Bờ Sông Xanh Tươi - Chương 07 phần 1

Edit: Sabj
Beta: Lệ Lâm.

 
Thời gian trôi qua cực nhanh, thời tiết dần dần nóng lên, đã là đầu hạ.
Tôi vẫn không có gì thay đổi, mấy ngày hôm trước cắt tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, bị Lí Phái Nhã gọi là tiểu đẹp trai. Chung quanh mọi chuyện cũng không biến hóa nhiều lắm, Trái Đất vẫn quay với tốc độ vốn có của nó.
Học sinh lớp 11 đã phải tiến vào giai đoạn ôn tập nhỉ? Nhưng vẫn thấy Trình Định Doãn ở trên sân bóng rổ chơi bóng. Có đôi khi, tan học đi trên đường đụng anh, đi cùng nhau một đoạn đường, nói vài câu rồi tự về nhà. Hì hì, hiểu rõ quy luật cuộc sống của anh, liền có vẻ dễ dàng “gặp” anh. Khi đồng hành về nhà, đại đa số thời gian một trước một sau đạp xe đạp, nói chuyện với nhau một vài việc vặt bình thường, khi không có gì nói với nhau cũng sẽ không cố ý đi tìm. Aiz, nhà của tôi cách trường học quá gần, thời gian đồng hành một lát liền trôi qua. Ngày nghỉ cùng bà đi miếu bái phật, cũng cầu nguyện cho anh, hy vọng anh có thể thi đậu đại học.
Lí Phái Nhã vẫn thỉnh thoảng cổ vũ ở bên tai tôi, nói tôi nếu không ra bước kia – một bước bay lên trời, tôi chỉ cười, tức giận giơ chân với cô.
Ngày thật bình yên, nhưng hôm nay rốt cục nổi lên điểm gợn sóng –
Buổi chiều tan học, tôi ở lại phòng học làm bài tập trong nửa giờ, nhìn thời gian, thu thập túi sách đi vào nhà xe. A, không ngoài ý muốn, Trình Định Doãn hẳn là đã chơi xong, hôm nay có thể gặp gỡ hay không?
Phía sau trường học đã có chút im lặng, chỉ có ít ỏi vài người đi đường. Xa xa, tôi liền trông thấy ở góc đường có bóng dáng quen thuộc, tâm vui vẻ, bước chân nhanh hơn. Gần chút mới phát hiện anh đang nói chuyện với người ta.
Tôi bước chậm lại. Làm sao bây giờ? Quấy rầy bọn họ không tốt? Mình nên về nhà trước, hay là ở lại chờ một chút? Đang do dự, bước chân chưa ngừng, chậm rãi lại đến gần một chút, mới phát hiện người nói chuyện với anh là một cô gái rất xinh đẹp.
Ô? Tôi biết cô ta, Triệu Tuyết Phương, là nhân vật phong vân chi nhất của trường tôi, cơ hồ phải dùng đại danh từ là tốt đẹp đến vĩ đại, từng là bí thư đoàn ủy của trường học, lúc ấy còn kiêm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, nổi bật sánh vai cùng Trần Kì.
“Anh có biết em vẫn thích anh không.” Lời nói nhiệt tình như vậy được giọng nói trong trẻo nói ra, xinh đẹp tự tin làm cho người ta không thể nhìn thẳng vào.
Gì…… Gì chứ? Wow! Tôi không phải cố ý, không cẩn thận lại nghe thấy! Làm sao bây giờ? Hoảng hốt, vội vàng tiến đến bên đường tránh mặt, tuy rằng cũng không biết mình muốn trốn cái gì.
“Tuy rằng không cùng lớp, lui tới cũng không nhiều. Nhưng tâm ý của em đối với anh đã biểu hiện thật sự rõ ràng, anh hẳn là biết. Nhưng anh chưa từng đáp lại em. Anh luôn luôn quan sát, có phải hay không? Hiện tại kết quả ra sao? Em có tư cách đứng chung một chỗ với anh không?”
