Én Liệng Truông Mây - Hồi 09 - Phần 3

Dứt lời, chàng ta vũ lộng thần uy tung đòn sấm sét vào một tên cướp. Tên cướp trúng đao của Âu Dương Long bay mất thủ cấp, chiếc đầu rơi xuống lăn lông lốc trên bãi cát. Âu Dương Long liền tung mình thoát khỏi vòng vây theo khe trống đó rồi phóng người vào hang. Có tiếng la lớn của Hữu Dụng bên ngoài vòng vây:

- Để bọn này cho chúng tôi và Hồng Liệt, Trương công tử hãy vào giúp cho Âu Dương Long.

Tức thì có thêm một tiếng rú nữa vang lên, một tên trong bọn cướp trúng đao từ bên ngoài chém vào của Hữu Dụng và người thuyền phó. Văn Hiến lao người ra khỏi vòng vây chạy theo Âu Dương Long. Bỗng thấy Âu Dương Long bước từng bước thụt lùi ra đến cửa hang. Văn Hiến vừa nhìn thấy cũng bước từng bước lùi lại giống như Âu Dương Long. Từ trong động, bốn tên cướp kề dao vào cổ bốn cô gái, mỗi tên đẩy một cô bước tới trước. Hai tay các cô gái bị bốn tên cướp nắm chặt phía sau, quần áo của các cô xộc xệch và có nhiều vết máu chứng tỏ các cô vừa trải qua một trận giao chiến với bọn cướp. Chiếc khăn bịt đầu của Bạch Mai đã rơi mất, mái tóc xõa xuống vai bơ phờ.

Đi đầu là một tên cướp có thân hình to lớn với sắc da ngăm đen của người Chiêm Thành. Bộ râu quai nón trên mặt càng làm cho cặp mắt lồ lộ của hắn tăng thêm phần sát khí. Hắn phanh ngực áo ra, để lộ rõ hình một con chim phượng hoàng màu xanh xăm trên ngực, loại chim tổ của dân tộc Chiêm Thành. Tay hắn cầm một thanh đao sáng loáng. Khí thế của hắn trông thật đáng sợ. Đi cạnh hắn là một tên có nét mặt hung tợn không kém, có lẽ là tên phó tướng cướp. Phía sau bốn tên cướp đang khống chế các cô gái là năm tên cướp khác, có ba tên bị thương ở mặt, máu chảy tèm lem xuống cả vạt áo trước ngực. Có lẽ bọn chúng đã trúng quyền của bốn cô gái trước khi các cô bị bắt. Ra khỏi động, tên thủ lĩnh liền hét lớn:

- Dừng tay! Tất cả các ngươi buông vũ khí xuống và tập trung lại đây. Cả những tên trên thuyền nữa! Còn tên nào dưới thuyền ta sẽ cho các cô gái này về chầu diêm vương ngay. Ta đếm mười tiếng, các ngươi phải có đủ mặt. Một... hai... ba...

Những người đang đánh nhau nghe tiếng hét của hắn thì dừng tay. Những tên cướp rút về phía sau lưng tên thủ lĩnh, mấy tên cung thủ trên núi cũng tung mình nhảy xuống nhập bọn. Văn Hiến tính nhẩm có ít nhất cũng ba mươi tên. Bọn Hữu Dụng bước đến đứng bên Văn Hiến và Âu Dương Long. Từ dưới ba chiếc thuyền, bọn thủy thủ nghe nói cũng ra khỏi chỗ núp rồi lục tục kéo nhau lên. Tên thủ lĩnh bọn cướp nói lớn:

- Còn tên nào trên thuyền không? Ta nhắc lại, còn một tên là ta sẽ giết một cô. Ném tất cả vũ khí sang bên này!

