Khoảng cách tình yêu - Chương 15 - Phần 1

15

Đánh cược

- Cậu để Bảo Phương đi như vậy à? - Jay nhìn Lăng Phong có chút lo lắng hỏi.

- Không còn cách nào khác. - Lăng Phong có chút bất đắc dĩ đáp.

- Nhưng mà… hay là báo với bên đó hủy vụ giao dịch lần này đi - Jay lưỡng lự nói.

- Cậu còn không hiểu bên đó hay sao? Hủy giao dịch lần này, từ nay về sau chúng ta sẽ không được yên thân. Hơn hết là lão Kiến Quốc sẽ lập tức nhảy vào. Vào lúc đó, con tin như Bảo Nam và Thục Quyên đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, lập tức sẽ bị hắn thủ tiêu ngay. - Lăng Phong siết chặt tay, không chớp mắt, lái xe đi thẳng.

Ngay khi người của cậu báo tin rằng hai mục tiêu theo dõi đã di chuyển, Bảo Phương quyết định đi theo đến đó. Lăng Phong cũng đi cùng nhưng sau đó cậu nhận được tin báo, cần phải tiến hành giao dịch gấp. Cậu biết chắc, ông Kiến Quốc đã làm cho cuộc giao dịch này xảy ra nhanh chóng hơn vào đúng thời điểm này để buộc cậu phải lựa chọn. Hủy giao dịch hay là tiếp tục.

Nếu cậu chọn lựa hủy giao dịch để đi cùng Bảo Phương, hắn ta lập tức hưởng lợi. Nhưng nếu cậu chọn tiếp tục, Bảo Phương sẽ nguy hiểm.

Từ lúc phát hiện ra điều này, Lăng Phong cảm thấy dường như họ đang rơi vào con đường do lão Kiến Quốc vẽ ra. Dường như có người thao tác giật dây bên cạnh họ, nhất cử nhất động của cậu đều bị hắn ta nắm rõ.

Sau cuộc giao dịch này, cậu nhất định sẽ khiến cho Andy phải nói ra nơi giam giữ Bảo Nam và Thục Quyên.

- Có phái người theo sau không? - Cậu nhìn Jay hỏi.

- Có… nhưng dường như gặp trở ngại thì phải. Mãi vẫn chưa liên lạc được với họ. - Jay cũng hơi miễn cưỡng đáp, người do cậu phái theo sau bảo vệ Bảo Phương vẫn chưa thấy liên lạc về.

- Tiếp tục cho người đến đó! - Lăng Phong ra lệnh.

- Nhưng cậu đoán lí do gì mà Andy nhất mực không chịu khai ra chỗ nhốt Bảo Nam? Tại sao cô ấy phải chịu sự khống chế của lão ta? - Jay nhíu chặt lông mày suy nghĩ.

- Bởi vì em trai của cô ấy đang nằm trong tay của lão ta. - Lăng Phong đáp, cậu đã cho người điều tra về Andy, biết rõ hai chị em họ thương yêu nhau vô cùng. Nhưng từ khi Andy tiếp cận cậu thì không hề thấy em trai cô ta xuất hiện lần nào cho nên cậu có thể đoán ra và cứ thế để cô ta bên cạnh mình.

Một mặt, có thể khiến lão Kiến Quốc nắm những thông tin sai lệch, mặt khác có thể bảo toàn tính mạng cho hai chị em họ.

- Nhưng lỡ như mai cô ta vẫn không khai thật thì sao? - Jay chau mày mở cửa xe bước xuống.

Cách một lớp cửa kính, Lăng Phong nhếch môi cười, nụ cười lạnh căm nói:

- Cô ta sẽ…

Khi con dao giơ lên cao hướng vào Bảo Phương giáng xuống thì tiếng súng nổ lên từ phía sau lưng của ông Hoàng Danh. Máu từ người ông ta văng lên người cô.

Con dao trên tay ông rơi xuống cắm phập xuống mặt đất, chỉ còn chút xíu nữa thôi là rơi trên người cô. Sắc mặt ông ta tái nhợt quay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Bảo Phương cũng ngóc đầu nhìn người đã nổ phát súng cứu cô.

Phía sau lưng ông Hoàng Danh chính là khẩu súng K365 mà họ đã đánh rơi dưới đất lúc nãy. Và người cầm khẩu súng đó chính là dì Dung, nước mắt dì rơi dài trên gương mặt.

