Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Chương 144 - 146

Chương 144: Ngôi sao thiên thần (2) 

Lãnh Phong bỗng nhiên nhập vào chuyện cũ của hai mươi năm trước, căn bản không có hơi dư thừa đi phát giác sự quái dị của Lâm Tử Hàn, trên mặt có sự tức giận rõ rệt: "Sau đó mẹ anh bởi vì đánh bạc thua nhiều lắm, trộm kim cương trên người anh, mang ra chợ đêm bán. Bởi vậy khiến cho Lâm Trúc quan tâm, liền có một đoạn phân tranh về kim cương này" 

"Lâm Trúc vì sao muốn cướp kim cương của anh? Ông ta không giống như người thiếu tiền?" Lâm Tử Hàn nhịn không được hỏi. 

"Anh nhớ kỹ ông nội đã từng có chơi với một người bạn họ Lâm có cùng chí hướng, có lẽ có quan hệ bậc cha chú với ông ta, nhưng Lâm Trúc vì sao muốn kim cương anh cũng không rõ lắm." Khi đó anh còn nhỏ, căn bản là cái gì cũng đều không hiểu, đối với ân ân oán oán của các trưởng bối anh cũng không chút nào biết chuyện. 

Bởi vì Ngôi sao thiên thần từng tạo ra phong ba không nhỏ ở hắc đạo, cho nên, đến nay tìm nó trừ anh và Lâm Trúc ra, còn có khối người. 

Lâm Tử Hàn có nghi vấn đầy mình, rồi lại không biết nên hỏi từ đâu, nhiều lần mở miệng đều không hài lòng mà đóng lại. 

Lãnh Phong nhìn dáng điệu khôi hài này của cô, trêu đùa: "Đây là Ngôi sao thiên thần, sự ảo diệu cũng không giống như em nghĩ, phức tạp như vậy." 

Bởi vì ông nội trước khi lâm chung có di ngôn, bởi vì Ngôi sao thiên thần bị mất, Lãnh Phong mới đi đến con đường sát thủ này. Anh đoán không ra ông nội và Lâm gia có ân oán gì, năm đó ông nội dặn mình cẩn thận Lâm gia thì trong mắt có bất an, nhưng càng còn nhiều hối hận. 

Lâm Tử Hàn cười khổ một tiếng, điều này so với cô tưởng tượng còn phức tạp hơn, cô thế nào cũng thật không ngờ, Lâm gia và Tiêu gia còn tồn tại loại ân oán này. 

Lâm Tử Hàn trước đó sợ hãi Lãnh Phong biết thân thế của mình, chỉ là cho rằng anh cùng Lâm ca đơn chỉ bất quá là tranh nhau một viên kim cương, hiện tại xem ra, trong đó nhất định còn có tin tức lớn hơn nữa, tin tức ngay cả Lãnh Phong cũng không biết. 

Có một chút xác định, Tiêu gia và Lâm gia từ hai mươi năm trước cũng đã là kẻ thù. Mà cô, còn có thể tiếp tục ở một chỗ với Lãnh Phong sao? Nếu như Lãnh Phong biết cô là con gái của Lâm Trúc, sẽ có phản ứng gì? 

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh run giọng hỏi: "Lâm ca biết anh là Tiêu Ký Phàm không?" Thân phận của anh vẫn giấu diếm rất tốt, Lâm ca hẳn là sẽ không biết thôi? 

"Trên thế giới này ngoại trừ A Nghị và em, không có người thứ 3 biết" Lãnh Phong nói xong, mắt lạnh lùng quét về phía cô: "Đương nhiên, có lẽ Đỗ Vân Phi chính là người thứ 3 này." 

"Không" Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: "Em cho tới bây giờ chưa nói với anh ấy, thật không có!" 

