Bộ bộ kinh tâm - Phần 1- Chương 123-124

Chương 123

“Tiểu thư, đừng luyện nữa! Có phải thi trạng nguyên đâu, viết chữ đẹp đến mấy cũng ích gì cơ chứ! Ra xem Trầm Hương và ta đá cầu đi mà!” Xảo Tuệ ở ngoài cửa gọi vào. Ta nói: “Rồi rồi, ngươi cứ chơi đi!”

Ta nhìn chữ viết của mình, lại nhìn sang chữ mẫu, chỉ biết lắc đầu than thở: “Chẳng có được cái thần, cuối cùng cũng chỉ là bắt chước mà thôi.” Những bảng chữ mẫu này trước đây đều của Dận Chân viết, sau này sẽ không bao gìơ có nữa rồi. Ta thừ người một lúc, lắc đầu ngây ngốc cười, đem bảng mẫu cất đi, lại đem mẫu mình viết được tốt nhất đặt vào một bên ở trong hòm, chỉ hai ba tháng cũng đã xếp được một chồng rồi.

Ta dựa vào cửa ngắm Trầm Hương đang đá một quả cầu ngũ sắc vô cùng điêu luyện, Xảo Tuệ cười nói: “Chúng ta năm đó thực sự không bì được với nàng rồi.” Ta mỉm cười, chuyện ở Bối lặc phủ, đã xa xôi như là kiếp trước vậy.

Mãi Xảo Tuệ mới phát hiện Thập Tứ đang đứng ở ngoài sân, hai ngươi vội vàng thu cầu, thỉnh an Thập Tứ. Ta cười hỏi “ Đến rồi cũng không chịu vào, đứng dưới trời hè phơi nắng sao?” Thập Tứ cười thả bước tới giàn hoa tử đằng ngồi xuống, ta xích sang một bên nhường chỗ. Hắn đặt một phong thư lên bàn, nhắm mắt khẽ đung đưa ghế dựa, bộ dáng ra chiều rất thoải mái. Trầm Hương đem trà đặt lên bàn, lặng lẽ lui xuống.

Ta cầm lấy thư, là thư Mẫn Mẫn gửi cho ta. Ở trong thâm cung nhiều năm chưa từng có liên lạc, bỗng dưng nhìn thấy thư của nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, đại thảo nguyên vẫn còn có một người bạn lo lắng cho ta.

Thập Tứ nghiêng đâu cười hỏi:” Cả ngày cứ ru rú ở trong viện, không buồn sao?” Ta nói:” Không buồn” Hắn cười khẽ, nói: « Năm đó kẻ nào chạy loạn khắp bối lặc phủ chơi đùa, vừa quay đầu ngắm mặt hồ đã không ngừng cảm thán nhàm chán? Ta cười đáp: « Ngươi già rồi! Khi một người bắt đầu hồi tưởng quá khứ chứng tỏ người đó đã già rồi.” Thập Tứ cười cầm lấy quạt tròn mỹ nhân trên bàn ngắm nghía: ”Ta cả ngày chẳng có việc gì, ngoài chuyện ngồi nhớ lại quá khứ còn làm được gì khác chứ.” Nụ cười trên môi hắn bỗng thêm phần chua xót, tài hoa đầy mình lại không có chỗ thi triển, một thời rong ruổi Tây Bắc giờ đây ngồi buồn trông lăng, đời người chìm nổi đến thế sao?

Ta tự than thầm, không muốn lại tiếp tục nghĩ ngợi, đành cúi đầu đọc thư. Nàng kể lại tỷ mỉ sự tình sau khi chia tay, cũng đã có hai con trai rồi, trong thư kể đều là chuyện tốt đẹp, hạnh phúc mỹ mãn. Cuối cùng nàng còn căn dặn ta:”Tỷ tỷ, mặc kệ người đã đừng trải qua chuyện gì, cứ quên hết đi thôi! Thập Tứ gia là người đáng quý trọng, cho dù hắn không phải là trăng hay sao của người đi nữa,nhưng ngoài trăng cùng sao thì không còn cảnh vật nào khác ư? Giờ tuổi cũng đã lớn, mới biết năm tháng qua mau, chỉ mong tỷ tỷ có thể có được hạnh phúc.”