Trình Định Doãn không nói chuyện.
Triệu Tuyết Phương nhìn hắn, rành mạch nói tiếp: “Không ai so với em thích hợp hơn với anh, em nghĩ em đã chứng minh điểm này rồi, không phải sao? Quan trọng nhất là, không ai yêu anh hơn em. Em rất có tự tin! Anh là ý nghĩa cuộc sống của em! Vì anh, em có thể trả giá tất cả!”
Ánh mắt xinh đẹp nóng bỏng. Cả người tỏa ra ánh hào quang bức người. Nhìn nam sinh đang nghi hoặc, không hề giữ lại nói ra tình yêu say đắm của mình, đây là thứ mà tôi vẫn không có dũng khí làm được. Trong nháy mắt sự tỏa sáng của cô ta làm cho tôi tự biết xấu hổ!
Tôi không có khả năng làm được như cô ta, tôi không có khả năng vì một người mà trả giá hết thảy, cho dù người đó là Trình Định Doãn. Tình cảm điên cuồng như vậy, tôi nghĩ chỉ xuất hiện ở trong tiểu thuyết. Với tôi mà nói, trừ anh ra, trên thế giới còn có người rất quan trọng, đó là bản thân tôi.
Cho dù không có anh, cũng không phải không thể vui vẻ. Thiếu một người, sẽ thiếu một phần khoái hoạt cùng hạnh phúc, làm cho trong lòng tôi vĩnh viễn để lại một nỗi đau, nhưng — vẫn có thể sống tiếp. Tôi nghĩ, tôi thủy chung đều có vẻ yêu bản thân hơn.
Như vậy, tình cảm của cô ta mới là tình yêu chân chính? Cuồng nhiệt mãnh liệt, mang theo ước số không thể khống chế, giống như đốt cháy tất cả, đẹp mắt xinh đẹp như thế! Như vậy, mới là tình yêu đi?
“Cho em cơ hội, em sẽ chứng minh.” Thanh âm của cô chuyển thấp, lại càng kiên định, tiến lên nửa bước đến gần chỗ anh, ngẩng đầu nóng bỏng chăm chú nhìn.
Tôi lui về phía sau, lui tới chỗ con đường nhỏ xa xa vòng qua bọn họ, đi tới góc đường bên kia, lặng lẽ đến gần xe của mình, mở khóa xe. Không ngờ nhẹ tay nhẹ chân, chiếc chìa khóa xe lại văng ra tạo nên một tiếng ‘keng’.
“Hà Tinh.” Anh nghe tiếng quay đầu vọng lại.
“A…… Hi! Xin chào! Hẹn gặp lại!” Có chút kích động vẫy vẫy tay với anh, không dám lưu lại, gần như hốt hoảng chạy đi lấy xe, nhảy lên xe đạp nhanh chân.
Bay nhanh ra khỏi trường học, mới chậm lại. Aiz, bỗng nhiên phát hiện chính mính không thể hiểu được bản thân. Lắc lắc đầu, lại dùng lực đạp bàn đạp. Trong lòng rối loạn, không hiểu có con ma nào nhập vào, aiz, về nhà chậm rãi suy nghĩ!
“Hà Tinh.”
Đột nhiên, sau lưng một tiếng gọi nhẹ nhàng, làm cho tôi thiếu chút nữa ngã xuống xe.
Trình Định Doãn đạp xe lướt qua nửa đầu xe của tôi, giảm tốc độ xe cùng tôi song song, cười với tôi. “Sao đi nhanh như vậy?”
“Ừm…… à……” Tôi vô ý thức đáp lời, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Triệu Tuyết Phương, mới định thần đôi chút, “Em muốn về nhà a, anh không phải ở cùng người ta nói chuyện sao? Tại sao lại về ?” Kỳ quái, giọng điệu của tôi sao là lạ thế?
“Nói xong rồi.” Anh thoải mái quá đáng!
Tôi tự dưng tức giận vô cớ, nhịn không được trừng mắt với anh,“Nhanh như vậy đã nói xong rồi? Hẳn là nên nói thêm lát nữa đi? Cô ấy hình như…… Rất thích anh.” Aiz, thích sâu sắc mà mãnh liệt như vậy, mới gọi là tình yêu a.
