Dục vọng chiếm hữu - Chương 38 - 39

Chương 38

Tối hôm đó, Hứa Triển nhất quyết không chịu vào bếp. Uông Nhất Sơn đã nghĩ ra một cách, dựng một lò nướng ngay trước sân biệt thự, gọi vệ sĩ ra mổ cá rồi tự phết muối tiêu lên, nướng trên than hoa, chẳng mấy chốc mùi thơm đã bay khắp nơi.
Nướng xong con cá vàng óng, Uông Nhất Sơn cắt một miếng bong bóng cá, đặt vào đĩa của Hứa Triển, sau đó tự tay mở chai rượu ướp lạnh mà vệ sĩ mới mang tới. Gió mát hây hây, nhìn những ánh tà dương cuối cùng ẩn hiện sau dãy núi xa xa, thưởng thức cá nướng thơm giòn, ngửi hương thơm ngát của sen trong hồ, dùng ngụm rượu mát lạnh giải tỏa nỗi mệt mỏi, thật sự là chuyện mĩ mãn nhất đời.
Không biết vì sao, mấy cô y tá vừa thấy ông chủ uống rượu liền biến sắc, lấy cớ trốn về phòng.
Uông Nhất Sơn uống rượu không nói làm gì, còn nửa ép nửa lừa Hứa Triển uống. Đợi đến khi cô nàng đỏ mặt, đầu lưỡi líu ríu, ngơ ngác xoa xoa đầu ngón chân, Uông Nhất Sơn liền hôn một cái lên trán cô rồi bế cô về phòng.
Mấy ngày qua còn bận tâm đến cái chân đau của cô, Uông Nhất Sơn tự nhận là đã khống chế tới mức tối đa chuyện phòng the. Nhưng giờ cô nàng say rượu, như một quả dương mai tẩm đầy rượu vang đỏ, quyến rũ người ta phải cắn vài miếng.
Nghĩ như vậy, đôi môi mỏng sấn tới, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh. Cô cau mày rụt người lại, dáng vẻ như đang rất buồn ngủ. Nhưng Uông Nhất Sơn đang hưng phấn, chưa nếm thịt thì sao chịu rung chuông thu binh?
Cởi bỏ bộ quần áo mỏng của cô xong, anh ta cũng không thể chờ thêm nữa nên đã lao đến.
Anh ta từng nghĩ, chỉ cần chiếm được cơ thể này thì sẽ dập tắt được tình cảm lạ thường trong lòng, nhưng tại sao lại cứ như bị trúng kịch độc, không có thuốc giải, chỉ có thể tuyệt vọng tiếp tục.
Ngực Hứa Triển hình như to hơn trước đây, làn da trắng mỏng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ, dưới bụng là bụi cỏ rậm rạp, giữa hai bắp đùi chính là khu vườn bí ẩn tuyệt đẹp.
Uông Nhất Sơn đã quen với việc dùng lưỡi nhấm nháp chỗ đó, khiến cô gái nhỏ bủn rủn chân tay. Lúc đầu lưỡi càn rỡ đi vào, mật ngọt liền tuôn ra, chảy qua khe mông thấm xuống ga giường.
Đáng tiếc, chén thuốc độc của ngày hôm nay không được uống rồi. Anh ta còn chưa kịp cởi quần thì đã nghe thấy có người gọi với từ dưới tầng: “Hứa Triển! Hứa Triển!”
Giọng nói to đến nỗi khiến Hứa Triển đang ngà ngà say cũng phải mở mắt.
Sau đó là tiếng lộc cộc ở cầu thang.
Uông Nhất Sơn còn chưa kịp ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Hứa Triển thì một cô gái đã đẩy cánh cửa không khóa vào.
Hứa Triển nhìn người vừa vào bằng ánh mắt mông lung: “Quách Lâm Lâm!” Cô sợ hãi co người lại, đầu gối đập trúng mắt Uông Nhất Sơn.
