Ván bài lật ngửa - Phần VII - Chương 03 phần 1

P7 - Chương 3

Vừa đặt chân xuống sân bay
Tân Sơn Nhất, Luân và Dung cảm giác liền cái không khí ngột ngạt của thủ đô. Những người
ra đón vợ chồng Luân, tuy cái bắt tay đầu tiên rất chặt theo phép lịch sự nhưng
đôi mắt thì đầy lo âu. Có lẽ trừ James Casey, hắn ta quan tâm về hướng khác và
một sĩ quan không quân Việt Nam, Trung tá Nguyễn Cao Kỳ.
Trong vòng non hai năm, Kỳ được thăng hai cấp và lần
này y thêm một bộ râu mép khá dày.

Trong khi chào và bắt tay
Luân, đôi mắt một mí của y lóe lên ánh sáng kiêu ngạo và y không cần phải cố ngoi
để cho mọi người trông thấy y như trước đây. Đại tá Đặng Văn Quang lặng lẽ bước
cạnh Luân còn Trần Trung Dung thì nói khẽ vào tai Luân: Tình hình gay go lắm,
anh vào ngay Dinh Gia Long gặp ông cố vấn.

Tại phòng đợi sân bay, số
phóng viên báo chí nước ngoài, tốp rời Việt Nam và tốp mới đến đang làm thủ tục
dưới sự dòm ngó đầy ác cảm của quân cảnh và cảnh sát.

- Nhiều mật vụ! - Dung bảo
Luân. Anh cũng đã thấy những người mặt thường phục trà trộn trong hành khách.

Xe đưa vợ chồng Luân vào
trung tâm thành phố bị nghẽn khá lâu sau khi vượt cầu Công Lý.
Người bảo vệ cho biết từ một tuần nay, thành phố náo động liên tục vì các cuộc
cầu siêu cho nạn nhân Huế - ngoài các buổi lễ tại tất cả các chùa, tăng ni và
tín đồ còn rước bài vị, thành từng đoàn, có đoàn đông đến mấy nghìn người, kéo
qua các phố, vừa đi vừa niệm Phật. Hôm nay Nha cảnh sát đô thành được đặt trong
tình trạng báo động 100% để đối phó với các lễ cầu siêu lớn nhất ở Đô thành từ
sau vụ Huế. Lễ cầu siêu bắt đầu ở chùa Ấn Quang, đường Sư Vạn Hạnh - Minh Mạng
- Trần Quốc Toản - Phan Thanh Giản - Bà Huyện Thanh Quan. Tổ chức Phật giáo đã
chính thức thông báo - thông báo chứ không phải xin phép - với Nha cảnh sát về
chương trình và lộ trình nói trên. Tổng nha ra lệnh cô lập các khu vực, tuyệt đối
cấm mọi hình thức ngăn cản lễ cầu siêu và cuộc diễu hành. Xe của Luân dừng trước
một ngôi chùa nhỏ. Tăng ni và Phật tử choán hết đám đất trống quanh chùa, tràn
luôn mặt đường. Các nhà sư đã gắn một hệ phóng thanh khá mạnh và Luân nghe rõ từng
lời, có lẽ của bài điếu văn. Đúng vậy, kết thúc bài điếu văn, người xướng đọc
nói rõ: Chư vị vừa nghe ai điếu của hòa thượng Thích Tịnh Khiết, Hội chủ Tổng hội
Phật giáo Việt Nam.

Lần đầu, Luân và Dung nghe
danh từ mới: “Mùa pháp nạn.”

Luân trao đổi với Dung bằng
mắt. Rõ ràng một cái gì hết sức nguy kịch đối với cơn bệnh trầm kha của chế độ
Ngô Đình Diệm. Từ sự việc ở Huế ngày 8-5 đến hôm nay, 21-5, vừa vặn hai tuần
lễ, trung tâm phản kháng đã chuyển một nghìn cây số vào nơi nhạy cảm nhất của
Việt Nam Cộng hòa. Nhà cầm quyền đã thất bại - một thất bại chiến lược - khi
không thể cô lập hóa sự kiện Huế như là một hiện tượng địa phương. Không dập tắt
nổi phong trào phản kháng mang danh nghĩa Phật giáo ở một thành phố nhỏ là Huế,
ở một tỉnh lẻ loi ngăn cách là Thừa Thiên thì họ không có tài phép gì triệt
tiêu mũi nhọn tiến công trong bộ cà sa và với tiếng niệm Phật.

