Én Liệng Truông Mây - Hồi 07 - Phần 2

Bỗng gã công tử hét to một tiếng, hai tay chộp nhanh vào hông Văn Hiến đồng thời chân tung ra một cú đá thật mạnh vào chiếc ghế chàng đang ngồi. Văn Hiến liền nhún mũi bàn chân một cái, chiếc ghế đã lui nhanh ra sau một khoảng vừa đủ thoát khỏi cú đá của gã công tử. Gã gầm lên tiếng thứ hai, chân bước sấn tới, tay phải rút thanh đoản kiếm đeo ngang hông ra đâm nhanh vào ngực Văn Hiến còn ưng trảo nơi tay trái thì chộp vào mặt chàng cố ý hạ sát đối phương cho bằng được. Văn Hiến không ngờ gã công tử lại ra sát chiêu cố giết mình, chàng ngửa người về phía sau thật nhanh nhưng vẫn bị mũi kiếm sượt qua cứa một đường dài trên ngực áo. Trong tư thế nằm ngửa đó, tay chàng từ bên dưới xỉa thẳng vào cổ tay cầm kiếm và thuận đà dùng chân phải đá thốc lên hạ bàn của đối phương. Cú đá ở cự ly rất gần, chàng tin chắc gã công tử thể nào cũng trúng đòn. Nhưng hắn không phải tay vừa, trong lúc nguy cấp, hắn vội rút nhanh tay về, cùng lúc co chân trái lên đưa đầu gối ra chịu cú đá của Văn Hiến rồi mượn đà tung mình về phía sau. Trúng cú đá đó, đầu gối trái của hắn đã chấn thương nên khi đáp xuống hắn phải đứng bằng chân phải. Hắn càng thêm tức giận vì thẹn nên chân vừa chạm đất tay đã phóng vút thanh đoản kiếm vào bụng Văn Hiến. Chàng giật mình vội né người ra khỏi ghế và tránh được mũi kiếm trong đường tơ kẽ tóc. Phập một tiếng, thanh kiếm cắm sâu đến lút cán vào mặt ghế trong tiếng ồ kinh hoàng của thực khách. Văn Hiến trong khi né mình thoát khỏi mũi kiếm, tay phóng thật nhanh chiếc đũa về phía địch. Gã công tử sau khi phóng vội thanh đoản kiếm đi, hắn vẫn chưa kịp định thần thì chỉ nghe tiếng vút, chiếc đũa đã bay đến điểm trúng ngay vào huyệt đản trung giữa ngực của hắn khiến nội lực bị tản mác, cả thân người hắn run lên. Văn Hiến bật nhanh người dậy bước đến tát vào mặt hắn hai cú như trời giáng. Chàng gằn giọng:

- Ta với ngươi không thù không oán sao ngươi lại cố ý giết ta? Ngươi ác tâm quá lớn, lại coi mạng người như cỏ rác. Nếu để ngươi sống chắc sẽ còn giết hại nhiều người vô tội, nhưng ta niệm đức hiếu sinh tha cho ngươi một mạng.

Nói đến đây tay chàng nhẹ nhàng phất vào huyệt phân kinh của hắn, đẩy theo một luồng nhu lực. Gã công tử thấy toàn thân như có một luồng hơi nóng từ đan điền tỏa lên ngực rồi tản mác ra khắp châu thân, cả người rũ rượi không còn một chút khí lực nào. Văn Hiến nhìn hắn nói:

- Ta phế võ công của ngươi để từ nay ngươi không còn có thể giết người vô tội nữa, và nhờ vậy mà ngươi sẽ sống lâu hơn.

Nói xong, chàng quay lưng bước về chỗ ngồi. Thân hình gã công tử run lên bần bật, hắn hét to một tiếng như thú dữ bị thương sắp chết, mắt trợn trừng đến rách cả mí, máu chảy thành dòng xuống hai má, cả người hắn từ từ sụm xuống. Tên vệ sĩ đứng gần đó vội chạy lại đỡ hắn rồi dìu lại gần chiếc bàn của nàng bạch y công chúa. Ba tên vệ sĩ đứng sau lưng nàng đồng loạt rút kiếm định xông ra tấn công Văn Hiến. Bỗng nàng công chúa đưa bàn tay như ngọc ra và quát nhỏ:

- Đũa!

