Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt! - Chương 69

Hải Nhĩ mới vừa lùi xuống, Mĩ Địch lại lên sân khấu, hẹn nàng ra ngoài ăn điểm tâm.

“Tần tiên sinh có thể yên tâm để chị ra ngoài sao?”

“Ừ, nhưng phải kèm theo vệ sĩ.” Mĩ Địch dùng mắt chỉ hướng cửa đang có hai người đàn ông mặc vest đen lực lưỡng lòng vòng bên ngoài.

“Thì ra là thế.” Chu Tráng Tráng sáng tỏ.

“Gọi em ra là muốn nhờ em giúp chị một việc.”

“Đừng nói là lại đi tìm vị chủ trì kia nha? Đi nữa em khẳng định bị Tần tiên sinh một dao chém chết, chị có bức tử em cũng không đi.” Chu Tráng Tráng dứt khoát cự tuyệt như đinh đóng cột.

“Yên tâm, chị đây tự thấy “tam quan” mình rất đoan chính nha, chị sẽ không mang con của người đàn ông này mà còn đi tìm người đàn ông khác.” Mĩ Địch nói.

“Chị không được vũ nhục thần tượng Tiêu Hồng của em.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng kháng nghị.(Tiêu Hồng là một nữ văn sĩ đặc biệt bất hạnh từ lúc chào đời cho đến khi nhắm mắt xuôi tay: bị gia đình ngược đãi, cả đời sống lang thang, nghèo khổ bên lề xã hội, nạn nhân của một xã hội bất ổn và nhất là những người đàn ông trong đời, ba lần bị đàn ông bỏ rơi trong lúc hoạn nạn, và cuối cùng chết trong tay một người đàn ông khác. Còn vì sao “tam quan” kia lại gắn liền với nhà văn này thì Quạ bí rùi)

“Không nói tào lao với em nữa, nói vào vấn đề chính, không phải em thực tập sắp kết thúc sao? Xong rồi thì đến công ty Tần Trung đi, làm thư ký cho hắn.”

“Vì sao chứ?”

“Em phải giúp chị giám sát xem hắn ta có xằng bậy hay không.”

Lời này từ miệng các bà vợ khác thì Chu Tráng Tráng tin, nhưng từ miệng Mĩ Địch nói ra, đánh chết nàng cũng không tin.

“Có phải, Hải Nhĩ anh ấy bảo chị tới?” Chu Tráng Tráng hồ nghi.

Trong đáy mắt Mĩ Địch lấp loé.

“Em thật không hiểu, tại sao Hải Nhĩ lại phản đối em cùng Tiểu Lâm bên nhau chứ.”

“Hải Nhĩ đối với em mà nói có thể sánh ngang với người chị tốt như chị, chắc chắn anh chàng kia có vấn đề, cho nên nó mới có thể phản đối tình cảm của hai người như vậy.”

“Nhưng chuyện tình cảm là của riêng hai người, người bên ngoài sao có thể nhúng tay vào chứ?”

“Không nói cái này nữa, nói chị nghe coi, em cùng tên bạn trai con lai kia rốt cuộc phát triển đến giai đoạn nào rồi, dù sao hắn cũng mang một nữa dòng máu ngoại quốc, phương diện kia có phải rất lợi hại hay không?”

Mĩ Địch hỏi mà mặt không đỏ mũi không hồng, Chu Tráng Tráng nghe câu này mặt lại đỏ.

Nàng cùng tiểu Lâm, còn chưa tới bước kia.

Chính xác mà nói chỉ hôn khẽ thôi.

Nghe thấy đáp án này, Mĩ Địch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em bên cạnh anh ta, không phải là rất viên mãn sao? Như thế nào còn không xuống tay a. Nói thật với em, mấy hôm trước chị nhìn thấy ảnh chụp của anh ta, buổi tối còn bị mộng xuân, rất kích thích. Em nói coi chị mới nghe mùi thịt đã thèm như vậy rồi, em mỗi ngày kề cận với thịt, sao lại không cắn thử một cái, Chu Tráng Tráng, em thật sự làm chị rất thất vọng nha!”