Người vào chính là cô nàng Quách Lâm Lâm. Cô nàng vừa khóc vừa xông vào trong, còn chuẩn bị lao về phía Hứa Triển, nhưng không ngờ ở đây đang diễn ra cảnh không thích hợp cho trẻ con! Hứa Triển trong tình trạng quần áo không chỉnh tề, hai chân dang rộng, còn Uông Nhất Sơn… thì… mặt như quả táo đỏ rực, đôi mắt trợn trừng. Cô nàng xấu hổ không biết nên đi vào hay đi ra.
Lý Phong đi theo ngay sau cô nàng, nhanh tay nhanh mắt kéo cô nàng ngốc nghếch ra ngoài.
Uông Nhất Sơn nghiến răng kéo chăn bọc kín Hứa Triển, rồi bụm một bên mắt và rống ầm lên với người ngoài cửa: “Đã bảo hai người ngày mai hẵng đến cơ mà?”
Lý Phong bất đắc dĩ nhíu mày: “Cô nàng này khóc như nước chảy khỏi ấm í, gào lên đòi gặp Hứa Triển. Ông thương thằng bạn thân này với, cho cô nương này cất túi nước mắt đi!”
Nói xong, anh nắm lấy bả vai Quách Lâm Lâm và trách: “Đã bảo cô đừng chạy lung tung rồi! Mắt bị chọc mù chưa?” Còn đang nói chuyện, nhưng không đợi Uông Nhất Sơn ra phun lửa, Lý Phong đã kéo cô nàng xuống tầng dưới.
Quách Lâm Lâm đến đột ngột và bắt gặp cảnh tượng hoành tráng như vậy, quả thật khiến Hứa Triển như được uống một bát canh giải rượu thượng hạng.
Lý Phong khen cá nướng thơm, vừa nói vừa lôi Uông Nhất Sơn còn đang giữ vẻ mặt thối hoắc xuống sân uống rượu. Hứa Triển bưng trà xanh ra, kéo Quách Lâm Lâm đến cạnh bộ bàn ghế mây ở ban công tán gẫu.
“Hứa Triển, tên Lý Phong kia không phải người!” Quách Lâm Lâm vừa nói vừa khóc nức nở, xem ra thần tượng trong lòng cô nàng đã sụp đổ rồi.
Hứa Triển nghe thấy thế thì tâm trạng liền trùng xuống, vội vàng kéo tay cô nàng hỏi: “Anh ta làm gì cậu?”
Quách Lâm Lâm vừa khóc vừa nói: “Anh ta làm tớ sợ chết mất! Sau khi cậu đi, anh ta nhốt tớ trong phòng thẩm vấn, đập bàn loạn lên, còn còng tay tớ, hỏi cung đúng một ngày, còn không cho tớ ăn cơm nữa!”
Hứa Triển bóp chặt tay cô nàng: “Anh ta còn làm gì nữa?”
Quách Lâm Lâm mở to hai mắt: “Thế đã đủ sợ rồi, còn làm gì nữa hả? Cậu biết lúc đấy tớ đói thế nào không? Suýt nữa là tớ gặm đèn, gặm bàn đấy! Sau đấy… sau đấy thì… anh ta dọa sẽ thả tớ sang Trung Đông, lại còn cho tớ xem đoạn phim máu me be bét, lúc tớ nhắm mắt không xem thì bị anh ta bóp tay. Anh ta nói tớ phạm tội bao che, phải bị ăn đòn… Cầm cự đến ngày thứ ba thì… Hứa Triển, tớ xin lỗi, tớ… Cái gì cần nói tớ nói hết rồi, ngay cả chuyện cậu nhờ tớ gửi trang sức hộ!” Nói xong, Quách Lâm Lâm lại òa khóc vì sự áy náy khi đã bán đứng bạn.