Bọn Văn Hiến đành ném vũ khí sang chỗ bọn cướp. Tên thủ lĩnh lại nói tiếp, giọng hắn chứa đầy sự thù hằn:

- Bọn ngươi bị ma dẫn lối quỉ đưa đường nên mới lọt vào chỗ ở của ta. Hà hà... Ta vốn thù bọn người Việt các ngươi thấu xương và đã thề rằng hễ gặp người Việt là ta giết sạch. Các ngươi có chết cũng đừng oán ta, có oán thì oán cha ông các ngươi ngày xưa đã tàn sát người Chiêm và chiếm đoạt giang san tổ quốc của ta. Ha ha...

Hắn nói xong cười lớn, giọng cười chất chứa sự phẫn nộ và căm hờn. Chờ hắn dứt tràng cười, Văn Hiến lên tiếng hỏi:

- Người ta nói oan có đầu, nợ có chủ, ngươi vì trả thù mà giết người bừa bãi như thế không thấy trái với lương tâm, không sợ bị trời đất báo ứng ư?

Tên cướp gầm lên:

- Lương tâm, trời đất là cái gì? Cha ông các ngươi khi tàn sát dân ta, chiếm lãnh thổ nước ta thì có nghĩ đến lương tâm và trời đất báo ứng không?

- Nghe khẩu khí của ngươi thì hình như anh bạn thuộc dòng dõi vua chúa nước Chiêm?

- Đúng vậy! Ông nội ta chính là Quốc vương Po Saot (Bà Tranh). Chúng ta chỉ còn một mảnh đất nhỏ ở đây để nương thân vậy mà bọn vua chúa các ngươi vẫn chưa thỏa mãn lại đem quân đánh giết, bắt ông nội ta mang về Phú Xuân để người chết dần chết mòn ở đó.

- Thì ra ngươi là hậu duệ của vua Po Saot. Chúa ta sở dĩ bắt ông nội của ngươi là vì vua Po Saot bỏ việc tiến cống của một nước chư hầu.

- Chư hầu? Ha ha... Các ngươi ỷ mạnh bắt ép người thái quá nên ông nội ta mới phản kháng lại. Nhân dân chúng ta phải vùng lên để đòi lại lãnh thổ của tổ tiên. Các ngươi đã từng làm như thế đối với bọn người Hán có phải không?

Văn Hiến nghe hắn nói thì không biết đáp lại thế nào cho phải, vì đó là sự thật. Chàng chậm rãi nói:

- Ngươi có lý của ngươi, ta không phản đối. Nhưng Chúa ta đã chẳng để cho con cháu vua Po Saot được tiếp tục cai trị vùng đất này đó sao? Lý do gì khiến ngươi không nhận vương tước mà lại đi làm cướp biển?

- Ta thèm vào cái hư vị do chúa các ngươi thí cho! Ta muốn đòi lại quyền độc lập và tự trị cho dân ta. Ngươi rõ chưa?

- Ngươi đã thể hiện đúng tinh thần của một người yêu nước. Nhưng cho dù là thế ngươi cũng không nên giết người bừa bãi. Giết người bừa bãi không phải là cách đấu tranh chính đáng mà chỉ là sự trả thù nhỏ mọn của những kẻ không có lương tâm, không có chính nghĩa.

Tên chúa đảng cười ngặt nghẽo:

- Lương tâm và chính nghĩa... Ha ha... Ta cần quái gì những thứ đó! Đối với ta, trả thù cho dân tộc ta, cho ông nội ta mới là điều quan trọng. Mà đã trả thù thì còn kể gì đến lương tâm với chính nghĩa?

Văn Hiến lợi dụng khi hắn đang cười liền liếc mắt ra hiệu cho Hồng Liệt và Âu Dương Long cùng Hữu Dụng. Họ đọc được ngay ánh mắt của Văn Hiến. Chàng lại nói tiếp với tên chúa đảng:

- Bọn ta đã lọt vào tay ngươi thì sống chết tùy nơi ngươi quyết định. Có điều ta chỉ xin ngươi niệm chút đức hiếu sinh mà tha cho những cô gái vô tội này.

