Huyền sử Cỏ tiên - Chương 20

Chương 20

Hơn nửa tháng trời, Hoàng tử thứ đi hết nơi này, nơi khác tìm mua những loại thuốc quý về chữa cho nhà Vua. Thực ra những loại thuốc quý dưới trần gian thuộc lãnh địa nhà Vua cai quản đều không thiếu trong kho Hoàng cung. Nhưng những loại thuốc quý ấy cũng không làm cho bệnh của nhà Vua thuyên giảm. Thói thường, có bệnh thì vái bốn phương. Bởi vậy, nghe đồn nơi này, nơi kia có loại thuốc chữa được bệnh của nhà Vua, Hoàng tử thứ tới ngay và mua cho bằng được. Vừa về tới kinh thành, Hoàng tử thứ nghe tin có bốn, năm người dâng thuốc cứu nhà Vua đã bị bắt giam. Chàng thấy thật vô lý nhưng không nói ra mà băng ngay xuống nhà ngục để an ủi và tìm cách cứu họ. Tới cửa nhà ngục, Hoàng tử thứ bị lính ngăn lại. Chàng bèn hỏi:
- Các ngươi có biết ta là ai không?
Bọn lính canh cung kính:
- Thưa, tôi tớ chúng con biết người là Hoàng tử ạ.
- Biết sao dám ngăn lại?
- Thưa Hoàng tử, Tổng quản Thái giám cấm người vào thăm ạ.
Hoàng tử rút kiếm hỏi:
- Tổng quản Thái giám có giữ được đầu các người không?
Lính canh sợ quá mở khoá cho Hoàng tử vào trong khu nhà giam. Có hai gian giam những người phạm tội "dâng thuốc". Một gian giam ba người đàn ông dáng vẻ quê mùa. Một gian giam Sơn Nữ và con gái bác tiều. Hoàng tử bắt lính canh mở khoá phòng giam hai người tù gái. Hoàng tử hỏi Sơn Nữ:
- Nàng có biết làm thuốc không?
Thấy người hỏi mình là một thanh niên, Sơn Nữ lấy làm lạ bèn hỏi lại:
- Chàng là ai mà lại vào ngục tối này hỏi han dân nữ?
Hoàng tử đáp:
- Ta là ai nàng không cần biết làm gì. Nàng hãy trả lời câu hỏi của ta đã.
Sơn Nữ nhìn thẳng vào Hoàng tử nói:
- Chàng hãy nói chàng là ai dân nữ mới trả lời. Nếu chàng dấu thân phận, dân nữ không nói.
Hoàng tử bất ngờ trước vẻ cứng cỏi của cô gái còn ở tuổi thiếu nữ. Chàng đáp:
- Thôi được, ta nói. Ta là Hoàng tử.
Sơn Nữ chắp tay vái:
- Dân nữ không biết nên vô lễ, xin Hoàng tử tha tội. Dân nữ có biết qua loa nghề thuốc.
- Nàng có biết nàng phạm tội gì không?
Sơn Nữ thản nhiên đáp:
- Dân nữ được Thái giám cho biết ý chỉ nhà Vua nói rằng: "Hoàng cung không thiếu gì Ngự y tài giỏi, không thiếu gì thần dược. Con bé nơi rừng rú biết gì mà dám đòi chữa cho nhà Vua..." Rồi Ngài sai người bắt dân nữ.
Hoàng tử suy nghĩ rồi hỏi:
- Vua cha ta không thể bắt được ngươi sao?
Sơn Nữ không hề sợ hãi đáp:
- Nhà Vua phải cho bắt người ra bố cáo trước đã rồi mới bắt dân nữ, nếu dân nữ có tội.
Hoàng tử không ngờ cô gái dân quê giữa ngục sâu mà nói năng bình tĩnh, rành rẽ đến thế bèn hỏi:
- Nàng nghĩ rằng nàng không có tội?
Sơn Nữ chững chạc đáp:
- Dân nữ mắc tội vì muốn cứu nhà Vua.
Đến lúc này Hoàng tử thấy cần phải giải thích:
- Ra bố cáo tìm người chữa cho Vua cha ta là Hoàng Hậu. Vua cha ta không biết việc này. Bây giờ ta đưa nàng vào chữa cho Vua cha ta, nàng vui lòng chứ?