Hứa Triển thì lại thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Lý Phong học cùng một thầy với Uông Nhất Sơn, biết đủ trò để dọa nạt những cô gái ngây thơ. Cũng không thể trách Quách Lâm Lâm được, cô nàng vốn nhát gan, chống cự được ba ngày đã là nhiều lắm rồi!
Cô tiện tay cầm khăn lau nước mắt cho Quách Lâm Lâm, hơi nghiêng đầu rồi nói: “Không sao, trung ương Đảng đã sớm nhìn ra tư chất phản bội của cậu, cho nên không trông cậy vào việc cậu có thể bảo vệ cơ mật. Đồng chí Quách, cậu giữ chân địch thành công, mặc dù đã thay đổi lập trường nhưng vẫn là đồng chí tốt. Tuy nhiên, lần sau, nếu có chuyện như vậy nữa thì đừng chống cự, đòi bọn họ ít tiền rồi có gì nói hết!”
Quách Lâm Lâm nghe xong thì càng áy náy hơn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu lừa người ta, đều tại tớ cả, nếu không do tớ… tên Uông Nhất Sơn đã không tìm ra cậu…”
Hứa Triển tỏ vẻ khinh thường, vỗ đốp một cái vào đầu cô nàng: “Đúng là không phải tại cậu mà! Có điều, tên Lý Phong kia đích xác không phải người, sao cậu lại đi cùng anh ta đến đây?”
“Không phải cậu sắp kết hôn sao? Lý Phong gọi tớ đến đây làm phù dâu!”
Nói xong, cô nàng lại thấy Hứa Triển có vẻ rất ngạc nhiên: “Sao thế? Cậu không biết chuyện sắp kết hôn à?”
Đương nhiên là Quách Lâm Lâm biết Hứa Triển không thích Uông Nhất Sơn, nhưng cô nàng không nghĩ chuyện kết hôn có gì to tát, cùng lắm là hai người thương lượng với nhau ổn thỏa. Nhưng cô dâu Hứa Triển lại hoàn toàn không biết gì cả. Đến đây, cô nàng lại liên tưởng tới cảnh vừa rồi, rất có tính khiêu chiến với quan niệm của cô nàng. Chỗ đó… sao có thể hôn chỗ đó? Cứ cho là vợ chồng thì cũng không thể được!
“Lưu manh! Lưu manh! Lưu manh! Quá vô liêm sỉ!” Căm phẫn quá, Quách Lâm Lâm ôm mặt quát lên như đọc thần chú.
Uông Nhất Sơn và Lý Phong ở dưới sân cũng nghe thấy. Đến khi Quách Lâm Lâm phát hiện ra Uông Nhất Sơn đang hung tợn nhìn mình thì lá gan to đùng ban nãy đã co rụt lại. Dáng vẻ đó khiến Lý Phong cười ầm lên.
Hứa Triển cười lạnh trong lòng, mấy hôm trước Uông Nhất Sơn bắt cô kí cái gì, rốt cuộc cô đã biết. Nhưng không nên biểu hiện rõ ràng trước mặt Quách Lâm Lâm. Chuyện xảy ra đã quá nhiều rồi, cô không muốn liên lụy đến bạn, cũng không muốn để cô nàng lo cho mình.
“À, đương nhiên là biết, có điều…Tớ không nghĩ anh ta sẽ gọi cậu đến… Phải rồi, lúc cậu về huyện, có nghe tin gì về mẹ tớ không?”
Thấy Quách Lâm Lâm lắc đầu, Hứa Triển bưng tách trà lên, uống một ngụm. Trước đây, cô không thích uống trà, cuộc sống đã đủ khổ rồi, sao phải uống loại nước đắng ngắt này? Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra, càng đắng lại càng có thể làm cho người ta tỉnh táo, nếu thưởng thức từ từ thì còn có thể thấy được vị ngọt ngào, lại thoáng thấy cảm giác hạnh phúc.
