Én Liệng Truông Mây - Hồi 21 - Phần 2

Thành Bá Bích là ngôi thành nhỏ của người Chiêm Thành thuở xưa, nay đã đổ nát hoang tàn. Thành nằm trong vùng núi hiểm trở bên bờ hạ lưu sông Đá Hàng, còn gọi là sông Kút, gần suối Hầm Hô. Lía từ biệt bạn, một mình mang theo thanh Đoạn Hồn đao của thầy truyền lại tìm đến sào huyệt bọn cướp. Ba tên lâu la canh giữ bên ngoài thấy có người lạ mặt tiến vào thành liền chặn đường lớn tiếng hỏi:

- Ê tên kia, không biết đây là nơi cấm địa hay sao mà xông vào vậy? Muốn toi mạng hả con?

Lía khoanh tay trước ngực hỏi:

- Bọn bay mua vùng đất này rồi à?

Tên lâu la thấy tướng mạo uy dũng của Lía, lại ăn nói kiểu nhát gừng như chẳng coi chúng vào đâu nên cũng hơi chột dạ. Nhưng vì nghĩ đây là sào huyệt của mình nên nói cứng:

- Không cần mua! Bọn tao cứ khoanh vùng lại thành cấm địa, kẻ nào xấu số tiến vào là toi mạng, mày biết chưa?

Lía mỉm cười:

- Vậy để tao cứ tiến vào thử xem có toi mạng hay không nhé?

Nói rồi hai tay vẫn khoanh trước ngực, chàng ung dung tiến thẳng vào. Ba tên cướp thấy vậy liền rút đao ra thủ thế. Một tên la lớn:

- Ngươi muốn chết thật à?

Lía chẳng thèm để ý mà cứ thản nhiên bước tới. Ba tên cướp liền bao vây chàng lại rồi đồng loạt vung đao tấn công. Lía hất đầu một cái, hai đuôi tóc của chàng tung bay tạo thành một vòng tròn quất thật mạnh vào tay ba tên cướp, ba thanh đao trên tay chúng vụt văng ra xa. Chàng tiếp tục bước vào bên trong, bỏ mặc ba tên cướp đứng chết trân vì kinh ngạc và sợ hãi. Phải mất một lúc thì một tên trong bọn mới định thần lại được, vội chạy lại gõ vào cái phèng la báo động.

Nghe tiếng phèng la báo động inh ỏi, mười mấy tên cướp từ bên trong xách vũ khí chạy ra, xếp thành một hàng trước kẻ lạ mặt đang khoanh tay đứng hiên ngang. Ba tên gác cổng vội chạy đến nói với tên đứng giữa:

- Cha Sót, tên này ở đâu xông vào, bọn em chặn lại nhưng bị hắn đánh có một chiêu đã bay mất vũ khí. Cha Sót trị hắn đi.

Ma Saot trợn mắt chửi:

- Ăn hại! Ba đứa mà không chặn nổi một thằng khùng này à? Cút ra!

Rồi hắn hất hàm hỏi:

- Ngươi là ai? Ở đâu dám tới đây sinh sự với bọn tao? Kể ra gan mày cũng lớn lắm đó chứ.

Lía đáp:

- Tao từ trên trời xuống. Không phải đến đây để sinh sự mà là để đập bể mấy cái đầu thú vật của bọn bay. Mày là Ma Saot phải không? Kêu thằng Ma Pon ra đây luôn cho tao.

Ma Saot nghe tên lạ mặt ăn nói hống hách thì giận đỏ mặt tía tai. Hắn hét lớn:

- Thằng điên này chắc chán sống rồi. Năm Sức, mày vặn họng nó lại để cho nó hết nói bậy.

