Án mạng đêm động phòng - Chương 34 - 35

Chương 34

Bạch Mai buồn phiền ngồi trong hậu viện Tiêu phủ, ngây người nhìn những con bướm nhỏ bay tán loạn trong vườn. Nàng đang đợi Tôn Trường Hưng.

Tuy nàng cũng không muốn gặp mặt hắn, nhưng nếu đã đồng ý thì vẫn phải đối mặt, nói thật ra, nếu có thể khiến Tôn Trường Hưng yêu thích mình thì đó cũng không phải là chuyện không tốt.

Một lát sau, Trịnh Thấm và một người phụ nữ trung niên nói nói cười cười đi tới, đi sau hai người là một chàng trai trẻ, Bạch Mai nghiêng đầu nhìn qua, lại thấy không thấy rõ mặt đối phương, nhưng không hiểu vì sao, lại có dự cảm chẳng lành.

“Mai Nhi à, vị này chính là Tôn phu nhân và Tôn thiếu gia.” Trịnh Thấm đi tới trước mặt Bạch Mai, cười nói.

Bạch Mai tái mặt… Nàng đã từng gặp qua Tôn Trường Hưng…

Mà Tôn Trường Hưng vừa nhìn thấy Bạch Mai cũng ngẩn người, sau đó khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ, nhưng nụ cười ấy thoáng qua rất nhanh, hắn cười nói: “Chào Hầu cô nương.”

Bạch Mai mở to mắt, nhất thời không nói nên lời.

Trịnh Thấm liếc nhìn Bạch Mai, nghi hoặc nói: “Ừm… Mai Nhi? Sao không nói gì thế?”

Lúc này Bạch Mai mới bừng tỉnh, lắp bắp: “Cháu… cháu…” Rồi nàng lại nhìn Tôn Trường Hưng, ấp úng nói: “Chào Tôn công tử.”

Trịnh Thấm vẫn có phần hoài nghi, nhưng lại cho rằng có lẽ Bạch Mai đang thẹn thùng nên cũng không nghĩ nhiều, mà Tôn phu nhân đứng bên cũng quan sát Bạch Mai, thấy nàng dung mạo xinh đẹp, tươi mà không tục, y phục màu trắng giản dị mà thanh khiết, lại thêm vẻ mặt thẹn thùng kia, trong lòng bà cũng ưng lắm, nói: “Ai nha, Tiêu phu nhân, người lớn chúng ta ở đây có lẽ sẽ khiến bọn trẻ cảm thấy không được tự nhiên, chúng ta nên đi tới phía trước kia ngồi nghỉ là hơn. Để tụi trẻ tự do một chút.”

Trịnh Thấm cũng đang có ý đó, gật đầu nói: “Đúng thế, bà nói rất phải, ha ha, chúng ta đi đi.” Sau đó hai người đi trước, chỉ để lại Bạch Mai kinh ngạc và Tôn Trường Hưng dáng vẻ trầm tư.

Bạch Mai nhìn Tôn Trường Hưng, mím chặt môi lại, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn gượng cười tươi.

Tôn Trường Hưng cười cười: “Hầu Mai cô nương, cô không ngồi xuống sao?” Dứt lời, tự mình ngồi xuống trước, dáng vẻ thanh thơi, Bạch Mai không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống.

Tôn Trường Hưng nói: “Thật lạ, nhìn Hầu Mai cô nương rất quen. Rất giống một cô gái mà ta từng vừa ý…”

Bạch Mai miễn cưỡng mỉm cười: “Thật sao..?”

“Đúng thế, khi đó ta cùng bạn tới Thúy Phương viên, nhưng thân phận của người bạn ấy phú quý hơn ta, cho nên vị cô nương kia… à, đúng rồi, tên của cô ấy cũng hơi giống tên của cô, cô ấy tên là Bạch Mai… Tóm lại, vị Bạch Mai cô nương ấy đã chọn bạn ta, chỉ gảy đàn cho một mình người đó, mà đối với ta thì, lại có phần chán ghét.”

Tôn Trường Hưng chậm rãi nói: “Ừm… nhưng dù sao Hầu Mai cô nương cũng là cô gái trong gia đình giàu có, chắc là không biết Thúy Phương viên đâu nhỉ?”

Bạch Mai im lặng, không nói gì.