Ta chậm rãi gấp thư lại, Thập Tứ cười hỏi:”Có định hồi âm không?” Ta gật đầu, hắn sai Trầm Hương đem giấy và bút mực mang ra. Ta trầm tư suy nghĩ một lúc, những chuyện đã qua không đáng phải nói nên đặt bút viết ”Ta sống trong thế giới của chính mình, hạnh phúc nằm ngay trong từng ký ức. Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tâm tình ta được bình yên thoải mái như vậy, như người ta uống nước, nóng lạnh tự mình hay. Chớ lo lắng cho ta…”.

Thập Tứ lẳng lặng ngồi một hồi, nhận lại thư, đứng dậy đi. Ngồi phơi ngay dưới nắng trời nóng bỏng vậy cũng không tiêu tan được hết cảm giác lạnh lẽo. Ta cười yếu ớt, xoay quạt tròn, Trầm Hượng lẳng lặng đem trà cụ trên bàn cất đi.

Mọi người trong viện đã quen với việc Thập Tứ mỗi ngày đều tới, nhưng chỉ ngồi một lúc, bông đùa vài câu rồi đi. Lúc mới đầu khi Thập Tứ đến, Trầm Hương đều âm thầm chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngủ lại, nhưng lần nào cũng thất bại. Lúc đó Trầm Hương còn buồn bực, không rõ rốt cuộc ta là được sủng hay không được sủng. Nói là không sủng, Thập Tứ ngày ngày đều tới, còn nếu nói là sủng ái ta, lại chưa từng ngủ lại. Lâu rồi, Trầm Hương thấy ta cùng Xảo Tuệ đều thản nhiên, cũng không tỏ ra buồn chán hay lấy làm lạ nữa.

Trần thế tựa như đã bỏ quên ta, ta cũng không chút khách khí lãng quên nó, mỗi ngày chỉ luyện chữ, ngồi ở trong sân ngắm mây tan rồi lại hợp, hoa nở hoa tàn, thỉnh thoảng lại cùng Xảo Tuệ và Trầm Hương trò chuyện vài câu.

Đã không còn bị ngoại cảnh cách trở, trong lòng ta chỉ còn có Dận Chân cùng ta, ta cùng Dận Chân. Ta ích kỷ quên đi hết thảy mọi người, chỉ giữ lại những gì riêng hắn và ta. Lần đầu tiên không có bất cứ ai có thể quấy rầy chúng ta, lần đầu tiên ta không còn phải băn khoăn chút gì, hết lòng yêu hắn.

Thú vui lớn nhất của ta là châm một cây hương, pha một bình trà, rồi cứ thế nhắm mắt ngồi tưởng nhớ từng chút từng chút kỷ niệm của hai người. Một nụ cười, một câu châm chọc, một tiếng thở dài đều có thể lặp đi lặp lại, hình bóng của hắn trong đầu ta càng thêm rõ rệt. Khi hoa tử đằng vừa nở, hồi ức vấn vương quanh khóm hoa xanh tím; dưới ánh trăng bao la, hồi ức phủ thêm một tầng khói vàng nhạt ; giữa đêm khuya vắng vẻ, hồi ức bầu bạn cùng hương hoa huệ nồng nàn.

Tương tư giống như cỏ dại – sinh trưởng rất tốt. Ta lại đem toàn bộ tình cảm của mình dồn vào nét bút. Khi trận hoa tuyết đầu mùa rơi, một hòm đựng bản thảo luyện chữ đã xếp được hơn phân nửa.

