Đại Đường Song Long Truyện - Chương 266

Hồi 266: Điều Kiện Tha Mạng

Dưới sự yểm hộ của làn mưa tên, năm đội kỵ binh bên phía Khấu  Trọng giống như năm con rồng lửa lao thẳng vào đám địch nhân  chưa kịp qua sông, làm cho không khí trận chiến càng thêm kịch liệt. 
Khấu Trọng đương nhiên là vẫn một mình xông lên phía trước, Tỉnh  Trung Nguyệt sáng rực ánh vàng, đao bất hư phát, đi qua chỗ nào là có người  kêu thảm ngã xuống chỗ đó, sát khí bốc lên làm thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô  quang, trong chốc lát gã đã khiến lũ địch nhân vô tâm luyến chiến trở nên hỗn  loạn, không thèm để ý đến nhau, mà chỉ nháo nhào bỏ chạy. 
Dưới áp lực dữ dội của đại quân Phi Mã Mục Trường, địch nhân lần lượt  nhảy xuống sông trốn chạy, hy vọng có thể thoát khỏi chốn luyện ngục nhân gian,  lò sát sinh hàng loạt này. 
Gã vừa chém bay một tên địch nhân, Lạc Phương ở bên cạnh đã kêu lên:  “Hướng Bá Tiên!”. 
Khấu Trọng tranh thủ liếc nhìn về phía tay y chỉ, thấy một đám tặc binh  chừng mấy trăm người do một tên béo lùn hai tay cầm Cương Xỉ Hoàn mở đường  dẫn đầu, đang phá vây chạy về phía hạ du. 
Khấu Trọng dặn dò Lạc Phương thay mình chỉ huy quân sĩ, rồi hú dài một  tiếng, tung mình bay lên khỏi mình ngựa, miệng quát vang: “Hướng Bá Tiên ngươi  có chạy đằng trời, Khấu Trọng đến đây!”. 
Hai câu này gã đã vận công lực để phát ra, nên lập tức làm át mọi tiếng  chém giết trên chiến trường, tựa như một tiếng sấm động giữa trời quang vậy. 
Quân sĩ mục trường và Thiếu Soái nghe tiếng thì sĩ khí tăng lên gấp bội,  địch nhân thì táng đởm kinh tâm, càng sụp đổ nhanh hơn. 
Lăng không bay được gần tám trượng, Khấu Trọng lại hoán khí, lướt đi thêm  năm trượng nữa, trong nháy mắt đã đến phía trước Hướng Bá Tiên, vừa hạ thân  xuống đất đã vung đao quét tròn một vòng, binh khí của sáu tên địch nhân đứng  gần đó lập tức gãy đoạn, người thì bay ra xa, máu huyết đầm đìa. Một đao này lập  tức làm những tên địch xung quanh đó khiếp sợ, chạy tản ra bốn phía như tránh  ôn thần, để cho gã một không gian trống trải hiếm thấy trên chiến trường này. 
Hướng Bá Tiên giờ mới phát giác ra mình đang đối mặt với Khấu Trọng, ở giữa không còn bất cứ ngăn trở nào, vội vàng ghìm cương ngựa dừng lại, lúc định  ra lệnh cho thuộc hạ xông lên để hạ bớt nhuệ khí của đối phương, thì mới nhận ra  rằng thủ hạ sau lưng mình đã chạy không còn một mống. 
Khấu Trọng nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời buổi sớm, đôi mắt hổ xạ  ra những đạo thần quang khiến người ta phải rùng mình, tựa hồ như đã nhìn  xuyên thấu tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng địch thủ, miệng quát lớn: “Quân bất  nghĩa thủy chung vẫn là quân bất nghĩa, bình thường thì không nhận ra, nhưng lúc  lâm nguy sẽ lập tức thấy rõ chân tướng. Hướng Bá Tiên ngươi đã xưa nay hoành  hành bá đạo khiến cho cỏ còn không mọc được, nhưng ngươi có nghĩ rằng mình  sẽ có ngày hôm nay không?”. 
