Yêu em thiên trường địa cửu - Chương 21 - 22

Chương 21

“Đây là cái gì?”

Tần Phóng liếc nhìn cuốn catalogue vừa được ném xuống trước mặt anh.

Phương Lỗi chớp mắt nói một câu đầy thâm ý: “Đừng nói người anh em này không quan tâm tới cậu, cái resort này định trang trí lại, giám đốc của họ có nhã ý hợp tác với văn phòng mình, còn tặng miễn phí vài tấm vé nữa, tôi định dẫn Khanh Nhan đi cùng, còn cậu… cậu tự đi mà lo.”

Anh đã nói rõ ràng tới mức ấy, nếu còn không hiểu nữa thì chỉ có là bã đậu.

Tần Phóng khẽ ho một tiếng: “Ừ, để tôi xem có thời gian không đã.”

Nhìn thấy điệu bộ cố ý của Tần Phóng, Phương Lỗi cảm thấy rất buồn cười, lúc đi ra ngoài anh còn cố tình lượn một vòng trước mặt Nhan Nặc, rồi thở dài lắc đầu. Cách mạng chưa thành công, Nguyệt Lão[7] vẫn cần cố gắng.

[7] Nguyệt Lão: nhân vật trong thần thoại của Trung Quốc, chủ quản chuyện hôn nhân ở nhân gian. 

Phương Lỗi đi rồi, Tần Phóng nhìn chằm chằm vào cuốn catalogue, resort, hai ngày, có thể đi cùng Nhan Nặc? Nghĩ tới đây, anh không nhịn được cười, hai mắt vui tới mức híp cả lại.

Tần Phóng thong thả tới trước mặt Nhan Nặc, một thời gian không nói chuyện nên không biết nên mở miệng thế nào.

“Sếp tổng?” Nhan Nặc lên tiếng, không hiểu.

“Hả?”

Tần Phóng sững lại, anh giả việc công giải quyết việc tư đưa cuốn catalogue cho cô: “Cô xem cái này đi, tìm những thông tin liên quan. Cuối tuần chúng ta đi giải quyết dự án này. À, tiền làm thêm tính riêng.”

Câu cuối cùng được dùng với mục đích loại thẳng việc anh có ý đồ khác.

Nhan Nặc kinh ngạc há hốc miệng, cúi đầu nhìn qua cuốn catalogue, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, mím môi do dự một lúc rồi ướm hỏi: “Tôi nhất định phải đi sao?”

Tần Phóng gườm gườm lườm cô, nghiến răng gào lên: “Đúng, nhất định phải đi!”

Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy vốn không cho người khác có cơ hội phản bác. Thực ra anh muốn ôm cô vào lòng, gõ lên vầng trán cô để cô hiểu ra sự việc, cũng may cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm. Anh hít sâu rồi nói thêm: “Ở đó có suối nước nóng, xong việc có thể đi tắm cho thoải mái.”

Trước đây, có lần ăn cơm cùng anh, nghe Liễu Tư Thần nói Nhan Nặc thích nhất là mùa đông được tắm suối nước nóng, bây giờ nói thế này chắc không có gì sai nhỉ? Anh đã không còn từ nào để đưa ra làm lý do mời mọc nữa rồi.

Nhan Nặc gật đầu như một cái máy: “Vậy được rồi, để tôi chuẩn bị.”

Cuối tuần cô định cùng Tư Thần đi mua quần áo để cô ấy đi phỏng vấn, bây giờ đành phải bảo cô ấy đi một mình thôi.

Tần Phóng về chỗ ngồi, xoa xoa lông mày, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mơ màng. Anh có đủ kiên nhẫn đợi cô, nhưng thực sự không biết có ngày cô dành cho anh cơ hội không mà thôi.

Buổi tối, cô về đến căn hộ nhỏ xinh của mình.

Liễu Tư Thần ngồi trước máy tính chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, tuần trước cô nộp đơn khá nhiều trên mạng, hôm qua đã có nơi gọi tới, cuối tuần này đi phỏng vấn.

Nhan Nặc uể oải ngồi trên ghế, giận dỗi nói: “Tư Thần, cuối tuần tớ không đi shopping với cậu được rồi.”

Tư Thần ngừng gõ bàn phím, chau mày hỏi: “Sao thế?”

Cô nói: “Cuối tuần phải đi resort bàn dự án.”

