Bộ bộ kinh tâm - Phần 1- Chương 21-22

Chương 21

Sáng tinh mơ, đang làm việc thì Bát a ka trông thấy ta, vẻ mặt ngẩn ra. Ta nhìn lướt qua lớp bọc cánh tay phải của hắn, rồi chuyên tâm dâng trà cho Khang Hy. Khang Hy đang lắng nghe Thái tử gia thuật lại việc Bát ka bỉ bỏng như thế nào. Nghe xong, căn dặn Bát a ka hãy tự dưỡng thương cho tốt. Bát a ka thở dài, quay đầu, tự trở về doanh trướng nghỉ ngơi.

Đương dâng trà cho Thái tử gia, Khang Hy thản nhiên hỏi: “Tối qua có bắt được mã tặc không? Cái gì bị đánh mất?”. Ta trước mặt Thái tử gia, thấy cánh tay dưới của hắn khẽ run lên,hắn cung kính trả lời: “Không mất gì! May là phát giác kịp thời nên không có đồ gì bị mất cả!”, Khang Hy uống một ngụm trà, nói: “Người Mông Cổ có vẻ không vui, nói có người chỉ đích danh một người mặc áo choàng Mông Cổ là kẻ tặc, lục soát toàn bộ doanh địa nhưng không thấy gì”. Thái tử gia sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vội vàng đứng lên nói: “ Nhi thần nhất thời lỗ mãng, chưa suy xét cho chu toàn, thỉnh an Hoàng a mã trách phạt!”. Khang Hy liếc mắt xem xét hắn một cái, mềm mỏng nói: “Ngươi đó, sau này làm gì cũng phải suy xét cẩn thận!”. Thái tử vội vàng gật đầu vâng lời.

Khang Hy dùng xong bữa, cùng Thái tử gia và các vị đại thần cưỡi ngựa đi săn. Nhìn theo Khang Hy và đoàn người càng lúc càng xa, người cũng dần dần tán đi. Ta lặng im đứng một hồi lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ cùng Khang Hy. Mới xoay người bước đi.

Đi nhanh đến trước lều trướng của Bát a ka. Bước chân bất giác chậm lại. Mặc dù đã có chủ ý, nghĩ đến chuyện trước mắt, trong lòng vẫn là dằn co, không cam lòng. Nhưng nghĩ lại bốn năm qua, hắn đã từng bước, từng bước quan tâm săn sóc ta. Nên vẫn cứ đi đến trước lều trướng của hắn.

Vén rèm vào thì thấy Lý Phúc đang hầu hạ hắn dùng bữa. Hai tay hắn đều không thuận tiện, chỉ có thể tùy ý Lý Phúc làm giúp. Hắn thấy ta đi vào, ngừng ăn, lẳng lặng nhìn ta. Lý Phúc cúi thấp đầu, đứng phía sau hắn. Ta và hắn yên lặng nhìn nhau mãi, rồi ta hướng về hắn mỉm cười, tiến lên vài bước, nói với Lý Phúc: “Công công đi xuống trước đi!”

Lý Phúc nhanh chóng đưa mắt khẽ liếc nhìn Bát a ka, nghiêng mình rất nhanh lui ra ngoài. Ta tha một cái ghế ngồi bên cạnh Bát ka, một tay cầm lấy chiếc đũa, một tay bưng đĩa nhỏ, gắp đồ ăn đưa đến miệng hắn.

Hắn tịnh không mở miệng, chính là đang lặng lẽ nhìn ta. Trong ánh mắt mơ hồ một tia băn khoăn. Ta để đồ ăn xuống lại đĩa, xinh đẹp cười, dịu dàng hỏi: “ Chàng không thích ta hầu hạ chàng sao?”. Hắn nhìn ta nói: “ Nếu đây là lần đầu tiên, ta sẽ vui không hết. Nếu đây là lần cuối, ta nguyện vĩnh viễn giữ lại cho sau này”.

Ta điềm đạm nhìn hắn, khóe miệng hàm chứa nụ cười, lại gắp thức ăn đưa đến miệng hắn. Hắn nhìn vào mắt ta, ta biết nơi đó bên cạnh sự dịu dàng, vẫn chỉ là sự dịu dàng. Hắn lập tức cười rộ lên, mở miệng ăn thức ăn. Ăn được hai đũa, đột nhiên kêu lên: “ Lý Phúc!”. Lý Phúc vội vàng chạy vào, hắn cười nói: “ Đem rượu đến!”. Lý Phúc do dự nói: “ Gia trên người đang còn thương tích, uống rượu vào e là không ổn”. Một mặt nói xong, một mặt xem xét ta.

Bát ka cười trách mắng: “Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?”. Lý Phúc nghe xong, không dám nhiều lời, nhanh chóng lui ra ngoài. Chừng một lúc, đem một bầu rượu cùng hai chung rượu đi vào.

