Lộ mặt - Chương 14 - Phần 01

Các nhân viên điều tra vụ chết người đã hoàn thành công việc và ra về. Xác của Moody đã được lấy xuống, mọi người đã đi khỏi ngoại trừ Judd, McGreavy và Angeli. Họ đang ngồi trong căn phòng nhỏ của giám đốc, được trang trí với vài hình lịch khỏa thân gợi cảm, một cái bàn cũ, một cái ghế xoay, và hai tủ hồ sơ.
Đèn đã bật sáng và máy sưởi đang hoạt động.
Giám đốc nhà máy, ông Paul Moretti, đã được tìm kiếm và lôi ra khỏi bữa tiệc mừng trước Giáng sinh để trả lời vài câu hỏi. Ông ta giải thích rằng vì là ngày nghỉ lễ cuối tuần, ông đã cho nhân viên nghỉ từ lúc trưa. Ông đã khóa cửa lúc mười hai giờ rưỡi, và theo ông ta biết rõ thì đã không còn ai ở lại cơ sở vào lúc đó. Ông Moretti đã ngà ngà say, và khi McGreavy nhận thấy rằng không thể khai thác gì thêm, ông cho người đưa ông ta về nhà. Judd hoàn toàn ý thức được những gì xảy ra trong phòng. Ông ta suy nghĩ về Moody, ông ta niềm nở làm sao, sống tận tâm làm sao và cái chết của ông ta thật nghiệt ngã tàn bạo làm sao. Và Judd tự trách mình. Nếu ông ta không cầu cứu Moody, thì gã thám tử nhỏ bé này vẫn còn sống đến hôm nay.
Đã gần đến nửa đêm, Judd chán nản kể lại câu chuyện về cú điện thoại của Moody đến lần thứ mười. McGreavy ngồi cúi gập trong chiếc áo khoác của mình, quan sát Judd, nhai nát điếu xì gà. Cuối cùng ông ta nói:
- Ông có đọc những chuyện trinh thám không?
- Không, sao vậy? – Juss nhìn ông ta ngạc nhiên.
- Tôi sẽ bảo ông tại sao. Tôi đã nghĩ ông là kẻ quỉ quái để có thể nói ra sự thật, bác sĩ Stevens à. Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng ông đã rất liều lĩnh trong việc này. Và tôi đã bảo ông thế nào? Rồi cái gì xảy ra? Thình lình ông đổi thành mục tiêu thay vì kẻ giết người. Đầu tiên, ông khiếu nại có kẻ chạy xe đụng ông và …
- Một chiếc xe thật ra đã cán phải ông ta. – Angeli nhắc McGreavy.
- Một tân binh cũng có thể lý giải điều đó. – McGreavy độp lại – Nó có thể được sắp xếp bởi ai đó cùng phe với bác sĩ. – Ông ta quay sang Judd. – kế đến ông gọi cho thám tử Angeli với con mắt củ khoai về việc hai gã đàn ông phá cửa văn phòng và cố giết ông.
- Họ đã đột nhập vào đó chứ. – Judd đáp.
- Không hề - McGreavy độp lại
- Họ dùng chìa khóa đặc biệt.
Giọng ông ta cứng lên.
- Ông nói chỉ có hai cái chìa khóa văn phòng dành cho ông và Carol Robert.
- Đúng vậy, tôi đã bảo ông rồi, họ dùng bản sao chìa của Carol.
- Tôi đã nghe ông nói. Tôi đã kiểm tra chất sáp trên chìa khóa. Chìa của Carol chưa bao giờ được sao chép bác sĩ à. – Ông ta dừng lại trấn tĩnh – và khi tôi thu chìa khóa của cô ấy, chỉ còn lại cái của ông, đúng không nào?
Judd nhìn vào ông ta không nói gì.
