Chân Trời Hạnh Phúc - Chương 02.3

Tôi cũng cười cởi mở với bọn chúng, rồi đính chánh :
- Bọn mi khéo phóng đại câu chuyện quá! Ta có thân với ông dược sĩ đó đâu. Ổng chào ta, lịch sự ta chào lại ổng vậy mà. Còn về chuyện ông anh của Thủy, thì cũng có gì đâu! Chỉ là sự quen biết thường thôi. Đứa nào thích hắn thì nhào vô đi.
Hồng trề môi dài cả tấc, mắng :
- Thôi đừng có chối, bộ mi muốn bắt cá hai tay hả?
Tôi háy thậy bén :
- Nói tầm bậy, ta chẳng muốn bắt cá tay nào cả. Ta sẽ thờ chủ nghĩa cô đơn hườn tán. Cô đơn, chứ không phải cao đơn hườn tán đâu.
Hồng, Huệ được dịp cười ha hả, cùng nói một lược :
- Lấy dép xin keo!
Bỗng có tiếng trầm ấm dội sâu vào tai tôi :
- Thu nghĩ gì vậy? Thu có nhận lời anh không?
Vĩnh kéo tôi về thực tại. Tôi không trả lời chàng, mà nói nho nhỏ :
- Phải chi có má Thu ở đây.
- Chi vậy?
- Để hỏi má cho yên lòng.
Vĩnh cười nhẹ, nhìn tôi lí lắc :
- Thôi được rồi! Chuyến này về, anh sẽ ghé qua nhà, sẽ xin bác cho Thu đi dạo với anh, mỗi khi anh được về phép.
Tôi tròn mắt :
- Không được, không được đâu.
- Làm gì Thu lo giữ vậy? Anh chỉ nói đùa thôi mà, chớ thật ra anh cũng không dám ghé, vì bác sẽ hỏi: “Ê, cậu là ai, mà dám dắt con gái tui đi lang thang ngoài phố? Coi chừng tui đập cậu gãy giò bây giờ”.
Không nhịn được, tôi bật cười thành tiếng. Bất chợt tôi tự hỏi, nếu má biết được con gái của má hay đi chơi với một người con trai xa lạ, má sẽ nghĩ sao đây? Trước ngày đi làm ở xa, má dặn dò tôi đủ mọi thứ, nhưng chưa bao giờ má mói về việc đi chơi. Bởi tôi chưa đi đâu với người ngoài khác phái đơn lẻ như vậy. Thường thì tôi cùng lũ bạn đi chơi tập thể, như đi cắm trại với nhà trường, đi hội họp. Má biết tôi lười lắm. Ngày cuối tuần, tôi không làm gì, không đi đâu. Tôi thích ngủ thôi, thích ngủ hơn cả ăn. Mặc dù bây giờ tôi đi chơi với Vĩnh, một chàng thanh niên mới quen, tuy không có một ý nghĩ gì đen tối cả, nhưng tôi cảm thấy mình như kẻ phạm tội.
- Suy nghĩ gì nữa vậy? Thôi anh về nghen. Thứ hai mình sẽ gặp.
- Dạ, anh về.
Không biết tại sao, tôi nhu nhược như vậy? Nhỏ Minh Thu này thường ngày lý sự với anh nó, với Hoanh, hôm nay biến đi đâu mất rồi? Tôi có thể từ chối, không đi chơi với Vĩnh. Trở về đơn vị thì mặc chàng chớ, có mắc mớ gì đến tôi đâu? Cũng như tôi cùng chàng đi chơi Bến Tre, đến nhà bạn, tại sao chàng bảo Huy hỏi tôi thì biết vì sao không có cô nào ưng chàng? Cãi lẫy với anh em trong nhà, lúc nào tôi cũng thắng họ hết mà. Thu ơi, tại sao với Vĩnh mi cứ ấm a, ấm ớ hoài vậy? Việc gì cũng để chàng quyết định cả, ừ, tại sao vậy? Tôi cũng không biết tại sao!
Chúng tôi đi ăn chiều, đi uống cà-phê, đi nghe nhạc, đi qua các con đường rợp bóng mẹ Hôm nay, Vĩnh hút thuốc nhiều hơn nói chuyện. Tôi vẫn yên lặng đi bên chàng. Bỗng Vĩnh hỏi :
- Thu có người yêu chưa?
Tôi giựt mình, cảm thấy sượng sùng, nhột nhạt. Vì đây lần đầu tiên có người con trai trực tiếp hỏi tôi câu đó. Tôi chỉ nghe các nhân vật nam nữ hỏi nhau trong phim ảnh, trong tiểu thuyết thôi. Chu choa ơi, ngượng quá! Nếu trời sáng tỏ, Vĩnh sẽ thấy sắc mặt tôi đỏ ửng, sẽ thấy cử chỉ tôi mất tự nhiên. Chàng lại lên tiếng làm tôi giật mình thêm nữa :
- Kìa Thu, có nghe anh hỏi không?
Tôi ấp úng :
- Có, em có nghe.
Chàng hỏi gặn :
- Vậy có anh chàng nào lọt vào mắt xanh của Thu chưa?
- Chưa, còn anh?
Đó là một phản ứng tự nhiên, mãi cho đến bây giờ, tôi cũng không ngờ mình hỏi ngược lại như vậy. Vĩnh trầm ngâm :
- Lúc còn đi học, anh có quen với một cô gái cùng trường. Nhưng cô ta đã đi lấy chồng khi anh chưa ra trường Võ Bị Đà Lạt. Và kể từ đó đến nay, anh chưa có quen với ai nữa cả. Có lẽ nơi anh đến chỉ toàn là nước đỏ phù sa, cùng chồn, khỉ, rừng tràm, đỉa vắt, muỗi mòng...
Rồi chàng cười, tôi cũng cười theo. Thời gian qua mau, giây phút chia tay rồi cũng phải đến. Vĩnh đưa tay nhìn đồng hồ :
- Đã chín giờ hơn, thôi để anh đưa Thu về.
Tôi yên lặng đi bên Vĩnh, dưới ánh đèn đường vàng vọt. Tôi chợt cảm thấy buồn sâu đậm. Đến trước nhà trọ, Vĩnh nắm tay tôi siết nhẹ. Tôi vẫn để tay yên trong lòng bàn tay ấm chắc của chàng. Chàng châm điếu thuốc rồi thì thầm :
- Thu hãy giữ gìn sức khỏe.
Tôi hơi nghẹn vì niềm xúc động chợt đến :
- Anh cũng vậy. Chừng nào... anh về?
Vĩnh siết tay tôi chặt hơn :
- Chưa biết, nhớ biên thư cho anh.
- Anh cũng nhớ biên thư cho Thu, nhớ kể chuyện vui đời lính cho Thu nghe.
Cuộc chia tay lại có vẻ bịn rịn, rồi suốt đêm hôm đó, tôi thật khó ngủ. Tôi thấy như mình thiếu thốn một thứ gì đó, và buồn rã rời, nhưng tôi không biết nguyên nhân từ đâu. Tôi cứ trằn trọc mãi trên giường, nằm lăn qua trở lại. Thời gian sao đi quá chậm theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức. Hương dạ lý ngoài bờ rào thoang thoảng vào phòng. Ánh trăng len lỏi vào khe cửa sổ lá sách. Không phải ly cà-phê sau buổi cơm chiều làm tôi trải qua một đêm thức trắng. Chính cái nhìn và nụ cười của Vĩnh làm tôi không tài nào vùi sâu vào giấc ngủ bình thường. Rồi ngoài phòng khách, chiếc đồng hồ ODO dạo nhạc và gõ ba tiếng. Ngoài đường xe tuần tiễu chạy vút qua, bỏ lại tiếng máy nổ trong cái vắng ngắt của nửa đêm về sáng.
Từ đó tôi thay đổi nếp sống tình cảm. Tôi hay buồn, hay mơ mộng và thích đi dạo một mình trên những con đường đầy bóng mát cây me lớn cỡ nửa vòng ôm. Rồi những cánh thư từ tiền tuyến gửi về, từ Năm Căn, từ Châu Đốc, từ Tịnh Biên. Thư Vĩnh đại khái thăm hỏi tôi, kể lại những nơi anh đã đi qua, kể niềm nhung nhớ trong ngày đầu gặp tôi.
Bốn tháng sau, kể từ ngày anh đi, bất ngờ Vĩnh đến tìm tôi trong giờ làm việc. Quân phục của chàng còn lấm bụi đường. Tôi rụt rè đi chậm lại vì trên xe Jeep, ngoài Vĩnh ra còn mấy người mặc quân phục nữa. Thấy tôi, Vĩnh gọn gàng nhảy khỏi xe gọi :
- Đến đây Thu! Anh Nghiêm, đây là cô Thu, bạn tôi. Nè Thu, đây là Thiếu tá Nghiêm, ông bạn già của anh đó.
Tôi chào viên sĩ quan cấp tá có đóa hoa mai bạc nằm trên vạch vàng đính trên ve áo. Thiếu tá Nghiêm niềm nở :
- Không dám, chào cô. Mặc dù ở xa Vĩnh, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn qua điện thoại, hắn hay nhắc đến cô luôn. Hôm nay tôi mới hân hạnh được gặp cô. Vĩnh nói không sai chút nào cả, cô còn đẹp hơn hắn tả nữa.
Tôi e thẹn cảm ơn ông. Thiếu ta Nghiêm tươi cười :
- Hôm nay tôi đưa Vĩnh về đây giao cho cô. Khi hắn hết phép thì cô nhớ nhắc hắn về trình diện. Nếu trễ, hắn sẽ bị phạt đó. Thôi chào cô, chúc cả hai vui vẻ.
Trong những ngày nghỉ phép, Vĩnh luôn đến đón tôi. Sau giờ làm việc, chúng tôi đi ăn, tản bộ vòng thành phố nhỏ bé, đi xem chiếu bóng. Trong lúc nói chuyện, Vĩnh nhắc đến thiếu tá Nghiêm :
- Thu biết không? Ông Nghiêm hay nói tếu, tánh tình vui vẻ. Hầu như chưa bao giờ anh thấy ổng giận hờn ai. Anh ra trường sau ổng một khóa, và về cùng đơn vị với ổng. Tụi anh rất hợp tánh nhau. Ba năm trước ổng bị trọng thương, không tác chiến được nữa, nên được về làm Bộ Chỉ huy Trung đoàn.
Nhà ổng ở tại thành phố Cà Mau. Lúc về phép anh thường ghé nhà ổng gởi bộ đồ lính để mặc thường