Mấy ngày không gặp mà Bảo Phương thấy dì tiều tụy đi rất nhiều.

Bàn tay cầm súng của dì run run hạ xuống nhìn người chồng của mình ánh mắt đau đớn hiện rõ. Dì nhìn ông Hoàng Danh nói:

- Tại sao? Tại sao? Vẫn còn chưa đủ sao?

Bà luôn cảm thấy dạo gần đây chồng bà có chút kì lạ, cho tới khi Bảo Phương đến và nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ. Bà bắt đầu hoài nghi, hoài nghi chồng của bà.

Và đến khi bà nhìn thấy khẩu K365 có người gửi đến và ông Hoàng Danh hốt hoảng chạy đi thì bà quyết tâm theo dõi để tìm hiểu, trước khi đi, bà đã gọi điện cho ông Văn Lâm, bà muốn nhờ ông giúp bà điều tra chồng mình, bà không muốn ông trở thành kẻ phạm pháp. Bà theo ông Hoàng Danh đến đây, khi thấy khẩu K365 ông Hoàng Danh chôn giấu, bà đã hiểu ra toàn bộ vấn đề. Bà biết cái chết của ba Bảo Phương là do chồng mình gây ra.

Bà quyết định lên tiếng chất vấn ông ta. Ông nhìn bà đau buồn sợ hãi, cầu xin bà nghĩ đến tình cảm vợ chồng mà bỏ qua cho ông. Nhưng tất cả đã quá muộn, bà đã báo ông Văn Lâm biết.

Ông Hoàng Danh nghe vậy, lợi dụng lúc bà sơ ý mà đánh ngất bà và tạo ra cái bẫy hại ông Văn Lâm.

Khi nghe tiếng súng, bà đã tỉnh dậy. Tay chân bà bị ông trói chặt, bà đã cố sức cứa sợi dây ra, đến nỗi cổ tay chảy máu cũng mặc kệ. Khi bà chạy đến, chứng kiến ông Văn Lâm nằm trong vòng tay Trí Lâm lạnh ngắt. Bảo Phương thì đuổi theo ông Hoàng Danh.

Bà cảm thấy đất trời như đảo lộn. Bà biết tội ác của chồng bà không đáng để tha thứ.

Bà chạy đuổi theo, đến đây nhìn thấy trên tay ông là con dao chuẩn bị đâm vào Bảo Phương. Bà không kịp suy nghĩ gì, nhặt cây súng K365 dưới chân mình lên. Và bắn.

Ông Hoàng Danh nhìn vợ nói một câu:

- Xin lỗi!

Sau đó ông ngã gục xuống bên cạnh Bảo Phương. Bảo Phương từ từ đứng dậy trong lúc dì Dung bước về phía họ.

Cô nhìn dì Dung, gọi khẽ:

- Cô!

- Đi đi, chú Lâm của cháu đã… - Dì mệt mỏi nói không ra lời.

Bảo Phương nghe xong sững người, cô vội vượt qua dì Dung chạy đi nhưng vừa chạy được một đoạn cô đã nghe tiếng súng. Giật mình quay lại, cô nhìn thấy dì Dung gục ngã xuống bên xác chồng mình.

- Cô… - Bảo Phương hét lên trong đau đớn.

Cô run rẩy chạy lại bên cạnh dì Dung, nâng thân người đang đẫm máu của dì lắc đầu khóc:

- Tại sao? Sao cô lại làm vậy?

- Xin lỗi, xin lỗi con! Nếu cô biết sớm hơn thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này. - Dì Dung mấp máy môi cố gắng nói.

- Không phải lỗi của cô, vì sao lại làm như vậy? - Bảo Phương khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên mặt cô rơi xuống mặt dì Dung.

- Bởi vì ông ấy là chồng cô. Xin cháu hãy tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà ông ấy gây ra, có được không? - Dì Dung yếu ớt van cầu cô.

- Được… con không hận ông ấy nữa. Không hận ông ấy nữa. - Cô đau khổ gật đầu.

- Cám ơn cơn… - Nói xong, mắt dì Dung từ từ khép lại, bàn tay nắm lấy tay Bảo Phương từ từ rơi ra.

- Không… không… con xin cô. Mở mắt ra đi… Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao tất cả mọi người đều ra đi như vậy chứ? - Bảo Phương gào thét ra sức lay tỉnh dì Dung nhưng thân người dì đang mất dần hơi ấm. Cô ôm lấy xác dì Dung đau đớn khóc không ngừng.