- Khi tôi không tin cái lý thuyết điên cuồng lỏng lẻo, ông thuê một thám tử tư từ những trang vàng, và ông ta tiện tay tìm ra quả bom cài trên xe hơi của ông. Chỉ có điều, tôi không thể thấy nó, bởi vì quả bom chưa bao giờ xuất hiện ở đó. Rồi ông quyết định đã đến lúc quẳng cho tôi một cái xác khác. Vì thể ông đi huyên thuyên với Angeli về một cú điện thoại hẹn gặp của Moody, người biết cái nút thắt bí ẩn này về kẻ muốn giết ông. Nhưng hãy đoán xem điều gì xảy ra? Chúng tôi tới đây và tìm thấy ông ta bị treo trên cái móc thịt.
Judd phang lại một cách giận dữ.
- Tôi không chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.
McGreavy quẳng cho ông ta một cái nhìn khó chịu kéo dài.
- Ông có biết lý do duy nhất mà ông chưa bị bắt không? Bởi vì tôi chưa tìm ra động cơ của trò đánh đố kiểu Trung Hoa này. Nhưng tôi sẽ biết, bác sĩ à. Tôi hứa như vậy.
Ông ta đứng lên. Judd thình lình nhớ lại:
- Chờ một chút – Ông nói – Ông có nghe tên Don Vinton không?
- Ông ta làm sao?
- Moody nói Don Vinton là kẻ đứng sau mọi việc này.
- Ông có biết ai tên là Don Vinton không?
- Không – Judd nói – Tôi cho là có thể cảnh sát biết ông ta.
- Tôi chưa bao giờ nghe cái tên đó.
McGreavy quay sang Angeli, nhưng ông ta cũng lắc đầu.
- Được lắm. Hãy gửi yêu cầu thông tin về Don Vinton đến FBI, Cảnh sát quốc tế, Cảnh sát trưởng tại tất cả thành phố lớn của Mỹ. – Ông ta ngó Judd – Ông hài lòng chứ?
Judd gật đầu. Bất kỳ ai đứng sau việc này phải có chút gì đó trong hồ sơ tôi phạm. Sẽ không quá khó để xác minh hắn ta.
Judd lại nghĩ đến Moody, với câu cách ngôn cửa miệng và trí óc nhạy bén của ông ấy. Chắc chắn ông ta đã bị theo dõi ở đây. Không biết là ông ta có nói với ai khác về cuộc hẹn ở đây không, bởi vì ông ấy đã nhấn mạnh là phải giữ bí mật. Ít ra, bây giờ họ cũng đã biết tên của gã đàn ông mà họ đang tìm kiếm.
Praemonitus, praemunitas (tiếng La tinh)
Báo động, sẵn sàng chiến đấu.
Vụ giết chết Norman Z. Moody đã tràn lan trên trang nhất các tờ báo vào sáng hôm sau. Judd mua một tờ trên đường đến văn phòng. Ông ta được nêu tên vắn tắt như người làm chứng đã nhìn thấy cái xác cùng với cảnh sát, nhưng McGreavy đã ngăn chận toàn bộ câu chuyện không được đăng báo. McGreavy đang chơi bài với lá bài tủ giấu kín. Judd tự hỏi về những điều Anne sẽ nghĩ đến.
Đó là một ngày Thứ Bảy, khi Judd đã xong một tua buổi sáng ở Phòng khám chung. Ông ta đã bố trí bàn giao công việc cho người khác. Rồi đến văn phòng của mình. Ông ta đi một mình trong thang máy và chắc chắn rằng không có ai nấp trong hành lang. Ông tự hỏi rằng, kể cả khi ông làm vậy, bất kỳ ai đó có thể sống như vậy trong bao lâu, trong tâm trạng trông đợi một kẻ ám sát đến tấn công bất kỳ lúc nào.
Hết một nửa khối thời gian trong suốt buổi sáng, ông đã định bốc điện thoại gọi thám tử Angeli để hỏi về Don Vinton, những mỗi lần như thế ông đều kiềm lại sự mất kiên nhẫn của mình. Chắc chắn, Angeli sẽ gọi ngay cho ông khi ông ấy có thông tin mới. Judd bối rối về động cơ của Don Vinton là cái gì. Hắn có thể là một bệnh nhân mà Judd đã từng điều trị nhiều năm trước, có lẽ khi ông ta còn là bác sĩ tập sự. Người nào đó cảm thấy rằng Judd đã coi thường hay xúc phạm hắn bằng cách nào đó. Nhưng ông có thể nhớ không có bệnh nhân nào tên Vinton.