Năm Sức nghe Ma Saot ra lệnh liền bước tới. Hắn cao lớn dềnh dàng, bắp thịt trên hai cánh tay trần nổi lên cuồn cuộn, trông rất lực lưỡng. Năm Sức không nói tiếng nào, hắn gồng hai tay xông vào chụp ngay cổ của Lía. Lía quơ nhẹ một tay, dùng nhu thuật vuốt vào tay hắn rồi đẩy qua. Thân hình to lớn như trâu của Năm Sức bị kéo ngang, đâm đầu mất đà lao tới trước mấy chục bước mà không sao dừng lại được. Chẳng những Năm Sức mà cả bọn cướp đứng đó trông thấy đều hết sức ngạc nhiên. Xưa nay Năm Sức nổi tiếng mạnh hơn cọp, vậy mà chỉ một cái đẩy tay nhẹ của tên lạ mặt thôi là hắn đã cắm đầu dúi về trước không cưỡng lại được. Việc xảy ra cứ y như tên lạ mặt này vốn là người trời như hắn đã tự xưng vậy.

Năm Sức giận lắm, hắn quay người lại gầm lên một tiếng rồi phóng người nhắm thẳng vào Lía, hai bàn tay hộ pháp của hắn mở ra sẵn sàng bóp nát cổ địch thủ. Nhưng hắn vừa đến gần thì Lía đã lắc đầu một cái, hai đuôi tóc của chàng bay ra quấn vào hai tay Năm Sức. Sau chàng xoay người hất mạnh, cả thân hình đồ sộ của hắn bắn vào vách thành đánh sầm một cái, vách tường đổ xuống ào ào. Năm Sức nằm yên một đống cạnh đống gạch đất.

Bây giờ, sự kinh ngạc ban đầu đã trở thành sự kinh hoàng trên nét mặt của cả bọn cướp. Ma Saot rút thanh đao ra cầm trên tay, bọn lâu la thấy vậy cũng rút hết vũ khí ra lăm lăm bao vây Lía. Chàng nhìn Ma Saot gằn giọng:

- Tao đã nói kêu thằng Ma Pon ra đây, tao chấp luôn hai anh em mày. Nếu trong vòng mười chiêu mà tao không hạ được hai anh em mày thì tao xá ba xá rồi bỏ đi ngay. Kêu nó ra đi! Tao không muốn giết bọn lâu la tôm tép này.

Ma Saot chưa kịp trả lời thì từ bên trong cửa thành có tiếng cười thật lớn vang ra:

- Ha ha... Khẩu khí này chỉ có người trên trời xuống mới nói ra được. Ta nghe đã tai lắm. Ha ha...

Tiếng cười chưa dứt thì một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, khuôn mặt đỏ tía với hàm râu quai nón rậm đã xuất hiện. Thân hình hắn to lớn, hùng dũng, bước đi vững vàng. Lía liếc nhìn hắn, chàng nghĩ thầm: “Tên này chắc khỏe lắm đây, trông tướng của hắn cũng đáng mặt anh hào lắm.”

Ma Pon bước ra sân, bọn cướp liền dạt ra hai bên nhường lối rồi đồng thanh cúi đầu hô lớn:

- Chào Cha Pon!

Ma Pon không để ý đến bọn thuộc hạ, hắn nhìn Lía hỏi:

- Ngươi từ trên trời xuống nộp mạng à?

Lía gật đầu đáp:

- Từ trời xuống để đập bể đầu bọn thú vật cướp của giết người lũ bay chứ không phải để nạp mạng.

Ma Pon ngửa mặt cười cuồng dại:

- Nói hay lắm! Đơn đao vào vùng cấm địa của bọn ta, còn dám buông lời xấc láo như vậy thì thật đáng khen! Đáng khen!

- Khỏi khen! Hai anh em ngươi cùng vào một lúc hay đợi ta giết từng thằng?

Ma Pon giờ đã nổi giận thật sự, hắn lớn tiếng:

- Một mình ta cũng đủ bẻ cổ tên xấc láo ngươi rồi!

Lía tự nãy giờ đã nảy sinh ra một chủ ý mới nên chàng quyết định làm cho bọn cướp này phải tâm phục khẩu phục. Chàng nói:

- Một mình ngươi thì trong vòng năm chiêu nếu ta không hạ được thì ta xin xá ba xá, kêu ba tiếng Cha Pon rồi ra đi không bao giờ bén mảng trở lại đây nữa.