Ta đứng lên, nhận lấy khay, nói: “Chỉ uống một chung thôi!”. Mày Lý Phúc đang nhíu chặt, bây giờ mới giãn mở. Nghiêng mình lẳng lặng lui ra ngoài.

Ta đứng dậy rót rượu, đưa đến miệng hắn, hắn lại nhìn ta cười. Đôi mắt vốn đen láy của trước kia trở nên càng thanh thoát, một tia cười nho nhỏ lộ ra, rạng rỡ một màu trong suốt của tinh thể ngọc bích. Như thể không che giấu một chút nào niềm hạnh phúc trong hắn. Ta thoáng động lòng, chút không cam tâm cũng bị hòa tan một ít. Vẫn là rất đáng giá, ít nhất bây giờ chẳng phải hắn đang rất hạnh phúc hay sao.

Hắn liên tục nhìn ta, ta vừa mới trấn tĩnh được một chút thì bây giờ đã hoàn toàn tiêu tan, tìm hoài chẳng thấy, ánh mắt ngượng ngùng nhìn lại hắn. Di chuyển tầm mắt,ta mỉm cười sẵng giọng: “ Uống hay là không uống?”. Hắn vội vàng nắm lấy tay ta, chậm rãi uống một chén. Ta cũng tự mình uống một chén.

Hầu hạ hắn dùng bữa xong, tráng miệng, lau tay sạch sẽ. Lý Phúc đem chén bàn lui xuống phía dưới. Ta dọn xong đệm, để hắn dựa sát vào đó, hỏi: “Muốn ta đem cho chàng một cuốn sách không?”. Hắn cười nói: “Cái gì cũng không muốn xem, ta chỉ muốn nàng ngồi bên cạnh!”. Ta cười nhìn hắn nói: “Hôm nay ta trực, còn phải trở về chuẩn bị trà bánh. Nếu không vạn tuế gia trở về, ăn uống cái gì? Hơn nữa, ta còn phải đi xem xét Thập tứ a ka!”

Hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hút lấy ta. Xem ra ta không thể lay chuyển hắn. Hơn nữa, hiện tại cũng không thể làm trái ý hắn. Ngồi bên cạnh hắn nói: “Vậy thì một lát thôi nha!”. Hắn cười cười nhìn ta, thở dài khe khẽ nói: “Nàng can tâm tình nguyện ngồi cạnh ta như vậy, đã suy nghĩ kỹ chưa?”. Ta sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì, trong lòng có chút ngọt ngào. Đúng là nữ nhân, đều không chịu nổi những lời đường mật.

Hắn nhẹ nhàng tiếp sát ta. Ta vội vàng theo bản năng mà quay đi, hắn cười nhẹ hai tiếng, không động đậy nữa. Chỉ cảm thấy ánh mắt hắn vẫn liên tục nhìn khuôn mặt ta, ta trong lòng ngọt ngào xen lẫn bất an. Sự im lặng càng lúc càng lớn, ta mạnh bạo đứng lên, nói: “Ta thật sự phải đi rồi!”. Hắn cười nói: “Không cho nàng đi, không khéo lần sau nàng lại không dám đến, nàng đi đi!”. Ta cười cười, đang định đi, hắn còn nói: “Nàng không phải cần đi xem thập tứ đệ đâu!”. Ta ngừng lại, nhìn hắn: “ Hắn ở lại nơi Mẫn Mẫn cách cách thật sự là an toàn, chờ thêm hai ngày, Thái tử gia hết chú ý rồi nói sau!”. Ta hỏi: “Nếu các huynh đã bàn bạc ổn thỏa, không bằng sớm một chút để huynh ấy đi, mới là sách lược vẹn toàn”. Hắn trả lời: “Sự việc nói xong không khác biệt nhiều lắm, bất quá Thái tử gia dám chắc đang suy nghĩ lại. Nếu doanh trướng đều đã lục soát, không có ai. Như vậy Thập tứ đệ nghĩ cách quay về kinh, ở ngoại vi phái người đi điều tra, chậm mất mấy ngày mà để Thái tử dẹp hết nghi ngờ, lại tiếp tục đi mới là thỏa đáng!”.

Ta gật gật đầu. Thầm nghĩ, vẫn là ta thiếu tinh ý so với suy nghĩ chu toàn của hắn. Bọn họ từ nhỏ đến lớn luôn luôn phải cân nhắc những vụ việc như thế này. Chính là mười người như ta cũng không bằng một người họ. Vừa nghĩ, vừa đi ra lều trại. Hắn ở sau dịu dàng nói: “Buổi tối, ta chờ nàng!”

