Én Liệng Truông Mây - Hồi 18 - Phần 1

HỒI THỨ MƯỜi TÁM

Trai anh kiệt sánh duyên cùng thục nữ

Chúa loạn luân quốc sĩ hận gian thần

*

Sáu con thiên lý mã chở sáu chàng hiệp sĩ rời nhà Cao Đường phóng nhanh trên quan lộ trở về Thuận - Quảng. Ngoài con Thanh Tông của Ngô Mãnh, năm con ngựa còn lại đều do Võ Trụ lúc trước tặng cho họ, nay người đã chết, những chàng trai ngồi trên lưng ngựa không khỏi bùi ngùi thương tiếc. Họ ghé lại Bích Khê tế mộ Võ Trụ. Những kẻ nhúng tay vào vụ thảm sát phần bị giết, phần bị bắt, mối huyết thù coi như đã trả được phần nào nhưng khi quì lạy trước ngôi mộ tập thể của Võ gia, trong lòng mọi người vẫn không khỏi bi thương, uất nghẹn. Đoàn Phong nói:

- Con người của Võ Trụ thật tốt bụng và đáng kính trọng. Chỉ mong vợ con anh ấy thoát được cơn tai ách để còn có người nối dõi.

Kim Hùng nói:

- Quê nội của cháu Kim Báu ở thôn Trường Định gần Phú Lạc, tôi sẽ nhờ họ lưu tâm đến tung tích của mẹ con họ.

Đại Bằng hỏi:

- Ý định trở về Trường Định của chú chừng nào thực hiện?

- Chắc cũng sắp rồi. Ông nội cháu Kim Báu đang định tìm vợ cho nó, hơn nữa em theo Thầy bỏ xứ ra đi cũng đã mười mấy năm rồi chứ ít gì.

Hồng Liệt xen vào:

- Như vậy trước mắt tôi chỉ lo việc truy tìm tung tích vợ con của Võ Trụ và Trần Nguyên Hào, các anh lo những việc khác.

Đại Bằng nói:

- Chú cũng phải giúp tôi một tay trong việc phát triển bang Hành Khất nữa chứ. Một bang hội cần phải có bang qui và những nhân vật đầu não lãnh đạo. Chú là người tiên phong trong việc cứu giúp những người hành khất nên nhất định phải lãnh một nhiệm vụ hàng đầu trong bang.

- Tôi từ lâu độc lai độc vãng, chuyện qui tắc và bang bệ thú thật không quen, Bằng huynh nên tìm người khác. Tôi sẽ giúp anh mọi mặt trên tinh thần tương trợ chứ không phải là thành viên. Mong anh đừng giận.

- Không sao. Đó cũng chỉ là vấn đề hình thức để cho mọi thứ có trật tự, dễ làm việc hơn thôi. Mục đích của chúng ta là giúp cho những người nghèo khó có được một cuộc sống khá hơn chứ không mong cầu gì khác.

Đoàn Phong nói:

- Chúng tôi sẽ hỗ trợ cho anh. Thôi, chúng ta lên đường. Ghé tế mộ Trần huynh xong chúng tôi phải trở về Phú Xuân báo cáo tình hình lên Hình bộ.

Mọi người lại lên ngựa phóng đi. Suốt một thời gian dài sau đó, Hồng Liệt đã cố truy tìm tung tích vợ con Võ Trụ nhưng vô vọng, chàng nghĩ có lẽ lời đồn đại của thiên hạ sai hoặc giả hai mẹ con họ đã chết. Chàng đã tìm ra được hồ nước lạnh, nơi Trần Nguyên Hào ôm Ô Long đao nhảy xuống. Chính xác thì đó là một cái vực thuộc dòng sông Ba (Dak-Pa) cách phía tây khu thị trấn An Khê - Tây Sơn thượng chừng bốn năm dặm. Dòng sông Ba từ trên nguồn đổ xuống cuồn cuộn nhưng đến khu vực này thì bỗng trở nên yên lặng như mặt hồ, sắc nước xanh dờn chứng tỏ vực sâu vô kể.

Hồng Liệt nghe nói bọn Đại Chí đã cố thử lặn xuống rất nhiều lần nhưng đều thất bại, dù vậy chàng vẫn không nản chí, quyết tự mình thử qua một lần cho biết thực hư thế nào. Chàng dùng dây rừng bện thành một sợi thật dài, cột nó vào một gốc cổ thụ lớn bên hồ rồi theo dây lặn xuống. Đối với chàng lặn sâu dưới nước là một việc hết sức bình thường vì từ bé chàng đã lặn hụp nơi cửa Hàn như rái cá, nhưng quả thật khi lặn xuống vực này mọi việc hoàn toàn khác hẳn. Nước bên dưới vực càng xuống sâu càng lạnh buốt đến thấu xương. Xuống sâu thêm chút nữa thì dòng nước bỗng trở thành một dòng xoáy cực mạnh. Cơ thể Hồng Liệt chịu không nổi độ lạnh và sức ép của nước, hai tai đau buốt, tay chân bắt đầu tê cứng, thiếu chút nữa là chàng đã bị dòng nước xoáy cuốn hút đi. Chàng không dám mạo hiểm thêm nữa nên bèn lần theo đường dây trở lên. Khi lên đến gốc cây, chàng suýt nữa đã ngất xỉu. Độ lạnh và sức ép của dòng nước dưới đáy vực thật ghê gớm, nó vượt quá sức chịu đựng của con người. Chàng nghĩ bụng nếu Trần Nguyên Hào thực sự nhảy xuống vực này thì không thể nào sống sót được, thanh Ô Long đao từ đây có lẽ cũng sẽ tuyệt tích trên giang hồ.

Sau khi lặn xuống vực trở về, Hồng Liệt phải mất mấy ngày trời ở nhà vận công mới tống khứ hết được hàn khí thâm nhập vào cơ thể. Hiền Nhi và bọn trẻ vô cùng lo lắng cho sức khỏe của chàng vì trước giờ anh chưa bao giờ ngã bệnh lâu đến thế. Khi hàn khí trong người đã tiêu tán gần hết, gặp lúc chỉ có một mình Hiền Nhi đang ngồi bên giường bệnh, chàng nói:

- Hiền Nhi, anh có chuyện này muốn nói với em.

- Dạ, anh cả nói đi.

Hồng Liệt nhìn nàng một lúc rồi thong thả hỏi:

- Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

- Dạ, mười chín. Nhưng sao bỗng dưng anh cả hỏi tuổi của em vậy?

Hồng Liệt mỉm cười đáp:

- Ừ, anh nghĩ đã đến lúc phải tính đến chuyện lập gia thất cho em rồi.

Hiền Nhi tròn xoe đôi mắt kinh ngạc:

- Lập gia thất cho em á? Thôi, em không muốn...

- Sao không? Con gái lớn lên phải lấy chồng chứ. Đợi tuổi xuân qua đi sẽ uổng phí một đời đấy.

Hiền Nhi đỏ mặt vì thẹn:

- Thôi, anh cả đừng nói đến chuyện đó. Em còn nhỏ mà.

- Mười chín tuổi rồi mà còn nhỏ hả cô?

- Dạ, với lại còn tụi nhỏ nữa. Em phải chăm sóc cho chúng, em không thể bỏ chúng lúc này được. Anh cả coi, Út mới có mười một tuổi hà.

- Bọn nhỏ đã có anh, Việt Nhi và Thảo Nhi lo. Em không cần bận tâm.

Hiền Nhi vẫn cương quyết:

- Nhưng em chưa muốn lấy chồng. Vả lại có ai thèm lấy em đâu mà anh cả bảo...

- Sao em biết không ai thèm lấy? Anh hỏi thật, trong lòng em đã có ai chưa?

Hiền Nhi lại đỏ mặt:

- Anh cả hỏi kỳ quá. Không có ai hết.

- Cô gái ạ, tôi nuôi cô từ bé, tôi biết tất tần tật trong lòng cô đang nghĩ gì, đừng có giấu tôi. Tôi hỏi lại lần nữa, trong lòng cô có nghĩ đến ai chưa?