Tình cảnh Việt Nam Cộng hòa
giống như các dự báo thời tiết của Nha khí tượng: Một cơn bão đã hình thành
ngoài khơi biển Đông, với các cấp gió bao nhiêu đó, đang di chuyển mỗi giờ bao
nhiêu cây số đó… Trong lịch sử nền Đệ nhất Cộng hòa, chắc chắn rằng đây là cơn
bão lớn nhất và cũng có thể tốc độ di chuyển nhanh nhất - biết cơn bão song
không sao ngăn chặn nổi.

Cuối cùng, xe của Luân phải
theo đường Yên Đỗ, ra Hai Bà Trưng, lại theo đường Trần Quang Khải vòng tận
Đakao để về nhà. Khắp các giao điểm, cảnh sát và cảnh sát dã chiến đằng đằng
sát khí, còn các đám đông tuy lặng lẽ song cứ nhìn gương mặt của họ thì đã cho
thể hiểu trận đụng độ nảy lửa sẽ bùng dậy trong khoảnh khắc.

Người thông báo cho vợ chồng
Luân những tin tức chi tiết, cụ thể là chị Sáu nấu bếp. Mừng rỡ chào hỏi vợ chồng
Luân xong, chị Sáu bắt đầu tuôn ra bao nhiêu là chuyện quanh các chùa. Luân biết
chị Sáu hiền lành, ít nói, thật ra không hẳn là tín đồ đạo Phật theo cái nghĩa
chặt chẽ. Chị tin trời Phật thánh thần, mỗi tháng hai lần rằm và mồng một mang
đến một ngôi chùa nào thuận đường hơn hết mấy ốp nhang, vài nải chuối. Chị
không thuộc một câu kinh Phật nào bởi tiếng Phạn rất khó nhớ, ngoài ba chữ: Nam
mô Phật. Chị Sáu đứng hẳn về phía nhà chùa, khi nhắc đến vụ Huế thì nước mắt
rưng rưng. Qua chị Sáu, Luân chiêm nghiệm nhiều điều: Lí do tôn giáo trong cuộc
tranh chấp gay cấn hiện nay chỉ là cái cớ - nhiều thế lực dựa vào chính sách kì thị tôn
giáo của Chính phủ Diệm để khuấy động; đông đảo dân chúng nhân vụ Phật giáo và
biểu lộ nỗi bất bình sâu xa của mình đối với chế độ, nỗi bất bình ngấm ngầm với
đủ nguyên cớ chỉ chờ dịp là bộc phát.

Luân và Dung vào Dinh Gia
Long theo điện gọi của Nhu. Nhu mệt mỏi bắt tay hai người và khi Dung đi gặp Trần
Lệ Xuân thì Nhu hỏi liền:

- Sao? Hồi âm favorable(1)?

(1) Thuận lợi.

Luân hiểu Nhu muốn nói đến
mối liên lạc với Jean.

- Chỉ mới ở dạng bắn tín hiệu.
Tôi bắn và bên kia trả lời ở mức nhận được tín hiệu. Thế thôi.

Nghe Luân trả lời, Nhu thở
dài, nói như tự hỏi:

- Muộn quá rồi chăng?

Tất nhiên, đã quá muộn.
Luân từng nhắc nhiều lần ý kiến của anh với Nhu: không thể xem việc thương lượng
với “phía bên kia” như là một thủ thuật làm nũng với Mỹ. Không thể nào có chuyện
“phía bên kia” lại chịu bảo trợ cho Chính phủ Ngô Đình Diệm. Vấn đề phải là
thương lượng thành thật. Ngay bây giờ, ngồi trên những ngọn dao, Nhu vẫn mơ
màng cái mưu mẹo của anh ta cứu vãn nổi cơ đồ sụp đổ. Hơn một năm vắng mặt ở
Sài Gòn, nay trở về, nhìn qua cửa sổ, Luân thấy Dinh Độc Lập đang quét lớp vôi
cuối cùng. Thời gian xây dựng một cơ ngơi như vậy phải nói là nhanh. Điều đáng
tiếc đối với anh em Diệm - Nhu là khi họ hoàn thành nơi phô trương quyền uy của
chế độ thì chế độ đã không còn quyền uy phô trương.