Vừa nói, chàng vừa đưa mắt nhìn các cô gái đang bị bốn lưỡi đao kề nơi cổ. Bốn cô gái thoáng nhìn ánh mắt đó thì liền hiểu ý chàng. Tên tướng cướp gằn giọng đáp:

- Ta đã thề và chưa bao giờ phá bỏ lời thề của mình. Ha ha... Hơn nữa, bốn cô gái này cô nào cô nấy đẹp như tiên thì ta tha làm sao được? Bây giờ các ngươi đưa hai tay ra cho bọn ta trói lại. Tên nào có ý phản kháng ta sẽ giết họ trước. Một tên phản kháng giết một cô. Ta muốn các ngươi chứng kiến cảnh bọn ta làm nhục bọn nữ nhân này trước mặt các ngươi ngay tại đây. Ha ha... Tất cả đưa hai tay lên trời! Một... hai...

Hắn đắc ý cười vang, đôi mắt chiếu hung quang ngời ngời trông rất dễ sợ. Văn Hiến tỏ vẻ mặt chán nản và bất lực nhìn sang đồng bọn rồi từ từ đưa hai tay lên. Bọn Hồng Liệt cũng từ từ đưa hai tay lên. Nhưng nhanh như chớp, Văn Hiến và Hồng Liệt thọc hai tay vào túi mình bốc một nắm tiền đồng rồi la lớn:

- Cúi xuống!

Bốn cô gái lập tức cúi đầu xuống. Tức thì bốn đồng tiền đã rời khỏi bốn bàn tay của Văn Hiến và Hồng Liệt, chúng xé gió lao vút đến ghim ngay vào huyệt mi tâm giữa hai chân mày của bốn tên cướp. Cả bốn tên chưa kịp la lên được tiếng nào thì đã ngã ra chết tại chỗ. Phóng xong hai đồng tiền, Văn Hiến lao nhanh vào tên thủ lĩnh, tay ném tiếp một đồng tiền vào người hắn. Tên thủ lĩnh tuy bị tấn công bất ngờ nhưng đã kịp bình tĩnh đưa thanh đao lên đỡ ám khí. Keng một tiếng, đồng tiền bị mặt thanh đao đỡ trúng văng ra xa. Nhưng đó chỉ là đồng tiền mở lối, tức thì đồng tiền thứ hai đã bắn trúng vào bàn tay cầm đao của hắn. Hắn la lên “a” một tiếng, thanh đao rơi xuống cát. Cùng lúc với Văn Hiến, Âu Dương Long cũng đã lao vào tên phó tướng cướp, tung một cú đấm thôi sơn tấn công hắn, trong khi đó thì bọn Hồng Liệt, Hữu Dụng cùng các thủy thủ lao vào tấn công bọn lâu la bảo vệ cho bốn cô gái. Hữu Dụng la lớn:

- Để bọn ta bảo vệ các cô gái, anh em lấy lại vũ khí trước đã. Bọn này đáng chết lắm, giết chết không tha!

Bọn thủy thủ nghe nói liền xông lại đống vũ khí vừa quăng đi lúc nãy. Họ chuyền tay vũ khí cho nhau. Thoáng chốc các thủy thủ đã có đủ vũ khí, cuộc giao chiến diễn ra ác liệt. Bọn cướp tuy đông nhưng đám thủy thủ cận vệ của bạch y công chúa đều võ nghệ cao cường, cả đám thủy thủ của Hữu Dụng cũng toàn là tay hảo thủ nên chỉ một lúc họ đã đả thương và hạ thủ rất nhiều tên cướp. Bốn cô gái vừa trải qua cơn bão và trận đấu lúc nãy cho nên sức đã kiệt, chỉ có thể đứng ngoài quan sát trận ác chiến.