Ba tên cận vệ vội chạy đến các bàn khác vơ lấy các hộc đũa mang lại cung kính để trước mặt nàng rồi lui ra. Trong khi đó mọi người lại nghe nàng quát lên lần nữa, giọng lạnh băng hướng về phía Văn Hiến đang trở gót về bàn của mình:

- Quay lại!

Văn Hiến nghe tiếng quát liền dừng bước, từ từ quay lại. Bạch y công chúa nét mặt vẫn lạnh như tiền, chỉ thấy tay phải của nàng vung ra, hai chiếc đũa lao vút về phía Văn Hiến rồi chia ra một trên một dưới nhắm thẳng vào mặt và bụng của chàng. Thủ pháp của nàng tuy rất nhẹ nhàng nhưng hai chiếc đũa khi lao đi lại nhanh như hai mũi tên bắn, tạo ra thanh âm gió rít nghe đến lạnh người. Khoảng cách giữa hai người tuy khá xa nhưng lực đi của hai chiếc đũa lại nhanh cấp kỳ, chỉ vèo một phát đã đến nơi. Văn Hiến đưa cả hai tay một trên, một dưới nhẹ nhàng bắt gọn hai chiếc đũa. Chàng vừa bắt xong hai chiếc đũa đầu tiên thì hai chiếc kế tiếp đã xé gió lướt đến. Chàng chuyển hai cánh tay, dùng hai đầu chiếc đũa vừa bắt điểm thật chính xác vào đầu hai chiếc đũa đang bay tới.

Với lực bay nhanh như thế, lẽ ra khi bị điểm trúng thì hai chiếc đũa đang bay tới phải bật ngược lại hoặc lệch sang bên nhưng đằng này chúng lại nhẹ nhàng rơi xuống đất. Thì ra chúng đã bị một lực âm nhu mà chàng truyền vào đầu đũa đang cầm trên tay mình để hóa giải lực bay tới khiến chúng đụng vào như chạm phải miếng vải mềm và rơi ngay xuống đất. Bàn tay nàng công chúa lại không ngớt vung lên, những chiếc đũa liên tiếp xé gió lao về khắp các bộ vị trên người Văn Hiến. Thủ pháp phóng ám khí của nàng thật tinh kỳ, cùng một cú phóng mà những chiếc đũa lại bay đi nhiều hướng khác nhau. Tiếc rằng hôm nay nàng gặp phải Văn Hiến, một danh gia về môn phóng ám khí cho nên dù nàng phóng cách nào, phóng bao nhiêu đi nữa thì những chiếc đũa cũng đều bị chàng điểm trúng và rơi xuống. Trong khi ba tên vệ sĩ liên tục đi đến các bàn thu gom đũa đem lại cho nàng công chúa thì Đinh Hồng Liệt mỉm cười lên tiếng:

- Tên đồ gàn, hôm nay ngươi gặp đối thủ rồi đấy!

Văn Hiến hai tay điểm những chiếc đũa đang bay tới còn miệng thì ung dung cười đáp:

- Đúng vậy! Ta thật thấy hứng thú với trò chơi này.

Bạch y công chúa phóng hơn ba mươi chiếc đũa mà không trúng đích được chiếc nào, lại thấy đối phương cười nói tự nhiên như không thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Hai má nàng đã ửng đỏ, có lẽ phần vì giận, phần vì dùng nhiều sức. Nàng đổi thủ pháp, dùng cả hai tay phóng một lúc đến sáu chiếc đũa nhắm vào cả thượng bàn, hạ vị của Văn Hiến. Hai tay Văn Hiến di động nhanh hơn trước nhưng bây giờ chàng không điểm rớt những chiếc đũa nữa mà lại hất chúng về phía sau nhắm vào hướng Đinh Hồng Liệt, miệng chàng la lớn:

- Tên trộm! Bắt lấy!

