Bộ bộ kinh tâm - Phần 1- Chương 11-12

Chương 11

Lá rụng nhiều nên tán cây thưa dần, Nhược Hi cũng dần dần bình thường trở lại, chí ít là ngoài mặt, thi thoảng còn chịu khó cười đùa với a hoàn, chỉ hiềm vẫn biếng ăn. Đôi lúc cô thoáng nghĩ đến việc trốn khỏi phủ Bối lặc, nhưng nếu cô là con nhà thường dân thì có khi còn trốn được, mọi người không tìm thấy cũng thôi, song hiện tại cô là con gái của nhị phẩm đại thần kiêm tổng binh trấn thủ Tây bắc, em vợ của Bát Bối lặc gia, lại là tú nữ đợi tuyển, mà thiên hạ này là của hoàng tộc Ái Tân Giác La, cô trốn đi đâu cho thoát? Huống hồ cô còn phải nghĩ đến Nhược Lan, nếu cô bỏ đi, chắc nàng không chịu đựng nổi.
Hôm ấy, Nhược Hi đang tập viết trong phòng thì Xảo Tuệ vào báo Thập tứ gia tới. Nhược Hi gác bút bước ra, thấy Thập tứ đang lừng chừng ngoài sân, cô tiến tới thỉnh an:
- Sao không vào nhà?
Thập tứ rủ:
- Chúng ta ra vườn đi dạo đi!
Nhược Hi đồng ý. Xảo Tuệ lấy áo choàng gấm thêu màu hồ thủy khoác ngoài cho cô, lại dặn đừng đứng chỗ nhiều gió, Nhược Hi gật đầu rồi cùng Thập tứ a ca ra khỏi sân.
Hai người đi trong yên lặng, được một lúc, Nhược Hi gượng cười:
- Thế này là thế nào đây? Mãi mà không hó hé một câu, làm người ta buồn chết đi được!
Thập tứ bật cười khan:
- Trước lúc tới gặp cô, lòng ngổn ngang đủ điều muốn nói, giờ lại không biết nên nói gì.
Nhược Hi đứng lại, quay mặt sang:
- Tôi ổn rồi!
Thập tứ a ca cũng đứng lại theo, thở dài:
- Cô ổn rồi, nhưng Thập ca vẫn bất ổn.
Nhược Hi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra ý hỏi. Thập tứ a ca thở dài:
- Từ bữa dự yến Trung thu về, Thập ca không hề lên triều. Hoàng a ma có hỏi mấy lần, Bát ca đều trả lời hộ là tại trong người không khỏe. Cứ thế này mãi, Hoàng a ma sẽ sai thái y đến khám mất.
Nhược Hi cúi xuống nhìn mũi giày, hỏi:
- Vậy anh muốn tôi làm gì?
- Đi gặp Thập ca, khuyên nhủ anh ấy.
Nhược Hi trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu nhận lời:
- Bao giờ thì đi?
- Hết buổi lên triều ngày mai, ta đến đón cô vào cung gặp Thập ca.
- Được – Nhược Hi đồng ý.
oOo
Nhược Hi và Thập tứ ngồi trên xe ngựa, suốt đường đi không trao đổi lấy một câu. Lúc họ ra khỏi cửa, Nhược Lan không hề thắc mắc, chắc hẳn Bát a ca đã cho người đến báo trước để nàng biết rồi. Vào tới cửa cung, cả hai xuống xe, có người đã đợi hầu để đổi họ sang kiệu. Kiệu đi lâu lắc mới dừng. Thập tứ a ca dẫn Nhược Hi vào sân, trỏ cánh cửa chính giữa:
- Ta không vào đâu.
Nhược Hi gật đầu, đang định cất bước, Thập tứ bèn dặn thêm:
- Lát nữa, bọn thái giám mà ta lừa đi chỗ khác sẽ quay trở lại, gắng nhanh lên nhé!
Nhược Hi “ừ” một tiếng, tiến tới vén rèm đi vào.
Qua cửa là một chái sảnh, trong nhà nồng nặc mùi rượu, nhưng chẳng thấy bóng một ai. Nhác trông bên cạnh có một cửa tò vò buông rèm châu, Nhược Hi bèn rẽ rèm đi vào. Rèm châu rủ lại sau lưng, hạt va nhau khua lanh canh. Thập a ca đang nằm nghiêng trên sập, mắt nhắm nghiền, rống lên:
- Đã bảo là đừng đến làm phiền ta cơ mà, cút đi!
Nhược Hi tiến thêm mấy bước, đứng lại nhìn gã, bao lời định nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Thập a ca mở bừng mắt ra, mặt hầm hầm. Trông thấy Nhược Hi, sắc giận đổi thành kinh ngạc, rồi u ám, gã chậm chạp ngồi dậy. Nhược Hi đến bên bàn ngồi xuống ghế, nhấc bình rượu lên lắc lắc, nghe bên trong còn hơi óc ách, bèn đặt trở xuống.
Im lặng một lát, cô hỏi:
- Anh định say mèm mãi ư? Say thì không phải cưới Minh Ngọc cách cách à?
Thập a ca nín thinh một lúc mới đáp:
- Ta chỉ buồn thôi.
- Buồn nỗi gì? – Nhược Hi hỏi.
Thập a ca cúi xuống xỏ giày, giọng uể oải:
- Cô nghĩ ta buồn nỗi gì?
Bấy giờ, lòng Nhược Hi không còn bối rối như lúc mới vào nhà nữa, bèn bình tĩnh bảo:
- Buồn thứ nhất vì anh không thích Minh Ngọc cách cách mà phải lấy cô ta. Buồn thứ hai vì anh có thiện cảm với tôi mà không lấy được tôi.
Thập a ca đứng dậy, cũng đến bên bàn ngồi xuống, rót rượu rồi cầm lên, thừ người ra, nhìn chằm chằm cái chén, lâu lắm mới nhỏ giọng hỏi:
- Em bằng lòng làm trắc phúc tấn của ta nhé?
Nhược Hi ngẩn người, bởi đã quên bẵng chuyện năm thê bảy thiếp là rất phổ biến trong thời phong kiến, cô không chuẩn bị tinh thần cho đề nghị này.
Thập a ca ngẩng lên nhìn Nhược Hi, ánh mắt mong mỏi và da diết, lặp lại:
- Ta sẽ đối xử thật tốt với em. Ta nhất định…
Nhược Hi hấp tấp cắt ngang:
- Tôi không bằng lòng.
Thập a ca nghiến răng, gật đầu, vụt nâng chén lên tợp một hơi cạn sạch:
- Ta biết! Ngay cả danh phận đích phúc tấn của ta, cũng chưa chắc cô thiết tha. Vậy mà ta vẫn nuôi dưỡng chút hi vọng, nhưng giờ thì… – Gã cười buồn – vô vọng rồi.
Nhược Hi cầm một chiếc chén trên bàn, xoay nghịch trong tay:
- Cái gì anh cũng biết cả, thế thì hãy cương quyết làm một người hiểu biết đi. Đừng để Bối lặc gia và các a ca lo lắng, có khi còn khiến hoàng thượng nổi giận nữa.
Thập a ca lại rót rượu, uống xong hỏi:
- Ta đã để tùy ý Hoàng a ma sắp đặt rồi, lẽ nào bày tỏ chút thái độ cũng không được?
Nhược Hi nhấc bình rượu rót cho mình một chén:
- Việc lớn đã biết tuân theo, hà cớ việc nhỏ lại khiến người thân đau kẻ thù hể hả như vậy? – Nói đoạn, cô cũng cạn chén, song uống hơi vội nên sặc, bèn lấy khăn bưng miệng, ho sặc sụa.
Nhược Hi đang lau miệng thì nghe Thập a ca hỏi, giọng rất dịu dàng:
- Nhược Hi, đã bao giờ cô cảm mến ta chưa?
Nhược Hi ngẩng lên, nhìn đôi mắt lẫn lộn những hi vọng, căng thẳng cùng e ngại của Thập a ca rồi lại cúi xuống, vò chiếc khăn trong tay đôi hồi mới khẽ khàng đáp:
- Đã từng.
Thập a ca thở phì một hơi, bật cười:
- Nhược Hi, ta vui lắm, cô biết không? Mấy hôm nay ta vẫn muốn hỏi thẳng, nhưng chỉ sợ nghe phải điều không muốn nghe, nên không dám hỏi – Gã lại uống rượu – Cô yên tâm đi! Ta sẽ sống tử tế, sau này nhớ lại cô từng hát tặng, từng khiến ta vui, từng bận lòng vì ta, ta sẽ cảm thấy được an ủi.

