Khoảng cách tình yêu - Chương 11 - Phần 3

“Sao hả, thấy nơi đây quen thuộc hay không?” Trong đầu Bảo Phương quay trở về thời khắc cô bị hắn dẫn đi.

Bảo Phương vẫn ôm lấy đầu mình, cố gắng ngăn chặn những âm thanh của tiếng súng nổ, ký ức kinh hoàng tưởng vùi lấp lần nữa tái hiện lại trong đầu cô.

- Chính tại nơi đây, ông ta ra lệnh hạ sát ba cô sau khi ba cô cứu thoát con trai ông ta. - Hắn chỉ tay về phía trước, nơi mà thi thể ba cô lạnh giá nằm đó.

Bảo Phương kinh hoàng, buông thõng hai tay, ánh mắt ngây dại nhìn hắn “… con trai ông ta”, “… con trai ông ta…” bốn từ này đánh mạnh vào trong đầu cô. Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu hắn ta đang ám chỉ đến ai. Tim Bảo Phương như bị ai bóp ghẹt, đâm từng nhát từng nhát dao đến rớm máu. Hai chân gần như mềm nhũn, nếu như không phải là người đã chịu quá nhiều đả kích thì chắc chắn hôm nay cô đã gục ngã không thể trụ vững nữa.

- Hiểu rồi chứ? Vì sao mà cậu ta không bao giờ nói cho cô biết ai là kẻ giết hại ba cô.

Tay Bảo Phương siết chặt lại nhưng lời nói của hắn như đánh mạnh vào tâm lí của cô. Bảo Phương nhớ lại rất nhiều lần cô tha thiết muốn Lăng Phong nói cho mình biết ai là kẻ đã sát hại ba mình, đổi lại chỉ là sự im lặng và lời hứa không biết khi nào sẽ thực hiện.

- Hãy cùng tôi làm một vụ giao dịch, một vụ giao dịch cùng có lợi cho cả hai bên. Những điều cô muốn biết, tôi sẽ nói hết.

- Hãy nhớ, thân phận của cháu là một cảnh sát. Trách nhiệm của cháu là loại bỏ những thành phần xấu gây hại cho xã hội. - Giọng ông Hoàng Danh vang lên. - Cho nên nhiệm vụ lần này, cháu nhất định hoàn thành cho tốt. Bù lại, việc điều tra của cháu, chú sẽ giúp cháu hoàn thành.

Cả hai người, cả hai giao dịch đều nhắm vào một mục tiêu. Vì công hay vì tư cô đều không có sự lựa chọn.

- Này, em sao vậy? - Lăng Phong thấy Bảo Phương ngớ người nhìn ra phía sau lưng cậu thì quay người nhìn theo nhưng chẳng phát hiện ra điều gì lạ cả. Cậu quay người lại hươ tay trước mặt cô hỏi.

Bảo Phương giật mình, vội vàng xóa bỏ hết những ký ức lưu trong đầu, rồi lắc đầu nói:

- Em không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi.

Sau đó mặt cô có chút ửng hồng, lườm mắt nhìn Lăng Phong trách:

- Còn không phải tại anh à?

Lăng Phong nghe cô nói thì bật cười, đưa tay nắm lấy tay cô nói:

- Chúng ta kết hôn đi!

Bảo Phương giật mình tròn mắt nhìn Lăng Phong kinh ngạc, cô vội vã rút tay lại thật nhanh thoát khỏi bàn tay của Lăng Phong, mắt cô bối rối nhìn nơi khác. Rồi dường như nhận ra phản ứng của mình có phần thái quá nên cô rụt rè nhìn Lăng Phong nói:

- Không phải là em không muốn, chỉ là…

- Anh hiểu.. - Lăng Phong nhìn cô mỉm cười rộng lượng. - Chờ đến khi anh giải quyết xong công việc, rồi bàn đến chuyện hai chúng ta.

- Thật ra em…

Ngay lúc đó, thức ăn được dọn lên, cắt ngang lời nói của Bảo Phương. Lăng Phong chờ người phục vụ đi khỏi bèn gắp thức ăn cho cô rồi nói:

- Mau ăn đi! Không phải là đói rồi hay sao.