Tư Thần bật cười rất mờ ám, cô đưa tay vuốt cằm rồi nhìn Nhan Nặc: “Resort? Đi cùng Tần Phóng? Tớ nghĩ đi bàn việc chỉ là giả, theo đuổi mới là chính, đúng không?”

“Cậu chết đi, cả ngày chỉ nói lung tung.” Nhan Nặc đỏ bừng mặt ôm gối.

“Không sao, là bạn bè tốt, ai lại ngáng đường tình của cậu chứ? Tớ biết sống lắm chứ bộ.” Liễu Tư Thần cười gian che chắn sự tấn công của Nhan Nặc.

Thứ Bảy, Nhan Nặc dậy rất sớm. Buổi sớm mùa đông bị một lớp sương mù mỏng bao phủ, không khí tràn đầy hơi lạnh.

Một chiếc xe rất cool đỗ trước cổng sắt khắc hoa nhà cô.

Nhan Nặc quàng một chiếc khăn màu đỏ, nhìn rất có tinh thần. Cô cúi người, Tần Phóng nghiêng nửa người ra mở cửa cho cô, rồi nói: “Mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm.”

Thấy cô bị lạnh cứng người, anh liền vặn điều hòa tăng lên vài độ nữa.

Nhan Nặc vội chui vào xe, trong xe rất ấm khiến cô thoải mái thở phào.

Tần Phóng vừa lái xe vừa nói: “Lần này đi chủ yếu tìm hiểu bố cục của resort, sau đó nói cụ thể hợp đồng. Có điều đây mới chỉ là bước đầu hợp tác, sẽ không tốn thời gian đâu.”

“Vâng!”

Nhan Nặc khẽ cười, cô nói: “Không sao, chỉ cần đủ thời gian để tôi tắm suối nước nóng là được.”

Cô cũng nghĩ thông rồi, giống như Tư Thần đã nói, nghĩ nhiều làm gì, mọi thứ cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn.

Tần Phóng ngoác miệng cười, anh ngập ngừng nói: “Đương nhiên rồi, công việc cũng cần kết hợp với nghỉ ngơi.”

Hôm nay nói chuyện rất tự nhiên, có gì nói nấy, cả đoạn đường không cảm thấy chán, hai tiếng đồng hồ ngồi xe trôi qua nhanh, đã đến resort ở ngoại ô rồi.

Phương Lỗi và La Nhan Khanh đã tới từ sớm, cả hai đang đứng ở cổng đợi. Thấy La Khanh Nhan ở đó, Nhan Nặc có chút bất ngờ, sau đó cô liếc nhìn Tần Phóng, Tần Phóng cười gian ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào cô. Thằng ngốc cũng biết chuyến công tác này lấy việc công làm việc tư.

Phương Lỗi dắt tay La Khanh Nhan lại gần chỗ hai người, cười hớn hở: “Mau vào đi, tôi hẹn giám đốc của họ rồi, nói xong chuyện chúng ta có thể thoải mái thư giãn.”

Nói chung là chúng ta đến đây để bàn việc.

Sau đó tất cả check in tại khách sạn.

Tần Phóng đi trước, nhìn biển số phòng và số chìa khóa rồi nói với cô: “Đúng ở đây rồi. Tôi ở phòng bên, nếu có chuyện gì thì cứ gõ cửa.”

Anh đề phòng thôi, với tính cách của Nhan Nặc, chắc cô không tìm anh đâu.

“Ok.”

Nhan Nặc mỉm cười rồi bước vào phòng, lúc đóng cửa còn nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở, trong lòng tự dưng cảm thấy yên tâm.

Cô nhìn khắp phòng một lượt, đứng ngoài ban công nhìn ra xa, hai bên đều là những căn nhà được xây dựng bên nước, trên mái nhà treo những chiếc đèn lồng rất đẹp. Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lấp lánh về đêm, xung quanh hơi nước từ suối nước nóng bốc lên, không cảm thấy lạnh chút nào.

Sau đó cả hội cùng giám đốc resort ăn trưa, bước đầu tìm hiểu yêu cầu của khách hàng, sau đó hướng dẫn viên dẫn mọi người đi thăm quan resort, cuối cùng ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, còn về các điều khoản hợp tác cụ thể thì cần phải nói chuyện thêm.

Buổi tối, lúc Nhan Nặc bước ra từ phòng tắm suối nước nóng của nữ, thật trùng hợp gặp Tần Phóng, tóc anh còn ướt sũng, chắc cũng vừa tắm xong.

Thấy Nhan Nặc, Tần Phóng cố nén nụ cười, nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ sớm rồi.”

Anh muốn gọi điện cho cô nhiều lần nhưng cuối cùng lại kiềm chế.

Tần Phóng sững sờ nhìn Nhan Nặc, có thể do vừa tắm suối nước nóng nên gương mặt cô ửng hồng, làn da trắng không tì vết, khiến anh chỉ muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cô, nhưng anh đâu dám.

Khóe mắt Nhan Nặc cong cong, tâm trạng thoải mái, đáp: “Trước khi ngủ ngâm mình trong suối nước nóng, cảm giác thoải mái và ấm áp vô cùng.”

Tần Phóng lấy lại tinh thần, dũng cảm nói: “Hay là… chúng ta tới bàn trà uống một cốc?”

Ánh đèn như đổ dài trên người anh, những sợi tóc ướt phát ra thứ ánh sáng mơ màng, gương mặt tuấn tú, hấp dẫn, mờ ảo.

Nhan Nặc khẽ mỉm cười, cúi đầu, tay vô thức mân mê gấu áo, bình thản đáp: “Được đó.”

Bắt đầu dường như cũng không khó khăn lắm.

Tắm nước nóng khiến tinh thần thoải mái, cả đêm Nhan Nặc ngủ rất ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần phơi phới, vừa chải đầu xong thì điện thoại reo.

Giọng Tần Phóng cũng vô cùng hứng khởi: “Cô dậy chưa?”

Nhan Nặc cười, đáp: “Dậy rồi.”

“Cô biết chơi golf không?” Anh hỏi tiếp.

“… Tôi không biết.”

Nhan Nặc chu môi, cô làm gì có cơ hội chơi môn thể thao quý tộc này chứ.

Nghe giọng cô có phần bất mãn, Tần Phóng cười thoải mái: “Vậy thì vừa hay ở đây có một sân golf, chúng ta có thể ra đó chơi, lát nữa tôi qua gọi cô.”

Nói xong, anh cúp máy cái rụp.

Nhan Nặc nhìn chiếc điện thoại mà đầu bên kia đã ngắt, bất lực thở dài, không bao lâu sau đã có người thần tốc sang gõ cửa. Cô bước ra ngoài, Tần Phóng đang đứng dựa ngoài cửa, thấy cô ra lập tức đứng thẳng dậy.

Nhan Nặc liếc nhìn anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu đen, bên ngoài mặc áo măng tô dài màu trắng đục, hai màu đen trắng càng tôn thêm vẻ đẹp trai của anh.

Thực ra Tần Phóng có thể xứng với danh hiệu mỹ nam khiến người khác không ngớt lời khen ngợi.

Nhan Nặc cố ý hỏi anh: “Ấy, sếp Phương và cô La đâu? Họ không đi à?”

Tần Phóng sững lại rồi điềm tĩnh nói: “Cậu ấy không thích chơi golf nên kéo La Khanh Nhan đi leo núi rồi.”

Mặc dù điềm tĩnh nhưng sắc mặt không tự nhiên lắm đã bán đứng anh.

Nhan Nặc muốn cười, cô cũng không thích môn thể thao cao cấp này nhưng sao anh cứ cố lôi cô đi bằng được?

Tần Phóng và Nhan Nặc sánh vai đi bên nhau, chưa đến mười phút đã nhìn thấy sân golf to trước mặt. Mặc dù trời lạnh nhưng cơ sở hạ tầng được thiết kế đẹp mắt vẫn thu hút không ít người tới đây rèn luyện cơ thể, nếu may mắn có thể có cơ hội gặp được thương gia nổi tiếng hoặc ngôi sao cũng nên.

“Cô nên mở rộng hai tay, nhớ là eo và vai mở rộng…” Tần Phóng đứng bên vừa nói vừa chỉnh tư thế cho Nhan Nặc.

Nhan Nặc vốn không hiểu gì về golf, chỉ biết ngây người nghe Tần Phóng nói rồi làm theo.

Tư thế chuẩn bị còn dễ hiểu, nhưng đến lúc cầm gậy rồi mới thấy khó.

Tần Phóng làm mẫu mấy lần, Nhan Nặc vẫn không thể đánh trúng lỗ, anh bực mình đứng sát cô, cầm tay cô chỉ bảo.

Bàn tay Tần Phóng rất to và rộng dường như đã nắm trọn bàn tay cô, hơi ấm truyền tới tai cô, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của anh, hơi thở của cô bắt đầu khác thường.

“Sao thế? Nghe không rõ à?” Tần Phóng hạ giọng hỏi.

Nhan Nặc mới sực tỉnh, cô lắc đầu nguầy nguậy, bởi hầu như cô không để ý Tần Phóng đang nói gì.

Tần Phóng không hề giận, chỉ hậm hực than phiền: “Phụ nữ đúng là rắc rối.”

Gần đây tính tình của anh đã khá lên nhiều, chí ít trước mặt Nhan Nặc cũng không gầm thét kêu gào như trước, cô luôn nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ con.

Nhan Nặc cũng bực bội “hừ” một tiếng: “Nếu sếp Tần thấy quá phiền phức thì tôi cũng không học nữa.” Đâu phải cô sống chết đòi học chứ, người này còn chê trách gì nữa?

Tần Phóng nghe là biết cô chỉ giả vờ hối hận, ánh mắt chùng xuống, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm chặt tay cô rồi từ từ nhấc lên, sau đó thoải mái đánh bóng. Quả cầu nhỏ màu trắng chầm chậm lăn thẳng vào lỗ nhỏ, một lần chơi đã thành công.

Nhan Nặc kinh ngạc mở to mắt, sung sướng kêu lên: “Vào rồi, vào rồi!”

Lần đánh trúng này khiến cô có hứng thú, cũng không cần Tần Phóng nhúng tay vào nữa mà tự mình vung gậy đánh bóng. Chẳng qua thiếu sự chỉ bảo của Tần Phóng nên mấy quả sau không vào quả nào cả, tay cô cũng bắt đầu cứng đơ, động tác cũng không chuẩn. Trước giờ chẳng có cái gì mà học một bước đã thành công cả, tư thế cầm gậy của cô còn thiếu lửa làm sao có thể đánh trúng lỗ được chứ?

Tần Phóng thấy buồn cười, anh đứng dậy đi lại trước mặt cô, vừa chạm vào mu bàn tay cô, anh mới cảm thấy nó lạnh như băng. Anh chau mày nói: “Sao cô không đeo găng tay?”

Cô lè lưỡi: “Găng tay của tôi chán lắm, không dễ dùng.”

Cô mang theo đôi găng tay hoạt hình cùng bộ với chiếc khăn len, ấm thì ấm nhưng nếu đeo vào chẳng khác gì tay gấu trúc, không phải là găng tay chuyên dụng nên khó cầm gậy.

Lần này thì Tần Phóng tức giận thật, dường như cảm thấy bản thân mình đã đưa ra một ý kiến tồi. Cô mỏng manh thế này, nếu bị cảm lạnh thì nguy. Anh nghĩ rồi tháo găng tay của mình ra: “Đưa tay đây.”

Thấy Nhan Nặc ngây người bất động, anh lại chau mày rồi cầm tay cô lên, đi găng tay giúp cô, động tác vô cùng dịu dàng và ấm áp.

Hình như nhớ ra điều gì đó, anh vội luống cuống nói lớn: “Còn nữa, lần này không được khóc đấy.” Anh vẫn còn thấy ớn lạnh khi nghĩ tới chuyện cô khóc lần trước.

Nhan Nặc sững lại, nhìn Tần Phóng ở khoảng cách gần, hai tay đang đeo đôi gang tay ấm áp của anh, ngay cả không khí dường như cũng đang nóng sực.

Dường như có thứ gì đó đang dần rõ ràng.

Chương 22

Tiếng dương cầm thanh thoát vang lên trong phòng ăn ấm áp, vừa du dương vừa bay bổng.

Nhan Nặc vui vẻ ăn miếng bánh yến mạch cuối cùng, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, bắt gặp anh đang nhìn cô, cảm thấy hơi ngại, cô nhìn anh cười: “Ơ, anh không ăn nữa à?”

Vừa vận động xong, trong phòng lại bật điều hòa ấm áp nên gương mặt Nhan Nặc ửng hồng, đôi mày thanh tú cong cong như mảnh trăng non, cổ áo để lộ chiếc cổ trắng ngần như ngọc, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, trông cô càng dịu dàng.

Tần Phóng nhìn mà ngây người, bị cô hỏi bất ngờ anh ngại ngùng đáp nhẹ một tiếng: “Khà khà, cô cứ từ từ mà ăn, tôi no rồi.”

Gương mặt Nhan Nặc đỏ hơn, đôi mắt mở to, cô bẽn lẽn đáp: “Tôi cũng no rồi.”

So với anh thì cô đúng là một kẻ có dạ dày to, mất mặt quá thể!

Tần Phóng khẽ chau mày, cong môi hỏi: “Cô thích bánh mì yến mạch ở đây lắm à?”

Thấy Nhan Nặc tự nhiên gật đầu anh gọi nhân viên phục vụ tới để gọi thêm một phần nữa mang về.

Sau khi thanh toán, cả hai cùng đi bộ về, trên đường nhìn thấy nhiều người đang chạy đông gào tây, dường như đang tìm gì đó. Tần Phóng vội gọi một nhân viên mặc đồng phục lại rồi hỏi: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Có một cháu bé, con của khách đi lạc, bây giờ mọi người đang tìm giúp.”

Trẻ con? Tần Phóng và Nhan Nặc cùng chau mày, trời lạnh thấu xương, người nào làm cha làm mẹ lại không cẩn thận thế chứ?

Nhan Nặc quan tâm hỏi han: “Bây giờ vẫn chưa tìm thấy à? Đứa bé đó có đặc điểm thế nào?”

Nhân viên liền miêu tả lại cho hai người một hồi, sau đó vội vàng đi tìm người.

“Đứa bé mới bốn tuổi…”

Nhan Nặc xót xa nói, cô chỉ hận một nỗi đôi mắt mình không phải có ra-đa, nhìn một cái là thấy ngay.

Tần Phóng bình tĩnh hơn cô nhiều: “Nếu đứa nhỏ vừa đi lạc thì chắc không xảy ra chuyện gì đâu, nhiều người cùng tìm kiếm như thế, tôi tin sẽ mau chóng có tin tức thôi.”

Giọng anh trầm ấm và điềm tĩnh, rất có khả năng an ủi người khác.

Chỉ là resort nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm một đứa bé chưa đến tuổi hiểu chuyện khó khăn thế nào chứ? Có lẽ chỉ còn cách đi tìm khắp nơi trong vô vọng mà thôi.

Tần Phóng và Nhan Nặc vốn chỉ định ra ngoài vận động nên mặc ít quần áo, đặc biệt là Nhan Nặc dễ bị lạnh, ở bên ngoài tìm kiếm một lúc môi cô đã tím tái.

Tần Phóng cởi áo khoác của mình khoác cho cô, hơi ấm lan dần. Cô nhìn anh chỉ mặc mỗi áo len mỏng, liền chau mày định từ chối thì anh đã nhanh hơn: “Đừng ngại, tìm người mới quan trọng.”

Một câu nói của anh khiến cô phải im lặng, mỉm cười cảm ơn anh đã quan tâm.

Hai người đi qua một khu sân trồng đầy hoa mai, bên trong thoang thoảng hương mai, bên cạnh chiếc cổng kiểu cổ có một tấm biển cảnh báo: “Công trường thi công, cấm lại gần.” Nhan Nặc liền đứng lại.

Tần Phóng nheo mắt hỏi cô: “Sao thế?”

“Anh nghe xem, hình như có tiếng người.”

Nhan Nặc nói nhẹ nhàng và chậm rãi, nghe ngóng một lúc cô nói: “Hay chúng ta vào xem đi.”

Nói xong, không đợi Tần Phóng đồng ý, cô liền bước vào sân.

Tần Phóng chau mày rồi không yên tâm nên cũng bước vào theo.

Bên trong hình như đang tiến hành sửa chữa, khắp nơi đều là những giàn giáo chưa được dỡ xuống, đi càng gần tiếng khóc càng rõ, hình như vang lên từ ngọn giả sơn bên trong.

Nhan Nặc cẩn thận lại gần mấy bước, dịu dàng hỏi: “Tiểu Nghị, là Tiểu Nghị phải không?”

Có lẽ phụ nữ có giác quan thứ sáu, trực giác nói cho cô biết đứa bé ở trong đó.

“Hu hu… Hu hu… Mẹ ơi, mẹ ơi…”

Đứa bé nghe thấy có người gọi tên mình nên càng khóc to hơn, điều này càng khiến Nhan Nặc xác định rõ vị trí của nó.

Tần Phóng và Nhan Nặc thở phào, nhìn về phía có tiếng nói, hóa ra đứa bé bị rơi xuống hố thi công chưa được lấp, gương mặt đáng thương bị lấm bẩn, đầy bùn đất, nước mũi, nước mắt quệt ngang quệt dọc, thực sự khiến người khác đau lòng.

Tần Phóng nhìn chỗ đó nói: “Cái hố này không sâu lắm, tôi nhảy xuống ôm nó lên, cô ở trên này đón nhé!”

Nhan Nặc gật đầu: “Ừ, anh phải cẩn thận đấy!”

Tần Phóng từ từ bò xuống, nhấc đứa bé lên cao, Nhan Nặc lập tức đón lấy đứa bé rồi ôm nó vào lòng. Cô cảm thấy đứa bé đã lạnh cóng người, còn không ngừng khóc.

Cô ôm đứa bé lùi lại vài bước, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lau gương mặt đáng yêu của nó: “Tiểu Nghị ngoan, không khóc nữa, cô dẫn đi tìm mẹ nhé!”

Không biết đứa bé nghe có hiểu không nữa, đôi mắt mở to nhìn Nhan Nặc, không ngừng thút thít.

Lúc này Tần Phóng đã trèo lên trên miệng hố, anh phủi sạch bụi trên người rồi nhìn Nhan Nặc, nụ cười trên gương mặt anh còn chưa kịp nở thì đã nghe thấy mấy tiếng rắc rắc, anh ngẩng đầu thì thấy giàn giáo đằng sau cô đang nghiêng ngả. Anh kinh sợ hét lên: “Cẩn thận, mau chạy đi.” Nói xong, anh lao về phía cô, đẩy cô ra.

Trong chốc lát, giàn giáo đổ sập xuống, đè lên chân Tần Phóng.

Nhan Nặc sợ hãi, gương mặt cô còn trắng hơn tờ giấy, đứa bé trong lòng cất tiếng khóc khiến cô bừng tỉnh. Cô còn chưa hoàn hồn, cơ thể run rẩy bò tới trước mặt anh, còn chưa lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy giọng anh run run: “Cô có sao không… Có bị thương ở đâu không?”

Muôn vàn lời nói cũng không bằng một câu quan tâm, rõ ràng là mình bị thương vậy mà trong lòng chỉ có cô.

Giây phút này Nhan Nặc chỉ muốn khóc.

Trung tâm y tế cạnh resort.

Phương Lỗi bước ra từ phòng bác sĩ, từ đằng xa đã nhìn thấy Nhan Nặc đứng ở hành lang, đang cầm bình nước nóng đứng ngoài cửa phòng bệnh.

“Sao không vào đi?” Phương Lỗi đứng sau cô hỏi.

Ánh mắt Nhan Nặc đang nhìn Tần Phóng nằm trên giường bệnh, anh mặc áo bệnh nhân, mắt nhắm, đang được truyền nước, sắc mặt không tốt lắm.

Cô sững lại, lo lắng nói: “Anh ấy ngủ lâu lắm rồi.”

“Không sao đâu, bác sĩ nói cậu ấy chỉ bị thương ở trán, chân và đùi bị trật xương. Hôm nay cậu ấy vất vả như thế, nghĩ cũng cảm thấy quá mệt rồi.”

Phương Lỗi nói qua qua, thấy cô như thế liền an ủi: “Cậu ấy khỏe như trâu ấy, bị thương tí tẹo thế này có là gì, sẽ khỏe lại nhanh thôi, cô đừng lo.”

Nói thì nói thế nhưng anh cũng biết, nếu không phải giàn giáo ấy đã gãy làm ba, bốn phần thì có lẽ Tần Phóng không chết thì cũng bị tàn phế. Cũng may Tần Phóng thường xuyên xuống công trường nên cách ngã để né tránh chính xác, cũng chỉ bị đè ở chân, nếu không hậu quả thực sự khó lường.

Phương Lỗi đưa mắt nhìn Nhan Nặc, cô vốn rất yếu đuối, bây giờ càng yếu đuối hơn, gương mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không khá hơn Tần Phóng là mấy. Anh còn nhớ lúc mình vừa chạy tới nơi xảy ra tai nạn, Nhan Nặc cầm chặt tay Tần Phóng khóc lóc thảm thiết, thấy anh tới liền hỏi: “Phải làm sao, có xảy ra chuyện gì không?”, chẳng khác gì một đứa trẻ.

Phương Lỗi mím chặt môi, thực ra hai người này không phát hiện ra đã có nhiều chuyện thay đổi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ là một sự giúp đỡ lớn, có thể là một cú hích đối với họ.

Nhan Nặc vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Phương Lỗi, nhưng cô không còn chút sức lực nào để che giấu nữa.

Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ và tiếng trái tim cô đập thình thịch.

Nhan Nặc, mày phải làm gì bây giờ? Cô tự hỏi mình, lòng ngổn ngang, bối rối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay