Người tình bắc hải - Chương 01 - Phần 5

 

Mao Lệ hiếu kỳ, “Ai thế, anh ta đã đến đây rồi ư?”

“Ừ, đúng!” Chương Kiến Phi lảnh tránh cơ hồ không muốn tiếp tục câu chuyện, chỉ vào những thuyền cá trên mặt biển phía xa, đang hướng về bến cảng, nói: “Nhìn kìa, có phải bác Hoàng đã về ?”

Hai tháng sau, Mao Lệ kết hôn với Chương Kiến Phi.

Đây dường như là chuyện tất yếu, cũng được những người thân xung quanh tán thành, Mao Lệ chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận an bài của số phận, trải qua vấp váp của mối tình đầu, khi tất cả đã lắng lại, cô mất đi ý khí phản kháng, thuận theo an bài. Tuần trăng mật không lựa chọn đi quá xa, ngay Quế Lâm, thời gian này cũng gần đến sinh nhật của Mao Lệ, Chương Kiến Phi tổ chức sinh nhật cô ở một khách sạn trên đường Dương Sóc Tây, hoa tươi, quà mừng, bánh ga tô đều thượng hạng, từng thứ đưa đến trước mặt cô, Mao Lệ cơ hồ rất vui, hôm đó uống rất nhiều, Chương Kiến Phi cũng uống rất nhiểu, ngủ gục ở một góc khuất của khách sạn, dáng anh ngủ hiền lành vô tội, như một đứa trẻ.

Mao Lệ cảm thấy nóng, ra ngoài cửa cho thoáng khí. Đêm cuối hạ, đầy một trời sao sáng rực, gió đêm mát lạnh, không khí tràn mùi hương cỏ cây, làm dịu bớt tâm trạng nôn nao của cô. Trong điện thoại có bao nhiêu tin nhắn chúc mừng, của cha, của anh, của bạn bè…ai cũng chúc cô vui vẻ, ai cũng muốn cô hạnh phúc, vậy là cô càng cho là mình hạnh phúc, mỉm cười mơ hồ, lướt xem từng tin nhắn, trong rất nhiều số quen thuộc phát hiện có tin nhắn lạ, số máy lạ, không lưu trong điện thoại, chỉ có một câu: Sinh nhật vui vẻ!

Mao Lệ nghi ngờ nhắn lại: “Ai thế ?

Mãi đến sáng hôm sau vẫn không có hồi âm.

Mao Lệ cũng nhanh chóng quên đi, không lâu sau thì xóa, khi ấn nút xóa, cô đang cùng Chương Kiến Phi ở sân bay Quế Lâm, tuần trăng mật kết thúc, họ chuẩn bị bay về Thượng Hải gặp cha cô…

Tái ông thất mã, trong họa có phúc

Sắc mặt Dung Nhược Thành chưa bao giờ xanh xám như vậy.

Mao Lệ đứng trước mặt ông, đầu cúi gằm nhìn xuống ngón chân, cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi, đầu choáng váng.
“Tại sao không dám nhìn tôi?” Giọng Dung Nhược Thành không cao phẫn nộ lạnh băng đáng sợ, “Ngẩng đầu lên!”
Sự nghiêm khắc của Dung Nhược Thành vốn nổi tiếng ở nhà xuất bản này, nhưng với Mao Lệ ông vẫn khá nhẹ nhàng, dù cô có lỗi ông cũng chỉ nhắc chở vài câu. Nhưng lần này, có vẻ ông không định tha cho cô.

Mao Lệ biết lần này cô chết thảm.

Thỉnh thoảng sơ xuất trong công việc là một chuyện, nhưng đùa giỡn tình cảm của lãnh đạo là chuyện nhau. Thoạt đầu cô cũng không nghĩ hậu quả nghiêm trọng như vậy, đến khi xem “bản kiểm điểm” Vương Cẩn viết, cô mới ý thức được lần này không dễ thoát, cho nên trước khi về Bắc Hải lòng nơm nớp lo âu, tối hôm qua từ Bắc Hải trở về Nam Ninh, suốt đêm ngủ không yên, mộng mị triền miên những chuyện linh tinh trong quá khứ, tâm trạng rất xấu, phỏng bất an.