Tháng sáu mùa hạ trời xanh xanh, ta ngửa đầu nhìn theo những đám mây trôi nổi trên trời. Từ này về sau sao còn có khả năng còn “tâm nhược phù vân, tự tại lai khứ” ( tâm giống như áng mây, tự do tư tại như trước kia). Trong lòng mang theo nỗi cay đắng, nói với chính mình: “Thương hắn cho lắm vào, hết sức yêu hắn đi! Để rồi hắn chỉ một lòng yêu bản thân mình!”

Buổi chiều giao việc cho Vân Hương nắm rõ, buổi tối sau khi trực, về lại lều trại của mình để rửa mặt, thu dọn các thứ. Ta thư thái ngâm mình trong bồn tắm có chứa những cánh hồng, làn hương nhè nhẹ lan tỏa, ta nhắm mắt lại nghĩ, coi như đây là lần hẹn hò đầu tiên kể từ khi ta đến cổ đại. Mãi cho đến lúc cảm giác toàn thân thơm ngát cánh hồng, mói chậm rãi đứng dậy.

Ngoại trừ kiểu tóc thường ngày, ta không còn kiểu nào đẹp hơn. Mất một hồi công phu, tự chải cho mình một kiểu tóc có phần xinh xắn. Mất nhiều thời gian như thế, xem ra cũng đáng.

Dùng muối xanh đơn giản tự chế một loại “thuốc đánh răng” đặc biệt. Lại uống thêm một ngụm nước hoa hồng, ngậm một chút rồi nhả ra. Nghĩ lại không có khả năng “thở ra hương lan,nói ra hương hồng”, thì hơi thở cũng cần phải dễ chịu một tí.

Mọi thứ đều đã xong xuôi, tự ngắm mình trong gương. Đại khái xinh đẹp thì cũng phải như thế này! Mới ra đến cửa, một cô nương Mông Cổ khuôn mặt tròn trịa chạy đến nói: “Cách cách nhà ta xin mời cô nương qua!”. Ta nghĩ ngợi rồi nói với nàng: “Phiền cô nương chuyển lời cho cách cách của người, hôm nay ta không thể đi qua đó! Mong cách cách lượng thứ! Quá hai ngày, ta nhất định sẽ qua thỉnh an cách cách!”. Nàng nghi hoặc nhìn ta, quay đầu vội vàng chạy.

Vào đến liều trại của Bát a ka, trong lòng vẫn còn mông lung nghĩ, không biết Thập tứ a ka như thế nào rồi? Hẳn là hắn có thể hiểu được ý của Bát a ka. Về phần ứng phó thế nào đối với Mẫn Mẫn cách cách, hắn ngay đến điều này mà cũng suy nghĩ không ổn thõa, thì còn có thể cùng Thái tử gia chiến đấu được gì chứ. Bát a ka đang loay hoay nghịch quân cờ trong tay. Thấy ta đi vào, không che giấu ánh mắt, nhìn chằm chằm vào ta đánh giá, trong mắt tràn đầy hưng phấn, bảo ta ngồi đối diện hắn. Hỏi: “Ta chính là của nàng, nàng duyệt được không?”. Ta không có phản ứng, hỏi: “Cánh tay chàng không thuận tiện, làm thế nào lại nghịch với cái đó?”

Hắn một mặt cười nói: “ Chỉ động tay một chút. Cũng không phải là bỏng đến mức nghiêm trọng gì”. Một mặt ra lệnh Lý Phúc dọn dẹp bàn cờ. Ta hỏi: “Bảo Trụ có khỏe không?”. Hắn cười nói: “Chỉ vài roi vẫn chịu được”. Ta thở dài, lặng im, không nói gì.

Hai người lặng lặng dùng xong bữa. Ta đưa cho hắn cuốn sách, vặn cho đèn sáng hơn. Sắc mặt hắn bình thản, tịnh không cười như thường, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập niềm hân hoan, vui sướng. Ta thỉnh thoảng giương mắt nhìn hắn, bao giờ cũng không thể chống lại đôi mắt lúc nào cũng trong vắt như nước mùa xuân này, tâm nhảy loạn xạ, vội vàng cúi đầu tiếp tục xem sách. Khi ta đứng dậy cáo lui, hắn không giữ, chỉ là kéo tay ta, lòng bàn tay hắn siết chặt lấy tay ta, lặng lẽ nắm một hồi lâu. Sau đó thả ra, để ta rời đi.

Đã nhiều ngày rồi, tất cả đều bình yên, vẻ mặt Thái tử hàm chứa chút uể oải, xem ra đã hết hi vọng. Ta cùng Mẫn Mẫn cách cách gặp nhau vài lần, không biết là Thập tứ nói gì với nàng, dù sao nàng cũng chưa nói điều gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt nhìn ta có chút trêu ghẹo. Ta đương nhiên sau khi thỉnh an liền lui ra, giữ khoảng cách với nàng.