Đinh Hồng Liệt ngồi nơi bàn thản nhiên đưa hai tay chộp lia lịa những chiếc đũa do Văn Hiến hất lại, miệng cười ha hả:

- Hay lắm! Ngươi không bắt được hết thì cứ hất lại đây ta giữ cho để trả lại người ta. Người ta sắp hết đũa rồi kìa.

Nói xong, chàng một tay bắt đũa, một tay phóng nguyên nắm đũa đã bắt được sang cho ba tên hộ vệ đang đứng cạnh công chúa. Thủ pháp của chàng trông đẹp mắt vô cùng. Cả bó đũa bay tà tà về phía địch như chúng đã được cột chặt lại với nhau vậy. Một tên hộ vệ vội đưa tay ra bắt lấy rồi đặt trở lại trên bàn cho nàng công chúa. Thực khách trên lầu nãy giờ nín thở để xem thì đột nhiên tất cả cùng vỗ tay tán thưởng. Trong khoảnh khắc đó, mọi người đã quên mất rằng đây là một trận đấu sống chết. Có tiếng nói vang lên ở một góc phòng:

- Thật là một trận đấu cổ kim hiếm thấy! Cả ba người đều xứng đáng là danh thủ về môn ném ám khí, thiên hạ khó có người sánh kịp.

Bạch y công chúa sắc mặt đỏ bừng, trông nàng càng kiều diễm hơn, nhưng đúng là nét kiều diễm chết người. Nàng đột nhiên hốt cả nắm đũa trên bàn, dùng thế “Mãn Thiên Hoa Vũ” tung nguyên nắm đũa hơn ba mươi chiếc về phía Văn Hiến. Bó đũa bay ra khỏi tay nàng bỗng tách làm hai, một nửa tấn công Văn Hiến, nửa kia tấn công Đinh Hồng Liệt. Tuyệt hơn nữa là mỗi phần đũa sau khi tách ra làm hai lại chia thành nhiều hướng nhắm vào các bộ vị của cả hai người bay véo đến. Văn Hiến la lên:

- Tên trộm coi chừng! Ngươi chọc giận người ta rồi đó.

Miệng nói, hai tay chàng xoay nhanh thành những vòng tròn, dùng nhu lực đón những chiếc đũa rồi thu gọn chúng vào lòng bàn tay. Trong khi đó, Hồng Liệt sẵn số đũa vừa bắt được trong tay, chàng tung chúng về phía những chiếc đũa của bạch y công chúa đang phóng đến. Từng chiếc một đụng nhau tung bật lên cao rồi rơi xuống sàn. Số đũa còn lại chưa bị rơi mà tiếp tục phóng đến, chàng đưa hai tay bắt gọn. Văn Hiến rút ba chiếc đũa cầm nơi tay phải rồi la lớn:

- Trả lại cho cô nương ba chiếc đây!

Xong chàng vung mạnh tay một cái, ba chiếc đũa rời khỏi tay bay vút về phía bạch y công chúa. Ba chiếc đũa bay ra cùng lúc với một tốc độ kinh người nhưng khi đến gần nàng công chúa, chúng đột ngột tách ra, hai chiếc hướng vào hai bàn tay nàng còn chiếc thứ ba bay vồng lên trên nhắm đúng vào cạnh ba chiếc trâm trên đầu nàng mà ghim vào đó như chính tay nàng đã cài lên vậy. Bạch y công chúa vì phải chú ý đến hai chiếc đũa đang bay rất nhanh đến hai tay mình, khoảng cách quá ngắn nên nàng ngưng thần đón bắt chúng mà đành để chiếc thứ ba ghim lên mái tóc mình.

Nàng ngồi sững sờ, nét mặt từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch. Cả gian lầu đột ngột vang lên một tiếng ồ thật lớn rồi xôn xao bàn tán.

- Tuyệt kỹ! Diệu thủ thần châm! Diệu thủ thư sinh!

Bạch y công chúa vừa giận vừa thẹn, nàng đứng lên quát:

- Về!

Cùng lúc ấy nàng đưa tay rút chiếc đũa trên đầu ném xuống sàn rồi lạnh lùng bước đến cầu thang để xuống dưới lầu. Đi ngang qua chỗ Văn Hiến, nàng đứng lại nhìn chàng và nói bằng một giọng lạnh băng:

- Giỏi lắm! Nhưng ngươi phải lo giữ cái mạng của mình đi!

Nàng bước xuống lầu. Bốn tên vệ sĩ vội vàng bước theo sau, một tên vác gã công tử áo hoa sặc sỡ trên vai. Bọn chúng không quên đưa tám con mắt tóe lửa nhìn Văn Hiến và Hồng Liệt. Ánh nhìn chứa đựng bao sự thù hận như muốn phanh thây hai người ra muôn ngàn mảnh ngay lập tức. Đợi bọn chúng đi khỏi, mọi người trong quán mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếng xì xào bàn tán về trận đánh vừa rồi vang lên khắp nơi. Chủ quán người Việt vội chạy lại bàn của bọn Văn Hiến, giọng run run:

- Hiệp sĩ gây nên họa lớn rồi. Người mà hiệp sĩ vừa đánh đó là đại công tử của hãng Diệp Sanh Ký ở đây. Thế lực của bọn chúng rất lớn, từ lâu chúng coi Hội An này như đất riêng của chúng, hoành hành tác oai mà chẳng ai dám động đến. Tên công tử đó lại càng giống như một hung thần. Hắn về Trung Quốc theo thầy học võ từ lúc mười ba tuổi, hắn mới trở lại Hội An hai năm nay mà đã có không biết bao nhiêu người bị hắn giết chết. Hà! Hiệp sĩ ra tay như thế thì thật là phúc cho cư dân ở đây nhưng tôi e rằng từ nay hiệp sĩ sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.

Văn Hiến mỉm cười:

- Cảm ơn chú chủ quán. Nếu đó là phúc cho cư dân ở đây thì tôi có bị nguy hiểm một chút cũng chẳng sao.

Nói xong, chàng ra dấu cho Hồng Liệt và Bạch Mai rồi móc tiền định thanh toán. Chủ quán vội xua tay:

- Không cần đâu. Ba vị hãy rời khỏi Hội An ngay bây giờ để tránh phiền phức cho ba vị mà cho cả chúng tôi nữa.

Văn Hiến quay sang đưa tiền cho ba tên ăn mày:

- Các em phải lập tức rời khỏi Hội An ngay. Bảo tất cả anh em trong nhóm cũng phải rời khỏi nơi đây một thời gian để tránh bị chúng trả thù.

Xong cả bọn thong thả bước xuống lầu. Có tiếng nói khẽ phía sau:

- Trông chàng ta mảnh khảnh như thư sinh thế mà võ nghệ thật siêu quần. Hà, chớ nên coi mặt mà bắt hình dong. Thật là một trận đánh hi hữu và ngoạn mục khiến cho tôi mở rộng tầm mắt. Thôi, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi đây ngay để tránh phiền phức.

Thực khách nghe người nọ nói, tất cả đều lần lượt rời khỏi quán. Ra đến đường phố ba tên ăn mày vội chạy biến vào trong các ngõ hẻm. Nhóm Văn Hiến đến nơi cột ngựa, tung người lên tuấn mã của mình rồi ra roi chạy về phía ngược lại với hướng cửa hiệu Diệp Sanh Ký. Mai là lễ hội Long Chu nên giờ này đường phố ở Hội An người qua lại tấp nập. Ba người phải khó khăn lắm mới ra khỏi khu phố, họ đồng thanh hét lớn “đi” và ba con ngựa hí vang rồi lao vút. Văn Hiến nói lớn trong gió:

- Chúng ta nên rời khỏi Hội An để tránh phiền phức cho cư dân ở đây như lời ông chủ quán. Ha ha... Chuyến này vào Giản Phố Châu chắc sẽ còn nhiều chuyện vui hơn nữa đấy.

Giọng của Bạch Mai có chút lo lắng:

- Vui thì có vui nhưng chết người như chơi đó, anh đừng xem thường.

Hồng Liệt cười lớn:

- Sư tỷ đừng lo. Tên đồ gàn biết xem tướng. Hắn nói tướng của hắn phải sống hơn bảy mươi tuổi nên hắn không chịu chết non đâu.