Không có sự đồng ý của Uông Nhất Sơn, Lý Phong cũng không thể nào đưa Quách Lâm Lâm đến gặp cô, cách thông báo tin kết hôn này thật đặc biệt. Không dám đối mặt nói với cô, có phải vì sợ cô lại bỏ ăn bỏ uống, làm ầm lên một trận? Hay là mượn Quách Lâm Lâm để áp đảo tinh thần cô - nếu không nghe lời, anh ta sẽ xử lí người nhà và bạn bè cô?
Chỉ với một tờ giấy trói buộc, anh ta đã giam cô một cách hợp pháp! Chuyện đó với chuyện cô bị anh ta trêu đùa lúc này có gì khác nhau? Điều duy nhất cô nghĩ đến lúc này là, trước khi cưới anh ta, liệu cô có được gặp mẹ một lần?
Lý Phong cười đủ rồi mới quay ra hỏi Uông Nhất Sơn: “Định kết hôn thật à? Ông suy nghĩ kĩ chưa, còn trẻ mà, chơi bời đủ chưa?”
Uông Nhất Sơn không nói gì, cầm cốc rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, Lý Phong nhất quyết lôi Quách Lâm Lâm còn đang quyến luyến ra về.
Uông Nhất Sơn nín thở chờ câu trả lời của Hứa Triển.
Hứa Triển tỉnh táo nói có thể kết hôn với anh ta, nhưng muốn gặp mẹ. Khi ấy, Uông Nhất Sơn thở phào nhẹ nhõm, liền sau đó lại trầm mặc, cuối cùng cũng gật đầu.
Cuối cùng, cô dâu Hứa Triển cũng biết, lễ cưới của mình được tổ chức vào tháng sau, địa điểm không phải ở trong nước mà ở một hòn đảo nhỏ thuộc Hawaii, Mỹ.
Bạn bè của Uông Nhất Sơn gần như có ở khắp nơi. Nghe nói, hòn đảo này mới được một người bạn của anh ta mua, nhân cơ hội này, anh ta muốn tổ chức một đám cưới đặc biệt luôn.
Trong phòng ngủ của căn biệt thự nhỏ, Hứa Triển đang thử bộ áo cưới mới được chuyển từ Pháp về.
Đây là bộ váy cưới của Vera Wang, kiểu dáng độc đáo mà tao nhã, được xếp tầng bởi nhiều lớp voan mỏng, từ đầu đến chân toát lên vẻ sang trọng cao quý, khiến Hứa Triển mang một vẻ hoàn toàn khác lạ.
Uông Nhất Sơn luôn hào phóng về mặt vật chất, ngay cả trang phục cho phù dâu Quách Lâm Lâm cũng là bộ váy hồng cùng nhãn hiệu.
Nhưng Quách Lâm Lâm chứng kiến, cô gái mặc bộ váy xa xỉ và vấn tóc cao trong gương, không hề nở nụ cười hạnh phúc.

Chương 39

Hứa Triển vẫn lo Uông Nhất Sơn sẽ nuốt lời. Nếu anh ta nhất quyết không cho cô gặp mẹ, cô có thể làm gì anh ta chứ?
Uông Nhất Sơn vẫn lừng khừng một thời gian, thật ra là mượn gió bẻ măng, có cái cớ lăn qua lăn lại trên giường với Hứa Triển.
Hứa Triển biết anh ta chỉ ưa mềm chứ không thích cứng, nên đành để mặc anh ta làm đủ trò xằng bậy.
Ít lâu sau đó, anh ta gọi trợ lí ra sân bay đón mẹ Hứa Triển.
Khi thấy mẹ bước vào biệt thự, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức nhào đến ôm lấy Hứa Thu Mạn.
Đã lâu không gặp, những nét già nua trên mặt mẹ cô không thể che đi được. Mái tóc hay búi sau đầu đã điểm hoa râm.