Mĩ Địch đang trong cảm xúc dâng trào, bỗng nhiên phát hiện Chu Tráng Tráng nhìn chằm chằm phía sau mình, biểu tình tràn ngập sợ hãi.

Mĩ Địch từ từ quay đầu lại.

Sau đó — đã bị Tần Trung người vừa mới kết thúc công việc vội tới bồi phụ nữ mang thai đại nhân nhưng lại nghe thấy đoạn mộng xuân kia, liền bị lôi trở về. (Quạ: cũng may là chỉ có Tần Trung đứng sau, anh Hoằng mà nghe được đoạn này … với tính cách thù dai như anh, Mĩ Địch sẽ thê thảm lắm)

Chu Tráng Tráng đoán, chị Mĩ Địch phỏng chừng trước khi sinh em bé cũng đừng mong có thể đi ra ngoài.

Vì không để Mĩ Địch một phen khổ tâm lãng phí, buổi hẹn hò tối đó, Chu Tráng Tráng chủ động hôn Tiểu Lâm.

Hắn chần chờ một lát rồi nhiệt liệt hôn đáp trả, nụ hôn tình cảm lãng mạn mãnh liệt triền miên, nhiệt tình tăng vọt, thuận thế hướng tiến đến giường, nhưng Chu Tráng Tráng càng hôn trái tim càng lạnh.

Đã không còn cái cảm giác lúc trước nữa, hôn này chỉ đơn giản là cái hôn, không liên quan gì đến con người.

Nhưng tim càng lạnh, Chu Tráng Tráng càng dùng sức, nàng vội vàng cởi áo sơmi mình ra, vội vàng cởi áo hắn ra, vội vàng kéo đẩy hắn xuống giường, vội vàng vuốt ve, vội vàng tìm kiếm, vội vàng muốn hoàn thành.

Dùng vội vàng như muốn che dấu điều gì đó. Nhưng vào thời điểm mấu chốt, Andrew Lâm đẩy nàng ra. “Tráng Tráng, anh cho em thời gian suy nghĩ kỹ, thừa lúc anh còn sót lại một chút lý trí, mặc quần áo vào đi.”

“Anh chán ghét em?” Chu Tráng Tráng có chút tổn thương.

“Không, anh thích em.”

“Em không gợi cảm?”

“Phản ứng sinh lý của anh có thể cho em đáp án chính xác.”

“Vậy vì sao anh không muốn em?” “Bởi vì. . . . . .” Andrew Lâm kéo tấm chăn đắp lên người nàng, đôi mắt thâm thúy có thể mê say bất luận kẻ nào: “Là em không muốn anh, thân thể của em không muốn anh, anh cảm thụ được điều đó.” Chu Tráng Tráng thực thất bại: “Thật xin lỗi.” “Không, người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng.”

Andrew Lâm đem nàng ôm vào trong lòng, râu trên cằm hắn đâm vào da đầu nàng, kích thích mỗi một dây thần kinh não nàng: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.” Hai ngày sau, Chu Tráng Tráng mới hiểu được nguyên nhân tại sao Tiểu Lâm nói câu ấy. Hắn đi rồi, cứ như vậy từ chức, rời khỏi Trung Quốc. Trước lúc vào đăng ký, hắn gọi điện cho Chu Tráng Tráng. “Tráng Tráng, anh không phải người tốt, anh đem em bán rồi.”

“Anh nghĩ chắc em cũng biết, anh có ham mê đánh bạc, bởi vậy thiếu nợ không ít tiền.” “Anh Hải tìm anh, đồng ý giúp anh trả nợ, còn cho anh thêm một số tiền kha khá.” “Điều kiện là rời bỏ em.” “Tráng Tráng, thực xin lỗi, anh đáp ứng rồi.” “Tráng Tráng, xin em tin anh, ngay từ lúc đầu, anh thật thích em, một tình yêu thuần tuý.

Nhưng hai ngày trước anh Hải đến tìm anh, hắn đưa ra một điều kiện quá hấp dẫn, anh dao động.” “Tráng Tráng, anh không phải là biện minh gì cho mình, anh sẽ phải xuống địa ngục, xin em hãy quên anh đi, hãy vui vẻ sống, em là cô gái rất đáng yêu, em sẽ có được hạnh phúc thôi. Người đàn ông kia, em nên đi tìm hắn, anh biết, em không quên được anh ta.”