Bảo Phương vốn muốn nói với Lăng Phong rằng: Chỉ cần cái chết của ba cô được sáng tỏ, cô có thể từ bỏ mọi thứ mà ở bên cậu. Nhưng thái độ của Lăng Phong rõ ràng là đang lẩn tránh cho nên cô cũng bỏ qua vấn đề này. Trong lòng cô, nỗi buồn xâm chiếm, đau khổ từng cơn. Cuối cùng cô cũng phải đi đến bước đường này.

Khoảng cách này của họ vốn đã định sẵn. Chỉ còn một con đường mà thôi: Một là cậu hận cô, hai là cô hận cậu. Tiếc là cô lại chọn cách để cậu hận cô.

***

- Theo tin tức thu được thì hiện nay tên Kiến Quốc đã thành công trong việc vận chuyển một số lượng ma túy cực lớn vào Việt Nam qua đường biển. Chúng được phân chia đều ra thành mười tụ điểm. Nhưng hiện nay các trinh sát của chúng ta vẫn chưa thể truy ra được đó là mười tụ điểm nào? - Ông Văn Lâm chắp hai tay ra phía sau đứng nghiêm trang nói dõng dạc trình bày vấn đề đáng lo ngại mà tổ trinh sát vừa thu thập được.

Tất cả mọi người đều ngồi im nghe ông nói.

- Để có thể vận chuyển được số ma túy cực lớn như thế vào Việt Nam mà không hề bị phát hiện, chắc chắc bọn chúng đã mua chuộc nội bộ cảnh sát hải quan để có thể qua mặt họ đem hàng vào mà không bị chút cản trở nào. Vấn đề cho thấy rõ tiêu cực của ngành cảnh sát. Tham nhũng hối lộ triền miên. - Ông Hoàng Danh tiếp lời ông Văn Lâm.

- Sẽ có một đợt kiểm tra truy quét những đối tượng đã tham nhũng nhận hối lộ của bọn tội phạm để đưa cái chết trắng vào gây hại cho đất nước chúng ta. Nhưng tình hình cấp bách trước mắt chính là làm sao truy ra được các tụ điểm chứa hàng quốc cấm của bọn tội phạm này. Ngăn chặn và thiêu hủy số lượng ma túy gây hại cho người dân. - Ông Văn Lâm dõng dạc nói. - Chúng ta cần tiến hành truy quét gắt gao những tụ điểm mờ ám của bọn chúng.

- Đây là bản kế hoạch hành động lần này của chúng ta, tôi hy vọng tất cả các tổ viên đều nhiệt tình và hăng hái tham gia đợt truy quét làm sạch tội phạm lần này. Lần ra được manh mối phạm tội của tên Kiến Quốc, chúng ta có thể loại trừ hắn khỏi Việt Nam.

Bảo Phương ngồi im lặng lắng nghe, cuối cùng thì tên cáo già cũng bị phát hiện. Nhưng vẫn chưa có chứng cứ định tội hắn, lần này xem như là cơ hội tốt để loại bỏ hắn. Loại bỏ được hắn, cô và Thục Quyên có thể an tâm mà sống.

- Đang nghĩ gì vậy? - Lăng Phong ôm choàng lấy Bảo Phương từ phía sau, đặt cằm lên vai cô hỏi.

- Anh có biết chuyện ông Kiến Quốc đang buôn ma túy hay không? - Bảo Phương hơi nghiêng đầu chạm mặt mình vào mặt Lăng Phong hỏi.

- Thật ra, bọn anh không thích buôn cái chết trắng nên không rành lắm về việc hắn ta lấy hàng ở đâu? Nhưng chuyện hắn đã thành công đem được số ma túy đó vào Việt Nam cũng có nghe qua. - Nói xong Lăng Phong quay người cô lại, tém lại giúp cô lọn tóc mái rơi nhẹ xuống trán cười nói. - Em nghĩ, nếu những tin tức thế này mà cảnh sát các em còn biết thì lẽ nào người trong giới bọn anh lại không hay biết gì sao?

- Nhưng em vẫn cảm thấy có chút gì đó rất lạ. Những tin tức buôn lậu thế này thông thường rất bí mật, bọn chúng không thể nào im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài như vậy cho tới khi vào được Việt nam thì lại để lộ tin tức ra bên ngoài như thế. - Bảo Phương nhíu mày thắc mắc.

- Không có gì lạ cả đâu. Nội bộ bọn chúng chắc chắn có vấn đề.