“Mẹ…” Gọi một tiếng xong, cô không còn biết nói gì nữa. Hứa Thu Mạn cũng vậy, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt điểm nếp nhăn.
Uông Nhất Sơn rất khách sáo với mẹ vợ tương lai. Trước mặt Hứa Triển, anh ta vừa rót trà vừa hỏi thăm. Nhưng Hứa Triển phát hiện ra, mỗi khi Uông Nhất Sơn nói chuyện với mẹ cô, thân thể anh ta đều có chút cứng nhắc.
Thấy Uông Nhất Sơn ngồi xuống ghế, có vẻ như định nói chuyện cùng hai mẹ con cô, Hứa Triển cắn môi, nói với anh ta: “Em muốn nói chuyện với mẹ một lát.” Uông Nhất Sơn không nhúc nhích, nhìn Hứa Triển chằm chằm.
Hứa Triển cũng không chịu thua, trừng mắt nhìn anh ta. Cuối cùng, Uông Nhất Sơn phải nhượng bộ, chậm rãi đứng dậy và nói với bà Hứa: “Cô với Triển Triển cứ tâm sự đi, lát nữa cháu sẽ gọi hai người xuống ăn cơm.”
Đợi Uông Nhất Sơn đi, Hứa Triển mới kéo tay mẹ lại, thì thầm: “Mẹ… Dạo này mẹ thế nào?”
Hứa Thu Mạn cố nén nước mắt lại: “Ổn, còn con… phải chịu khổ rồi.”
Hứa Triển biết thời gian của mình và mẹ có hạn, chỉ có thể nói ngắn gọn nên hỏi thẳng luôn: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết không, rốt cuộc là con với Uông Nhất Sơn đã xảy ra chuyện gì?”
Cho dù mẹ không nói, cô cũng mang máng đoán được chuyện năm đó đã khiến mẹ đau buồn mức nào. Khi mẹ khóc thất thanh, nghẹn ngào kể ra chuyện năm đó, Hứa Triển chỉ cảm thấy ruột gan mình như bị lửa nóng nung đốt.
Là dạng cầm thú như thế nào mới có thể phá hủy cuộc đời của một cô gái như vậy?
Còn cô… lại chính là kết quả của cuộc cưỡng bức hung bạo đó! Trong người cô đang chảy dòng máu không sạch sẽ đó!
Hứa Triển cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, thở mạnh thế nào cũng không ra. Cô nhìn người phụ nữ yếu đuối và đáng thương trước mặt. Năm ấy, suy nghĩ như thế nào mới khiến bà quyết định sinh cô? Mang thai, sinh hạ, và kiên cường nuôi cô khôn lớn?
Cô từng oán giận mẹ đã bỏ quên mình sau khi sinh em, nhưng giờ nghĩ lại, cô cảm thấy, tình yêu mẹ cho đi quý giá nhường nào!
Giờ phút này, hình ảnh mẹ ngồi cặm cụi khâu váy dưới ánh đèn không sao xua đi được…
“Triển Triển, con không trách mẹ chứ? Nếu không vì Uông Nhất Sơn đột ngột xuất hiện, mẹ thật sự hi vọng cả đời này con không biết chuyện đó…”
Hứa Triển ôm cổ Hứa Thu Mạn, chặn ngang lời tự trách của bà.
“Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, mẹ không làm gì sai cả…”
“Triển Triển, con không phải lo gì cả, mẹ với em con đều ổn. Có điều, bây giờ con đã rõ chưa? Con tuyệt đối không thể lấy Uông Nhất Sơn được!”
Nghe xong, Hứa Triển trầm mặc. Cô cầm chiếc khăn tay trên bàn, cẩn thận lau nước mắt cho mẹ.
“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc con bé không? Nhà hàng xóm có một ông béo hay đứng ở cửa gọi con sang nhà ông ta ăn kẹo đường.”