“Tráng Tráng, vĩnh viễn không gặp lại.” Trong cuộc đời Chu Tráng Tráng lần thứ 2 thử yêu đương, cứ thế bị hủy. Tình yêu đầu đứt đoạn vì quyền, cuộc tình thứ hai chết yểu là vì tiền. Chu Tráng Tráng cười khổ. Chẳng lẽ ông trời đem xuống người đàn ông nào cũng bất thành sao? ). . . . . .

chương 69

Chu Tráng Tráng nắm chặt di động, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không còn sót lại.

Rốt cuộc là vì nàng rất ngu ngốc, hay vì chuyện tình cảm vốn dĩ quá phức tạp, càng ngày càng không thể hiểu.

Đến xế chiều, Hải Nhĩ chủ động xuất hiện, khẽ gõ rồi mở cửa phòng nàng, trong tay cầm một túi lớn tôm hùm cay thơm phức, bóng bẩy, tẩm ớt cay, nhìn vào đã thấy thèm nhỏ dãi.

Nhưng mà Chu Tráng Tráng giờ phút này cũng không có nở nụ cười quen thuộc với Hải Nhĩ khi nhìn mỹ thực, hắn chỉ nghe thấy nàng hỏi một câu.

“Vì sao chứ?”

Vì sao lại dùng biện pháp này để phá hỏng tình cảm của nàng.

“Hắn ta không phải người tốt, hắn không chịu nổi hấp dẫn.” Hải Nhĩ trả lời như vậy.

“Ai lại chịu nổi hấp dẫn?” Chu Tráng Tráng hỏi lại: “Đâu cần phải thử như vậy chứ?”

“Em cam tâm yêu một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể vì tiền mà bỏ rơi em sao?”

“Bất cứ ai cũng có thể vì một ít nguyên do mà buông tay nửa kia của mình, điều này rất bình thường.”

“Tráng Tráng, em không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, anh hy vọng em tiếp tục tin tưởng vào tình yêu.”

“Anh dùng tiền đi mua bạn trai em, khiến hắn bỏ rơi em, là vì muốn làm cho em tin tưởng vào tình yêu sao?” Chu Tráng Tráng khóe miệng nhếch lên, độ cong mang chút châm biếm: “Em làm sao mà tin tưởng đây, Hải Nhĩ, từ đêm Thường Hoằng chia tay em, em đã không còn tin tưởng nữa rồi. Mà hiện tại, qua bàn tay đạo diễn của anh, em lại thêm kiên định trong đầu – tình yêu chỉ cần hưởng thụ, không cần đi tin tưởng.”

“Tráng Tráng, Thường Hoằng không giống với hắn ta.” Hải Nhĩ nhíu mày.

“Đúng là không giống.” Chu Tráng Tráng nhìn thẳng mi tâm hắn, nhẹ nhàng mà cười: “Anh ấy tốt hơn Thường Hoằng, ít ra anh ấy thành thật hơn, anh ấy cho tới bây giờ chưa lừa gạt em bất cứ cái gì.”

“Không phải như vậy, anh họ … anh ấy …” Hai má Hải Nhĩ ửng hồng, xuất hiện dấu hiệu của bệnh, bắt đầu mãnh liệt ho khan: “Anh ấy … không giống … hắn…”

Kết cục của cuộc tranh cãi này là Chu Tráng Tráng phải đưa Hải Nhĩ vào bệnh viện.

Chu Tráng Tráng chờ ở lối đi nhỏ trong bệnh viện, không ngừng cắn ngón tay, khi cắn từ ngón tay cái của bàn tay trái gặm đến ngón tay út của bàn tay phải thì người nhà Hải Nhĩ đến đây.

Dẫn đầu đoàn người là Thường Hoằng.

Một mình một người.

Gặp mặt người yêu cũ, lại là người tình cũ đã bỏ rơi mình, huống chi lại trong tình trạng lần nữa bị bạn trai bỏ rơi, Chu Tráng Tráng cảm thấy thực xấu hổ, trên lưng như phủ kín gai nhỏ, cực kỳ khó chịu.