——-

Tiếng đàn lại vang lên, Xảo Tuệ cười nói: “Thập Tứ gia lại đang luyện kiếm rồi.” Ta chăm chú lắng nghe một lúc, quá tĩnh lặng lại sinh ra nhớ ồn ào, bỗng nhiên hăng hái muốn đi xem Thập Tứ luyện kiếm. Sân của ta ở gần với thư phòng của hắn, nhưng ta vẫn chưa từng qua đó. Nói là thư phòng, kỳ thực nghe Trầm Hương nói coi như nơi luyện công.

Trong đình sáu góc, thị thiếp của Thập Tứ Ngô Thị mặc áo choàng tuyết điêu đang gảy đàn. Trên mặt đất tuyết vẫn đọng dày, Thập Tứ lại ở trần, múa kiếm luyện võ. Ta không nhìn ra chiêu thức gì, chỉ cảm thấy Thập Tứ xuất kiếm càng lúc càng nhanh. Ngô thị hết sức muốn đuổi kịp tiết tấu của Thập Tứ, nhưng lại luôn trật nhịp, càng nhanh càng loạn, một tiếng kêu chói tai, dây đàn đã đứt, trường kiếm trong tay Thập Tứ rời tay hướng thẳng phía trước, cắm vào một cây mai vừa nở hoa ở đằng xa. Hồng mai tới tấp rơi xuống, ánh đỏ điểm trên nền tuyết trắng mới đẹp làm sao.

Ngô thị vội đứng dậy hướng về Thập Tứ xin lỗi, Thập Tứ khoát tay, nhìn thanh kiếm trên cây mai bảo ”Không liên quan đến nàng.” Vừa dứt lời hắn nhìn về chỗ cột hành lang nơi ta lấp ló, quát lớn:” Ai lén lút ở đó? Ra đây!” Ta cười cười đi ra cạnh cây mai, nhìn Thập Tứ hỏi:” Giận đến thế sao? Trời đông tuyết phủ thế này cũng không làm giảm chút nhiệt nào ư?”.

Ngô thị vội hành lễ với ta, ta cười bảo nàng đứng lên. Nàng lại quay sang Thập Tứ hành lễ, mang đàn lui đi. Thập Tứ đi tới hỏi:” Sao lại trốn sau cột làm gì? Muốn nhìn thì cứ thoải mái đứng ở đình mà nhìn, chẳng phải tốt hơn sao?” Ta thấy trên mặt hắn mồ hôi đang không ngừng lăn xuống, liền rút khăn tay ra đưa. Thập Tứ lại không đón lấy, chỉ nghiêng nửa người để cổ lại gần, ta đành cười giúp hắn lau đi. Ta nói:” Nhanh mặc quần áo vào đi! Trời lạnh như thế này, lại mới ra mồ hôi, cẩn thận bị cảm lạnh đó”. Thập Tứ cầm tay ta hỏi: « Hai chúng ta ai lạnh hơn?” Lòng bàn tay hắn nóng rực, trái lại tay ta lại lạnh lẽo. Ta cười nói:”Là ta lạnh hơn được chưa! Nhưng cũng phải mau mặc quần áo vào đi thôi!” Thập Tứ cúi đầu xoa tay cho ta, hai tay nắm chặt truyền hơi ấm cho ta.

Ta cười nói:” Vào nhà đi! Đứng ở trong tuyết nửa ngày rồi, cơ thể cũng nhiễm lạnh rồi đó” Thập Tứ cười gật đầu, vẫn không buông tay ta ra,cứ thế nắm chặt bước về hướng thư phòng. Ta thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không đành tỏ ra quá ngại ngùng, bèn mặc hắn cầm tay bước vào phòng.

Thập Tứ vừa bước vào nhà liền buông tay, sai người hầu đem một lò sưởi nhỏ cho ta giữ ấm, mình thì khoác thêm quần áo ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.

