Thành phố hoang vắng - Chương 27 part 1

Chương 27

Học kỳ này sắp kết thúc, sau đó là kỳ nghỉ đông.

Thái Hồng và Quý Hoàng có được kỳ nghỉ đầu tiên kể từ ngày đi làm, và cũng chìm đắm trong tình yêu. Cả hai tìm hiểu nhau và phát hiện giữa hai có rất nhiều sở thích chung, khi thì tay trong tay đi dạo ở các cửa hàng sách cũ, tìm kiếm những cuốn tiểu thuyết bản cũ, hoặc tham gia hội đọc sách, trao đổi những điều tâm đắc khi đọc được những cuốn sách hay. Cũng như đa số những thầy cô khác trong khoa, Quý Hoàng sống cuộc sống giản dị của một học giả. Chỉ cần một ngọn đèn, một cốc trà, một quyển sách là anh có thể đắm chìm trong đó một thời gian dài. Nhưng cuộc sống của anh thực ra cũng rất phong phú, trừ thời gian đi làm thêm và đọc sách ra, anh còn bận xin quỹ tài trợ, viết sách và tham gia hội thảo học thuật... Không phải ngày nào hai người cũng được gặp nhau, thỉnh thoảng Quý Hoàng còn phải đến thành phố khác hội họp hoặc về quê thăm nhà. Về phía Thái Hồng, cô cũng bận bịu chuẩn bị cho kỳ thi tiến sĩ của mình. Cô biết rằng cả hai đều đã cố gắng dành thời gian rỗi của mình cho, đối với một cặp đang yêu, như thế là đã đủ rồi.

Cũng như Đông Lâm, Quý Hoàng ít khi nhắc đến chuyện nhà, càng không nhắc đến cái chết của cha mình. Anh từng bảo sức khỏe của mẹ anh không tốt, một năm nay phải nằm viện suốt, hai đứa em trai đang học lớp mười một, anh ủng hộ hai đứa thi vào trường đại học mà chúng yêu thích. Gần như toàn bộ số tiền Quý Hoàng kiếm được điều dùng để chi trả cho chi tiêu trong nhà và tiền viện phí của mẹ, nếu có dư chút ít, anh sẽ dùng nó rước một đống sách về nhà. Những khi ở bên Quý Hoàng, Thái Hồng không bao giờ chủ động đề nghị đi ăn nhà hàng, cả hai hoặc mang cơm hộp theo hoặc cùng nhau ăn ở căng tin, thỉnh thoảng có tiền thưởng, Quý Hoàng sẽ mời cô ăn cơm, cô vẫn sẽ vui vẻ gật đầu. Đương nhiên Thái Hồng không thiếu cơ hội được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Quý Hoàng. Những món ăn anh nấu phải nói là tuyệt vời, đơn giản như món bắp cải xào chua cay cũng khiến cô ăn rồi mà vẫn cứ thòm thèm. Nghĩ kỹ lại thì, thời gian vui vẻ nhất chính là lúc Quý Hoàng đưa cô về nhà mỗi ngày, hai người ngồi tán gẫu với nhau trên xích đu trong một bãi sân rộng.

Mỗi buổi sáng, Quý Hoàng thức dậy lúc năm giờ, ra ngoài chạy bộ bốn mươi phút để bắt đầu một ngày. Đây là thói quen của anh từ hồi niên thiếu. Anh thường nói, đối với những người hay thức dậy sớm, cả thành phố này là thuộc về họ, bởi vì họ có thể hít thở bầu không khí trong lành đầu tiên trước khi nó bị ô nhiễm, chào buổi sáng với cô lao công quét dọn đường phố, chiếc bánh bao mà họ ăn là lấy từ mẻ bánh đầu tiên vừa mới ra lò, nghe thấy tiếng phanh của chiếc xe buýt đầu tiên khi đến điểm dừng, trông thấy người thợ hồ xếp viên gạch đầu tiên để xây nên tòa cao ốc... Dường như chiếc chìa khóa của cả thành phố này nằm trong tay họ, khẽ vặn chìa, tất cả mọi thứ đang đứng im bỗng bừng lên rộn rã, tựa như cô gái trong chiếc hộp nhạc nhảy múa mỗi khi vặn dây cót. Quý Hoàng bảo, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của anh trong ngày.