Vào buổi trưa, ông nghe tiếng ai đó mở cửa hành lang bên phòng tiếp tân. Đó là Angeli. Judd không thể phát hiện gì qua biểu lộ của ông ta ngoại trừ trông ông ta hốc hác, phờ phạc hơn. Mũi ông ta đỏ ửng và sục xịt. Ông ta rảo bước vào văn phòng và chán nản ngồi phịch xuống ghế.
- Ông có câu trả lời nào về Don Vinton chưa? – Judd hăm hở hỏi.
Angeli gật đầu.
- Chúng tôi đã nhận được những bức điện từ FBI, cảnh sát trưởng các thành phố lớn của Mỹ, và Cảnh sát quốc tế.- Judd chờ đợi, thở hồi hộp.- Không ai trong số họ từng nghe về Don Vinton.
Judd nhìn vào Angeli một cách hoài nghi, một cảm giác hụt hẩng đột ngột trong lòng.
- Nhưng không thể nào … ý tôi là có ai đó phải biết hắn. Một gã đã làm bao nhiêu chuyện như vậy không thể đến từ hư không.
- McGreavy đã nói vậy – Angeli trả lời chán nản. – Bác sĩ à, tôi và người của mình đã thức suốt đêm để kiểm tra mọi Don Vinton ở Manhattan và tất cả thành phố khác. Chúng tôi không bỏ sót New Jersey và Connecticut.
Ông ta rút một cuộn giấy ra khỏi túi và đưa cho Judd.
- Chúng tôi tìm thấy mười một người tên Don Vintons trong danh bạ đã đánh vần tên của họ là “ton”, bốn người phát âm “ten”, và hai người đọc “tin”. Chúng tôi cố xem như họ cùng tên. Lọc xuống còn năm người khả nghi và kiểm tra từng người một. Một người bị liệt. Một người là mục sư. Một người là phó chủ tịch thứ nhất của ngân hàng. Một là lính cứu hỏa đang làm nhiệm vụ khi hai trong số các vụ giết người xảy ra. Chỉ còn một người cuối cùng. Ông ta kinh doanh cửa hàng thú cưng và thật chết tiệt là ông ta gần tám mươi tuổi.
Cổ họng của Judd khô khốc. Ông chợt nhận ra mình đã trông mong vào việc này đến cỡ nào. Chắc chắn Moody sẽ không cho ông cái tên chừng nào ông ta chưa khẳng định. Và ông ta không nói rằng Don Vinton là kẻ đồng lỏa; mà nói hắn là kẻ chủ mưu. Thật phi lý khi cảnh sát không có hồ sơ của một gã như thế. Moody đã bị giết vì ông ta đang trên đường tìm ra sự thật. Và bây giờ khi Moody đã ra đi, Judd hoàn toàn cô độc. Bức màn bí mật càng đóng chặt hơn.
- Tôi rất tiếc –Angeli nói.
Judd nhìn người thám tử và chợt nhớ rằng Angeli đã không ở nhà cả đêm.
- Tôi ngưỡng mộ sự cố gắng của ông – Judd nói với lòng biết ơn.
Angeli cúi về phía trước.
- Ông có khẳng định rằng ông nghe từ Moody là chính xác chứ?
- Vâng.
Judd nhắm mắt và tập trung nhớ. Ông ta đã hỏi Moody liệu ông ta có chắc là ai đứng đằng sau vụ này. Ông ta như nghe giọng Moody vang lại. Chắc như đinh đóng cột. Ông đã từng nghe đến tên Don Vinton chưa? Don Vinton. Ông ta mở mắt.
- Vâng – Ông lập lại.
Angeli thở dài.
- Vậy là chúng ta đi vào ngõ cụt – Ông ta cười buồn bã – Không có đầu mối nào.