Ta cởi áo choàng ra ngồi xuống, đến bên cạnh hắn hỏi: ” Ở kinh thành có chuyện gì sao?” Thập Tứ bỗng nhiên cười rộ lên, cười hết một tràng mới chậm rãi nói: « Là tự ta ngốc nghếch, Hoàng thượng không trách mắng chúng ta trong lòng sao thoải mái được? Luôn phải tìm được một tội nào đó mà mắng chửi, cảnh cáo quần thần không được theo đó mà ngông cuồng, vậy mới yên tâm. Không chỉ có chúng ta lại còn thêm Niên Canh Nghiêu nữa, sao yên lòng được. Hắn mắng chúng ta kết đảng, nhưng “Niên đảng” này không phải chính hắn dung túng mà thành sao?”

Ta yên lặng ngây ra một lúc, hỏi:” Bát gia gần đây thế nào?” Thập Tứ nhíu mày nói:” Mắng chửi càng ngày càng hung hãn, nhưng ta thấy Bát ca vốn làm việc cẩn thận, chuyện này giống như là cố ý để lại sai lầm cho hắn bắt bẻ. Chúng ta cũng đã lâu chưa từng gửi tin cho nhau, không thể đoán được tâm tư của Bát ca.” Ta nói: ”Trước khi đến đây, ta gặp Bát gia ở trên đường. Hắn … Hắn đã quá mệt mỏi, muốn được rời đi, bây giờ chỉ còn vướng bận Hoàng Vượng.”

Thập Tứ cười lớn:”Rời đi? Hoàng thượng nếu có thể thả huynh ấy đi, huynh ấy đã sớm đi rồi. Nhưng Hoàng thượng hết lần này đến lần khác lại phong chức tước cho huynh ấy, giao việc cho huynh ấy làm, luôn luôn tìm cách để nhục mạ huynh ấy. Thậm chí lấy Bát tẩu cùng Hoàng Vượng ra uy hiếp, ”Cố ý mượn cớ ốm đau không chịu ra ngoài, vợ bị xử tử, con chịu trọng tội.” Thập Tứ gằn giọng xong còn cười nhạt vài tiếng. Ta khẽ nói:” Rời đi tìm Bát phúc tấn.”

Thập Tứ hốt hoảng bật dậy:” Ngươi nói cái gì?” Ta cúi đầu không nói, Thập Tứ sau một hồi lâu lại chậm rãi ngồi xuống. ”Ngươi thấy chuyện đó trái lại có vẻ nhẹ nhàng hơn à.” Ta ngẩng đầu chậm rãi cười nói:” Bây giờ ta mới hiểu được cái chết đôi khi là một loại giải thoát. Ta chẳng biết được, hắn vẫn còn đang chịu khổ.”

Thập Tứ ngồi ngẩn ngơ hồi lâu mới đứng dậy đi tới bên bàn, đặt bút xuống viết, viết xong lập tức gọi người đến dặn:”Dâng cho Hoàng Thượng.”.

Ta hỏi:”Chuyện gì vậy?” Tâm tình hắn có vẻ đột nhiên đổi chiều, cười rất sảng khoái: « Ta không thể ôm hết tức giận về mình, ta phải viết vài câu thơ chọc tức hắn.” Ta nói:”Sao lại như trẻ con vậy? Thơ gì thế?” Thập Tứ cười ngâm nga:

” Ngẩng đầu ta muốn hỏi Thương quân. Làm ác gánh họa, làm phúc được thiện e không thực.

Dự Nhượng nuốt than mà chết, Tần Cối rốt cuộc lại chết già

Lưu Bang vô lại làm chủ Vị Ương, Hạng Võ anh hùng tự sát Cai Hạ.

Xưa nay hào kiệt không được thoả sức tung hoành, chỉ đành ôm lăng giấu tấc lòng.”

Thập Tứ đang so sánh Dận Chân với Tần Cối, Lưu Bang, còn chính mình thì là hào kiệt “không được hết sức tung hoành”. Thập Tứ đắc ý vô cùng nhìn ta cười hỏi:”Có thể khiến hắn tức giận nửa ngày không nhỉ?” Ta chỉ thấy tức cười, chỉ đành than thở: ”Hai bên cùng giận, ngày tháng trôi qua cũng không đến mức nhàm chán lắm đâu.”