Dường như mọi thứ trước mắt cô đều quay cuồng, từng thứ từng thứ lần lượt mất đi.

Bảo Nam và Thục Quyên bị nhốt trong một container nhỏ. Bảo Nam bị thương cho nên hai người chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi xem chuyện gì sẽ đến với mình. Thời gian cứ thế trôi qua trong hồi hộp và lo âu.

Đột nhiên cái container dường như bị nhấc bổng lên. Thục Quyên sợ hãi quay đầu nhìn Bảo Nam. Bảo Nam liền ôm chầm lấy cô thật chặt trước khi cái container bị nghiêng khiến cả hai lộn nhào về góc bên kia. Cả người họ va vào vách, cũng may Bảo Nam ôm lấy Thục Quyên, dùng thân mình che chắn cho cô. Cú va đập mạnh khiến vết thương của cậu bị rách miệng, sự đau đớn lập tức kéo đến.

Mặt cậu đổ đầy mồ hôi, nét mặt nhăn nhó đau đớn. Thục Quyên hoảng hốt, lòng đau như cắt.

Cuối cùng cái container cũng trở về trạng thái cân bằng sau một cú va đập mạnh nữa. Dường như nó đã được đặt lại dưới đất, lấy lại thế cân bằng nhưng chỉ có một điều…

- Chúng ta có lẽ đang bị chôn xuống đất. - Bảo Nam sau khi kìm nén được cơn đau đớn của bản thân đưa ra lời nhận xét của mình.

Họ bị nhấc bổng lên trong khoảng cách ước lượng khá ngắn độ tầm 2 mét. Nhưng khi họ bị thả rơi xuống thì độ cao này trở nên dài hơn, tầm 6m. Vậy chỉ có thể kết luận, bọn chúng đã nhấc bổng họ lên rồi di chuyển đến một cái hố đã được đào sẵn.

Quả nhiên sau vài giây suy đoán của cậu, tiếng bộp bộp vang trên đầu họ. Dường như bọn chúng bắt đầu phủ đất lên trên container của họ.

- Chúng ta phải làm gì đây? - Thục Quyên sợ hãi xanh mặt run rẩy hỏi Bảo Nam. - Bọn chúng muốn gì? Mục đích của chúng có phải là đòi tiền chuộc hay không? Liệu Bảo Phương có tìm được chúng ta hay không, chúng ta sẽ không có việc gì đúng không anh?

Bảo Nam chua xót nhìn sự sợ hãi của Thục Quyên, lòng đau như cắt. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng thể làm gì được cho người con gái mình yêu thương. Cậu chỉ có thể ôm Thục Quyên thật chặt an ủi.

- Đừng sợ, đừng hoảng hốt. Em càng hoảng hốt, lượng oxy càng bị tiêu hao nhiều hơn nữa, chúng ta sẽ càng nhanh chết hơn.

- Anh không sợ sao? Chúng ta có khi sẽ chết trong này, thậm chí sẽ không có ai tìm được xác của chúng ta. - Thục Quyên run rẩy nói từng chữ, gần như đã chạm đến lằn ranh của sự suy sụp trong cô.

- Nếu anh sợ, cái container này có thể trồi lên mặt đất hay sao? Nếu anh sợ, lượng oxy có ùa vào trong đây được không? Nếu anh sợ, liệu Bảo Phương có tìm được chúng ta hay không?

- Vậy bây giờ… - Thục Quyên tuyệt vọng nói.

- Chờ đợi số phận thôi. - Lời nói của Bảo Nam khiến Thục Quyên cảm thấy buông xuôi tất cả. - Không khí trong đây, có lẽ đủ để chúng ta duy trì mạng sống thêm tám tiếng đồng hồ nữa.

- Hãy ôm em, chỉ cần anh ôm em. Chỉ cần được ở bên cạnh anh, được chết bên cạnh anh. Em đã mãn nguyện rồi.

Bảo Nam đưa đôi mắt trầm ấm nhìn Thục Quyên, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, vén những lọn tóc đã bết dính mồ hôi sang một bên. Gương mặt cậu từ từ cúi xuống sát gần gương mặt cô, chầm chậm hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Có lẽ hai người họ sẽ cùng chết ở đây nhưng trong giờ phút sinh tử này, đối với họ, cái chết trở nên vô nghĩa. Không còn sự sợ hãi, chỉ có tình yêu.

