Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 07 - Phần 1
CHƯƠNG 7
Tôi nằm trên giường ba ngày, ôm một đống tài liệu tiếng Nhật, còn đầu giường thì để cả đống thuốc. Học y thế mà hay, dù có bị ốm nặng đến đâu cũng không cần tới bác sĩ khám mà tự điều trị. Ngày nào Lăng Lăng cũng tới thăm và nói chuyện với tôi. Anh chị Phùng cũng tới thăm tôi mấy lần và mang cho tôi một lọ thuốc dạ dày Nhật Bản, nói rằng thuốc đó rất tốt. Tần Tuyết cũng tới một lần, khuyên tôi nghỉ ngơi mấy ngày rồi tất cả sẽ qua, kiểu nói của cô ấy còn có vẻ của một bác sĩ hơn cả tôi.
Tôi ngồi dựa vào tường, cười, nói: “Mình bị đau dạ dày vì ăn quá nhiều cá.”
Sang ngày thứ tư thì dạ dày bớt đau, tôi ngồi dậy, cẩn thận chải đầu, rồi thoa một lớp phấn mỏng để che đi vẻ mặt xanh xao, tô một chút môi hồng rồi ra khỏi nhà, trên đường đi tình cờ gặp anh Phùng và Lăng Lăng. Anh Phùng khua khua một chiếc túi trước mặt tôi: “Đây là bánh bao chị em làm, bữa trưa chúng ta ăn cơm ở nhà ăn và cùng nếm thử tài nghệ của bà xã nhà anh.”
Vừa nghe nói tới việc ăn bánh bao, dạ dày của tôi lại quặn đau, nhưng không từ chối ngay ý tốt của người khác, tôi cố gật đầu: “Vâng, bữa trưa liên lạc lại nhé!”
Mới hơn mười một giờ, anh Phùng đã nhắn tin trên MSN: “Bánh bao Thiên Tân chính hãng, đến trước thì có phần, đến muộn không chờ. Địa điểm là nhà ăn của trường Y khoa.”
Phía dưới là một loạt tin trả lời của những người khác, rất đông vui. Lăng Lăng cũng nhắn, nói sẽ tới giữ chỗ cho tôi. Tôi lướt qua hàng danh sách của những người hồi âm lại tới cả n lần nhưng vẫn không thấy tên của Diệp Chính Thần, sau đó mới thu xếp tài liệu, đi tới nhà ăn.
Trong nhà ăn, tám, chín người quây quanh một chiếc bàn ăn ghép, trên bàn đặt đủ loại đồ ăn, trong đám đông ấy có cả Ngô Dương với bộ trang phục tập huấn. Tôi vừa bước tới, Lăng Lăng bèn đưa tay vẫy tôi: “Tiểu Băng, lại đây.”
Thấy không thể rút lui được nữa, tôi đành bước vào, cố mỉm cười, gật đầu với Ngô Dương, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống giữa anh và Lăng Lăng.
“Hi!” Ngô Dương chào tôi.
“Hi, đã lâu không gặp.”
“Mấy hôm trước anh đi Kyoto diễn tập.”
“Thế à?”
Ngô Dương lấy một chiếc bánh đưa cho tôi, tôi đón lấy, đúng lúc ấy ánh mắt tôi dừng lại ở phía cửa ra vào, một người đang đẩy cửa bước vào, tiếng ồn ào của đám đông chợt lắng xuống, nhưng tôi vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.
Diệp Chính Thần nhìn tôi, rồi lại nhìn Ngô Dương, vẻ mặt bình thản như không, ánh mắt xa lạ như chưa từng quen. Tôi định chào anh nhưng nhìn thấy biểu hiện ấy, tiếng “Hi” tắc lại trong cổ họng, không thể thốt ra được.
