tất cả đều là những xác muỗi bị ta tiêu
diệt. Ta hóa bi thương thành sức mạnh diệt muỗi, tay chống nạnh, một tay giơ
lên giữa không trung, đưa đôi mắt như mắt chim ưng tìm các con mồi đang lượn lờ
trong phòng.

Một lúc sau, Tiểu Thúy
liền đẩy cửa bê bát thuốc vào phòng. Vừa nhìn thấy ta, cô bé ngây người, miệng
há ra, lại than dài một tiếng, như thể cảm thấy bệnh tình của ta ngày càng nặng
hơn vậy. Ta chán nản nhận lấy bát thuốc, thổi hơi nóng một cách thô lỗ. Hơi
thuốc nóng bay lên, khiến sống mũi, khóe mắt ta cay xè, cảm giác tê dại truyền
đi khắp cơ thể.

“Tiểu thư, người hãy đi
nghỉ sớm đi, ngày mai người đã xuất giá sang nhà Vương công tử rồi.” Ta uống
thuốc xong. Tiểu Thúy nhận lấy chiếc bát rồi đưa cho ta một tờ giấy, ánh mắt
tràn đầy tình cảm. Ta nhận lấy tờ giấy, tiện tay lau luôn mấy xác muỗi lên bờ
tường. Trong giây lát, bờ tường trắng tinh hiện lên những vết máu đen đen đỏ
đỏ. Tiểu Thúy nhìn thấy ta như vậy, đôi môi khẽ động, không biết đang nói gì.
Sau đó cô bé cầm chiếc bát rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Cửa phòng lại bị khóa,
tuy rằng không nghe thấy tiếng động, thế nhưng ta biết chẳng thể nào mở cửa ra
được.

Nghĩ tới ngày mai đã phải
xuất giá, ta lại càng không thể chợp mắt. Bên ngoài trời vẫn tiếp tục mưa. Qua
lớp giấy dán mỏng trên cửa sổ, ta có thể nhìn thấy mưa lớn đến trắng cả trời.
Căn phòng này giống như một chiếc lồng, không khí nóng bức tỏa ra từ khắp nơi
trên giường, như đang thiêu đốt tấm lưng của ta.

Có chuyện gì thế không
biết, tại sao căn phòng này càng lúc lại càng nóng vậy? Ta bực bội ngồi thẳng
dậy, nắm lấy tấm rèm.

“Khụ khụ…”

Một làn khói nồng nặc xộc
lên mũi khiến ta ho sặc sụa. Ta đưa mắt nhìn ra ngoài, thôi chết... hình như
Tiểu Thúy đã quên không dập tắt lửa trong lò sắc thuốc, bây giờ lửa vẫn còn
đang cháy. Phòng của ta lại bị đóng chặt, lúc này mà cháy thì thực sự chẳng thể
nào thoát ra nổi. Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến
ngọn lửa kia, nó không ngừng thè lưỡi liếm sạch những tấm giấy dán trên cửa sổ.

“Cứu ta với... khụ
khụ...”

Ta sợ quá liền thét lên.
Hiện giờ đang là nửa đêm, trước đó, nha hoàn của các phòng đều vì bận rộn chuẩn
bị hôn sự của ta, nên mệt mỏi quá chắc giờ đang ngủ rất say. Hơn nữa gần đây,
mọi ngươi đều cho rằng ta không bình thường, hàng ngày những lúc ta phiền não
đều đập phá đồ đạc, khiến họ không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa nếu phòng ta
phát ra những tiếng động lạ.

Khói tràn qua khe cửa vào
trong, ta cũng chẳng để tâm được nhiều xông lên trước, tóm lấy chiếc gương đập
mạnh vào cánh cửa. Trong khoảnh khắc, ta chỉ cảm thấy bàn tay nhói lên. Những
mảnh gương vỡ vụn trên mặt đất ánh lên khuôn mặt trắng nhợt vì hãi hùng của ta.
Máu tươi chảy ròng ròng từ lòng bàn tay, thuận theo ngón tay, chảy tí tách
xuống những mảnh gương vỡ. Màu đỏ chói lóa hiện lên trước mặt ta, cực kỳ đáng
sợ!

Đêm mưa không hề có ánh
trăng, thứ ánh sáng duy nhất lúc này chính là của ngọn lửa.

Gương vỡ rồi nhưng khóa
vẫn chưa mở ra được. Ngọn lửa bên cửa sổ như một con mãnh thú tấn công mạnh mẽ
vào trong phòng. Không khí bên trong nóng rát, khói mịt mù khiến ta chẳng thể
mở mắt ra nổi. Ta há miệng, uất ức phát khóc, tại sao ta đã xui xẻo như vậy rồi
mà ông trời vẫn còn muốn thiêu chết ta?