Hiền Nhi ngúng nguẩy:

- Đã nói là chưa mà. Anh cả coi em suốt ngày lẩn quẩn trong xó nhà thế này, có gặp ai đâu mà giữ trong lòng chứ.

Hồng Liệt nghiêm mặt nói:

- Thôi được, nhưng có người muốn hỏi cưới em đấy. Em nghĩ sao?

Hiền Nhi trố mắt ngạc nhiên rồi cười lớn:

- Trời ơi, ai mà điên vậy? Lại muốn hỏi cưới em ư? Anh cả chọc em cho vui phải không?

- Anh nói nghiêm túc đó. Em trả lời nghiêm túc đi.

Hiền Nhi thôi cười rồi cũng làm mặt nghiêm nói:

- Em đã nói rồi. Em chưa muốn lấy chồng mà.

- Nhưng người ta nhất định muốn hỏi cưới em. Mà anh thấy việc này rất hợp ý anh. Anh tán thành. Chỉ còn chờ câu trả lời của em thôi.

Hiền Nhi thấy anh cả nói một cách trịnh trọng như thế thì trong lòng hơi hoảng. Đối với nàng, người anh cả này đóng vai trò quyền huynh thế phụ, lời nói của anh giống như lời nói của cha nàng vậy. Nàng nhỏ giọng hỏi:

- Ai vậy anh cả?

Hồng Liệt nhìn vào mắt nàng chậm rãi đáp:

- Anh hai của em.

Hiền Nhi trợn tròn mắt, há hốc mồm ngồi chết lặng. Câu trả lời của Hồng Liệt như tiếng sét nổ bên tai khiến đầu óc nàng lùng bùng, quay cuồng hỗn loạn. Với nàng, người mà anh cả vừa nhắc đến chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ thầm kín, nàng không bao giờ tin sẽ có ngày giấc mơ ấy trở thành sự thật, bởi vậy khi nghe anh cả nói nàng đã chết điếng cả người. Lâu lắm nàng mới hoàn hồn và hỏi lại cho chắc chắn:

- Anh cả nói ai?

- Anh hai của em. Tên đồ gàn ấy.

Nàng lặp lại như cái máy:

- Anh hai của em?

- Ừ!

- Không thể nào! Em không tin!

- Tại sao?

- Anh hai chỉ yêu Dung Dung tỷ tỷ, sao lại hỏi cưới em?

- Hắn thú nhận với anh đó chỉ là chút kỷ niệm bên đời. Còn người hắn thương chính là em.

Hiền Nhi nghe trong người lạnh toát. Sự vui mừng và hổ thẹn đến tột cùng tạo ra một cảm giác vừa ngất ngây vừa tê buốt. Phải mất một lúc lâu sau nàng mới thốt ra câu hỏi:

- Anh hai nói thế với anh cả à?

- Ừ!

- Nhưng...

- Nhưng sao? Em cũng đã thương hắn từ lâu rồi có đúng không?

Hiền Nhi mặt đỏ như gấc chín, nàng cúi đầu lí nhí:

- Dạ, đâu có.

- Cô không giấu được tôi đâu cô gái ạ. Thú thật đi!

- Dạ...

Hồng Liệt nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương:

- Anh thấy đây là chuyện đáng mừng nhất trong đời em, cũng như của anh và cả lũ trẻ nữa. Em thừa biết là anh thương bọn em đến mức nào mà. Thành sự cho em rồi anh còn lại những mười chín đứa nữa phải lo đó.

Hiền Nhi rươm rướm nước mắt nói:

- Em cảm ơn anh cả. Bởi vậy nên em không muốn lấy chồng, em muốn ở lại đây giúp anh lo cho mấy đứa nhỏ. Không có em, anh sẽ cực hơn nhiều lắm. Còn bọn nhỏ sẽ thiếu sự chăm sóc.

Hồng Liệt đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay Hiền Nhi:

- Anh biết em rất thương bọn nhỏ, nhưng việc chung thân của em quan trọng hơn tất cả. Vả lại em lấy tên đồ gàn rồi, nếu muốn thì tụi em cứ ở lại đây. Chúng ta sống chung với nhau, như thế là tiện lợi cả đôi bề.