Ngừng một chốc, gã chậm rãi nói:
- Từ nhỏ tới lớn, ai cũng chê ta ngốc, không chăm chỉ học hành, không có chí tiến thủ. Nhưng bọn họ không biết, ta đã cố gắng hết sức rồi đấy chứ, duy không thể cố gắng cho bằng Tứ ca, Bát ca, Thập tứ đệ mà thôi. Các anh em chỉ đọc một lần là thuộc, ta đọc ba lần vẫn lơ mơ. Lời Hoàng a ma nói, họ hiểu ra ngay, ta thì nghĩ nát cả óc vẫn không biết ý người là gì. Tính ta lại bộp chộp nên thường hậu đậu vụng về. Ai cũng hoặc trước mặt, hoặc sau lưng cười giễu ta, mỗi Bát ca là luôn bênh vực, luôn dạy bảo – Gã tư lự, rồi khẽ hỏi – Nhược Hi, theo cô ta có ngốc không?
Nhược Hi bĩu môi cười:
- Ngốc! Không ngốc mà để tôi bắt nạt mãi thế sao? – Cô cố ý ngừng một lát, mới tiếp – Nhưng tôi thích chơi với anh, chính vì anh không thâm sâu như người ta. Anh vui tức là vui, bực tức là bực, nói quý tức là quý, ghét tức là ghét. Bởi vậy trước mặt anh, tôi cao hứng thì có thể cười to, bức bối thì cứ nổi giận thoải mái. Anh biết không, ở bên anh tôi vui lắm, rất vui!
Thập a ca trân trân nhìn Nhược Hi, khi cô nói hết, gã ngoảnh mặt đi, yên lặng một lúc mới khẽ đáp bằng giọng mũi nghèn nghẹt:
- Ta cũng rất vui!
Nhất thời, cả hai cùng nín lặng. Họ đang ngồi im thì giọng Thập tứ ở bên ngoài vọng vào:
- Phải về rồi!
Nhược Hi đứng dậy, cầm bình rượu rót ra hai chén, tự cầm một chén, chén còn lại đưa Thập a ca. Cô cụng chén với gã, rồi uống một hơi cạn sạch, úp miệng chén xuống bàn. Thấy Nhược Hi uống hết, Thập a ca cũng uống hết theo. Nhược Hi mỉm cười, cúi mình hành lễ: “Nhược Hi cáo lui!” rồi đi lại vén rèm bước ra ngoài.
oOo
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Hôm trước sắc trời không có gì khác lạ, hôm sau ngủ dậy, nhận ra quanh mình đã là cả một thế giới ngọc chuốt phấn tô.
Tốt nghiệp đại học xong đến Thâm Quyến làm việc, đã hơn ba năm Tiểu Văn chưa nhìn thấy tuyết. Hôm nay thình lình trông cảnh sắc ngoài trời lấp lóa, lòng hớn hở hào hứng khôn tả, cô náo nức đòi ra đi dạo, Xảo Tuệ không ngăn được, đành thuận theo, và tìm cho Nhược Hi áo choàng cùng mũ đi tuyết. Nhược Hi khoác chiếc áo choàng bằng nhiễu lông vũ đại hồng lót da cáo trắng, đội chiếc mũ rất hài hòa, rồi nhanh nhảu giẫm tuyết mà đi. Xảo Tuệ đứng trông theo mãi, gọi:
- Nhớ về sớm nhé!
Tuyết vẫn rơi phiêu phất, tuy không dày lắm, nhưng không gian cứ mờ mờ ảo ảo, cách quá mười bước là chẳng nhìn rõ nữa rồi. Nhược Hi cũng chưa chủ định là đi đến đâu, vì vậy thích chỗ nào thì rẽ chỗ ấy. Bốn bề quạnh quẽ, bước thấp bước cao, cảm thấy mênh mang tư vị cô độc của người “một mình một bóng giữa trời đất”!
Nhược Hi đang mải mốt đi, chợt nghe có tiếng đạp tuyết sau lưng, rồi một người tới sát bên, cùng cô đều đặn sóng bước. Nhược Hi nghiêng mặt nhìn sang, thì ra là Bát a ca. Áo choàng lông chồn đen trên vai và nón trúc sẫm rộng vành trên đầu càng làm nổi bật khuôn mặt thanh tao và thần thái trác việt. Nhược Hi biết mình nên thỉnh an, nhưng không hiểu sao không buồn thực hiện, lại ngoảnh mặt ra chỗ khác, chân vẫn bước không ngừng. Bát a ca cũng chẳng nói chẳng rằng, cùng Nhược Hi đạp tuyết mà đi.
Tuyết vẫn rơi, cả thế giới im lìm, chỉ vang tiếng bước chân đều đều trên đất, ngỡ như vũ trụ bao la này còn chừa mỗi đôi người. Tuy không ai lên tiếng, nhưng cảm giác cô độc lúc đi một mình ban nãy đã tan biến, Nhược Hi thấy lòng rất bình lặng, rất yên ổn, tưởng chừng có thể đi mãi thế này, đi mãi mãi…
Đột nhiên, cô vấp phải một hòn đá dưới tuyết, loạng choạng suýt ngã, đang thầm than xúi quẩy thì một bàn tay vững vàng đã đưa ra đỡ lấy. Đứng chắc lại rồi, Nhược Hi không nói năng gì, tiếp tục cất bước. Bát a ca cũng im lặng, nhưng vẫn giữ tay Nhược Hi không buông. Nhược Hi giật ra mấy lần mà không được, đành để mặc.