“Mở cửa ra! Mở cửa ra!
Mau cứu ta! Mẹ kiếp, các ngươi có định mở cửa hay không?” Toàn thân căng tràn
sức lực, ta vội vực dậy tinh thần, bản cô nương vẫn còn chưa thành thân, làm
sao có thể chết cháy trong này được. Ta tung chân đạp cửa, chỉ cảm thấy bàn
chân rất nhanh truyền lại cảm giác nóng rực. Ta đưa tay định tóm lấy chiếc khóa
đồng, ai ngờ, vừa mới chạm vào, bàn tay ta đã bỏng rát. Nóng chết ta mất thôi!

“Ây da!” Ta rụt tay lại,
đưa lên sờ tai, nóng đến mức ta chỉ còn biết nhảy lên liên hồi.

“Chết tiệt, ai bảo nàng
làm bừa thế hả? Đứng lui sang một bên, ta còn vào trong.” Một giọng nói quen
thuộc vang lên, Diệu thở gấp, dường như cũng vô cùng căng thẳng.

Thấy có người đến cứu, ta
vội vã tránh sang một bên. Một tiếng động lớn vang lên, cửa bị đạp đổ, ngọn lửa
bùng lên, khói bốc nghi ngút, ta bị sặc khói, mắt mũi cay xè, không ngừng ho
sặc sụa.

Trong ánh lửa xuất hiện
một người mặc y phục màu đen, nước mưa chảy lướt thướt từ trên đầu xuống chân.
Chàng nhẹ tháo bịt mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà tiều tụy, chỉ có
đôi mắt là vẫn sáng chói như sao trời, linh động hoạt bát. Ta đứng lặng tại
chỗ, không biết có phải vì quá sợ hãi trước ngọn lửa khủng khiếp kia hay không
nữa. Ta nhìn chăm chăm vào chàng, nước mắt lã chã rơi xuống không thôi. Khói
nồng nặc, xộc lên khiến sống mũi xay xè, đôi mắt nóng rực, nước mắt lại càng
chảy ra dữ dội. Trong lòng ta lúc này có cảm giác rất kì lạ, không biết là ngọt
ngào hay đắng cay, tức giận hay vui mừng.

“May mà còn tới kịp!” Chàng cũng đứng lặng tại chỗ, sau đó tiến lên một
bước, kéo ta lại. Ta ngả vào vòng tay chàng, nghe thấy tiếng tim chàng đập điên
cuồng rõ rệt, kiên định y như tiếng chuông tại chuông lầu Trường An vậy. Hơi
thở chàng gấp gáp, tay ôm chặt lấy ta, chặt tới mức ta sắp chẳng thể nào thở nổi.

“Nàng không sao rồi, không sao là tốt!” Nước mưa ngấm từ y phục chàng
sang người ta, mang theo cảm giác mát mẻ. Thế nhưng lồng ngực của chàng lại
nóng rực khiến khuôn mặt ta cũng nóng bừng theo.

“Ai nói là không sao chứ? Bây giờ tai ta không nghe được nữa, phòng cháy
cả rồi, lại còn mắc chứng bệnh không cách nào cứu chữa. Ta sắp chết rồi, chàng
còn ôm ta chặt thế này, y phục đầy nước của chàng sẽ ngấm vào người ta mất.”
Trong khoảnh khắc, ta đột nhiên nhớ ra rất nhiều tội lỗi đáng ghét của chàng,
ta vùng vẫy đẩy chàng ra, đưa lời mắng nhiếc. Nhưng cho dù ta đánh mắng thế
nào, chàng vẫn cứ nhất nhất ôm chặt lấy ta.

“Không phải nàng nghe thấy ta nói hay sao?” Chàng cúi đầu, thì thầm bên
tai ta, ngữ khí dịu dàng. Ta bất ngờ nhận ra, đúng vậy… tại sao ta lại có thể
nghe thấy chàng nói chuyện chứ? Lẽ nào, đại phu nói không sai, ta hoàn toàn
không phải không nghe thấy mà chỉ là không muốn nghe, cố ý... để cho bản thân
không nghe thấy? Ta thực sự đã mắc tâm bệnh? Diệu chính là vết thương chôn vùi
sâu kín trong trái tim ta?

“Ta có thể nghe thấy rồi?”