Ba con thiên lý mã phóng như bay trên đường quan lộ rời Hội An theo hướng tây để trở lại bến Thu Bồn. Vầng trăng mười bốn nhô lên từ từ trên nền trời xam xám phía đông. Cả ba xuống chuyến đò cuối cùng qua sông lớn. Con đò vắng tanh chỉ có ba người bọn họ và ba con ngựa. Đò ra giữa dòng sông, Bạch Mai nhìn ánh trăng lung linh phản chiếu trên sóng nước buộc miệng khen:

- Trăng đẹp quá!

Hồng Liệt nói nhỏ:

- Trăng đẹp thật! Đồ gàn, ngươi trổ tài xuất khẩu thành thơ tặng sư tỷ một bài đi.

Bạch Mai vỗ tay reo lên:

- Đúng đó! Tôi cũng muốn biết tài “thất bộ đề thi” (bảy bước làm thơ) của anh xem có hơn Tào Thực và Vương Bột ngày xưa không.

Văn Hiến cười:

- Tên trộm này có ý làm khó tôi mà thôi. Tôi làm gì có tài xuất khẩu hay “thất bộ đề thi”. Bạch tiểu thư đừng tin lời hắn.

Bạch Mai chu đôi môi xinh xắn lên lắc đầu:

- Tin! Tôi tin lời nói của Đinh huynh. Anh đừng tìm cách thoái thác nữa. Thôi, cho anh thời gian từ đây đến khi con đò cập bến. Như vậy là dễ dàng cho anh rồi đó.

Văn Hiến vò đầu:

- Tên ăn trộm chết tiệt kia, ngươi không làm khó ta chắc là ăn cơm không ngon phải không?

Tuy nói thế nhưng mắt chàng đã hướng về vầng trăng tròn treo lơ lửng trên trên cao. Bóng trăng lồng trong dòng nước lấp lánh trên sông Thu Bồn đã phản chiếu lên khuôn mặt sáng ngời của Bạch Mai, trông nàng xinh đẹp tuyệt trần. Sau một chốc im lặng xuất thần, chàng cất tiếng ngâm nga:

Kim dạ thanh thiên mãn nguyệt luân

Thu Bồn giang thượng hữu giai nhân

Tu hoa bế nguyệt mai khôi diện

Nhất tiếu ngư trầm thủy thượng vân

Huyền mấn như ti thanh ngọc khánh

Tư phong yểu điệu hàm đan tâm

Thập niên vĩnh phụ vô phương diện

Vạn lý đơn thân hiếu nữ tầm.

Dịch nghĩa:

Đêm nay một vầng trăng đầy treo trên nền trời trong

Trên sông Thu Bồn có một người đẹp

Mặt như ngọc sáng khiến hoa nhường nguyệt thẹn

Nàng cười khiến cho cá phải lặn, mặt nước gợn lăn tăn

Tóc đen mượt như tơ, tiếng trong như khánh vàng

Phong thái yểu điệu ẩn chứa một trái tim son

Mười năm cách biệt cha không thể gặp

Một mình vượt ngàn dặm hiếu nữ tìm cha.

Tiếng ngâm vừa dứt, Bạch Mai đứng lặng người với nỗi lòng nao nao khó tả. Nàng chưa bao giờ có được cảm giác vừa sung sướng, vừa hạnh phúc lại vừa kiêu hãnh như thế trong đời. Thâm tâm nàng hết sức cảm mến và kính phục chàng thư sinh mảnh khảnh nhưng rất mực tài hoa mới quen này.

Hồng Liệt khi nghe xong bài thơ liền vỗ tay khen:

- Tuyệt! Cái gì mà “Tu hoa bế nguyệt mai khôi diện, nhất tiếu ngư trầm thủy thượng vân”. Hay quá! Ha ha... Như vậy là Bạch Mai sư tỷ đáng được liệt vào “Đại Việt – Lục Đại Mỹ Nhân” rồi. Nhưng ta thích nhất hai câu “Tư phong yểu điệu hàm đan tâm” và “Vạn lý đơn thân hiếu nữ tầm”. Hai câu này mới nói lên được một cách trọn vẹn con người của sư tỷ. Đệ xin chúc mừng sư tỷ được tặng một bài thơ miêu tả thật chính xác về mình. Ta cũng có lời khen tặng tên đồ gàn ngươi. E rằng tài của ngươi còn hơn cả Tào Thực và Vương Bột năm xưa.