Chương 124

“Tiểu thư, ngày mai là sinh nhật của phúc tấn, người có đi hay không? Nếu đi thì phải chuẩn bị lễ vật đó.” Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: “Sinh nhật thì dĩ nhiên phải đến tặng quà rồi, cứ tới ngồi một chút vậy!” Xảo Tuệ gật đầu hỏi: “Vậy phải tặng gì bây giờ?” Ta cười cười trỏ cái tráp gỗ lim, dặn nàng cứ tùy tiện chọn thứ gì trông đáng giá một chút là được. Xảo Tuệ liền xoay người đứng lên.



Ta tươi cười hành lễ chúc thọ với đích phúc tấn, hai tay dâng quà mừng. Mọi người xung quanh không ngớt lời chúc tụng, nàng lại càng cao hứng. Trên đài tiếng chiêng trống huyên náo, dưới đài mọi người trò chuyện rôm rả cả sảnh đường.



Ta ngồi được một lát, đúng lúc đang muốn viện cớ xin phúc tấn cho cáo lui, trên đài chợt đổi lớp diễn khác. Ma cô vừa khéo hô một tiếng “Xin lĩnh chỉ”, cánh tay áo phất ra thu lại, hướng thẳng phúc tấn hát:

“Tiệc mừng tuổi khéo mở ra

Người người chen ngắm rỡ ràng thọ tinh

Ma cô khép nép dưới đình

Một lời xin chúc thọ kình Vương nương

Nến bày sáng, ngạt ngào hương

Chén vàng rượu thọ tay đương dâng đầy

Liền tay đào thọ một khay

Phúc như Đông Hải, thọ tày Nam Sơn. »



Ra là vở “Ma Cô hiến thọ”, lòng ta chợt thoáng bâng khuâng. Khoảnh khắc khúc ca vang lên, thời gian như đã đảo ngược về quá khứ. Thuở nào ta hào hứng học từ khúc, cất tiếng hát bên nhà thủy tạ mừng Thập A Ca, bị Thập Tam, Thập Tứ trêu ghẹo lại. Ngày ấy đã biết gì là lo âu sầu não đâu… Ta bất giác đánh mắt về Thập tứ, liền chạm phải một ánh nhìn sâu đen thăm thẳm. Trong chớp mắt dường như quanh chúng ta đã chẳng còn ai, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, mới quay lại hướng về sân khấu

“…

Thọ tăng thêm phúc thêm vui

Rộn ràng rôm rả nhạc vui tưng bừng

Mỗi năm mỗi khắc đều m

…”



Ta lặng lẽ rời đi, Xảo Tuệ khẽ nhắc: “Dù gì nguời cũng phải hành lễ cáo lui với phúc tấn chứ!” Ta giả như không nghe thấy, vội vã bước mau. Xảo Tuệ không nhiều lời nữa, cũng theo ta quay về. Ta đứng ở cửa chần chừ, trong kia phòng tối đen như mực, lòng chợt bần thần, giờ có đẩy cửa bước vào cũng không thấy lại được tỉ tỉ nữa rồi.



Xảo Tuệ bước vào thắp đèn, ta ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, suy nghĩ không biết đã miên man trôi về đâu. Xảo Tuệ lo lắng hỏi ta sao vậy. Ta chỉ lặng lẽ đáp muốn yên tĩnh một mình, nàng không cần quan tâm. Vừa dứt lời, Thập Tứ đã bước vào phòng bảo Xảo Tuệ: “Đem một ít rượu lại đây.”



Thập Tứ tự nhiên ngồi xuống chiếc sạp nơi tối tối ta vẫn thường ngồi đọc sách. Hắn cứ thế tự rót tự uống, hồi lâu chẳng nói tiếng nào. Vốn đã ngà ngà say, giờ lại không ngừng uống thêm, chẳng bao lâu hắn đã bảy phần túy lúy, rượu đã cạn hết ba bầu, vẫn kêu Xảo Tuệ đi lấy thêm. Xảo Tuệ nháy mắt ra hiệu ta lên tiếng khuyên can, ta khẽ lắc đầu, ý bảo nàng cứ đi lấy rượu.