Buổi sáng dậy muộn, mải mốt đi làm, vừa đến cửa phòng đã bị Bạch Hiền Đức kéo vào trong thông báo sếp Dung định sa thải Vương Cẩn, còn tại sao ông ta phát hiện ra thì không ai biết, Mao Lệ sợ nhũn người, Bạch Hiền Đức khuyên cô chủ động đến nhận lỗi với sếp, nếu không để ông ta cho gọi, hậu quả càng nghiêm trọng.

“Chị Bạch, cứu em với!” Mao Lệ suýt khóc.

“Đáng đời! Lần này Bạch Hiền Đức nhất quyết phủi tay đứng ngoài cuộc. Mao Lệ đáng thương quay đi, không biết mình vào phòng làm việc của phó tổng biên tập Dung thế nào, sáng nay đi vội, chưa kịp ăn gì, vốn căng thẳng cộng thêm đường huyết thấp, lúc này đầu váng mắt hoa, mặt đất bồng bệnh như giẫm lên bông, ánh mắt sếp Dung như dao lia tới, cô cúi gằm không dám ngẩng lên.
“Tại sao không nói?” Giọng Dung Nhược Thành càng cao, xúc động gõ bàn, “Cô hoạt ngôn lắm cơ mà? Cho dù nói dối cũng giỏi lắm cơ mà! Cô thấy tôi dễ bị lừa phải không, cô cảm thấy chà đạp lên lòng tự trọng của người khác rất thú vị phải không, cô nói đi, cô cảm thấy như vậy thú vị lắm sao?”

Người Mao Lệ bắc đầu chao đảo, nước mắt túa đầy mặt, “Xin…xin lỗi..”

“Cô xin lỗi ai? Xin lỗi tôi? Thật vô liêm sỉ!” Dung Nhược Thành đập bàn, cốc trà rơi xuống nền đá, vỡ tan. Ông bảo cô vô liêm sỉ…

Cô vô liêm sỉ! Trời đất bắt đầu chao đảo, mọi thứ trước mắt quay cuồng, khuôn mặt Dung Nhành Thành lúc gần lúc xa, âm thanh cũng lúc xa lúc gần, đến khi cuối cùng cô hoàn toàn không nghe thấy ông nói gì. Ý thức chập chờn, mơ hồ như có tiếng gió bên tai, lại có cả tiếng sóng rất xa thoảng đến, thủy triều lên xuống, tiếng hải âu lanh lảnh trên không, cô cảm thấy mình trôi nổi trong làn sóng lạnh buốt, chính là nước biển mà cô sợ nhất, xám xịt, dâng từ từ từng nấc, nước lạnh bao quanh người, nặng dần, như hút cô xuống, dần dần nghẹt thở, cuối cùng chìm nghỉm….ngã xuống như thế nào, cô hoàn toàn không nhớ, ý thức cuối cùng còn mang máng nhận ra Dung Nhược Thành lao đến xốc cô, hét to, “Có ai không!”

Tối vực tối vô biên của biển cả ký ức, những mảnh vụn của ánh sáng nổi dần lên mặt nước, những bóng trắng nhập nhoạng, mùi đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi, tiếng bác sỹ trao đổi khe khẽ, tiếng y cụ va chạm lách cách, ngay cảm giác ánh đèn chiếu trên đầu cũng rất quen thuộc, là mơ chăng, trong bàng hoàng mơ tỉnh, bao chuyện cũ xô về, Mao Lệ lại cảm thấy trở về trên chiếc bàn phẫu thuật ba năm trước, khi ý thức bắt đầu mờ dần, cô nghe thấy tiếng Chương Kiến Phi hét lên với bác sỹ ở hành lang bên ngoài: “Nhất định phải cứu sống cô ấy! Các ông nhất định phải cứu sống cô ấy!”