Hướng Bá Tiên đảo mắt một vòng, biết rằng đại thế đã mất, không ngờ lại  trở nên hung hãn, tung người nhảy xuống chiến mã, song hoàn đập mạnh vào  nhau phát ra một tiếng “keng” chói tai, cười khùng khục như điên cuồng nói:  “Người khác sợ tên tiểu tử ngươi chứ Hướng Bá Tiên này coi ngươi không bằng  con chó! Để ta giết ngươi trước rồi tìm những tên khác tính sổ sau!”. 
Vừa nói y vừa trợn tròn hai mắt lên, chân đạp theo một bộ pháp kỳ dị, mau  chóng tiếp cận Khấu Trọng, song hoàn kích ra như điện. 
Khấu Trọng cao giọng hét một tiếng “hảo” rồi xuất chiêu ngạnh tiếp, đao  chép ra như chớp giật, chặn đứng hai chiếc cương hoàn đang cắt tới từ góc độ  khéo léo nhất, tựa như hai đóa hàn vân, tiếng đao hoàn chạm nhau vang lên liên  miên bất tuyệt. 
Sau hơn mười hoàn thì Hướng Bá Thiên đã không còn hơi sức để tiếp tục  tấn công, bất ngờ dịch người sang trái. 
Khấu Trọng thấy vậy thì phấn chấn tinh thần, đao thế bạo phát, cùng lúc  cũng dịch người sang trái theo họ Hướng, Tỉnh Trung Nguyệt chém xả vào khe hở  giữa hai chiếc cương hoàn. Một chiêu vốn hết sức bình phàm, nhưng nhờ có bộ  pháp thần kỳ của gã mà hóa vụng thành xảo, trở nên bá đạo phi thường. 
Hướng Bá Tiên đâu thể ngờ gã lại có kỳ chiêu như vậy, giấc mộng muốn  giành lại thế công từ mặt bên lập tức tan thành mây khói, hấp tấp chập song hoàn  lại, hy vọng có thể đỡ được đao thế của đối phương, sau đó nhảy xuống sông đào  tẩu. 
Chẳng ngờ Khấu Trọng bất ngờ hoán khí, Tỉnh Trung Nguyệt khựng lại giữa  không trung trong giây lát. Chính khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đã quyết định vận  mệnh của Hướng Bá Tiên. 
“Đang!”. 
Song hoàn chạm vào nhau. 
Tỉnh Trung Nguyệt giờ mới chuyển động, thế tựa bôn lôi chém thẳng vào  chỗ tiếp giáp của hai chiếc kim hoàn. 
Kình lực cuồn cuộn tuôn trào, Hướng Bá Tiên như chạm phải điện, song  hoàn bị chấn bật sang hai bên. Lúc y định thoái lui thì trên ngực đã có thêm một  đạo huyết tích. 
Khấu Trọng thu đao lùi lại rồi gầm lên quát lớn: “Hướng Bá Tiên tội ác ngập  đầu, giờ đã phải đền tội!”. 
Tiếng hét như sấm vang vọng khắp cả bãi chiến trường. 
“Đang, đang!”. 
Song hoàn lần lượt rơi xuống đất. 
Hướng Bá Tiên nhìn máu tuôn chảy từ ngực mình xuống mà không dám tin  vào mắt mình, kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi đổ vật người ra sau. 
Từ Tử Lăng nhảy lên chiến mã, cùng hơn trăm người khác đuổi theo bọn  Tào Ứng Long. 
Cảnh vật vùn vụt lướt qua trước mắt. 
Trên bình nguyên, bọn Tào Ứng Long còn khoảng hơn năm chục người,  đang hoảng loạn tháo chạy về vùng núi phía Đông Nam. 
Tào Ứng Long và Phòng Kiến Đỉnh công lực lẫn thân pháp đều cao minh  hơn đám thủ hạ nên vượt lên phía trước hơn mười trượng, rất dễ nhận ra. 
Đám tặc khấu thấy Từ Tử Lăng dẫn quân lính đuổi theo, biết gã chỉ muốn  đối phó với hai tên đầu sỏ Tào Ứng Long và Phòng Kiến Đỉnh, nêu đều lợi dụng  thời cơ chạy tản ra bốn phía, để giữ lấy mạng sống, tặc tính hiển lộ ra hết, hoàn  toàn không nói gì đến trung nghĩa. 