“Đương nhiên là nàng có thể nghe được, nếu không ngày ngày nhìn những tờ
giấy kia sao có thể hiểu được. Chẳng phải cũng đâu biết nhiều chữ như vậy?”
Giọng nói đáng ghét của Diệu lại vang lên, hơi thở thổi bên tai khiến ta thấy
ngứa ngáy. Ta gật đầu, đúng là có lí, ta cũng không biết nhiều chữ, chỉ dựa vào
những tờ giấy đó làm sao mà biết được họ muốn nói những gì. Vừa mới nghĩ như
vậy, ta lại cảm thấy bất ổn, đợi khi Diệu cười thành tiếng, ta mới biết mình bị
mắc lừa.

“Ai nói ta không biết chữ
nào, ta... ta... ta...” Ta lắp ba lắp bắp một hồi lâu, mãi chẳng thể nói hết
được một câu. Diệu nhìn ta, ánh mắt đắm say như muốn nuốt chửng ta vậy. Trước
ánh mắt đó ta tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ. Ánh mắt chàng tươi tắn, vừa
như chọc ghẹo, lại vừa thương xót, bao dung, dịu dàng nhìn ta đầy tình ý.

“Đồ ham ăn, chúng ta đừng
lừa gạt bản thân nữa được không? Đừng tiếp tục gây tổn thương cho đối phương
nữa nhé! Chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi nơi này, được không?” Giọng chàng nhẹ,
mang theo chút nghẹn ngào, bối rối.

Mưa đang rơi, thân hình
gầy guộc của chàng ẩn hiện sau lớp y phục, chàng nhìn ta, ánh mắt như ngọn lửa
tuôn trào, nóng đỏ rực rỡ.

“Được!” Ta buột miệng
thốt ra. Khóe miệng chàng liền cong lên. Dường như chàng biết chắc ta sẽ trả lời
như vậy.

Đồ ngốc, tốt gì mà tốt? Suýt chút nữa ta đã bị con hồ li này mê hoặc đến
mất hết phương hướng rồi. Cái gì mà ánh mắt rừng rực ngọn lửa? Căn phòng này
vốn đang bị cháy, đó chỉ là ánh lửa ánh lên trong mắt chàng mà thôi. Trước kia
chàng đã đối xử với ta thế nào, mới nhanh như vậy lẽ nào ta đã quên? Chàng gây
tổn thương cho ta, ta làm sao có thể tha thứ cho chàng dễ dàng như vậy được?
Nghĩ tới đây, ta liền đẩy chàng ra, không còn vẻ hân hoan vui mừng như khi nãy.

“Phiến Nhi, xin lỗi nàng!” Chàng nhìn ta, trong cơn mưa rét giọng nóỉ
thoáng run run. “Nàng có biết, hôm đó, khi quay về vương phủ, nhìn thấy vết máu
vương trên mặt đất, ta đã lo lắng thế nào không? Sau đó, ta đã đi khắp nơi
nhưng chẳng thể tìm thấy nàng, ta thực sự đã sợ hãi vô cùng...”

“Ta ốm gần chết, chàng đã đến thăm ta lần nào chưa?” Chàng nhắc thì thôi,
nói đến đây là ta lại tức giận sôi sục. Mấy tháng gần đây có thể coi là khoảng
thời gian uất ức nhất kể từ sau khi ta “hoàn lương”, ngày nào ta cũng sống u
uất như một người con gái bị bỏ rơi, còn chẳng bằng cuộc sống bữa đói bữa no
của kẻ ăn mày trước kia nữa.

“Ta vẫn luôn ở bên nàng, chỉ là nàng không phát hiện ra thôi.” Ánh mắt
Diệu thoáng hiện nỗi xót thương, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh hơn trước rất
nhiều.

Vẫn luôn ở bên... như vậy có nghĩa gì? Ta đi quanh chàng một vòng, miệng
há hốc. Cơn mưa vẫn không ngừng trút lên người hai chúng ta.

“Tại sao nàng lại nhìn ta như vậy?” Chàng cảm thấy căng thẳng, như là sợ
hãi trước vẻ mặt nửa mừng rỡ nửa bi thương của ta.

“Giống, thực sự quá giống! Thảo nào ta lại thấy chiếc bóng đó sao mà quen
thế. Thì ra chàng chính là tên đạo đặc khiến ta hàng đêm không ngủ chỉ mải miết
đi canh, còn bị tiểu nhị hất ra ngoài đường, nửa đêm mò về nhà thì bị gia đinh
đánh, sau cùng còn bị coi như trúng tà.” Đạo tặc gặp nhau, cô cùng tức giận.
Oan gia ngõ hẹp, chẳng thể tránh đường!