Lúc đó cô chỉ cảm thấy mình sắp chết, vốn dĩ hôn nhân của hai người đã rơi vào bế tắc, khi những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh triền miên đã làm họ kiệt sức, cô quyết định từ bỏ, lại bất ngờ phát hiện mình có mang, Chương Kiến Phi cương quyết muốn giữ đứa trẻ, cô không chịu, sắp chia tay còn cần đứa con làm gì…cô không muốn gây ra điều ác, nhưng về sau mới biết, khi cô nằm trên chiếc bàn trắng lạnh lẽo, khi bác sỹ lấy đi sinh mạng đã định hình trong bụng cô, cô đã tạo một điều ác lớn hơn, sự đau đớn tê dại của cơ thể đã không còn cảm nhận được, cũng không khóc được nữa, giây phút đứa con bị lấy đi, cô đã hối hận…

Nghĩ lại cuộc hôn nhân ngắn ngủi ba năm của mình, cô bỗng ân hận. Luôn là cô cự tuyệt anh, dày vò anh, làm tổn thương anh, lần nào anh cũng chiều chuộng nhường nhịn cô để đổi lấy những phút bình yên ngắn ngủi của cô. Cô không yêu anh, cô cố chấp cho là cô không yêu anh, vậy là không coi trọng tình cảm của anh, cuối cùng hai bên bị ép đến đường cùng. Nhưng khi đứa trẻ chưa kịp ra đời đã bị cướp đi tính mạng, cô đã phản tỉnh, có phải cô yêu cầu quá cao, hay là cô hoàn toàn không biết yêu, không tin tưởng vào tình yêu?
Hôm đó có mưa, trời u ám, Mao Lệ bị xuất huyết nặng trong phẫu thuật, suýt mất mạng, khi tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, cửa sổ mở, từng đám nhỏ sương mù từ bên ngoài tràn vào vừa ướt vừa lạnh, trong phòng âm u, tất cả đều mập mờ, rõ ràng là buổi sáng nhưng nhìn lại như nhập nhoạng tối. Chương Kiến Phi đứng ở đầu giường, mặt đờ đẫn, đăm đăm nhìn bụng cô, ánh mắt xám lạnh, cô chưa bao giờ thấy ánh mắt anh như thế, cho dù hai người đã cãi nhau gay gắt đến đâu, anh cũng chưa một lần lạnh lùng nhìn cô.

“Chúng ta kết thúc rồi.” Lúc lâu sau, anh buông một câu như vậy.

Đúng, kết thúc, tất cả đã kết thúc. Hôm ký đơn ly hôn, cô đã khóc vật vã trước mặt anh, anh chỉ coi cô đang diễn kịch, ngay cốt nhục của mình cũng không cần, cô còn tư cách gì để khóc. Lúc đó cô chỉ mong anh nói một câu cứu vãn, hoặc một ánh mắt ấm áp, thì cô nhất định một lòng chung sống với anh, không gây sự, không giận hờn, nhưng cuối cùng anh vẫn cương quyết ký tên…không lâu sau trở về Ma lai, ngoài một bức thư cuối cùng, không hề có bất cứ liên lạc nào. Còn cô sau khi đọc hết bức thư, mới thật sự rã rời, bật khóc, khóc suốt đêm trên bãi biển, đến khi ngất xỉu, được ngư dân phát hiện đưa vào bệnh viện. Bức thư đó, về sau cô đọc lại mấy lần, ba năm rồi, cô vẫn nhớ từng chữ, thậm chí cả dấu chấm phảy.
Đoạn cuối viết:

“Xin lỗi, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, mặc dù biết em chưa bao giờ yêu anh, nhưng ở bên em, yêu em từng là hạnh phúc lớn nhất của anh, đáng tiếc, em không hạnh phúc…Em biết không, bây giờ anh cũng học ngắm sao, ở thành phố của anh có ngọn núi Bukit Bendera, đứng trên đỉnh núi ngắm sao rất tuyệt vời. Cùng dưới một bầu trời đêm, chúng ta vẫn bên nhau, hãy tin rằng, ngôi sao mà em nhìn thấy nhất định có ánh sáng phản ra từ nước mắt anh, bây giờ mỗi lần nhìn lên bầu trời, anh đều rơi nước mắt. Mao Mao, em có nhìn thấy anh không? Anh không phải là trăng, anh là chấm sao yếu nhất bé nhỏ trên bầu trời đầy sao hùng vĩ, bởi vì em không yêu anh, cho nên anh chỉ có thể yếu ớt bé nhỏ. Kiếp này vô duyên, chỉ mong có kiếp sau, để chúng ta thực sự yêu nhau một kiếp, như vậy quãng đời còn lại của anh mới không vô vọng, anh mới có thể sống tiếp. Có lúc anh đã mong em chết sớm, như thế sẽ nhanh đến kiếp sau…mong em sớm thoát khỏi ám ảnh của bi kịch này, sống thật tốt, lấy một người em thực lòng yêu. Trước khi em tìm lại được chốn đi về, anh hứa sẽ để em sống bình yên, anh thực lòng mong em có thể sống bình yên, anh sẽ giữ lời. Tạm biệt, mong kiếp sau gặp lại. Bảo trọng!”