Diệp Chính Thần cũng không chào tôi và ngồi xuống chỗ cách xa tôi nhất. Mấy ánh mắt tò mò nhìn chúng tôi. Tôi thực sự cảm thấy không thể nào chịu đựng được, bèn đứng dậy: “Để tôi đi lấy trà cho mọi người uống.”
“Để mình đi cùng cậu.” Lăng Lăng hưởng ứng.
Tôi lấy chín chiếc cốc ở quầy phục vụ, Lăng Lăng đếm, tưởng tôi lấy thiếu, đang định lấy thêm thì tôi ngăn lại: “Đủ rồi.”
Lăng Lăng tưởng tôi không uống nên cũng không hỏi lại. Khi chúng tôi mang trà tới, mọi người đều đưa tay đón lấy, duy nhất chỉ có Diệp Chính Thần là ngồi im.
Lăng Lăng đứng ngay bên cạnh, vì thế cầm một cốc đưa cho anh. Có lẽ vì phép lịch sự và cũng có lẽ là không nỡ từ chối ý tốt của người đẹp nên Diệp Chính Thần đứng dậy. Nhưng đúng lúc Diệp Chính Thần đưa tay ra đón thì tôi giằng lấy cốc trà đó, đưa cho anh Phùng.
Không khí bỗng trở nên khác thường.
Để lấy lại không khí bình thường, tôi cười khan: “Sư huynh không uống loại trà này đâu... Từ trước tới nay anh ấy không bao giờ dùng cốc uống nước của nhà ăn.”
“Thế à?” Lăng Lăng như chợt hiểu ra, nhìn xuống tay tôi.
Trong tay tôi là chai nước tinh khiết vừa mua, vẫn còn hơi lạnh, chiếc chai đã hơi biến dạng.
“Cái này, phần anh.” Tôi đặt chai nước xuống chỗ bàn của Diệp Chính Thần.
“Cảm ơn!”
Anh nói cảm ơn tôi.
Tôi đã hầm canh cho anh, giúp anh cởi quần áo, kỳ lưng, gội đầu cho anh nhưng anh chưa bao giờ nói với tôi một lời cảm ơn, thế mà tôi chỉ đưa cho anh một chai nước tinh khiết có một trăm yên thì anh lại nói với vẻ khách sáo “cảm ơn”.
Nụ cười trên môi tôi càng trở nên cứng đờ: “Không có gì.”
Hầu như Diệp Chính Thần không ăn gì, cũng không uống nước suốt bữa ăn, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía chai nước tinh khiết, chiếc chai bị biến dạng đặt trên bàn đã dần dần trở lại hình dáng ban đầu.
Ăn cơm xong, trước yêu cầu của đám đông, Diệp Chính Thần đã đi mua kem cho mọi người, mỗi người một hộp, duy nhất mình tôi là không có. Dạ dày tôi đau dữ dội, tôi phải cố gắng dùng nước trà nóng để làm dịu cơn đau.
Ngô Dương thấy tôi bị đối xử lạnh nhạt như vậy nên không đành lòng, đưa phần của mình cho tôi: “Anh không thích ăn đồ ngọt, em ăn đi.”
“Cô ấy đau dạ dày, không ăn được đồ lạnh.” Diệp Chính Thần nói bằng giọng đặc trưng của bác sĩ.
Nghe câu nói đó, dạ dày của tôi càng đau hơn. Tôi vẫn cố nói với mình rằng, Diệp Chính Thần nhất định không biết tôi bị ốm, nếu biết thì thế nào anh cũng tới thăm tôi một lần, dù chỉ là mang một chút hoa quả và hỏi thăm vài lời vì suy cho cùng chúng tôi vẫn là bạn bè, chúng tôi vẫn là hàng xóm.
“Cảm ơn!” Tôi cười, nói với Ngô Dương, sau đó cầm cả hộp kem ăn ngấu nghiến.