"Hy vọng là như thế" Lãnh Phong dùng đầu ngón tay nhẹ chạm vào mặt cô, lạnh lùng kiên định mở miệng. Nếu như Đỗ Vân Phi đã biết, dựa theo tâm tính của anh ta hôm nay, phiền phức của anh không thể lớn như vậy. 

Chỉ là, cô đồng ý giúp Đỗ Vân Phi trộm đồ vật, vì sao không có hỗ trợ vạch trần thân phận của anh chứ? Lẽ nào cô trộm tư liệu thật là bị Đỗ Vân Phi lừa dối. 

Dù cho chỉ là một phần tư liệu của Ngôi sao thiên thần, cô cũng không nên không phân biệt được, tốt xấu chẳng phân biệt được đi giúp anh ta chứ. Lẽ nào cô không biết anh và Đỗ Vân Phi là quan hệ chuột mèo. 

Trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, Lâm Tử Hàn mới khẽ hít một hơi, nghênh mặt cảm kích nhìn anh mà mở miệng: "Cám ơn anh nói cho em biết điều này" Tuy rằng đây không phải là kết quả cô hy vọng nghe được. 

"Nếu như anh không nói cho em, ai lại biết em có thể bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy lần thứ hai làm ra chuyện gì khác người hay không?" Lãnh Phong trêu chọc nói. 

Lâm Tử Hàn bị anh nói móc như thế, trên mặt một lần nữa bị quẫn bách, lập tức vươn tay kéo bàn tay của anh, lo lắng nói: "Vì sao nhất định phải tìm Ngôi sao thiên thần về? Cũng không thể từ bỏ được sao? Không tìm được sao?" Như vậy, anh cũng không cần làm sát thủ, không cần làm địch thủ của Lâm ca và Đỗ Vân Phi. 

Bởi vì bất kể là ai mất đi sinh mệnh, cũng không phải kết quả cô muốn nhìn đến, cô thầm mong bọn họ đều bình an mà sống sót! 

"Không thể" Lãnh Phong không chút suy nghĩ nào nói, anh đã đồng ý với ông nội bảo quản tốt Ngôi sao thiên thần, thì nhất định phải làm được, nhất định phải tìm Ngôi sao thiên thần trở về. Nếu không, gian khổ huấn luyện của anh nhiều năm như vậy, tất cả đều thành bong bóng. 

"Nhưng mà, anh sẽ không sợ Tiểu Thư Tuyết một lần nữa mất đi ba ba sao? Nó mới vừa tìm được ba ba của mình mà!" Lâm Tử Hàn rưng rưng nói, vừa nghĩ tới Lãnh Phong có thể sẽ chết trong tay thủ hạ của người nào đó, lòng của cô run rẩy lên, cô không muốn anh chết. 

Trong lòng Lãnh Phong kinh sợ, đau lòng quan sát ánh mắt ngập nước mắt của cô, đến gần người cô, cúi đầu hứa hẹn nói: "Anh không có việc gì, xin hãy tin tưởng anh" 