- Ta đang gặp những đối thủ
lợi hại. Chúng tấn công ta theo một kế hoạch vạch trước. - Nhu bắt đầu phân
tích hiện tình của Nam Việt - Tôi đoán trước ý đồ của chúng chuyển địa bàn từ
Huế vào Sài Gòn. Tiếc là Nguyễn Văn Y đã không bóp chết từ trong trứng ý đồ của
chúng, Nguyễn Văn Y, Trần Kim Tuyến đều không phải là đối thủ của các tay thầy
chùa đầy tham vọng trần tục, rất quỷ quyệt và có học thức. Lễ cầu siêu là cái
gì? Xin lỗi anh Luân, các nhà sư đang dùng phương pháp của Cộng sản. Cầu siêu
cho những người tử nạn ở Huế, hiền lành và hợp đạo lí biết bao nhiêu, nhưng
cũng thâm độc biết bao nhiêu. Mỗi một cuộc tập họp, mỗi một câu kinh cầu nguyện
đều dấy lên trong lòng những người theo đạo Phật sự bực tức… Chúng đang chơi
cái trò nhen nhúm lửa…

Luân thấy tội nghiệp cho
Nhu. Anh ta không phải không hiểu chế độ đang dấn vào chỗ mỗi lúc mỗi tối mịt,
nhưng lại hoàn toàn không hiểu nguồn gốc sâu xa của nguy cơ đó, nhìn sự phản
kháng của những người theo đạo Phật cách biệt với bối cảnh chung.

- Tại sao Tổng thống lại ra lệnh bỏ cờ Phật trong lễ Phật đản ở Huế? - Luân hỏi.

- Anh biết rõ quá mà! Tôi
can nhưng Tổng
thống không nghe. Người đáng trách hơn hết là Đức Cha, chị Cả
Lễ và chú Cẩn. Tất cả đều không hiểu vị trí, thế lực của đạo Phật. Cộng vào đó,
tỉnh trưởng Thừa Thiên Nguyễn Văn Đăng và phó tỉnh trưởng Đặng Sĩ hành động như
những tên ngu ngốc.

- Tôi e rằng lí giải của
anh có phần đơn giản. Những cái anh nói chỉ là giọt nước cuối cùng làm tràn li
nước. Tôi cũng không tin cả Đăng lẫn Sĩ, quá nhiệt thành nên thô bạo. Làm sao
có thể loại trừ khả năng Đăng và Sĩ thực hiện một ý định của anh đó. Bây giờ, kể
cả chúng ta lập tòa án khẩn cấp và xử bắn tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng Thừa
Thiên cũng không giải tỏa nổi cái không khí hết sức căng thẳng khắp cả nước…

- Đại sứ Nolting vẫn nhắc lời
cam kết của nước Mỹ. - Nhu nói bằng một giọng mất hết tự tin.

- Nếu Chính phủ Mỹ thay
Nolting? - Câu hỏi của Luân đè nặng hơn mái đầu bạc khá nhanh của Nhu.

- Đã có tin Cabot Lodge sắp
thay Nolting. - Giọng Nhu như thều thào.

- Kennedy chăm sóc chúng ta
kĩ quá! Ông ta cử sang Việt Nam cỡ lãnh tụ Đảng Cộng hòa, ứng cử viên Tổng thống của nước Mỹ để làm đại sứ. Anh có thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề
không?

Nhu không trả lời, đầu càng
cúi thấp hơn, khẽ bảo:

- Chiều nay anh đến chào Tổng thống, dùng cơm với gia đình, sau đó tôi và anh trao đổi tiếp.

- Tôi xin phép anh đến ra mắt
Trung tướng Dương Văn Minh, bây giờ là người chỉ huy trực tiếp tôi, nếu anh
vẫn chưa định giao tôi công việc khác.

- Được! Anh cũng nên chú ý
xem nhận định của tướng Dương Văn Minh về tình hình Phật giáo như thế nào. Ông
ta là một tín đồ sùng đạo Phật… Đáng lẽ tôi phải thông báo cho anh nhiều hơn,
nhưng tôi quá mệt. Văn phòng sẽ cung cấp các tài liệu cho anh. Cũng lẽ ra anh vừa
về nước, nên nghỉ ngơi nhưng công việc lại đòi anh phải giúp một tay. Tôi hi vọng
đâu rồi sẽ vào đó…

Nhu ngồi im trên ghế, rít
thuốc. Luân vào phòng trong chào Lệ Xuân. Lệ Xuân đang ngồi nói chuyện với
Dung, mặt hầm hầm:

- Chào anh Luân mới về! - Mụ
chìa tay bắt tay Luân khá lỏng lẻo - Tôi đang nói với cô Thùy Dung về Tổng nha
cảnh sát. Cô Dung phải bảo với ông Y rằng không có cầu siêu, không có tụng niệm
gì hết. Giải tán, đóng cửa chùa… Với mấy thằng trọc mà mềm yếu thì có ngày chết
với chúng.