Những miếng kem lạnh nuốt xuống bụng, cái lạnh của kem hòa lẫn với cái nóng của nước trà khiến dạ dày cuộn lên, đau tới mức mồ hôi túa ra, nhưng tôi vẫn cố nén cơn đau, tiếp tục ăn.
Sau khi ăn kem xong, tôi mới nhìn thấy Lăng Lăng ngây người nhìn hộp kem đang tan chảy, mi mắt như có một giọt sương đang ngưng đọng.
“Lăng Lăng, sao cậu không ăn?”
“Tớ đang giảm béo.” Lăng Lăng cười rất tươi.
“Nhưng không nên bỏ phí, để tớ ăn hộ cho.” Tôi lại cầm hộp kem của Lăng Lăng lên ăn, hộp kem này có vị sô cô la,
rất ngon.
Tôi đang ăn rất say sưa thì Diệp Chính Thần bỗng đứng dậy, thu dọn nhanh đồ đạc, cầm chai nước tinh khiết, nói: “Tôi phải về làm báo cáo, mọi người cứ nói chuyện nhé!”
Tôi ngẩng lên, nhìn hộp kem trên bàn của Diệp Chính Thần, đó là hộp kem có vị trà, loại mà tôi thích nhất, ngọt nhưng không ngấy. Ai ngờ, Diệp Chính Thần nhìn tôi, lập tức cầm hộp kem, ném vào thùng rác.
Đúng là không còn gì để nói!
Còn nữa, rác thì cũng phải phân loại rồi mới ném, Diệp Chính Thần đã quên điều đó.
Sau khi Diệp Chính Thần đi, anh Phùng nói cho mọi người biết, tuần sau là sinh nhật của Diệp Chính Thần, mọi người lập tức tán thưởng và đều nói rằng phải tìm một nơi mời Diệp Chính Thần ăn cơm. Thấy vẻ nhiệt tình của mọi người, tôi nhận ra nhân duyên của Diệp Chính Thần đúng là không tồi.
“Em có việc nên có lẽ không đi được”, tôi nói. Anh Phùng nhìn chăm chăm về phía tôi, khiến tôi chỉ muốn giấu mặt vào gầm bàn: “Em sẽ cố thu xếp.”
Ăn cơm xong, dạ dày của tôi càng đau hơn, trên đường về, Lăng Lăng kéo áo tôi từ phía sau: “Hình như anh chàng đẹp trai cách vách của cậu có ý gì với cậu thì phải.”
“Thế à?” Tôi dừng lại.
“Vừa nãy khi thấy cậu ăn kem, anh ta cứ chau mày”, Lăng Lăng khẽ nói. “Nhất định là anh ta thích cậu.”
“Anh ấy không thích đâu... vì bọn mình chia tay rồi.”
Sau khi biết chắc tôi không nói đùa, Lăng Lăng sửng sốt: “Không phải như vậy chứ? Hai người... chia tay rồi à? Cãi nhau sao?”
Tôi lắc đầu: “Không, bỗng một hôm anh ấy nói với tớ rằng: “Chúng ta chia tay thôi” và thế là bọn tớ chia tay nhau.”
“Cậu không hỏi vì sao ư?”
Tôi thở dài: “Anh ấy không nói, chắc chắn anh ấy có lý do không muốn nói ra.”
Tôi không phải kẻ ngốc, thấy được vẻ khó nói của anh, nhưng suy cho cùng thì vẫn là anh không yêu tôi, vì nếu thực lòng yêu một người thì dù trời có sập cũng sẽ không buông tay!
Bữa tiệc sinh nhật Diệp Chính Thần, lẽ ra tôi không tham gia, vì như vậy sẽ làm anh mất vui, nhưng vì anh chị Phùng khuyên tôi cả một ngày trời, nhất là chị Phùng, chị ấy cứ lôi những việc tốt mà Diệp Chính Thần đã làm cho tôi ra để thuyết phục. Chị ấy nói, mấy ngày tôi bị đau dạ dày, anh đã đem thuốc đến đưa cho anh Phùng và bảo anh Phùng đưa cho tôi. Anh còn thường xuyên hỏi anh chị Phùng xem có gặp tôi không, tôi sống có
ổn không...
Để không phải nghe anh chị Phùng thuyết phục nữa, tôi xin phép ông chủ cửa hàng tiện lợi, rồi cùng với mọi người tới nhà hàng dự tiệc. Đó là một nhà hàng không lớn, hơn hai mươi người ngồi đã chật rồi, và tất nhiên là rất ồn ào. Diệp Chính Thần nhìn thấy tôi, chào một cách lạnh nhạt rồi cúi đầu tiếp tục xem thực đơn.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh Lăng Lăng và Tần Tuyết, nói chuyện với bọn họ. Hôm nay, tâm trạng của Tần Tuyết dường như rất tốt, cô ấy liên tục nói cười với cậu bạn trai ngồi bên cạnh. Trước đây, Tần Tuyết không thích nói chuyện và cười cợt với con trai, nhất là ở chỗ đông người, cho dù mọi người kể chuyện buồn cười đến đâu đi nữa, dù cho tôi cười nghiêng cười ngả thì cùng lắm cô ấy cũng chỉ tủm tỉm và luôn tỏ vẻ e dè.
Không biết từ khi nào Tần Tuyết bắt đầu thay đổi, thay đổi tới mức không còn là Tần Tuyết nữa và dường như tôi cũng không còn là mình nữa...
Món ăn lần lượt được mang lên, đó đều là những món ăn Quảng Đông, đúng lúc mọi người nâng cốc thì bỗng nhiên chuông điện thoại của Diệp Chính Thần đổ dồn. Diệp Chính Thần cầm điện thoại mở xem, anh tỏ ra không quen với người gọi đến, vì thế trả lời bằng tiếng Nhật với vẻ rất khách sáo: “A lô!”
“Chúc mừng sinh nhật!” Giọng của một cô gái, tiếng phổ thông chuẩn.
Dường như đúng lúc bên kia cất tiếng nói, Diệp Chính Thần nhanh chóng đưa tay che điện thoại rồi đứng dậy đi ra ngoài, tới tận chỗ đỗ xe ở phía sau nhà hàng.
Lần đầu tiên tôi thấy kính phục thói quen sạch sẽ của người Nhật, vì lớp kính cửa sạch bóng khiến tôi có thể nhìn thấy rất rõ từng động tác nhỏ, thậm chí là ánh mắt của Diệp Chính Thần.
Tôi đã từng tưởng rằng trong Diệp Chính Thần có hai con người, khi khoác tấm áo choàng blouse, anh là một người trang nghiêm không thể xâm phạm, khi cởi bỏ tấm áo choàng thì toàn thân luôn toát lên vẻ khinh mạn. Hôm nay tôi mới biết, trong con người anh còn có cả vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh như đêm đen.
Tôi dùng ống hút khuấy cốc Coca lạnh, chất lỏng màu đen dần biến thành một dòng xoáy. Cõi lòng tôi giống như một tảng đá, chìm xuống vòng xoáy màu đen ấy.
Diệp Chính Thần nói chuyện điện thoại rất lâu, từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên tư thế đứng và vẻ mặt lạnh lùng, trên môi không có lấy một nụ cười dù là nhỏ nhất. Diệp Chính Thần nói không nhiều, chủ yếu là nghe và im lặng, thỉnh thoảng ngón tay lại khẽ nắm lấy hàng rào màu trắng ở chỗ đỗ xe theo tiết tấu chậm rãi. Trước đây tôi không biết Diệp Chính Thần có thói quen đó.
Diệp Chính Thần quay trở lại, nói với mọi người bằng vẻ mặt có lỗi: “Tôi có người bạn đang gặp chút rắc rối, muốn nhờ tôi giúp đỡ.”