Ma Pon nghe địch thủ nói chắc như vậy, lại thấy tướng mạo của Lía như thiên thần trong lòng cũng hơi hoảng nhưng hắn không tin trên đời lại có người có thể hạ mình trong vòng năm chiêu nên cười hề hề nói:

- Ta thích tính cách của ngươi lắm. Nếu ngươi thua thì cứ ở lại đây làm đàn em của ta cũng được.

- Được! Quân tử nhất ngôn! Ngươi muốn đấu quyền cước hay vũ khí?

Ma Pon tự tin vào đường quyền tuyệt diệu của cung đình Xiêm La nên đáp:

- Quyền cước!

- Tốt! Mời!

Ma Pon cởi phăng áo, quăng cho bọn thủ hạ. Trên bộ ngực trần của hắn có nhiều hình xăm chằng chịt. Hắn bước tới đứng đối diện với Lía, hai tay chắp lại để trên trán như vái Phật, đó là kiểu chào nhau trước khi giao đấu của người Xiêm La. Lía cũng ôm quyền chào đáp lễ. Ma Pon bỗng hạ người thấp xuống hét lớn:

- Ta ra tay đây!

Hắn lướt nhanh người tới, bàn tay trái biến thành cương đao xỉa nhanh vào mặt còn cùi chỏ tay phải thì đánh thốc từ dưới lên cằm của địch thủ. Lối đánh nhập nội, ra đòn ngắn của hắn thật thần tốc và hiểm hóc. Lía bước chéo chân qua bên trái để cho cùi chỏ của Ma Pon lướt sát mặt mình. Chàng định dùng tay trái vỗ vào đầu Ma Pon nhưng hắn đã chuyển nhanh tay phải, giật ngang cùi chỏ vào ngực Lía, đầu gối chân phải xốc lên thúc vào hạ bộ của chàng. Cú đánh thật gọn gàng, nhanh chóng và kín đáo, Lía giật mình bước thoái lui thoát khỏi mấy đòn đó, miệng la lớn:

- Quyền hay!

Ma Pon xuất chiêu lợi thế đời nào bỏ lỡ tiên cơ, hắn lao nhanh vào người Lía. Từ trên cao hắn đánh mạnh đòn tay trái vào đầu địch thủ, còn tay phải đánh móc từ dưới sườn thốc lên, đồng thời là cú đá tạt ngang hông của chân phải. Đòn của hắn tung ra liên hoàn không ngừng. Vì là đòn ngắn nên lối đánh này vừa công lại vừa thủ rất ít sơ hở. Lía thấy kiểu đánh mới lạ, khác hẳn võ học Đại Việt thì lấy làm thích thú lắm. Chàng chuyển bộ thoát ra khỏi vùng kiềm tỏa của quyền cước địch thủ, miệng lên tiếng khen:

- Quyền cước hay, còn hai chiêu nữa.

Ma Pon thấy địch thủ ung dung né tránh những đòn độc của mình, trong lòng vừa sợ vừa giận. Hắn hét lớn một tiếng, tung người lên cao, chân trái đá vào cằm còn gót chân phải thì lại đá giật xuống vai Lía. Cú đá song phi hai chiều này vừa hiểm hóc vừa lạ lùng. Lía đảo bộ thật nhanh tràn qua bên trái, hai tay dùng nhu quyền của Bạch gia xô nhẹ vào hai chân của Ma Pon, tay phải đập mạnh vào mặt hắn một chưởng. Ma Pon co hai tay lên đỡ nhưng tay trái của Lía đã từ dưới vỗ lên lưng hắn đúng ngay huyệt tâm du. Ma Pon hự một tiếng, rơi người xuống đất như một cái bị thịt, muốn nín thở vì tim bị chấn động mạnh. Ma Pon biết địch thủ đã nương tay, nếu không với sức mạnh của Lía, chỉ cần vỗ mạnh hơn chút nữa tim của hắn đã vỡ rồi. Hắn nằm dưới đất nhìn Lía bằng ánh mắt biết ơn.

Ma Saot đứng ngoài thấy anh mình bị đánh hạ nhanh như vậy liền múa đao xông vào tấn công. Hắn chém một lúc ba bốn đao liên tiếp, thế đao thật hiểm và thần tốc buộc Lía phải tung người lên cao thoát ra. Ma Saot lướt tới ra chiêu công tiếp, đường đao xé gió nghe vù vù. Lía tung người ra sau né tránh, miệng la lớn:

- Dừng tay!