Mà đối phương, từ xa xa khi nhìn thấy nàng, Thường Hoằng trong tức khắc có chút đình trệ, khiến cho Chu Tráng Tráng có một loại ảo giác, trong tít tắc kia, trong đầu hắn có phải cũng giống nàng, nhớ tới ngày xưa.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, dáng vẻ Thường Hoằng rất nhanh đã khôi phục, lại gần hỏi thăm bệnh tình của Hải Nhĩ.

Chu Tráng Tráng bảo mình cũng không rõ, hết thảy đều phải chờ bác sĩ ra giải thích.

Sau những lời này, hai người cũng chẳng nói gì thêm.

Hắn đứng trước phòng bệnh, nàng ngồi trên ghế, nhìn cả hai như hoàn toàn chẳng có liên quan gì nhau, như chưa từng một thời thân mật.

Chu Tráng Tráng thừa nhận mình không phải là người có thể làm chuyện lớn, bên cạnh Thường Hoằng đợi năm phút đã muốn đạt cực hạn của nàng. Chu Tráng Tráng không muốn miễn cưỡng bản thân, đứng lên, nói với Thường Hoằng: “Tôi đi về trước, nếu Hải Nhĩ tỉnh, làm phiền anh báo cho tôi một tiếng. . . . . . ý của tôi là, anh nhờ chị Mĩ Địch gọi điện báo cho tôi biết là được rồi.”

Khi nói ra lời này, đầu lưỡi Chu Tráng Tráng như khô ráp, chưa từng nghĩ tới, giữa bọn họ sẽ có lúc phát sinh đoạn đối thoại lãnh đạm tới mức này.

Nhưng mà sống trên đời này, đâu phải điều gì cũng đoán biết trước được đâu?

Nói xong nàng liền quay đi, nàng đi dọc hành lang, bước vào thang máy, ấn cái nút tầng trệt cần xuống.

Mà hắn, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại chen vào.

Không gian trong thang máy cũng không lớn, bốn vách bao vây hai người.

Chu Tráng Tráng cố nuốt nước miếng, dựa theo thông lệ quốc tế, đem mắt dán vào phím tầng thang máy

Lầu 7 –

“Anh rất nhớ em.”

Chu Tráng Tráng cảm thấy nhất định tai mình nghe nhầm rồi.

Lầu 4 –

“Đợi anh thêm một thời gian nữa.”

Lầu 1  –

“Một thời gian nữa là xong rồi.”

Cửa thang máy mở, Thường Hoằng lập tức đi ra ngoài.

Chu Tráng Tráng ở lại trong thang máy, trong lồng ngực là một khoảng không mang chút run rẩy.

Những lời vừa thốt ra từ miệng hắn, có phải chỉ là ảo giác thôi không?

“Vừa khéo” Chu Tráng Tráng xem ra ý nghĩa của câu này chính là “Trong vòng một ngày phát sinh n lần chuyện tồi tệ.”

Đang lúc cả thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi lết ra khỏi bệnh viện, Tả Nhất gọi điện thoại tới.

Chu Tráng Tráng quyết định, nếu hắn nói với nàng đã tìm được Đa Đa rồi, hơn nữa còn thành công cảm động cô ấy, và hai người đã sắp kết hôn hạnh phúc ấm êm, cô nhất định sẽ giết hắn.

Nhưng mà, bên kia chỉ là trầm mặc hiếm có.

Chu Tráng Tráng bắt đầu ý thức được sự tình có thể cũng không lạc quan như vậy.

“Đa Đa không đồng ý phải không? Đừng khổ sở, hay là anh quay về tiếp tục tìm kiếm một đóa hoa khác, hay là chờ vài năm sau, cuộc hôn nhân của cô ấy cùng anh chàng kia trở nên buồn tẻ, tự nhiên sẽ trở về tìm anh thôi.”

Bên kia vẫn trầm mặc như cũ, chỉ có tiếng xe gào thét lướt vù vù qua.