Lệ Xuân vụt đứng lên, nện mạnh
đế giày, đi lại, quên mời Luân ngồi. Luân tự tìm chỗ ngồi.

- Bọn nó còn làm trò gì nữa?
Tổng thống muốn nhượng bộ, nhà tôi cứ than: khó lắm, khó lắm… - Lệ Xuân nhại giọng
chồng, bĩu môi: - Không khó! Tôi bảo phải thẳng tay. Lúc này mà không thẳng tay
thì hối hận về sau. Đại sứ Mỹ cũng cùng ý kiến với tôi. Bên ngoài, Việt Cộng
đánh, bên trong Phật giáo phá, không phải giữa Phật giáo với Việt Cộng thông đồng
với nhau là gì? Tôi bảo phải chuyển vụ lộn xộn ở Huế, các vụ cầu siêu ở Sài
Gòn, ở các tỉnh ra các vụ chính trị. Tại sao không lục soát các chùa kiếm cán bộ
Việt Cộng nằm vùng, thậm chí chính các thầy chùa cỡ bự đích thân là Việt Cộng,
kiếm truyền đơn, máy in, cờ, súng, lựu đạn… Không ít đâu! Ông Y trình là không
có các thứ ấy!

Mắt Lệ Xuân long sòng sọc -
đôi mắt ngày thường khá đẹp, rất tình tứ.

- Không có cũng phải làm ra
cho có! Cô Thùy Dung hiểu ý tôi rồi chứ?

Lệ Xuân ngồi phịch xuống ghế,
ôm ngực:

- Mệt chao ôi là mệt… Lại
còn ra lệnh bắt Đặng Sĩ! Giá như cả nước có được vài nghìn Đặng Sĩ… Tôi bảo:
Không ai được động đến sợi lông chân của Đặng Sĩ. Tôi bảo: thăng Đặng Sĩ lên đại
tá!

Chuông điện thoại reo. Lệ
Xuân nhấc máy.

- Helo! Yes, Lệ Xuân
here…(2)

(2) Alô, phải… Lệ Xuân
đây…

Luân và Dung khẽ chào Lệ
Xuân, mụ ra hiệu cho phép hai người rời khỏi phòng… Lệ Xuân tiếp tục nói, giọng
nũng nịu nhưng vẻ mặt thì thật đanh đá.

- Bà ta nổi điên rồi! -
Luân bảo Dung.

- Nolting gọi bà ta. Tay đại
sứ Mỹ này chơi cái trò “củ cà rốt” tới cùng. - Dung nhận xét.

Hai người sang phòng làm việc
của Diệm. Ông vồn vã ôm Luân, vỗ vào vai Dung, ân cần kéo hai người ngồi. Trông
ông phờ phạc hẳn.

- Sao, hai cháu học hành thế
nào?

Biết là ông hỏi lấy lệ,
Luân cũng trả lời lấy lệ.

- Cháu Luân nghe chính giới
Mỹ nhận xét về tình hình ở nước ta như thế nào? Họ về hùa với tụi xấu, phải
không? - Câu này, Diệm hỏi và chăm chú chờ Luân trả lời.

- Thưa Tổng thống, cháu rời đất nước Mỹ trước khi xảy ra vụ Phật giáo ở Huế cho nên dư luận
cụ thể xung quanh vụ này của chính giới Mỹ cháu chưa được biết rõ…

- Tôi muốn hỏi những ý kiến
chung hơn. Phật giáo chẳng qua là việc nhỏ, rồi Chính phủ sẽ thu xếp ổn thỏa
thôi. Vài phần tử quá khích, bất mãn gây kích động, ta vạch mặt được chúng thì
nhân tâm hết xao xuyến…

- Thưa Tổng thống, trong thời gian ở Mỹ, cháu cũng như nhà cháu bận nghiên cứu trong Học viện
thỉnh thoảng mới gặp vài nhân vật Mỹ. Có thể chia các nhân vật mà cháu tiếp xúc
làm mấy loại. Phó Tổng thống Mỹ Johnson, Bộ trưởng quốc phòng Mỹ Mac Namara
trong vài lần gặp cháu, quan tâm đến tình hình chính trị ở nước ta, có cái họ
không ưng ý, nhưng đều ca ngợi Tổng thống…

- Cháu gặp hai ông đó mấy lần?