Ma Saot nghe tiếng hét như sấm thì giật mình dừng tay. Lía nhìn hắn hỏi:

- Ngươi là tên chuyên bắt đàn bà phụ nữ về hãm hiếp phải không?

Ma Saot hung tính trong người đã nổi lên, hắn đáp:

- Đúng. Rồi đã sao?

Lía gằn giọng:

- Rồi ta sẽ giết ngươi chớ sao?

Ma Saot nghe giọng nói lạnh băng đầy sát khí của Lía mà rợn tóc gáy. Hắn hét lớn:

- Tất cả cùng xông lên giết tên xấc láo này cho ta!

Đám lâu la nghe lệnh liền vung đao kiếm bao vây Lía. Chàng nói lớn:

- Bọn thủ hạ các người khôn hồn bỏ vũ khí xuống thì ta sẽ tha cho. Tên nào hung hăng, mất mạng đừng có trách ta.

Tiếng nói như sấm rền khiến bọn lâu la ù cả tai, chúng sợ quá lui lại hai ba bước liền. Ma Saot nạt lớn:

- Sợ gì nó? Tất cả xông lên!

Đám lâu la nhìn khí thế của Lía, tất cả đều cầm vũ khí thủ thế nhưng không tên nào dám xông lên cả. Ma Saot biết nếu mình không tiến lên trước thì đám thủ hạ sẽ chẳng tên nào dám. Hắn liền múa đao tấn công Lía. Lía biết tên này là hung thủ chính của những vụ hãm hiếp phụ nữ nên quyết ý giết hắn để trừ hại cho dân. Chờ thanh đao của Ma Saot chém tới, chàng liền chuyển bộ thật nhanh để đường đao lướt qua người. Sau đó chàng hét lớn một tiếng, dùng Bạch gia cương quyền tung một cú đấm thôi sơn vào ngực hắn. Cú đánh nhanh như chớp giật, Ma Saot lãnh trọn cú đấm, cả người hắn như diều đứt dây, bay đập vào vách tường thành rơi xuống đánh bịch rồi nằm im. Lục phủ ngũ tạng bể nát, hắn chết ngay tại chỗ.

Lía đảo mắt nhìn đám lâu la hỏi:

- Các ngươi còn chưa chịu bỏ vũ khí xuống à?

Đám lâu la run rẩy thả vội vũ khí xuống đất, mặt cắt không còn chút máu, mắt lấm lét nhìn Lía như nhìn vị hung thần. Ma Pon giờ đã ngồi dậy được, hắn cố hét lớn:

- Ngươi đã giết em ta, hãy giết luôn ta đi!

- Ta muốn giết ngươi thì ngươi đã chết từ lúc nãy rồi. Tên Ma Saot cướp bóc chưa đủ còn giở trò đồi bại hãm hiếp phụ nữ nên ta mới giết đi để trừ hại cho đời. Ta vốn không muốn giết người, ngươi hãy dẫn bọn đàn em trở về Côn Man kiếm việc lương thiện để sinh sống. Cái nghề ăn cướp như các ngươi trước sau gì cũng sẽ chết thảm như tên Ma Saot kia mà thôi.

Nói rồi, Lía quay sang bọn lâu la ra lệnh:

- Các ngươi ai là người Côn Man thì mau đem hắn đi đi.

Năm tên trong bọn liền bước ra dìu Ma Pon đứng lên. Hắn trúng một chưởng của Lía, bao nhiêu công lực đã bị tiêu tán hết, giờ hắn chẳng khác gì một người bình thường. Hắn trừng mắt nhìn Lía:

- Ngươi không giết ta, có ngày ta sẽ tìm đến trả thù cho em ta, ngươi đừng hối hận.

- Khí phách lắm. Nhưng ta khuyên ngươi nên trở về làm ăn lương thiện may ra sẽ được sống lâu hơn.

Xong, Lía quay sang mấy tên còn lại hỏi:

- Trại có ngựa không?

Một tên khoảng ngoài ba mươi tuổi, có lẽ là đàn anh trong nhóm đáp:

- Dạ có!

- Vào mang ra cho bọn chúng sáu con ngựa. Kho có tiền không? Cho chúng một số tiền lộ phí để chúng lên đường.

Tên nọ liền dẫn theo vài tên khác đi lấy ngựa. Hắn y lời Lía, lục trong kho mang tiền ra cho bọn Ma Pon. Sáu tên Côn Man mang theo xác Ma Saot lặng lẽ leo lên ngựa băng rừng đi về hướng nam. Lía hỏi tên cướp lúc nãy:

- Anh tên gì?

Tên nọ đáp:

- Dạ, Lưu Đằng!

- Bọn Côn Man đi rồi, còn lại ai là người đầu đàn?

Lưu Đằng đáp:

- Dạ tôi. Lúc trước tôi là thủ lĩnh ở đây, sau bọn Côn Man ra chiếm cứ thành này, tôi đánh không lại Ma Pon nên đành phải tôn hắn làm thủ lĩnh.

- Bọn anh có tất cả bao nhiêu người?

- Dạ, hai mươi.

- Tất cả giải tán, ai về quê nấy tìm việc gì đó sống đời lương thiện. Từ nay không nên làm nghề ăn cướp, giết người nữa.

Lưu Đằng nói:

- Tôi vì giết một tên quan chó nên lãnh án tử hình. Vì vậy mới trốn lên núi làm nghề ăn cướp, nay bỏ núi xuống đồng bằng là tự đưa cổ mình cho bọn lính chém. Thôi thì chi bằng hiệp sĩ giết tôi ở đây cho tiện, khỏi bị chúng hành hạ.

Lía nghe hoàn cảnh của Lưu Đằng cũng giống mình nên hỏi tiếp:

- Nhà anh ở đâu? Tại sao lại giết tên quan chó đó?

- Tôi ở thôn Phú Thành, sát chân núi Mò O về phía bắc. Tên xã trưởng xã quê tôi có một thằng con làm cai đội ở huyện. Một hôm hắn về nhà thấy con gái một người hàng xóm của tôi xinh đẹp, hắn nhất định đòi cưới. Nhưng cô gái đã đính hôn với một thanh niên trong làng nên không chịu. Tên cai đội liền tìm cớ bắt nhốt chàng thanh niên đó rồi ép cô gái làm vợ. Tôi vì sự bất bình nên lên tiếng can thiệp, không ngờ tên cai đội cho lính đánh tôi. Tôi điên tiết đã đánh bọn lính một trận, chưa hả giận tôi còn nện tên cai đội mấy đấm, ai dè hắn là đồ công tử bột, chịu không nổi vài đấm nên đã chết tại chỗ. Tôi sợ quá bỏ nhà chạy lên rừng Vĩnh Thạnh trốn, sau đó tụ tập mấy anh em cùng cảnh ngộ đi làm ăn cướp. Nay đã mười mấy năm rồi.

Lía cười ha hả nói:

- Đánh hay lắm! Phải đánh bọn quan liêu hống hách ỷ thế hiếp người ấy một trận như vậy mới đáng mặt làm trai. Còn các anh em khác thì sao?

Lưu Đằng bèn chỉ từng người, nói sơ hoàn cảnh của họ. Tựu chung tất cả đều đang phải trốn tránh tù tội nên mới trở thành ăn cướp. Lía nghe xong bèn nói:

- Không giấu gì anh em, bảy năm trước tôi cũng đã đấm chết một tên đội trưởng bức hiếp người và cũng mang án tử hình, giờ vẫn còn đang bị truy nã.

Lưu Đằng nói:

- Đã vậy thì anh ở lại đây với chúng tôi. Tài nghệ như anh chúng tôi xin tôn lên làm đầu lĩnh. Chúng ta sống ngoài vòng cương tỏa, Bá Bích thành này hiểm trở, bọn quan lính chẳng làm gì được chúng ta đâu.

Lía cười:

- Ta đến đây là để giải tán đám cướp thành Bá Bích này giúp dân chúng, giờ ở lại làm ăn cướp thì còn ra thể thống gì nữa?

- Thế bây giờ đầu lĩnh định đi đâu, làm gì? Những kẻ mang trọng tội như chúng ta đâu còn đất dung thân nữa. Trở về đồng bằng để nộp mạng cho bọn quan lính tham tàn đó thì tôi thà tự sát còn sướng thân hơn.

Cả bọn cùng lên tiếng:

- Lưu đại ca nói đúng! Chúng tôi thà chết chứ nhất định không để bọn quan lính bắt!

Lía nghe Lưu Đằng nói thì giật mình, nghĩ lại hoàn cảnh của mình và những tên cướp ở đây sao mà giống hệt nhau. Đúng là cả bọn không còn đất dung thân thật. Trời đất mênh mông nhưng những con người này vì lòng nhiệt thành bênh vực cho kẻ khó mà bị loại ra khỏi xã hội. Chàng thở dài ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Thôi thế này vậy, chúng ta đều xuất thân từ giai cấp nghèo khó phải không?

Cả bọn đồng thanh đáp:

- Đúng vậy!

- Bản thân chúng ta và những người nghèo khó như chúng ta đều bị bọn quan lính, cường hào ác bá ức hiếp mới ra nông nỗi này phải không?

- Đúng vậy!

- Chúng ta vì cùng đường mới trở thành ăn cướp, vậy sao không đi ăn cướp của bọn nhà giàu, quan lính mà chia cho những người nghèo khó như chúng ta?

Lưu Đằng vỗ tay nói:

- Ý kiến hay lắm! Chúng ta sẽ đi cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo. Chúng ta phải giúp đỡ cho những người cùng khổ. Hay lắm!

Một tên hưởng ứng theo:

- Đúng vậy! Chúng ta tôn vị hiệp sĩ này lên làm thủ lĩnh, từ nay chúng ta làm ăn cướp nhưng là ăn cướp hiệp nghĩa.

Một tên khác lên tiếng, hỏi vặn vẹo tên vừa nói:

- Ăn cướp là ăn cướp, mày nói ăn cướp hiệp nghĩa là sao?

Tên nọ vênh mặt lên giải thích:

- Mày đúng là đồ văn dốt võ nát. Ăn cướp hiệp nghĩa là những người ăn cướp chuyên làm chuyện nghĩa hiệp đó.

Cả bọn cười ồ lên. Tên bị chê bĩu môi:

- Tưởng mày giải thích nghĩa lý thế nào, ai dè mày cũng dốt đặc cán mai như tao. Ăn cướp hiệp nghĩa là ăn cướp nghĩa hiệp. Nói chuyện trớt quớt mà cũng bày đặt lên mặt chê người khác.

Lía cười nhìn mọi người nói:

- Tốt! Anh em đồng lòng như vậy thì hay quá. Tôi tên Lía, năm nay mới hai mươi hai tuổi thôi, không thể làm thủ lĩnh được. Hãy để nhiệm vụ ấy lại cho anh Lưu Đằng.

Lưu Đằng vội chắp tay xá:

- Không được, ngàn lần không được! Xưa nay làm ăn cướp thì ai tài nghệ giỏi hơn làm thủ lĩnh. Tôi bất tài vô dụng không dám nhận. Xin Lía đại ca nhận nhiệm vụ này cho.

Cả bọn đồng thanh nói:

- Xin Lía đại ca nhận chức thủ lĩnh, đừng từ chối nữa!

Năm Sức đã tỉnh lại nãy giờ, hắn cất giọng ồ ề lên tiếng:

- Đúng vậy! Đại ca Lía phải làm thủ lĩnh mới được. Ai khác làm Năm Sức này cũng sẽ không phục đâu.

Hắn bị Lía đánh có hai cú mà đã tâm phục khẩu phục rồi. Lía biết không thể từ chối nên chắp tay nói:

- Đã vậy tôi không khách sáo nữa. Nhưng tôi có một vài điều kiện, anh em nhất định phải tuân thủ, nếu ai trái lời sẽ bị trừng trị thích đáng.

Lưu Đằng nói:

- Xin thủ lĩnh cứ ban lệnh!.

Lía nói:

- Thứ nhất, không được tự ý cướp bóc bừa bãi. Mục tiêu của chúng ta là đám cường hào, ác bá và quan lính. Cướp được bao nhiêu, chỉ giữ một phần cho chúng ta làm lương thực để sống, còn lại phát hết cho người nghèo và ăn mày. Thứ hai, tuyệt đối không được hãm hiếp phụ nữ. Tội này nặng nhất, ai vi phạm sẽ bị xử tử tại chỗ, bất kể là ai. Thứ ba, không được giết người bừa bãi, trừ trường hợp bất khả kháng. Tôi sẽ chỉ cho mọi người một bài côn, chúng ta hành sự không mang theo đao kiếm, chỉ sử dụng côn để tránh gây tử vong đáng tiếc. Thứ tư, chúng ta là những người cùng khốn, phải biết thương yêu đùm bọc những người cùng khốn. Anh em trong trại phải thương yêu nhau, không được sinh thù oán. Ai có điều kiện hoàn lương thì sẽ được hoan nghênh. Chúng ta sẽ giúp đỡ cho người ấy trở về nhưng nếu phản bạn sẽ bị tử hình.

Nói đến đây, Lía đưa ánh mắt như điện nhìn quanh:

- Nếu ai vi phạm bốn điều cơ bản này sẽ bị xử phạt nghiêm minh. Anh em đồng ý không?

Cả bọn cùng đưa tay lên ngực hô lớn:

- Dạ, đồng ý, thưa thủ lĩnh!

Lưu Đằng quay sang nói với tên đứng sát mình:

- Ngươi ra tàu ngựa dẫn con ngựa trắng vào đây. Chúng ta dùng con thần mã này làm quà ra mắt cho thủ lĩnh.

Tên nọ dạ một tiếng rồi chạy đi ra phía sau thành. Lát sau, hắn dẫn đến một con ngựa trắng cao to, trước trán có một chòm lông đỏ như hột châu đính vào đó. Lưu Đằng nói:

- Tặng thủ lĩnh đại ca con ngựa này. Nó là con thiên lý mã sức đi ngàn dặm.

Lía chắp tay nói:

- Cảm ơn anh Lưu và các bạn. Tôi sẽ tặng các bạn một bài côn để đáp tạ.

Chàng bước lại quan sát con ngựa. Con ngựa trông thấy Lía thì ngửi ngửi vài cái rồi không ngừng ve vẩy cái đuôi trắng mượt. Lía thấy con ngựa này quen lắm liền hỏi Lưu Đằng:

- Anh bắt con ngựa này ở đâu vậy? Quả là con ngựa tốt.

Lưu Đằng đáp:

- Hơn mười năm trước, lúc mới chạy trốn vào rừng, tôi gặp hai mẹ con nhà kia cưỡi con ngựa này. Tôi thấy nó tốt quá, nghĩ là có thể dùng nó để đào tẩu khi cần kíp nên đã cướp đi, còn lấy bớt một ít vàng bạc của họ nữa. Chuyện này đã làm tôi áy náy cho tới tận giờ. Tội nghiệp người đàn bà, hình như bà ta đang bệnh, còn thằng nhỏ thì mới chừng mười tuổi.

Lía bỗng bật cười ha hả:

- Thì ra là anh! Thảo nào tôi thấy quen quen. Anh có biết thằng nhỏ đó là ai không?

Lưu Đằng nghe hỏi thì ngờ ngợ, hắn nhìn kỹ Lía một hồi rồi đỏ mặt hỏi:

- Có phải là thủ lĩnh không?

- Trái đất quả thật tròn quá. Là ta đó. Lần đó mẹ con ta bị ăn cướp mà trong lòng vẫn thán phục ngươi. Ăn cướp mà còn có lương tâm để lại cho một số vàng. Ha ha...

Lưu Đằng thất kinh cúi đầu nói:

- Thuộc hạ có lỗi lớn. Xin thủ lĩnh trách phạt.

- Sao lại phạt? Ta còn phải khen ngươi là người tốt mới đúng chứ. Anh em thấy đó, chúng ta vì cùng đường mới làm ăn cướp, nhưng đừng để mất hết lương tâm. Anh em lấy chuyện của Lưu Đằng làm gương.