Hiền Nhi vẫn lắc đầu:

- Anh cả không biết Dung tỷ thương anh hai đến độ nào đâu, cả anh hai cũng thế. Em không thể nửa chừng chen vô phá vỡ tình cảm của người khác.

Hồng Liệt an ủi:

- Là do em tốt bụng quá thôi. Nhưng Văn Hiến đã xác định chuyện ấy chỉ là chút lãng mạn giữa đường, tình cờ mà gặp. Hơn nữa Dung Dung là người nước ngoài, thân thế lại hết sức cao sang, anh hai em không muốn tạo ra hệ lụy đau buồn cho đôi bên. Hắn rất dứt khoát.

- Đó chỉ vì anh hai là người có lý trí vững vàng. Nhưng tình cảm con người một khi đã thành hình thì dù có dùng lý trí đè nén xuống, giấu nó đi thì nó vẫn âm ỉ sống mãi trong lòng.

- Việc này do em quyết định. Anh chỉ vì tình thương mà lo cho em chứ không đòi hỏi em phải vâng lời.

Hiền Nhi nhìn người anh cả bằng ánh mắt chan chứa niềm yêu thương và kính trọng:

- Em cảm ơn anh cả. Xin lỗi đã làm anh buồn.

Hồng Liệt mỉm cười:

- Ngốc ạ, sao anh lại buồn chứ?

Hiền Nhi cũng mỉm cười, bỗng nàng hỏi:

- Còn anh cả thì sao? Chừng nào anh cả mới lấy vợ?

- Khi nào hai mươi đứa bọn em lập gia thất xong hết rồi mới đến lượt anh.

- Sao? Chừng đó chẳng lẽ anh cả chống gậy đi hỏi vợ à?

- Cũng được chứ sao.

Hiền Nhi nghiêm nét mặt:

- Em biết anh cả và Bạch sư tỷ có cảm tình với nhau...

Hồng Liệt cắt ngang:

- Em không được nghĩ bậy.

- Em nói thật mà. Bọn em đứa nào cũng mong như vậy.

- Từ nay anh cấm các em nói đến chuyện này.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả.

- Có phải là vì chuyện hôn ước gì đó mà lúc Thành bá phụ còn sống đã hứa với họ Trần không?

- Không gì cả. Em đừng nhắc đến chuyện này nữa.

- Thì thôi. Anh lo cho bọn em, bọn em cũng lo cho anh vậy. Chúng ta là anh em mà.

Hồng Liệt đưa mắt nhìn lên trần nhà ậm ừ:

- Ừ... Thôi em ra ngoài đi.

***

Thời gian trôi qua êm đềm như ngọn gió cửa Hàn hằng ngày thổi qua sơn trại của những đứa trẻ mồ côi. Từ sau buổi nói chuyện với Hồng Liệt, lòng Hiền Nhi cứ rối bời lên như một mớ bòng bong. Nàng tưởng tượng lúc phải gặp lại anh hai chắc là sẽ thẹn đến chín người. Cũng may, hơn năm nay anh hai không hiểu vì sao lại không ghé thăm bọn trẻ. Thời gian quá dài khiến cho Hiền Nhi luôn mang trong lòng một nỗi nhớ mong, trông ngóng. Cảm giác vừa muốn gặp vừa muốn không cứ xoáy tròn, dằn vặt làm nàng đôi khi thơ thẩn như kẻ mất hồn. Bọn nhỏ lấy làm lạ nhưng Hồng Liệt biết ý nên dặn chúng đừng làm phiền chị hai những khi thấy chị ấy ngồi tư lự một mình. Một hôm Hồng Liệt đi vắng, Hiền Nhi đang ngồi buồn bã một mình sau vườn thì Hùng Nhi chạy lại gọi:

- Chị hai, có mấy người lạ đến tìm chị. Có một chị đẹp như tiên vậy đó.

Hiền Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Thật à? Ai vậy kìa?

Rồi nàng vội vàng cùng Hùng Nhi ra phía trước. Khi nhìn thấy những người ấy, nàng mừng rỡ reo lên:

- Kìa Thu Hồng tỷ tỷ! Chào Âu Dương huynh! Hai người mới sang à?

Nhìn thấy cô gái áo trắng đứng trước cổng, Hiền Nhi vội vã chạy lại.

- Hiền Nhi chào công chúa. Công chúa sang lúc nào? Lại bỏ công ghé thăm bọn em nữa chứ. Cảm ơn công chúa.

Dung Dung nở nụ cười héo hắt trên gương mặt đẹp nhưng u buồn nói:

- Đừng gọi chị là công chúa nữa. Chị sang đây để thăm gia phụ đã hơn mươi hôm rồi. Nhớ lời hứa hôm trước nên ghé thăm Hiền Nhi.

- Dung tỷ thật là tốt. Mời mọi người vào trong nhà. Chị coi, bọn trẻ mồ côi tụi em sống rất đạm bạc, mọi người đừng phiền nhé.

- Hiền Nhi đừng nói như vậy nữa.

Họ vào ngồi nơi phòng luyện võ. Bọn trẻ tập trung lại chào ba người. Việt Nhi chờ các em chào khách xong liền bảo chúng ra hết phía sau. Dung Dung nói:

- Không sao đâu, cứ để các em ở đây cho vui. Anh cả đâu?

Bọn trẻ nghe nói thế nhưng vẫn chào ba người rồi đi ra hết bên ngoài. Hiền Nhi đáp:

- Dạ, anh cả đi từ mấy hôm nay, không biết bao giờ về nữa. Dung tỷ đã vào thăm bá phụ chưa?

- Đã.

- Sức khỏe bá phụ thế nào?

Dung Dung buồn bã đáp:

- Kém lắm. Có rất nhiều người bị thương đã qua đời rồi.

Hiền Nhi cúi mặt nói nhỏ:

- Hiền Nhi chia buồn cùng Dung tỷ. Trong tù họ có cho mình tiếp tế thuốc men, lương thực vào không?

- Có. Người của gia phụ vẫn mang các thứ đến thường xuyên. Gia phụ suy nhược chỉ vì buồn bã và thất chí.

- Hình bộ và phủ Chúa quyết định thế nào?

- Nghĩa huynh của chị là tổng đốc Phúc Kiến đã gửi thư cho Hình bộ và phủ Chúa xin giảm bớt tội cho gia phụ. Mọi việc còn đang trong vòng thương thảo.

Hiền Nhi nắm tay Dung Dung giọng thân mật:

- Em cầu mong mọi sự tốt lành đến với Dung tỷ. Trông chị buồn bã, lòng em cũng khó chịu vô cùng.

Dung Dung mỉm cười nắm lại tay Hiền Nhi:

- Cảm ơn Hiền Nhi. Em thật là cô gái dễ thương, phúc hậu.

- Rất tiếc là anh hai cả năm nay không thấy ghé thăm bọn em. Không biết giờ này anh ấy ở đâu nữa. Dung tỷ còn ở lại Hội An lâu không, em bảo Việt Nhi đi Phú Xuân nhắn tin cho anh hai đến thăm chị?

Dung Dung nở nụ cười héo hắt:

- Thôi đừng! Chị không muốn gặp lại anh hai của Hiền Nhi nữa.

Hiền Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên:

- Sao vậy?

- Lúc trước, Trương huynh có nói chỉ muốn coi chuyện gặp gỡ giữa chị và huynh ấy như là một kỷ niệm đẹp bên đời. Chị thấy điều đó thật hợp lý. Không gặp lại nữa sẽ hay hơn.

Hiền Nhi nhìn Dung Dung rươm rướm lệ:

- Hiền Nhi thật không biết phải nói sao để san sẻ bớt nỗi buồn của chị. Bao giờ Dung tỷ trở về Phúc Kiến? Chị còn trở lại đây nữa không?

- Mai. Có lẽ sẽ không bao giờ.

- Thật ư?

- Ừ!

- Đã vậy Hiền Nhi cầu cho Dung tỷ được vui vẻ và hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.

- Cảm ơn Hiền Nhi. Chị sẽ sống vui vẻ như lời chúc của em.

Rồi như chực nhớ ra điều gì, nàng nói tiếp:

- Trưa nay, Hiền Nhi đãi bọn chị một bữa đi.

Hiền Nhi bối rối:

- Dạ, nhưng bọn em ở đây không có gì để mời Dung tỷ cả. Chị chờ em chạy ra chợ mua ít đồ nhé. Dù vậy cũng sẽ chẳng có gì ngon đâu, chỉ sợ chị nuốt không vô mà thôi.

Dung Dung mỉm cười:

- Hiền Nhi đừng lo. Sau vài lần gặp gỡ Trương huynh, chị đã thay đổi hoàn toàn cung cách sống rồi. Các em có thứ gì thì chúng ta sẽ cùng nhau ăn thứ ấy.

Hiền Nhi mừng rỡ nói:

- Như vậy thì hay lắm. Chị cho em một chút thời gian, sẽ có một bữa cơm mời chị ngay thôi.

Nàng bèn sai Việt Nhi và Thảo Nhi chạy ra chợ mua thêm thực phẩm, sai bọn trẻ đi hái rau quả trong vườn chuẩn bị nấu nướng. Thu Hồng theo Hiền Nhi ra sau bếp nói:

- Để tôi giúp Hiền Nhi một tay.

Hiền Nhi nói:

- Ơ... ờ mà cũng được. Chị em chúng ta không biết rồi còn có dịp gặp nhau nữa hay không. Coi như lần vào bếp này là một kỷ niệm đẹp của hai chị em mình nhé.

- Vâng. Trở về bên ấy, mỗi lần vào bếp tôi sẽ nhớ đến Hiền Nhi.

Hiền Nhi cười nói:

- Chỉ lúc nào vào bếp thôi sao?

- Đâu có. Lúc nào cũng nhớ, nhưng khi vào bếp thì nhớ nhiều hơn.

Cả hai nhìn nhau cười vui vẻ, vừa bắt tay làm bếp vừa trò chuyện thân mật. Hiền Nhi nói:

- Thấy công chúa đau buồn em thật mềm cả lòng mình ra. Mong cho thời gian sẽ giúp chị ấy chóng nguôi ngoai.

Thu Hồng nói:

- Công chúa đã qui y rồi. Sau chuyến đi gặp vương gia lần này công chúa trở về sẽ thí phát.

Hiền Nhi trố mắt ngạc nhiên:

- Thật ư? Công chúa đẹp như vậy, lại giàu sang danh giá nữa sao lại bỏ tất cả?

- Công chúa nói chính vì sắc đẹp và tiền tài đó nên mới phải đi tu. Người không muốn đi theo vết xe cũ của mẹ và ngoại tổ. Công chúa muốn làm như ngoại tổ mẫu Viên Viên lúc cuối đời, cầu Phật tổ độ trì để giảm bớt tội nghiệp cho vương gia.

Hiền Nhi buồn bã nói:

- Thật tội nghiệp cho công chúa. Công chúa còn anh chị em gì nữa không?

- Còn một người em trai mới mười tuổi đang theo học võ ở Võ Đang.

- Mừng cho công chúa. Thế còn Thu Hồng tỷ thì sao?

- Tôi từ bé đã được công chúa mang về nuôi. Công chúa đi tu, tôi cũng sẽ theo người.

- Còn Âu Dương huynh?

- Anh ấy quyết định làm người coi vườn cho chùa để bảo vệ công chúa. Công chúa nói cách gì anh ấy cũng không chịu từ bỏ ý định của mình.

Hiền Nhi thở dài:

- Em không biết nói gì cho phải bây giờ nữa.

Thu Hồng mỉm cười:

- Hiền Nhi không cần áy náy. Phật dạy tu là cõi phúc. Tôi cầu chúc cho Hiền Nhi suốt đời hạnh phúc. Mà một người tốt như Hiền Nhi, tôi không cầu thì cũng sẽ gặp nhiều hạnh phúc thôi.

- Chị đừng có khen em quá cỡ như thế. Em mà người tốt nỗi gì.