- Thưa, Phó Tổng thống Mỹ nhân chuyến đi thị sát vùng Carolina - Bắc, gọi cháu đến dinh thống
đốc của bang trong một buổi ăn sáng. Thời gian nói chuyện độ 45 phút… Còn Bộ
trưởng quốc phòng Mỹ thì cháu gặp ba lần, cả ba lần đều tại đại sứ quán nước ta
ở thủ đô Mỹ…

- Tôi nhớ rồi, đại sứ quán
có báo cáo…

- Thưa, cả ba lần đều có đại
sứ Trần Văn Chương dự, kể cả lần mới nhất trước khi cháu rời Mỹ. Tuy dài ngắn
khác nhau, trong ba lần gặp gỡ, Bộ trưởng và cháu chủ yếu bàn về các vấn đề
quân sự, nhất là vấn đề trang bị cho quân lực Việt Nam Cộng hòa…
Một giới khác mà cháu gặp là đại biểu quốc hội Mỹ, các thượng nghị sĩ như
Fulbright, Mac Govern, Goldwater, Wallace… Như Tổng thống đã rõ, thế lực của
các thượng nghị sĩ này khá lớn, ảnh hưởng quan trọng đến chính sách của Chính
phủ Mỹ. Fulbright thường đắn đo về cục diện Đông Nam Á. Có lẽ ông chủ trương kềm
chế trong một giới hạn nào đó sự ủng hộ của Chính phủ Mỹ đối với ta mặc dù ông
vẫn muốn nước Mỹ ngày phải mỗi đứng vững ở khu vực này. Mac Govern, trái lại, gần
như theo thuyết “L’Amérique d’abord”(3) của các Tổng thống Mỹ vào đầu thế kỉ và
có thể nói là ác cảm với chúng ta. Về một cực đối lập hẳn, Goldwater, Wallace
mà dư luận Mỹ gọi là “diều hâu” cùng với nhiều nghị sĩ chung quan điểm, chủ
trương Mỹ phải tăng viện tối đa cho chúng ta, không ngại mở rộng chiến tranh
lên phía Bắc vĩ tuyến 17, thậm chí toàn Đông Dương… Goldwater chê ta không đủ
kiên quyết trong đối nội…

(3) Nước Mỹ trước hết

- Đức Hồng y Spellman có
nói với tôi về hai thượng nghị sĩ này và các đồng chí của hai ông. Tuy nhiên,
hình như phái của ông ta thiểu số.

- Nếu tính tương quan trong
Quốc hội hiện thời thì các ông chưa có tiếng nói quyết định, nhưng Ngũ giác đài
có lẽ đứng sau lưng phái các ông… Còn giới báo chí, chắc Tổng thống đã rõ đang phân hoá. Nhưng những bài của Water Lippman vẫn có trọng lượng
hơn…

- Cũng giống như những bài
của con mụ Fanfani, nghe đâu bạn của cháu. - Diệm nghiêm mặt - Tôi đã bảo ông
Phan Văn Tạo và ông Ngô Trọng Hiếu trục xuất mụ ta, nhưng không rõ vì sao đại sứ
Nolting lại không bằng lòng… Nếu cháu có gặp mụ ta thì nên nói cho mụ biết: Mụ
phải cẩn thận!

Dừng lại một chút, Diệm hỏi
tiếp:

- Cháu có gặp Colby không?

- Thưa không!

- Chắc là ông ta không
thích cháu. - Diệm quay sang Thùy Dung - Còn cháu?

- Thưa Tổng thống, việc gì ạ? - Dung trả lời nhỏ nhẹ như một đứa cháu dâu trước mặt bậc trưởng
thượng khả kính trong gia đình. Thái độ của Thùy Dung khiến mặt Diệm dịu hẳn,
có lẽ gần đây ông phải nghe những câu, những chuyện mà ông cho là xúc phạm đến
vai vế cần phải được tuyệt đối tôn trọng của ông.

- À, tôi hỏi hơi thừa.
Colby không gặp cháu đâu. Nói chung, ông ta không thích những người trong gia
đình chúng ta.

- Thưa Tổng thống, cháu có gặp những người chỉ huy cơ quan FBI(4) để trao đổi kinh nghiệm về
nghề nghiệp.

(4) Cơ quan an ninh nội
địa Mỹ.

- Ừ, tốt lắm… - Diệm đột ngột
hỏi Luân: - Cabot Lodge là người thế nào?