“Này, đồ ham ăn, mau nhả ra, nhả ra, tay ta sắp bị cắn đứt rồi. Cô nương
đanh đá, nàng định mưu sát tướng công à, nàng... nàng... nàng cắn tay ta làm gì
hả? Này... nàng còn không nhả ra sao, nàng thực sự bị điên rồi à?” Ta tóm lấy
bàn tay chàng cắn mạnh ta chỉ hận không thể uống máu hồ li, ăn thịt hồ li, lột
da hồ li. Nếu không phải do tên hồ li đáng chết này, ta sẽ không bị trái Thạch
Lựu thối tha kia tát cho hai cái, không bị kiếm sát thương, không bị ngấm mưa
đến phát sốt, không bị người khác cười chê. Nếu không phải vì tên hồ li đáng
ghét này, ta cũng không phải đi bắt đạo tặc giữa đêm khuya, lại còn bị coi như
điên loạn, uổng cho ngày nhung nhớ, nghe ngóng tin tức, lúc nào cũng cho rằng
chàng là người tốt nhất, luôn cảm thấy chàng sẽ không tuyệt tình đến thế, luôn
sợ chàng sẽ bị lão Hoàng đế lạnh nhạt, luôn lo lắng chàng bị các đại thần trong
triều bài trừ... Thế nhưng chàng lại sắp sửa thành thân với người khác, còn giúp
người đó ăn hiếp ta, rồi nửa đêm nửa hôm giả đạo tặc đến hãm hại ta.

“Đồ ham ăn, nàng khóc sao?”

“Khóc cái gì mà khóc, lửa cháy ngợp trời, khói bốc nghi ngút thế này, mắt
ta cay không được sao? Chàng nhìn thấy ta khóc lúc nào? Đây chẳng phải là nước
mưa đọng lại trên mặt à?” Ta thút thít nói. Ta còn lâu mới khóc, ta đi ăn xin
bị chó đuổi theo suốt hai con đường còn chẳng khóc, huống hồ đang yên đang
lành, ta sao có thể khóc lóc vì một con hồ li vô lương tâm được?

“Chàng đi đi, ta không bao giờ muốn gặp lại chàng nữa.” Ta quay người
định đi về phòng, thế nhưng chợt nhận ra phía sau lưng mình chẳng còn căn phòng
nào hết, giờ chỉ còn trơ khung gỗ đen sì vẫn còn đang tỏa khói, ướt đẫm nước
mưa mà thôi.

“Ây da! Coi như không còn nhà mà quay về nữa rồi.” Trong lòng ta cảm thấy
vô cùng chán chường, liền ngồi bệt xuống mặt đất đầy nước, òa khóc.

“Nàng làm gì thế, mau đứng dậy đi, nước lạnh lắm đó! Được rồi, nàng đã
đánh, mắng lại còn cắn ta rồi, chắc cũng nên nguôi giận đi chứ? Ta đã sai, ta
xin lỗi nàng có được không? Nàng muốn thế nào hả? Kim ngân châu báu, ngọc ngà
gấm vóc, hay là...?”

“Cứ trực tiếp đưa ngân phiếu đi!” Nghe Diệu hỏi vậy, ta chẳng nghĩ nhiều
buột miệng đáp lại. Diệu bất chợt lặng người, không biết phải làm gì cho phải.

“Nàng nhìn xem y phục của nàng ướt cả rồi, ta đưa nàng về vương phủ nhé!”

“Ai cần chàng lo, ta còn lâu mới sống cùng chỗ với quả thạch lựu thối tha
đó. Chàng đi mà thành thân cùng quả thạch lựu ấy đi. Ngày mai ta sẽ lấy Vương
công tử làm tướng công.” Vừa nghe thấy chàng nhắc tới vương phủ, ta lại nhớ đến
hôm đó bản thân đã bị lựu thối tha sỉ nhục đến mức nào.

“Kệ cha cái tên Vương công tử đó. Chết tiệt, đừng có nhắc đến Vương công
tử gì đó trước mặt ta!” Diệu thầm chửi một câu, rồi nghiến răng nghiến lợi
trông đến là thú vị.

“Chàng hung dữ gì chứ, ta cứ thích nhắc tới người ta đấy, ta cũng cứ gả
cho vương công tử đấy. Chàng ấy đã vì ta mà bán cả nhà, chàng ấy còn nói dù có
phải đi ăn xin cũng luôn ở bên ta, chàng ấy tốt hơn chàng...” Ta còn chưa kịp
nói hết, chàng đã đưa bờ môi nóng ấm của mình tới. Thắt lưng cùa ta bị tay
chàng xiết lại nhói đau, vậy mà chàng hình như chẳng có ý buông ra. Chàng trao
cho ta một nụ hôn mãnh liệt. Cái hôn choáng ngợp trời đất vừa ngang ngược lại
vừa cưỡng ép, dường như mang theo biết bao tuyệt vọng và căm hận, chàng như
muốn nuốt trôi cả ta vậy.