- Ý anh là sao? Có người cố ý tuồn thông tin ra ngoài à?

- Điều này quá hiển nhiên

- Nhưng nếu đã như vậy, tại sao không tung ra luôn chỗ cất giấu số ma túy đó chứ?

- Haha… em ngây thơ quá. Em nghĩ tại sao bọn chúng lại tung ra tin đồn đó.

- Là do ăn chia không đồng đều. - Bảo Phương liền nói ra suy nghĩ của mình

- Cũng có thể là như vậy. Nhưng cũng có thể với mục đích chiếm đoạt. - Lăng Phong trầm giọng nói.

- Chiếm đoạt? - Bảo Phương bất ngờ kêu lên.

Giờ thì cô đã hiểu ra, hóa ra tên khốn này cũng có khá nhiều kẻ thù. Hèn chi hắn ta muốn mau chóng hất chân Thục Quyên ra khỏi công ty để một mình độc chiếm, từ đó mới có đủ khả năng đấu lại với những kẽ đang lăm le chiếm đoạt mọi thứ của hắn.

- Hiểu rồi chứ? Mục đích bọn chúng tung ra việc này là để tên Kiến Quốc lo sợ và chấp nhận để bọn chúng nhập cuộc cùng hắn. Từ đó bọn chúng có thể phân chia nhiều hơn.

- Nếu như vậy thì việc điều tra ra chỗ cất giấu ma túy của bọn chúng càng trở nên khó khăn nhiều hơn. - Bảo Phương siết chặt tay tức giận nói.

- Đúng là rất khó nếu như em phải lần lượt điều tra từng chỗ cất giấu, rồi đi lùng bắt. Khi em tìm được một địa điểm và chạy đến bắt giữ thì đã đánh động đến bọn chúng. Và trong thời gian truy lùng địa điểm thứ hai, bọn chúng có thể vận chuyển số ma túy đi nơi khác, vậy thì việc điều tra của bọn em trở thành công cốc và phải bắt đầu lại từ đầu. Thời gian điều tra càng kéo dài thì càng tạo thời cơ cho bọn chúng reo rắc cái chết trắng đến với mọi người rồi. Đến khi bọn em tìm được, chắc chắn chỉ còn lại những cái vỏ mà thôi

- Vậy chẳng lẽ không có cách nào khác hay sao?

- Có một cách vô cùng đơn giản. - Lăng Phong cười nhếch môi nhìn cô, nụ cười tự tin cho thấy bản lĩnh và đầu óc hơn người của cậu.

Một tuần sau, tại một căn biệt thự cao cấp.

Ông Kiến Quốc tức giận quát tháo ầm ĩ trong phòng khách, bọn đàn em đứng xung quanh đều sợ hãi.

- Tụi bây đúng là một lũ vô dụng, một lũ ăn hại. Tại sao chúng bây lại có thể để bọn chúng đốt hết số hàng đó như vậy chứ hả? Tụi bây có biết số hàng đó đáng giá bao nhiêu tiền hay không hả?

- Tụi em biết. Nhưng bọn chúng tấn công mau lẹ quá, bọn em không kịp trở tay cho nên mới… Thật không ngờ ở Việt Nam lại có một bọn người ghê gớm đến thế này. Bọn chúng thậm chí còn giở khăn che mặt ra mà không chút sợ hãi bị chúng ta trả thù, mà còn cao giọng cảnh cáo sẽ lần lượt tiêu hủy hết số ma túy ở những tụ điểm kín khác của chúng ta.

- Có phải bọn chúng cần tiền cho nên mới cố tình uy hiếp chúng ta như thế? - Lão Kiến Quốc nghi ngại hỏi.

- Chắc là không phải đâu. Bởi vì bọn chúng đốt luôn cả số tiền chúng ta vừa thu được, nếu bọn chúng làm vậy vì tiền thì hà cớ gì phải đốt số tiền đó đi. - Tên đàn em liền nói.

- Khốn khiếp! Mau tìm hiểu xem bọn chúng là bọn nào? Nhanh chóng cho người tiêu diệt chúng trước khi chúng đến địa điểm giấu hàng thứ hai của chúng ta! - Ông Kiến Quốc ra lệnh, gương mặt ông ta nổi đầy gân xanh vì giận dữ.