Khi Lăng Phong giải quyết xong công việc, bước ra khỏi sảnh khách sạn thấy Jay đang ngồi im chờ đợi mình.

- Chuyện mình dặn cậu điều tra thế nào rồi?

- Mọi chuyện đang tiến hành tốt đẹp. - Jay vỗ vai Lăng Phong đáp.

Cả hai lái xe đến nơi đã nhốt Andy. Người trông coi báo cho họ biết, vẫn duy trì cung cấp thức ăn cho Andy nhưng dường như cô ấy chẳng ăn uống gì cả.

Lăng Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cùng Jay xoay bước đi. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Phong, Andy bỗng tươi tỉnh đứng bật dậy, mấp máy vành môi bợt bạt:

- Trời đã tối rồi sao?

- Đúng vậy! - Lăng Phong đáp ngắn gọn.

- Anh có từ bỏ cuộc giao dịch kia không? Nếu không sáng mai anh sẽ không bao giờ gặp lại hai người bọn họ nữa.

- Không can hệ gì cả. - Lăng Phong lạnh lùng đáp. - Người nên lo là em mới đúng. Người đang bị bắt là em, đáng lí em nên khai ra chút ít manh mối nào đó để bọn anh có thể suy nghĩ mà tha cho em. Em biết mà, người anh quan tâm là Bảo Phương chứ không phải hai người bọn họ. Nếu chẳng may hai người kia xảy ra chuyện gì, anh sẽ thay cô ấy chút giận là được thôi.

- Anh khuyên em nên nói ra thì hơn! - Jay ở bên cũng lên tiếng.

Andy không ngờ Lăng Phong lại nói như thế. Cô mím môi im bặt.

- Chúng ta đi thôi! - Lăng Phong lên tiếng giục rồi cùng Jay bước đi.

Andy nhìn theo bóng họ cắn môi, nước mắt len ra khỏi hốc mắt.

Kenwa, em nói xem, chị nên làm thế nào? Rốt cuộc chị đã làm đúng hay sai? Nếu như chị nói ra, ông ta sẽ đối phó thế nào với hai chị em mình. Nếu như không nói, hai người kia sẽ… họ vô tội mà đúng không?

Thời gian trôi qua một cách nặng nề, người trông coi lại đến đưa cơm nước cho cô.

- Này, ăn cơm đi! Đã mấy ngày cô không ăn rồi. Đừng có chết đói ở nơi này chứ.

Andy đói bụng gần như muốn xỉu nhưng nghe người canh gác gọi bèn tỉnh lại hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Quá trưa rồi.

- Cái gì, đã trưa rồi sao!? Không được… họ chỉ còn đủ thời gian cho đến gần sáng mà thôi. Bây giờ đã trưa rồi… có lẽ họ đã… Lăng Phong đâu?

- Cậu ấy đã đi tiếp nhận hợp đồng giao dịch rồi.

- Cái gì? Mau gọi cho anh ấy, nói rằng họ đang ở một kho hàng ở… nhanh lên, đã không còn kịp nữa rồi.

- Cô nói không còn kịp nữa là sao? - Giọng nói lành lạnh của Lăng Phong vang lên.

- Họ đã bị chôn dưới lòng đất. Tôi nghe ông ta nói như vậy. - Andy run run nói. - Không còn kịp nữa rồi. Quá thời gian rồi, họ chỉ có tầm 8 tiếng để sống sót dưới đó mà thôi.

- 8 tiếng… - Giọng Lăng Phong gật gù nói, sau đó quay người nói với Jay. - Chuẩn bị xe, chúng ta lên đường.

- Anh không đi giao dịch hay sao? - Andy ngờ vực hỏi.

- Cuộc giao dịch đã xảy ra sớm hơn, từ ngày hôm qua kia.

- Bây giờ là mấy giờ? - Andy hốt hoảng nhận ra điều gì đó.

- Bây giờ là mười hai giờ… tối. - Lăng Phong khe khẽ đáp.

- Anh lừa tôi. Anh cố ý để tôi lầm lẫn về thời gian! - Andy hét lên khi nhận ra mình bị lừa. - Anh cố ý làm cho tôi hiểu lầm rằng anh quan tâm đến vụ giao dịch kia hơn là sinh mạng của họ để dụ tôi nói ra.