Thập Tứ đột nhiên hỏi: “Nhược Hi, khi Hoàng a mã băng hà, ngươi ở ngay bên cạnh, Hoàng a mã thực sự … thực sự truyền ngôi cho lão Tứ sao?”



Lòng ta chợt hốt hoảng, nhưng vẫn lãnh đạm cười nói: “Những lời hồ đồ của kẻ khác ngươi cũng cho là thật sao?” Thập tứ cầm chén rượu, mắt không chớp, cũng không nhìn hướng khác, chỉ chăm chăm chiếu thẳng vào ta: “Lời kẻ khác nói ta tất nhiên sẽ không quan tâm, nhưng Ngạch nương nói với ta, Hoàng a mã chính miệng nói với người rằng … ta mới là người phù hợp nhất.”

Ta khẽ thở dài, cố giữ vẻ thản nhiên nhìn hắn nói: “Thập Tứ gia, những lời đại bất kính như thế người cũng nói sao. Nương nương đối với ngươi như thế nào, đối với Hoàng thượng ra sao, ngươi trong lòng rõ hơn ai hết. Nương nương vốn chỉ quan tâm một mình ngươi, nhiều khi thành ra diễn giải sai lệch ý của Thánh tổ gia. Rốt cuộc thánh tổ gia nói với nương nương điều gì, ta không biết, ta chỉ biết thánh tổ gia đích thực là truyền ngôi cho Hoàng thượng.”



Thập tứ nhìn sâu vào mắt ta, hồi lâu mới hớp một ngụm rượu, buông thõng một câu: “Ta tin ngươi!”



Ta cúi mắt nhìn xuống đất, vừa hổ thẹn vừa thương cảm, lòng đau nhói từng cơn. Thập tứ cười thê lương nói: “Ta rốt cục cũng cởi bỏ được nỗi băn khoăn này, từ nay về sau hắn làm hoàng đế của hắn, ta làm kẻ nhàn rỗi của ta!”



Ném chén rượu, Thập Tứ duỗi người trên sạp chậm rãi hát:



« Tuổi trai hào hiệp. Kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng. Đầu tóc dựng. Bàn luận chung. Sống chết cùng, Lời hứa ngàn vàng trọng. Bậc cao dũng. Vẻ hào phóng. Sang võng lọng. Cương buông lõng. Ruổi cửa đông. Rượu nốc hàng vò. Sắc xuân tràn trên cóng.Hút tựa vòi rồng. Thư nhàn dong chim, chó.Cung vẽ cài tên lông. Hang cáo sạch không.Thú lạ lùng.



Như giấc mộng hoàng lương. Rời Đan Phượng, Trăng chung bóng. Cánh buồm dong. Bọn tuỳ tùng. Bận rối tung. Sống cũi lồng. Sổ sách chồng. Quân vũ biền xúm đứng. Lo thô vụng. Lỡ lập công. Trống giặc dóng. Nước sôi động. Già đau lòng. Không được mời ra trận, Trói quân thù càn lỗng, Lưỡi kiếm hờn vung.Giận rong chơi non nước,Tay gảy phím tơ đồng, Dõi mắt ngóng chim hồng. (*)”



Giọng hát càng lúc càng nhỏ dần, hắn thiếp đi tự lúc nào. Ta đứng lên tới bên sạp, thấy khóe mắt Thập Tứ ươn ướt, không biết là ngấn rượu hay nước mắt. Ta lau đi cho hắn, đắp thêm một lớp chăn bông. Thập Tứ bỗng lẩm bẩm nói: “Hoàng a mã, tại sao? Ta đã làm sai chuyện gì sao? …”



Ta chỉ biết nắm chặt khăn tay, thì thầm với Thập Tứ rằng: “Xin lỗi!”