“Bạch Mai” mà Tôn Trường Hưng nhắc tới, hiển nhiên là nàng, mà “người bạn kia” lại đúng là Tiêu Ngân Đông.

Có lẽ đó là lần đầu tiên Bạch Mai gặp Tiêu Ngân Đông, Tiêu Ngân Đông và Tôn Trường Hưng cùng một đám bạn xấu khác tới Thúy Phương viên, một đám công tử ăn chơi trác táng tới Thúy Phương viên, đương nhiên rất được Chu ma ma coi trọng, cũng dẫn nàng ra đón tiếp, nhưng Bạch Mai có quy tắc riêng của mình, ở nơi nhiều người, nàng chỉ đàn nhiều nhất một khúc mà thôi.

Nàng không muốn phải đứng trên đài cao giữa phòng, ở cùng một đám người, mà những người đó, mỗi người ôm một cô gái, cả phòng vang tiếng oanh oanh yến yến, cười cười nói nói. Thực ra cũng không có quá nhiều người được nghe nàng diễn tấu, lúc đầu nàng cũng từng biểu diễn chốn đông người, nhưng sau đó, khách sẽ uống rượu, có thể say rượu sẽ làm càn… Tuy Bạch Mai đã từng khẳng định nàng chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nhưng những người đó uống rượu vào rồi thì còn biết gì nữa…

Cho nên, sau khi chào hỏi đám người kia, Bạch Mai nói với Chu ma ma, nàng sẽ không đàn quá một bài trước mặt mọi người. Chu ma ma đồng ý, nhưng bà ta lại có yêu cầu khác, có thể chỉ đàn cho một người nghe, nhưng cũng phải hầu rượu người đó, Bạch Mai đành đồng ý.

Chuyện là như thế, sau khi Bạch Mai đàn xong, cả Tôn Trường Hưng và Tiêu Ngân Đông đều đặc biệt thấy hứng thú với nàng, lúc ấy nàng cũng chỉ biết đám người kia gồm có Tiêu Ngân Đông và bạn bè của hắn, nói thật ra, Tôn Trường Hưng không đẹp trai bằng Tiêu Ngân Đông, gia thế cũng kém hơn. Lúc ấy Bạch Mai không biết, nhưng nàng cũng đoán được, vì thế Bạch Mai gần như không do dự, đã chọn ngay Tiêu Ngân Đông.

Sau lần đó, Tôn Trường Hưng còn tới tìm Bạch Mai vài lần, Bạch Mai cũng không để vào mắt, có một lần vô tình gặp, nàng làm ngơ bước qua, khi đó có lẽ Tôn Trường Hưng cũng bị chọc giận, nhưng nàng đâu có sợ hắn, vì lúc đó đã có Tiêu Ngân Đông làm lá chắn.

Có lẽ Tôn Trường Hưng cũng hiểu như thế rất vô nghĩa, vì thế không tiếp tục đến nữa, Bạch Mai cũng dần dần quên hắn. Bạch Mai cũng chỉ biết người đó được gọi là “Tôn công tử”, ngay cả tên của đối phương là gì, nàng cũng không biết.

Không ngờ, đến khi gặp lại, lại ở trong tình cảnh này.

Trong ánh mắt của Tôn Trường Hưng là vẻ châm biếm không hề che giấu, khiến Bạch Mai cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hiển nhiên Tôn Trường Hưng đã nhận ra nàng, hỏi những lời này rõ ràng là muốn nàng xấu hổ. Mà Bạch Mai, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.

Nàng cũng không biết, lúc này hắn nhìn thấy nàng, lại thấy nàng biến thành con gái nuôi của nhà họ Tiêu, sẽ suy nghĩ thế nào về nàng.

Tôn Trường Hưng thấy Bạch Mai không nói gì, cười cười: “Sao Hầu Mai cô nương không nói gì thế?”

Bạch Mai: “… Không có gì để nói. Nếu Tôn công tử đã biết ta là ai, ta còn có thể nói gì?”

Tôn Trường Hưng ra vẻ kinh ngạc: “Hóa ra Hầu Mai cô nương đúng là vị Bạch Mai cô nương kia ư? Chính là Bạch Mai, ở trong Thúy Phương viên. Mà cô giờ lại là… con gái nuôi của Tiêu thượng thư. Sao lại có thể như vậy?”