Hứa Thu Mạn sửng sốt, không hiểu vì sao con gái lại nhắc đến chuyện này. Vì chuyện của mình, bà luôn trông chừng con gái rất cẩn thận, luôn dặn con không được tùy tiện sang nhà người khác, hơn nữa ở nhà bên có một lão già độc thân gần năm mươi tuổi, lúc nào cũng thích trêu ghẹo bọn trẻ con, bà cực kì đề phòng lão ta.
“Mặc dù con không ăn kẹo đường của ông ta, nhưng có những đứa con gái khác sang đấy. Nhưng mà lúc về, bọn nó thường khóc với con, con hỏi làm sao cũng lắc đầu không nói. Có một đứa thân với con đã nói, lão béo kia thò tay vào trong quần nó… Cho nên, hôm sau con đã lén đặt một cái bẫy chuột trước cửa nhà lão. Kết quả là lúc sáng đi ra khỏi nhà, lão bị bẫy kẹp trúng chân. Lão tức sôi máu chửi ầm cả lên, thế nên con bị Trương Đại Hiền đánh một trận. Lúc ấy, ai cũng bảo con nghịch dại, thật ra, con bị đánh nhưng không hối hận tí nào.”
Nghe thế, Hứa Thu Mạn toát mồ hôi lạnh. Nhớ tới lão béo từng làm hàng xóm với mình năm năm, bà không khỏi nghĩ lại chuyện của con gái, lúc ấy còn liên tục hỏi con gái có sang nhà lão ta không.
Sau khi nghe con gái cam đoan, bà thở dài một hơi, rồi cũng không bắt con nói nguyên nhân sự việc.
Hứa Triển nắm tay mẹ: “Mẹ, mẹ không phải lo cho con đâu, Uông Nhất Sơn đối xử với con rất tốt, trông anh ấy lạnh lùng nhưng tuyệt đối không đánh phụ nữ như Trương Đại Hiền. Còn lão súc sinh Uông Dương… quan hệ của Uông Nhất Sơn với bố anh ấy không tốt, con cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ bố chồng, mẹ càng không phải lo con chạm mặt ông ta… Tin con đi mẹ, con sẽ cho mẹ nửa đời sau không phải lo chuyện áo cơm.”
Hứa Thu Mạn không ngờ rằng sau khi mình nói hết chuyện cũ, Hứa Triển lại vẫn cứng đầu muốn lấy Uông Nhất Sơn.
Bà hơi sững sờ, muốn mở miệng mắng Hứa Triển nhưng lại không biết mắng gì. Bà sửng sốt một lúc lâu, chợt thấy con gái bình tĩnh gọt táo cho mình.
Con gái bà lớn thật rồi, trước kia đều là bà gọt táo, vậy mà giờ bàn tay kia lại khéo léo gọt được một vòng dài vỏ táo… Đôi tay đó thật đẹp! Thon dài, trắng mịn, không giống những ngón tay thô ráp như cành củi khô của bà.
Cuộc sống an nhàn mới là thứ mĩ phẩm tốt nhất của phụ nữ.
Dù sao thì Hứa Triển cũng không có quan hệ huyết thống với Uông Nhất Sơn, chàng trai kia đúng là rất xuất sắc, gia thế hoành tráng. Nếu như anh ta không phải là con trai của Uông Dương, có lẽ bà mẹ vợ như bà sẽ vui mừng đến nỗi mất ngủ.
Con gái bà sinh ra trong gia đình nghèo khổ, khó tránh khỏi khát vọng chim sẻ hóa phượng hoàng, gặp được chàng trai như vậy, sao lại không động lòng?