Ông ta lại nhảy mũi.
- Tôt nhất là ông nên đi ngủ đi.
- Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. – Angeli đứng lên.
Judd ngần ngại hỏi.
- Ông làm việc cùng với McGreavy trong bao lâu rồi?
- Đây là vụ làm chung đầu tiên. Có gì sao?
- Ông có cho rằng ông ta có thể khép tôi vào tội giết người?
Angeli nhảy mũi lần nữa.
- Tôi nghĩ có lẽ ông nói đúng bác sĩ. Tôi phải đi nghỉ thôi.
Ông ta rảo bước tới cửa.
- Tôi có thể có đầu mối. – Judd nói.
Angeli dừng bước và ngoảnh lại: - Nói tiếp đi.
Judd kể với ông ta về Teri. Ông nói thêm mình cũng đang kiểm tra những bạn trai trước đây của John Hanson.
- Không có gì nhiều – Angeli nói bộc trực – Nhưng tôi cho rằng cũng còn hơn là không có gì.
- Tôi muốn bệnh và mệt mỏi khi làm mục tiêu. Tôi sẽ bắt đầu phản công. Tôi sẽ theo tới cùng.
Angeli nhìn ông ta.
- Chiến đấu với cái gì? Với những cái bóng à?
- Khi nhân chứng mô tả một kẻ tình nghi, cảnh sát có họa sĩ vẽ ra một bức tranh ghép lại tất cả những mô tả, đúng không?
Angeli gật đầu: - Một bức nhận dạng mô phỏng.
Judd bắt đầu tăng tốc sự kích động không ngừng.
- Tôi bắt đầu cung cấp cho ông nhân dạng mô phỏng về tính cách của gã chủ mưu những việc này.
- Ông làm sao được? Ông chưa bao giờ thấy hắn. Hắn có thể là bất kỳ ai.
- Không phải vậy – Judd chữa lại – chúng ta đang tìm một kẻ rất, rất đặc biệt.
- Một kẻ điên cuồng.
- Sự điên cuồng là từ ngữ bao quát. Nó không có ý nghĩa y học. Sự minh mẫn đơn giản là khả năng trí não để điều chỉnh thực tại. Nếu chúng ta không thể điều chỉnh, chúng ta cũng không thể che dấu thực tại. Hoặc là chúng ta đặt bản thân mình ở tầng trên cuộc sống, nơi chúng ta là siêu đẳng không cần tuân theo các qui tắc.
- Cái gã của chúng ta nghĩ hắn là siêu đẳng.
- Chính xác. Trong tình huống nguy hiểm, chúng ta có ba sự lựa chọn: bỏ chạy, thỏa hiệp hoặc tấn công. Gã của chúng ta là tấn công.
- Vậy hắn là kẻ mất trí.
- Không. Kẻ mất trí ít khi giết người. Thời gian tập trung của anh ta cực kỳ ngắn. Chúng ta đang đấu vởi kẻ phức tạp hơn nhiều. Hắn ta có thể là kẻ thô bạo, thiểu năng tâm thần, tâm thần phân lập, quẩn trí hay bất kỳ sự phối hợp của các yếu tố này. Chúng ta có thể đang đấu với kẻ bỏ nhà đi, chứng tạm thời quên dẫn tới những hành động phi lý. Nhưng điểm chính là sự xuất hiện và hành vi của hắn dường như hoàn toàn bình thường dưới mắt mọi người.
- Vậy chúng ta đâu có gì để nắm bắt.
- Ông sai rồi. Chúng ta có điểm hay để tiếp tục. Tôi có thể cho ông sự mô tả cơ thể của hắn ta.- Judd nói. Ông ta nhíu mắt lại tập trung. – Don Vinton cao trên trung bình, thân thể cân đối và từng có tập thể hình. Hắn gọn gàng khi xuất hiện và tỉ mỉ trong công việc. hắn không có tài nghệ sĩ. Hắn không thể vẽ tranh, viết văn hay chơi dương cầm.
Angeli nhìn xoáy vào ông ta, mồm há hốc.