Bạch Mai nói: “Cha mẹ ta là người quen cũ của Tiêu gia… Họ thương cho hoàn cảnh đáng thương của ta, nên đã đón ta về Tiêu phủ, nhận ta làm con nuôi.”

Tôn Trường Hưng lại mỉm cười: “Thôi đi, Hầu cô nương thật khéo nói đùa, cha mẹ cô làm sao có thể là người quen cũ của Tiêu thượng thư được chứ?”

Bạch Mai nói: “Công tử không tin cũng được.”

“Dù gì ta và Tiêu nhị thiếu gia cũng là bạn bè, cô qua lại với hắn, ta cũng biết, Tiêu nhị thiếu lại có chút thích cô… Nhưng ta thật sự không hiểu nổi, sao cô có thể thông qua Tiêu nhị thiếu mà bước chân vào nhà họ Tiêu, lại còn cám dỗ Tiêu thượng thư nữa? Thảo nào gần đây không thấy Tiêu nhị thiếu đâu, hóa ra bản thân dẫn một người phụ nữ về nhà, kết quả người đàn bà đó lại dụ dỗ cha mình… Thật buồn cười…”

Trong lòng Tôn Trường Hưng tràn ngập ác ý, suy đoán cũng rất xấu xa.

Bạch Mai run run: “Ngươi không được nói bậy! Ta và Tiêu nhị thiếu, cả Tiêu thượng thư đều trong sạch!”

“Ha ha ha, trong sạch, trong sạch…” Tôn Trường Hưng vỗ tay: “Đúng là kiếp người vô tình, con hát vô nghĩa, Bạch Mai cô nương kiêm hai thân phận, đúng là nói dối mà không đổi sắc mặt.”

“Ngươi đừng có quá đáng!” Bạch Mai giận đến run người.

Tôn Trường Hưng càng tươi cười: “Ta quá đáng ư! Sao ta lại không thấy thế nhỉ… À, cô nói thử xem, nếu cha mẹ ta biết, người được gọi là con gái nuôi của Tiêu gia, thật ra lại là gái thanh lâu, không biết họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

Bạch Mai nhìn Tôn Trường Hưng, đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào cắn môi, không nói nên lời.

Mà ở đằng kia, Trịnh Thấm và Tôn phu nhân nhìn về phía này, chỉ thấy Tôn Trường Hưng vui vẻ cười tươi, còn Bạch Mai cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có lẽ là đang thẹn thùng xấu hổ mà thôi.

Trịnh Thấm cười cười: “Xem ra hai đứa nhỏ nói chuyện rất hợp.”

Tôn phu nhân cũng cười: “Còn không phải sao, bà xem, Trường Hưng nhà tôi cười vui như thế.”

Sau khi dùng những lời nói ác ý nhục mạ Bạch Mai, Tôn Trường Hưng thấy Bạch Mai sắp khóc đến nơi, mới không cười nữa, nói: “Được rồi, Hầu cô nương, nhìn thấy cô, đúng là thật sự đáng kinh ngạc. Ừm, hi vọng lần sau lại có thể như vậy.”

Lúc sau, thấy thời gian không còn nhiều lắm, Trịnh Thấm và Tôn phu nhân đã đi tới, Tôn Trường Hưng nói: “Hầu cô nương đúng là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, con rất thích.”

Tôn phu nhân cười: “Con thích người ta, nhưng người ta chưa chắc đã thích con thì sao?”

Tôn Trường Hưng gật đầu: “Đó là đương nhiên, Hầu cô nương là con gái nuôi của Tiêu thượng thư, con coi như cũng đã trèo cao rồi.”

Bạch Mai run rẩy.

Trịnh Thấm cười lắc đầu: “Có gì đâu mà…”

Bà thoáng nhìn Bạch Mai, thấy sắc mặt nàng hốt hoảng, nghi ngờ nói: “Mai Nhi, cháu làm sao thế?”

Bạch Mai lắc lắc đầu: “Không sao ạ…”

Tôn Trường Hưng chủ động nói: “Mấy ngày nữa là tới đêm thất tịch, không biết đến lúc đó cháu có thể hẹn Hầu Mai cô nương ra ngoài chơi được không ạ?”

Trịnh Thấm cười nói: “Đương nhiên rồi… Mai Nhi?”

Bạch Mai cúi đầu, không nói gì.

Tôn Trường Hưng ra vẻ buồn bã nói: “Xem ra Hầu Mai cô nương cũng không coi ta vào mắt rồi.”

“Được.” Bạch Mai đột ngột nói.

Tôn Trường Hưng nghe thế, có phần kinh ngạc, nhìn thoáng qua nàng. Đã thấy nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo.

Chương 35

Tiểu Chúc ngồi trong phòng, cầm chiếc gương đồng trên tay, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Nàng đã chọn bộ y phục đẹp nhất của mình, cũng đã thoa một ít sáp hương có mùi dễ chiu nhất mà Tương Tương đã chế ra còn sót lại, lại còn đeo món đồ trang sức có thể bán được giá cao, thậm chí còn nhấp qua giấy đỏ, nàng còn định vẽ lông mày, nhưng sau đó nhìn hàng lông mày tự vẽ to như con sâu róm kia rất buồn cười, nên đành phải xóa đi.

Nàng ngồi bên giường, ngắm một lúc lâu, cảm thấy cũng được…

Ừm, tuy rằng cũng không đẹp tới sắc nước hương trời, nhưng mà cũng không quá khó coi.

Thôi kệ, cứ để thế này đi, dù sao Trịnh Thấm và Tiêu Minh Duệ cũng không thích nàng, cũng chẳng để tâm tới vẻ bề ngoài của nàng đâu.

Tiểu Chúc lại ngẩn người, một lúc sau có tiếng gõ cửa, rồi giọng nói của Tiêu Ngân Đông vang lên: “Tiểu Chúc! Tiểu Chúc!”

Từ sau khi Tiểu Chúc bảo hắn đừng gọi mình là Lâm cô nương, có vẻ con gấu đó rất thích hai từ Tiểu Chúc, lần nào gọi, cũng phải gọi hai, ba tiếng.

Tiểu Chúc nghe hắn gọi lại thấy buồn cười, chạy ra mở cửa: “Đừng gọi nữa.”

Tiêu Ngân Đông nhìn nàng, ngẩn người, rồi vội nói; “Tiểu Chúc, hôm nay nàng thật đẹp.”

Tiểu Chúc lườm hắn: “Hứ… coi như huynh cũng có mắt nhìn…”

Tiêu Ngân Đông: “Tiểu Chúc, ta đỡ nàng lên xe ngựa.”

Tiểu Chúc nhếch môi, để Tiêu Ngân Đông đỡ mình lên xe. Trước kia đều là nàng tự trèo lên, thấy thế nên nàng cũng rất hài lòng, chờ Tiêu Ngân Đông lên tới nơi mới nói: “Cha mẹ chàng cũng biết là chàng dẫn ta về à?”

“Đương nhiên, là bọn họ dặn đưa nàng tới mà.” Tiêu Ngân Đông nói. “Hôm qua ta đã định đưa nàng tới, nhưng hôm qua… Bạch Mai cô nương gặp mặt với Tôn công tử nào đó, cho nên không dẫn nàng tới được. Vị Tôn công tử kia còn định gặp ta, nhưng ta đang bận luyện võ, nên không để ý tới hắn.”

Tiêu Ngân Đông thật thà tường thuật lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Tiểu Chúc nghi ngờ nói: “Không ngờ mẹ chàng lại còn tìm vị hôn phu giúp Bạch Mai, thật sự là quá rảnh rỗi… Mà thôi, cô ấy sớm gả ra ngoài, cũng là một chuyện tốt…”

Nếu không, đến lúc nàng bước chân vào nhà họ Tiêu, ngày ngày phải nhìn thấy Bạch Mai, dù sao sẽ cảm thấy khó chịu, mặc dù chuyện đã qua rồi.

Rồi đột nhiên Tiểu Chúc là tự mắng thầm bản thân, sao tự nhiên nàng đã nghĩ tới chuyện bước chân vào nhà họ Tiêu rồi…

Tiểu Chúc đỏ mặt, lườm Tiêu Ngân Đông ngồi bên cạnh, Tiêu Ngân Đông vô tội bị giận chó đánh mèo, mờ mịt nói: “… Tiểu Chúc, sao thế?”

“Khụ, không có gì, ta đang nghĩ tới thái độ của mẹ chàng thôi.”

Tiêu Ngân Đông: “Tiểu Chúc, nàng yên tâm, nếu mẹ đã đồng ý cho nàng gả vào nhà ta, thì chắc chắn sẽ không làm nàng khó xử đâu… Thật ra ta cảm thấy, người mẹ này tuy có nhiều lúc nói năng hơi khó chịu một chút, nhưng bà không hề có ác ý, nếu không bà đã không đón nhận Bạch Mai.”

Tiểu Chúc hừ lạnh: “Thôi bỏ đi, dùng mắt gấu nhìn sự việc, đương nhiên đều cảm thấy mọi người đều hiền lành lương thiện…”

Tiêu Ngân Đông; “Gì cơ?”

Tiểu Chúc xua tay: “Không có gì…”

Tiêu Ngân Đông nghi ngờ: “Tiểu Chúc, sao nàng lại nói ta là con gấu?”

Tiểu Chúc trợn mắt nghĩ thầm, vì huynh ngốc như gấu ấy… Nhưng bên ngoài nàng vẫn cười cười: “Bởi vì chàng giống như con gấu, nhìn rất đáng tin cậy.”

Tiêu Ngân Đông vô cùng cảm động: “Thật ư… Tiểu Chúc à, nàng cũng rất giống con thỏ.”

Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “Vì sao?”

Tiêu Ngân Đông thật thà nói: “Khi ta còn ở ngoài biên ải, thứ nhìn thấy vừa mắt nhất chính là thỏ trắng, có một binh sĩ được người thân tới thăm đã đem theo con thỏ đó đến, mỗi khi nhìn thấy nó, ta lại cảm thấy… nó đáng yêu hơn cáo trắng.”

Chẳng hiểu vì sao Tiểu Chúc lại đỏ mặt, thậm chí còn cảm giác như mình đang bị trêu ghẹo, đáng yêu cái đầu chàng! Hơn nữa, nàng đâu có nhỏ như thỏ trắng, đúng là thỏ trắng rất đáng yêu, một con vật nho nhỏ, mềm mềm run rẩy trên tay, giống như một quả cầu bằng bông, chỉ biết ăn cà rốt và rau cải, cứ ngơ ngơ ngác ngác. Mà Tiểu Chúc nàng trong đầu toàn thứ xấu xa, nói một cách chính xác thì có lẽ nàng giống cáo trắng hơn…

Tiêu Ngân Đông: “Hơn nữa, con gấu cũng có thể bảo vệ con thỏ!”

Câu nói ấy, giống như một lời thề son sắt vậy…

Gò má Tiểu Chúc ửng đỏ, nàng vội nói: “Sau đó con thỏ ấy thế nào?”

Tiêu Ngân Đông lộ vẻ tiếc nuối: “Bị lột da rồi nướng ăn.”

Tiểu Chúc: “…”

Tiêu Ngân Đông thấy vẻ mặt muốn nổi bão tố của Tiểu Chúc, vội nói: “À, nàng, nàng thì không giống thế.”

“Nói thừa, đương nhiên ta sẽ không bị lột da rồi bị nướng ăn.” Tiểu Chúc khóc không ra nước mắt, nàng còn vừa mới cảm thán, hóa ra Tiêu Ngân Đông cũng biết nói câu ngọt ngào, ai ngờ hắn lại làm nàng vỡ mộng.

Hai người đi đường cứ nhấm nhẳng mãi, cuối cùng đã tới Tiêu gia, Tiểu Chúc hơi căng thẳng nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ điềm tĩnh như không.

Đến khi bước chân vào đại sảnh, trong phòng chỉ có Tiêu Minh Duệ, Trịnh Thấm, Tiêu Thần Tức. Bạch Mai không phải người nhà họ Tiêu nên không được tham gia.

Sau lần rời khỏi nhà họ Tiêu, thì đây là lần đầu tiên Tiểu Chúc gặp lại Tiêu Minh Duệ, trong lòng vẫn hơi e ngại, nhưng vẫn lần lượt chào hỏi từng người, sau đó thấy Tiêu Minh Duệ cũng rất thân thiện nói: “Lâm cô nương, ngồi xuống uống nước đi.”

Tiểu Chúc gật gật đầu, cùng Tiêu Ngân Đông ngồi xuống.

“Tiêu Ngân Đông thực sự rất thích cháu, chúng ta cơ bản cũng đã đồng ý hôn sự của hai đứa, vì thế mới muốn gọi cháu tới, cũng không phải là không hợp lễ.” Tiêu Minh Duệ nói.

“Không sao ạ.”

Tiêu Minh Duệ gật đầu: “Lâm cô nương không bận tâm là tốt rồi, thật ra ta đã từng cho người điều tra qua, từ nhỏ cháu sinh ra và lớn lên ở quên, cha mẹ đã mất sớm, có đúng không?”

“Vâng…”

Tiêu Minh Duệ cười hiền: “Một mình cháu sống như thế, quả thật cũng không dễ dàng.”

Trịnh Thấm ra vẻ hiền lành: “Đúng vậy, cho nên, số tiền lần trước cũng có thể lý giải được… lần trước do quá sợ mà thôi.”

Tiểu Chúc: “…”

Tiêu Minh Duệ ngao ngán nhìn Trịnh Thấm, dùng ánh mắt ý bảo bà đừng có xen vào, rồi sau đó nói tiếp: “Lâm cô nương, gả vào Tiêu phủ, đối với cháu mà nói, cũng không có gì là không tốt. Tiêu phủ đông người, cũng nhiều việc, nếu cháu đã xác định gả cho Ngân Đông, thì phải ở nhà giúp xử lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, cho nên, việc đầu tiên là, cửa hàng kia của cháu… e là không thể tiếp tục.”

Tiểu Chúc cũng đoán được điều này, Tiêu Minh Duệ chỉ lựa lời nhắc khéo rằng tương lai nàng sẽ bộn bề công việc, sẽ không thể tiếp tục mở cửa hàng. Mà thực ra, thiếu phu nhân của nhà họ Tiêu lại xuất đầu lộ diện bán hàng cũng là chuyện không hay…

“Chuyện này cháu biết.” Tiểu Chúc nói. “Cháu sẽ không tiếp tục mở cửa hàng nữa.”

Trước kia nàng mở cửa hàng là vì tìm kế sinh nhai, giờ nếu đã gả vào nhà họ Tiêu, thì cũng không cần lo chuyện đó nữa… Nhưng thực sự nàng vẫn rất tiếc, Tiểu Chúc thầm nghĩ sẽ tìm người bán lại cửa hàng.

Thấy Tiểu Chúc ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tiêu Minh Duệ và Trịnh Thấm có phần bất ngờ, đúng lúc này lại thấy Thần Tức nói: “Không biết vì sao Lâm cô nương lại đột nhiên đồng ý gả cho Ngân Đông? Không phải trước kia cô luôn từ chối sao?”

Mọi người đều sửng sốt.

Mà Trịnh Thấm lại mỉm cười… không hổ là Thần Tức, hỏi đúng trọng điểm! Vì thế Trịnh Thấm cũng nói: “Đúng thế, không phải ngay từ đầu Lâm cô nương đã không chịu gả cho Ngân Đông hay sao? Còn khiến Ngân Đông bị cảm lạnh nữa.”

Tiểu Chúc: “Cháu…”

Tiêu Ngân Đông: “Chuyện này, là vì cô ấy muốn suy nghĩ cẩn thận…”

Tiểu Chúc vội gật đầu: “Đúng vậy!”

Trịnh Thấm: “…”

Tiêu Minh Duệ nói: “Còn nữa, tính tình Lâm cô nương ngay thẳng hào phóng, đây là chuyện tốt, nhưng cũng có lúc nói thẳng quá cũng không hay. Hơn nữa, sau này sẽ có nhiều người nhìn vào cách ứng xử của cháu… như thế càng không hay.”

Tiểu Chúc gật đầu: “Vâng, cháu biết… cháu sẽ từ từ sửa.”

Thật ra, lúc này trong lòng Tiểu Chúc cũng thấy hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn có thể nhịn xuống sự khó chịu ấy, huống hồ những lời Tiêu Minh Duệ nói, thật ra cũng không phải là muốn làm khó nàng, mà là nói sự thật cho nàng hiểu.

Muốn trách, chỉ có thể trách địa vị đặc thù của nhà họ Tiêu.

Thấy Tiểu Chúc ngoan ngoãn phối hợp như thế, từ đầu tới cuối không hề có hành vi vô lễ, Tiêu Minh Duệ cũng đã không còn thành kiến như trước, giọng nói cũng càng gần gũi hơn: “Lâm cô nương, tuy trước kia giữa cháu và nhà ta từng có nhiều hiểu lầm không đáng có, nhưng sau này cháu đã gả vào nhà họ Tiêu, chúng ta đã là người một nhà, nên sẽ không tiếp tục làm khó cháu.”