Xảo Tuệ vẫn đang thu thập tàn cuộc, ta khẽ bảo nàng: “Đêm khuya rồi, cứ để vậy đi nghỉ ngơi đi! Những thứ này ngày mai hẵng dọn.”



——



(*) Lục Châu ca đầu – Hạ Chú – Phần dịch thơ của Nguyễn Xuân Tảo



——–



Ta phụ Xảo Tuệ đem bình phong che trước giường rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Trong đầu bất giác cứ lẩm nhẩm theo: “Không được mời ra trận, Trói quân thù càn lỗng, Lưỡi kiếm hờn vung.”. Lại một đêm khó ngủ, chỉ biết thở dài rằng: “Thú lạ lùng”!



Ngoài cửa sổ trời vẫn nhá nhem, văng vẳng nghe thấy tiếng Thập Tứ trở mình đòi trà, ta vội choàng áo khoác ngồi dậy, rót một cốc trà cho hắn. Hắn mơ mơ màng màng cầm lấy chén trà trong tay ta uống cạn, rồi lại nằm xuống. Ta vừa trở lại bên giường, hắn đột nhiên cười rộ lên: “Ta say đến mức hồ đồ rồi, cứ tưởng mình đang nằm mơ, nhưng ngươi thực đã chính tay rót trà cho ta uống.” Ta nói: “Trời còn chưa sáng, ngủ tiếp một lát đi!”



Qua một hồi lâu lại nghe tiếng hắn khe khẽ hỏi: “Ngủ rồi sao?” Ta nói: “Vẫn chưa!”. Hắn hỏi: “Đến bây giờ vẫn còn ngủ ít như vậy sao?” Ta nói: “Ừ!”



Hắn nói: “Trước kia ta cứ không rõ vì sao ban đêm ngươi lại ngủ không ngon, giờ mới hiểu được. Lúc còn ở Tây bắc, hễ đặt mình xuống đất là thiếp đi luôn, cứ phải nhờ thị vệ gọi mới dậy nổi. Tỉnh giấc thì lại cảm thấy sao vừa ngủ đó mà trời đã sáng nhanh như vậy. Bây giờ không chỉ thấy khó ngủ, lại còn chập chờn mộng mị, một đêm tỉnh giấc mấy lần, thường xuyên cảm thấy dường như mình đã ngủ rất lâu, vậy mà lúc mở mắt trời vẫn tối đen như mực.”



Ta mở mắt nhìn trừng trừng lên đỉnh màn không nói, trong mơ ngoài thực, ai biết chỗ nào mới thê lương hơn. Thập tứ hỏi: “Ngươi còn nhớ lần đầu gặp ta là lúc nào không?” Ta trầm ngâm suy nghĩ một chút mới nói: “Hình như trong một mái đình.”. Thập Tứ khẽ ngâm: “Trở lại Xương Môn khác trước kia. Cùng đi lại sao chẳng cùng về! Cây ngô đồng chết nửa sau sương lạnh …” Ta tiếp lời: “Bay lẻ uyên ương mất bạn thề. Cỏ trên bãi. Sương vừa khô Mồ mới quê xưa lòng não nề …” (1) Lòng chợt cảm thán, tỷ tỷ cuối cùng cũng coi như được hoàn thành ước nguyện.



Thập tứ nói: “Ngày đó ta thấy ngươi mới nhỏ như vậy đã đọc bài từ thương nhớ vợ mất, nét mặt khổ sở thật sự, không giống như chỉ vì “Muốn nói chuyện văn thơ nên ra vẻ âu sầu”(2). Lúc đó ta còn chưa biết chuyện của tỷ tỷ ngươi nên khi gặp Bát ca, liền đem chuyện này kể lại cho Bát ca nghe. Bây giờ nghĩ lại, khi Bát ca khẽ giọng ngâm lại câu ‘đầu bạc uyên ương mất bạn thề” tâm tình mới ảo não thê lương làm sao.”