"Thực sự?" Giọng nói rầu rĩ của Lâm Tử Hàn tràn ra từ trong lòng ngực anh, cô biết mình không có khả năng thay đổi anh, càng không có khả năng làm cho anh bỏ qua cuộc đời sát thủ, chỉ cầu anh có thể bình an sống là tốt rồi. 

~~~~~~~ 

Ngày mới lại tới, Lâm Tử Y liền bò lên từ trên giường, rửa sạch sẽ sau đó len lén chuồn ra ngoài cửa lớn, mới vừa chạy tới nơi cửa chính, liền bị một người phụ nữ đứng ở cạnh cửa dọa cho hoảng sợ. 

"Dì Lưu, dì sáng sớm không ngủ được chạy ra đây dọa người sao?" Lâm Tử Y giả vờ lo lắng thái quá nói, cô đương nhiên biết dì Lưu một đêm thủ thành là vì ai. 

Quá đáng! Dưới đáy lòng Lâm Tử Y chửi bới một tiếng! 

"Nhị tiểu thư, phu nhân nói, nhị tiểu thư muốn ra khỏi cửa thì phải đi cùng với bà" Giọng nói của dì Lưu tuy rằng lễ phép, nhưng cũng không mất sự lạnh lùng kiên nghị. 

Bởi vì bà cũng biết hai vị tiểu thư Lâm gia ngây thơ thiện lương, chưa bao giờ đối xử với hạ nhân thế nào, nhưng phu nhân thì không giống, bắt đầu nóng nảy thì ngay cả quỷ cũng sợ. Cho nên, bà tình nguyện đắc tội với Lâm Tử Y, cũng không muốn trái lời của phu nhân. Tuy rằng bà cũng đồng tình với Lâm Tử Y, cô trời sinh hiếu động lại giam lỏng ở nhà, không buồn bực chết cô mới là lạ. 

"Mẹ của cháu đang ở thời kỳ mãn kinh, tất cả hành vi của bà cũng coi là người bệnh điên đang phát tác, dì Lưu, dì mau để cháu đi ra ngoài đi" Lâm Tử Y căm giận mở miệng nói, thật quá đáng, cư nhiên lại dám đối xử như thế với cô. 

"Lâm Tử Y!" Phía sau vang lên tiếng gầm lên của Lâm phu nhân, Lâm Tử Y bị dọa cho hoảng sợ, thầm kêu một tiếng "Nguy rồi!" bất chấp khó khăn xoay người sang chỗ khác.

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 145: Giãy dụa 

Nhìn chằm chằm Lâm phu nhân một thân áo ngủ chậm rãi nói: "Mẹ, mẹ... Sao lại dậy sớm như vậy?" 

"Mẹ không dậy sớm một chút, ai biết con sẽ chạy đi đâu?" Lâm phu nhân mỉa mai nói. 

"Người ta chỉ là muốn đi ra ngoài chạy bộ mà thôi" Lâm Tử Y kéo kéo bộ quần áo thể thao trên người, cô sớm đã chuẩn bị tốt. 

"Chạy bộ buổi sáng là một thói quen tốt, đáng giá biểu dương..." 

"Thực sự?" Lâm Tử Y mừng rỡ, cảm động đến thiếu chút nữa chỗ xông tới ôm lấy Lâm phu nhân hôn nồng nhiệt hai cái. Nụ cười còn đang ở trên mặt, Lâm phu nhân liền dội một chậu nước lạnh vào: "Mẹ cũng đã lâu không chạy bộ buổi sáng, chờ mẹ cùng đi nhé" 

"Không ——!" Lâm Tử Y kêu rên một tiếng, thân thể thiếu chút nữa không đã nằm úp sấp xuống mặt đất, còn tưởng rằng bà trong một đêm tu thân dưỡng tính rồi chứ, ô... 

"Mẹ, khớp xương của mẹ yếu rồi, nếu vận động coi như xong, chạy hai vòng làm xương lỏng lẻo không tốt lắm đúng không nào?" Lâm Tử Y đuổi theo phía sau Lâm phu nhân đang đi lên tầng hai, hét lên: "Mẹ bình thường đánh mạt chược, cũng đã là đang vận động..." 