“Ừ.” Anh tùy tiện trả lời, nhìn trước nhìn sau xe trên đường, ý bảo tôi có thể qua đường lớn.
“Kia…… Anh không thích cô ấy sao?” Tôi lại dò hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng nhịn không được, “Ít nhất cũng rất cảm động mà.”
Anh thật lâu không nói gì, tôi nghĩ anh sẽ không trả lời, nhưng ngay tại chỗ chia tay, anh đột nhiên dừng xe lại, làm hại tôi vừa định chuyển hướng rẽ phải chật vật ngừng xe lại.
“Đúng vậy, anh có chút cảm động.” Anh mở miệng ,“Có người coi trọng mình như vậy thực đáng kiêu ngạo. Nhưng, anh không cần tình cảm của cô ấy.”
Không nói gì, tôi lẳng lặng nhìn anh.
Anh mỉm cười, “Đừng cứ nhìn như thế, về nhà sớm một chút. Trên đường cẩn thận một chút.” Nói xong một lần nữa khởi động xe đạp, đi về hướng nhà anh.
Tôi sững sờ nhìn theo bóng dáng của anh, thật lâu.
“Thứ hai, tháng 6 ngày 15. Bà nấu canh mướp đắng với thịt lợn, Thanh Thanh rất thích, nhưng tôi ăn hình như có mùi lạ,quả thực ăn không ra là hương vị gì……. Triệu Tuyết Phương là cô gái rất vĩ đại, lời cô ấy nói cũng rất hay, phản ứng của anh…… Aiz, không biết anh phản ứng thế nào, lời anh nói với tôi cũng kỳ quái,”
Dừng bút, tôi lại ngẩn người. Anh tựa hồ đối với lời nói của Triệu Tuyết Phương không có đặc biệt cao hứng, tuy rằng không rõ ý nghĩ của anh, nhưng cũng có thể đoán ra anh không định tiếp nhận Triệu Tuyết Phương…… Chắc là vậy? Anh không có đồng ý với cô ta — tôi vì thế vui sướng cười trộm khi người gặp họa.
“…… Yêu, có phải sâu đậm hơn mới đúng hay không? Toàn bộ sinh mệnh chỉ kính dâng cho một người, hoàn toàn mặc kệ cái khác, thậm chí ngay cả người thân đều đặt xuống dưới, như vậy là tình cảm sâu sắc sao? Tình yêu đến tột cùng là cái gì? Tình yêu của mỗi người đều giống nhau, hay mỗi người mỗi khác? Có phải hay không mọi người khẩu vị bất đồng? Đối với người này cuồng luyến yêu mới là trân quý, nhưng với người khác lại thích thanh đạm như nước nhỉ? …… Tôi không biết, cũng không rõ, có thể tôi còn chưa đến cái tuổi kia. Nhưng tôi cảm thấy tôi có thể khẳng định, tôi vĩnh viễn sẽ không giống cách Triệu Tuyết Phương yêu một người, cũng như, nếu có một người yêu tôi giống như tình yêu của cô ấy, tôi cũng sẽ không cao hứng, bởi vì tôi không thể đáp lại để công bằng. Như vậy sẽ là gánh nặng quá lớn, đối với hai người đều không tốt……. Gì chứ? Khi nào thì nhật kí của tôi không chỉ là sổ thu chi nữa? Sao lại viết nhiều về loại tình cảm gì đó chứ! A, tôi cảm thấy tôi rất có triết lý nha.”
Phát hiện mới! Hóa ra tôi viết văn cũng có vẻ hay! Lật lại những trang nhật kí trước, không khỏi bội phục mình.
Đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy — Trình Định Doãn nói anh không cần tình yêu như vậy, như vậy anh cần tình yêu như thế nào? Còn có, anh sẽ đáp lại tình yêu như thế nào ?……