Sơn Nữ đáp:
- Chữa bệnh cứu người đừng nói đến vui lòng hay không vui lòng. Thế nhưng dân nữ chưa vào chữa cho nhà Vua được?
Hoàng tử sầm mặt:
- Tính mạng của Vua cha ta như ngọn đèn sắp hết dầu. Ta đưa ngươi vào chữa cho Người ngươi lại nói là chưa vào được. Ngươi giận Vua cha ta đã tống giam ngươi vào ngục chăng. Ngươi không sợ ta trị tội hay sao?
Sơn Nữ cười rất tươi đáp:
- Người đang đau yếu tính tình thất thường có chửi, có đánh thày thuốc thì thày thuốc không được chấp. Người bệnh này là Vua. Nhà Vua có giam dân nữ thì dân nữ cũng không dám giận. Dân nữ chưa vào được vì quanh nhà Vua có hàng chục Ngự y giỏi giang. Một cô bé nương náu chốn rừng hoang đang bị tống ngục lại vào chữa cho nhà Vua, các Ngự y sẽ nghĩ thế nào. Một người ghen tức ngầm hại dân nữ, dân nữ đành chịu. Nhưng còn tính mạng nhà Vua ai gánh chịu?
Hoàng tử sững người, không ngờ cô gái dân quê mà chín chắn đến thế. Chàng hỏi:
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Sơn Nữ trả lời:
- Hoàng tử đừng lo. Người mang gói thuốc này về bí mật cho nhà Vua uống.
Cầm gói thuốc rất nhỏ, Hoàng tử tỏ vẻ ngần ngại, Sơn Nữ nói:
- Dân nữ có hỏi một Thị vệ nên đã biết bệnh của nhà Vua. Tính mạng của nhà Vua nguy cấp lắm rồi. Một chút thuốc này giữ cho nhà Vua được năm ngày. Chỉ có như vậy dân nữ mới lo cứu được Người. Nếu Hoàng tử cho nhà Vua uống thuốc rồi, trong năm ngày nhà Vua băng hà, Hoàng tử cứ trị tội dân nữ. Dân nữ đã nói rõ, tin hay không tuỳ Hoàng tử.
Hoàng tử lại hỏi:
- Nếu không cho Vua cha ta uống gói thuốc này thì sao?
Sơn Nữ giao hẹn:
- Hoàng tử phải hứa với dân nữ một điều, dân nữ mới nói.
- Điều gì?
- Không được bắt tội dân nữ.
- Được.
- Nếu không uống gói thuốc này hai ngày nữa nhà Vua sẽ băng hà.
Hoàng tử giật mình:
- Được, ta làm theo ngươi.
Ra khỏi nhà ngục, Hoàng tử dặn lính canh:
- Canh gác cho nghiêm cẩn. Hai người tù này xảy ra chuyện gì, các ngươi thay vào họ.
Hoàng tử tức tốc tới nơi nhà Vua ngự.
Hàng chục Ngự y và hai Thái giám đang vây quanh giường rồng. Nhà Vua như một cái bóng thoi thóp trên giường. Hoàng tử nói với mọi người:
- Ta có việc hệ trọng cần tấu lên Vua cha. Các ngươi lui cả ra ngoài. Khi nào ta gọi mới được vào.
Mọi người lặng lẽ rời khỏi nơi nhà Vua ngự. Nhanh như chớp, Hoàng tử hoà thuốc rồi cạy mồm nhà Vua đổ thuốc vào. Làm xong việc, Hoàng tử mới thấy sợ. Nếu nhà Vua có mệnh hệ gì, một ai đó biết việc Hoàng tử làm, chàng có thể bị ghép vào tội giết Vua. Hàng chục Ngự y, Thái giám dù đã lui ra ngoài rồi nhưng biết đâu có kẻ vẫn rình rập. ở đâu bức vách cũng có tai, có mắt.
Để xem có kẻ nào nhòm ngó hay không, Hoàng tử rảo bước ra ngoài nấp một chỗ trông vào. Lập tức, Thái giám xuất hiện cầm lấy cái chén Hoàng tử vừa hoà thuốc cho nhà Vua uống dấu vào người. Ông ta lấy ngay một cái chén khác giống hệt như cái chén mà ông ta đã đánh cắp đặt vào khay vàng. Đợi ông ta quay gót, Hoàng tử mới bước vào.