Chàng nắm tay nàng đi một lúc. Nhược Hi không hề để ý đến xung quanh, chỉ mải mốt bước theo Bát a ca, vốn dĩ đã không phân biệt nổi phương hướng, lại thêm khắp nơi toàn tuyết là tuyết, nên không biết được mình tới những chỗ nào. Họ đang đi thì thái giám hầu cận của Bát a ca là Lý Phúc nhô ra đón đường. Lúc trông rõ mặt hắn thì đã ở quá gần, Nhược Hi luống cuống rút tay về, nhưng Bát a ca siết mạnh thêm, miệng bảo:
- Ai ở thư phòng thì lui hết cả ra!
Lý Phúc khom mình lĩnh mệnh, xoay người lúp xúp chạy đi. Nhược Hi lại thử rút tay vài lần nữa, song Bát a ca nắm rất chắc, cương quyết dẫn cô đi tiếp. Đi một hồi, Nhược Hi mới nhận ra sắp đến thư phòng.
Trước sân chỉ có mỗi Lý Phúc đứng đợi. Thấy hai người, hắn vội cúi mình xuống. Bát a ca không hỏi han đến, dẫn Nhược Hi đi thẳng vào trong.
Đứng lại rồi, chàng buông tay Nhược Hi, giúp cô tháo mũ, đoạn vươn tay định cởi áo choàng hộ. Nhược Hi cả kinh, giật lui mấy bước:
- Em tự làm được!
Bát a ca mỉm cười, không tranh cãi, tự cởi mũ áo của mình, mắc lên giá. Trong phòng đốt lồng sưởi nên rất ấm áp. Treo xong áo, Nhược Hi không biết làm gì, đành đứng im.
Bát a ca rót một chén trà nóng đưa ra, Nhược Hi vô thức đón lấy, dùng ủ ấm tay. Bát a ca bước đến cạnh bàn, ngồi xuống lấy giấy tờ ra xem. Nhược Hi bưng trà, đứng bất động. Một lúc sau, Bát a ca ngẩng lên cười:
- Em thích đứng nhỉ?
Nhược Hi giật bắn, vội tìm đến ngồi ở cái ghế xa chàng nhất. Bát a ca mỉm cười, lắc lắc đầu, rồi không để ý đến nữa, tiếp tục chăm chú xem giấy tờ, thi thoảng cầm bút viết lách.
Ai ngồi chỗ người nấy, giữa chừng Lý Phúc lặng lẽ vào, hai lần thay trà, một lần bỏ thêm than, thao tác rất thành thục, không gây một tiếng động nào, mau chóng làm xong rồi lui ra.
Thoạt tiên, Nhược Hi không dám nhìn sang, chỉ đăm đăm ngó xuống sàn nhà trước mặt. Về sau phát hiện Bát a ca để hết tâm trí vào giấy tờ, không hề ngẩng đầu lên, Nhược Hi đâm bạo dạn, len lén đưa mắt ngắm chàng. Bát a ca vận áo dài xanh nhạt, vẻ mặt tinh anh, mi mắt thanh tú, khóe miệng đọng nụ cười. Trong lúc xem xét, thi thoảng hàng mày chàng cau lại, rồi mau chóng giãn ra. Lúc viết lách, tư thái của chàng rất cao nhã. Nhược Hi nhìn ngắm, không thể không thừa nhận: luận khí chất như gió nhẹ sương mai, luận phong tư tựa ngọc mài đá chuốt.
Nhìn con người siêu phàm trác tuyệt như vậy, Nhược Hi không hiểu nổi Ung Chính làm sao có thể, làm sao nỡ lòng, làm sao nhẫn tâm ban cho chàng tên hiệu “A Ki Na”? Đặt tên như thế, so ra còn quyết liệt ghê gớm hơn chặt đầu nhiều, chắc hẳn theo Ung Chính, phải làm vậy mới bộc lộ được nỗi căm hận thấu xương của ông ta.
A Ki Na: phiên âm từ tiếng Mãn Châu, có nghĩa là “chó”.
Nhược Hi ngắm Bát a ca, lòng muôn mối ưu tư, trăm nguồn xúc cảm. Ngồi đến lúc bắt đầu thấy đói, cô bèn nhìn quanh. Nhác trông trên bàn Bát a ca bày hai đĩa bánh trái, lại ngần ngừ mãi mới quyết định đến lấy, Nhược Hi đứng dậy bước sang, chọn một miếng ăn luôn. Bát a ca ngẩng lên nhìn cô, nhích miệng cười. Nhược Hi nói:
- Em phải về thôi, kẻo chị lo.
Bát a ca vẫn mỉm cười, cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc lại ngẩng lên, vừa day day huyệt thái dương, vừa gọi: “Lý Phúc!”
Lý Phúc mau mắn chạy vào, khom mình đợi lệnh.
- Đưa Nhị tiểu thư về!
Lý Phúc đứng thẳng dậy, lấy áo khoác và mũ cho Nhược Hi, lại giúp cô mặc vào. Thu dọn xong xuôi, hai người kéo cửa bước ra.
Tuyết vẫn rơi, bốn về vắng tanh vắng ngắt. Lý Phúc đi trước dẫn đường, Nhược Hi cẩn thận quan sát, thấy hắn toàn chọn những nẻo hẻo lánh, bình thường ít người lui tới mà đi, giữa khung cảnh này lại càng thêm thâm u tịch mịch. Vòng vèo hồi lâu, đến một chỗ rẽ, Lý Phúc khom mình thưa:
- Cứ theo lối này, chỉ một lát cô sẽ thấy nhà của Lan chủ tử. Nô tài còn phải về nghe sai việc, không tiễn cô nữa.
Nhược Hi gật đầu:
- Ông cứ về!
Lý Phúc cúi đầu, rồi đi.