"Tử Y!" Toàn thân Lâm phu nhân nổi giận gầm lên một tiếng với cô, nói: "Mẹ con cũng sắp bị bức chết, con còn có tâm tình ở chỗ này đùa giỡn với mẹ sao?" Bà thực sự là không rõ, tính cách Lâm Tử Y sao lại nửa điểm cũng không giống mình, ngược lại học những thứ đẹp đẽ chọc tức chết người ta như Lâm Tử Hàn! 

"Ai dám bức chết mẹ? Con bức chết hắn!" Lâm Tử Y khí thế bồng bột vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói. 

Lâm phu nhân cũng sắp giận điên lên với lời nói dí dỏm của cô, ngẫm lại đây đúng là bản tính của cô, quyết định không chấp nhặt cùng cô. Nhẹ hít một hơi nén lửa giận xuống đáy lòng: "Chúng ta cũng sắp bị đuổi ra khỏi Lâm gia, cũng sắp phải hai bàn tay trắng, con rốt cuộc có biết hay không?!" 

"Mẹ!" Lâm Tử Y chịu hết nổi mà hô: "Đây tất cả đều là mẹ tự tìm, ba dượng đã nói rất rõ ràng, chỉ cần mẹ trả lại cổ phần công ty cho chị, ông có thể tha thứ cho mẹ, cho mẹ tiếp tục làm bà chủ Lâm, là chính mẹ không chịu hợp tác!" 

"Mẹ làm tất cả, không đều là vì con sao?" 

"Con không cần! Con không muốn chiếm lấy bất luận thứ gì của chị, chúng ta không thể lấy oán trả ơn như thế!" Lâm Tử Y lớn tiếng nói. 

"Lấy oán trả ơn?" Lâm phu nhân tức giận đến cả người đứng không vững, cuống quít bám lên tay vịn cầu thang: "Tử Y, ngay cả con cũng cảm thấy như thế sao? Con cho rằng mẹ là đang lấy oán trả ơn?" 

Lâm Tử Y gật đầu: "Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ chiếm đoạt cổ phần công ty của chị, còn muốn đuổi chị ấy ra khỏi nhà, đây chẳng lẽ còn không tính sao??" 

"Là ông ta có lỗi với mẹ trước! Mẹ bằng lòng nuôi lớn Lâm Tử Hàn cũng đã không tệ rồi!" 

"Lâm Trúc không có lỗi với mẹ, là chính mẹ lòng tham không đáy" 

"Con...!" Lâm phu nhân chán nản, phất tay hung hăng tát cô một cái, tức giận nói: "Mẹ thực sự là mất công nuôi con lớn như vậy! Không giúp được mẹ còn chưa tính, còn tận lực gây thêm phiền toái cho mẹ!" 

Lâm Tử Y không nghĩ tới bà lại động thủ, lấy tay vỗ về má trái nóng bỏng, giận dữ rống lên: "Mẹ, con biết mẹ vẫn đều muốn con đến công ty hỗ trợ, mẹ biết vì sao con không muốn không? Bởi vì con căn bản là không thích hành vi vô liêm sỉ của mẹ!" 

"Mẹ là mẹ con. Con dám nói như thế với mẹ?" Lâm phu nhân muốn tát cho cô cái thứ hai, Lâm Tử Y nhẹ nhàng hướng qua một bên, tránh thoát đòn nguy hiểm. 

"Là mẹ của con thì thế nào? Mẹ chiếm đoạt cả Lâm gia một câu con cũng không nói với mẹ, nhưng mẹ muốn con giúp mẹ, học mẹ, xin lỗi! Con ngồi không được!" 

Lâm phu nhân sửng sốt, đây là con gái ruột của bà sao? Bà chiếm đoạt cổ phần công ty cũng không phải cho bà, mà cô, lại có thể nghĩ mẹ đẻ mình như vậy?! 

"Tử Y..." Lâm phu nhân hòa hoãn tức giận trên mặt, dùng ngữ khí vô cùng ưu thương nói: "Con có thể không giúp mẹ, chỉ cần ở bên cạnh mẹ là được, ngoan, nói cho mẹ, Lâm Tử Hàn hiện tại ở nơi nào?" 

Vốn dĩ bởi vì nửa câu nói trước đó của bà mà Lâm Tử Y mà cảm giác hơi giật mình, khi nghe đến bà cư nhiên lại muốn hỏi thăm tung tích của Lâm Tử Hàn, hai mắt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Mẹ hỏi chị ấy để làm gì? Mẹ muốn làm cái gì?" 

"Mẹ..." 

"Mẹ muốn tìm người giết chị ấy? Hay là đón chị ấy về nhà? Con hy vọng là vế sau!" 

"Không! Lâm Tử Hàn không thể trở về!" Lâm phu nhân kinh hoảng nói. 

"Vậy chính là vế trước?" Lâm Tử Y cau mày nhìn bà, lạnh lùng nói: "Mẹ, mẹ thực sự là khiến con quá thất vọng rồi! Nếu như mẹ thật sự làm như vậy, con tin mẹ sẽ không sống lâu hơn một ngày hơn chị ấy. Ba dượng sẽ không bỏ qua cho mẹ, đến lúc đó, đừng trách con trước đó không cảnh cáo mẹ!" 

Lãnh Phong cũng chưa chắc sẽ cho bà đắc thủ, đến lúc đó, bà chỉ có một đường chết! 

"Mẹ là bị ép buộc, mẹ thật sự không có cách nào!" Lâm phu nhân vội vàng nói. 

"Vậy trả lại cổ phần công ty cho chị đi, chuyện gì cũng coi như không có" Lâm Tử Y tận tình khuyên bảo nói: "Mẹ đừng ngốc nghếch nữa, mẹ giữ nó không được, ba dượng tùy tiện khởi tố, cả cuộc đời mẹ coi như xong, mẹ hiểu không?" 

"Mẹ biết! Nhưng mẹ chính là không cam lòng..." Lâm phu nhân thất bại ngã ngồi trên bậc cầu thang, muốn bà buông tha thứ bà thật vất vả mới đạt được, bà thật không thể bỏ, rất không cam nguyện mà! 

"Lúc trước mẹ hứa hẹn qua cái gì với ba dượng mẹ đã quên sao? Nếu không bằng lòng, sẽ không đồng ý với ông ấy chứ!" 

"Mẹ đương nhiên không đồng ý, nhưng ông ta lại dùng chuyện ly hôn để ép mẹ" Nhớ tới chuyện cũ hai mươi năm trước, Lâm phu nhân đã cảm thấy tủi thân tới cực điểm, cũng là vì ôm lấy thân phận bà chủ Lâm này, bà phải đồng ý. 

"Việc này tự mẹ xem mà làm thôi, con đi!" Lâm Tử Y ném những lời này xong rồi đi đến cửa chính. 

"Tử Y, con muốn đi đâu?" Lâm phu nhân quýnh lên, đưa tay chạm vào cánh tay cô, lo lắng nhìn cô. 

Lâm Tử Y dùng lực tránh ra khỏi kiềm chế của bà, tức giận nói: "Giấy tờ của con đều bị mẹ tịch thu, còn có thể đi đâu? Yên tâm, con sẽ không rời nhà trốn đi!" Lâm Tử Y nói những lời này cũng là cho dì Lưu nghe, dì Lưu liếc mắt nhìn Lâm phu nhân, thấy bà không có phản đối liền mở cửa cho Lâm Tử Y đi ra ngoài. 

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Chương 146: Lạnh nhạt 

Việc không có, ngay cả bản thân cũng bị Lãnh Phong hạn chế, Lâm Tử Hàn chưa từng chịu qua loại hình phạt so với chết còn khó chịu hơn này. 

Trước đó chỉ lo thương tâm cùng lo lắng hãi hùng, trái lại không cảm thấy có cái gì, hiện tại Lãnh Phong đồng ý không muốn cô chết, cũng không một mình cướp đi Tiểu Thư Tuyết, lòng cô cũng an tâm không ít, đặt toàn bộ tâm tư lên sự buồn chán. 

Trước đây dù sao Tiểu Thư Tuyết cũng thích kề cận với cô, hiện tại đã rõ ràng quay ngược lại với cha mình, suốt ngày quấn quít lấy anh không tha, vừa mới bắt đầu Lâm Tử Hàn còn cảm thấy ung dung. Bây giờ càng nghĩ càng không phải cảm thụ gì, dựa vào cái gì cô nuôi lớn con phải chia sẻ cùng anh? 

Lâm Tử Hàn nhảy vọt qua giường lớn, đã đi đến cái gọi là "cấm địa", xa xa chợt nghe thấy tiếng cười thoải mái của Tiểu Thư Tuyết trong phòng làm việc. 

"Cấm địa" của cô, tiểu tử lại có thể biến thành sân khấu trò chơi, tùy tiện làm đi làm lại, thực sự là quá không công bằng! Cô đã phân không rõ là ghen tỵ với ai, nói chung chính là một bụng đầy vị chua xót. 

Trong phòng làm việc, Lãnh Phong đang làm việc, Tiểu Thư Tuyết rất giống vẫn con khỉ chui tới chui lui trong ngực anh. Mà người đàn ông đang ngồi làm việc không hề cẩu thả kia, lại có thể ngay cả nửa điểm tức giận cũng không có! 

Nếu như cũng có thể ôn nhu với cô như thế thì tốt rồi, Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng, nghĩ trong lòng. 

"Mẹ...!" Tiểu Thư Tuyết thấy Lâm Tử Hàn trốn ở cạnh cửa ngẩn ra, cười tủm tỉm hô một tiếng, tâm tư Lâm Tử Hàn như đi vào cõi thần tiên trong nháy mắt bị cô bé gọi trở về, hơi sửng sốt, lập tức tiếp xúc đến ánh mắt tà mị của Lãnh Phong. 

Lâm Tử Hàn đã nhiều ngày không dám tiếp cận phòng làm việc của anh, Lãnh Phong nghe thấy Tiểu Thư Tuyết gọi to, cũng hơi hơi kinh ngạc một lúc lâu, đánh mắt trêu tức nhìn phía cạnh cửa. 

Mấy ngày nay lạnh nhạt với cô, cuối cùng chịu hết nổi rồi sao? Tuy rằng anh lựa chọn tha thứ cho cô, bao dung cô, nhưng là vì vấn đề thể diện, mấy ngày nay cũng cố ý lạnh nhạt cô ở một bên. 

Có lúc thậm chí mang theo Tiểu Thư Tuyết vui đùa một chút rồi biến mất, một ngày cũng không để cho cô thấy anh và con, tuy rằng trong lòng của anh cũng không chịu nổi, rất muốn mỗi một khắc đều có thể thấy cô! 

Lâm Tử Hàn xấu hổ tránh né tầm mắt của Lãnh Phong, ha ha cười gượng hai tiếng, nói với Tiểu Thư Tuyết: "Bảo bối, mẹ mang con đi ra ngoài chơi có được không? Không nên quấy rối ba ba làm việc" 

"Đi đâu chơi?" Hai mắt Tiểu Thư Tuyết tỏa sáng nói. 

"Ưm , con nói đi đâu thì đi đó có được không?" Vì có thể lừa gạt cô bé tới tay, điều kiện gì cô cũng không quản. 

"Ba ba sẽ đi sao?" Tiểu Thư Tuyết hỏi, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi nhìn Lãnh Phong. Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị gật đầu thì... 

"Ba ba gần đây mắc chứng bệnh sợ hãi phụ nữ, không dám đến gần mẹ, chúng ta nên tự đi thôi" Lâm Tử Hàn không chút do dự thốt ra. 

Hai mắt Lãnh Phong nghiêm lại, cảnh cáo nhìn chằm chằm cô, sợ Tử Hàn cố ý không chú ý đến sự không hài lòng của anh, hai mắt vẫn như khắc hoa liếc đến phía cô. 

"Ba ba không phải thích nhất ôm mẹ một cái sao?" Không rõ ràng cho nên Tiểu Thư Tuyết nghi hoặc nói, trong trí nhớ của nó, ba ba và mẹ rất thích dính cùng một chỗ nha. 

"Ba ba, ba đi cùng mẹ và con nhé!" Làm cho không người nào có thể chống cự sự cầu khẩn đó. 

Quả nhiên, Lãnh Phong biến mất vẻ mặt không hài lòng, ôm Tiểu Thư Tuyết xuống đất, dắt con bé đi ra ngoài cửa. Lâm Tử Hàn không phân biệt được thực hư nhìn anh, anh đây là đồng ý rồi? Cô cuối cùng có thể đi ra ngoài hít thở không khí? 

Sững sờ nhìn chằm chằm vẻ mặt đẹp trai cách mình càng ngày càng gần, chỉ là trước mắt tối sầm lại, mới giật mình cảm giác môi đã bị Lãnh Phong hôn lên. Cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc... 

Cánh tay vòng qua eo cô, ôm chặt hôn cô, cúi đầu nhìn Tiểu Thư Tuyết bên chân, lại cười nói: "Ba ba vẫn còn rất thích ôm mẹ." 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, vì che giấu sự xấu hổ của mình, trừng mắt liếc anh một cái giận dữ nói: "Anh đừng ở chỗ này dạy hư con, ba ngày học cái xấu, học theo cái tốt ba năm cũng hết chẳng lẽ anh không hiểu?" 

"Thân mật với vợ mình, không phải một chuyện rất bình thường sao?" Lãnh Phong không đồng ý nhún nhún vai. 

Lâm Tử Hàn càng quẫn bách: "Ai là vợ của anh! Đừng nói bậy!" 

"Muốn trở thành vợ anh không dễ dàng, ngày mai chúng ta phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn" 

"Không cần!" Lâm Tử Hàn kinh hô một tiếng, lấy giấy đăng ký kết hôn? Thủ tục ly hôn của cô và Tạ Vân Triết còn chưa làm! Làm sao có thể kết hôn. Lúc trước đồng ý lời cầu hôn của Đỗ Vân Phi, chẳng qua là nhất thời xung động mà thôi! 

"Không cần?!" Bên người có loại hơi thở gọi là "Nguy hiểm" tập kích đến phía cô, Lâm Tử Hàn vô ý thức lui về phía sau một bước. Quan sát vẻ mặt đẹp trai hầm hầm của anh, một lần nữa cười gượng: "Ực... Em cũng còn chưa gặp cha mẹ anh, còn không biết bọn họ có tiếp nhận em không..., không phải bảo sau này nói rồi sao..." 

"Được, anh sẽ mau chóng an bài cho em gặp mặt mẹ anh" Nếu như chỉ là bởi vì nguyên nhân này, anh tức giận không khỏi có điểm quá sớm, anh còn tưởng rằng là chính cô không chịu lấy anh? Lãnh Phong một tay ôm cô, một tay dắt Tiểu Thư Tuyết đi đến cửa chính. 

Nên mang cô đi ra ngoài chơi một chút, mấy ngày nay nhất định khiến cô buồn bực muốn chết. Về phần chuyện kết hôn, anh cũng không phải đang nói đùa, kiếp này, Lâm Tử Hàn đều đã định trước là người của anh, sớm kết hôn hay muộn kết hôn đều như nhau. 

Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, đáy lòng bị lo lắng vui mừng nhập vào, anh mong muốn lấy cô? Là bởi vì Tiểu Thư Tuyết sao? Chỉ là chịu trách nhiệm với cô sao? 

Gả cho Lãnh Phong, cô đương nhiên bằng lòng, chỉ là chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảm, trong đầu liền hiện ra vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Duẫn Ngọc Hân. Vẻ mặt khí phách mà tà ác của Lâm ca, còn có vẻ mặt Lãnh Phong biết cô chính là con gái của ông ta thì... 

Nói chung, cô thực sự rất bất an, gả cho cháu trai của kẻ thù, là một việc bất hiếu cỡ nào đây! Hết lần này tới lần khác cô nhất định yêu anh, còn sinh con cho anh! 

[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]