Tiểu Chúc mấp máy môi: “Vâng…”

Trịnh Thấm liếc mắt nhìn nàng, cũng không nói gì. Tiểu Chúc biết, trong lòng Trịnh Thấm vẫn còn thành kiến với mình… Nhưng dù sao giờ bà ấy cũng không thể nói gì, mà Tiêu Thần Tức lại nói: “Một khi đã như vậy, e rằng sau này Lâm cô nương sẽ thực sự trở thành em dâu ta, đây cũng là một chuyện vui. Sau khi Ngân Đông bị va vào đầu, có lẽ đã quên hết chuyện trước kia, Lâm cô nương, hi vọng cô đừng bắt nạt Ngân Đông.”

Tiêu Thần Tức nói thế, đương nhiên là đã từng chứng kiến Tiểu Chúc bắt nạt Tiêu Ngân Đông, Tiểu Chúc xấu hổ nói: “Vâng…”

Tiêu Ngân Đông: “Tiểu Chúc tốt lắm, chưa từng bắt nạt em mà.”

Tiểu Chúc: “...”

Vậy mới nói, bị bắt nạt mà cũng không truy cứu, cũng cần phải có bản lĩnh…

Sau đó mọi người thảo luận về hôn sự sắp tới, Trịnh Thấm bảo Tiểu Chúc viết ngày sinh tháng đẻ, để xem hai người có hòa hợp không, rồi cũng dùng ngày sinh của hai người để lựa ngày thanh thân, rồi tới chuyện đồ cưới, Tiêu Minh Duệ cũng hỏi qua yêu cầu của Tiểu Chúc… thực ra chuyện này vốn là cha mẹ hai bên sẽ trao đổi với nhau, nhưng Tiểu Chúc đáng thương không cha không mẹ, nhà mẹ đẻ không có một ai, nên đành phải một mình gánh vác…

Tiểu Chúc nói mình không có yêu cầu gì đặc biệt, miễn mọi người vui vẻ là được, sau đó tỏ vẻ xấu hổ nói mình không có của hồi môn…

Trịnh Thấm nói: “Được rồi, chuyện đó không sao cả, chẳng lẽ chúng ta chọn cháu vì của hồi môn nhà cháu?”

Tiểu Chúc: “…”

Nàng biết Trịnh Thấm xuất thân từ gia đình thương nhân, trong nhà có rất nhiều tiền, có lẽ đồ cưới năm xưa cũng rất nhiều, bà nói như thế, Tiểu Chúc đúng không thể nói thêm lời nào.

Nhưng Tiêu Ngân Đông hoàn toàn không thấy những lời mẹ mình nói với Tiểu Chúc có ý châm chọc gì, lại càng chân thành tha thiết nói với Tiểu Chúc: “Đúng thế, Tiểu Chúc, nàng gả vào đây là được rồi, không có hồi môn cũng không sao.”

Trịnh Thấm: “…”

Con mình còn chưa cưới hồ ly tinh này về, ấy thế mà đã biết nghĩ cho người ngoài như thế, đúng là…

Tiểu Chúc cười nói: “Vâng…”

Thấy Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông ngọt ngào như thế, Trịnh Thấm cảm thấy rất khó chịu, trong lòng chua xót nói đi ra ngoài thu xếp công việc rồi rời đi, Tiêu Minh Duệ nói cũng có việc bận, nhanh chóng đi mất, chỉ còn lại ba người Tiêu Ngân Đông, Tiểu Chúc, Tiêu Thần Tức.

Tiểu Chúc liếc nhìn Thần Tức nói: “Này… Tiêu Thần Tức... Sao tự nhiên hôm nay huynh lại đột ngột hỏi ta như thế, làm ta hốt hoảng.”

Tiêu Thần Tức cười cười: “Ý cô nói tới chuyện, ta hỏi cô vì sao lại đột nhiên đồng ý?”

“Đúng thế.” Tiểu Chúc nói. “Sao nào, huynh cũng không muốn ta gả cho con gấu… Tiêu Ngân Đông chứ gì?”