“Đừng như vậy, nói cho anh nghe một tin tức tồi tệ của tôi cho anh vui vẻ nha, người bạn trai thứ hai của tôi bởi vì một tờ chi phiếu đã vứt bỏ tôi. Nói chia tay vẫn là qua điện thoại, thế nào, nghe xong có vui vẻ lên chút nào không?”

Bên kia vẫn luôn trầm mặc không tiếng động.

Chu Tráng Tráng rốt cục ý thức được có điều không thích hợp: “Tả Nhất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Chu Tráng Tráng yểu bắt tay vào làm cơ, đợi hồi lâu, rốt cục đợi được một câu đầu dây bên kia.

“Đa Đa . . . . . . chết rồi.” 

Lúc Chu Tráng Tráng chạy tới sân bay, thấy bộ dạng Tả Nhất tinh thần sa sút, râu lổm chổm, đầu tóc keo bẩn, ánh mắt đờ đẫn, ba hồn bảy vía đã bị bắt đi phân nửa, càng đáng sợ hơn là trong mắt như chỉ còn đống tro tàn.

Như là thế giới này không còn chuyện gì có thể kích khởi hắn nữa.

“Về nhà thôi.” Chu Tráng Tráng ngồi chồm hổm giống hắn, thử khuyên nhủ.

Tả Nhất khẽ lắc đầu, không có đồng ý, mà là đưa nàng đến một nhà hàng cạnh sân bay, gọi ra rất nhiều đồ ăn.

Hắn cũng không có ăn, chính là đem chiếc đũa đưa cho Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng biết hắn muốn làm gì, nàng tiếp nhận đôi đũa, kiềm chế cuống họng đang chua xót, bắt đầu ăn.

Nàng biết, hắn muốn từ trên người nàng tìm kiếm gì đó của người đã khuất.

Những năm gần đây, Đa Đa không muốn liên lạc với Tả Nhất bởi vì muốn giấu diếm tin tức của mình, để Tả Nhất hoàn toàn không tra ra cái gì.

Mà Tả Nhất sở dĩ tìm đến, là bởi vì cơ duyên xảo hợp, trong lúc vô tình thấy tin tức kết hôn của vị hôn phu cô ấy sắp cùng bạn gái yêu nhau nhiều năm.

Nhưng khi Tả Nhất đến nơi, lại phát hiện cô dâu không phải Đa Đa.

Mà đó là một người bạn thân của Đa Đa.

“Cậu rốt cục cũng đến.” Cô dâu tươi trẻ không có một chút kinh ngạc, mà là đem một phong thơ giao cho trên tay hắn.

“Tôi biết tất cả mọi chuyện của cậu và Đa Đa, tôi là người bạn duy nhất của cô ấy ở đây.”

“Cô ấy không có bạn trai, lúc trước là bởi vì sợ cậu đến tìm cô ấy, cho nên mới mượn bạn trai tôi đóng giả chụp ảnh cùng cô ấy rồi gửi cho cậu.”

“Cô ấy bị ung thư, là ung thư dạ dày, mấy năm nay đều kiên trì trị liệu, vốn dĩ đã chuyển biến khả quan rồi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không có qua khỏi.”

“Cô ấy luôn nói, nếu khỏi hẳn sẽ trở về tìm cậu, đánh cậu một bạt tai, sau đó sẽ ôm lấy cậu. Nếu không khỏi hẳn . . . . . . cô ấy hy vọng cậu luôn nghĩ cô ấy vẫn đang sống rất hạnh phúc.”

“Giây phút cuối cùng, cô ấy dặn tôi, nếu cậu vẫn đến tìm thì tôi hãy giao lá thư này cho cậu.”

Tả Nhất vừa đi thăm mộ Đa Đa, nó nằm an tĩnh dưới bóng cây đại thụ.

Hắn nhớ rõ nàng từng nói, nguyện vọng duy nhất trong đời này là được sống ở quê hương mình, giống như cây cỏ nhỏ, hưởng thụ dưới gốc cây đại thụ.

Hắn từng nghĩ mình sẽ là cây đại thụ của nàng, nhưng trên thực tế, hắn chính là một trận giông bão, một cơn gió vô tình lạnh lẽo, hắn thổi nàng đến một đất nước xa lạ sống tha hương.