- Thưa Tổng thống, một chính khách có cỡ của Mỹ. Cháu chưa gặp ông ta lần nào nên chưa thể
có ý kiến trình lên Tổng thống.

Câu chuyện đến đó thì bị cắt
ngang. Đổng lí văn phòng Phủ Tổng thống sau tiếng gõ cửa nhè nhẹ, bước vào:

- Trình Tổng thống, linh mục Hoàng, như đã hẹn, xin được Tổng thống tiếp.

Diệm ngần ngừ giây lát, rồi
bảo:

- Ông mời vào.

Luân và Dung đứng lên toan
rút lui.

- Hai cháu cứ ngồi có thể
hiểu biết thêm tình hình vì hai cháu xa đất nước cũng hơi lâu.

Viên Đổng lí văn phòng gập
người chào Diệm, thụt lui mãi tận cửa, bấy giờ mới gật đầu chào vợ chồng Luân
và mới dám quay lưng. “Bên ngoài đang thay đổi vùn vụt nhưng ông Diệm vẫn cố giữ
cái nghi vệ hình thức. Chắc chắn đó là một trong những sức đẩy triều đại của
ông ta lao nhanh xuống vực” - Luân thầm nghĩ.

Cửa mở, linh mục Hoàng hấp
tấp bước vào. Ngô Đình Diệm đứng lên:

- Xin chào Cha! Mời Cha ngồi.

Linh mục Hoàng khệnh khạng
ngồi xuống chiếc ghế bành và Diệm rời bàn viết đến ngồi cạnh ông. Linh mục
Hoàng chỉ khẽ gật đầu đáp lễ khi Luân và Dung đứng lên chào ông.

- Về nước bao giờ đấy? -
Linh mục hỏi, hách dịch - Tôi quên tên anh và cô bé này.

Luân chỉ mỉm cười.

- Coi thư của Cha, con muốn
Cha nói rõ hơn. Còn hai cháu đây là người nhà. - Diệm ôn tồn nói với linh mục
Hoàng.

- Ý của tôi tóm tắt như thế
này: Một, tiếp tục phong tỏa chùa Từ Đàm ở Huế cho đến khi nào bọn chúng chịu
đói không nổi, phải bò ra xin cơm thì ta mới tha tội. Hai, phong tỏa tất cả các
chùa ở đô thành và các tỉnh nếu có các cuộc tập họp, Tổng thống quên rằng Quốc hội đã ủy quyền cho Tổng thống ban bố tình trạng
khẩn trương trong cả nước hay sao? Ra liền một sắc lệnh giới nghiêm từng khu vực…
Ba, tống xuất tất cả bọn nhà báo nước ngoài, đóng cửa các tờ báo trong nước đưa
tin và ủng hộ Phật giáo. Bốn, cho phép tôi thành lập ngay một mặt trận cứu nguy
đất nước, tổ chức những cuộc biểu dương lực lượng lớn, tràn ngập thành phố.
Chúng nó muốn “so găng” thì chúng ta cho chúng nó biết: Trên võ đài, hạng “ruồi,”
hạng “giấy” không thể nào địch nổi với hạng “nặng.” Tổng thống nên nhớ, lực lượng
quy tụ chung quanh tôi không chỉ “nặng” mà còn “siêu nặng!” Tôi cam đoan trong
vọng một tuần lễ sẽ dẹp đám giặc chòm này.

Linh mục Hoàng nói rất hùng
hồn, Diệm lặng lẽ nghe, đôi lúc kín đáo nhếch mép cười… Dung và Luân ngồi yên. “Ông
ta vừa nhớ thời vàng son tổng chỉ huy dân binh ở đồng bằng Bắc Việt, thay cho
các câu giảng đạo bằng các tràng liên thanh, vừa có vẻ một bốcxơ quá tự tin ở độ
nặng của thân xác mình. Vào năm này mà ông ta đòi “so găng” với Phật giáo thì
thật quái lạ.” Luân theo dõi cuộc nói chuyện qua đó, anh thấy cái viễn tưởng hỗn
độn của chế độ Diệm.