Thần Tức nhìn nàng, lắc lắc đầu: “Không phải, ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”

Tiểu Chúc vẫn cảm thấy là lạ, nhưng hắn đã nói như vậy nên nàng cũng không hỏi nhiều.

Nếu mọi chuyện đã thảo luận xong xuôi, Tiểu Chúc vốn muốn rời đi nhưng Tiêu Ngân Đông lại giữ nàng lại đi dạo quanh Tiêu phủ một vòng, nói là Tiêu phủ rất lớn, sợ sau này nàng sẽ bị lạc, Tiểu Chúc hết cách, buột miệng nói: “Có phải chàng từng bị lạc hử?”

Tiêu Ngân Đông thật thà gật gù; “Đúng thế, Hầy, thật phiền phức.”

“…” Tiểu Chúc nói. “Ta nghĩ, ta sẽ không đi lạc đâu…”

Nhưng thấy Tiêu Ngân Đông như vậy, nàng cũng chỉ có thể đi cùng hắn một lúc, đi tới một đình nghỉ chân, Tiểu Chúc nheo mắt, thấy bên trong có một bóng người mặc đồ màu trắng, đứng giữa khóm hoa, nhìn cũng hơi đáng sợ…

Tiểu Chúc nói: “Ừm, kia là ai vậy?”

Tiêu Ngân Đông nhìn thoáng qua nói: “Người thích mặc y phục màu trắng trong phủ, chắc chỉ có một mình Bạch Mai cô nương.”

Tiểu Chúc: “Chàng biết rõ quá nhỉ?”

Tiêu Ngân Đông vội ấp úng giải thích: “Ta… ta…”

Lại lắp bắp không nói nên lời.

Tiểu Chúc mỉm cười: “Chàng cuống gì chứ, ta có nói gì đâu, chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà…”

“Đúng thế, Tiểu Chúc nói không sai.” Tiêu Ngân Đông cười cười, rồi nói: “Tiểu Chúc… ta đều đã gọi nàng là Tiểu Chúc rồi, vì sao lần nào nàng cũng gọi ta hoặc là con gấu, hoặc là Tiêu Ngân Đông thế…”

Tiểu Chúc ngẩn người: “Ơ…”

Tiêu Ngân Đông: “Nàng cũng có thể… gọi ta là Ngân Đông.”

Sau đó hắn lại đỏ mặt.

Tiểu Chúc: “…”

Nàng thấy hắn như thế, rồi cũng đỏ mặt theo, sau đó giận dữ mắng: “Chàng… chàng động một chút là đỏ mặt! Không biết đỏ mặt là bệnh dễ lây à? Đáng ghét!”

Tiêu Ngân Đông: “…”

Rồi đột nhiên, hắn giật mình: “Bạch Mai cô nương…”

Chẳng biết từ lúc nào, Bạch Mai lặng lẽ đứng ngay sau hai người.

Tiểu Chúc vừa quay đầu lại, cũng giật mình nói: “Bạch Mai?”

Bạch Mai âm trầm liếc mắt nhìn hai người, sau đó cười lạnh một tiếng xoay người bỏ đi.

Tiểu Chúc trợn mắt, há hốc mồm nhìn tà áo Bạch Mai bay bay: “…”

Tiêu Ngân Đông: “Bạch Mai cô nương, thật sự rất kỳ quái…”

Thực ra Bạch Mai đang rất buồn bực, nàng vốn đang ngồi trong đình, thương cảm cho số phận đáng thương của mình, ông trời thật bất công, mà Tôn Trường Hưng và Tiêu Thần Tức lại khốn kiếp như thế…

Kết quả lại nghe thấy có tiếng người trò chuyện, nàng đi tới gần mới biết hóa ra là Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông.

Nhìn hai người ngọt ngào như thế, Tiểu Chúc hô to gọi nhỏ, Tiêu Ngân Đông lại cứ lúng ta lúng túng, nhưng vẫn có thể nhận ra giữa hai người có tình cảm với nhau.

Bạch Mai càng thêm khó chịu, nàng đã thê thảm đến mức này, sao hai người này còn cố tình tới khoe khoang trước mặt nàng? Vì thế Bạch Mai u oán tới gần, kết quả lại bất ngờ hù dọa hai người, Bạch Mai lại càng thêm phẫn nộ, hừ một tiếng bỏ đi.