Từ đó Mao Lệ không dám nhìn sao trời.

Cho dù đêm đầy sao lỗng lẫy, cô cũng không có can đảm ngắm nhìn. Cô sợ nhìn thấy ánh sáng từ nước mắt anh, đó là nỗi đau không thể chịu nổi, đời này kiếp này không có cách nào giải thoát.

Lúc này đêm đã khuya, cây phượng rất to ngoài cửa sổ nghiêng mình theo gió, trong không khí có mùi hoa phảng phất, thực ra cửa sổ đóng, hương hoa có lẽ là mùi hoa bách hợp để đầu giường. Mao Lệ tỉnh lại rất lâu, nằm ngây mãi trên giường, mặc cho y tá ấn mũi kim tiêm vào cổ tay cô, hơi đau, dịch thuốc lành lạnh lập tức đi vào huyết quản, truyền đến khắp người. Vẫn là nỗi đau quặn lên từ nơi sâu nhất, khiến cô chìm xuống biển cả mông lung không bến bờ, chỉ có nước mắt và nước mắt, tuôn không dứt. May Bạch Hiền Đức ra ngoài mua hoa quả, cô nằm khóc một mình, không ai nhìn thấy.

Lát sau Bạch Hiền Đức quay về, gọt táo đưa cho cô, Mao Lệ đón lấy quả táo, cắn một miếng giòn tan. Bạch Hiền Đức rất vui, thấy Mao Lệ chịu ăn chứng tỏ vấn đề không lớn, ăn cháo xong, mặt cũng bắt đầu có sắc hồng, tinh thần cũng khá hơn. Mao Lệ cúi đầu vừa ăn táo, vừa giở cuốn tạp chí, nói: “Người yêu, có điều gì nói ra đi, mình nhìn em da diết như vậy, em không chịu nổi.”
Bạch Hiền Đức cười khì khì, “Con quỷ! Vừa đỡ một chút là bắt đầu lẻo mồm. Này, nói thật chị phục cô sát đất, chỉ biết cô có tài diễn trò sướt mướt hoa lê trong mưa, không ngờ vẫn còn tuyệt chiêu chưa sử dụng.”

“Chị nói nhảm gì thế, em ngất thật.”Mao Lệ lườm cô.

“Ngất thật? Chị tưởng em biểu diễn!”

“Nếu diễn mà giống như thế, em đã đoạt giải Oskca rồi.”

“Nhưng cũng không đến mức ấy, với cái gan của em, có thể ngất đi thật sao? Sếp Dung dù nghiêm khắc, chị cũng chứng kiến ông ta nổi giận, không đến nỗi khiến người khác sợ chết ngất.” Đây điều Bạch Hiền Đức hiếu kỳ nhất, không chỉ mình cô hiếu kỳ mà cả nhà xuất bản đều hiếu kỳ. Tiểu thư Mao Lệ xưa nay chưa biết sợ ai chỉ làm theo ý mình lại có thể bị Dung đại nhân làm cho sợ ngất xỉu
“Oa, lúc đó em không nhìn thấy sắc mặt sếp Dung đâu, còn trắng hơn mặt em!, Cùng làm việc mười mấy năm, chưa bao giờ thấy ông ấy căng thẳng như vậy, ngoan nào, nói đi, ông ấy đã làm thế nào dọa em ngất xỉu.”

Mao Lệ nhăn mặt: “Em bị ngất không liên quan đến ông ấy, chuyện này không nói lại nữa.”

Bạch Hiền Đức gật đầu, không vặn hỏi thêm, kéo chăn đắp cho cô, không hiểu sao mắt cay cay, “Mao Lệ, em có thể đối xử với bản thân tốt một chút không, bình thường thấy em quậy phá, thực ra chị biết, chẳng qua là em buồn, chị không biết, em buồn chuyện gì, nhưng em còn trẻ như vậy, bất luận đã trải qua chuyện gì trong quá khứ, hãy đối tốt với bản thân, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.”
“Thật sao?” Mao Lệ đờ đẫn, mệt mỏi tựa vào đầu giường, giọng dửng dưng, “Em không cố ý hành hạ bản thân, thực ra em sống vẫn ổn, ăn được, ngủ được, chơi được uống được…em mệt rồi, muốn ngủ.”