Xế chiều hôm nay, ta cố ý một mình đợi Mẫn Mẫn. Ta cười đi đến thỉnh an. Mẫn Mẫn phất phất tay, ý cho ta đứng lên. Hai cô gái nếu cùng chia sẽ những bí mật của ái tình, bao giờ cũng đặc biệt dễ dàng trở nên gần gũi. Mẫn Mẫn đối với ta bên ngoài vô cùng thân thiết, hai người tùy ý bước tới, nàng cười hỏi: “Nhớ hắn sao?”. Ta khẽ mỉm cưởi, không hé răng. Nàng lại nắm cả tay ta nói: “Ta nhìn hắn cũng không tệ đâu!”. Ta cười tà, liếc nàng một cái: “Cách cách năm nay được bao tuổi? Bất quá cũng mười bốn, mười lăm. Nói cho cùng đâu có giống người từng trải,nhiều kinh nghiệm yêu đương”. Nàng nhẹ đẩy ta một cái, quệt mồm nói: “ Ta là khen người trong lòng người, ngươi tự dưng lại trêu đùa ta hả!”.

Ta cười hỏi: “Ta buổi tối đến thăm người được chứ?”. Nàng phe phẩy đầu, nói: “Nếu ta nói không được thì sao?”. Ta cười nói: “Người nếu muốn giữ hắn, ta đem hắn tặng cho người luôn đó!”. Mặt nàng đỏ lên, nói: “Thật là miệng lưỡi sắc nhọn, nói không lại ngươi. Tối lại đây đi!”

22.

Gặp lại Thập tứ, vẫn là khuôn mặt gắn râu quai nón. Thực sự không biết hắn bao nhiêu ngày rồi chưa rửa được cái mặt.

Mẫn Mẫn nhìn ta cười cười, lại nhìn qua Thập tứ, cuối cùng dương dương tự đắc, vênh vang nói: “Các ngươi cứ từ từ mà chuyện trò nha! Ta đi ra ngoài trước”. Nói xong còn nhìn ta chớp chớp hai con mắt, xoay người ra khỏi lều trại.

Thập tứ nhìn ta một hồi lâu, rồi nói: “Lần này thật đa tạ ngươi!”. Ta cười nói: “ Chúng ta quen nhau đã bao lâu? Bốn năm giao tình, ngươi đối với ta cũng có nhiều chiếu cố, còn muốn nói đến đa tạ ư, chẳng phải như thế là quá khách khí sao? Hơn nữa nếu ta không để cho ngươi gặp Bát ka thì cũng đã không có chuyện, ta chỉ là làm điều phải làm thôi!”.

Hắn cúi đầu, khẽ mỉm cười, bỗng ngưng cười hỏi: “Nghe nói tay của Bát a ka bị bỏng à?”. Ta cũng ngưng không cười nữa, khẽ thở dài nói: “Đợi hắn gặp ngươi, ngươi tự hỏi đi nha!”. Vai hắn khẽ run lên: “Gặp ở nơi nào?”. Ta lại nói: “Huynh ấy chốc nữa sẽ lại đây, ngay tại doanh trướng Mông Cổ này”.

Thập tứ nghe xong cười,thở dài một cái: “Cũng được, người Mông Cổ vốn đã không ưa gì Thái tử gia, lần này Thái tử lại đem người đến lục soát doanh trướng,kinh động đến họ, nhưng căn bản lại không tìm được kẻ trộm. Người Mông Cổ hiện tại chắc đang rất bực Thái tử. Hắn hiện tại đối với người Mông Cổ hẳn là phải ‘kính nhi viễn chi’ (*tôn trọng mà rời xa)”.

—————————————–

Mẫn Mẫn nhìn ta khó hiểu hỏi: “Hắn đi ra ngoài làm gì chứ?”. Ta trả lời: “ Bởi vì huynh ấy nhiều ngày nữa sẽ quay về kinh, cho nên đi cáo biệt với hảo bằng hữu. Đa tạ họ hằng ngày đã chiếu cố nhiều cho ta”. Ta bịa đặt mà chưa cân nhắc, suy cho cùng Mẫn Mẫn chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi,luôn được a mã chiều chuộng, nàng đối với đời còn chưa thông hiểu nhiều, cũng không suy nghĩ nhiều mà ngồi mà ngồi xuống bên cạnh ta hỏi: “Có thời gian người dạy ta học hát hí khúc nha?”. Ta thoáng giật mình một chút, không hiểu sao nàng đề cập đến vấn đề này, buồn rầu nhìn nàng đầy nghi vấn.