Nghe nói nhân vật chính phải đi, mọi người đều có vẻ ỉu xìu. Anh Phùng hỏi: “Nhất định phải đi ngay bây giờ à? Để hôm khác không được sao?”
“Lần đầu tiên cô ấy tới Osaka nên không quen đường.” Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ. “Thế này vậy, tôi đi đón cô ấy rồi quay trở lại.”
“Thôi đành vậy... Chúng tôi sẽ đợi cậu.”
“Cũng được, nhưng mọi người cứ ăn đi, tôi sẽ cố gắng trở về sớm nhất.”
“Đi nhanh, về nhanh nhé!”
Diệp Chính Thần vội vã rời đi, bỗng tôi thấy rất tò mò trước cô gái đã gọi điện đến. Tôi rất muốn biết cô gái nào đã khiến Diệp Chính Thần có vẻ khinh mạn và nghiêm nghị như vậy khi nghe điện thoại.
Cô gái ấy chắc hẳn có ý nghĩa rất khác thường đối với Diệp Chính Thần, nhưng tôi tin chắc anh không thích cô gái ấy, vì khi nghe điện thoại, ánh mắt của anh không có chút ấm áp, tình cảm nào.
Sau khi Diệp Chính Thần đi, trời tối rất nhanh, chẳng bao lâu đèn ngoài đường và đèn xe đều được bật sáng.
Ở Osaka, dù đèn đường có thắp sáng, xe cộ qua lại tấp nập nhưng vẫn rất yên tĩnh. Chỉ duy nhất trong nhà hàng chúng tôi đang ngồi là ồn ào, vì hễ ở đâu có người Trung Quốc thì ở đó có tiếng cười, tiếng nói và cả tình người ấm áp.
Những ngọn đèn trong nhà hàng cũng được bật sáng, một luồng ánh sáng xanh lạnh chiếu lên đôi gò má trắng hồng của Tần Tuyết, có lẽ cô ấy đã uống mấy cốc bia Asahi nên nụ cười càng quyến rũ.
Tôi cũng cười, uống liền mấy cốc Coca đá, cho tới khi thấy lạnh. Lúc đó, anh Phùng đã hơi chếnh choáng, cầm cốc bia ngồi xuống, chẳng hỏi ý kiến của tôi, đổ ngay bia vào trong chiếc cốc trước mặt tôi.
“Nào, để anh chúc em một cốc.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Nhuệ, người có quan hệ tốt nhất với anh Phùng, đã nói rất to: “Anh Phùng, trước mặt chị Phùng mà anh còn dám tán tỉnh người đẹp à? Cẩn thận kẻo chị Phùng lại cho anh một trận đấy.”
Chị Phùng chỉ cười, không nói gì.
Anh Phùng đáp với vẻ rất anh hùng: “Cùng lắm thì về nhà bắt quỳ xuống bàn giặt chứ gì, tôi quen rồi, ngày nào không phải quỳ là ngày ấy tôi thấy khó chịu.”
Bạn gái của Lâm Nhuệ cười, hỏi: “Anh Phùng, bàn giặt nhà anh mua ở đâu vậy? Sao em không mua được nhỉ?”
Anh Phùng đáp: “Lúc mới sang, vợ yêu của tôi đã mang theo mười mấy chiếc bàn giặt, cô có cần không? Để anh tặng cho cô hai chiếc!”
Lâm Nhuệ lập tức nói: “Xin cảm ơn ý tốt của anh, anh cứ giữ lấy mà dùng dần.”
Cuối cùng tôi cũng phải bật cười trước những câu đùa của mọi người, nhất là khi nghe anh Phùng luôn miệng nói “vợ yêu của tôi”.