Âu Dương Long tay không đấu với tên phó tướng tuy lúc đầu có hơi lúng túng nhưng chỉ một lát đã nhanh chóng chiếm được thế thượng phong. Đường quyền của chàng ta rất cương mãnh, mỗi cú đấm rít gió vù vù khiến cho tên phó tướng tuy có thanh đao trong tay nhưng cũng phải khiếp hãi. Đã hơn mười hiệp, có vũ khí trong tay mà hắn vẫn không làm được gì, lại suýt bị trúng đòn mấy lần. Tên phó tướng vừa sợ vừa giận, hắn gầm to:

- Ta không giết được ngươi thề không làm người!

Hét xong hắn chuyển thế đao chém ngang bụng Âu Dương Long một đường sấm sét. Âu Dương vội tháo bộ né tránh. Tên cướp rút đao về, chân phải bước tới, tay đao đâm thật nhanh vào ngực đối phương. Âu Dương xoay người một chút để cho mũi đao lướt qua trước ngực, đồng thời tay trái chặt mạnh xuống tay đao địch thủ, tay phải biến thành cương đao phạt thẳng vào cổ đối phương. Động tác nhanh như gió khiến tên cướp không kịp trở tay, yết hầu của hắn bị trúng phải đòn cương đao, “ặc” lên một tiếng rồi ngã ngửa ra chết tại chỗ, hai con mắt lồi hẳn ra ngoài, máu chảy ràn rụa trông thật dễ sợ. Âu Dương Long dùng mũi chân hất cây đao lên cầm trên tay rồi quay qua quan sát đấu trường. Thấy bên mình đã tiêu diệt gần hết bọn cướp, chàng an lòng bước đến trước mặt công chúa cúi đầu tạ tội:

- Nô tài bất tài đã khiến cho công chúa phải hoảng sợ.

Bạch y công chúa vẻ mặt tức giận nói:

- Lo thanh toán sạch bọn này đi! Không chừa một tên nào!

Bạch Mai đứng kế bên nói:

- Bọn chúng tuy là ăn cướp nhưng cũng chỉ là đám thủ hạ, không đáng để chúng ta phải giết sạch đâu. Xin nương tay cho chúng.

Bạch y công chúa giọng lạnh băng:

- Những kẻ dám làm nhục ta đều phải chết!

Âu Dương Long nghe công chúa nói thế biết là không thể không tuân lệnh, anh ta liền “dạ” một tiếng rồi xông vào bọn cướp. Bạch Mai nhảy ra cản Âu Dương Long lại, nàng nói lớn để tất cả cùng nghe:

- Chỉ nên phế bỏ võ công để chúng khỏi hung tàn gây ác nữa nhưng hãy tha chết cho chúng. Ta giết sạch bọn họ như thế thì có khác gì những kẻ sát nhân khát máu đâu?

Âu Dương Long nhìn công chúa chờ đợi ý kiến. Chỉ thấy công chúa liếc nhìn Bạch Mai với ánh mắt sắc lẻm rồi quay sang theo dõi trận đấu của Văn Hiến và tên chúa đảng. Âu Dương Long thở phào nhẹ nhõm. Chàng ta xông vào đám cướp ra tay điểm huyệt những tên cướp đang còn chiến đấu. Chỉ phút chốc bọn cướp đã nằm lăn ngổn ngang trên bãi cát. Thanh toán xong đám lâu la, mọi người bèn đứng thành vòng tròn để xem trận đấu duy nhất còn lại giữa Văn Hiến và tên tướng cướp.