Mẫn Mẫn hì hì cười, nói: “Hắn nói cho ta biết, chính là vì nghe ngươi xướng lên một khúc tấu, mà làm trái tim hắn rung động, sinh lòng tương tư”. Ta bất đắc dĩ cười, không biết Thập tứ bày trò bịa đặt gì mà lại lừa tiểu cô nương này. Buộc lòng phải nghe theo nàng, nói: “Thôi được!”

Nàng có hơi phân vân, cúi xuống hỏi: “ Thập tam a ka có thích nghe hí khúc không vậy?”. Ta cười nói: “Thích chứ, Thập tam a ka thông thạo âm luật, nhất là thổi sáo,đích xác ở kinh thành huynh ấy vốn rất nổi danh”.

Mẫn Mẫn nghe xong, im lặng không nói gì, dừng lại đằng trước, si tình,ngu ngốc mà nghĩ một hồi lâu, nhỏ nhẹ nói: “Ta thật muốn nghe huynh ấy thổi sáo, dám chắc rất êm tai!”.

Nàng giật giật mạnh tay ta hỏi: “ Ngươi đã từng nghe qua chưa? Nói cho ta biết đi!Lúc ấy như thế nào? Nét mặt huynh ấy ra sao? Tấu khúc nhạc gì? Y phục lúc đó màu gì? Huynh ấy tấu cho ai nghe?”. Ta bị những câu hỏi dồn dập của nàng, vài lần mở miệng rồi lại ngậm miệng, mãi cho đến lúc nàng hỏi xong, khuôn mặt ta tỏ vẻ thật thà, hối lỗi nói: “Thật là ta chưa có nghe qua!”

Vẻ mặt nàng ngay lập tức ỉu xìu, ta vội vàng nói: “ Nếu sang năm tiếp tục hành trình, thập tam a ka và người đều có ở đây, ta nhất định nói huynh ấy tấu cho người nghe nha!”. Nghe xong vẻ mặt nàng trở nên hớn hở, thoát một cái lại là khuôn mặt buồn bã hỏi: “Ngươi và thập tam a ka có thân thiết với nhau không?”. Ta vội vàng cười nói: “Ta cùng Thập tam chơi với nhau đã lâu, quan hệ tất nhiên là thân thiết”. Trong lòng lại nghĩ, may mà có thập tứ làm lá chắn, nếu không chỉ sợ Mẫn Mẫn có suy nghĩ sai lệch thì chết.

Mẫn Mẫn nghe xong, vẻ mặt không dấu niềm ngưỡng mộ, trong lòng ta chỉ biết thở vắn than dài, vô cùng dịu dàng nhìn nàng mà nói: “Ta nhất định sẽ cho nàng nghe được khúc tấu của Thập Tam a ka vì nàng mà xướng!”

Mẫn Mẫn nhìn ta đầy cảm kích, rồi lại cúi đầu ngượng ngùng, thì thào lẩm bẩm: “ Phúc tấn của huynh ta chắc chắn thường xuyên được nghe tấu khúc!”. Ta không biết phải trả lời nàng thế nào nữa. Dù ở thế giới cổ đại này đã sớm tiếp nhận tư tưởng nhất phu đa thê, nhưng phận đàn bà làm sao tránh khỏi có thể không sinh lòng ghen tuông,đố kỵ cơ chứ. Bát a ka hắn có hiểu thấu được trái tim ta, mối tình bi thương này không chỉ có hắn là đau khổ, ta bất đắc dĩ mới không chấp thuận, dù vậy hắn có biết cho tâm tư ta lúc nào cũng dằn xé, tranh đấu liên miên chỉ để được ở bên hắn,yêu hắn? Lại nói đến Bát phúc tấn, người là con gái của an thân vương, thân phận vô cùng cao quý, khá như vậy mà vẫn không thể giữ được trái tim trượng phu. Nếu nàng biết ta, vì ta hẳn nàng sẽ rất khó chịu. Sao tránh khỏi cho chúng ta phải nếm vị đau lòng đây?. Suy cho cùng dùng ánh mắt người ngày nay mà suy xét, ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ thứ ba, con yêu tinh phá vỡ hạnh phúc hôn nhân của người khác. Cho dù Bát a ka có thể cho ta mọi thứ mà ta mong muốn, thì ta cũng phải mang cái danh bất hảo này gánh vác suốt cả cuộc đời.

Cả hai người, mỗi người một nỗi lòng, đều là tự mình làm mình đau khổ. Thập tứ vén rèm bước vào, Mẫn Mẫn đứng lên, một mặt nói: “Ta ra ngoài đây!”. Một mặt vội vàng hấp tấp mà chạy đi.