“Thôi được, chị không nói nữa, không nói gì nữa, em nghỉ đi. Chị ra ngoài cho thoáng.” Bạch Hiền Đức đành ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa. Ra khỏi tòa nhà, liền nhìn thấy Dung Nhược Thành lặng lẽ ngồi hút thuốc dưới gốc cây đa trong vườn hoa, một đống đầu mẩu thuốc lá dưới chân.

Bạch Hiền Đức đang nghĩ có nên đi ra phía đó, Dung Nhược Thành nhìn thấy cô trước, hơi lúng túng, cô đành đi đến chào, “Phó phòng Dung, ông cũng đến sao, ăn cơm chưa?” Lời vừa dứt, đã cảm thấy lỡ lời, mười giờ đêm lại còn hỏi ăn tối chưa.

Dung Nhược Thành đứng dậy, dưới ánh đèn vườn hoa, trông ông lầm lũi, khắc khổ, người sặc mùi thuốc, ông phảy tàn thuốc trên người, che giấu sự lúng túng, “Ăn rồi, cô…cô vẫn còn ở đây ?”

Bạch Hiền Đức nói, “Không, con bé đó chẳng có người nhà ở đây, buổi tối đằng nào cũng không có việc gì, tôi ở với nó một lát.”
Dung Nhược Thành gật đầu, đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn hỏi, “Cô ấy…có khỏe không?”

“Không sao, buổi tối ăn ít cháo, người cũng khá lên chút ít.” Mặc dù có một lô thắc mắc, nhưng cô không dám hỏi ông đã làm gì khiến Mao Lệ sợ chết ngất.

Dung Nhược Thành rõ ràng cũng không có ý giải thích, lại trở về ngồi trên ghế dài, ông ngẩng đầu, bên ngoài bệnh viện những ngọn đèn màu dần dần bừng sáng, đường phố sáng như sao sa, một vầng trăng kẹt giữa các đỉnh nhà nhấp nhô, nhàn nhạt lờ mờ, cây trong thành phố cứ về đêm là trông u tịch cô liêu. Ánh trăng xuyên qua khẽ lá, lọt xuống vai ông, chỉ có khuôn mặt ông chìm trong bóng tối, giọng ông
như hoen gỉ.

Có câu Tái ông thất mã, có khi là phúc, ứng vào cảnh ngộ của Vương Cần thật không gì phù hợp hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, “bản kiểm điểm” Vương Cần viết thay Mao Lệ mặc dù gây ra tai họa lớn nhưng cũng bộc lộ khả năng của cô, Dung Nhược Thành là người trọng nhân tài, qua suy nghĩ cân nhắc cuối cùng thu hồi quyết định sa thải cô, lại còn dành cho Vương Cần một phòng làm việc riêng, đồng thời quyết định, tất cả những tác phẩm đã đăng trên mạng trước đây của cô, cũng sẽ lần lượt được thẩm định để xuất bản…Khi Mao Lệ đi làm trở lại thì sự việc đã định đoạt, cô giật mình, tròn mắt hỏi lại Bạch Hiền Đức.
“Đúng thế, việc này phải cảm ơn cô, Mao Lệ, công cô lớn lắm.”

Mao Lệ lườm chị ta.

Nghĩ đến sự việc vừa rồi cô lại ngượng muốn chết, bây giờ cả nhà xuất bản đều tưởng cô và Dung Nhược Thành yêu nhau, chỗ nào cũng rôm rả bàn tán, khi có mặt hai người, hoặc một trong hai người là trêu đùa bạt mạng. Mao Lệ giận sôi người cũng đành bó tay.

Hai ngày sau, tổng biên tập Hứa Mậu Thanh đi họp ở ngoại tỉnh trở về, nghe chuyện, tỏ ra ngưỡng mộ vô cùng, gặp ai cũng nói, “Hóa ra ông bạn Dung khéo giấu thật, mai phục rất giỏi, mai phục rất giỏi.” Bạch Hiền Đức châm chọc, “Tại bản lĩnh mai phục của sếp chưa cao cường.”