Ngoài cửa bình minh bắt đầu ló dạng, cả hai chúng ta đều lặng yên không nói gì. Thập Tứ đột nhiên cười bảo: “Năm đó ngươi đã đồng ý sinh nhật ra sẽ hát một bài chúc mừng! Vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa chịu làm.” Ta cười: “Năm đó ta chỉ là tiểu nha đầu không hiểu chuyện, bị Thập Tứ gia hù doạ vài câu, sao dám không đồng ý chứ?”

Thập tứ cũng cười: “Ngươi đừng điêu ngoa! Ta mới chọc hai câu, Thập ca đã tỏ vẻ không thích. Chúng ta vừa quay lưng đi ngươi đã lao vào đánh nhau hăng thế, ta mà làm ngươi sợ được sao?”



Ta nằm trên gối chỉ biết khúc khích cười, Thập Tứ cũng cười ha hả không ngừng: “Ngươi không thấy bộ dáng của mình khi được Thập Tam ca kéo lên đâu. Lúc ấy ta vốn không để ý, về nhớ lại mới tự cười nắc nẻ một mình. Trang sức trên đầu thì xiêu xiêu vẹo vẹo, búi tóc tán loạn, tóc tai bê bết dính đầy mặt, chả khác gì con gà mái ướt, vậy mà ba lần bốn lượt cứ tưởng mình là cọp cơ đấy.”



Phòng càng lúc càng sáng, dưới ánh nắng sớm rực rỡ, hai người đều cất tiếng cười to. Thập tứ cười hỏi: “Nghe Thập ca nói rằng từng bị lừa phải làm một chuyện cho người, Thập ca đã thực hiện chưa vậy?”. Ta sửng sốt hồi lâu mới chợt nhớ ra, cười nói: “Ta quên mất tiêu từ lâu rồi!”.Thập Tứ khẽ thở dài: “Vậy thì chỉ sợ cả đời này cũng không làm được nữa! Còn chuyện ngươi đồng ý với ta, khi nào mới thực hiện đây?” Ta nói: “Thập Tứ gia có lệnh, ta sao dám không tuân, năm nay sinh nhật ngươi qua rồi, thôi sang năm nhất định sẽ hát nhé. Nhưng đến lúc đó ngươi không được chê ỏng chê eo à!”



Từ đó về sau, cứ cách một thời gian Thập Tứ sẽ đến phòng ta nghỉ tạm trên sạp. Hai người cách nhau một bình phong, cứ huyên thuyên mãi không hết chuyện. Đôi khi hồi tưởng lại chuyện lúc xưa, cả hai cứ thoắt vui thoắt buồn. Đôi khi hắn kể ta nghe chuyện phong thổ Tây bắc, ta hết sức chăm chú lắng nghe, rồi lại đem Tây Bắc trong ký ức của ta ra kể lại cho hắn, hắn cũng nuốt từng chữ không sót lời nào. Vừa nói đến dưa và trái cây của Tây Bắc, hai người đã thèm đến chảy nước miếng, cứ tấm tắc than những thứ được vận chuyển tới làm sao sánh được với trái chín cây vừa hái xuống, mùi vị thật kém rất xa. Ta lại cười hỏi hắn: ” Người dân Tây bắc thuần phác, con gái tính tình sôi nổi hào phóng, có cô gái nào tặng ngươi trái cây không vậy? Cả hẹn hò dưới trăng nữa?” Thập Tứ cười đến không thể khép miệng: “Ta mong như vậy còn chả được,nếu có nhất định cũng sẽ là một giai thoai phong lưu, còn có thể mượn cái này để lưu danh sử sách. Đáng tiếc không biết vì sao, cô nương vừa thấy ta liền cười khúc khích, rồi quay lưng chạy mất. Ngược lại các đại hán râu mép lởm chởm không ngừng kéo ta đi uống rượu, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám cấp dưới từng người từng người cười đùa cùng các cô nương, có khổ mà không biết nói cùng ai!”.Ta cười mệt đến mức phải xoa ngực cho dịu cơn đau.