- Ngài Thái giám vào đây làm gì?
Thái giám cố giữ vẻ thản nhiên đáp:
- Thưa Hoàng tử, thần vào xem Hoàng tử có sai bảo gì không.
Hoàng tử nhìn thẳng vào ông ta. Mắt Hoàng tử như một ánh chớp. Thái giám không chịu được ánh mắt ấy bèn cúi mặt xuống. Hoàng tử vặn Thái giám:
- Ta đã gọi ông chưa?
Thái giám lúng túng:
- Thưa Hoàng tử, Người chưa gọi.
- Vậy ông vào đây làm gì?
Thái giám trả lời loanh quanh. Hoàng tử lật ngửa cây bài:
- Ông bỏ cái chén ra!
Biết không thể làm khác được với chàng thanh niên rất thông minh, mạnh bạo, Thái giám lập cập bỏ cái chén ra. Hoàng tử khôn ngoan buộc tội ngay để khai thác:
- Ta biết kẻ sai ngươi làm việc mờ ám này rồi. Để xem, ngươi có thực lòng với ta không. Muốn sống hãy khai ra.
Thái giám tưởng Hoàng tử đã biết chuyện nên rút ruột nói ra hết. Hoàng tử cầm cái chén còn dính một lượng thuốc rất nhỏ. Chàng đổ một ít nước vào chén lắc đều rồi uống. Đặt cái chén xuống khay vàng, Hoàng tử nói:
- Ông chỉ là tòng phạm, ta sẽ tha cho ông. Nhưng kẻ chủ mưu không tha được. Bởi vậy ông phải làm đúng ý ta.
Sẵn có chiếc khăn lau bằng lụa trắng trên bàn, Hoàng tử cầm đưa cho Thái giám:
- Cắn tay lấy máu viết vào đây việc ta đã uống cấn thuốc còn lại và ghi tên kẻ đã xui ông làm việc xấu.
Thái giám răm rắp làm theo Hoàng tử. Hoàng tử cầm lấy chiếc khăn nói:
- Việc hôm nay, ông không được hé răng. Ông mà hé răng, ta mượn cái lưỡi của ông đấy. Bây giờ ông hãy ra ngoài, ta không gọi thì không được vào.
Thái giám lủi thủi bước ra ngoài, mặt không còn một hột máu. Hoàng tử hồi hộp đến phục bên giường Vua cha. Chàng mong từng khắc trôi qua. Nhưng giọt đồng hồ cứ như đứng lại. Nếu Vua cha qua cơn hiểm nghèo, Hoàng tử có điều kiện phanh phui một âm mưu... Ngược lại, chàng chưa chắc thoát chuyện rày rà, còn nghiêm trọng nữa là khác, mặc dù chàng đã uống cấn thuốc chữa cho Vua cha trước Thái giám.
Nhà Vua uống thuốc đã được non nửa ngày. Điều kỳ diệu do gói thuốc đem đến chưa thấy, mà hình như bệnh của Vua cha lại nặng thêm. Hoàng tử lo lắm. Người tự trách mình nhẹ dạ vội tin một cô bé rừng rú chưa rõ lai lịch.
Thì giờ nặng nề trôi. Lòng chàng càng bối rối. Bỗng Vua cha bừng tỉnh. Mắt của Người có vẻ tinh nhanh hơn. Một lúc sau, Người truyền: "Cho ta ngồi dậy." Hoàng tử sẽ sàng đỡ Vua cha ngồi tựa vào mình. Vua cha ngơ ngác hỏi:
- Ngự y đâu cả rồi?
Hoàng tử kính cẩn:
- Tâu Vua cha, Ngự y, Thái giám đều mệt cả nên Hoàng nhi cho họ ra ngoài nghỉ một chút.
Vua cha lại hỏi:
- Hoàng huynh của con đâu?
Hoàng tử đáp:
- Tâu Vua cha, Hoàng huynh của con đang lo việc việc cứu đói cho dân. Thưa Vua cha, Người thấy long thể thế nào rồi ạ?
- Ta thấy trong người đã đỡ buồn bực. Cho ta nằm xuống.
Hoàng tử đỡ Vua cha nằm xuống rồi nói:
- Tâu Vua cha, có gì Người dạy Hoàng nhi sau. Xin Người nằm nghỉ cho sức hồi lại.
Một lúc sau, Vua cha chìm vào giấc bướm. Hoàng tử bèn gọi một Ngự y tin cậy và viên Thái giám đã ăn trộm chén vào rồi dặn:
- Ta có việc phải đi một lúc. Hai ông canh chừng giấc ngủ của Hoàng thượng. Ai đến cũng không cho vào. Việc thuốc thang cho Hoàng thượng phải đợi ta về...
Dứt lời, Hoàng tử băng ngay tới ngục thăm Sơn Nữ. Hoàng tử đinh ninh Sơn Nữ sẽ hỏi chuyện này chuyện nọ sau khi Vua cha uống thuốc. Nhưng suy đoán của Hoảng tử đã sai. Thấy Hoàng tử tới, Sơn Nữ chỉ vái chào mà không hỏi gì cả. Thế là Hoàng tử phải lên tiếng:
- Ta đã cho Vua cha ta uống thuốc. Việc tiếp theo ta phải làm gì?
Sơn Nữ đáp:
- Thưa Hoàng tử, việc tiếp theo là của Sơn Nữ.
- Nàng nói gì ta chưa hiểu.
Sơn Nữ giải thích:
- Trong bốn ngày tới chỉ có một mình dân nữ ở bên nhà Vua để chữa cho Người. Việc ăn uống của nhà Vua chỉ cho một hầu gái lo. Khi nào dân nữ gọi, người hầu ấy mới được vào. Hoàng tử chọn người hầu thế nào thì chọn để dân nữ không phải nghi ngại.
Hoàng tử lại ngạc nhiên trước sự sắp đặt của Sơn Nữ. Sớm nay, khi đưa gói thuốc cho Hoàng tử, Sơn Nữ đã lường tính những gì có thể xảy ra. Rồi diễn biến không ngoài dự kiến của Sơn Nữ. Lần này, Sơn Nữ đưa ra yêu cầu ngặt nghèo hơn. Bốn ngày bên nhà Vua chỉ có một mình Sơn Nữ: "Điều gì sẽ xảy ra trong bốn ngày ấy?" Nhưng rõ ràng gói thuốc nhỏ của cô bé không rõ lai lịch đã hiệu nghiệm. Tuy vậy, Hoàng tử vẫn lo lắm. Chàng lặng đi một lúc lâu rồi ánh mắt bỗng sáng lên:
- Người đưa cơm nước cho Vua cha sẽ là ta. Được chứ?
Sơn Nữ khẽ cười đáp:
- Thế thì Sơn Nữ yên lòng.
Đắn đo giây lát, Sơn Nữ lại nói:
- Với Hoàng tử, dân nữ không dám gọi. Người ra vào lúc nào là tuỳ Người.
Nghe được câu nói ấy, Hoàng tử trút đi được một gánh nặng. Quả là Sơn Nữ thông minh hiểu được gan ruột Hoàng tử. Sơn Nữ luôn nghĩ tới những điều mà Hoàng tử lo lắng hoặc chàng chưa nghĩ tới. "Nàng là ai? Gia cảnh thế nào? Kém tuổi ta sao mà nàng chững chạc thế"? Suy nghĩ như vậy, Hoảng tử hỏi:
- Dám lên gặp Vua là nàng có gan. Dám chữa cho Vua là nàng có đức. Vậy nàng có được học hành không?
Sơn Nữ đáp:
- Thưa Hoàng tử, cạnh nhà dân nữ có một ông đồ. Thấy dân nữ võ vẽ nghề thuốc, ông đồ ấy có dạy cho Sơn Nữ mấy chữ.
Hoàng tử nhìn thẳng vào Sơn Nữ thấy Sơn Nữ đẹp và mắt sáng lạ lắm. Hoàng tử nói:
- Thôi được, chờ nàng chữa khỏi bệnh cho Vua cha ta, ta xem nàng có mấy chữ như thế nào.