Tên tướng cướp rất có bản lĩnh, hắn cùng Văn Hiến giao đấu đã hơn năm mươi hiệp mà vẫn chưa bên nào hạ được bên nào. Đường quyền của hắn rất quái dị, chuyên về nhập nội cận chiến lại sở trường về đầu gối, cùi chỏ và cánh tay. Hắn vừa khỏe lại sử dụng cả hai tay, hai chân nên phòng thủ kín đáo, ra đòn ngắn nhưng rất hiểm hóc. Thỉnh thoảng, hắn lại tung ra những cú đấm và cú đá dài, kết hợp với cú đánh gót thật hiểm khiến Văn Hiến bị trúng mấy đòn và phải mất một lúc lâu mới tìm ra được lối đánh thích hợp để trả đòn. Chàng di chuyển bộ pháp nhanh hơn, dùng miên quyền ra đòn ở cự ly xa. Tên tướng cướp đánh mãi vẫn không hạ được đối thủ, lại thấy bọn bộ hạ đã bị tiêu diệt sạch nên trong lòng nóng nảy vô cùng. Hắn vừa đánh vừa gầm thét như hổ dữ, luôn tìm cách xông vào tấn công đối phương. Dù vậy Văn Hiến luôn nắm thế chủ động né tránh rất tài tình.

Bạch Mai đứng ngoài tỏ vẻ lo lắng nói với Hồng Liệt:

- Tên cướp này đang sử dụng môn võ công thượng thặng của vương quốc Xiêm La, thường chỉ thấy ở những toán dũng sĩ bên cạnh nhà vua. E rằng Trương huynh không phải là đối thủ của hắn.

Hồng Liệt mỉm cười:

- Đừng lo. Hắn đang nghiên cứu môn võ quái dị này nên chưa muốn hạ thủ thôi. Biệt tài của hắn là có thể học cách đánh lẫn cách phá giải các môn võ đặc dị của đối phương trong lúc giao đấu. Tên này sắp bị hắn hạ rồi đó.

Hồng Liệt vừa nói dứt câu thì đã nghe tên cướp hét lớn một tiếng rồi tung người bay lên cao, dùng một đòn song phi nhắm ngay mặt của Văn Hiến đá tới. Cú đá thật mãnh liệt có thể bể đá nát bia. Văn Hiến vội xuống tấn, bước xéo chân một chút chờ cho hai chân địch thủ lao tới thì liền xoay tròn tay phải, dùng miên quyền uyển chuyển vuốt dọc theo chân địch rồi xô nhẹ sang bên, tay trái đồng thời vỗ mạnh vào ngực tên cướp. Một tiếng “thịch” vang lên, cả thân hình tên cướp như một tảng đá rơi xuống mặt cát. Hắn ôm ngực xoay người cố đứng dậy nhưng Văn Hiến đã lướt tới, vỗ nhẹ vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu hắn, sau đó dùng nội lực đánh thêm một đòn nữa vào huyệt phân kinh để phế bỏ toàn bộ võ công của hắn. Tên tướng cướp hét lên một tiếng hãi hùng rồi té nhào xuống mặt cát, nét mặt hắn hiện rõ sự kinh hoàng và uất hận. Hắn hét to:

- Ngươi giết ta đi!!!

Văn Hiến nhìn hắn nói:

- Ngươi đã giết biết bao người vô tội, lẽ ra ta phải giết ngươi nhưng nghĩ ngươi dù gì cũng là dũng sĩ thuộc dòng hoàng tộc của một nước, lại có lòng yêu quê hương, yêu dân tộc của mình nên ta tha chết cho ngươi. Từ nay, ngươi nên trở về với dòng họ mà sống đời sống lương thiện, đừng nuôi ác tâm thù hằn người Việt nữa. Ngươi dẫn bọn họ đi đi.

Nói xong, chàng ra hiệu giải huyệt cho bọn cướp. Thoát chết, nỗi vui mừng hiện rõ lên nét mặt từng tên cướp. Những tên còn khoẻ mạnh vội dìu đồng bọn bị thương và tên thủ lĩnh đi. Đinh Hồng Liệt bước đến hỏi tên thủ lĩnh:

- Sào huyệt của bọn ngươi ở trong vịnh này phải không?