Từ Tử Lăng đương nhiên không thèm để ý đến đám vô danh tiểu tốt này,  thấy còn khoảng mười dặm nữa mới đến khu núi, liền cố ý cho ngựa chậm lại, giữ  khoảng cách chừng ba bốn chục trượng với bọn Tào Ứng Long và Phòng Kiến  Đỉnh, vừa nhìn bộ dạng thảm hại của bọn chúng, vừa có thể khiến chúng hao tổn  chân nguyên. 
Thủ hạ phía sau không ngừng giương cung đáp tiễn, khiến cho hai tên ác  tặc cứ phải lách tả tránh hữu, trông nhếch nhác vô cùng. 
Đuổi được chừng bảy tám dặm nữa thì Tào Ứng Long cuối cùng cũng phát  hiện được ý đồ của Từ Tử Lăng, tức giận gầm lên một tiếng, rồi hoành mâu đứng  lại: “Kiến Đỉnh! Chúng ta liều mạng với hắn!”. 
Chẳng ngờ Phòng Kiến Đỉnh coi lời y nói như gió thoảng bên tai, vẫn tiếp  tục gia tăng tốc lực đào tẩu. 
Chân khí của Từ Tử Lăng chảy khắp thân côn, kình lực bạo phát, cây trường  côn giống như một sinh vật có linh tính, lao vút ra khỏi tay gã, lướt qua người Tào  Ứng Long một cách vô thanh vô tức, đuổi theo Phòng Kiến Đỉnh. Nếu đổi lại là lúc  bình thường, thì cho dù cây côn gỗ lao đi bằng lực xoáy của bản thân mà không  mang theo tiếng rít gió, nhưng hạng cao thủ của Phòng Kiến Đỉnh ắt hẳn cũng có  thể cảm nhận được nguy cơ đến gần mà tránh né. Nhưng y giờ đã như con chó  nhà có tang, cả ngày lao lực không cần phải nói, vừa rồi lại liều mạng bỏ chạy,  đích thực đã hao tổn lượng lớn chân nguyên, phản ứng đương nhiên không thể bì  được với lúc cơ thể ở trạng thái sung mãn. 
Nếu Tào Ứng Long lên tiếng cảnh báo, có lẽ y cũng có thể kịp thời tránh  được mối họa sát thân này, nhưng Tào Ứng Long hận y bỏ mặc mình mà đào tẩu,  làm sao chịu lên tiếng cứu y cho được? 
Cây côn mang đầy kình lực lướt đi như một mũi tên, lao thẳng vào lưng  Phòng Kiến Đỉnh, phá vỡ chân khí hộ thân, rồi xuyên qua lưng y, cắm ngập trong  đó. 
Phòng Kiến Đỉnh ngã bổ nhào xuống trong tiếng kêu thảm thiết, cây côn gỗ  giống như cột trống trời chỉ thẳng lên bầu trời đêm, sau khi lắc lư mấy cái mới  dừng lại, tình cảnh ngụy dị đến cực điểm. 
Dưới ánh đuốc sáng rực, Thiếu Soái quân xếp thành trận thế hình cánh quạt,  người người giương cung đáp tiễn, ngắm chuẩn mục tiêu. 
Từ Tử Lăng tung mình nhảy xuống ngựa, nhìn sang phía Tào Ứng Long cười  gằn nói: “Nếu ngươi lập thệ không đào tẩu, ta sẽ cho ngươi một cơ hội công bằng  quyết đấu, bằng không ta lập hạ lệnh cho phóng tiễn”. 
Sắc mặt tên đầu sỏ phỉ đồ biến đổi mấy lần, âm ám bất định, hồi lâu sau  mới buông thõng hai tay, thở dài thê thảm nói: “Ta nhận bại rồi, chỉ cần ngươi chịu  cho ta một sinh lộ, bao nhiêu tài vật cướp được trong nhiều năm ta sẽ dâng lại hết,  từ nay thề không đặt chân vào giang hồ nữa”. 
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: “Loại tiền tài bất nghĩa đó đã nhuốm máu không  biết bao nhiêu người vô tội, cho dù ngươi có dâng tặng ta vô điều kiện, ta cũng không cần”. 
Tào Ứng Long tức giận gầm lên: “Con người ngươi sao cố chấp vậy, số tiền  tài này có thể khiến ngàn vạn người an cư lạc nghiệp, xây dựng lại gia viên. Nếu  ngươi không cần, thì có thể dùng để làm việc thiện cũng được. Từ huynh, mong  huynh hãy suy nghĩ cho kỹ”. 
Từ Tử Lăng cười dài: “Nói hay lắm! Vậy thì ta sẽ bắt sống ngươi, để xem  hạng tham sinh úy tử như họ Tào ngươi có nếm nổi mùi vị của cực hình tàn khốc  không? Ta cũng muốn biết ngoại trừ tài vật ra, ngươi có còn giấu diếm thứ gì quý  giá hơn nữa không?”. 
Tào Ứng Long trầm giọng nói: “Tham sống sợ chết là chuyện thường tình  của con người, nhưng nếu ta biết rõ sẽ bị làm nhục, tự nhiên sẽ không để ngươi  bắt sống. Như vậy được không, ngoại trừ tài vật ra, ta còn có một số tin tức bí mật  nữa, chỉ cần sau khi nghe xong, ngươi cảm thấy xứng đáng, thì hãy thả ta đi”. 
Từ Tử Lăng phì cười nói: “Tào Ứng Long ngươi muốn mượn chuyện này để  kéo dài thời gian, hòng khôi phục nguyên khí thì đúng là uổng phí tâm cơ rồi”. 
Tào Ứng Long vội nói: “Ngàn vạn lần chớ nên hiểm lầm, tin tức đầu tiên,  chính là thân thế của Dương Hư Ngạn, nếu ngươi bỏ qua thì Thạch Thanh Tuyền  sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đó”. 
Từ Tử Lăng giật mình: “Làm sao ngươi biết ta quen Thạch Thanh Tuyền?”. 
Tào Ứng Long nói: “Vì vậy chắc ngươi cũng biết ta không hồ ngôn loạn ngữ,  có chịu đồng ý giao dịch này không?”. 
Song mục Từ Tử Lăng sáng rực lên như điện. Tào Ứng Long lại lặp lại một  lần nữa: “Chỉ cần ngươi nghe xong, cảm thấy xứng đáng thì mới thả ta đi, vì vậy  căn bản không cần ngại ta gạt ngươi”. 
Từ Tử Lăng thầm thở dài, nhất thời không biết có nên tin lời tên ác nhân này  mà để y sống lay lắt qua ngày hay không? 
Khấu Trọng và Thương Tú Tuần lần lượt vượt qua cây cầu nổi duy nhất còn  lại, hội hợp với Tuyên Vĩnh. 
Lần này tuy đã thắng lợi toàn diện, lũ tặc khấu chỉ có chừng vài ngàn tên  chạy thoát, nhưng bên phía Khấu Trọng cũng thương vong trầm trọng, mục trường  tổn thất gần ngàn chiến sĩ, còn số mất mạng bên Thiếu Soái quân cũng lên tới  năm trăm người, đó là còn chưa tính số người bị thương. 
Đây chính là cái giá của chiến tranh. 
Thương Tú Tuần thu hồi ánh mắt dò xét, quay sang hỏi Tuyên Vĩnh: “Từ Tử  Lăng đâu?”. 
Tuyên Vĩnh cung kính đáp: “Từ gia đang dẫn người truy sát Tào Ứng Long  và Phòng Kiến Đỉnh”. 
Thương Tú Tuần lại truy vấn: “Đuổi về hướng nào?”. 
Tuyên Vĩnh chỉ tay ra hướng Đông Nam. 
Dưới ánh mặt trời, bình nguyên trải dài ra vô cùng vô tận. 
Thương Tú Tuần thúc ngựa phóng đi, miệng hô vang: “Chúng ta mau đi giúp  y một tay”. 
Khấu Trọng thoáng ngạc nhiên, rồi đuổi sát theo phía sau nàng, trong lòng  chợt dâng lên cảm giác nửa chua chát lại nửa mừng vui.