Thái Hồng ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Anh xứng đáng nhận được danh hiệu “Thi sĩ hát rong của thành phố”.”

Từ sau vụ đánh bi a, mỗi lần gặp nhau Quý Hoàng đều nói câu “Cảm ơn em!” với Thái Hồng. Dần dần, nó trở thành một nghi thức đặc biệt giữa hai người. Anh luôn tìm ra được lý do để cảm ơn cô: “Cảm ơn em đã đi mua sách cùng anh!”, “Cảm ơn em đã cho anh mời em ăn cơm!”, “Cảm ơn em đã đợi anh!”, “Cảm ơn em đã mang canh cho anh!”, “Cảm ơn em đã trò chuyện cùng anh!”, “Cảm ơn em đã giúp anh chấm bài!”, “Cảm ơn em đã cùng anh đi xem phim!”... Dù hôm đó hai người đã làm gì anh cũng sẽ trịnh trọng nói lời cảm ơn cô. Nếu phải như đi công tác, hội họp, anh cũng không quên gọi điện về tán gẫu với cô vài câu, sau cùng lại thêm vào một câu: “Cảm ơn em đã cho anh được nghe giọng nói của em!”

Nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hở ra là lại cảm ơn người khác, thế thì Thái Hồng phải ngày ngày ngồi ở nhà nói câu cảm ơn với mẹ cô mất rồi. Suốt một thời gian dài, cô thản nhiên nhận sự chăm sóc, nâng niu, chiều chuộng của cha mẹ, chưa từng phải nhọc lòng lo nghĩ chuyện cơm áo, gạo tiền. Nhưng trên đời này không phải cha mẹ nào cũng thế sao? Có thể cảm ơn hết sao? Cho nên cô nói với Quý Hoàng rằng, đừng cảm ơn, làm gì có nhiều chuyện để cảm ơn như thế? Nhưng anh vẫn kiên quyết nói lời cảm ơn, lúc mới đầu Thái Hồng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng nghe mãi cũng thành quen. Mỗi lần Quý Hoàng nói lời cảm ơn, anh đều nắm lấy bàn tay cô, dáng vẻ trịnh trọng, nghiêm túc, nhìn cô với ánh mắt trầm lắng và chứa chan tình cảm dịu dàng.

Một người đàn ông như thế có thể kháng cự lại sao? Không thể. Thái Hồng nhanh chóng đắm chìm trong tình yêu của anh.

Qua Tết Nguyên đán, chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyên tiêu.

Một ngày trước Tết Nguyên tiêu, ánh nắng chan hòa, hiếm khi thành phố F lại có một ngày ấm áp giữa tiết trời đông thế này. Sau khi bước ra từ thư viện, Thái Hồng rủ Quý Hoàng cùng đi dạo ở công viên. Hai người ngồi trên ghế tán gẫu rất lâu, bỗng Thái Hồng nói: “Quý Hoàng, anh có thấy lạ không? Hai chúng ta ở bên nhau nhưng chưa bao giờ chụp chung một tấm ảnh nào cả.”

Quý Hoàng gật đầu: “Ừ, bởi vì anh không có máy ảnh.”

Thái Hồng nói: “Anh không có nhưng em có! Điện thoại của em, tuy hơi nhỏ nhưng cũng có chức năng chụp ảnh đấy.”

“Có nhiều chức năng thế sao?”

“Công ty mẹ em có lần tổ chức hoạt động bốc thăm trúng thưởng, mẹ em bốc trúng nên mang về cho em dùng.”

“Em thích thì cứ chụp đi, cả hai chúng ta đều có vẻ ngoài ưa nhìn, đặt chung trong một tấm ảnh chắc chắn rất hợp.” Quý Hoàng dõng dạc nói, chẳng hề biết ngượng.

“Anh cứ ở đó mà bốc phét!”

Thái Hồng nhờ một người qua đường chụp giúp hai người vài tấm ảnh, sau đó lại bảo: “Hay là quay một đoạn phim nữa đi... Chức năng ghi hình em chưa bao giờ dùng cả, không biết độ nét của nó thế nào. Để em thử xem!”