“Ấy… nàng… có phải là súc sinh biến thành không? Không ngờ lúc nào cũng
có thể cắn người được.”

“Chàng mới là súc sinh đó! Ai bảo chàng khi nãy... chàng… chàng định
khiến ta ngộp thở mà chết à?” Nếu không phải khi nãy ta cắn chàng một miếng, e
là lúc này đã tắc thở chết rồi. Ta hít thở không ngừng, nhìn chàng đứng trong
mưa rầu rĩ, bất giác bật cười thành tiếng.

“Đồ ngốc, nàng không biết dùng mũi hít thở sao?” Chàng đưa lưỡi liếm vết
thương trên môi, dáng vẻ khá là bực bội. Máu đỏ dần lan trên môi của chàng,
càng khiến khuôn mặt đó thêm phần mê hoặc, quyến rũ như hồ li.

“Nàng tính tình dữ tợn như vậy, ngoài ta ra còn ai dám lấy nàng nữa?”
Diệu khẽ mắng một câu, rồi ngước ánh mắt đầy âu sầu nhìn về phía ta. Nhìn đôi
môi bị cắn của chàng, ngoài miệng nói đáng đời, nhưng trong lòng ta lại có chút
xót xa.

“Vậy chàng có thành thân cùng quả thạch lựu thối tha đó nữa không?”

“Cái gì mà quả thạch lựu thối tha? Ta chỉ lấy người con gái ngốc nghếch,
lấy chiếc quạt rách[1] này thôi. Chắc chắn kiếp trước ta đã
thiếu nợ nàng, nếu không phải ta không muốn để nàng gả cho tên khốn kiếp kia,
hôm nay nàng đã bị chết cháy rồi. Ngọc Tiến Hiền, cái tên đáng chết này, không
ngờ lại nhốt nàng trong một căn phòng kín, gọi trời trời không thấu, gọi đất
đất chẳng hay.”

[1] Tên của Ngọc Phiến Nhi, đồng nghĩa với từ chiếc quạt trong tiếng
Trung.

“Ai khốn kiếp cũng chẳng thể khốn kiếp bằng chàng được.”

“Được, ta khốn kiếp, vậy nàng có chấp nhận về nhà cùng tên khốn kiếp này
không?”

“Không được đâu, ngày mai ta còn phải gả cho vương công tử.”

“Để tên vương công tử đó đi gặp quỷ đi!” Diệu bực bội mắng một câu, sau
đó lẳng lặng vác ta lên vai đi thẳng. Tiếng mưa rơi gần như nuốt trôi hết mọi
lời nói của ta và chàng. Bị chàng vác trên vai, nước mưa cứ thế trôi thẳng vào
miệng. Tại sao gia đinh trong phủ vẫn chưa chịu xông tới? Có người cướp sắc
cướp tài sản, cướp tân nương đây!

Ngoài cửa dường như có bóng người, dưới màn mưa mờ ảo, có thể nhìn thấy
rõ ngọn lửa đang bừng bừng cháy.

“Cháy rồi, người đâu mau lại đây! Người đâu mau cứu hỏa!” Diệu thét lớn
vài câu, mấy tên gia đinh ngốc nghếch nghe vậy vội vàng xông đến. Rồi Diệu nhấc
chân, thoắt cái đã bế ta nhảy lên mái nhà nhẹ nhàng không gây bất cứ tiếng động
nào.

“Cứu hỏa cái gì chứ, cứu ta...” Ta còn chưa kịp nói hết câu, Diệu đả nhảy
vọt ra bên ngoài phủ, đáp xuống lưng một con ngựa đã được chàng chuẩn bị sẵn.
Rồi phi thẳng về phía vương phủ, vó ngựa đập lên mặt nước tạo thành những bọt
nước trắng xóa.

“Chàng đưa ta đi đâu thế?”

“Đi làm áp trại phu nhân của ta.” Giọng nói của chàng xen lẫn trong tiếng
mưa, văng vẳng vọng lại trong rừng cây.

“TA MUỐN NÀNG, NGỌC PHIẾN NHI, LÀM VƯƠNG PHI CỦA TA.” Diệu cất lời, từng
câu từng chữ vang lên dứt khoát mà mạnh mẽ. Tuy rằng tiếng mưa rất lớn, nhưng
ta nghe rất rõ, rõ đến mức cả đời không thể nào quên được.

***

“Ắt… xì.” Vừa đến phủ Tần vương, ta liền liên tục hắt hơi.