Thực ra, tình cảm giữa anh Phùng và chị Phùng rất tốt, họ là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau đi đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới, không có xe hơi, không có nhà lầu, không có áo cưới nhưng tràn đầy hạnh phúc. Chị Phùng là người phụ nữ rất hiểu về tình yêu và cái giá của nó. Anh Phùng học xong thạc sĩ, lại muốn ra nước ngoài học tiến sĩ, thế là chị đã xin thôi công việc với đãi ngộ rất tốt mà chị đang làm để theo anh sang Nhật.
Trong nhà họ chẳng có đồ vật gì xa xỉ, nhưng trên đầu giường bày rất nhiều đồ chơi đáng yêu, trên tường treo một bức ảnh cưới. Trong ảnh, chị Phùng mặc chiếc áo phông giản dị cùng anh Phùng trong bộ com lê không được vừa cho lắm đang đứng thề trước quốc huy...
Sao mà đáng yêu, sao mà đẹp đến thế!
Khi nhắc đến vợ, bao giờ vẻ mặt anh Phùng cũng rất tươi tỉnh: “Vợ yêu của tôi... vợ yêu của tôi...”
Trong cách gọi ấy chứa đựng biết bao tình yêu, không ai có thể hiểu được.
Bạn có thể lựa chọn ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng với hai hàng nước mắt, cũng có thể ngồi sau xe đạp với một bọc tương cà, mắm muối, cùng người ấy tươi cười đón tương lai.
Tin vào cuộc sống, hay là tin vào tình yêu, tất cả phụ thuộc vào sự lựa chọn của bạn, và hơn thế là phụ thuộc vào việc bạn có kiên trì với sự lựa chọn của mình hay không.
Anh Phùng cầm cốc bia, đưa tận tay tôi, cố tỏ ra cung kính: “Anh phải chúc cô cốc này. Còn cô uống bao nhiêu thì tùy.”
Anh Phùng nâng cốc uống cạn với vẻ hào sảng của đàn ông phương Bắc. Dạo trước, trong một lần họp mặt, tôi đã nể mặt Diệp Chính Thần khiến mọi người đều biết là tôi không biết uống rượu, giờ họ chăm chú theo dõi phản ứng của tôi, xem tôi sẽ đáp lại anh Phùng như thế nào.
Tôi nghiến chặt răng, đưa cốc bia lên miệng, nghĩ tới tình cảm và sự chăm sóc của anh chị Phùng dành cho tôi hơn nửa năm qua, tôi không thể làm anh ấy mất mặt trước đám đông.
Bia của Nhật Bản có vẻ dịu hơn, nhưng vẫn rất đắng, tôi nhắm mắt, uống một hơi, sau đó đặt chiếc cốc không xuống trước mặt anh Phùng. Anh Phùng ngồi thẳng dậy, đắc ý ra mặt.
Trên bàn tiệc, đàn ông thường có vẻ chân thật đến đáng yêu.
Anh Phùng lại tự rót cho mình một cốc đầy rồi vỗ mạnh vai tôi, khẽ nói: “Anh rất phục cô, anh tưởng rằng trên đời này không có cô gái nào có thể thực sự chinh phục được Diệp Chính Thần.”
Tôi cười chua chát, có lẽ anh Phùng đã uống quá nhiều.
“Để anh nói cho cô biết bí mật này”, anh Phùng nói. “Diệp Chính Thần rất thích cô. Thật đấy... rất thích. Thời gian này hai người có chuyện, anh không thấy cậu ấy cười bao giờ, cả ngày cứ như mất hồn ấy...”
Anh Phùng dừng lại một lúc, sau đó uống hết cốc bia, nói tiếp: “Anh không biết rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì, anh chỉ muốn nói một câu: Diệp Chính Thần là một người con trai rất tốt.”
Tôi với lon bia bên cạnh, mở nắp, đổ đầy cốc của mình, bàn tay run run, bọt bia trào ra khỏi miệng cốc. Tôi cầm cốc bia, ngửa đầu uống cạn. Hơi lạnh của bia qua lưỡi chảy xuống họng.