Cô mày mò một lúc, chỉnh đến chức năng ghi hình, thở dài: “Haizz, khó quá đi, em quay anh thì chẳng có ý nghĩa gì, mà anh quay em cũng chẳng có ý nghĩa gì luôn, phải là hai chúng ta cùng nhau thì mới có ý nghĩa. Nhưng mà... có người nào chịu giúp chúng ta không? Thực ra chỉ cần vài ba phút thôi cũng được rồi.”

Quý Hoàng ngẫm nghĩ, nói: “Anh có cách này.”

Anh bước qua chỗ người bán rong bên kia mua bốn quả bóng bay, buộc chúng lại với nhau, rồi xin một sợi dây ở chỗ người bán rong, buộc di động vào đó, ống kính chúi xuống. Sau đó anh dùng một sợi dây dài buộc chùm bóng bay lại, từ từ thả ra, đồng thời nhấn nút bắt đầu ghi hình: “Được rồi đấy, bắt đầu ghi hình!”

“Ha! Quý Hoàng, anh thông minh quá đi! Anh đúng là thiên tài mà! Hello!” Thái Hồng ngẩng đầu nhìn vào ống kính, vẫy vẫy tay, tay kia ôm chặt Quý Hoàng.

Quý Hoàng cảm thấy có chút ngượng nghịu.

“Quý Hoàng, em yêu anh!” Thái Hồng vẫy vẫy tay trước ống kính. “Nói đi, Quý Hoàng, mau đến tỏ tình nào!”

Quý Hoàng không trả lời, chỉ nở một nụ cười tươi rói về phía ống kính.

“Quý Hoàng, anh cười trông đẹp trai lắm đấy! Anh nên cười thường xuyên hơn!”

“Thật sao?”

“Lúc không cười trông y như sát thủ ấy!”

“Không phải chứ?”

“Thật mà! Quý Hoàng, ước mơ của anh là gì?” “Ước mơ?” Anh thoáng sững người.

“Ừm, mỗi người đều có ước mơ của mình mà!”

“Ước mơ của anh... là trông thấy nụ cười của mẹ.” Nỗi đau buồn phảng phất trên gương mặt anh. “Đừng đau lòng, tất cả rồi sẽ ổn thôi! Hãy tin em!” Thái Hồng siết tay, sau đó ôm anh thật chặt.

“Còn em? Em có ước mơ gì?” Anh hỏi.

“Ước mơ của em là nhặt được một ngôi sao băng, sau đó trúng số độc đắc có giải thưởng lớn nhất năm nay!”

“Tầm thường thế ư?”

Thái Hồng dỗi, nói: “Sao lại tầm thường chứ? Thế anh nói đi, ước mơ như thế nào thì mới gọi là không tầm thường?”

Quý Hoàng nghĩ ngợi một hồi, nói: “Ví dụ như... ước mơ... em được gả cho anh?”

“Ha ha... Thầy Quý... Chuyện này khó lắm sao? Có thể gọi là ước mơ sao?” Thái Hồng toét miệng cười. “Anh xem, bóng bay càng lúc càng cao, không biết còn có thể quay được chúng ta không nữa.”

“Chắc chắn được. Không có gió, nó cứ bay lên theo một đường thẳng, như phi thuyền rời khỏi địa cầu... Quý Hoàng mỉm cười. “Không những quay được chúng ta, mà còn quay được cả thành phố này...”

“Em yêu anh! Anh cũng tỏ tình một chút đi chứ! ” “Ừm..”

Anh cầm tay cô lên, bóp nhẹ ba cái.

“Cái này... Chỉ vậy thôi à... Đây là lời tỏ tình của anh á?”

“Ừm.”

Tối hôm đó, Thái Hồng về nhà sớm, chăm chỉ đột xuất đi lau nhà, giặt đồ, lau bàn, còn hầm một nồi canh táo đỏ hạt sen. Sau khi buôn chuyện ở hội bà tám ông chín về nhà, Lý Minh Châu thấy nhà cửa sáng sủa, sạch sẽ, kệ bếp bóng loáng, bèn hỏi: “Ui chao! Mặt trời mọc hướng Tây rồi sao? Con gái yêu định làm gì đấy hả! ”

“Ngày mai là Tết Nguyên tiêu, con quét dọn chút ấy mà.” Thái Hồng cầm lấy túi xách của mẹ, cười tươi như hoa. “Mẹ, mẹ có đau lưng không? Con xoa bóp cho mẹ nhé?”