Chương 12

Nhìn xem nhân gian tháng tư này! Chim bay bướm lượn, hoa cỏ đua sắc, núi sông vui cười, tất cả đều dâng tràn sức sống.

Thành Bắc Kinh lúc này vẫn chưa có khái niệm bị ô nhiễm bởi khói bụi, bầu trời xanh thăm thẳm, tinh khiết tưởng như có thể xuyên thấu, trong lành tựa sắc xanh thường thấy trong những bức thủy mặc. Gió đang du đãng trên không, dường như có thể nghe được tiếng cười êm ái lúc nó chơi đùa cùng những chiếc lá trong rừng. Những mầm non mới nhú như đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, một màu xanh biếc sáng ngời trước mắt người xem, sáng đến mức có thể sọi rọi cả lòng người.

Bây giờ đang là mùa đinh hương, loài hoa nhỏ bé mang sắc tím dịu nhẹ mọc um tùm khắp chốn nhưng từ xa đã có thể ngửi thấy hương hoa. Ta cầm giỏ trúc đi hái đinh hương., sau khi đem phơi khô, dùng làm gia vị rất thơm; ngoài ra còn có thể đun nước làm trơn da, trị ngứa, công dụng cũng không tồi. Tuy nhiên đinh hương thì nhỏ, lại chỉ chọn được những bông đang muốn nở, loại chưa nở hoặc đã nở bung hết cỡ cũng không thể lấy, đến tận trưa, mới hái được nửa non giỏ, mà thắt lưng đã đau ê ẩm, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Đang cầm khăn lau mồ hôi thì thấy Thập a ca cùng Thập tứ cười đi tới, vội cúi người thỉnh an. Hai người nhìn giỏ hoa đinh hương trên tay, Thập a ca nói: ‘ Những thứ này mà cũng muốn bản thân tự đi làm sao? Sai tiểu thái giám làm là được? Phơi nắng đến nỗi đỏ hết mặt rồi kìa?’

Ta cười đáp: “Để bọn họ làm căn bản không lấy được hoa tốt, ta không dùng được nên không yên tâm.”

Thập tứ thấy thế thở dài: ” Ngươi thật chẳng giống ai!”.

Ta cười cười không nói gì.

Một lát sau, ta thấy bọn họ không có ý muốn rời đi, cười hỏi: ‘ Các ngươi hôm nay rất rảnh sao? Đừng nói là muốn ở đây nhìn ta hái hoa đó? ‘

Thập a ca nói: “Cố ý tới tìm ngươi, Ngọc Đàn lại nói ngươi đi hái hoa đinh hương. Bọn ta liền nghĩ tới chỉ ở đây mới có loại hoa này”.

Thập tứ nhìn hoa đinh hương phía sau ta nói: ‘Những cây hoa đinh hương này có lẽ là năm đó Hiếu Trang Văn hoàng hậu tự tay trồng ra’. Ta ‘a’ một tiếng kinh ngạc, không khỏi quay lại ngắm hoa, Đại Ngọc Nhi. Là vị truyền kì nữ tử của thảo nguyên đó sao? Trong lòng nhất thời không tránh được cảm giác thê lương: ‘Đinh hương y cựu tiếu xuân phong, nhân diện khước dĩ tùy phong thệ’ (dịch nghĩa: Đinh Hương vẫn như cũ cười với gió xuân, mà gương mặt người xưa đã theo gió mãi bay đi; 2 câu này chắc là tác giả lái từ câu Đào hoa y cựu tiếu đông phong… trong bài Đề đô thành nam trang của Thôi Hộ)

Dứt mạch suy nghĩ, ta mới hỏi: ‘Cố ý tìm ta à? Có chuyện gì sao?’

Thập tứ quay về phía Thập a ca nói: ‘Ta đoán đúng không? Nàng lại quên rồi!’

Thập a ca gật đầu nói: “ Nàng nhớ vanh vách sinh nhật người khác chỉ duy nhất sinh nhật của mình thì lại quên mất”.

Ta nghe xong, lập tức nhớ ra ba ngày nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Mã Nhi Thái Nhược Hi, cũng là sinh nhật ba mươi mốt tuổi của Trương Tiểu Văn. Thực là khéo khi Nhược Hi cùng Tiểu Văn lại có cùng ngày sinh nhật. Mà nói không chừng cũng có thể là chính sự trùng hợp này đã đem ta tới đây.

Trong nháy mắt bỗng thấy có cảm giác già nua, khẽ than: ‘ Qua mười tám, nữ nhân bình thường nào có ai muốn nhớ tới ngày sinh? Hằng năm đều tự nhắc nhở mình vừa già thêm một tuổi’.

Thập tứ nghe vậy quay sang Thập a ca cười nói: ‘ Nghe như thể bọn ta có lỗi vì làm ngươi nhớ đến ngày sinh của mình ấy’

Thập a ca cũng cười hỏi: ‘ Già hay không chẳng ai quản được, nhưng là ngươi có mong muốn đặc biệt gì không?’

Ta nói: ‘Giống như mọi năm, mua cho ta ít đồ là được’

Thập a ca nói: ‘ Hằng năm giống nhau không cảm thấy nhàm chán sao? Có thứ gì đặc biệt muốn ta tặng không?’

Ta thuận miệng đáp: ‘Thứ ta muốn có lại không có được! Thôi thì ngươi cứ tuỳ ý mua cho ta ít đồ chơi mới là tốt rồi”.

Ta vừa mới dứt lời, Thập a ca cùng Thập tứ thoáng nhìn nhau rồi Thập tứ quay sang phía ta nghiêm túc nói: ‘Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, đừng phụ tấm lòng của bọn ta’ Thập a ca cũng dõi mắt tha thiết nhìn ta.

Ta nghiêng đầu suy nghĩ, từ lúc tiến cung, mặc dù ngày lễ tết cũng có thể thấy tỷ tỷ nhưng chỉ có thể vấn an, chưa bao giờ được cùng tỷ tỷ nói chuyện nhiều. Nếu tỷ tỷ có thể đón sinh nhật cùng ta thì đó chính là quà sinh nhật tốt nhất dành cho ta rồi. Tuy nhiên quy định trong cung quá nghiêm ngặt, sao có thể để tỷ muội chúng ta an nhàn cùng nói chuyện nhà,nếu đem so sánh với những người ngay cả đến chuyện muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời, ta đã may mắn hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa, sóng gió chuyện Thái tử vừa qua chưa được bao lâu, hiện tại chính Bát a ca còn rất ít đi lại trong cung, ta cũng chưa hề nhìn thấy hắn được một lần, cần gì phải vì ý muốn của bản thân mình mà khiến hắn bị người ta dị nghị thêm.Ta quay đầu mỉm cười nói: ‘Chỉ là một cái sinh nhật thôi, các ngươi chọn lấy một món đồ tốt tặng ta là được rồi!”

Thập a ca cùng Thập tứ nghe xong nhất thời im lặng. Lát sau Thập tứ nhìn ta rồi nói: ‘Ngươi ở trong cung lâu ngày, cái tật xấu nói chuyện nửa vời ngày càng thành thục, sự thẳng thắn của năm ấy không còn nữa rồi!’

Ta thầm nghĩ, hoàng cung này vốn là nơi như thế nào? Dù có là người lỗ mãng đến mấy tới nơi này cũng đều phải trở nên cẩn thận. Ta cũng không muốn giải thích, chỉ nhìn Thập tứ nghiêm túc nói: ‘Sinh nhật thì có gì quan trọng đâu? Điều quan trọng nhất chính là các ngươi đều bình an, tất cả chúng ta đều mạnh khoẻ.’
Thập tứ nghe xong không nói gì chỉ yên lặng nhìn ta. Thập a ca dường như cũng nhớ đến cơn phong ba vừa mới đi qua, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, đứng im lặng ở bên.