Lưu Đằng cảm động nói:

- Cảm ơn sự độ lượng của thủ lĩnh. Bọn chúng tôi xin ghi nhớ lời dặn này.

Lía quay sang vuốt ve con ngựa. Chàng bỗng nhớ mẹ mình ngày xưa rất yêu quí con ngựa này. Hai mắt chàng chợt đỏ hoe. Lưu Đằng đề nghị:

- Hôm nay chúng ta có thủ lĩnh mới, anh em mau tổ chức một buổi tiệc ra mắt thủ lĩnh và chúc mừng Bá Bích thành có người chủ mới xứng đáng cai trị.

Cả bọn nhao nhao tán đồng rồi chia nhau mỗi người một việc chuẩn bị cho bữa tiệc. Hôm đó, cả bọn ăn uống no say, lòng ai cũng đầy sảng khoái vì họ đã có một thủ lĩnh tài nghệ siêu quần.

Hôm sau Lưu Đằng dẫn Lía đi khắp nơi quan sát địa thế vùng Bá Bích. Lía bắt đầu dạy cho đám thuộc hạ bài côn mà chàng đã chế biến từ Bạch gia đao pháp. Có lần, cụ Bạch nhìn chàng biểu diễn bài côn đã không tiếc lời khen ngợi, cho rằng chàng là một nhân tài hiếm thấy trong nền võ học Đại Việt.

Từ đó, suốt một vùng tả ngạn sông Côn từ Tây Sơn thượng xuống tận bến My Lăng, nhóm cướp Bá Bích thành đã ghé thăm nhà của tất cả bọn cường hào, ác bá, tham quan, bắt chúng nộp của cải, lương thực để phân phát cho những nhà nghèo và số ăn mày ngày một đông kéo về phủ Quy Nhơn. Nhiều nhà giàu có mướn võ sư về canh giữ nhưng với đường côn vô địch của Lía và bọn thủ hạ, chưa có trận nào mà nhóm cướp Bá Bích thành thất bại cả.

Một hôm vừa xong vụ mùa, kho thóc huyện Tuy Viễn đang chứa rất nhiều lúa gạo. Lía bí mật thông báo cho bọn ăn mày tập trung bên bờ sông Côn, sau đó nửa đêm chàng cùng đám thủ hạ bất ngờ tấn công kho thóc, mang đi một lượng rất lớn lúa gạo ra phát hết. Đám ăn mày mừng đến rơi nước mắt. Bọn cướp đi rồi, bà con ôm bao gạo trong tay quì xuống khóc và vái tạ cảm ơn.

Trận đánh cướp kho thóc đó đã làm chấn động đến bọn quan binh phủ Quy Nhơn. Ngay cả tiếng tăm của bọn cướp thành Bá Bích với thủ lĩnh chú Lía cũng bay xa khắp Đàng Trong. Nơi nơi, câu chuyện đầu môi của mọi người thường là những trận đánh cướp ngoạn mục và công cuộc cứu giúp người nghèo của bọn chú Lía. Tên đốc trưng Đằng lo việc kho lúa bị một vố nặng suýt ở tù. Hắn vốn ghét Nguyễn Nhạc từ lâu, muốn hại Nhạc cho bỏ tức nên bèn kiếm chuyện đổ cho Nguyễn Nhạc có quen biết với tên đầu sỏ Lía. Chuyện nước lã khuấy nên hồ như vậy mà cũng khiến cho Nguyễn Nhạc phải một phen điêu đứng, lo lót chạy chọt mới yên. Nhạc căm tên đốc trưng Đằng này từ nhỏ nhưng biết thế của mình nên cắn răn chịu đựng. Bọn quân lính phủ và huyện mấy lần kéo tới vùng Bá Bích muốn thanh trừng bọn cướp nhưng vì địa thế nơi đó hiểm trở, vả lại bọn binh sĩ phần đông là con nhà nghèo bị bắt sung quân, chúng rất ái mộ việc làm của bọn cướp nên lần nào kéo quân đi cũng tay trắng trở về.