Judd tiếp tục nói nhanh hơn, giọng ấm áp.
- Hắn không tham gia bất kỳ câu lạc bộ hay tổ chức xã hội, trừ khi hắn làm chủ. Hắn là loại người lãnh đạo. Hắn tàn bạo và thiếu kiên nhẫn. Hắn nghĩ việc lớn. Ví dụ, hắn không bao giờ liên can tới những kẻ cắp vặt. Nếu hắn bị lưu hồ sơ, đó có thể là cướp ngân hàng, bắt cóc, giết người. – Sự phấn khích của Judd càng tăng lên, bức tranh trong đầu ông càng rõ nét hơn. – Khi ông bắt hắn, ông có lẽ sẽ biết rằng hắn có lẽ bị cha hay mẹ ruồng bỏ khi còn là cậu bé.
- Bác sĩ. – Angeli chen ngang – Tôi không muốn chọc bể quả bóng của ông, nhưng đó có thể là kẻ điên lang thang mà …
- Không. Gã mà chúng ta truy tìm không nghiện ngập – Giọng Judd khẳng định – Tôi sẽ kể thêm về hắn. Hắn chơi thể thao giao đấu trong trường như bóng đá hay khúc côn cầu. hắn không thích cờ vua, ô chữ hay ghép hình.
Angeli quan sát ông ta một cách hoài nghi.
- Có hơn một người như vậy – Ông ta phản đối – Ông nói chính ông đó.
- Tôi đang cho ông mô tả về Don Vinton. – Judd nói – Kẻ chủ mưu trong vụ này. Tôi sẽ kể thêm nữa về hắn. Hắn thuộc kiểu La tinh.
- Cái gì khiến ông nghĩ vậy.
- Nhờ vào phương pháp dùng để giết người. Một con dao, axit, một quả bom. Hắn ta là người Nam Mỹ, Ý hay Tây Ban Nha. – Ông ta lấy hơi – Đó là mô phỏng nhân dạng cho ông. Đó là kẻ gây ra ba cái chết và đang cố giết tôi.
Angeli nuốt nước miếng.
- Địa ngục nào khiến ông biết tất cả những điều này.
Judd ngồi xuống và nghiêng về phía Angeli.
- Đó là chuyên môn của tôi.
- Về mặt tâm thần, chắc là đúng. Nhưng làm sao ông có thể cho mô tả cơ thể của một gã mà ông chưa bao giờ gặp.
- Tôi đang chơi cá cược. Một bác sĩ tên là Kreischmer tìm ra rằng tám mươi lăm phần trăm người mắc chứng hoang tưởng đều mạnh mẽ, có thể hình tốt. Gã của chúng ta hiển nhiên là hoang tưởng. Hắn có ảo tưởng quyền thế. Hắn có hoang tưởng tự đại để nghĩ hắn đứng trên luật pháp.
- Vậy tại sao hắn không bị phát hiện thời gian dài trước đây.
- Vì hắn mang mặt nạ.
- Hắn là cái gì?
- Chúng ta đều mang mặt nạ đó Angeli. Từ lúc còn thơ, chúng ta được dạy bảo phải che dấu cảm xúc thật, giấu đi lòng hận thù và sự sợ hãi. – Có uy lực trong giọng nói ông ta – Nhưng dưới cơn stress, Don Vinton làm rơi cái mặt nạ và lộ cái mặt thật của hắn.
- Tôi hiểu rồi.
- Cái “tôi” của hắn là điểm làm cho hắn bị tổn thương. Nếu bị đe dọa một cách thật sự, hắn sẽ điên loạn. Hắn đang ở đường biên mỏng manh. Sẽ không khó khăn để giúp hắn hoàn toàn vượt qua. – Ông ngập ngừng, rồi tiếp tục nói, như với chính mình. – Hắn là kẻ MANA.
- Đó là gì?
- Mana. Đó là một thời kỳ mà người tiền sử dùng sự mê tín để gây ảnh hưởng đến người khác bằng ma thuật của mình, một gã có tính cách áp đảo.