Trưa hôm đó, Dung Dung ngồi quây quần với đám trẻ mồ côi ăn một bữa cơm đặc biệt nhất đời nàng. Từ khi nghe tin cha mình nổi loạn khiến cho hàng trăm người bị chết, nàng quyết ý theo gương ngoại tổ mẫu xuống tóc đi tu với tâm nguyện giảm bớt đi hung nghiệp cho cha mình. Từ lúc ấy, nói đúng hơn là từ sau những lần trò chuyện với Văn Hiến, cách nhìn đời của nàng đã thay đổi hẳn. Trưa nay ngồi nhìn những đứa trẻ mồ côi vui vẻ ăn uống, lòng nàng nao nao nhiều cảm xúc khó tả. Buổi cơm trưa đạm bạc nhưng lại là bữa cơm ngon miệng nhất đời nàng. Ăn cơm xong, nàng nói chuyện vui vẻ với đám trẻ, hỏi han chúng đủ thứ việc. Cử chỉ, lời nói và hành động của nàng bây giờ thật khác hoàn toàn với trước đây, khi nàng mới đặt chân lên phố Hội An. Nàng nghĩ thầm "Đất nước này, những con người này mới thân ái làm sao!".

Trước khi từ giã trở về, nàng bảo Âu Dương Long mang hai gói quà một lớn một nhỏ vào. Nàng đưa gói nhỏ cho Hiền Nhi:

- Chị có món quà này tặng cho Hiền Nhi để mừng khi nào em xuất giá.

Hiền Nhi đỏ mặt:

- Trời ơi, đâu biết chừng nào em lấy chồng mà chị tặng quà mừng xuất giá. Hổng chừng em ở vậy đến già thì sao?

Dung Dung mỉm cười:

- Cũng không sao, thì muội cứ giữ lấy để làm kỷ niệm. Nhưng mà chị tin rằng đời em sẽ được nhiều hạnh phúc.

Nàng dúi chiếc hộp vào tay Hiền Nhi rồi bảo Âu Dương Long trao gói quà lớn cho Việt Nhi. Nàng nói với bọn nhỏ:

- Phần quà này chị tặng cho các em. Gọi là món quà kỷ niệm ngày chị em chúng ta gặp mặt.

Việt Nhi đỡ lấy gói quà rất nặng từ tay Âu Dương Long, nó cúi đầu lễ phép nói:

- Em xin thay mặt anh cả và các em cảm ơn Dung tỷ. Chúc chị vạn sự an lành.

Dung Dung ôm bé Út hôn nó mấy cái rồi từ biệt:

- Cảm ơn các em. Chị đi nhé.

Út Nhi rươm rướm nước mắt nói:

- Dung tỷ vừa đẹp lại vừa tốt bụng nữa. Út thương chị lắm. Chị phải trở lại thăm Út đó.

Dung Dung mỉm cười, nhéo nhẹ vào má nó:

- Ừ, chị sẽ cố gắng trở lại thăm Út.

Hiền Nhi rơi nước mắt tiễn ba người ra cổng. Nàng đứng nhìn theo đến khi bóng ba con ngựa mất hút dần mới buồn bã trở vào nhà. Việt Nhi nói:

- Chị hai, không biết trong gói quà có gì mà nặng thế. Chúng ta mở ra coi thử đi.

- Chờ anh cả về rồi hãy mở. Em mang cất đi.

Tối hôm đó, Hồng Liệt trở về, bọn nhỏ ầm ĩ khoe có một nàng công chúa đẹp như tiên đã ghé thăm và tặng quà cho chúng. Chàng hỏi Hiền Nhi:

- Công chúa Dung Dung đến thăm à?

Hiền Nhi buồn bã gật đầu.Thấy vậy Hồng Liệt hỏi tiếp:

- Có chuyện buồn sao?

Hiền Nhi rươm rướm nước mắt kể lại mọi chuyện cho anh cả nghe. Cuối cùng nàng nói:

- Thật tội nghiệp cho chị ấy. Một người vừa có nhan sắc vừa có tiền tài bậc ấy mà lại buông bỏ tất cả để đi tu. Hình như anh cả biết Dung tỷ trở lại Hội An rồi phải không?

Hồng Liệt ậm ừ:

- Ừ...