Hắn trừng mắt căm thù nhìn Hồng Liệt im lặng không đáp. Hồng Liệt nhìn hắn cười:

- Ngươi không nói tưởng ta không tìm ra hay sao? Khôn hồn thì nói đi, ta chia của cho để có cái mà trở về làm ăn sinh sống. Cứng đầu thì cả bọn sẽ mang cái mạng không đi đó.

Một tên cướp có chút vai vế trong bọn nhìn tên thủ lĩnh một lúc rồi đáp:

- Đúng vậy!

- Ở đâu?

- Sau bờ đá dựng phía bên kia. – Hắn vừa chỉ tay về bờ đá dựng phía bên kia vịnh vừa nói.

- Đưa chúng ta đi rồi ta sẽ chia cho một ít tài sản. Bọn ngươi phải bỏ hẳn nghề ăn cướp để trở về sống đời lương thiện. Sào huyệt này chúng ta sẽ phá hủy. Bọn ngươi có bao nhiêu chiếc thuyền?

- Ba.

- Lớn chứ?

- Có thể đi xa ngàn dặm và vượt bão tố.

- Tốt! Chúng ta sẽ trưng dụng chúng. Tài sản tích tụ nhiều chứ?

- Đã bị triều đình truy sát một lần nên hiện nay không còn nhiều lắm.

- Ta sẽ chia lại cho bọn ngươi để trở về làm ăn. Đừng theo nghề ăn cướp nữa.

Trong khi đó, Hữu Dụng và Âu Dương Long kiểm tra lại người của mình thì thấy có hơn mười người bị thương vì tên bắn và trong trận đánh vừa qua. Sau khi băng bó vết thương cho bọn họ xong, Âu Dương Long chắp tay nói với Văn Hiến:

- Nhờ tài trí của anh mà chúng ta xoay chuyển được tình thế, nếu không hậu quả thật khó lường.

Văn Hiến mỉm cười:

- Cũng nhờ bọn chúng khinh thường bọn ta, nếu không chúng uy hiếp các cô gái rồi giết từng người một thì có lẽ chúng ta cũng đành phải dâng mạng cho chúng thôi.

Bạch Mai chợt hỏi:

- Nếu lúc đó tên cướp bảo Trương huynh tự sát thì Trương huynh có làm theo không?

Văn Hiến cười:

- Đành phải làm theo lời của hắn thôi. Tôi đâu nỡ lòng chứng kiến cảnh các cô bị giết. Nhưng trước khi tự sát tôi phải giết hắn trước.

Bạch y công chúa lườm Văn Hiến, còn Bạch Mai chu môi lên vẻ giễu cợt:

- Trương huynh làm sao giết hắn trước được?

- Bạch muội không thấy bây giờ hắn đã sống không bằng chết đó sao?

Bạch Mai “xí” một tiếng:

- Trương huynh thật miệng lưỡi không ai bằng.

Hồng Liệt quay sang nói với mọi người:

- Ai cùng đi với tôi xem sào huyệt bọn này có gì. Chúng ta phá hủy nó đi để trừ hậu hoạn.

Âu Dương Long nói:

- Mọi người đi đi! Chúng tôi phải lo tu sửa lại thuyền để tiếp tục cuộc hành trình.

- Sao không xem thử ba chiếc thuyền của bọn cướp thế nào? Nếu thuyền hư nặng, chúng ta có thể dùng ba chiếc thuyền đó, khỏi mất thời gian sửa chữa.

Âu Dương Long đưa mắt nhìn công chúa xin ý kiến. Nàng gật đầu. Dương Long quay sang Thu Hồng nói:

- Hai cô đưa công chúa vào động nghỉ ngơi đi. Hành trình còn dài lắm.

Rồi quay sang Hồng Liệt:

- Chúng ta đi!