- Chúng nói không dấy lên
chuyện treo cờ treo quạt thì chúng ta cũng phải ra tay, huống chi chính chúng
nó eo sèo. Cơ hội quá tốt để dẹp bớt chùa chiền sư vãi. Tổng thống có biết từ
năm 1954 tới nay trong vòng chín năm, ở Việt Nam Cộng hòa xây mới và sửa chữa bao
nhiêu chùa không? Bốn nghìn bảy trăm sáu mươi sáu cái, trong đó có một nghìn bảy trăm hai
mươi lăm cái mới tinh! Tổng thống có biết hiện giờ cả nước
có bao nhiêu sư vãi không? Gần hai trăm nghìn. Thế mà Chính phủ cứ trơ mắt ra
nhìn. Hẳn Tổng
thống từng nghe chuyện sư hổ mang? Tôi có đọc một chuyện nói về
Nguyễn Kim Muôn ở Gia Định hồi thời Pháp. Sư mà ăn thịt chó, sư mà có hàng chục
vợ…

Càng nói, linh mục Hoàng
càng hăng. Luân cố kềm để khỏi bật cười. Ông ta quên phức những chuyện của
chính ông ta, lại xứ đạo Bình An - có lẽ còn cao hơn sư Muôn nhiều lần.

Linh mục Hoàng mở chiếc cặp,
rút ra một tập sách in ronéo.

- Tôi công bằng lắm! Trị bọn
thầy chùa đồng thời cũng phải trị nội bộ giới linh mục tu sĩ chúng ta. Ai cho
phép bọn này phổ biến những tài liệu chống đối đạo quá nguy hiểm như thế!

Diệm liếc qua tựa tập sách,
im lặng. Luân cầm tập sách lên. Đó là các tài liệu trù bị của Công đồng Vatican
2, sẽ do Giáo hoàng Jean XXIII chủ trì, gồm hai nghìn năm trăm Hồng
y và Giám mục của tám mươi lăm nước.

Giới báo chí quốc tế gọi
Công đồng Vatican 2 là “bước ngoặt của giáo hội Thiên chúa
trong kỉ nguyên con người lên vũ trụ.” Tập sách chỉ in mấy phần liên quan đến lễ
khai mạc ngày 11-11-1962 và chương trình mà đại hội sẽ bàn bạc. Tập sách do một
số linh mục thuộc giáo phận Sài Gòn xuất bản.

- Cấm lưu hành những thứ tà
thuyết này! - Linh mục Hoàng gầm gừ.

- Nhưng, đây là Công đồng
do Giáo chủ triệu tập! - Diệm can thiệp, rõ ràng Tổng thống
không bằng lòng để cho vị linh mục vượt quá giới hạn, va chạm đến đấng chủ chăn
của đạo Thiên Chúa.

Linh mục Hoàng vẫn tỉnh bơ:

- Tôi đã trực tiếp phản đối
Đức giám mục Nguyễn Văn Bình về thông cáo của Tòa giám mục nhắc giáo dân treo cờ
Tòa Thánh trong nhà thờ. Tại sao vậy? Tại sao phải nhượng bộ? Tôi nghĩ là Tổng thống nên có ý kiến với Đức giám mục. Chúng ta không sợ một cuộc thánh chiến!
Còn Công đồng Vatican 2… hừ!

Linh mục Hoàng nhún vai.

- Thưa Cha, Chính phủ và cá
nhân con sẽ cứu xét các ý kiến của Cha. Tuy nhiên, mong Cha hiểu cho hoàn cảnh
tế nhị hiện thời của Chính phủ - Diệm nói rất khiêm nhường.

- Bào đệ của Tổng thống từng lăng nhục tôi. - Linh mục Hoàng mím môi - Tới những lúc như thế này
thì các người mới sáng mắt ra nên dựa vào ai…

Nói xong, linh mục Hoàng đứng
phắt dậy chào Diệm, xách cặp ra khỏi phòng, không thèm ngó đến Luân và Dung.

- Khó khăn quá! - Diệm than
thở - Cháu đọc cái này!

Diệm lại bàn viết, lấy hai
tờ giấy đánh máy trao cho Luân. Đó là hai điện mật.

Bức điện thứ nhất:

“Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Mỹ
vừa mời tôi đến Bộ Ngoại giao, chính thức cho biết Tổng thống Mỹ theo dõi với tất
cả lo lắng sự kiện Huế và hi vọng Chính phủ Việt Nam dàn xếp êm đẹp các tranh
chấp kiểu đó để tập trung sức cho công cuộc chống Cộng. Tuy không có công hàm,
tôi cho rằng đó là một lời phản kháng cần lưu ý. Kí tên: Trần Văn Chương
Washington, 18-5-1963.”