Văn Hiến mỉm cười:

- Ngươi đừng quá khen. Ta chỉ là mượn chữ của cổ nhân ghép lại mà thôi chứ chẳng có tài cán gì đâu.

Hồng Liệt phản đối:

- Ngôn ngữ là của chung thiên hạ chứ nào phải của riêng ai. Những ai biết sắp xếp sao cho ngôn từ đạt ý, đạt lý đều là những kẻ có tài. Hơn nữa, ngươi đối cảnh sinh tình mà nghĩ ra chứ cổ nhân nào đã biết sư tỷ đẹp ra sao mà đề ra được bài thơ tuyệt tác như thế.

Văn Hiến chắp tay vái:

- Thôi được ta thua ngươi. Nhưng điều quan trọng là vì ở đây có cảnh đẹp mà người cũng đẹp nên ta mới có thể đối cảnh mà sinh ra được lắm tình như thế chứ. Ngươi có đồng ý không?

Hồng Liệt cười lớn:

- Đồng ý, nhất định là đồng ý rồi!

Bạch Mai bây giờ mới bước ra khỏi cơn mơ hạnh phúc, nàng nghe hai người tán qua tán lại vẻ đẹp của mình trong lòng vui lắm nhưng làm bộ phụng phịu:

- Thôi cho tôi xin đi! Hai người đừng kẻ tung người hứng để tìm cách nhạo người ta nữa. Cái gì là “bế nguyệt trầm ngư” lại còn “Đại Việt – Lục Đại Mỹ Nhân” nữa chứ. Chỉ là những sáo ngữ hão huyền. Mà này, họ là những ai vậy?

Hồng Liệt cười nói:

- Một là nàng công chúa Mỵ Châu con vua An Dương Vương, người con gái Việt có một tâm hồn hết sức trong sáng và một trái tim yêu rất mực chung tình. Hai là Nguyên phi Ỷ Lan, người thôn nữ làng Siêu Loại, đẹp nết, đẹp người lại đa tài, đã giúp vua Lý Thánh Tông trị quốc bình thiên hạ trong gần nửa thế kỷ. Ba là An Tư công chúa con vua Trần Thái Tông, người đã hy sinh đời công chúa cành vàng lá ngọc của mình để gả cho Thoát Hoan, khiến cho tên tướng nhà Nguyên này mê mẩn, giúp nhà Trần chiến thắng quân Mông Cổ. Bốn là Huyền Trân công chúa, cháu của công chúa An Tư, người được xem là đệ nhất mỹ nhân với nét đẹp cao quí và thanh khiết như đóa sen trắng, đã khiến cho vua Chiêm Chế Mân chỉ nghe tiếng thôi đã đem dâng hai châu Ô, Rí làm sính lễ cầu hôn. Năm là công nữ Ngọc Vạn, con của Chúa Sãi Nguyễn Phúc Nguyên, người đã sánh duyên cùng vua Chân Lạp Chay Chetta II. Vùng đất trù phú miền Nam ngày nay thuộc về chúng ta cũng là nhờ bước đi mở cõi này của nàng. Nay thêm sư tỷ nữa là sáu người. Là “Đại Việt – Lục Đại Mỹ Nhân” đó.

Bạch Mai làm bộ dỗi, nàng nguýt Hồng Liệt:

- Anh chỉ giỏi bịa ra để chọc người ta thôi. Làm gì có “Đại Việt – Lục Đại Mỹ Nhân”? Trương huynh, anh nói đi, chuyện bịa cả phải không?

Văn Hiến mỉm cười nhưng giọng nói hết sức nghiêm nghị:

- Là thật đấy! Những người mà tên trộm vừa kể đều là những tuyệt đại mỹ nhân của Đại Việt. Họ không những rất đẹp mà sự đóng góp và hi sinh của họ đối với dân tộc ta cũng lớn lao vô cùng.