Từ sau sự kiện kia, ta mặc dù gặp qua Thập a ca cùng Thập tứ hai lần, nhưng tất cả đều làm bộ như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cứ hành lễ nói chuyện như bình thường, chưa bao giờ nhắc tới đề tài này. Hôm nay trong lúc nóng nảy, một câu nói của ta vô tình khiến cho sắc mặt hai người đều ủ rũ.

Ta vội xua đi những sầu não trong lòng, mỉm cười nói: ‘Hai ngươi không chịu đi ta cũng không để ý đến các ngươi nữa, ta còn phải tiếp tục hái hoa, nhân mấy ngày rảnh rỗi này phải mau mau hái một chút. Nếu bỏ lỡ lại phải đợi đến năm sau mất!’

Thập a ca cười đáp: ‘ Vậy bọn ta đi, không làm lỡ việc của ngươi nữa”.

Thập tứ nghe xong vẫn còn sững sờ, nhìn ta hồi lâu không nói gì. Ta cùng Thập a ca nghi hoặc nhìn nhau, Thập a ca vỗ bả vai hắn hỏi: ‘Thập tứ đệ, đang nghĩ gì vậy?’

Thập tứ lúc này mới mỉm cười nói: ‘ Không có gì! Chỉ là nhất thời nghĩ ra vài câu thơ mà thôi’ Thập a ca cười nhạo nói: ‘Mấy người các ngươi lúc nào cũng tỏ ra uyên thâm! Như thể sợ người khác biết các ngươi chưa từng đọc sách vậy. Nghĩ ra cái gì thế?’

Thập tứ mỉm cười nhìn ta ngâm:

“Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì;
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.”

(Dịch thơ:

Tiếc chi tấm áo tơ vàng
Có chăng tiếc tuổi của nàng còn xanh
Bẻ hoa đương nở trên cành
Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành trơ không!

‘Kim Lũ Y – Đỗ Thu Nương’
Đại khái nàng khuyên chàng giữ chi cái áo tơ vàng(áo công danh), có giữ là giữ lấy những ngày xanh; và giục chàng hoa đến mùa thì cứ việc hái, đừng chờ lúc hoa héo chỉ còn cành không.
Nguồn: http://tiengtrung.vn/diendan/dan... /2937-co-van-2.html )

Lẳng lặng nghe xong, ta mỉm cười không có đáp lời, Thập a ca có chút giật mình, kinh ngạc nhìn ta một hồi, khe khẽ thở dài. Ta cúi đầu chào hai người rồi tự quay đi tiếp tục hái hoa, không chú ý đến bọn họ nữa.

Bọn họ đi rồi, nụ cười trên miệng ta cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại đau khổ trong lòng. Mặc kệ là ở hiện đại hay cổ đại, ta cũng đều là ‘quá lứa lỡ thì’. Vừa chọn hoa, ta vừa hỏi ông trời, ta không cần nổi danh thiên cổ, ta chỉ là một nữ tử bình thường, cho dù từng trải qua đau lòng, đã đem trái tim mình cất giữ ở nơi sâu nhất, nhưng vẫn không khỏi hi vọng có một người nguyện ý dùng tấm chân tình của hắn tìm tới tâm hoa – vẫn đang bị ẩn khúât trong tầng tầng cánh hoa. Chính là vị phu quân đáng để ta phó thác cả đời này đang ở đâu đây?

Nhìn bóng mình trong gương, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt. Da dẻ trắng ngần, ánh mắt trong trẻo, môi hồng tươi thắm, vẫn là một khuôn mặt tràn trề thanh xuân vậy mà lòng người thì đã già rồi, một tia thê lương chợt nhói lên trong tim.

Hôm nay ta không có phiên trực, phải làm gì cho qua ngày sinh nhật này đây? Lúc ở Bắc Kinh hằng năm mẹ vẫn mua cho ta bánh sinh nhật, khi chuyển tới Thâm Quyến mẹ vẫn dặn anh trai đặt trên mạng bánh sinh nhật cho ta, tiếng ca chúc mừng cùng với tình cảm của mẹ lại ùa về trong đầu. Gục xuống bàn, không muốn nhớ thêm gì nữa, Đã bốn năm rồi, chút hy vọng ít ỏi có thể quay về cũng đã sớm biến mất từ lâu. Xem ra cả cuộc đời này ta chỉ có thể là Mã Nhi Thái Nhược Hi mà thôi.

Rồi bỗng nhớ tới sinh nhật không phải là ngày mà mẹ sinh ra ta trên đời sao? Chẳng thể nào kìm chế được bi thương lại dâng lên trong lòng, không còn muốn suy nghĩ thêm nữa về ngày này, đứng dậy tiến tới giá sách tiện tay cầm lên một quyển rồi ngồi xuống tháp thượng đọc.

Nhìn ngoài bìa thấy ghi là Đường thi, cũng không buồn để ý, tiện tay mở ra một trang, nhìn xem. Chẳng ngờ được lại có thể là “Du tử ngâm” của Mạnh Giao, ta lập tức vứt lại sách lên bàn, có điều những câu thơ cứ tự động vang tới trong đầu:

Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Ninh hành mật mật phụng,
Ý khủng trì trì qui.
Thùy ngôn thôn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.

(Tạm dịch: Dịch giả: Trương Văn Tú

Mẹ hiền chỉ trong tay,
Du tử áo trên thân. ( du tử chỉ người không hay ở nhà – lang thang)
Ngày đi con lại kề,
Mẹ vội từng mũi kim.
Lòng e con muộn về,
Tâm tư mẹ chôn kín.
Tấc cỏ lòng nhỏ nhoi,
Mong đáp ánh ba xuân.

Tác giả dùng kim chỉ rồi đến cái áo mặc trên mình để diễn tả tình thân của mẹ, “mẫu tử tương y”. Nếu không kim chỉ thì sao lại được chiếc áo. Mạnh Giao thì khi nhìn thấy mẹ cặm cụi trong kim chỉ nhưng lòng lo lắng của bà không tránh được ánh mắt của con. Cảm xúc này cho ông có cảm giác ông chỉ là một cọng cỏ nhỏ nhoi trong muôn ngàn cọng cỏ đang hưởng ánh nắng mùa xuân chan hòa của mẹ. Mà công ơn này không bao giờ trả hết.
Một mùa xuân được chia làm Thượng xuân, Trung xuân hay Trọng xuân, và Hạ xuân nên gọi là ba xuân (tam xuân)
nguồn:http://vnthuquan.net/truyen/truy... 343tq83a3q3m3237nvn )

Ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, ngã xuống tháp thượng. Đang suy tư, chợt nghe thấy tiếng đập cửa liền vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, nói vọng ra”Vào đi”.