Nhưng những giọt nước mắt nóng hổi thì không ngừng lăn xuống, chảy ướt tóc tôi.
Mọi người nói chuyện với nhau, còn anh Phùng chỉ nói chuyện với tôi. Anh nói: “Háo sắc là bản tính trời sinh của đàn ông, đàn ông đều thích những cô gái đẹp. Ai mà chẳng thích những chuyện tốt đẹp, đúng không? Nhưng Trương Bá Chi dù có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ nhìn cho đã mà thôi... còn người lấy về làm vợ phải là những người cùng cười, cùng khóc với mình... Có cho anh mười cô gái đẹp, anh cũng không đổi vợ yêu của anh... người đẹp thì ở đâu mà chẳng có, còn vợ thì chỉ có một, nếu mất rồi thì còn đâu nữa...”
Tôi gật đầu lia lịa: “Anh không thể tìm được một người đối xử với anh tốt hơn chị Phùng đâu.”
“Tất nhiên rồi. Thật ra, nhiều người cứ nói rằng Diệp Chính Thần lăng nhăng, nhìn thấy ai đẹp thì yêu người ấy. Anh chơi với Diệp Chính Thần hơn hai năm rồi, đúng là anh thường thấy cậu ta sửa đồ điện giúp các cô gái và mời họ ăn uống, chở họ đi chơi phố...”
Tôi vẫn gật đầu: “Em biết!”
“Còn điều này cô không biết đâu. Lúc anh sang đúng vào mùa đông ở Osaka, tiếng Nhật anh chưa thạo, cũng chẳng biết đường đi lối lại ra sao, một sinh viên người Nhật đã đưa anh tới khu ký túc xá. Hôm ấy, anh gặp Diệp Chính Thần, cậu ấy đã cho anh một chiếc điện thoại Nhật Bản để khi anh gặp khó khăn thì gọi cậu ấy. Cậu ấy còn mang hành lý giúp anh, nhìn thấy anh trải ga lên đệm giường, cậu ấy bèn về lấy cho anh một chiếc thảm len cũ. Cậu ấy mua giúp đồ dùng, đồ ăn cho anh, còn lái xe đưa anh đi đây đó, nói cho anh biết tới đâu thì có thể mua được đồ điện tử rẻ, tới đâu thì mua được đồ ăn rẻ, đâu là Carrefour, nơi nào là trung tâm mua sắm Senrichuo... Cậu ấy còn dẫn anh đi mua thẻ ID, giúp anh làm thủ tục xin cấp visa cho vợ anh... Khi vợ anh tới, cậu ấy mời cơm... không có việc gì cũng tìm cách thêm miệng ăn ở nhà anh… Anh bị ngã xe, chân đau, chính cậu ấy cõng anh tới lớp, cõng anh tới bệnh viện của trường để kiểm tra...”
Anh Phùng đưa ánh nhìn chế nhạo về phía Tần Tuyết: “Không lẽ như thế là cậu ấy cũng thích anh?! Bọn anh có một cái chân?!”
Tôi cười, vừa cười vừa lắc đầu.
“Còn nữa, chắc em cũng biết Tanaka Yuko?”
“Có phải là con gái của Giáo sư Tanaka không?”
“Giáo sư Tanaka rất quý Diệp Chính Thần, rất muốn gả con gái cho cậu ấy, ông ấy đã bắt con gái phải chia tay với người yêu là Shingo đã yêu hai năm, Tanaka Yuko không dám trái lời cha, đành phải nghe theo... Sau khi Diệp Chính Thần biết chuyện đã đưa Tanaka Yuko đi Tokyo.”
“Vì sao?”
“Cậu ấy ngầm hẹn với Shingo, tạo cơ hội để cho Yuko và Shingo gặp nhau... Cậu ấy còn nói với Giáo sư Tanaka rằng mình đã có bạn gái, tình cảm rất sâu sắc.”