Bức điện thứ hai:

“Giới ngoại giao ở Liên Hiệp
Quốc, qua các tin báo chí đang xôn xao về vụ Phật giáo Huế. Những người từ trước
vẫn có thiện cảm với Việt Nam Cộng hòa cũng đòi được giải thích. Đề nghị ở nhà
cung cấp ngay một tài liệu, dưới dạng thơ luân lưu càng hay, để đại diện của ta
phân phát cho các đại biểu và giành chủ động đối với các đại biểu Cộng sản và
thân Cộng. Kí tên: Bà Trần Văn Chương, New York, 17-5-1963.”

Luân mang hai bức điện đặt
lên bàn của Diệm.

- Khó khăn quá! - Diệm nhắc
lại - Chú Cẩn lại không đồng ý tống giam Đặng Sĩ…

Luân, lần đầu, thấy sự thống
nhất giữa Cẩn và Lệ Xuân, sự thống nhất chung quanh bảo vệ một kẻ giết người!

- Thằng đó dại dột quá! -
Diệm tặc lưỡi.

Luân hiểu Đặng Sĩ - anh nhớ
lần ra Huế dự lễ thượng thọ vợ Ngô Đình Khả, chính Đặng Sĩ đón và đưa anh từ
Phú Bài về nhà. Trên xe, Đặng Sĩ đã nói nhiều lời về đạo Phật, về các ngôi
chùa. Anh ta dại dột thật, nhưng dại dột có chủ đích…

- Hai cháu nhớ gọi điện cho
Đức Cha… Ngài nhắc hai cháu luôn! - Diệm dặn vợ chồng Luân. Hai người kiếu từ Tổng thống. Diệm tiếp tục ngồi trên chiếc ghế bành. Văn phòng quá rộng và Diệm trở
nên trơ trọi…

Luân và Dung về đến nhà thì
chị Sáu, trong lúc dọn dẹp cơm, đưa cho hai người xem một thông tư in ronéo
đóng mộc mang tên Tổng trị sự trưởng Giáo hội Tăng già Việt Nam. Tờ thông tư
nói rõ: vì một lí do riêng, lễ cầu siêu các Phật tử tử vì đạo ở Huế phải hoãn,
không chùa nào được hành động trước khi có lệnh mới.

Đọc qua tờ thông tư, Luân
thấy ngờ ngợ. Hai vợ chồng ngồi vào bàn - bữa cơm đầu tiên trên quê nhà mà chị
Sáu sửa soạn thật kĩ - Luân vẫn không rời tờ thông tư.

- Người ta nói tờ thông tư
này là giả! - Chị Sáu vừa bày thức ăn vừa nói.

- Ai nói? - Luân hỏi.

- Thầy Quảng Liên nói ở
chùa Xá Lợi…

- Chắc là “sáng kiến” của
ông Tạo, ông Hiếu… - Luân bảo Dung - Họ chống đỡ và chống đỡ bằng tiểu xảo…

- Cũng có thể một rạn nứt
ngay trong Phật giáo, vào lúc bắt đầu.

- Có lí! Để xem… - Luân đồng
tình với vợ.

Buổi chiều, Luân đến Dinh
Gia Long chào Trung tướng Dương Văn Minh, cố vấn quân sự đặc biệt
của Tổng thống.

Luân và trung tướng biết
nhau khá lâu nhưng chưa bao giờ hai người nói chuyện riêng.

Vào đến giữa phòng làm việc
- Dương Văn Minh đang ngồi sau bàn viết, xem một hồ sơ hay báo cáo gì đó - Luân
chập gót chân, đưa tay lên vành kêpi:

- Trình trung tướng, tôi, Đại
tá Nguyễn Thành Luân có mặt!

Trung tướng Minh đứng lên
hơi vội vàng.

- Chào đại tá! - Ông bắt
tay Luân - Ngồi! Ngồi!

Ông mời Luân và chọn chiếc
ghế đối diện.

- Tại sao đại tá không nghỉ
ngơi vài hôm? Nghe tin đại tá muốn gặp tôi, tôi đã dặn anh em văn phòng cứ để đại
tá thong thả… - Minh nói ôn tồn.

- Đã gặp ông cụ với ông cố
vấn rồi hả? - Minh hỏi.

- Thưa, đã gặp…

- Bà đại tá khỏe
không?

- Cám ơn trung tướng, nhà
tôi bình thường.

- Khóa nghiên cứu kết quả
không?

- Thưa, cũng thêm được nhiều
hiểu biết mới.

- Đại tá Quang đã làm việc
với đại tá chưa?

- Thưa, tôi gặp đại tá
ngoài sân bay…

- À, tôi quên ông Quang đón
đại tá…