Một cung nữ lạ mặt đẩy cửa bước vào mỉm cười nhìn ta, ta không khỏi có phần sững sờ, nhanh chóng đứng dậy. Nàng cúi người nói” Nhược Hi cô nương cát tường! Nô tỳ Thải Hà, là cung nữ hầu hạ Lương chủ tử”. Ta nhẹ nhàng ‘ừ ’ một tiếng. Nàng nói tiếp: “Chủ tử nói trong lúc vô tình nhìn thấy khăn tay trong tay cung nữ được thêu rất độc đáo, hỏi ra mới biết là cô nương vẽ mẫu, muốn mời cô nương qua giúp chúng ta vẽ thêm mấy mẫu nữa”.

Ta ngây ra một lúc mới đáp ” Được”.

Nàng dẫn đường ở phía trước, ta bước theo đằng sau, trước kia mặc dù cũng đã gặp qua vài lần, có điều đây lần đầu tiên từ lúc ta vào cung tới nay đi tới điện của Lương phi. Nàng tuy nói là ngạch nương của Bát a ca, có quan hê dây dưa giữa ta và tỷ tỷ, có điều đối với ta sắc mặt luôn bình thường lãnh đạm, ta cũng chỉ dựa theo quy củ để thỉnh an hành lễ. Ngược lại các nương nương khác sáu năm qua đối với ta thái độ thay đổi rất lớn, lúc đầu là lãnh đạm ngờ vực, thì giờ lại hoà ái dễ gần, vì suy cho cùng hiện tại những người hầu hạ bên Khang Hi, trừ Lý Đức Toàn ra thì ta chính là người được coi trong nhất rồi. Trong sự kiện phế thái tử ai nấy đều đã phỏng đoán bởi vì là ‘ Bát gia đảng ’ mà có khả năng bị liên luỵ, thế nhưng Khang Hi lại đối ta tất cả bình thường như ngày xưa, khiến cho người trong cung đối với ta càng thêm dè chừng.

Thải Hà giúp ta kéo rèm lên, nói: “Một mình cô nương vào thôi ạ!” Ta gật đầu, vào phòng, chính sảnh không thấy có người nào, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng bên truyền đến, vì vậy hướng bên trong đi tới, Thải Cầm đứng canh giữ ở phía sau rèm nhìn thấy, lập tức mở rèm ra. Bởi vì Thải Cầm là nữ quan có cung phẩm cao nhất trong cung của Lương phi, lại được Lương phi coi trọng nhất, cho nên ta vội bước nhanh vài bước, nhẹ cười nói: “Làm phiền tỷ tỷ!” Thải Cầm cũng lập tức cười đáp lễ lại, không nói gì, ý bảo ta đi vào.

Bước vào, liếc mắt liền thấy Lương phi ngồi nghiêng ở tháp thượng, tỷ tỷ mặc cung trang, ngồi cạnh phía cuối. Trong lòng ta có một chút vui sướng dâng lên, lập tức quỳ xuống hành lễ với Lương phi cùng tỷ tỷ: “Lương phi nương nương cát tường! Phúc tấn cát tường!”.

Lương phi nhẹ phất tay cho ta đứng dậy.

Lương phi hờ hững nói: “Nhìn hoa văn ngươi vẽ rất đẹp mắt, bèn cho người gọi tới vẽ giúp ta thêm vài tấm.”

Ta liền cười nói: “Được nương nương để mắt tới là vinh hạnh của nô tỳ ạ.”

Nàng sai cung nữ đem tú đôn tới ban thưởng ta ngồi ở một bên. Ta không dám nói gì, nàng thản nhiên nói: “Chẳng lẽ chút nữa ngươi vẽ hoa văn cũng sẽ đứng sao?”

Nghĩ tới trong phòng này trừ tỷ tỷ, Lương phi, cũng chỉ còn Thải Cầm đứng canh giữ ngoài kia. Vì vậy theo lời ngồi xuống. Lúc này mới nhìn tỷ tỷ hé miệng cười một tiếng, tỷ tỷ cũng mỉm cười theo.

Lương phi nhìn chúng ta liếc mắt, nói: “Nhược Lan khó được tiến cung một chuyến, vậy mà lại thật vừa khéo, tỷ muội các ngươi lại có thể gặp nhau.” Đang nói, Thải Cầm đã chuẩn bị xong giấy bút đặt ở trên bàn. Lương phi đứng dậy nói: “Nhược Hi, ngươi cứ ở chỗ này vẽ đi! Nhược Lan sẽ nói cho ngươi mấy kiểu dáng mà ta thích.” Chúng ta vội đứng dậy nghe dặn. Lương phi nói xong, rồi cùng Thải Cầm đi ra chính sảnh.

Tỷ tỷ đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, sẵng giọng: “Lại là ngươi dở trò quỷ! Hai ngày trước, gia cho người tới bảo ta hôm nay tiến cung thỉnh an ngạch nương. Ta vẫn còn thấy khó hiểu, không lễ không tết, làm sao lại đặc biệt kêu ta vào cung? Nhưng lại nghĩ không phải là sinh nhật của ngươi sao? Liền biết nhất định có thể thấy ngươi.”

Ta cười, nhẹ nhàng ở trên người tỷ tỷ, làm nũng hỏi: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn gặp muội sao?”.

Tỷ tỷ mỉm cười, không nói gì. Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau một hồi, ta nắm tay tỷ tỷ, đi tới ngồi xuống bàn, tỷ tỷ cũng ngồi xuống bên ta. Ta nhìn nàng cười một tiếng, cầm bút lên, hỏi nàng “Nương nương thích kiểu hoa văn như thế nào?”

Tỷ tỷ nói: “Màu sắc thanh nhã, trắng trong thuần khiết ”

Ta gật đầu, suy nghĩ một chút, bắt đầu vẽ một đoá hoa lê. Không cần điểm thêm cành lá, chỉ vẽ ra một chùm hoa dày.

Tỷ tỷ chỉ yên lặng ngồi bên nhìn ta vẽ, chờ ta làm xong hết thảy, mới nói: “Xem ra mấy năm nay ngươi ở trong cung, có vẻ đã học được không ít. Ta mới đầu còn tưởng rằng chỉ là kiếm cớ thôi, không nghĩ tới ngươi lại vẽ đẹp như vậy, làm cho ta cũng muốn có ”

Ta đặt bút, cười nói: “Đây không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao! Trở về muội vẽ một bức khác, rồi cho người mang đưa tỷ là được mà.” Thầm nghĩ, ta từ nhỏ đã bắt đầu đi học vẽ, mặc dù không phải là xuất sắc, nhưng vẽ mấy thứ này lại là quá dễ dàng, trong cung cũng chẳng có gì để tiêu khiển, không biết làm gì khác đành dùng thời gian giải trí với mấy trò này, cứ vậy mà dần dần thêm thành thục thôi.