Hồng Liệt làm mặt nghiêm chỉnh, giọng tỉnh khô như thật:

- Thấy chưa! Tỷ giờ là đệ lục mỹ nhân rồi. Về nhân phẩm thì đồ gàn đã tặng cho bốn chữ “đan tâm, hiếu nữ”, như thế cũng tạm đủ. Nhưng mà sau này tỷ chịu sang lấy vua Cao Miên để đổi lấy thêm đất hai châu của Miên quốc nữa thì càng tuyệt hơn.

Bạch Mai đưa tay đấm vào ngực Hồng Liệt hai cú thật mạnh:

- Anh ác vừa chứ! Tôi trả cái danh hiệu đệ lục, đệ thất mỹ nhân gì gì lại cho anh đó. Tôi nhất định không chịu sang Cao Miên làm hoàng hậu đâu.

Hồng Liệt giả bộ ôm ngực la bai bải:

- Trời ơi chết tôi rồi! Yểu điệu thục nữ gì mà đấm mạnh đến bể phổi người ta rồi.

Bộ tịch của chàng khiến cả ba người đều phá lên cười. Cùng lúc đó, con đò đã cập bến. Họ rời đò lên bờ rồi tiếp tục phi ngựa đi dưới trăng. Hồng Liệt nói:

- Đêm nay chúng ta nghỉ tại nhà trạm Long Phúc nhé?

Văn Hiến đồng ý:

- Tốt đấy! Để cho Bạch tiểu thư nghỉ ngơi nữa.

Bạch Mai nói:

- Trương huynh bỏ hai tiếng “tiểu thư” cho em nhờ có được không? Sao mà nghe khách sáo và xa lạ quá, em không thích chút nào.

Văn Hiến vội vàng chữa:

- Xin lỗi, tôi quen miệng rồi. Thôi được, từ giờ gọi là Bạch muội nhé?

Bạch Mai gật đầu:

- Như thế có phải thân mật hơn không. Cả Đinh huynh nữa, bỏ cái tiếng “sư tỷ” đi. Em cho anh làm sư huynh đó. Người ta nhỏ tuổi hơn nhiều mà bắt làm chị để vòi vĩnh hả?

Thấy nàng vui vẻ và tự nhiên như thế, Hồng Liệt nhìn sang Văn Hiến gật đầu làm dấu rồi cả hai đồng thanh gọi:

- Bạch muội!

Bạch Mai cười khúc khích:

- Có em đây, hai vị đại ca muốn sai xử việc chi?

Cả ba lại phá lên cười. Gió mát trăng thanh, ba con ngựa phóng nhanh, lòng người lại vui nên hành trình dường như thu ngắn lại. Đầu giờ hợi thì ba người đã đến trạm Long Phúc. Họ vào quán ăn tối. Trong khi ăn, Văn Hiến hỏi:

- Bạch muội lúc trước từ Gia Định ra đây bằng phương tiện gì?

- Em theo thuyền buôn của nhà họ Cao ở đầm Hải Hạc ra Quy Nhơn, sau đó lại theo thuyền của họ ra Phú Xuân. Khi đến Phú Xuân, em mới biết ngài Hình bộ thượng thư vừa đi kinh lý Phù Ly nên vội vã trở vào tìm. Họ Cao ở Quy Nhơn là khách hàng quen thuộc của Thần Quyền Môn.

- Khi nào thì họ khởi hành vào lại?

- Cuối tháng này thuyền của họ sẽ chở hàng vào Đại Phố Châu. Họ có mời muội ngày hai mươi sáu này vào dự lễ thôi nôi của tiểu thư Cao Đại Hồng nhà họ. Có lẽ chúng ta nên có mặt ở Quy Nhơn trước ngày đó.

Hồng Liệt mỉm cười hỏi:

- Nghe nói họ Cao ở đầm Hải Hạc là tay giàu có lớn. Không biết tên trộm như ta vào nhà họ có sợ không?

Bạch Mai đáp:

- Có em bảo lãnh thì họ còn sợ gì nữa.