Nghĩ đông nghĩ tây, ngủ không tốt, ngày hôm sau thật lộn xộn.

Không chỉ có quên đông quên tây, liên tiếp mắc lỗi, bài trắc nghiệm nhỏ cũng làm hỏng bét, đến buổi chiều ngay cả đi học cũng ngủ gà ngủ gật. Thất thường đến giáo viên Trần dạy Tiếng Anh cũng đi tới hỏi thăm xem tôi có thoải mái hay không.

Aiz, tôi quả nhiên là không thể phân tâm.

Đến tan học, từ chối đề nghị của Lí Phái Nhã cùng đến thư viện đọc sách, một mình đạp xe về nhà. Từ cửa phía nam đi ra ngoài, khi đi ngang qua con đường nhỏ phía ngoài trường học, ngoài ý muốn thấy Triệu Tuyết Phương đứng ở đầu đường.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi, ngạo nghễ.

Một đôi mắt mạnh mẽ chiếm ưu thế, hoàn toàn biểu hiện muốn công kích. Tôi âm thầm nuốt ngụm khí lớn, dừng lại trước mặt cô ta, “Đang đợi tôi?” Đã rõ ràng như vậy, giả ngu sẽ không thức thời.

Cô ta dương dương tự đắc, xoay người dẫn đầu đi đến bên dưới hàng cây.

Tôi than nhỏ, hiểu ý đi theo. Kỳ thật khí thế của cô ta còn chưa đủ để bày ra loại tư thế này, người giống Quan Phong mới đủ lực uy hiếp nha! Nếu tôi trì độn một chút nhìn không ra ý của cô ta, đã sớm cưỡi xe vọt nhanh mà qua, cô ta sẽ giương mắt nhìn hay là phát hỏa đuổi theo? Hì, có chút muốn biết cô ta thuộc loại nào, nhưng tôi vẫn thuận theo ý đồ của cô ta. Aiz, gặp được người tốt giống tôi là may mắn của cô ta.

Tôi ngừng xe, hai người đứng dưới hàng cây, đối diện. Đáng tiếc tôi thấp không ít so với cô ta, khí thế yếu đi vài phần.

“Cô tên Hà Tinh? Ban mấy ?” Trên cao nhìn xuống, làm cho cảm quan của tôi đối với cô ta lại kém vài phần.

“Tôi là Hà Tinh, ban 2.” Vẫn ngoan ngoãn trả lời, trước không nói đến việc tôn trọng chị lớn, tôi đối với loại người vĩ đại xuất chúng này tổng cũng có ba phần kính ý.

“Cô cùng Trình Định Doãn là quan hệ gì?”

“Ừm –” tôi ngẩng đầu lên trời bắt đầu nghĩ, muốn tìm ra từ thỏa đáng để hình dung quan hệ của tôi và anh, có điểm khó khăn. Tôi cùng anh, vừa quen thuộc lại xa lạ, nói có giao tình cũng miễn cưỡng, nói không có cũng không phải.“Tôi không biết.” Thật sự không biết nên phân loại quan hệ nào, ừm, tôi nên suy nghĩ tốt một chút.

Ánh mắt cô ta lạnh hơn, gật gật đầu, “Được, cô có quyền không trả lời. Nhưng tôi muốn nói rõ ràng cho cô, tôi hơn cô nhiều lắm, so với cô càng thích hợp với Trình Định Doãn, cô tốt nhất hãy chấp nhận sự thật này!”

Trong lòng cảm giác không thoải mái càng sâu, tôi nhíu mày không nói lời nào, miễn cho thất lễ.