Thập tứ cười tiến lên phía trước, ta cung kính đứng dậy thỉnh an hắn, hắn nhảy vào hù một cái, ta vội lách người đi: “Huynh làm cái gì vậy?”. Hắn cười nói: “Tẩu tẩu tốt,theo ta, về sau chắc phải để ta thỉnh an người rồi!”. Ta cả mặt nóng bừng bừng, muốn mắng hăn, nhưng lại tìm không ra từ. Chỉ có thể xấu hổ mà đứng chôn chân ở đó.

Thập tứ thấy thế, không còn dám trêu ghẹo ta nữa, chỉ nhìn ta quan sát. Qua một lúc lâu, mới cảm thán nói: “Bát a ka rốt cục hẳn phải được đền bù như ý nguyện sau nhiều năm chờ đợi!”. Ta sẵng giọng: “ Ta đi đây, không đứng đây nghe người nói xiên, nói nhảm!”

Thập tứ không ngăn ta, ta đi được vài bước, bỗng dừng, quay lại hỏi: “Ngươi chừng nào mới tính quay về kinh?” “Qua đến tối mai sẽ đi”. Ta gật gật đầu nói: “Ngươi đừng hòng tái diễn nhũng lời nói xàm bậy mà lừa cách cách nữa! Đến lúc đó ta cũng không có cách nào mà che lấp những lời nói dối của ngươi đâu. Hiện tại nàng lại chạy theo ta học hí khúc đó, ngươi có biết không?”. Thập tứ cười nói: “Vậy ngươi hãy đem khúc tấu như lúc ngươi hát cho Thập ka nghe để dạy nàng!”. Ta lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Tương lai còn không biết phải giải thích như thế nào cho cách cách hiểu. Không biết nàng có chịu tha thứ cho ta không nữa?”

Nói xong xoay người bước ra liều trại, trong lòng có chút mờ mịt. Ngay lúc này tại sao có nhiều phiền não vậy chứ? Hiện tại chính là phải từng bước cẩn thận,đề phòng. Nói dối, lừa gạt không khéo sẽ có máu chảy,đầu rơi. Ta đã hiểu rõ những sự việc xảy ra trong lịch sử, sỡ dĩ cũng có thể “xu cát tị hung” (đồng nghĩa:việc dữ hóa lành). Nhưng ngươi chỉ có thể từng bước, từng bước bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm đó mà không tài nào rút chân ra được.

Buổi chiều, Mẫn Mẫn phái người đến tìm, nói cái gì mà mau chóng gặp hắn đi, chỉ sợ ba tháng nữa không có dịp để mà gặp người nữa đâu! Làm ta lại phải tốn nhiều thời gian nữa cho việc gặp gỡ, ta nhìn Mẫn Mẫn đang hồn nhiên cười, trong lòng không khỏi cay đắng, nàng cứ ngây thơ,thiện lương như thế, mai kia nếu biết ta lợi dụng nàng, không biết đến lúc đó nàng có còn niềm tin vào người khác.

Những ngôi sao đã nhấp nháy trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn, gió thổi làm cây cỏ khẽ xao động. Mẫn Mẫn che cho ta cùng Thập tứ từ doanh trướng bước ra. Ba người đều tự mình làm dáng dắt một con ngựa, lặng lẽ đi trên đường. Ba chúng ta đang đi chậm rãi, phía sau có tiếng bước chân vội vã, ta khẽ giật thót người, quay trở lại xem, quả nhiên là Bát a ka, ngừng bước chờ hắn. Mẫn Mẫn cũng giật mình, một cái ngiêng người đã đứng chắn trước Thập tứ.

Ta vội nói với Mẫn Mẫn: “Cách cách, không sao đâu! Bát a ka biết chuyện của chúng ta mà!”. Mẫn Mẫn khuôn mặt lúc này có vẻ ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn Thập tứ nói: “Ngươi thân thế xem ra cũng lớn, đến Bát a ka còn ra đưa tiễn ngươi”. Thập tứ cười hì hì nói: “Không dám, không dám!”

Bát a ka thuận tay, nhận lấy dây cương trong tay ta. Ta đi bên cạnh hắn. Thập tứ thì ngược lai đi ở phía trước. Ta vội vàng chạy thêm vài bước, sóng đôi cùng Thập tứ mà bước. Để Mẫn Mẫn và Bát a ka ở lại phía sau.

Mẫn Mẫn thấy ta cùng Thập tứ cả hai chẳng ai nói với nhau câu nào. Cho rằng hai người chắc là đang chìm trong nỗi sầu biệt ly. Đi nhanh vài bước, lôi cánh tay ta, ánh mắt xem xét Thập tứ: “Người nếu là thật lòng, trở về tìm cách cầu xin Hoàng thượng ban cho Nhược Hi đi! Nhìn Nhược Hi tâm tư nặng nề, ta đây cũng thấy đau lòng thay”.