Câu chuyện quá khứ khiến người ta buồn nôn, chẳng phải là bà vẫn muốn con gái hoàn toàn quên đi sao? Hôm nay, con gái bà không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi câu chuyện đó, như vậy… hẳn là nên vui mừng? Nghĩ vậy, bà lại nhớ đến trò nực cười mình muốn đi giết Uông Dương, lại không khỏi phiền muộn: Nếu Uông Dương bị mình giết chết, thì đúng là nhân duyên của con gái đã bị mình phá hoại rồi. Đến lúc đó, Triển Triển có hận mình không?
Cứ như vậy, bất chợt nghe thấy chuyện con gái đi làm dâu nhà họ Uông, bà lại có cảm giác phiền muộn xen lẫn uất ức khó tả này, cảm giác ấy lặp đi lặp lại, đè nặng áp lực trong lòng bà.
Hôm đó, Hứa Thu Mạn không ở lại lâu. Lúc hai mẹ con tạm biệt nhau, Uông Nhất Sơn cũng đi ra với vẻ mặt bình thường, chỉ có điều, lúc nhìn Hứa Thu Mạn thì luôn không được tự nhiên.
Trước khi đi, Hứa Triển lấy tấm thẻ mà Uông Nhất Sơn cho ra, nhét vào tay mẹ; “Điểm tiếng Anh của em con không tốt, bây giờ con cũng không kèm nó được, mẹ mời gia sư đi, mua thêm ít quần áo cho mẹ nữa. Cái này là của mẹ, đừng đưa cho Trương Đại Hiền.”
Hứa Thu Mạn đặt tấm thẻ lên bàn: “Triển Triển, đây không phải là tiền của mẹ, mẹ không cầm được. Khổ thế nào mà chả sống được, bây giờ cũng ổn hơn trước nhiều rồi. Còn con, tự chăm sóc mình nhé, nếu bị ấm ức thì… cứ về nhà, lúc nào cũng còn dư bát đũa.”
Nói xong, Hứa Thu Mạn liền quay người lên xe. Uông Nhất Sơn đứng cạnh cửa xe, chờ bà Hứa lên mới dặn dò tài xế đưa bà về cẩn thận, rồi đóng cửa lại, nhìn theo chiếc xe đang tiến ra khỏi biệt thự.
“Vừa rồi đứng ngoài cửa nghe rõ không?” Đột nhiên, Hứa Triển hỏi.
Uông Nhất Sơn chẳng cần suy nghĩ, anh ta không trả lời. Anh ta chẳng cần nói cho Hứa Triển rằng, cả căn biệt thự này có thiết bị giám sát, cho dù ở thư phòng dưới tầng, anh ta vẫn có thể thấy rõ cảnh ở tầng trên.
Mãi sau, anh ta mới chậm rãi nói: “Lễ cưới lần này, bố anh sẽ không tham gia, em có thể yên tâm đưa bác gái và cậu em trai đến.”
Hứa Triển nhoẻn miệng cười: “Tại sao? Chẳng lẽ tôi là con dâu xấu nên không thể gặp bố mẹ chồng?”
Uông Nhất Sơn khẽ nhíu mày, không nói gì.
“Uông Nhất Sơn, sau này tôi cũng chẳng chạy thoát được, nhưng anh nghĩ kĩ chưa, anh thật sự muốn lấy tôi sao?” Hứa Triển đột ngột hỏi.
Uông Nhất Sơn không chất phác như mẹ cô, nếu như anh ta nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, sao lại không đoán ra tâm tư của cô?
Còn cô, cô lại càng không muốn nhu nhược, thiện lương như mẹ.
Nếu như chỉ mình cô bị chèn ép, kiểu gì cô cũng chịu được, nhưng đám cầm thú đã nợ mẹ con cô một món nặng, cho dù phải liều mạng, cô cũng sẽ đòi lại!
Đột nhiên, Uông Nhất Sơn đưa tay sờ đầu Hứa Triển, mỉm cười: “Đương nhiên rồi, trừ anh ra, em còn có thể lấy ai được nữa? Anh còn muốn xem, xem em giăng cái bẫy chuột thế nào!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay