Yêu Đương Vụng Trộm - Chương 33

Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 33: Cứng

Thư Tâm đỏ mặt giận dỗi mà đánh anh " Lúc nào anh cũng như vậy!"

Anh rất thích dáng vẻ xấu hổ khó chịu của cô, lúc cô tức giận như thể đang làm nũng với anh.

Anh không kìm được mà ôm cô vào lòng hôn hôn " Bảo bối, sao em đáng yêu như vậy".

Vành tai của cô đỏ lên, cúi đầu thay giày, mặc kệ anh.

Giày của cô là kiểu buộc dây, trước khi cô cúi xuống buộc chúng, anh đã ngồi xuống buộc dây giày cho cô, sau đó tiến tới giúp cô đi chân còn lại.

Chồng cô chưa bao giờ làm vậy.

Thư Tâm nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, tim đập rộn ràng.

Ngày thường trong trung tâm thương mại không có nhiều người, lại là buổi sáng mới bắt đầu mở cửa, Thư Tâm xuống xe, vẫy tay với anh" Lái xe chậm thôi".

Lăng Thiệu nhướng mày lái xe đi.

Cô đi dạo một vòng mà không mua được gì, lo lắng người đàn ông đó buổi tối sẽ tìm cô tính sổ nên cô bèn mua một chiếc váy.

Nó có màu đỏ tươi.

Phong cách gợi cảm trước đây cô chưa bao giờ dám mặc, thiết kế hở vai, để lộ chiếc cổ thon và xương quai xanh thanh tú, rãnh ngực non mịn hiện ra.

Lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy như vậy có chút ngại ngùng, nhưng cũng có chút thích thú.

Sau khi mặc thử, cô hỏi nhân viên xem có chụp ảnh được không, cô ấy gật đầu nói có thể, cô liền nhờ chụp ảnh cho mình, chụp ảnh xong nàng lấy điện thoại ra gửi ảnh chụp cho Lăng Thiệu bằng SMS.

Bọn họ vẫn chưa thêm WeChat.

Lăng Thiệu đang kiểm tra thể lực của học sinh, khi thổi còi xong đứng ở trạm nghỉ chân, điện thoại rung lên, anh lấy ra xem.

Trong ảnh, người phụ nữ e thẹn nhìn về phía trước, có chút ngượng ngùng mà đứng ưỡn ngực, hai tay rũ xuống, một tay nắm nhẹ góc váy, một tay vòng qua eo rũ tay xuống.

Màu đỏ tươi làm nổi bật thân hình lồi lõm của cô một cách quyến rũ, bờ vai cùng cổ lộ ra trắng đến phát sáng, trên người cô rõ ràng không có mang trang sức nào nhưng lại mĩ diễm mê hoặc.

Anh nhanh chóng lưu ảnh, cất điện thoại, lại nhịn không được lấy ra nhìn.

Muốn chết, anh cứng.

Sau khi nhận được tin nhắn từ anh, Thư Tâm đỏ mặt đem váy ra quầy tính tiền, vừa định bước ra ngoài thì người đàn ông lại gửi một tin nhắn.

Cô liếc nhìn, vành tai lập tức đỏ bừng.

Sau khi vào toilet thay bộ váy đỏ mới mua, cô có chút ngại ngùng đứng trước bồn rửa tay cầm son tô lên, sau đó đi ra ngoài bắt taxi.

Anh kêu cô tới chỗ anh.

Khi Thư Tâm đến đã gần giữa trưa, cô xấu hổ đi vào đợi anh dưới tàng cây trước cửa.

Xa xa, Lăng Thiệu nhìn thấy một màu đỏ tươi dưới tán cây xanh, ánh nắng vàng rơi vào trên người cô khiến làn da của cô trở nên trắng hồng.

" Vào đây, bên ngoài nắng như vậy!" Vừa đi tới, anh liền tháo kính râm trên mặt ra đeo cho cô, sau đó vươn tay ôm lấy vai che đi làn da trắng nõn mềm mại.

" Em...không vào đâu".

Thư Tâm vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên " Đây là chỗ làm của anh...em không thể vào được".

Lăng Thiệu ôm cô mạnh hơn một chút, cúi đầu ngậm lấy vành tai " Bảo bối, nếu em không vào, anh có thể sẽ làm em ở cổng trường".

Khuôn mặt cô đỏ bừng thẹn thùng tức giận liếc nhìn anh nhỏ giọng nói " Anh lúc nào cũng vậy"

" Nào cơ?" Anh chỉ cảm thấy mỗi nhất cử nhất động của cô đều khiến anh cứng đến nổ tung, khi tức giận giọng nói lại yêu kiều mềm mại như vậy càng khiến anh say mê, dục hoả không thể dập tắt..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3