“Ha ha ha…” Hứa Mậu Thanh vui vẻ cười ngất, về khoản này tôi thua ông bạn Dung.”

Hôm đó không biết vì lý do gì mấy cô gái lại xúi bẩy thành công Hứa Mậu Thanh chiêu đãi. Ăn xong, đã hơn chín giờ, Mao Lệ uống hơi nhiều, đầu hơi chếnh choáng. Hứa Mậu Thanh lại đề nghị tất cả đi hát Kraoke. Mọi người vỗ tay hưởng ứng, lập tức kéo nhau đi. Vừa ra khỏi cửa, trong ánh đèn màu đột nhiên có người gọi cô, hình như là từ một chỗ rất xa, giọng trầm khàn quyến rũ, “Là Mao tiểu thư phải không?”

Mặc dù chếnh choáng mắt hơi mờ, nhưng Mao Lệ vừa nhìn đã nhận ra Triệu Thành Tuấn đứng ở cửa nhà hàng, trên người là bộ Âu phục cách điệu màu nhạt, dưới ánh đèn màu lờ mờ, vẫn vẻ lơ đãng như lần đầu. Anh ta hình như cũng vừa trong nhà hàng đi ra, bên cạnh còn có mấy người đàn ông Âu phục giày da tề chỉnh, và hai cô gái ăn vận vô cùng sang trọng. Nhìn thấy Mao Lệ, Triệu Thành Tuấn vừa mỉm cười vừa lắng nghe mấy người bên cạnh đàm luận, nụ cười đó không chê vào đâu được, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là phép lịch sự. Anh ta rời đám bạn, ung dung đi đến trước Mao Lệ, vẫn mỉm cười, “Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau.”

Mao Lệ có tật hay quên, gặp một vài lần không nhớ ra người ta là chuyện thường, nhưng Triệu Thành Tuấn là ngoại lệ, có thể anh ta hào quang quá mạnh, cũng có thể còn nguyên do khác, Mao Lệ ấn tượng rất sâu về anh ta, mới gặp một lần, tiện thể cùng ăn bữa cơm, vậy mà cô vẫn nhận ra trong khi đang chếnh choáng say, quả thật là ngoại lệ hiếm hoi. 

Hai người đứng trên bậc thềm nhà hàng nói chuyện:

“Triệu tiên sinh sao lại ở đây?”Mao Lệ hỏi.

“Có cuộc hẹn bàn câu chuyện”

“Sống ở bên này đã quen chưa?”

“Cũng tạm, tôi rất thích ở đây.” Có lẽ ánh đèn đúng lúc chiếu lên người anh ta, cả người Triệu Thành Tuấn như phát sáng, ánh mắt chăm chú cô, “Mao tiểu thư ngày mai có rỗi không, tôi mời cô đi ăn.”

“Hình như chúng ta đã đi ăn rồi.”Dù đá say, nhưng đầu cô vẫn tỉnh.

Triệu Thành Tuấn vội giải thích. “Không có ý gì đâu, tôi mới đến chưa quen lắm, muốn nhờ Mao tiểu thư giới thiệu những đặc sắc của địa phương, tôi muốn hòa nhập vào cuộc sống ở đây.”

Mời đi ăn lại viện ra nhiều lý do phức tạp như vậy. Do quan hệ giữa chủ nhà và khách thuê, Mao Lệ vẫn nhận lời, nhưng quên mất, đến hôm sau khi Triệu Thành Tuấn gọi điện, phải một lúc lâu cô mới phản ứng được, “Đi ăn?”

“Vâng, cô không nhớ ư? Hôm qua cô đã nhận lời.” Triệu Thành tuấn khẽ cười.
“….”
Cô có nhìn thấy biển dưới trời sao?
Mao Lệ bất chợt nhớ lại mẩu tin nhắn hôm đó của anh ta, buổi chiều hết giờ làm, đứng một mình bên cửa sổ nhìn cây phượng bên ngoài đang rung trong gió, trầm ngâm. Trời sao, biển cả, trên đời có sự chùng hợp vậy chăng?

Triệu Thành Tuấn hào phóng mời Mao Lệ dùng bữa ở nhà hàng trên tòa cao ốc Địa Vương. Tòa cao ốc Địa Vương gồm năm chín tầng, là tòa nhà cao nhất khu vực tây nam, trên đoạn đường Lương Đông khu trung tâm quảng trường Ngũ Tượng. Mao Lệ từng ăn ở đó một lần, là ai mời cũng không nhớ, chỉ nhớ món ăn giá cao ngất ngưởng. Hai người đi cầu thang máy lên. Trong cầu thang đèn sáng trưng, ngoài lớp kính cả một biển đèn dưới chân, trên đại lộ Dân Tộc đèn xe hơi sáng như dải ngân hà, quảng trường Ngũ Tượng đèn màu huyền ảo tựa tiên cảnh.

Triệu Thành Tuấn đăm chiêu nhìn biển đèn dưới chân, bất giác thốt lên “Không ngờ đêm Nam Ninh lại đẹp như vậy!”

Mao Lệ nghe nói, chợt nhìn anh ta, cười nhạt, “Có lẽ Triêu tiên sinh được chứng kiến cảnh đêm của rất nhiều thành phố, Nam Ninh chưa hẳn đẹp nhất.”

Ánh măt anh ta lướt qua mặt cô, lịch sự và kiềm chế, “Đẹp hay không thực ra là do nỗi lòng và tâm trạng của người nhìn.”

Mao Lê chỉ cười, không muốn tiếp tục đề tài đó. Đúng lúc thang máy đến tầng 53, Triệu Thành Tuấn chìa tay mời cô. Họ bước vào ca bin đã được đặt chỗ trước, trên trần của ca bin riêng gắn chi chít những thiết bị phát quang rất nhỏ, giống như những chấm sao. Tương xứng với nó là cảnh đêm rực rỡ ngoài lớp kính, cầu vượt Trúc Khê lóng lánh như những dải kim tuyến khổng lồ đan xen, đài phun nước trên quảng trường Ngũ Tượng liên tục phun lên không những chùm hoa nước nhuốm ánh đèn màu lung linh, lại còn chập trùng cao ốc với đủ loại đèn ngũ sắc trên đỉnh làm mờ cả ánh sao trời, đêm như thế thực quá sa sỉ.

Hai người nói chuyện rời rạc, Triệu Thành Tuấn vẫn một vẻ lơ đãng như vậy, không có ý phỉnh nịnh, nhưng mỗi lời nói dường như đầy ẩn ý, Mao Lệ mập mờ cảm thấy, đây là một người vô cùng lợi hại, phàm những người không biểu lộ sắc mặt, nội tâm mới đáng sợ. Mao Lệ rất hiểu, anh ta tuyệt đối không thuê nhà của cô một cách đơn thuần, đôi mắt sâu như vực của anh ta như ánh sáng của bóng đêm, không ngừng truyền ra thông tin nguy hiểm nào đó, Mao Lệ vốn rất nhạy cảm, thầm nghĩ chắc chắc người này không đơn thuần chỉ thuê nhà của cô…

Vậy là cô bắt đầu tấn công, quyết định phá vỡ lớp vỏ ngụy trang của anh ta, mỉm cười vui vẻ rót rượu cho anh ta, nói: “Triệu tiên sinh chỉ có một mình sao? Chưa thấy mang theo bạn.”

Triệu Thành Tuấn cười nhấc ly, “Bây giờ tôi đâu phải một mình, chẳng phải đang dùng bữa tối với Mao tiểu thư?” Khi nói vậy, ánh mắt vô tình hữu ý dừng trên người cô.

Mao Lệ không giống những cô gái nhan sắc ở thành phố, cô không trang điểm, nhưng cử chỉ uể oải cố hữu khiến cô có một vẻ quyến rũ khác thường. Bộ đồ đen càng làm tôn dáng thanh mảnh hao gầy, và khuôn mặt trắng thuần khiết, hai lòng đen tựa huyền thạch, khi lặng lẽ nhìn ai, như xuyên thấu tâm can. Hiếm có cô gái nào không trang điềm mà vẫn chói mắt như thế, cô đẹp thật, đẹp đến nỗi cơ hồ khiến người ta nín thở. Khi nhìn vào mắt cô, Triệu Thành Tuấn có một thoáng ngỡ ngàng, nhưng lập tức trấn tĩnh, anh chờ cô trả lời, vừa rồi anh cố ý nói vậy, cô sẽ phản ứng thế nào?