Hắn mở thư ra.

Bút tích quen thuộc, nét viết rất nhẹ, ở thời khắc cuối cùng sức lực nàng đã không còn dư thừa

Lúc đọc thư, hắn tựa hồ như nghe thấy giọng mềm nhẹ ngọt ngào của nàng.

 

“Tả Nhất, nếu anh đọc được lá thư này, cho thấy anh đã không có nghe lời em nói, vẫn đã đi tìm em. Em hẳn là nên tức giận, giận anh không tuân thủ lời hứa, nhưng thật sự mà nói em thật sự rất vui, vì anh vẫn còn nhớ em, như em vẫn rất nhớ anh. Em đương nhiên nhớ anh, nhớ anh dùng sức mạnh kiên cường che đậy yếu đuối, nhớ rõ anh từng đáp ứng dẫn em đi ăn khắp chân trời góc biển, nhớ rõ anh lần đầu tiên hôn em sau đó còn trêu đùa bảo rất ngọt. Mấy năm nay, ký ức này chẳng hề phai nhoà chút nào, ngược lại càng ngày càng hiện lên rõ rệt. Có đôi khi em cảm thấy ông trời rất kỳ quái, cư nhiên bắt em bị ung thư bao tử, em là người mê ăn như vậy, sao có thể bị ung thư dạ dày chứ? Quá tréo ngoe rồi. Nhưng tréo ngoe cũng không phải chỉ chuyện này, anh xem, em vốn nghĩ rằng mình sẽ thích một chàng trai ôn nhu, ai ngờ cuối cùng lại yêu thương anh. Em biết anh sẽ tức giận nhưng em vẫn muốn nói thật ra rằng, anh lớn lên cũng chả phải đẹp trai nhất nhì gì, tính tình lại tồi tệ, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng em vẫn cứ thích anh, không có biện pháp thay đổi, tựa như em thích anh nhưng vẫn vì bệnh tật mà không thể nào không rời xa anh, đều là không còn cách nào khác cả. Tả Nhất anh không cần áy náy, em thật ra biết anh theo đuổi cô gái kia là vì một trò thách đố ngu ngốc, em cũng không định giận dữ với anh. Em biết trong lòng anh em mới là người quan trọng nhất, nhưng em không có thời gian khiến anh hiểu được đạo lý này. Em cũng không rõ mình rốt cuộc có thể chiến thắng bệnh tật này hay không, nhưng em biết rõ mình tuyệt đối không muốn cho anh thấy bộ dáng tiều tuỵ của em vì bệnh tật, em hy vọng em trong lòng anh vĩnh viễn đều là Mễ Đa luôn miệng ăn hết thảy thức ăn. Cho nên em phải rời đi, rời xa một đoạn thời gian, em nghĩ chờ em khoẻ lại em sẽ trở về, ôm chặt cổ anh mà nói, nào, chúng ta hợp lại đi. Nhưng mà … qua … nhiều năm thế này, em vẫn là thất bại, bác sĩ điều trị cho em là một người lạc quan như vậy mà cũng đành phải buông tay. Em cũng muốn trở về gặp mặt anh một lần, nhưng em lại sợ bên cạnh anh đã có người khác, cho nên em quyết định đem anh vĩnh viễn bảo tồn trong trí nhớ em. Tả Nhất, em đi rồi xin anh cứ coi như lừa bản thân mình đi, nói với chính mình rằng em chỉ là đang ở nước ngoài kết hôn với một người đàn ông tốt, còn tốt hơn so với anh nữa. Sau đó về nước, tìm được một cô gái tốt, cô gái hoàn hảo, cưới cô ấy, sinh con cái, cứ thế mà sống hạnh phúc. Hứa với em, đừng khóc, anh khóc thật sự rất khó coi. Như vậy, cứ thế đi. Người anh yêu –  Đa Đa.”

Tả Nhất đã đồng ý với Đa Đa, hắn không có khóc trước mộ nàng.

Nhưng lúc ở nhà hàng bên cạnh sân bay, nhìn thấy Chu Tráng Tráng, hắn lại khóc, khóc đến không thể kềm chế được.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3