“Dừng lại... Con bé này, con đang có âm mưu gì đấy hả?” Lý Minh Châu ngồi phịch xuống sofa. “Nói đi, thành thực khai báo, có chuyện gì muốn xin mẹ nào?”

“Đâu có đâu, chỉ là... ừm... con muốn mời một người bạn tối mai đến nhà mình chơi.” Thái Hồng thấp giọng nói.

“Mời ai nào? Mà đến nỗi gióng trống khua chiêng thế kia.”

“Mẹ, mẹ có nhớ anh thầy giáo hôm nọ đưa con về nhà không?”

“Nhớ, thầy Quý chứ gì? Họ Quý, đúng không?”

“Dạ, vâng.” Thái Hồng nói. “Anh ấy là người ở nơi khác, con thấy nghỉ lễ anh ấy cũng chẳng có chỗ nào để đi nên muốn mời anh ấy đến nhà chúng ta ăn bữa cơm. Anh ấy là thầy giáo hướng dẫn của con, giúp đỡ con nhiều lắm.”

“Không vấn đề, cứ mời thầy ấy đến đi.” Minh Châu nói. “Ngày mai mẹ đi mua con gà.”

“Anh ấy không thích ăn thịt cá lắm, mẹ mua nhiều rau cải và trái cây đi.”

“Ồ, con rành khẩu vị của cậu ta đến thế cơ à?”

“Anh ấy không ăn hạt tiêu, còn nữa, dị ứng hải sản.”

Lý Minh Châu sầm mặt: “Con nhóc này, nói thật đi, chuyện này là sao? Hả? Hai đứa... đã yêu nhau rồi?”

Thái Hồng định tiếp tục đánh trống lảng, chợt nghĩ lại, ngày này không sớm thì muộn cũng phải đến, bèn bấm bụng liều, gật đầu: “Dạ.”

“Con nhóc chết tiệt này”, Lý Minh Châu giậm chân: “Mẹ đã sớm biết rồi sẽ có ngày này mà. Nói đi, bao lâu rồi hả?”

“Cái gì mà bao lâu rồi?”

“Hai đứa cặp với nhau được bao lâu rồi?”

“Sắp ba tháng rồi.”

“Cũng không lâu lắm, bây giờ cắt đứt vẫn còn kịp.” Lý Minh Châu nói, chắc như đinh đóng cột.

“Không, con yêu anh ấy.” Sắc mặt Thái Hồng chuyển sang trắng bệch, không biết lấy dũng khí từ đâu, cô kiên quyết cự lại một câu.

“Được, ngày mai con mời cậu ta đến, mẹ phải gặp cậu ta, xem cậu ta là người như thế nào.” Lý Minh Châu đứng phắt dậy, đi thẳng vào phòng ngủ, với tay đóng cửa “rầm” một cái.

Đêm hôm đó, vì câu nói của mẹ, Thái Hồng lạnh toát cả người. Cả đêm trằn trọc suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, Thái Hồng cảm thấy tuy mẹ cô hành xử chua ngoa, nhưng vẫn hiểu lý lẽ. Bà chưa từng gặp Quý Hoàng, không biết anh là người thế nào, đương nhiên không có thiện cảm với anh. Có lẽ ngày mai gặp anh rồi sẽ thay đổi ấn tượng cũng nên.

Còn về phía Quý Hoàng, cô cũng chẳng dám gọi điện nói với anh về thái độ của mẹ mình. Một là tính khí Quý Hoàng cao ngạo, lại rất nhạy cảm về thân thế của mình, một khi không cẩn thận lỡ lời, chỉ sợ anh sẽ giận không thèm đến nữa. Hai là Thái Hồng cảm thấy Quý Hoàng rất thông minh, dù là đứng trước hiệu trưởng trường hay những vị giáo sư tuổi cao đức trọng anh đều đối đáp trôi chảy, lý lẽ phân tích trong các bài luận cũng rành mạch đâu ra đấy, không đến nỗi không thể ứng phó được với một người chỉ có trình độ trung cấp như Lý Minh Châu.