“Tôi thích anh ấy hơn cô! Cô thích anh ấy bao nhiêu? Cô thật sự hiểu anh ấy sao? Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài gì đó liền mù quáng mà mê luyến! Tôi chân chính hiểu biết tất cả về anh ấy, cũng cố gắng để xứng với anh ấy, không giống với những tiểu nữ sinh chỉ mơ mộng!”

Tôi cũng thích anh như vậy a! Cho dù không cuồng nhiệt như cô, nhưng là chân thật!

“Người không thể luôn nằm mơ, cô mấy năm liên tục không lọt vào top ba mươi, dựa vào cái gì theo tranh với tôi?”

Nói như cô ta –“Trình Định Doãn chẳng phải là người đứng đầu sao?” Tôi thấp giọng nói.

“Cô…… Cô còn nói a, cô so với chúng tôi nhỏ hơn một tuổi, chúng tôi qua  mấy tháng nữa đã ra trường, Trình Định Doãn sẽ thi đỗ đại học danh tiếng, cô đuổi không kịp anh ấy.”

Tôi trầm mặc. Cô ta nói là sự thật, sự thật đúng như vậy, nhưng không tới phiên cô tới kêu gào đâu, cuộc sống người khác không tới phiên cô tới can thiệp! Đánh giá trong lòng tôi đối với cô ta lại thấp đi hai phần, cho tới nay vẫn khiến người ta chán ghét.

“Làm người cho dù không thông minh, cũng sẽ có điểm tự biết. Đừng không biết tự lượng sức mình, Trình Định Doãn không phải người cô có thể vọng tưởng, người kém giống như cô……”

“Học tỷ, chị nói như vậy hơi quá đáng. Nếu người với người có thể so sánh, lấy tiêu chuẩn của chị, tôi xác thực không so được với chị.” Ta ngang ngạnh ngẩng đầu lên, “Nhưng tôi không kém!” Tôi vẫn biết điểm này — tôi tuyệt đối không kém.

Tôi biết bản thân không vượt trội, nhưng tôi cũng biết mình tốt. Khuyết điểm của tôi đều thực bình thường, ưu điểm cũng không thiếu, không có gì tự ti!

Nếu cô ta muốn khơi mào tự ti của tôi thì đã tính sai rồi, nếu không lo đến việc thất lễ, tôi sẽ đứng lên bảo vệ cháu gái ngoan ngoãn của bà thân ái, con gái của ba mẹ kính yêu, a Tinh đáng yêu của phần lớn bạn bè…… Còn có tôi “kì lạ” trong mắt Trình Định Doãn!

Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không kém!

“Cô không kém? Cô có gì tốt? Vẻ ngoài sao? Ý nghĩ sao? Năng lực sao?……”

“Thật không biết xấu hổ!” Bên cạnh bay tới một câu cao giọng, cắt ngang Triệu Tuyết Phương khinh miệt nghi ngờ, cũng làm cho tôi thu lại những lời nói phẫn nộ ác độc. Quay đầu nhìn lại, nhịn không được phốc xích cười –

Là A Phân! Vẫn cách ăn mặc giống như cũ, tóc ngắn nhuộm hồng, vẻ mặt nổi giận bất tuân nhưng tay phải lại mang theo một túi rau cải trắng, bên cạnh còn treo hai cọng hành. Không hòa hợp đến buồn cười, tôi thật sự nhịn không được cười ra tiếng, đổi lại một cái trừng mắt của cô ấy.

“Mày tới làm gì? Còn chưa đến cuối tháng đâu!” Làm tôi kinh ngạc, lời bén nhọn thốt ra từ miệng Triệu Tuyết Phương. Cô ta mất hết vẻ tao nhã, tràn ngập địch ý trừng mắt nhìn A Phân, dường như hận không thể làm cô ấy biến mất.

“Đến xem chị a, chị gái.” A Phân cố ý ngấn mạnh hai chữ xưng hô sau cùng.