Tỷ tỷ cười một tiếng, không có trả lời.Hai người đều lẳng lặng ngồi, trong ta bỗng ngập tràn vui sướng, nhớ lại thật giống như lúc mới tới bối lặc phủ, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tới như thế nào để giết thời gian cho qua ngày, chuyện quan trọng nhất mỗi ngày chính là xem nên chơi như thế nào. Miệng mỉm cười, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai nàng. Ca diễn, đánh nhau, cùng lão Thập đấu võ mồm, bị Thập tứ đùa cợt, cùng nha đầu chơi cầu, từng màn từng màn hiện lên trong đầu, cứ ngỡ như mới hôm qua, vậy mà cũng đã bốn năm rồi. Hoá ra thời gian vui sướng ít ỏi mà ta có được mấy năm này lại là lúc ở tại Bối lạc phủ.

Một lát sau, tỷ tỷ nhẹ nhàng nói: “Đã mười tám rồi.” Ta thuận miệng ‘ừ’ một tiếng. Nàng đẩy đầu ta ra, nhìn ta, ta cũng lẳng lặng nhìn nàng, nàng nghiêm túc hỏi: “Ngươi đã ở bên Hoàng a mã đã được bốn năm rồi, đã có tính toán gì cho mình chưa?” Nghiêng đầu nhìn phía rèm một chút, lại thấp giọng hỏi: “Trong lòng ngươi rốt cuộc có ai vừa ý chưa?”

Nàng thật là..! Như thế là mẹ già của ta vậy! Lúc trước thì sợ ta còn nhỏ đã yêu đương, sau lại lo lắng ta vì sao còn không có bạn trai. Ta vừa cảm động, lại có chút khó chịu, không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ hì hì cười hỏi: “Mấy năm trước, tỷ tỷ không phải nói ta đừng suy nghĩ vẩn vơ sao?”

Tỷ tỷ cười trợn mắt nhìn ta, nói: “Mấy năm trước ngươi phải vào cung, ai biết hoàng a mã có thể chọn trúng ngươi hay không, hoặc là sẽ đem ngươi ban cho công tử nhà ai. Có tâm tư cũng như không có, việc gì phải tự chuốc khổ vào mình?” Nói xong ngừng một hồi, nói tiếp: “Có điều hiện tại ngươi đã lớn như vậy, lại là người được hoàng a mã coi trọng, đứng trước Hoàng a mã cũng có thể nói được vài lời, dù sao cũng phải vi bản thân mình mà mưu tính, cũng không thể làm cung nữ cả đời chứ?”

Ta khẽ mỉm cười, không nói gì.

Tỷ tỷ cầm lấy tay ta, nhìn chiếc vòng trên tay nói: “Vẫn còn đeo sao!” Ta có chút căng thẳng, vội vàng rút tay trở về. Tỷ tỷ cũng không để ý, lẳng lặng suy nghĩ một hồi, nói: “Nếu ngươi thực sự thích thập tam thì để thập tam đệ đi cầu hoàng a mã muốn ngươi đi.” Dừng một chút, lại nói tiếp: ” Thập a ca có vẻ đối với ngươi cũng vẫn còn tình cảm, theo hắn cũng không có gì không tốt. Có điều thập phúc tấn…” Nàng thoáng ngừng, lại cười khẽ nói: “Mà cũng không sợ chuyện này, tính tình của ngươi cũng không lo bị nàng bắt nạt?”

Ta yên lặng nghe, nghĩ đến ta cùng với trượng phu, thêm một nữ nhân khác sống chung dưới một mái hiên, hục hặc với nhau qua cả đời, phải cần bao nhiêu tình yêu mới có thể làm được đây?

Một lát sau, tỷ tỷ còn nói thêm: “Ta xem Thập tứ đối với muội cũng không tệ.” Ta nhịn không được bắt đầu cười rộ lên, cười hỏi: “Nhiều như vậy nha? Còn nữa không vậy?” Vốn là một câu vui nói đùa, chỉ là tỷ tỷ liền nghiêm túc nhìn ta nói: “Gia đối với muội cũng rất tốt.”

Nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, ta nghiêng đầu, gượng cười mà nói: “Tỷ tỷ lại còn nói như vậy nữa, quả thực mỗi a ca đều đối với ta rất tốt, ta cũng không biết khi nào mình lại thành chiếc bánh thơm hương như vậy.” Tỷ tỷ mỉm cười:” Theo ta thấy, những người này mỗi người đều gả được, huống hồ, muội cùng đám thập tam đệ Thập tứ đệ chơi với nhau từ nhỏ đến gìơ, tình tình đều hiểu rõ, gả cho bọn họ so với gả cho người không quen biết đều tốt hơn nhiều.” .

Ta không nói gì, tỷ tỷ hỏi:” Nhược Hi,rốt cuộc là muội muốn mẫu người như thế nào vậy?”

Ta nhìn phía trước, yếu ớt nói: “Nếu ta phải gả cho một người, hắn cần phải toàn tâm toàn ý với ta. Tỷ tỷ, người hiểu chứ! ”.

Tỷ tỷ liền trầm lặng.

Ta vừa nghĩ tới nàng thật sự đối với Bát a ca một chút tâm tư cũng không có, vừa nhìn nàng dịu dàng hỏi: “Đừng nói chuyện của ta nữa, tỷ tỷ mấy năm nay sống tốt chứ? Tuy thỉnh thoảng gặp mặt, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tự mình hỏi tỷ.”

Nàng nghe xong, ánh mắt buông xuống, nhìn chăm chú vào hoa lê ta vẽ trên bàn, hờ hững nói: “Cũng vẫn như cũ thôi!”

Ta vừa nghe, nhịn không được thốt ra: “Tại sao không thể quên chứ?”

Thân thể nàng liền cứng lại. qua hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: “Muốn quên lại càng không thể quên!”.

Ta thở sâu, nói: “Tại sao lại không quý trọng người trước mắt?”

Tỷ tỷ đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ta cũng nhìn thẳng nàng, đôi ta nhìn nhau một hồi, nàng buồn bã cười một tiếng, nghiêng đầu, nói: “Ta mặc dù không hận hắn, nhưng cũng không thể tha thứ cho hắn! Nếu không phải hắn phái người đi dò la, người ấy làm sao sẽ… chết chứ?” Tỷ tỷ nghẹn ngào nói, thanh âm run rẩy, không còn nói được tiếp nữa.

Ta thở dài, yêú ớt giải thích: “Có điều hắn vô tâm.” Nàng cũng không nói thêm gì nữa.

Trong lòng liền thấy bi ai, dường như chúng ta đều là những người đã rơi vào mê loạn, có nhìn cũng là nhìn trong mơ hồ. Chúng ta đều có chấp niệm của riêng mình, thà rằng cô độc lẻ loi mà giữ lấy, cũng quyết không chịu buông ra. Cho dù cái giá phải trả là hiu quạnh cả đời đi nữa. Nhìn tỷ tỷ một hồi lâu, nhịn không được, lại nhấc bút lên, lẳng lặng vẽ bừa ra một bụi cây thạch nam, vẽ xong mới cảm giác được đau thương trong lòng đã được phát tiết ra một chút.

Nét vẽ vừa khô, đúng lúc Thải Cầm đi vào, cười hỏi: “Cô nương đã vẽ xong chưa vậy?”

Ta cười nói đã xong, mang tranh vừa vẽ giao cho Thải Cầm, rồi cùng tỷ tỷ bước vào chính sảnh.

Lương phi thuận tay tiếp nhận hoa văn, vừa nhìn vừa nói: “Đây là hoa lê phải không, chỉ là rất hiếm thấy có người thêu trên khăn tay.” Ta liền cười trả lời: “Là nô tỳ đột nhiên nhớ tới Lê hoa từ – “Vô tục niệm” của Khâu Xứ Cơ ạ-”

Lương phi mỉm cười nói: “‘ Thiên tư thanh tú, ý khí thù cao khiết ’( vẻ đẹp tự nhiên, cốt cách cao quý…) ‘ hạo khí thanh anh, tiên tài trác lạc ’(loài hoa trong trắng, thanh cao vô cùng…), ta không dám nhận.” Sau đó nhìn sang mặt giấy khác, rồi hỏi: “Đây là hoa gì vậy? Ta chưa từng thấy nó bao giờ.”

Ta lúc ấy mới nhớ tới, thầm than không hay rồi. Lúc trước bất chợt nhớ tới Hoa ngữ của thạch nam còn có nghĩa là ‘ cô độc ’, nhất thời tâm tình kích động liền vẽ ra, dĩ nhiên quên mất đây là loài hoa sinh sống ở vùng hoang dã của Scotland, không cẩn thận nghĩ xem hiện tại Trung Quốc đã có loài hoa này chưa. Sững sờ một chút mới chậm rãi trả lời: “Đây là một loại hoa đỗ quyên ạ “- thầm nghĩ tới thạch nam và đỗ quyên cũng là cùng một họ, ta cũng không tính là bịa chuyện đi.”Thông thường sinh trưởng trên vách đá, bình thường cũng không dễ thấy. Nô tỳ cũng là trên đường từ Tây Bắc vào kinh mới ngẫu nhiên thấy qua một lần.”

Lương phi gật đầu, nhìn hoa văn nói: “Có một phong thái rất độc lập.” Xem xong, cười nhìn ta nói: “Quả thật là một người tâm tư tinh tế!” Đang chăm chú xem ta, bỗng nàng sờ tới vòng tay ta đang đeo, nụ cười chợt ngẩn ra, ta theo bản năng liền co rụt tay lại. Lòng vẫn đang hốt hoảng, Lương phi đã khôi phục thái độ bình thường. Quay đầu sai Thải Cầm cầm lấy hoa văn cho người mang đi thêu.

Tâm nguyện cũng đã đạt được,ta bèn thỉnh an cáo lui, tỷ tỷ nhìn ta mỉm cười, ta cũng cười đáp lại. Sau đó quay người lui đi

Yên lặng đi tới, không biết cố ý cũng do vô tình, ta lại đi tới bên ngoài điện Thái Hòa, ẩn trong góc tường, xa xa nhìn về cửa điện. Cũng không biết đứng bao lâu, tan triều, quan viên lớn nhỏ nhao nhao đi ra, thấy một thân quan bào quen thuộc chậm rãi bước đi, thân thể tựa hồ càng thêm đơn bạc, có điều khí độ cũng trước sau như một – ung hoa tao nhã, mặc dù đứng cách xa, nhìn không rõ gương mặt, ta vẫn cảm giác được rằng dù hắn đang mỉm cười mà mắt không có chút nào vui vẻ.

Trong đầu trống rỗng, chỉ bình tĩnh nhìn hắn đi xuống bậc thang, lại nhìn hắn đi qua sân trước điện, chung quanh mặc dù còn có những người khác làm bạn, nhưng vẫn cảm giác hắn đang cô đơn tịch mịch, ánh sáng chói loá giữa trưa dù chiếu được vào trên người hắn, lại không thế chiếu vào lòng hắn. Giống như thạch nam Scotland, ngoài mặt dù hết sức sáng lạn, nhưng không cách nào che dấu linh hồn tịch liêu

Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu trở lại nhìn về nơi ta ẩn thân xem xét. Ta giật mình, nhanh chóng thu đầu lại, sống lưng tựa sát vào tường, trái tim dường như đang loạn nhịp. Một lát sau, cuối cùng không nhịn được, lại lặng lẽ hé đầu ra, nhìn tới, cũng chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn. Hắn dần dần càng đi càng xa, từ từ biến mất ở ngoài cửa lớn, ta nhịn không được chạy dọc theo hành lang cẩm thạch bên sườn ngóng theo, thái giám thị vệ đứng đó tuy có một chút kinh ngạc, nhưng đều biết ta là ai nên cũng chỉ đứng nhìn mà thôi

Nhớ tới Thanh triều quy định ngày thường văn võ đại thần xuất nhập cửa bên trái ngọ môn mà tôn thất vương công xuất nhập phía bên phải. Vội chạy tới chỗ cao gần phía đó, nấp sau trụ hành lang nhìn ra, quả thật bên phải chỉ có Vương gia, a ca đi tới. Đứng trên cao nhìn xuống, vẫn là bóng lưng của hắn, cùng người bên cạnh nói nói vài câu vừa chậm rãi bước đi.

Dần dần bước tới ngọ môn, vừa đến trước cửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay người, ngửa đầu hướng tới nơi ta ẩn thân xem xét. Ta dán chặt người vào trụ hành lang, dấu đầu sau cột, không dám nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, chờ đến lúc ta hé đầu ra nhìn thì phía dưới đã không còn một bóng người, chỉ có ánh nắng buổi chiều chiếu trên mặt đất, ánh sáng trắng loá phản chiếu làm tổn thương ánh mắt ta. Ta chăm chú nhìn xuống dưới, dán lưng vào cột, từ từ trượt xuống, ngã ở trên mặt đất.

Ta cảm thán tỷ tỷ cứ chấp niệm mãi không chịu buông tay, bản thân mình thì không phải cũng như vậy sao? Nếu như ta không phải nhớ mãi không quên cái kết cục kia, dũng cảm hơn một chút, có phải hay không sẽ khá hơn? Nếu như ta chẳng phải chính trực, yêu cầu thấp một chút, có thể đón nhận việc chia xẻ trượng phu cùng nữ nhân khác, có phải hay không sẽ khá hơn một chút? Nếu như ta đơn thuần một ít, đơn giản tin tưởng vào việc hắn yêu ta, có phải hay không lại sẽ khá hơn một chút?