Ta vội vàng nghĩ cách chuyển hướng đề tài. Thập tứ cũng nhanh miệng nói: “Không dám trì hoãn, ta sẽ đi mà!”. Nói xong nhìn lại phía sau chúng ta là Bát a ka, Bát a ka cũng gật đầu cười mỉm chi. Hắn lại nhìn Mẫn Mẫn, tiếp tục cười nói: “Ân tình lần này xin ghi tạc trong lòng,nhất định sau này sẽ báo đáp!”

Mẫn Mẫn bĩu môi một cái,nói: “ Ta là nể mặt Nhược Hi, ngươi nếu thật muốn báo ân như vậy, sau này chỉ cần đối đãi Nhược Hi cho thật tốt thôi, biết chưa?”

Thập tứ ngượng ngùng cười, không dám nhiều lời, nhìn về phía ta, gật gật đầu, phi thân lên ngựa, thúc ngựa nhanh như tên bắn đã rời đi. Ta chăm chú nhìn theo hình bóng hắn, nghĩ suy, lần này tiễn hắn, rốt cục coi như cũng dỡ được một tảng đá nặng nề đè trên lưng xuống đất! Chỉ còn là phải ngẫm nghĩ chuyện tình của ta cùng Bát ka.

Mẫn Mẫn xem ta vẫn còn chăm chú hướng nhìn hình bóng người đã khuất. Nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, dịu dàng nói: “Chúng ta về thôi!”. Ta thu lại ánh mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng đầy mâu thuẫn,áy náy, nhịn không được hỏi: “Cách cách,nếu có một ngày, người phát hiện được ta làm chuyện có lỗi, người có chịu tha thứ cho ta không? Còn có thể giống như bây giờ, đối tốt với ta không?”. Mẫn Mẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết lời ta nói ra là lời gì đây, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nhưng xem ta vẫn còn quan sát nhìn nàng,nàng nghiêm túc trả lời: “Ta không biết nữa, phải xem ngươi làm chuyện gì có lỗi. Nhưng ngươi sao có thể làm chuyện có lỗi với ta được chứ?”.

Ta vội lắc đầu, cười cười nói: “Chỉ hỏi chút chút thôi. Ai bảo cách cách thân phận tôn quý, không cho phép vô ý làm chuyện gì đắc tội với người, cho nên trước tiên phải đòi một chút bình an thôi mà!”. Mẫn Mẫn quệt miệng nói: “Mệt ngươi thật, vậy mà ta còn xem ngươi là tri âm,tri kỉ. Những lời này ngươi cũng thốt ra được sao?”. Nói xong buông tay ta, quay trở về.

Ta vội vội vàng vàng kéo lấy cánh tay nàng. Vừa đi, vừa nói: “Chính là ta xem ngươi là tri âm, tri kỉ nên ngẫm lại mới sợ ngươi phật ý”. Nàng bước chậm lại, nắm chặt lấy tay ta, nghiêng đầu nói: “Con gái thảo nguyên chúng ta nếu đã nhận hảo bằng hữu, sẽ không dễ mà buông bỏ như vậy đâu!”. Ta nghiêng đầu nhìn nàng gật gật. Cả hai chúng ta đều cười vang. Nụ cười của nàng thản nhiên, phóng khoáng.Nụ cười của ta lại hàm chứa vài phần bất an.

Bát a ka một mực, lặng lẽ bước theo sau chúng ta đến doanh địa. Mẫn Mẫn rồi cũng tách ra, tự mình trở về danh trướng. Ta đưa mắt nhìn nàng rời bước, cũng muốn quay trở về, Bát a ka dịu dàng nói: “Đi vào doanh trướng của ta ngồi nghỉ một lát!”. Ta suy suy nghĩ nghĩ, đầu có hơi khẽ gật. Hắn dẫn đầu đi trước, ta nối gót theo sau.

Tiến đến lều trại, hắn ra lệnh Lý Phúc canh giữ ở cửa. Hai người lặng yên đứng đối diện nhau, hắn đưa tay nhẹ ôm ta vào lòng. Ta bình an dựa vào trong lòng hắn, đầu tựa lên vai hắn, thoang thoảng một mùi hương mát lạnh phả ra ở chóp mũi hắn. Ta cứ do dự mãi, mới chầm chậm đưa hai tay mình ôm lấy thắt lưng hắn, cơ thể ta có phần căng ra,không dám áp chặt, hắn vì thế lại sít thật chặt lấy ta.

Hai người cứ lặng yên như thế mà ôm nhau một hồi lâu, hắn ghé sát tai ta, nhẹ giọng nói: “Chờ tháng chín về kinh, ta sẽ cầu Hoàng a mã tứ hôn cho chúng ta!”. Ta dựa đầu vào vai hắn, không đáp lời, chỉ ôm chặt thắt lưng hắn.