Lão ta không ngờ lô hàng này lão vất vả tìm mọi cách đưa nó vào được Việt Nam. Không ngờ hàng vẫn chưa kịp xuất ra đã gặp trở ngại thế này rồi.

Hắn càng nghĩ càng thấy tức giận, hắn trăm phương ngàn kế mua chuộc người trong ngành cảnh sát, chỉ cần trong nội bộ có hành động gì thì sẽ lập tức báo cho hắn biết và di dời ngay lập tức số hàng đang cất giấu. Vậy mà bên cảnh sát vẫn chưa có động tĩnh gì, mà hắn lại bị một bọn giang hồ biết được và đến uy hiếp như vậy.

Không được rồi, hắn ta nhất định phải lấy được toàn bộ tài sản của con bé Thục Quyên kia một cách mau chóng rồi xử lý hết số hàng này, sau đó quay về Hồng Kông hoạt động. Đó là địa bàn của hắn ta, sẽ dễ dàng xử trí hơn, chứ không mờ tịt về bọn khốn kia như hiện giờ.

Nhưng điều trước mắt là phải bảo vệ số hàng đó bằng mọi giá. Nếu không chuyến đi buôn này của hắn trở nên lỗ nặng. Hắn ta lập tức gọi điện cho đàn em.

- Lập tức tập trung số hàng lại ngay!

- Báo cáo chỉ huy, đã tìm ra địa điểm giấu hàng của bọn chúng rồi ạ!

- Báo cáo…

Lần lượt những cú điện thoại báo cáo dồn về cho biết đã tìm được nơi cất giấu hàng của bọn chúng và đang chờ lệnh.

- Bây giờ chúng ta chia người đến phục kích những nơi đó và hốt trọn - Một người lên tiếng nói.

Mọi người hào hứng tán đồng. Ông Văn Lâm bèn giơ tay lên bảo:

- Bảo tất cả mọi người giữ nguyên vị trí đừng hành động gì cả. Không cần hao phí sức lực như vậy. Cứ tiếp tục theo dõi bọn chúng, chờ đến khi chúng gom hết hàng lại một nơi thì chúng ta sẽ ra quân tóm gọn chọn ổ của bọn chúng.

Kế hoạch tác chiến lại được vạch ra, mọi người tiếp tục nghe theo sự chỉ huy của ông Văn Lâm để chuẩn bị cho một trận chiến mới.

Bảo Phương lấy điện thoại nhắn cho Lăng Phong, cô chỉ nhắn hai chữ: “cám ơn.”

Một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai cô nói:

- Con làm tốt lắm!

Ông Văn Lâm đã bước đến bên cô mỉm cười hài lòng với biểu hiện xuất sắc gần đây của cô. Bảo Phương chỉ cười nhẹ không đáp lời.

Khi cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của ông Hoàng Danh nhìn về phía mình, ông ta gật đầu ra hiệu khen gợi với cô. Bảo Phương cũng chỉ cười nhẹ.

Kế hoạch của cô lại tiến thêm một bước rồi. Còn bao nhiêu lâu nữa mới hoàn thành được?

Chín chiếc xe hàng từ chín điểm từ từ lăn bánh dưới sự hộ tống của ba chiếc xe khác. Bọn chúng không hề gặp trục trặc gì trên đường đi bởi vì chúng có giấy tờ đầy đủ, không lo bị bắt và kiểm tra. Điều này cho thấy nội bộ cảnh sát có người tiếp tay cho bọn chúng phạm tội.

Các trinh sát tiếp tục theo dõi một cách im lặng không để chúng phát giác ra. Cả bọn không ngờ rằng mình đang bị cảnh sát theo dõi nên cứ bình thản lái xe đi đến địa điểm giấu hàng mà chúng cho là tương đối an toàn. Các trinh sát theo dõi bị chấn động vô cùng khi biết được địa điểm mà bọn chúng giấu hàng chính là ngay trong sở cứu hỏa thành phố.

Họ lập tức báo cáo cho ông Văn Lâm hay. Bảo Phương chưa từng thấy ông Văn Lâm nổi giận như thế bao giờ, ông đùng đùng ra lệnh tất cả mọi người tập hợp lại chuẩn bị phục kích vào hang ổ của bọn chúng ngay khi chúng tập trung tất cả các xe hàng vào bên trong sở cứu hỏa.