Thái Hồng cảm thấy không cần lo lắng cho Quý Hoàng, cứ để anh tự ứng phó thì hơn, coi như đây là một cuộc khảo nghiệm đối với năng lực của anh.

Đã nói là nhà có khách, vậy mà đến chiều Tết Nguyên tiêu, Thái Hồng vẫn thấy mẹ ung dung ngồi trên sofa đan áo len, không hề có ý định đứng dậy. Từ trước đến giờ, nếu Thái Hồng mời khách đều là Minh Châu nấu nướng, bà thích ồn ào náo nhiệt nên cũng chẳng thấy vất vả gì. Tối hôm trước đã bắt đầu chuẩn bị, sáng hôm sau dậy sớm lo liệu, nấu nướng xong xuôi còn nhiệt tình trò chuyện với khách khứa, nhiều khi nói chuyện với khách còn sôi nổi hơn cả cô. Sau này Minh Châu thừa nhận rằng mục đích bà trò chuyện với họ là để biết được những suy nghĩ của Thái Hồng, đồng thời cũng quan sát thử xem những người đó có thích hợp làm bạn Thái Hồng không...

Thái Hồng thì lại cảm thấy Minh Châu chẳng qua là muốn thông qua cô để có thể trải nghiệm lại lần nữa tuổi xuân đã mất của bà. Nếu trách thì chỉ có thể trách thời đại mà bà trải qua, nó đã để lại cho bà nhiều tiếc nuối và sự đả kích. Mỗi lần trông thấy đôi tay thô ráp vì xà phòng rẻ tiền và đầu gối sưng đến biến dạng vì không được sưởi ấm vào ngày đông kia, tận sâu trong lòng Thái Hồng bỗng trào lên một nỗi đau, kèm theo chút gì đó bất lực và bi thương. Thành phố này càng ngày càng lớn nhưng không khiến cho bà cảm thấy rộng rãi hơn, trong khi chiếc bánh xe khổng lồ của thời gian lại đang dùng một sức mạnh to lớn cưỡng chế bà thay đổi. Đôi tay ngà ngọc chưa từng đụng đến kim chỉ đã biết may vá, nấu nướng, bà cũng biết cãi vã với chủ hàng rau vì một xu tiền, biết năm giờ sáng dậy làm bữa sáng cho cả nhà, cũng biết cách nịnh nọt, bợ đỡ, nhìn sắc mặt người khác mà hành xử...

Đã lâu thế rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, Thái Hồng sốt ruột nhưng cũng chẳng dám giục bà, cô đành đi xuống lầu, đến một quán ăn gần nhà mua năm đĩa đồ xào về. Về nhà lại học theo cách của Tần Vị, nấu một nồi to canh tảo tía trứng gà, lại lấy hũ rau củ muối của mẹ, vớt ra hai củ cải muối, vài cọng đậu bắp chua, cắt ra xếp vào đĩa, đặt lên bàn, rải một chút hành băm, màu sắc rực rỡ, trông cũng đẹp mắt.

Năm giờ chiều, Hà Đại Lộ cũng về tới nhà, ông liếc mắt trao đổi với Lý Minh Châu, rồi ung dung ngồi xuống sofa uống trà.

Thấy cha mẹ chẳng ai nở lấy một nụ cười, lại còn hằm hằm trông như sắp xét xử tội phạm, Thái Hồng căng thẳng đến mức cả người mướt mồ hôi. Quý Hoàng chẳng mấy khi dùng di động, bây giờ đột nhiên gọi điện bảo anh ấy đừng đến thì chỉ khiến người ta càng nghi ngờ hơn thôi.

Khi cô đang chần chừ thì chuông cửa ngân lên, Quý Hoàng đến đúng giờ. Thái Hồng mở cửa, đang định cất tiếng thì Lý Minh Châu nãy giờ không nói tiếng nào tự dưng thay đổi thái độ, sải bước ra cửa niềm nở đón khách: “Ôi trời, là thầy Quý đấy à, mời vào, mời vào!”

“Chào bác trai, bác gái!”