Phải qua một hồi lâu, hắn mới buông ta ra, nắm lấy tay ta ngồi lên đùi hắn. Ta hỏi: “Cánh tay của chàng đã đỡ chút nào chưa?”. Hắn gật đầu mỉm cười nói: “Vết phỏng này vốn không có gì nghiêm trọng. Bất quá thái y trông thấy hoàng tử bị thương, đều có phần tỏ ra khẩn trương mà khếch đại lên vậy thôi! May mà trúng tên bị thương, có cao dược của Cửu đệ, thật sự rất tốt làm khôi phục rất mau. Dưỡng thương cũng đã được nửa tháng, cưỡi ngựa hoàn toàn không có vấn đề gì. Ta quay về kinh nhất định sẽ dạy nàng học cưỡi ngựa.”

Ta mỉm cười hỏi: “Muốn ta đọc sách cho chàng nghe không?”. Hắn lắc lắc đầu nói: “Trước khi vào cung, chỉ một quyển Tống từ mà nàng còn chưa đọc được hết. Nhưng bây giờ, ngay đến cả “Bản thảo cương mục” đều đã đọc qua. Thật không có mấy nữ tử yêu thích đọc sách như nàng!”. Ta một mặt nghĩ lại, tất cả không hoàn toàn là để lấy lòng Khang Hy, hầu hạ hắn cho tốt. Một mặt cười trả lời: “Ở trong cung vốn nhàn rỗi, ta chỉ qua loa đọc vài quyển sách giết thời gian mà thôi!”. Hắn cười xét nét ta: “Ta nghe thập tứ đệ kể, nàng vì thập đệ mà diễn xướng.Không biết có thể nể mặt ta, hát cho ta nghe một khúc,có được không?”

Ta trả lời: “Hoàn cảnh lúc đó khác, hôm nay sợ hát ở đây không thích hợp lắm”. Cúi đầu cười, suy nghĩ một lát, cuối cùng lại đứng lên đi đến cạnh bàn, tùy tay với lấy một bông Đỗ Quyên trong lọ, ghé mũi ngửi hoa. Nhìn Bát a ka nghiêng đầu cười, ta mở miệng hát:

“Hảo nhất đóa mạt lỵ hoa, hảo nhất đóa mạt lỵ hoa, mãn viên hoa thảo, hương dã hương bất quá tha, ngã hữu tâm thải nhất đóa đái, hựu phạ khán hoa nhân nhi mạ.

Hảo nhất đóa mạt lỵ hoa, hảo nhất đóa mạt lỵ hoa, mạt lỵ hoa khai, tuyết dã bạch bất quá tha, ngã hữu tâm thải nhất đóa đái, hựu phạ bàng nhân tiếu thoại.

Hảo nhất đóa mạt lỵ hoa, hảo nhất đóa mạt lỵ hoa, mãn viên hoa khai, bỉ dã bỉ bất quá tha, ngã hữu tâm thải nhất đóa đái, hựu phạ lai niên bất phát nha.”

“Một đóa nhài thơm, một đóa nhài thơm, cả một vườn hoa,ướp hương thơm chưa từng có, muốn với tay hái một đóa, lại sợ hoa mắng ta.

Một đóa nhài thơm, một đóa nhài thơm, cả một vườn hoa, hoa nhài nở, tuyết cũng trắng xóa chưa từng có, muốn với tay hái một đóa, lại sợ người chê cười ta.

Một đóa nhài thơm, một đóa nhài thơm, cả vườn hoa nở, không gì đẹp sánh bằng, ta muốn với tay hái một đóa, lại sợ năm tới hoa sẽ không còn nở nữa.”

Từ nhỏ đã học qua nhảy múa, mẹ ta năm lần bảy lượt căn dặn, vẫn là múa cho làm sao cho trước hết phải cảm động chính mình mới mong cảm động đến người khác. Tâm trạng ta vì thế đắm chìm vào hình ảnh thiếu nữ đang ở giữa vườn hoa cảnh, liếc thấy hoa nhài thì lòng trở nên vui sướng vô cùng. Ta không nhìn hắn, bước chân uyển chuyển, biểu diễn nét mặt khi vui sướng, khi lại muộn phiền với đóa hoa yêu thích, nhưng lại không thể với tay hái hoa nên có phần do dự, phân vân thẫn thờ. Một khúc tấu hoàn thành, ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Bát a ka. Hắn đang ngẩn ngơ bỗng giật mình nhìn lại ta. Ta lại chuyển ánh mắt, khe khẽ cười giương tay nắm lấy bông Đỗ Quyên, ném đến cho Bát a ka, hắn vô thức đưa tay bắt lấy. Ta không nhìn hắn nữa, tự ý lui mình ra khỏi lều trướng.