Ngay thời điểm các xe hàng vào hết bên trong, được lệnh ông Văn Lâm tất cả các đồng chí trinh sát đồng loạt ập vào, nhanh chóng khống chế bọn chúng, khiến bọn chúng không kịp trở tay. Toàn bộ bị bắt không một tên nào chạy thoát.

Chiến tích lần này của lực lượng cảnh sát điều tra phòng chống tội phạm vang dội, tất cả các báo đài đều đưa tin. Ông Văn Lâm đứng ra phát biểu trước báo chí một cách ngắn gọn:

- Chúng tôi vẫn đang tích cực điều tra xem kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai. Và những kẻ đã tiếp tay cho bọn chúng phạm tội cũng nhất định bị lôi ra ngoài vòng ánh sáng và chịu sự chế tài của pháp luật.

Lão Kiến Quốc nhìn màn hình tivi mà cùng cực phẫn nộ, lão siết chặt cái remote trong tay mình. Tức giận đến rung người, hắn không ngờ kế hoạch của hắn tưởng chừng như hoàn hảo - hắn nghĩ rằng đem hàng giấu ở sở cứu hỏa thành phố là cách an toàn nhất bởi vì bọn tội phạm kia có gan cùng mình đến thế nào cũng không dám chạy vào sở cứu hỏa làm loạn, cảnh sát thì càng không thể ngờ được chính sở cứu hỏa lại là nơi giấu hàng của hắn - nào ngờ kế hoạch hành động lần này hoàn toàn bí mật, người của hắn trong nội bộ cảnh sát hoàn toàn không hay biết chút nào.

Chỉ có một điều may mắn chính là hắn ta luôn luôn có kẻ thế mạng cho mình thoát tội. Cho nên hiện giờ hắn rất an toàn, chỉ cần bây giờ bất động thì cảnh sát đừng hòng điều tra ra được hắn.

Màn hình ngay lúc đó quét qua Bảo Phương, cô đang trả lời một số câu hỏi của báo chí, bởi vì ông Văn Lâm đã bảo kế hoạch lần này là do chính cô vạch ra.

- Thật ra kế hoạch lần này của tôi là do một người bạn gợi ý. - Bảo Phương nhã nhặn trả lời.

Sau đó cô từ chối trả lời tên tuổi người bạn đó của mình. Lão Kiến Quốc nhìn chằm chằm, lão không hề xa lạ với Bảo Phương, cô chính là người thừa kế tài sản của Thục Quyên, cháu gái của gã, cũng là người mà hắn đã sai người đi ám sát bất thành.

Sự mất mát cộng với ý muốn loại bỏ khiến hắn ta sục sôi căm giận. Hắn nhìn Bảo Phương qua màn hình ti vi nghiến răng tức giận. Lần này hắn ta nhất định phải loại bỏ cô nhưng trước mắt hắn muốn loại bỏ người ở bên cạnh cô, kẻ đã giúp cô vạch ra kế hoạch này. Hắn đã nhìn thấy hai người họ bên nhau, vì vậy hắn sẽ lợi dụng cô để đối phó với chướng ngại này.

Trong bữa tiệc ăn mừng trước việc đánh tan được cái chết trắng mọi người vui vẻ chuyện trò hăng say. Trí Lâm và các đồng nghiệp vui vẻ chúc mừng Bảo Phương vì qua việc thành công phá án lần này, cô có thể thăng chức. Một cảnh sát mới ra trường chưa được bao lâu như cô mà có thể thăng chức trong thời gian ngắn như vậy thì quả hiếm có. Bảo Phương cũng vui vẻ đáp lại mọi người.

Niềm vui này ập đến bất ngờ, Bảo Phương muốn chia sẻ với Lăng Phong cho nên cô lách người đi ra ngoài gọi điện cho cậu.

Lăng Phong nhanh chóng bắt máy.

“Cho anh biết một tin vui.” Bảo Phương cười hạnh phúc thông báo.

“Em sắp được thăng chứ gì?” Lăng Phong cũng cười cười trả lời.

Câu trả lời của cậu làm Bảo Phương thấy cụt hứng, cô phụng phịu nói:

“Anh không thể tỏ ra tò mò một chút à?”

Lăng Phong nghe giọng hờn trách của cô thì phá ra cười rồi nói với giọng nghiêm túc:

“Anh tò mò muốn biết tin vui của em là gì?”