Anh chàng tiến sĩ cũng xách hai túi quà tặng, không ngờ đó là hai chai rượu Mao Đài. Thái Hồng thầm nhủ, phen này toi rồi, Quý Hoàng trước giờ cần kiệm, cô cũng nói là mời ăn bữa cơm nhà, nếu mang theo một giỏ trái cây thì còn được, đằng này lại long trọng như thế, không phải càng khiến Minh Châu nghi ngờ hơn sao? Nhưng rồi ngẫm lại, đây là lần đầu Quý Hoàng gặp cha mẹ cô, lại đúng Tết Nguyên tiêu, nếu cô là Quý Hoàng, chắc cũng phải chuẩn bị quà long trọng một chút mới được.

Vừa nhìn thấy rượu Mao Đài, trên mặt Hà Đại Lộ liền nở một nụ cười: “Thầy Quý, chỉ là đến ăn một bữa cơm nhà thôi mà, khách sáo làm gì!”

“Trước đây, Thái Hồng nói bác trai thích nhâm nhi chút rượu, nên cháu mới mang biếu bác hai chai rượu.”

“Ôi trời! Mời ngồi, mời ngồi. Thái Hồng, mau rót trà giúp cha nào!”

Hàn huyên đôi câu rồi mọi người bắt đầu ăn cơm. Các món ăn trên bàn tỏa ra mùi nước tương rẻ tiền, trong lòng Thái Hồng thấp thỏm lo lắng, không biết người là đầu bếp như Quý Hoàng có nhận ra những món ăn này không phải do cô làm, mà là mua về không? Liệu có nghi ngờ thành ý của gia đình cô dành cho anh không?

“Thầy Quý, thầy là người ở đâu thế?” Minh Châu hỏi.

“Thưa bác, cháu là người Trung Bích.”

“Chính là mỏ than đá Trung Bích nổi tiếng đấy sao?”

“Dạ phải.”

“Vậy cha mẹ cậu đều làm việc ở mỏ than à?” Hà Đại Lộ hỏi. Nghe thấy anh nói xuất thân từ gia đình có bố mẹ là công nhân, ngữ khí của ông lại càng thân mật hơn.

“Cha cháu đã qua đời rồi ạ.” Quý Hoàng nói. “Do sự cố ở mỏ than.”

“Ồ, ồ...”, Lý Minh Châu thoáng ngừng lại, rồi hỏi tiếp: “Thế thì mẹ cậu chắc phải vất vả lắm. Nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi sao?”

“Cháu còn có hai đứa em trai.”

“Một mình mẹ cậu đã tần tảo nuôi ba đứa con?”

“Dạ đúng. Cha cháu qua đời sớm, mẹ cháu vất vả lắm.”

“Nhưng mà... với tiền lương của một mình mẹ cậu... liệu có đủ sống không?”

“Nhà cháu cũng phải tiết kiệm, cộng thêm số tiền trợ cấp của cha cháu, cũng đủ dùng ạ.” Quý Hoàng đáp.

“Mẹ cậu chắc phải là người phụ nữ giỏi giang lắm nhỉ?” Lý Minh Châu nói. “Sếp tổng ở công ty tôi là phụ nữ đấy, tiền kiếm được còn nhiều gấp mười lần của ông chồng ấy chứ! ”

“Không phải, không phải. Mẹ cháu không có công việc chính thức, chỉ đi làm thuê để nuôi sống cả gia đình.” Quý Hoàng đính chính.

Lý Minh Châu đưa mắt nhìn Thái Hồng một cái đầy ẩn ý, rồi cười xòa, nói: “Thế thì đúng là vất vả thật. Nhưng mà... bây giờ cậu đi làm rồi cũng đỡ nhiều nhỉ, có thể trợ giúp một chút cho nhà.”

Quý Hoàng gật đầu: “Dạ phải.”

“Thế... ông bà ngoại của cậu cũng là người Trung Bích à?”

“Ông ngoại cháu đã qua đời, còn bà ngoại thì trước giờ sống chung với vài người cậu của cháu ở dưới quê.”

“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Cả Lý Minh Châu và Đại Lộ đều rơi vào im lặng. Thái Hồng không dám nói nhiều, Quý Hoàng càng không nói nhiều, mọi người lặng lẽ cầm đũa lên.