Họ đi dọc theo bãi cát hình lưỡi liềm đến đầu bên kia cửa vịnh cùng bọn cướp. Một vách đá sừng sững nhô ra trong lòng vịnh tạo thành một khoảng trống kín đáo để neo thuyền trốn gió. Có ba chiếc thuyền lớn đang neo ở đó. Trên sườn núi ở đây cũng có một hang động, cạnh hang động là mấy dãy nhà lá ẩn kín dưới những tàng cây cổ thụ nép sát vách núi. Cơn bão vừa rồi đã làm cho nhiều căn bị ngã sập. Có khoảng mười tên cướp ở lại giữ trại, chúng thấy cả bọn thất thểu trở về thì hết sức ngạc nhiên. Tên cướp lúc nãy đã trao đổi với Hồng Liệt nói với chúng:

- Đại vương đã bị thương nặng còn nhị ca đã chết. Chúng ta giải tán, phá bỏ nơi này. Từ nay trở về làm ăn lương thiện. Anh em thu xếp đi.

Hồng Liệt nói:

- Các ngươi vào mang hết tài sản ra đây, ta phân chia đều cho mọi người. Sau đó đốt bỏ trại này. Chúng ta sẽ trưng dụng ba chiếc thuyền, các ngươi trở về nhà bằng cách nào?

- Bằng đường núi. Có đường đèo từ đây thông với quan lộ đến Phan Rang.

Tất cả tài vật đã được mang ra. Tên cướp không nói dối, vàng bạc của cải không nhiều lắm. Hồng Liệt chia đều cho bọn cướp, giữ lại một số lương thực rồi phóng hỏa đốt rụi sào huyệt. Bọn cướp lần lượt dắt díu nhau đi vào trong núi. Có những ánh mắt vừa căm hờn vừa luyến tiếc ngoái nhìn lại, nhưng cũng có những ánh mắt lộ rõ niềm vui. Bọn Hồng Liệt mang số lương thực lên ba chiếc thuyền, dong buồm khua mái trở lại nơi hang đá. Phía sau lưng, ngọn lửa vẫn bừng bừng cháy.

Ba chiếc thuyền của bọn cướp khá lớn và vững vàng, có thể vượt biển đi xa. Người Chiêm Thành từ xưa vốn thiện nghề thủy chiến, thủy lộ nên thuyền bè của họ được đóng và trang bị rất tốt. Hôm sau mọi thứ đã sẵn sàng, năm chiếc thuyền giương cao buồm ra khỏi vịnh, nhắm hướng nam thẳng tiến về Cù lao Phố. Sau cơn bão, trời quang mây tạnh, biển êm như mặt hồ. Cùng nhau trải qua cơn hoạn nạn, hai đoàn người xa lạ, đã có lúc đấu nhau sống chết bỗng trở nên thân thiện. Bạch y công chúa nét mặt vẫn lạnh như tiền. Bạch Mai có vẻ bất mãn nói với Hồng Liệt:

- Con người của nàng thật kiêu ngạo lạnh lùng. Không có Trương huynh thì chưa biết giờ đây số phận của nàng ta sẽ thế nào. Thật vô ơn!

Hồng Liệt mỉm cười:

- Các cô gái tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng ai biết họ đang nghĩ gì. Vả lại những người ngoài mặt càng lạnh thì trong lòng lại càng nồng cháy.

Bạch Mai nguýt chàng một cái:

- Huynh rành tâm lý phụ nữ quá há? Đoán xem trong lòng muội đang nóng hay lạnh nào?

Hồng Liệt xua tay cười:

- Chịu thua! Huynh đâu có rành tâm lý. Chỉ nói bừa cho vui mà thôi.

Thuyền ra khỏi vịnh, Văn Hiến lưu luyến nhìn nói với Hữu Dụng:

- Vịnh này thật kín đáo và thật đẹp. Vẻ đẹp hoang sơ kỳ thú. À chú, chúng ta quên hỏi bọn cướp xem tên nó là gì.

– Ừ nhỉ! Thôi cứ gọi là Vĩnh Hy như tôi đã từng nghe qua lúc trước đi.