Bảo Phương phì cười trước câu nói của Lăng Phong, lúc này trong lòng cô thấy rất hạnh phúc.

“Thật ra thì đúng là…” Cô vừa định nói tiếp thì có người giữ lấy di động của cô từ phía sau, xương cổ của cô cũng bị bàn tay của người đó bóp mạnh thình lình rồi giữ chặt khiến Bảo Phương vô phương nhúc nhích.

“A lô! Bảo Phương…” Tiếng Lăng Phong gọi dồn dập tới khi thấy cô đột nhiên ngừng nói.

Ngón tay của người đó nhẹ nhàng ấn vào nút tắt di động.

- Bé cưng! Không cần phải quay lại. - Giọng cười thích chí của Demons vang trên đỉnh đầu của Bảo Phương khiến toàn thân cô cứng lại.

- Là anh… - Bảo Phương nghiến răng nhả từng lời, rồi cô dùng khuỷu tay thúc ra đằng sau muốn thoát, nhưng ngón tay của Demons đang bóp chặt ở xương cổ cô lại thêm mạnh bạo hơn khiến cô đau đớn nhăn mặt không còn sức chống cự.

- Bé cưng, đi theo anh một chút nào!

- Anh nghĩ gì nếu mọi người phát hiện ra tôi không có mặt, họ sẽ nhanh chóng ra đây thôi. - Bảo Phương cố gắng tìm cách thoát khỏi hắn ta.

- Haha, tuy là anh không ở Việt nam thường xuyên nhưng cũng hiểu biết chút đỉnh. Những bữa tiệc thế này thường kéo dài đến tận đêm. Thường có những người trốn về giữa chừng, nếu họ không thấy em, sẽ chỉ nghĩ rằng em đã trốn về mà thôi. - Demons cưới phá ra trước sự cố gắng thoát khỏi của Bảo Phương.

- Hoặc là đi theo anh, hoặc là để cho một tiếng nổ vang lên bên trong phòng nơi đang diễn ra tiệc ăn mừng kia. - Demons cười cười buông ra lời đe dọa, ngữ điệu của hắn êm dịu, nghe vào tai như lời thỏ thẻ của tình nhân, thế nhưng Bảo Phương lại cảm nhận sâu sắc cảm giác uy hiếp y như con dao sắc nhọn kề sát ngay sau lưng mình.

Bảo Phương siết chặt bàn tay thành nắm đấm tức giận, hậm hực để Demons áp sát sau lưng đưa mình đi xuống lầu. Bảo Phương theo Demons đi ra ngoài bãi xe, hắn ấn mạnh cô vào trong ghế ngồi, đóng sầm cửa lại rồi khoan thai vòng qua xe đi vào trong ghế lái. Hắn ngồi vào ghế liếc nhìn Bảo Phương ngồi yên, vẻ mặt cô trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận lại càng khiến hắn vui vẻ sảng khoái hơn.

- Rốt cuộc thì anh muốn gì? - Cô bực tức nhìn hắn hỏi. Giọng cô đầy phẫn nộ và uất nghẹn, nếu có thể, cô thật sự muốn xe nát nụ cười trên khóe môi của hắn.

- Anh chỉ muốn cứ thế này ở bên cạnh em một lúc mà thôi bé cưng à! - Ngón tay của Demons nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, khóe miệng hắn cong lên cười cợt.

Bảo Phương tức giận hất đầu né tránh bàn tay nham nhở của hắn. Chiếc xe phóng vụt đi trong nháy mắt. Bảo Phương bị chở đến một khu vắng vẻ, rồi hắn dẫn cô vào một căn nhà trống im lìm, nhanh chóng khóa cửa lại. Hắn thích thú nhìn đôi mắt cảnh giác của Bảo Phương, nhẹ nhàng xô ngã cô ngồi trên ghế sofa.

- Anh muốn làm gì? - Cô sợ hãi thụt người vào nhìn hắn trừng trừng hỏi.

Demons khoanh tay cười ha hả đến nỗi nước mắt chảy cả ra, rồi từ tốn bước đến bên Bảo Phương, hắn khom người xuống, mặt hắn sát mặt cô hỏi với ý trêu chọc:

- Em nói xem, anh nên làm gì với em?